Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 314: Thời thế đổi thay




Long Huyền ra khỏi Đông Cung, đứng ngoài cửa chính, nhìn tòa cung điện mà bản thân đã từng vô cùng khát vọng. Nay xem ra, Đông Cung cũng chỉ là như thế, tường đỏ ngói lưu ly, không khác gì điện Khuynh Văn của hắn cả.
“Điện hạ.” Một người quỳ xuống.
Long Huyền nhìn Long Nhất đứng đầu Long kỵ vệ, hỏi:“Phụ hoàng ta thế nào rồi?”
“Ngụy đại nhân vẫn đang trị liệu.” Long Nhất đáp.
“Ta cho phép ngươi cởi bỏ bộ y phục này.” Long Huyền nói:“Ngươi rời cung đi.”
Long kỵ vệ chưa bao giờ được tự nắm vận mệnh mình trong lòng bàn tay, trước khi Hoàng đế lâm chung, nếu ngài hạ chiếu bắt bọn họ chôn cùng, thì Long kỵ vệ sẽ phải tự sát trước hoàng lăng, hộ vệ đến đế vương đến hoàng tuyền, cho dù không phải tự sát, thì cũng bị chôn sống trong hoàng lăng vĩnh viễn, dù gì thì cũng chỉ có con đường chết. Long Nhất nghe nói mình có thể rời cung, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn Long Huyền, người này dám không tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng, mà lại để hắn rời cung sao?
“Chuyện Cẩm vương chắc ngươi biết rồi?” Long Huyền lại hỏi Long Nhất.
“Thuộc hạ đã biết.” Long Nhất đáp.
“Tư Mã Thanh Sa nói La Duy đã chết, nhưng ta không tin.” Long Huyền nói.
Long Nhất nói:“Tư Mã Thanh Sa còn có thể nói dối hay sao?”
“Ngươi đi Bắc Yến tìm La Duy.” Long Huyền lệnh cho Long Nhất:“Vệ Lam cởi giáp treo ấn rời khỏi doanh trại Thiên Thủy Nguyên, nhất định là tới thành Hạ Phương tìm La Duy. Trận hỏa hoạn ở điện Ngưng Lộ, nói không chừng chính là La Duy và Vệ Lam tự gây ra để che mắt thế gian.”
Long Nhất nói:“Điện hạ, Vệ Lam có bản lĩnh lẻn vào thâm cung Bắc Yến sao?”
“Hắn có bản lĩnh từ một ảnh vệ Kỳ Lân, dựa vào chiến công mà trở thành một tướng quân của Đại Chu, vì cái gì ta không thể tin hắn có bản lĩnh lẻn vào thâm cung Bắc Yến?” Long Huyền nói:“Vì La Duy, chuyện gì người này cũng có thể làm. La Duy chết, còn tin báo tử của Vệ Lam lại không truyền đến, nên ta không tin La Duy đã chết trong biển lửa.”
Long Nhất vẫn hồ nghi:“Người Bắc Yến không biết Vệ Lam, dù hắn chết cũng không ai nhận ra thi thể hắn.”
“La Duy nhất định chưa chết.” Long Huyền nhìn Long Nhất, ánh mắt lạnh lẽo:“Ngươi đi tìm y, không tìm thấy La Duy, thì người đừng trở về nữa.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Long Nhất vội nói.
“Nhất, nếu sau khi ngươi ra khỏi cung mà không toàn tâm tận lực tìm La Duy, thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Thuộc hạ rõ.”
“Là Long kỵ vệ, cả đời này ngươi chỉ có thể là nô tài của Long thị ta.” Long Huyền lạnh nhạt nói với Long Nhất:“Cho dù phụ hoàng ta xảy ra bất trắc, thì ngươi vẫn là Long kỵ vệ của ta.”
“Vâng.” Long Nhất dập đầu một cái trước Long Huyền.
“Ngươi rời cung đi.” Long Huyền giục Long Nhất.
“Điện hạ, nếu Cẩm vương quả thật đã chết thì phải làm sao đây?” Trước khi Long Nhất lui ra, lại hỏi Long Huyền một câu cuối cùng.
“Y không thể chết.” Long Huyền đáp:“Nếu y chết thật, ta sẽ cảm nhận được ngay.”
Long Nhất cảm thấy Long Huyền không bình thường, La Duy chết ở Bắc Yến, ngài ở hoàng cung thượng đô, có thể có cảm giác gì cơ chứ?
“Còn gì nữa không?” Long Huyền hỏi Long Nhất.
Long Nhất nghĩ mặc kệ thế nào hắn cũng phải đi Bắc Yến một chuyến, La Duy sống hay chết, hắn cần tìm hiểu rõ ràng.
“Nhớ kỹ, không riêng gì La Duy, mà phải điều tra cả hành tung của Vệ Lam nữa, hai người họ sẽ ở cùng nhau,  không có khả năng tách rời.” Long Huyền nói với theo bóng lưng Long Nhất.
“Thuộc hạ hiểu.” Long Nhất nhanh chóng lui xuống.
Long Huyền nhìn Long Nhất đi khỏi, mới xoay người bước đi, bây giờ hắn phải quay lại điện Trường Minh.
“Ca!” Long Tường gọi Long Huyền, chạy nhanh tới.
“Bộ dạng này là thế nào đây?” Long Huyền nhìn Long Tường nhíu mày,“Chạy như vậy, sợ người khác không biết ngươi hoảng hốt sao?”
“La Duy chết rồi à?” Long Tường còn chưa tới gần Long Huyền đã mở miệng hỏi, về phần lời giáo huấn của Long Huyền, Long Tường tự động xem nhẹ.
“Việc này truyền ra cả bên ngoài rồi à?” Long Huyền nói.
“Đúng vậy.” Long Tường thở hổn hển nói với Long Huyền:“Tư Mã Thanh Sa gửi quốc thư, nói La Duy đã chết?”
“Phải.” Long Huyền nói:“La Duy chết rồi, ngươi có thể quên người này đi.”
Long Tường cũng giống Long Ngọc, ngẩn người.
“Ta tìm ngươi vào cung là vì có chuyện muốn để ngươi làm.” Long Huyền nói:“Ngươi làm cái gì vậy? La Duy chết, ngươi còn định khóc vì y sao?”
“Huynh!” Long Tường nhìn Long Huyền:“Huynh là người như vậy ư?”
“Ta là người như thế nào?” Long Huyền hỏi.
“Người chết là La Duy đấy!” Long Tường gào lên với Long Huyền,“Huynh nói với đệ La Duy đã chết, cứ như đang nói về một kẻ xa lạ vậy.”
“Phụ hoàng bệnh nặng.” Long Huyền nhỏ giọng nói với Long Tường:“Hiện tại không phải lúc thương tâm.”
“Phụ hoàng cũng…?”
“Nói nhỏ thôi.” Long Huyền không để Long Tường nói thêm một tiếng nào.
“Đệ đi thăm phụ hoàng.” Long Tường định đi về phía điện Trường Minh.
“Đứng lại!” Long Huyền nói:“Ngươi cho rằng sau khi phụ hoàng biết tin La Duy chết, còn có tâm tình gặp nhi tử như chúng ta sao?”
Long Tường ngây ra nhìn Long Huyền:“Ngoài La Duy, chúng ta không ai là nhi tử của người sao?”
“Ngươi nói với ta mấy câu vô nghĩa ấy để làm gì?” Long Huyền nói:“Ngươi muốn chọc tức phụ hoàng, thì đi gặp người đi, để người nhớ là còn có một nhi tử như ngươi.”
Long Tường rủa thầm hai câu, mới nói:“Vậy huynh gọi đệ vào cung có chuyện gì?”
Long Huyền đi về phía điện Trường Minh.
Long Tường đi theo phía sau Long Huyền.
“Mang theo binh lính của ngươi.” Long Huyền vừa đi vừa nói với Long Tường:“Đi bắt hết mấy doanh trại không nghe lời kia lại.”
Long Tường biến sắc:“Bắt lại?”
“Sao?” Long Huyền hỏi Long Tường:“Ngươi sợ?”
Thượng đô có sáu doanh, Long Huyền có thể khống chế ba doanh, ba doanh còn lại phải nhờ Long Tường đoạt lấy.
“Không phải là sợ.” Long Tường nói:“Chỉ là huynh đã nghĩ kỹ chưa? Nếu chúng ta có liên can, sẽ khó giữ nổi cái đầu.”
“Không muốn chết cùng ta?” Long Huyền hỏi.
“Chết thì chết!” Long Tường tàn nhẫn nói:“Dù chúng ta không tranh, thì cũng sẽ có người đến khi dễ!”
“Ngươi theo ta.” Long Huyền nói:“Ta không muốn nhìn thấy máu, nên ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay.”
“Đi!” Long Tường nói:“Đệ nghe lời huynh.”
Huynh đệ hai người đến điện Trường Minh, Long Huyền liền nói với Long Tường:“Ngươi ở bên ngoài chờ ta một chút.”
Long Tường nhìn điện Trường Minh, kéo Long Huyền, nhỏ giọng nói:“Huynh bao vây chỗ này? Phụ hoàng biết thì sao?”
“Không có việc gì.” Long Huyền thoáng cười với Long Tường, xoay người bước vào điện.
Long Huyền vào gian chính điện này, nhìn thoáng qua, chỉ thấy Ngụy thái y và mấy thái y nữa vây quanh long tháp, xem ra Hưng Võ đế vẫn chưa tỉnh lại. Long Huyền không nói gì với các thái y, đi ra ngoài điện, tới ngự án của Hưng Võ đế, ngồi xuống, đặt bút viết ba bức chiếu thư, nội dung là ép tướng quân ba doanh trại kia giao binh quyền. Chiếu thư viết xong, đóng dấu ngọc, đợi trong giây lát, chờ vết mực khô đi.
“Điện hạ?” Ngụy thái y thật hối hận khi đã bước ra vào lúc này, bởi ông đã nhìn thấy dáng vẻ Long Huyền ngồi ở ngự án thư.
Long Huyền không ngẩng đầu lên:“Phụ hoàng ta thế nào?”
“Tình hình bệ hạ không tốt.” Ngụy thái y kiên trì nói.
“Cuối cùng ta cũng biết hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu phải phục tùng) có tư vị gì.” Long Huyền nói với Ngụy thái y:“Trách không được xưa nay nhiều người lại muốn cái ghế này như vậy.”
Ngụy thái y không dám nói lời nào, mạng của ông đang ở trong tay Long Huyền, trước kia Hưng Võ đế là chủ tử của ông, nhưng hiện tại Long Huyền này mới là chủ tử.
Long Huyền không nhìn Ngụy thái y, ra khỏi điện cầm chiếu thư trong tay giao cho Long Tường:“Ngươi làm việc cẩn thận, đừng lỗ mãng.”
Long Tường cầm chiếu thư, vội vàng đi mất.
Triệu Phúc nhìn Long Huyền, nhịn không được mà tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thời thế đã đổi thay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.