Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 13: Con nuôi nhà họ Đường




Hơn hai mươi năm nay, Đường Phẩm Hạ này muốn gì đều có đó, dáng vẻ mười phần công tử, mặc dù y hiểu chuyện sớm, nhưng nói đến dự định cả đời lại quá mức nặng nề, nói chung y cũng không suy nghĩ kĩ càng.
Tần Mậu thầm thở dài trong lòng, dứt khoát nói rõ: “Nếu chị hai muốn em ra nước ngoài sống, em cảm thấy thế nào?”
Rốt cuộc Đường Phẩm Hạ cũng hiểu, cười nói: “Tôi còn tưởng anh muốn nói chuyện gì mà nghiêm túc như vậy. Chị hai đã nói với tôi chuyện ra nước ngoài, tôi không có ý kiến, chỉ cần mọi người đồng ý cho tôi kết hôn với Văn Tư.”
Xem ra y đã muốn thỏa thuận với người nhà.
Tần Mậu gật đầu, hỏi y: “Chị hai nói gì rồi?”
Đường Phẩm Hạ nói: “Chị hai nghĩ tôi chỉ nói miệng, chưa đủ chín chắn, nhưng đồng ý để Văn Tư theo tôi ra nước ngoài.”
Tần Mậu suy nghĩ, cười nói: “Chưa đủ tuổi thật, em mới 21, chưa đủ tuổi pháp luật quy định đúng không?”
Đường Phẩm Hạ cũng cười: “Cho nên tôi không có ý kiến.”
Tần Mậu “Ừ” một tiếng, cảm thấy cách xử lý của Đường Nhị tỷ coi như là hợp lý.
Đường Phẩm Hạ ra nước ngoài rèn luyện mấy năm, đọc sách nhiều hơn, quay về tiếp nhận Đường thị, cũng có lợi thế và kinh nghiệm nhiều hơn.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Đường nhị tỷ và Khương Ngôn Mặc đang sóng vai đi đến.
Tần Mậu với Đường Phẩm Hạ liếc nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Đường nhị tỷ và Khương Ngôn Mặc đang cười nói với nhau, trông rất ăn ý.
Tần Mậu có hơi khẩn trương, cậu cố gắng nhớ lại kiếp trước, hình như Đường gia không quá qua lại với Khương gia.
Đang trầm tư suy nghĩ, Đường nhị tỷ vỗ nhẹ lên tay cậu, mỉm cười nói: “A Mậu, chị và Khương tổng vừa mới nói về em delicious peaches come.”
Tần Mậu ngây người nhìn Khương Ngôn Mặc, Khương Ngôn Mặc đang ôn nhu nhìn cậu mà cười.
Đường nhị tỷ lại nói với Khương Ngôn Mặc: “Để tôi nói rõ trước mặt Khương tổng, đứa em trai này của tôi, cái gì cũng tốt, chỉ tội quá hiền lành, sau này còn phải làm phiền Khương tổng chiếu cố nhiều hơn.”
Trong lời nói này có chút ý tứ bao che.
Ngay lập tức Tần Mậu hiểu ra, Đường nhị tỷ cũng đã nói với Khương Ngôn Mặc về quan hệ của cậu với nhà họ Đường.
Hiện giờ ở Giang thị có rất nhiều người cũng đang suy đoán cậu bị Khương Ngôn Mặc bao dưỡng, có lẽ Đường nhị tỷ sợ cậu chịu thiệt, mới có thể tiết lộ chuyện cậu là con nuôi nhà họ Đường cho Khương Ngôn Mặc.
Cho nên thật ra đây là Đường nhị tỷ tạo áp lực cho Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu không khỏi nhìn về phía Đường nhị tỷ.
Đường nhị tỷ lại nháy mắt với cậu mấy cái.
Khương Ngôn Mặc đứng bên cạnh, vừa cười vừa đáp: “Xin Nhị tiểu thư yên tâm.”
Đường nhị tỷ mỉm cười, lại nói chút chuyện về Tần Mậu với Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu thầm cảm động, Đường nhị tỷ bảo vệ cậu như vậy, giống như trước đây, rất chiều cậu.
Đường Phẩm Hạ đứng ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, trông rất thản nhiên, thỉnh thoảng lại nhìn Tần Mậu mấy lần.
Không bao lâu, Đường nhị tỷ dẫn Đường Phẩm Hạ rời đi.
Lúc đi đến cửa, Đường nhị tỷ quay đầu, vừa cười vừa nói với Khương Ngôn Mặc: “Có thời gian thì cùng Tần Mậu đến Đường gia ăn một bữa cơm delicious peaches come.”
Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Mậu, mỉm cười nói: “Chắc chắn.”
Dường như trong lúc có qua có lại này đã làm cho quan hệ giữa cậu và Khương Ngôn Mặc tiến thêm một bước.
Nhưng thật ra từ đầu đến cuối Tần Mậu đều không nói lời nào, vì vốn dĩ cậu không thể chen vào!
Cho đến khi chị em Đường gia đi rồi, Tần Mậu vẫn còn trầm mặc.
Khương Ngôn Mặc đi đến trước mặt cậu, hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn cậu.
Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Tôi là con nuôi nhà họ Đường… Năm bốn tuổi được chị hai dẫn về nhà, mãi đến khi mười lăm tuổi…”
Khương Ngôn Mặc vẫn như cũ, mỉm cười nhìn cậu.
Tần Mậu nói: “Nhưng đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng thân phận là con nuôi nhà họ Đường để làm gì…”
Vì thế, cho dù quan hệ giữa Khương Thiển và Đường gia ra sao, cậu cũng không hề uy hiếp được Khương Thiển.
Khương Ngôn Mặc đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Tần Mậu nói: “Nhưng người nhà chị hai đối với tôi rất tốt.”
Cho nên cậu cũng sẽ không để người khác hãm hại Đường gia, sẽ cố gắng hết sức ngăn cản âm mưu này.
Khương Ngôn Mặc cười, dùng mũi cọ cọ trán cậu: “Sau này tôi sẽ qua lại với họ nhiều.”
Tần Mậu hơi cứng người lại, nếu không phải đã sống lại một lần, có lẽ cậu sẽ không thể chống cự nổi những lời nói dịu dàng này delicious peaches come.
Khương Ngôn Mặc đột ngột kéo cậu vào lòng khiến cả hai ngã ngồi trên sofa.
Tần Mậu kêu lên một tiếng theo bản năng.
Khương Ngôn Mặc xoa gáy cậu như để trấn án, vùi mặt vào hõm vai cậu.
Tần Mậu cứng đờ không dám động đậy.
Khương Ngôn Mặc hơi dùng sức, siết chặt eo cậu, gắt gao ôm cậu vào trong ngực, mặt hắn cọ lên vai cậu, thở dài: “Mệt quá.”
Lúc nói chuyện với Đường nhị tỷ, tuy hắn vẫn cười nhưng quả thật vẫn nhìn ra chút mệt mỏi qua sắc mặt.
Ngẫm lại cũng thấy, bên dưới khai trương rầm rộ chưa từng có, với tư cách là ông chủ, chắc chắn rất vất vả.
Nhưng… Tư thế thân mật như vậy khiến Tần Mậu hoàn toàn không có cách nào để lo lắng xem đối phương có mệt hay không.
Cậu trầm mặc mà giãy giụa.
Đột nhiên nghe thấy Khương Ngôn Mặc thấp giọng khàn khàn: “… A Mậu, đừng nhúc nhích.”
Tần Mậu nghe hiểu, trong chớp mắt, cậu bất động.
Hơi thở ấm áp của Khương Ngôn Mặc phảng phất bên tai cậu: “Buổi chiều còn có tiệc rượu, tôi không muốn tham gia.”
Hắn thấp giọng nói, còn có chút giống như làm nũng.
Tần Mậu cứng đờ, sợ lại bị cảnh bảo. Cậu cảm giác được, hơi thở của người đàn ông này rất nguy hiểm.
Qua một lúc lâu, cậu mới chậm rãi nói: “Buổi chiều tôi cũng không được về?”
Khương Ngôn Mặc không trả lời cậu, nhưng tay lại dùng sức, siết chặt cậu hơn.
Tần Mậu giật giật, bất đắc dĩ nói: “Tôi còn phải về để chạy bản thảo.”
Khương Ngôn Mặc cười không ra tiếng, cọ vai cậu: “Không được, tôi không cho phép.”
Tần Mậu: “…”
Khương Ngôn Mặc cười, khẽ hôn lên mặt cậu: “Ngủ cùng tôi nhé.”
Tần Mậu cũng không quen bị thân mật như vậy, nhưng cậu nhịn một chút, cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.
Khương Ngôn Mặc ôm cậu vào trong ngực, để cho cậu dựa vào ngực hắn.
Tay chân hai người gần như dính chặt lấy nhau, Tần Mậu không khỏi nhíu mày, nhưng Khương Ngôn Mặc ôm chặt phía sau cậu rồi bất động, như vậy cũng có mấy phần yếu thế hiếm hoi.
Tần Mậu im lặng thở dài, lời sắp nói ra cũng nuốt ngược trở lại.
Có lẽ là mệt thật, Khương Ngôn Mặc thở cũng đều dần.
Tần Mậu giật giật, phát hiện người đang ôm cậu vậy mà lại ngủ thật. Cậu cũng bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại, không biết có phải là do cái ôm ấm áp của Khương Ngôn Mặc hay không, bất tri bất giác cậu cũng rơi vào mộng đẹp delicious peaches come.
Đến khi Tần Mậu tỉnh lại, người bên cạnh đã đi rồi.
Áo khoác của hắn còn đang đắp trên người cậu.
Tần Mậu ngây người, sau khi tỉnh tảo một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều rồi.
Cậu do dự một chút, cầm áo khoác vắt lên trên cánh tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Trên tầng hai rất yên tĩnh, không biết để dùng làm gì, dù sao Tần Mậu cũng đã đem nó trở thành phòng nghỉ.
Tầng ba ở trên là khu giải trí, bên cạnh còn có quảng trường mua sắm cao nhất Giang thị, thật ra thì rất náo nhiệt.
Tần Mậu xuống tầng một bằng thang máy, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Khương Ngôn Mặc ở trên hành lang.
Chỉ có Khương Ngôn Mặc đang từ từ đi qua đây.
Nhìn thấy cậu, Khương Ngôn Mặc dừng lại, lại đi tiếp, đứng trước mặt cậu.
“Tỉnh?” Khương Ngôn Mặc hơi cúi đầu, vừa cười vừa nhìn cậu.
Tần Mậu “Ừ” một tiếng, áo khoác vắt ở trên tay, Khương Ngôn Mặc bước lại gần, mũi cậu không khỏi giật giật.
Khương Ngôn Mặc không nhịn được mà cười, tựa trán lên trán cậu, cọ qua cọ lại, lại lui ra: “Đừng ghét bỏ tôi, hôm nay thật sự không còn cách nào, bị mọi người chuốc hơi nhiều.”
Tần Mậu đưa áo khoác cho hắn: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt.” Lại dừng một chút: “Cảm ơn áo khoác của anh.”
Khương Ngôn Mặc không nhận, chăm chú nhìn một lúc, cười khổ lắc đầu: “Sao em có thể yên tâm để tôi ở lại đây. Đừng thấy tôi đang nói chuyện rõ ràng, thật ra tôi say rồi.”
… Không biết là hắn say thật hay say giả, mặc dù nhìn qua cũng có chút không giống với bình thường, ít nhất hắn nói nhiều hơn không ít.
Khương Ngôn Mặc nhận cái áo, đột nhiên ôm cậu, vùi đầu vào vai, lẩm bẩm mấy tiếng: “Say thật.”
Tần Mậu: “…”
Khương Ngôn Mặc dùng mũi khẽ cọ lên mặt cậu.
Tần Mậu né tránh theo bản năng, thấy đầu hắn lệch qua một bên, vội vàng lấy tay đỡ hắn.
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, bắt lấy tay cậu không thả ra.
Tần Mậu suy nghĩ, dìu hắn đi vào thang máy.
Khương Ngôn Mặc cũng nghe lời, ngoan ngoãn đi theo, nhưng sức lực nửa người dồn lên người Tần Mậu, khiến Tần Mậu gần như không đỡ được.
Tần Mậu không nói gì, dìu hắn đi vào phòng nghỉ ngơi, để hắn nằm im trên sofa.
Khương Ngôn Mặc an tĩnh lạ kì, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng hắn vẫn không buông tay Tần Mậu ra.
Tần Mậu thử gỡ tay ra một lúc, nhưng cuối cùng lại không giãy tay ra.
Khương Ngôn Mặc bây giờ, có lẽ là vì đang ngủ nên trông rất an tĩnh, khuôn mặt vẫn anh tuấn như trước, nhưng không lợi hại giống như ngày thường delicious peaches come.
Tần Mậu nghe hắn khẽ rên rỉ, không biết là đang khó chịu ở đâu, lông mày cũng nhíu lại. Tần Mậu thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, định đứng dậy rót cho hắn cốc nước, lại bị hắn giữ chặt cổ tay.
“Đừng đi.” Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
Tần Mậu dừng một chút, vỗ lên mu bàn tay của hắn: “Tôi đi rót nước cho anh.”
Khương Ngôn Mặc nhướng mày, bĩu môi, không tình nguyện mà buông cậu ra, hắn như vậy thật sự rất đáng yêu.
Nếu không phải đã từng thương tâm, chắc chắn Tần Mậu sẽ không thể từ chối người đàn ông này được.
Tần Mậu lấy áo khoác đắp lên người Khương Ngôn Mặc, đứng dậy đi rót nước.
Khi quay lại, Khương Ngôn Mặc vẫn giữ tư thế cũ, im lặng nằm trên sofa.
Tần Mậu đưa cốc nước kề bên môi hắn, khẽ giọng nói: “Uống nước.”
Khương Ngôn Mặc mở to mắt nhìn cậu, há miệng uống, nhưng vẫn mơ hồ nói cảm ơn.
Tần Mậu lắc đầu cười, đỡ hắn nằm xuống lần nữa.
Chờ Khương Ngôn Mặc ngủ an ổn rồi, Tần Mậu đứng dậy, nâng nhiệt độ điều hòa lên, lại quay lại đắp kín áo khoác cho Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc lúc ngủ thật sự rất đẹp mắt, bớt đi mấy phần thâm bất khả trắc(*) của ngày thường, để lộ vài phần trẻ con.
[(*)Thâm bất khả trắc: Nghĩa là thâm sâu đến mức không hiểu được, sâu không lường được.]
Tần Mậu lặng lẽ nhìn hắn, lúc chuẩn bị rời đi, loáng thoáng nghe thấy Khương Ngôn Mặc đang lẩm bẩm mấy tiếng. Tần Mậu cúi người xuống, nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn: “Xin lỗi em…”
Còn gọi tên ai đó.
Tần Mậu lắng nghe một cách cẩn thận, lại nghe không rõ, nhưng từng tiếng xin lỗi mà Khương Ngôn Mặc nói như chạm vào đáy lòng cậu.
— Lời xin lỗi của Khương Ngôn Mặc, mang theo chút hối hận và đau khổ sâu nặng, giọng nói bi thương khiến người khác không đành lòng nghe tiếp delicious peaches come.
Tần Mậu không biết Khương Ngôn Mặc đang gọi tên ai, nói xin lỗi với ai, nhưng khi nghe thấy giọng Khương Ngôn Mặc, không hiểu sao cậu lại thấy khó chịu trong lòng.
Khương Ngôn Mặc… Khương Ngôn Mặc cũng là một người đàn ông thâm tình, nhưng chút thâm tình này, không thuộc về cậu…
Tần Mậu kinh ngạc, lẳng lặng ngồi xổm ở đó, bất động rất lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nắm lấy tay Tần Mậu, hắn đang ngủ lại khẽ nỉ non: “Rất xin lỗi… Xin lỗi em… Nhưng tôi thật sự yêu em… Xin lỗi…”
*****
Hôm sau, Tần Mậu đến Đường gia.
Thật ra hôm trước vừa gặp Đường nhị tỷ, nhưng cậu đã đồng ý đi dạo lại một vòng đại trạch của Đường gia, cho nên cậu gọi điện báo trước cho Đường nhị tỷ rồi lập tức đi đến vùng ngoại ô.
Khi Tần Mậu đến Đường gia, cha Đường và mẹ Đường đang uống trà sáng, những người khác đều đi có việc, chỉ có Đường nhị tỷ và con gái cô là Đường Hân Nghiên ở đó.
Đường Hân Nghiên tám tuổi rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt, giống như quả nho màu tím, tròn vo, trong veo như nước. Đường Hân Nghiên cao hơn một chút so với các bạn nữ đồng trang lứa, nhìn thấy Tần Mậu cũng không sợ người lạ, vừa cười hì hì vừa nhìn vào mắt Tần Mậu.
Đường Nhị tỷ nói: “Gọi cậu đi.”
Cô bé dùng tiếng quốc ngữ không lưu loát nhưng vẫn giòn giã gọi Tần Mậu.
Tần Mậu cười lấy tay điểm chóp mũi cô bé: “Hân Nghiên ngoan.” Lại lấy quà ra: “Đây là búp bê vải, đáng yêu giống Hân Nghiên, thích không?”
Đôi mắt sáng trong veo của Tiểu Hân Nghiên nhìn chằm chằm con búp bê, nhưng lại không nhận, quay đầu nhìn mẹ cô bé, sau khi được cho phép, lúc đấy mới vô cùng vui vẻ mà nhận, cong mắt, khéo léo nói: “Cảm ơn cậu.”
Tần Mậu không nhịn được mà xoa đầu cô bé.
Tiểu Hân Nghiên ngẩng đầu lên, ý bảo Tần Mậu ngồi xổm xuống.
Tần Mậu cười, nghe theo.
Cô bé “chụt”một tiếng, hôn lên mặt cậu.
Tần Mậu rất vui vẻ, ôm Đường Hân Nghiên vào trong ngực, cũng hôn lên mặt cô bé.
Đường Hân Nghiên lập tức cười khanh khách.
Đường nhị tỷ nhìn bọn họ, cũng cười theo: “Ngoan lắm, Hân Nghiên mang búp bê ra vườn hoa chơi đi.”
Sau khi bảo mẫu dẫn Hân Nghiên đi, Đường nhị tỷ quay sang nhìn Tần Mậu, cười lắc đầu: “Bị bố nó chiều hư, lớn như vậy mà vẫn chỉ biết đùa delicious peaches come.”
Tần Mậu nói: “Con bé rất ngoan.”
Đường nhị tỷ cười rộ lên: “Đương nhiên là ra vẻ cho người khác thấy, sau này em đến thường xuyên, con bé thân với em thì em sẽ biết nó có bao nhiêu điểm xấu.”
Tần Mậu nhếch khóe miệng cười.
Đường nhị tỷ hỏi cậu: “Uống cà phê nhé?”
Tần Mậu đáp: “Được ạ.”
Đường nhị tỷ vừa đi đến quầy bar, vừa giải thích: “Bố Hân Nghiên mang hạt cà phê từ Cuba về, mùi vị cũng được, chờ em uống thử xem.”
Tần Mậu gật đầu.
Trong lúc rang cà phê, hai người đều không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường nhị tỷ nói: “Được rồi.”
Cô rót cà phê vào cốc, hỏi Tần Mậu có thêm đường hay không, Tần Mậu nói có.
Đường nhị tỷ đưa cốc cho Tần Mậu, Tần Mậu nếm thử, khen: “Rất thơm.”
Hai người ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm, nói từ chuyện Hân Nghiên lúc còn nhỏ đến cảm nhận của Tần Mậu lần này khi quay về Giang thị, lại đến chuyện khi nào Đường nhị tỷ quay về Mĩ.
Nhớ tới chuyện Đường Phẩm Hạ cũng muốn xuất ngoại, Tần Mậu lại do dự, hỏi: “Chị hai, đã tìm được trường nào tốt cho Hạ Hạ chưa ạ?”
Đường nhị tỷ nói: “Vẫn đang tìm, nhưng thủ tục cũng không quá khác, đến tháng chín là có thể đi rồi.”
Tần Mậu gật đầu.
Đường nhị tỷ nói: “Cái thằng hỗn láo kia trưởng thành sớm, chị cũng không nghĩ muốn quản nó, nhưng lần này thì không thể…”
Tần Mậu vội vàng khuyên lơn: “Hạ Hạ rất ngoan, hiểu được mình đang làm gì, hơn nữa Văn Tư cũng không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.