Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 317: Thiên gia vô tình




Xe ngựa vào trấn nhỏ, bởi vì đó là một thương trấn, cho nên trên đường có không ít người qua lại.
Sau khi xe vào trấn, La Duy liền chui vào nằm trong xe.
Vệ Lam không định qua đêm tại trấn này, khi vào trấn, hỏi một người qua đường y quán chỗ nào, rồi vội vàng đánh xe đưa La Duy tới y quán. Tìm được y quán rồi, Vệ Lam nói với La Duy trong xe:“Công tử, đến y quán rồi.”
“Nhất định phải khám đại phu sao?” La Duy hỏi, y không muốn khám bệnh, đến cửa y quán rồi mà vẫn muốn thương lượng với Vệ Lam lần cuối.
“Xem bệnh đi.” Vệ Lam vén rèm xe lên:“Coi như để ta yên tâm, có được không?”
La Duy nghe Vệ Lam nói như vậy, không còn cách nào khác, cũng không thể tự xuống xe, đành vươn tay để Vệ Lam bế.
Y quán có dược đồng (trẻ con phụ việc bốc thuốc), thấy Vệ Lam bế La Duy xuống xe, vội chạy lại hỗ trợ:“Vị công tử này bị thương chỗ nào ạ?”
La Duy âm thầm coi thường, nhìn y như vậy, chắc chắn biết chân bị thương rồi.
Vệ Lam khách khí nói với dược đồng:“Chân y bị thương rất nặng, muốn nhờ đại phu khám xem sao.”
“Vậy mau vào đi ạ.” Dược đồng nói:“Con giúp công tử dắt ngựa.”
Vệ Lam nói một tiếng tạ ơn dược đồng, bế La Duy vào y quán.
Đại phu ngồi giữa y quán nhìn nhìn La Duy, bảo Vệ Lam đưa La Duy vào bên trong.
“Ôi! Chân bị gãy à!” Trong y quán còn có bệnh nhân chờ xem bệnh, nhìn thấy La Duy nằm trong lòng Vệ Lam, liền bàn tán.
Dù bây giờ ở Bắc Yến thì La Duy cũng không dám để người khác nhìn thấy mặt mình, liền giấu mặt trong lòng Vệ Lam.
Vệ Lam khẽ nói:“Không có việc gì đâu.”
Bên trong y quán, có giường để người nằm. Đại phu đứng ở trước giường, bảo Vệ Lam đặt La Duy trên giường.
Vệ Lam đặt La Duy lên giường rồi nói với đại phu:“Chân y gãy đã rất lâu rồi, nhưng xương vẫn không liền lại, phiền ngài xem giúp.”
“Công tử thân thể yếu đuối…” Đại phu lại nhìn La Duy, nói với Vệ Lam:“Người thân thể không tốt, xương cốt yếu hơn người bình thường cũng là chuyện đương nhiên, vị công tử này đừng sốt ruột.”
Vệ Lam nói:“Vậy chân y còn có thể lành lại không?”
Đại phu nói:“Ngươi cởi quần y ra, để ta xem xem.”
Vệ Lam cẩn thận cởi quần La Duy ra.
Đại phu ở một bên hỏi La Duy:“Công tử có thấy lạnh không?”
La Duy đáp:“Có một chút.”
Đại phu liền lệnh cho đồ đệ phía sau:“Mang lò sưởi đến.”
Cái chân bị thương của La Duy lộ trước mặt đại phu, đại phu vươn tay cởi bỏ vải trắng băng vết thương, sau khi nhìn thấy vết thương của La Duy, đại phu thoáng nín thở.
“Nghiêm trọng lắm hay sao?” Vệ Lam vội hỏi.
Đại phu trả lời:“Đã không sinh mủ nữa, xương cốt sớm muộn gì cũng lành lại thôi.”
“Ngươi đừng cứ hơi tí là lại ngạc nhiên chứ.” La Duy nói:“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, ngươi từng nói dù ta không thể đi lại, ngươi cũng không chê ta mà.”
Đại phu nhìn La Duy, lại nhìn Vệ Lam, nói:“Các ngươi sống cùng nhau?”
“Vâng.” La Duy đáp.
Sau khi La Duy thừa nhận, Vệ lam mới gật đầu với đại phu.
Đại phu nhìn một đôi này, nếu xét tướng mạo thì quả thực xứng đôi.
“Đại phu, chân y thế nào?” Vệ Lam vội vã hỏi đại phu.
Đại phu chăm chú xem vết thương của La Duy, nhìn rất lâu, đại phu mới mở miệng:“Người nối xương cho vị công tử này thủ pháp cao minh, chỉ là… công tử, chân ngươi chỉ gãy một lần sao?”
La Duy vội liếc nhìn Vệ Lam, dọc đường bọn họ đã khám không ít đại phu, nhưng đây là người đầu tiên hỏi y câu này.
“Không chỉ gãy một lần?” Quả nhiên, vẻ mặt Vệ Lam lại thay đổi, hỏi đại phu và cả La Duy.
“Sau khi gãy, lại nứt ra một lần.” La Duy nói:“Nhưng không nghiêm trọng.”
Đại phu nói:“Cho nên chân ngươi mới lâu lành.”
“Không thể trị hết?” Vệ Lam vội hỏi.
“Phải chậm rãi nghỉ ngơi.” Đại phu nói:“Tình hình công tử thế này, không thích hợp bôn ba, nên nằm trên giường tĩnh dưỡng mới phải.”
“Chúng ta phải về nhà.” La Duy nói:“Về nhà rồi dưỡng thương cũng được.”
“Ta sẽ kê chút thuốc bôi ngoài da.” Đại phu trầm ngâm giây lát:“Khi nào chân đau quá, có thể bôi lên vết thương, đau đớn sẽ giảm đi một chút.”
“Nhưng hiện tại ta không thấy đau chút nào.” La Duy nói.
“Sẽ có lúc đau.” Đại phu nói:“Các ngươi cứ mang thuốc theo, đi ra ngoài, mọi việc không tiện, các ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Phiền ngài kê đơn.” Vệ Lam nói với đại phu:“Ta biết cho dù chân y có lành lại, thì khi trái gió trở trời sẽ vẫn đau.”
Đại phu gật gật đầu, đi đến một bên kê đơn thuốc.
Bởi vì miệng vết thương còn phải băng bó lại, nên La Duy chưa thể mặc quần, Vệ Lam liền kéo chăn trên giường, che lên người La Duy.
Tiểu đồ đệ lúc này mới mang lò sưởi vào.
“Sao bây giờ ngươi mới tới?” Đại phu mắng đồ đệ:“Tay chân càng ngày càng chậm chạp.”
Tiểu đồ đệ lè lưỡi, đặt lò sưởi trước giường, hơ tay sưởi ấm. Thấy La Duy và Vệ Lam đều đang nhìn mình, nó liền hỏi hai người:“Hai vị là từ đâu tới đây ạ?”
“Chúng ta tới Bắc Yến buôn bán.” Vệ Lam nói:“Muốn về Đại Chu.”
“Vậy các vị là người Đại Chu?” Tiểu đồ đệ hỏi.
“Cũng không hẳn là người Đại Chu.” Vệ Lam nói:“Tổ tiên chúng ta đều là người Nam Chiếu.”
“Vậy ạ?” Tiểu đồ đệ nói:“Thế các vị có biết Long thị Đại Chu xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì?” La Duy hỏi.
“Thái tử Đại Chu Long Ngọc vừa qua đời.” Tiểu đồ đệ nói:“Năm nay đúng là vận xui của Đại Chu, đầu tiên là chết một hoàng tử, bây gờ cả thái tử cũng chết.”
La Duy muốn bật dậy, lại bị Vệ Lam nhanh tay ngăn lại, đành nằm hỏi đồ đệ kia:“Long Ngọc chết rồi? Đây là lúc nào cơ chứ? Hắn chết như thế nào?”
“Công tử!” Vệ Lam cúi xuống, cúi đầu gọi La Duy, để La Duy tỉnh táo lại. Trước khi đến Bắc Yến, La Tri Thu đã dặn dò qua, thái tử thất thế, Long Huyền sẽ là hoàng đế tiếp theo của Đại Chu, khi đó Vệ Lam đã nghĩ, Long Ngọc tám chín phần mười sẽ chết, không ngờ tiên đoán lại trở thành sự thật.
“Con nghe nói là Hưng Võ đế hạ chiếu bảo hắn tự sát.” Tiểu đồ đệ nói rồi tặc lưỡi:“Ai cũng bảo thiên gia vô tình, cả con mình cũng giết! Nghe thật dọa người.”
“Ngươi càng ngày càng lắm lời!” Đại phu kê đơn thuốc xong, đi tới, lườm đồ đệ nhiều chuyện một cái.
“Sư phụ, người nói xem vì sao Hưng Võ đế lại giết con mình?” Tiểu đồ đệ không sợ sư phụ, hỏi đại phu này:“Rốt cuộc thái tử đã làm chuyện gì, để hoàng đế nhất định phải giết hắn? Là mưu phản sao?”
“Đủ rồi!” Đại phu thấy tiểu đồ đệ ngày càng nói năng kỳ cục, liền mắng nó:“Dám bàn chuyện quốc sự! Ngươi còn nói nữa, thì đọc sách mà đi thi, đừng tới học y nữa!”
“Chúng ta phải gấp rút lên đường.” Vệ Lam thấy La Duy có vẻ nôn nóng, liền nói với đại phu này:“Ngài có thể băng bó vết thương cho y trước được không?”
“Ngươi đi bốc thuốc với nó đi.” Đại phu giao đơn thuốc cho tiểu đồ đệ, luc này nó đã bị mắng đến nỗi không dám nói nửa lời, rồi nói với Vệ Lam:“Ta băng bó cho vị công tử này.”
Vệ Lam không yên lòng nhìn La Duy.
La Duy liền cười với Vệ Lam:“Ta ở đây chờ ngươi, ngươi đi đi.”
Vệ Lam nghe thế mới đi ra ngoài.
Tay đại phu đụng phải vết thương, La Duy đau đến nỗi kêu rên một tiếng, trong lòng phiên giang đảo hải, Long Ngọc chết rồi, vậy Long Huyền nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, cả nhà y có thể chạy thoát khỏi bàn tay Long Huyền không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.