Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 367: Lại vào cung




Đêm hôm sau thượng đô vẫn đổ mưa phùn, gió đầu xuân chợt ấm chợt lạnh, đưa tới từng đợt hương hoa.
La Duy ra khỏi cửa lớn tướng phủ, nhìn thấy Long Huyền đang ở ngoài cửa chờ y.
“Về cung cùng ta nào.” Long Huyền nói với La Duy: “Ta đã lệnh cho Ngụy thái y vào cung.”
“Đi thôi.” La Duy đi tới trước mặt Long Huyền, nhìn chiếc xe ngựa phía sau Long Huyền: “Không phải bệ hạ muốn hai ta cùng ngồi một xe trở về chứ?”
“Ngồi cùng nhau cũng không sao.” Long Huyền nói.
“Thần không dám.” La Duy nói: “Đây là xe của đế vương, thần phúc bạc, sợ ngồi sau giảm thọ.”
“Vậy ngươi lên xe kia đi.” Long Huyền nhìn các đại thần tiễn hắn ra khỏi cửa phủ, một đám đều cúi đầu đứng trang nghiêm, vờ như không nghe thấy hắn và La Duy nói với nhau những gì.
La Duy nhìn hai chiếc xe ngựa.
Long Huyền nhìn La Duy lên xe rồi mới đánh xe đuổi theo: “Đi thôi.”
Thái giám tư lễ vội hô: “Khởi giá hồi cung!”
“Thần cung tiễn bệ hạ!” La Tri Thu cầm đầu các thần tử, cùng nhau quỳ xuống đất tiễn đưa.
Phó Hoa cùng hai con dâu đứng ở cửa, nay La Duy thân phận khác biệt, ba người chỉ là phu nhân trong nhà, không thể tùy tiện gặp mặt La Duy, chỉ có thể nhân lúc này tiễn đưa, nép trong cửa trộm nhìn La Duy một chút.
“Gầy quá.” Phó Hoa nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài một chuyến, lại gầy hẳn đi.”
Diệp Tú và Hứa Nguyệt Diệu đều rơi lệ, các nam nhân còn không có cách nào, phụ nữ như các nàng có thể làm gì đây?
Thánh giá tới trước cửa cung, Long Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Mở cửa chính, hôm nay trẫm đưa Cẩm vương vào từ cửa chính.“
Cửa chính hoàng cung ầm ầm mở rộng.
La Duy ngồi ở trong xe, vào cung từ cổng nào, đối với y cũng chẳng hề có ý nghĩa.
“Bệ hạ, bây giờ về điện Trường Minh sao?” Phúc Vận đuổi theo hỏi.
“Tới Y Cẩm viên.” Long Huyền nói.
Xa giá tiến về Thúy Đảo chỗ Y Cẩm viên.
La Duy ở trong xe nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới xốc rèm xe nhìn ra bên ngoài, trước mắt không phải đường tới điện Trường Minh. “Chúng ta đi đâu thế?” Y hỏi thái giám đánh xe.
“Hồi bẩm vương gia…” Thái giám này vội đáp: “Bệ hạ muốn dẫn vương gia tới Y Cẩm viên.”
“Y Cẩm viên?” La Duy nói: “Trong cung có chỗ này à?”
“Sau khi bệ hạ đăng cơ mới xây dựng nó.” Thái giám nói: “Là bệ hạ vì vương gia mà cố ý xây nên.”
La Duy buông màn xe, vì y mà xây nên? “Điên khùng!” La Duy thầm rủa Long Huyền.
Thánh giá Long Huyền tới Y Cẩm viên, liền đi tới gần xe La Duy ngồi: “La Duy, chúng ta đến nơi rồi, ngươi xuống dưới nhìn xem.”
La Duy hít sâu một hơi, nhìn cửa xe bị hai thái giám kéo ra, y được hai thái giám khác đỡ xuống xe.
“Ngươi có thích chỗ này không?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy nhìn khu vườn trước mặt: “Không phải chỉ là vườn sao? Có cái gì đặc biệt? Ta không thấy.”
Long Huyền nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra là chưa đưa La Duy tới căn phòng nhỏ kia xem: “Là ta quên mất, chúng ta vào xem đi.”
La Duy tránh khỏi bàn tay Long Huyền: “Bệ hạ cứ đi trước, thần không biết bệ hạ định cho thần xem cái gì.”
“Chúng ta đi nào.” Long Huyền đành đi phía trước, coi như dẫn đường cho La Duy.
Khi La Duy định cất bước, nhìn thấy hai thị vệ định tiến lên ngăn cách y và Long Huyền, liền bật cười nói: “Ta có nên đi sau chót không?”
Hai thị vệ nghe La Duy nói vậy, đều đứng lại không dám bước tiếp. Bọn họ chỉ dựa theo quy củ làm việc, không ngờ lại khiến Cẩm vương gia phật ý.
Long Huyền quay đầu nói: “Cái gì mà sau chót? Xảy ra chuyện gì à?”
“Bệ hạ thân thể ngàn vàng.” La Duy nhìn hai thị vệ đang hận không thể biến mất ngay lập tức kia: “Ta theo sát, lỡ làm bệ hạ bị thương thì sao đây? Tội đáng chết vạn lần đấy.”
“Nô tài đáng chết!” Hai thị vệ vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi so đo với nô tài làm cái gì?” Long Huyền quay lại bên cạnh La Duy: “Ngươi nói đi, ngươi muốn xử lý chúng thế nào?”
“Nô tài đáng chết, xin vương gia tha mạng!” Hai thị vệ sợ tới mức vội vã cầu xin La Duy.
“Những người này ta nhìn đã thấy phiền, nếu ta nói giết thì ngươi có định giết không?” La Duy cười hỏi Long Huyền.
Long Huyền nhìn đám tùy thị ở đây, suy nghĩ kỹ lời La Duy vừa nói, nếu giết vài người có thể khiến La Duy bớt giận, thì không có gì không thể, những người này chỉ là nô tài, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
“Ngươi nghĩ thế thật đấy à?” La Duy lắc đầu,“Ngươi thật sự coi họ như chó?”
“Ngươi vui là được.” Long Huyền nói với La Duy: “Ta nói rồi, bây giờ cái gì ta cũng có thể cho ngươi.” Hắn thấy La Duy định nói gì đó, vội thêm một câu: “Trừ việc thả ngươi đi.”
“Đều là mạng người…” La Duy cất bước lướt qua Long Huyền, đi về phía trước,“Đều là cha sinh mẹ dưỡng, nếu có thể thì ngươi hãy giết càng ít càng tốt.”
Long Huyền đuổi theo La Duy: “Ta đã nói rồi, tùy ngươi.”
Phúc Vận âm thầm giậm chân, để bắp chân run run của mình có điểm dừng.
“Người cầm đèn đâu?” Long Huyền hỏi.
Phúc Vận vội vã cầm đèn chạy lên, chạy trước La Duy vài bước, cẩn thận dẫn đường cho y.
La Duy nhìn Phúc Vận, đột nhiên hỏi Long Huyền: “Ngươi định để ta ở trên đảo này một mình à?”
Long Huyền nói: “Ngươi muốn người thế nào hầu hạ thì cứ nói đi, ta sẽ cho ngươi.”
Phúc Vận ở phía trước, trong lòng cầu xin trời phật, trăm ngàn lần đừng để La Duy nói ra tên gã, nếu rơi vào tay La Duy, mệnh gã ắt không thể kéo dài.
La Duy hỏi Phúc Vận: “Phúc tổng quản nay cao tận mây xanh, hẳn sẽ không bằng lòng hầu hạ ta rồi?”
Phúc Vận vội quỳ xuống: “Có thể hầu hạ vương gia, là phúc phận của nô tài.”
“Nói thật lòng chứ?”
“Nô tài không dám nói láo.”
La Duy nhìn về phía Long Huyền.
Long Huyền nói: “Vậy cứ để Phúc Vận đến hầu hạ ngươi là được.”
Phúc Vận âm thầm ai oán, mệnh mình chấm dứt rồi.
“Ta trước giờ luôn không thích nô tài này.” La Duy nói: “Sao có thể để gã đến hầu hạ ta? Ta còn sợ gã sẽ ám hại ta ấy chứ.”
“Nô tài không dám.” Phúc Vận vội dập đầu trước La Duy, “Nô tài dù gan to bằng trời cũng không dám có suy nghĩ như vậy, xin vương gia hiểu.”
“Ta còn chưa nói gì…” La Duy thản nhiên nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, ta vẫn phải nể mặt chủ tử ngươi mà.”
“Ngươi không muốn nhìn thấy gã, thì sau này ta sẽ không cho gã tới đây.” Tất nhiên Long Huyền biết La Duy đang mượn Phúc Vận để chửi xéo hắn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đối đáp với La Duy: “Ta không muốn cứ mỗi khi ngươi nhìn thấy nô tài này lại nổi giận.”
“Ngươi đau lòng?”
“Ta chỉ không muốn ngươi vì một nô tài mà tự tổn hại đến thân phận mình.”
La Duy cười hai tiếng: “Hôm nay ta mới biết, thì ra ta cũng có thân phận đấy.”
“Ngươi dẫn đường đi.” Long Huyền nói với Phúc Vận đang quỳ gối. La Duy hôm nay nhất định muốn cãi nhau với hắn, Long Huyền chỉ không muốn La Duy nổi điên với hắn trước mặt nhiều người mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.