Lần này Khương Ngôn Mặc đưa Tần Mậu đến Mặc quán.
Mặc quán không chỉ đơn thuần là một tòa nhà thương mại, nó còn có mọi thứ ở đây, ban đầu khi dự án được lập ra, đã đề ra khẩu hiệu là khu trung tâm thương mại của Giang thị.
Lần trước Tần Mậu đến tòa nhà chính để phỏng vấn Khương Ngôn Mặc, nhưng thật ra Mặc quán còn có khu căn hộ, bao gồm cả khu vui chơi giải trí, khu ẩm thực nổi tiếng, chắc chắn sau này sẽ là nơi tiêu dùng lớn nhất Giang thị.
Tần Mậu đã từng chứng kiến sự huy hoàng của Mặc quán, cảm tình của cậu đối với nơi đây cũng rất phức tạp.
Thật ra cậu không muốn đến đây, vì cậu nhớ tới sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp Khương Ngôn Mặc là ở đây — Khương Ngôn Mặc dẫn theo Khương Thiển, còn có con trai cậu ta, bọn họ trông giống như người một nhà, chậm rãi đi vào trong, mà cậu đứng nhìn ở phía sau bọn họ, tim như bị dao cắt…
Sau khi xuống xe, Tần Mậu nhìn thấy ở cửa chính treo một tấm biển ghi ngừng kinh doanh.
Khương Ngôn Mặc cười giải thích: “Hai tháng trước là thử kinh doanh, thứ bảy tuần sau mới chính thức khai trương.”
Tần Mậu “A” một tiếng, không có bất cứ biểu tình gì trên mặt.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, cười: “Thứ bảy tuần sau là một ngày tốt.”
Tần Mậu gật đầu, có lẽ cuối tuần sau là một ngày tốt, thương nhân bây giờ, đứng càng cao càng chú trọng những thứ này.
Hơn nữa cậu nhớ rõ, kiếp trước Mặc quán cũng khai trương vào cùng một ngày như hiện giờ.
Khương Ngôn Mặc đẩy cửa ra, cười nói: “Hôm nay nhân viên đều ở lại tăng ca vì chuẩn bị cho tuần sau khai trương, tất nhiên, còn có thể phục vụ một bữa cơm cho chúng ta.”
Tần Mậu nói: “Anh đang bóc lột nhân viên.”
Ý cười trên mặt Khương Ngôn Mặc càng sâu: “Tôi trả tiền đầy đủ để bọn họ cam tâm tình nguyện.”
Đây là điều Tần Mậu vẫn tin tưởng, Khương Ngôn Mặc giỏi nhất là lôi kéo lòng người.
Hơn nữa ở phương diện kinh doanh, Khương nhị thiếu đây, thậm chí còn xuất chúng hơn cả anh hắn là Khương Ngôn Lan.
Khương Ngôn Mặc cười, nhìn cậu: “Sao, không tin tôi là ông chủ tốt?”
Tần Mậu lắc đầu, không nói chuyện.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu dắt đi: “Em phải học cách tín nhiệm tôi.”
Nghe như lời nói giữa những cặp tình nhân, Tần Mậu hơi kinh ngạc, liếc hắn một cái.
Khương Ngôn Mặc xoa đầu cậu: “Ngốc lắm, tôi đang theo đuổi em.”
Tần Mậu đã không phản ứng lớn như mấy lần trước, nhưng dù sao nghe cũng không quen, không nhịn được gạt tay Khương Ngôn Mặc ra.
Khương Ngôn Mặc kéo cậu lại, lại dắt cậu đi tiếp, cười lắc đầu: “Xem ra em phải chậm rãi làm quen.”
Tần Mậu suy nghĩ một chút, quyết định sau khi ăn xong sẽ nói chuyện với hắn.
Cậu đã không phải là Tần Mậu của kiếp trước, sẽ không vì một câu nói mập mờ hay một động tác đơn giản của Khương Ngôn Mặc mà bị mê hoặc đến mất phương hướng.
Có lẽ là thật sự đói bụng, Khương Ngôn Mặc chỉ tùy tiện gọi một vài món liền lập tức giục nhà bếp đi làm.
Tần Mậu đã ăn cơm rồi, trầm mặc ngồi ở trước mặt Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, cười nói chuyện với cậu: “Khoảng thời gian này đang đấu thầu, có hơi bận.”
Chuyện đấu thầu này, cũng coi như là chuyện bí mật, Tần Mậu thức thời mà không nói tiếp.
Khương Ngôn Mặc cũng không để ý, tiếp tục nói: “Em biết hiện giờ chính sách đang bị siết chặt, hạn chế không dễ, mảnh đất ở thành Bắc đang theo sát chính phủ thành phố, năm trước có người của phía trên đến kiểm định, lần này chính phủ kêu gọi đầu tư với nước ngoài, nói là doanh nghiệp nhà nước hay doanh nghiệp tư nhân đều được chào đón, nhiều doanh nghiệp muốn như vậy, bên chúng tôi cũng muốn tham gia náo nhiệt, không chuẩn bị nhiều hơn thì không được.”
Mảnh đất ở thành Bắc kia… Tần Mậu nhớ rõ, kế hoạch của Khương Ngôn Mặc bắt đầu từ mảnh đấy đó.
Quả nhiên không khác so với kiếp trước, cũng là mượn miệng cậu, khiến Đường gia bắt được mảnh đất vô giá trị kia, sau đó trong lúc Đường gia rót tiền từng chút một vào hạng mục kia, thâu tóm Đường gia trong một bước delicious peaches come.
Khương Ngôn Mặc cuối cùng cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của hắn, nhưng giờ phút này, trong lòng Tần Mậu lại không kích động như trong tưởng tượng.
Cậu thầm cười lạnh dưới đáy lòng, sau đó bình tĩnh thảo luận với Khương Ngôn Mặc: “Phía bên bất động sản vẫn luôn cạnh tranh gay gắt.”
Khương Ngôn Mặc gật đầu, cười nói: “Lần này chính phủ có ý định để doanh nghiệp tư nhân tham dự vào, cũng hi vọng cải thiện được tình trạng khủng hoảng của ngành công nghiệp trong hai năm nay.”
Đường gia là trùm bất động sản ở Giang thị, nhưng suy cho cùng cũng không phải là ở cả nước.
Tần Mậu hiểu rõ gật đầu.
Bất động sản công nghiệp khủng hoảng, cũng chỉ sợ là đối với tình trạng giá phòng tăng vọt của hai năm trước mà nói.
Tuy nói bất động sản này là bong bóng(*), nhưng mỗi năm lại có rất nhiều doanh nghiệp liều mạng chui đầu vào, còn có rất nhiều chung cư thương mại đang được thi công, giá phòng vẫn nước nổi bèo nổi như cũ. Mấy năm nay nhân dân oán trách nhiều, chính phủ cũng áp dụng các chính sách điều tiết thích hợp, ví dụ như nâng cao tiêu chuẩn cho thương nhân vay tiền, vì thế dẫn đến mục đích giá phòng giảm dần.
[(*)Bong bóng là một chu kỳ kinh tế có đặc trưng là sự leo thang nhanh chóng của giá tài sản và nối tiếp là sự giảm giá. Bong bóng được tạo ra bởi sự tăng vọt của giá tài sản không được bảo đảm bởi các thông tin định lượng và định tính của tài sản và được thúc đẩy bởi các hành vi thị trường lạc quan quá mức. Khi không còn nhà đầu tư nào sẵn sàng mua tài sản ở mức giá cao, một đợt bán tháo lớn xảy ra, khiến bong bóng vỡ. Bong bóng hình thành trong các nền kinh tế, thị trường chứng khoán, bất động sản và các lĩnh vực kinh doanh do sự thay đổi trong hành vi của nhà đầu tư.]
Nhưng vì món lời kếch sù từ bất động sản, cho dù phía trên có điều tiết như nào, thương nhân cũng sẽ có cách khiến giá phòng tăng.
Khương Ngôn Mặc nói mảnh đất kia là thuộc chính phủ thành phố, chính phủ vừa mới thả tin, lập tức có rất nhiều chủ đầu tư xem trọng.
Dù sao cũng là của chính phủ, cơ sở vật chất xung quanh cũng không tệ, nhất định sẽ có nhiều người mua.
Chính là vì rất nhiều chủ đầu tư xem trọng, biết rõ sau khi xây xong chắc chắn sẽ bán được giá, cho nên mới có rất nhiều công ty đấu thầu, mà một khi thắng thầu, kiếm tiền là điều đương nhiên.
Vì quan hệ với Đường gia, từ nhỏ Tần Mậu đã chú ý đến tin tức về vấn đề này, cũng tìm hiểu chút quy luật và nghiên cứu về bất động sản công nghiệp, vì thế cũng hiểu được tâm tư của chủ đầu tư xây dựng.
Nhưng mảnh đất thuộc chính phủ thành phố kia, chỉ là sáng bóng ngoài mặt thôi, nói cho cùng, chỉ là một ván cờ mà Khương Ngôn Mặc bày delicious peaches come.
Khương gia quyền thế ngập trời, muốn thao túng một quyết định nho nhỏ của chính phủ, tất nhiên không phải là nói chơi.
Tần Mậu mặt không biến sắc, chờ Khương Ngôn Mặc nói tiếp.
Lại chỉ nghe Khương Ngôn Mặc nói: “Cá nhân tôi thấy mảnh đất ở thành Bắc kia đáng giá từng này.”
Hắn giơ hai ngón tay.
Tần Mậu nói: “Hai trăm triệu?”
Khương Ngôn Mặc nói: “Hai tỷ.”
Tần Mậu phối hợp mà trợn to hai mắt.
Khương Ngôn Mặc cười: “Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của tôi.”
Tần Mậu cầm ly nước không nói gì.
Hai tỷ… Kiếp trước Khương Ngôn Mặc cũng tiết lộ cho cậu là con số này, nhưng trên thực tế khi Đường gia bỏ vốn đầu tư, không chỉ gấp mười lần con số này, mà còn gần như mất tiền ngu.
Cho dù Đường gia có đại nghiệp lớn, cũng không gánh được lâu như vậy, cho nên cuối cùng Khương Ngôn Mặc mới có cơ hội nhổ cỏ tận gốc.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Khương Ngôn Mặc chậm rãi động đũa, cho dù đói bụng, động tác vẫn tao nhã như cũ.
Tần Mậu cúi đầu suy nghĩ, một người tài giỏi như vậy, đã dùng thái độ gì để lợi dụng cậu đi đối phó với Đường gia, lại còn không chút hổ thẹn delicious peaches come.
Mà hơn mười năm, sao hắn lại có thể thủy chung như một mà yêu Khương Thiển, bằng lòng vì Khương Thiển mà trả giá tất cả?
Khương Ngôn Mặc thâm tình với Khương Thiển như vậy, lại tuyệt tình với Tần Mậu như thế.
Tần Mậu có hơi ghen tị, không khỏi sinh ra nhiều oán hận hơn.
Nhưng cậu vẫn không để lộ nửa phần cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Ngôn Mặc, suy nghĩ một người như vậy, rốt cuộc có một trái tim ra sao.
Khương Ngôn Mặc rất cẩn thận, sợ Tần Mậu nhàm chán, gọi cho cậu một đống đồ tráng miệng.
Tần Mậu chậm rãi nhấm nháp, mặc dù nhạt nhẽo nhưng tốt xấu gì vẫn nên giả vờ.
Chậm rãi, cậu lại phát hiện ra mùi vị của phần bánh ngọt này không tệ, có cảm giác quyến luyến nơi đầu lưỡi.
Khương Ngôn Mặc ăn gần xong, lấy khăn lau khóe môi, cười giới thiệu với cậu: “Thợ làm bánh ngọt là người Pháp, làm được mọi thứ nhưng vô tình lại phù hợp với khẩu vị của người Giang thị.”
Tần Mậu gật đầu: “Ăn rất ngon.”
Khương Ngôn Mặc bỏ khăn xuống, vừa cười vừa nhìn cậu: “Tuần sau bên căn hộ khai trương, không biết tôi có vinh hạnh mời em tham dự hay không.”
Tần Mậu khẽ run, cười: “Mời bằng lời thôi? Tôi không nhận được thư mời.”
Khương Ngôn Mặc cười: “Đây là cá nhân tôi mời, A Mậu em có đồng ý không?”
Lần đầu tiên hắn gọi cậu là A Mậu, ánh mắt cũng hết sức mê người.
Tần Mậu rũ mắt: “Tôi phải đi hỏi ý kiến tổng biên tập.”
Khương Ngôn Mặc hiểu, nói: “Không phải em phỏng vấn về Mặc quán sao?”
Tần Mậu lắc đầu: “Tôi vừa tới tòa soạn, cũng không có nhiệm vụ phỏng vấn riêng, đều là nghe theo sắp xếp của tổng biên tập delicious peaches come.”
Khương Ngôn Mặc nở nụ cười: “A Mậu em đừng khiêm tốn, tôi xem qua bản thảo của em rồi, vừa sắc bén lại không mất phần hài hước, lấy tài năng của em, sao có thể bị người khác chèn ép?”
Tần Mậu ngẩng đầu nhìn hắn: “Khương tổng, thật ra tôi rất ngu.”
Ngu đến mức mang toàn bộ thể xác và tinh thần đi để tín nhiệm một người, kết quả lại hại những người thân nhất của cậu.
Nghe vậy Khương Ngôn Mặc ngẩn người, lập tức nhếch khóe môi: “Cứ xem như là vậy, A Mậu, tôi cũng muốn em đến.”
Tần Mậu nhíu mày: “Tôi sợ bệnh nghề nghiệp của mình sẽ phát tác, sẽ vạch trần nội tình đen tối của các anh.”
Khương Ngôn Mặc không nhịn được bật cười, cầm bàn tay đang đặt trên bàn của cậu: “Kể cả như vậy, tôi cũng nhận.”
Tần Mậu không rút tay về, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Nói ra được mấy lời đường mật này, tại sao lại có thể có một tâm địa cứng rắn lạnh lùng đến vậy?
Đúng là công tử bột ở khắp mọi nơi, đều sẽ gạt người.
Khương Ngôn Mặc nhìn ánh mắt cậu, khẽ cười: “Lại bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi?”
Tần Mậu chậm rãi rút tay ra: “Khương tổng, xem như tôi bị ngu đi, xin anh giơ cao đánh khẽ.”
Khương Ngôn Mặc lặng lẽ nhìn cậu.
Tần Mậu khẽ cắn môi, quyết định liều một lần: “Mặc dù tôi mới quay về Giang thị, khoảng thời gian biết Khương tổng cũng không lâu, nhưng tôi biết rõ trong lòng Khương tổng vẫn luôn yêu sâu đậm một người.”
Mặt Khương Ngôn Mặc không mấy biến sắc, nhìn cậu một lúc, nói: “Bây giờ em chỉ cần tin tôi đang theo đuổi em.”
“Nhất kiến chung tình sao?” Tần Mậu nhếch khóe miệng, cười nhạt trào phúng.
Khương Ngôn Mặc không cười, chỉ đứng dậy đi đến trước mặt cậu, cúi người xuống, ngắm nhìn ánh mắt cậu: “Có phải là nhất kiến chung tình hay không không quan trọng, quan trọng là… Bây giờ tôi muốn hôn em.”
Hắn nói xong, nghiêng người đặt bờ môi ấm áp lên môi Tần Mậu.
*****
Tần Mậu vội vàng chuyển nhà, Hồ Niệm Cảnh xung phong giúp đỡ.
Thứ sáu hôm đó Tần Mậu xin nghỉ, hai người ăn sáng xong định bắt tay vào làm việc, bỗng nhiên Hồ Niệm Cảnh nghĩ đến thứ gì đó, nói: “Tôi vừa thấy một người ở dưới, rất giống Đường Phẩm Hạ. Nhưng tôi chỉ nhìn qua ảnh cậu cho xem, không biết có đúng không.”
Tần Mậu kinh ngạc: “Hạ Hạ đến đây làm gì, khách sạn có vấn đề gì à?”
Hồ Niệm Cảnh cười hì hì: “Nếu không có chuyện gì, vậy càng tốt, gọi cậu ta lên giúp một tay.”
Tần Mậu vừa cười vừa liếc Hồ Niệm Cảnh: “Có cậu giúp là đủ rồi.”
Hai người bắt tay đóng gói, kéo hành lí xuống sảnh.
Đồ đạc của Tần Mậu không nhiều, Hồ Niệm Cảnh lại lái xe đến, rất tiện.
Thang máy xuống tầng một, Tần Mậu nhìn thấy Đường Phẩm Hạ đang ngồi ở trong đại sảnh.
Ngồi bên cạnh y là cô bạn gái Đỗ Văn Tư, hai người khoác tay nhau, ai nấy đều thấy được bọn họ là một đôi tình nhân trẻ tuổi delicious peaches come.
Tần Mậu nói một tiếng với Hồ Niệm Cảnh, đi qua chào hỏi.
Hồ Niệm Cảnh “A” một tiếng, vừa đi vừa nói: “Trước đây không nhìn kĩ, tiểu thiếu gia nhà cậu đúng thật là đẹp trai tuấn tú… A, cô gái ngồi bên cạnh cũng vậy, dáng người rất đẹp.”
Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, lườm Hồ Niệm Cảnh một cái: “Cẩn thận không bị coi là sắc lang.”
Hồ Niệm Cảnh cười hì hì: “Chỉ khen thôi.”
Hiển nhiên Đường Phẩm Hạ cũng nhìn thấy Tần Mậu, đứng lên đi đến chỗ cậu: “Sao chuyển nhà cũng không gọi mọi người đến giúp delicious peaches come.”
Tần Mậu cười nói: “Đồ đạc rất ít, hôm qua lúc gọi cho chị hai cũng nói chuyện này với chị ấy rồi, chị hai đồng ý.”
Đường Phẩm Hạ “A” một tiếng, nhìn cậu không nói chuyện.
Tần Mậu nói: “Bây giờ bọn anh định qua bên kia.”
Đường Phẩm Hạ nói: “Tôi đưa anh đi.”
Tần Mậu lắc đầu, vừa muốn cự tuyệt, lại thấy Đường Phẩm Hạ híp mắt lại.
“Thật ra cũng không muốn làm phiền, đồ đạc rất ít…” Tần Mậu cố gắng thuyết phục y.
Hồ Niệm Cảnh ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Tôi đảm bảo sẽ thu xếp cho A Mậu ổn thỏa.”
Đường Phẩm Hạ nhìn Hồ Niệm Cảnh một chút, đột nhiên gọi một câu anh Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh rất kinh ngạc: “Em biết anh?”
Đường Phẩm Hạ hất cằm chỉ Tần Mậu: “Nghe anh nhỏ nhắc tới, anh ấy nói bạn tốt nhất tên Hồ Niệm Cảnh, tôi đoán chắc là anh.”
Hồ Niệm Cảnh vô cùng cảm động mà nhìn Tần Mậu, còn nháy mắt một cái.
Tần Mậu lấy tay đẩy đầu cậu ta: “… Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Đường Phẩm Hạ nhìn hai người họ mà cười một cái, sau đó lại nhìn Tần Mậu: “Dù sao tôi với Văn Tư cũng tới rồi, sẽ đưa hai người đi delicious peaches come.”
Tần Mậu cười nói: “Thật sự không cần, Niệm Cảnh có xe.”
Bạn gái Đường Phẩm Hạ đột nhiên lên tiếng: “Anh nhỏ, anh để anh ấy đưa đi đi, anh ấy cứng đầu lắm.”
Cô cười rất thành thật, mang theo những tốt đẹp đơn thuần chỉ có ở tuổi này.
Tần Mậu và Hồ Niệm Cảnh liếc nhau, đều thầm khen ngợi cô gái này ở trong lòng.
“Vậy đưa hai anh đến cửa thôi, Hạ Hạ em xách hành lí cho anh.” Cuối cùng Tần Mậu cũng phải nhường một bước.
Đường Phẩm Hạ nghe xong nhíu mày, cũng không kiên trì nữa, ngoan ngoãn xách vali.
Bốn người đi ra ngoài.
Đột nhiên Tần Mậu nói với Đường Phẩm Hạ: “Anh dọn sang nhà mới xong xuôi, hai ngày nữa sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó em cũng dẫn Văn Tư về đi.”
Cậu đoán được Đường Phẩm Hạ đến tìm cậu là vì chuyện của Đỗ Văn Tư.
Lần này Đường Phẩm Hạ không giận dỗi, gật đầu: “Được.” Dừng một chút, y lại hơi mất tự nhiên mà nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tần Mậu cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai y.
Lên xe xong, Tần Mậu phất tay về phía Đường Phẩm Hạ: “Có thời gian nhớ liên lạc.”
Đường Phẩm Hạ gật đầu.
Hồ Niệm Cảnh khởi động xe, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Đường Phẩm Hạ đang nắm tay người yêu y đi về, không khỏi cười, nói: “Hai đứa nó rất đẹp đôi.”
Tần Mậu ừ một tiếng: “Chỉ tội trong nhà không đồng ý cho hai đứa ở chung với nhau.”