Khi La Duy trở lại chỗ La Khải, Tư Mã Tru Tà đã phái người tiến đến chỗ La Khải yêu cầu hoà đàm.
“Đàm phán với y đi ạ.” La Duy nói với La Khải: “Chúng ta cũng không có năng lực vây hãm Tru Tà thái tử ở Ô Sơn.”
La Khải nói: “Liễu Ngộ Sinh cũng muốn đi.”
“Liễu Ngộ Sinh?” La Duy cười: “Hắn hiện tại hận không thể bay tới chỗ Tư Mã Tru Tà mà giải thích thì có.”
La Khải những ngày này nhẫn nhịn Liễu Ngộ Sinh quả thực thống khổ, nói với La Duy: “Chúng ta vẫn nên bắt Liễu Ngộ Sinh lại đi.”
“Bây giờ còn chưa phải lúc.” La Duy nói: “Đệ cùng với Liễu đại tướng quân của chúng ta sẽ nói chuyện với Tru Tà thái tử.”
La Duy thủ thành Nghiệp Già cơ hồ đã khiến La Khải lo lắng đến chết, hiện tại y còn muốn đi hòa đàm với Tư Mã Tru Tà, La Khải sao có thể yên tâm để La Duy đi? Lập tức lắc đầu.
La Duy giơ lên hai tay cho La Khải xem: “Đại ca, đệ đã giết người rồi.”
“Tiểu Duy?” La Khải cau mày, mặt biến sắc.
La Duy nhìn hai tay mình: “Dù đệ có rửa đôi tay kỹ đến mức nào, vẫn cứ cảm thấy có mùi máu tươi.”
La Khải đi tới trước mặt La Duy, nửa ngồi xuống, đem hai tay La Duy giữ lại trong tay mình: “Tiểu Duy, chiến tranh chính là như vậy, không có ai là bàn tay không dính máu hết.”
La Duy nói: “Thành Nghiệp Già, trấn Huỳnh Sa, rất nhiều dân chúng đã chết. Không có chiến tranh bọn họ sẽ không phải chết, những kẻ dấy lên chiến hỏa kia, đệ sẽ không tha thứ!”
La Khải hỏi: “Vậy ngươi muốn làm như thế nào?”
La Duy đáp: “Đệ muốn khiến chúng gieo gió phải gặt bão.”
Lông mày La Khải nhíu chặt, La Duy rõ ràng là huynh đệ của mình, thế nhưng hắn lại tuyệt không thể hiểu trong lòng tiểu đệ suy nghĩ cái gì. “Tiểu Duy” La Khải hỏi La Duy: “Ngươi nói cho ta nghe, vì cái gì ngươi lại biết Từ Khoát đem quân trú tại trấn Huỳnh Sa?”
La Duy nói: “Liễu Ngộ Sinh chẳng phải đã an bài như thế? Đại ca binh bại, Từ Khoát chính là anh hùng trong cuộc chiến. Cứu được Vân Quan, chức danh anh hùng này cũng chỉ có thể do Từ Khoát đảm nhận.”
La Khải không hiểu: “Vì cái gì nhất định là Từ Khoát?”
La Duy giảm thấp thanh âm: “Con gái Từ Khoát là tiểu thiếp của nhị điện hạ, đại ca không nhớ sao?”
La Khải ngây người, nhìn nụ cười trên mặt La Duy: “Ngươi còn cười được?!”
La Duy cười nói: “Đại ca không cảm thấy những người này rất buồn cười sao?”
La Khải cười không nổi, hắn chỉ cảm thấy đáng hận! Nhưng đối với La Duy, anh lại cảm thấy an tâm, La Khải bất giác cảm thấy buồn cười, chính mình lại tìm được sự an tâm từ tiểu đệ nho nhỏ này, cái này không đáng cười ư?
La Duy lúc này mới hỏi: “Đại ca, Long Thập bên cạnh huynh thế nào?” La Duy khi tới thành Nghiệp Già, cố ý để Long Thập lại bên La Khải, chuyện cùng Tư Mã Thanh Sa liên thủ, y không muốn để Long Thập biết rõ.
La Khải trả lời: “Hắn rất tốt, chỉ là lo lắng cho ngươi.”
La Duy nói: “Hắn là Long kỵ vệ, nhất cử nhất động của đại ca hắn đều một năm một mười nói cho bệ hạ.”
“Đây là nguyên nhân ngươi để hắn ở lại?”
“Đại ca đang tại vị nên không biết, vị trí đại soái Vân Quan này có rất nhiều người muốn ngồi.”
La Khải hai tay siết chặt.
La Duy nói: “Đại ca anh minh thần võ, chắc chắn Long Thập đều thấy được, bệ hạ cũng sẽ hiểu rõ đại ca hơn, càng yên tâm.”
“Tiểu Duy.” La Khải gọi La Duy một tiếng, rồi lại thở dài: “Để ta xem vết thương trên người ngươi.”
La Duy trên người có vài vết thương, trong đó bàn chân trái bị chém một đao là nghiêm trọng nhất, đã băng bó kỹ càng, nhưng vẫn có máu chảy ra.
“Đau không?” La Khải đau lòng hỏi.
La Duy chẳng hề để ý: “So với những người chết kia, đệ chỉ bị thương thì có cái gì phải phàn nàn.”
“Chân bị thương nặng như vậy, ngươi còn cưỡi ngựa?” La Khải giờ phút này thực hối hận, ngay từ đầu không thấy vết thương của La Duy, mà lại cùng y nói chuyện hồi lâu: “Ngươi như vậy không được, thương thế kia còn phải băng bó thêm một chút.”
“Vâng.” La Duy thống khoái mà đáp ứng, tuy vừa được quân y băng bó, nhưng y đã không còn là một La Duy không biết tốt xấu nữa, y biết rõ La Khải đang lo lắng cho y, tâm ý ấy, y không thể cự tuyệt.