Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 368: La Duy, chúng ta còn nhiều thời gian




Căn nhà nhỏ trước mặt nhìn thật quen mắt, La Duy đứng dưới tàng cây du đồng, “Này, đây là du đồng?”
“Ngươi nhận ra à?” Long Huyền đứng cách La Duy không xa, nói: “Cảm thấy ở đây thế nào?”
La Duy kỹ nơi đây, càng nhìn càng quen mắt, nhìn hồi lâu rốt cục phát hiện, không phải giống hệt tiểu viện trong tướng phủ của y sao? “Ngươi…” Y nói với Long Huyền: “Ngay cả phòng ở tướng phủ của ta ngươi cũng mang đến? Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”
“Ngươi đừng hiểu lầm ta.” Long Huyền không ngờ khi La Duy nhìn thấy chỗ này, lại nghĩ đến chuyện hắn chuyển phòng của y về đây, “Là La Tướng không cần, nên ta mới mang tất cả đến đây.”
“Cha ta không có việc gì nên ở nhà chặt cây chơi à?” La Duy nói: “Hay là ngươi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm?”
“Cứ cho là ta chuyển phòng ngươi đến đây đi.” Long Huyền nhượng bộ: “Về sau ngươi cứ ở đây là được.”
Nhìn mấy gian phòng trước mắt, La Duy trực tiếp vào thư phòng, vừa bước vào đã thấy đồ đạc bên trong cũng vô cùng quen thuộc.
Long Huyền bước vào theo, tiện tay khóa cửa lại.
La Duy ngồi xuống ghế, trong lòng thầm mắng Long Huyền là đồ điên.
Long Huyền ngồi xuống đối diện La Duy: “Ngụy thái y đang ở điện Trường Minh, ta đã sai người gọi ông ta đến, ngươi hãy chờ một chút.”
“Tạm thời ta chưa chết được.” La Duy nói.
Trong phòng im lặng, hai người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Long Huyền đợi La Duy một lát, không để La Duy kịp tức giận: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói cùng ta sao?”
“Ta đã không màng chính sự, không biết có thể nói cái gì với ngươi đây.” La Duy thấy thật phiền phức.
“Chuyện Vệ Lam, ngươi không có gì muốn hỏi ta à?” Long Huyền muốn nói hết, để sau đêm nay, hắn và La Duy đều không nhắc đến Vệ Lam nữa.
La Duy lạnh lùng nhìn Long Huyền,“Ta không cần phải nói chuyện về Lam với ngươi.”
“Ta sẽ cho hắn vinh hoa phú quý.” Long Huyền nói: “Hôm nay ngươi cũng tháy rồi, hắn đã là phò mã.”
“Xem ra ta phải cám ơn ngươi rồi.”
“La Duy, ta đã từng nói sẽ không làm tổn thương hắn.”
“Vong Xuyên suýt lấy đi tính mạng hắn, ngươi khiến hắn quên đi tất cả, còn nói không làm hắn tổn thương?” La Duy không thể lý giải tư duy của Long Huyền, “Ngươi nói cho ta biết, ngươi thấy như thế nào mới gọi là tổn thương?!”
“Chỉ là một tháng khổ sở.” Long Huyền nói: “Để hắn được làm người một lần nữa không tốt sao?”
“Trước kia hắn ở bên ta thì không phải là người?”
“Nếu ngươi thấy hai người ở bên nhau rất tốt, vậy thì sao hôm nay ngươi lại buông tay?” Long Huyền hỏi La Duy: “La Duy, chính ngươi cũng biết, khi Vệ Lam ở bên ngươi, hắn vĩnh viễn chỉ có thể là hạ nhân của ngươi thôi.”
La Duy bật cười, “Ngươi biết bao nhiêu chuyện về ta và Lam hả? Không hiểu gì thì đừng nói, trong mắt ngươi ai chả là hạ nhân?”
“Ngươi không phải!” Long Huyền nói.
“Ta là tảng đá đi khập khiễng của ngươi, ta biết chứ.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Bây giờ hai ta đều đã ở trong cung, ngươi có thể về điện Trường Minh được rồi.”
“Chờ Ngụy thái y đến rồi nói.” Long Huyền ngồi bất động: “Nơi này bốn phía là sông nước, thực thanh tĩnh, ngươi có thể ở trong này nghỉ ngơi.”
“Ngươi nói ta vẫn là Cẩm vương.”
“Phải, ta đã công bố thiên hạ.”
“Vậy ta có thể xây phủ ở ngoài cung không? Ngươi không chịu?”
“Ta nói rồi, ta sẽ không để mất ngươi một lần nào nữa.” Long Huyền lớn tiếng: “Ngươi cứ ở đây là được.”
“Ngươi vẫn cần đến hai vị huynh trưởng của ta?” Ánh mắt La Duy lóe sáng,“Ta là con tin để ngươi khống chế hai người họ?”
Long Huyền lập tức đứng bật dậy,“Ta sẽ không lợi dụng ngươi, La Duy, ta bây giờ chỉ muốn đối xử với ngươi thật tốt.”
“Ta không phải nữ nhân.” La Duy cũng đứng lên, nói với Long Huyền: “Ta không cần ngươi đối xử tốt với ta, cho dù không còn Lam nữa, thì ta cũng có thể tự lo cho mình!”
“Nếu ta nói ta muốn ở bên ngươi?”
“Hậu cung ba ngàn giai lệ, bên cạnh ngươi thứ không thiếu nhất chính là người.”
“Nhưng các nàng không phải ngươi.”
“Nhưng ta không muốn!”
Long Huyền đi lại vài bước trong phòng,“Chúng ta còn nhiều thời gian, bây giờ ngươi đừng vội vàng khẳng định.”
“Đủ rồi!” La Duy không muốn diễn kịch với Long Huyền nữa, “Ngươi nhốt ta ở chỗ này, chỉ là vì muốn khống chế quân đội trong tay tướng lĩnh thôi, chúng ta không cần phải nói mấy câu nhàm chán này. Mấy câu tình tứ kia ngươi giữ lại mà nói cho nữ nhân nghe đi, ta không ngại làm con tin của ngươi, chỉ là nếu ngươi đã giam ta ở chỗ này, thì ngươi cũng đừng hối hận.”
Long Huyền không thể khiến La Duy tin rằng lần này hắn thực sự không có ác ý, hắn có chút uể oải, “Ta thật sự muốn dùng La thị huynh đệ, bọn họ có bản lĩnh chiến đấu.” Long Huyền thử giải thích với La Duy, “Ta sẽ không bỏ mặc tướng tài như vậy.”
La Duy chỉ cười lạnh.
“Bệ hạ.” Ngoài phòng vang lên tiếng Phúc Vận, “Ngụy đại nhân đến.”
“Để ông ta vào.” Long Huyền đột nhiên cảm thấy Ngụy thái y đến thật đúng lúc để giải vây cho hắn.
Ngụy thái y bước vào, sau khi nhìn thấy La Duy, khuôn mặt liền cau lại, khí sắc La Duy rất tệ, dường như người này ở bên ngoài mấy năm nhưng xương cốt chẳng phát triển thêm chút nào.
“Xem cho vương gia đi.” Long Huyền lệnh cho Ngụy thái y.
La Duy nhìn Ngụy thái y gật gật đầu, xem như là chào hỏi.
“Vương gia.” Ngụy thái y đến trước mặt La Duy: “Hạ quan bắt mạch cho ngài.”
“Tự nhiên đi.” La Duy đưa tay đặt lên bàn trà: “Tốt nhất ngươi hãy nói cho ta biết, rằng ta có thể sống bao lâu.”
“Vương gia đừng đùa.” Trước mặt Long Huyền, Ngụy thái y không tiện nói nhiều với La Duy, chỉ có thể cười gượng bắt mạch. Vị thái y đi hộ giá trước đó đã bàn giao với Ngụy thái y, xem ra mạch tượng của Cẩm vương hao tổn quá lớn, thật sự không thể sống lâu. Kỳ thật Ngụy thái y không cần nghe người kia nói thì ông cũng biết hết, người này đã cạn kiệt, hoặc nói rõ hơn, La Duy đã sắp tới giới hạn rồi.
“Triệu Phúc hiện đang ở nơi nào?” La Duy để Ngụy thái y tiếp tục mạch, đột nhiên hỏi Long Huyền, ban đầu người hầu hạ bên Hưng Võ đế là Triệu Phúc.
Long Huyền sao có thể biết chuyện về một thái giám, chỉ đành gọi Phúc Vận tiến vào, hắn hỏi Phúc Vận: “Triệu Phúc đang ở đâu?”
Phúc Vận vội đáp: “Gã vẫn luôn nói muốn đi theo tiên đế, muốn được chôn theo tiên đế.”
“Ta muốn người này.” La Duy nói với Long Huyền: “Khi ở ở điện Trường Minh, gã cũng từng hầu hạ ta, ta cảm thấy gã không tồi.”
“Nhưng… nhưng… vương gia, gã buộc phải chôn theo tiên đế!” Phúc Vận lớn gan nói.
“Thế thì chọn người khác thay gã là được, ngươi cũng được đấy.” La Duy tùy ý nói: “Bản lĩnh hầu hạ của ngươi cũng không tồi đâu, chỉ là ta không thích ngày nào cũng phải nhìn thấy chó.”
Bàn tay Ngụy thái y run lên.
Phúc Vận tội nghiệp nhìn về phía Long Huyền.
“Gọi Triệu Phúc lại đây.” Long Huyền nói: “Ngươi lập tức dẫn gã đến.”
Tay Ngụy thái y lại run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.