Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 14: Hai trăm triệu




Đường nhị tỷ cười lắc đầu: “A Mậu, Đường Phẩm Hạ là người ra sao, chẳng lẽ chị gái như chị lại không rõ? Nói cho cùng là do chúng ta đặt quá nhiều kì vọng vào nó. Chị cả và chị đều sợ nó sẽ vứt bỏ tất cả chỉ vì tình cảm… Bây giờ để cho hai đứa nó cùng ra nước ngoài cũng là muốn thử thách hai đứa.”
Tần Mậu sáng tỏ: “Như vậy cũng tốt.”
Tuy cậu biết Đỗ Văn Tư là một cô gái tốt, nhưng muốn cho người nhà họ Đường tin tưởng, có lẽ quả thật cũng cần rèn luyện một chút.
Đường nhị tỷ nói: “Tháng chín Hạ Hạ đi thì chị cũng quay về Mĩ.”
Tần Mậu kinh ngạc: “Nhưng đứa bé trong bụng chị…”
Đường nhị tỷ cười nói: “Đừng lo, bọn chị tính sẽ sinh ở bên Mĩ, sang năm rồi về.”
Tần Mậu gật đầu, điều kiện sinh đẻ ở nước ngoài không tệ, qua bên đó thì cũng tốt.
Chỉ là… Cậu nhớ tới kiếp trước, cuối cùng sau này Đường nhị tỷ không đi Mĩ được, vì rất nhanh, Đường gia gặp phải khó khăn…
Tần Mậu giữ chặt cốc cà phê, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Đường Hân Nghiên đang chơi rất vui vẻ trong vườn hoa, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của cô bé vang vào tận trong nhà.
Tần Mậu nhìn qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, ngây thơ của Tiểu Hân Nghiên, cũng từ từ cảm thấy nhẹ lòng, cậu có một quyết định, sau khi suy nghĩ thông suốt không nhịn được mà khẽ cười.
Đột nhiên Đường nhị tỷ vỗ vai cậu: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi một chút.”
Hai người đều cầm trên tay cốc cà phê, tản bộ trong vườn, Tiểu Hân Nghiên chạy tới chạy lui bên hai người, có người làm vườn đang chăm sóc cây cối, thấy bọn họ đến lập tức cười rồi chào hỏi.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Tần Mậu không nhịn được mỉm cười.
Đường nhị tỷ dừng chân, nghiêng đầu nhìn cậu: “A Mậu, có chuyện này…”
Tần Mậu cũng dừng lại, nhìn cô.
Trên mặt Đường nhị tỷ xuất hiện lên một chút do dự.
Tần Mậu nói: “Chị hai, có việc gì thì cứ nói đi.”
Đường nhị tỷ dừng lại một chút, nói: “Em biết Đường gia lập nghiệp từ bất động sản đúng chứ, hiện giờ bên tòa thị chính có một mảnh đất, bọn chị đang suy nghĩ đến việc thâu tóm, nhưng mảnh đất đó thật sự có tiếng, nghe nói Khương Ngôn Mặc cũng có hứng thú.”
Tần Mậu lẳng lặng nghe.
Đường nhị tỷ nhìn cậu một chút, nói: “Lúc em ở cùng với Khương Ngôn Mặc, em có thấy cậu ta đề cập tới chuyện này bao giờ không?”
Tần Mậu cũng không chần chừ lâu, khẽ gật đầu: “Anh ấy có nói qua.”
Đường nhị tỷ thở dài, nói: “Bối cảnh của cậu ta khác với chúng ta, chắc chắn phải biết nội tình nhiều hơn…”
Tần Mậu nhớ lại kiếp trước, Đường nhị tỷ cũng từng hỏi cậu vấn đề này, khi đó cậu thành thật nói hết suy đoán của Khương Ngôn Mặc cho Đường nhị tỷ, nhưng đổi lại chính Đường thị gặp sóng gió không ngừng delicious peaches come.
Cậu ngừng nhớ lại, chậm rãi nói: “Em nghe Khương Ngôn Mặc nói về chuyện đấu thầu.”
Đường nhị tỷ nhìn cậu.
Tần Mậu nói: “Nhưng em không biết là thật hay giả, anh ấy cũng chỉ tình cờ nhắc đến.”
Đường nhị tỷ im lặng chờ cậu tiếp tục.
Tần Mậu dừng một chút: “Khương Ngôn Mặc nói giá trị của mảnh đất đó ít nhất là số này.” Cậu giơ hai ngón tay.
Đường nhị tỷ nhìn xong, lập tức im lặng suy nghĩ.
Tần Mậu lại bổ sung: “Hai trăm triệu.”
Đường nhị tỷ kinh ngạc nhìn cậu.
Tần Mậu gật đầu nhắc lại: “Hai trăm triệu.”
Cũng khó trách Đường nhị tỷ ngạc nhiên, bây giờ mảnh đất nào cũng hơn 500 triệu, huống hồ là mảnh đất ở cạnh tòa thị chính.
Vẻ mặt Tần Mậu rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
Đường nhị tỷ lại một lần nữa trầm tư.
Có lẽ là ảnh hưởng của việc nói chuyện, đến lúc ăn cơm trưa, hai người đều có tâm tư riêng, đều có phần không tập trung. Nhưng nhờ tiếng cười của Tiểu Hân Nghiên, không khí cũng không đến mức quá nặng nề delicious peaches come.
Cơm nước xong Tần Mậu xin về, Đường nhị tỷ cũng không giữ cậu lại, dặn tài xế đưa cậu xuống núi.
Tần Mậu không ngờ là sẽ gặp Đường Phẩm Hạ ở giữa đường xuống núi.
Đường Phẩm Hạ bóp còi, tài xế dừng xe, y xuống xe đi tới, mở cửa xe rồi nhìn thẳng Tần Mậu: “Sao lại về sớm vậy?”
Tần Mậu nói: “Chỉ đến thăm Hân Nghiên một lúc thôi.”
Đường Phẩm Hạ quý đứa cháu gái này nhất, ngay cả màn hình điện thoại cũng để hình cô bé, nghe vậy cười nói: “Hân Nghiên rất ngoan đúng không? Nó rất thích cười, rất giống ông cậu này.”
Tần Mậu cũng cười: “Ừ, rất giống em.” Cậu chậm rãi đảo mắt nhìn Đường Phẩm Hạ, nói: “Anh muốn xuống núi, khi nào có thời gian thì nói chuyện.”
Đường Phẩm Hạ hơi nhíu mày, nén giận một lúc lâu mới nói: “Anh bận rộn như vậy, vẫn là tôi đây có thời gian thì tìm anh chứ gì.”
Tần Mậu gật đầu cười: “Cũng đúng.”
Cậu vẫy tay chào Đường Phẩm Hạ, bảo tài xế lái xe đi tiếp.
Xe đi chậm rãi, Tần Mậu nhìn qua kính chiếu hậu thấy Đường Phẩm Hạ vẫn đang đứng tại ch, đang nhìn theo hướng cậu.
Bóng dáng Đường Phẩm Hạ chậm rãi biến mất.
Tần Mậu khẽ thở dài, cậu nghĩ khi nào có thời gian sẽ phải gặp Đường Phẩm Hạ, nói về chuyện bạn gái của y, còn cả chuyện xuất ngoại delicious peaches come.
Quay lại nội thành, Tần Mậu không để tài xế đưa cậu về nhà, mà dặn anh ta thả cậu ở giữa đường.
Cậu có một cuộc hẹn phỏng vấn, ở đây cũng gần với chỗ hẹn.
Người được phỏng vấn là một thương nhân trong lĩnh vực bất động sản, vừa ngồi xuống đã liên tục than phiền rằng thị trường bất động sản đang trong tình trạng suy thoái.
Nói hết một tiếng nhưng có lẽ đối phương cảm thấy vẫn chưa đủ, Tần Mậu thật sự không có hứng thú nhưng vẫn ngồi nghe, cũng không tiện cắt ngang lời đối phương, cứ để mặc người nọ hùng hồn nói không ngừng.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng kết thúc phỏng vấn, Tần Mậu đứng lên, mỉm cười rồi chào tạm biệt với đối phương nói lời từ biệt.
Cho đến khi đối phương đi ra khỏi quán cà phê, Tần Mậu mới hoàn toàn thả lỏng được, tựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.
Cậu thật sự không có bất kì hứng thú nào với lĩnh vực bất động sản, sau khi sống lại cũng chưa từng lẩn tránh phần việc này, cũng không phải là không bỏ được Đường gia.
Mà bây giờ, toàn bộ sự việc trong kiếp trước đều lần lượt tái hiện, cậu cũng không còn đường lui.
Nhưng chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, cuộc đời cậu sẽ như nào?
Có lẽ sẽ lặp lại vận mệnh của kiếp trước, mất mạng trong tranh đấu; hoặc có lẽ cậu có thể rút lui an toàn, mang theo hồi ức, trở về quê nhà sống nhàn nhã đến già.
Tuy quê cậu là đô thị loại III, nhưng được cái đời sống ổn định, áp lực không lớn. Sau khi kết thúc, nếu cậu còn sống, cậu sẽ quay về, vì dù sao đó cũng là nơi cậu sinh ra.
Khi năm tháng dần trôi, có lẽ tất thảy mọi người đều giống nhau, đều ngóng trông được lá rụng về cội.
Nhưng buồn cười biết bao, bây giờ cậu đang còn trẻ, mà bất đắc dĩ lại phải nghĩ đến chuyện sau khi chết.
Tần Mậu thầm cười khổ, uống hết chỗ cà phê còn lại.
*****
Không biết từ lúc nào, Tần Mậu đã thích cảm giác ngây người ở trong quán cà phê.
Một người lẳng lặng suy nghĩ, không ai quấy rầy, không ai biết đến, vì vậy mà trong chốc lát cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, an tâm hơn.
Đương nhiên, Tần Mậu cũng biết cậu đang ngồi giết thời gian ở đây, mặc dù cậu có rất rất nhiều việc cần phải làm.
Ngày hôm đó Tần Mậu một mình đến quán cà phê, ngồi hết nửa tiếng, cậu đứng dậy rời đi.
Lúc đi ra ngoài, Tần Mậu nhận được cuộc gọi từ Hồ Niệm Cảnh. Cậu vừa nghe vừa đẩy cửa quán cà phê.
Cửa ở đây là cửa đẩy ra, cậu không để ý mà đi ra ngoài, bất ngờ đụng phải một người đang muốn đi vào.
Cậu vội vàng nói xin lỗi, lại nghe thấy đối phương gọi cậu: “A Mậu.”
Tần Mậu nhận ra đây là giọng Khương Ngôn Mặc, có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người nọ một cái, lập tức nói với Hồ Niệm Cảnh chút nữa cậu sẽ gọi lại.
“Khương tổng, thật trùng hợp.” Tần Mậu cầm điện thoại, mỉm cười, nhưng chính cậu cũng nghe ra là cậu đang không nói thật.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, không nói gì.
Tần Mậu liếc đứa bé trai đằng sau hắn, là con trai Khương Thiển.
Cậu thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Nếu Khương tổng không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Từ ngày Mặc quán khai trương, đã nhiều ngày hai người chưa liên lạc.
Ngày hôm đó, gần như Tần Mậu chạy trối chết. Không biết vì sao, sau khi nghe Khương Ngôn Mặc nói mê, cậu cũng có chút không dám đối mặt với Khương Ngôn Mặc.
Có lẽ cậu bị ảnh hưởng từ nỗi buồn bi thương của Khương Ngôn Mặc trong mơ, khiến cho cậu bất tri bất giác nhớ tới kiếp trước hai người không có được một kết cục tốt.
Mà sau khi cậu không từ mà biệt, Khương Ngôn Mặc cũng không chủ động liên lạc với cậu.
Coi như, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại sau hai tuần.
Nhưng Tần Mậu thật sự không vui vẻ nhiều lắm.
Nếu không phải gặp ở đây, cậu nghĩ tuyệt đối cậu sẽ không chủ động liên lạc với Khương Ngôn Mặc.
Đương nhiên, Khương Ngôn Mặc cũng bộn bề công việc, sau khi Mặc quán khai trương khu căn hộ, đang từng bước trở thành nơi tiêu dùng lớn nhất Giang thị. Ở Giang thị mà nói đây cũng là một chuyện lớn, liên tiếp mấy tuần đều đưa tin về Mặc quán, nghĩ đến Khương Ngôn Mặc đang bề bộn đối phó với nhiều người khắp nơi, có lẽ không có thời gian nhớ đến cậu.
Cho nên cũng đã rất lâu rồi hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại để cho hai người gặp phải nhau ở đây.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Khương Ngôn Mặc mở lời: “Đợi tôi xuống tìm em.”
Tần Mậu ngạc nhiên nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc đẩy đứa bé trai vào trước, cúi đầu nhìn cậu: “Hình như em quên tôi đang theo đuổi em.”
Tần Mậu im lặng, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ những lời này là thật.
Khương Ngôn Mặc nhìn vẻ mặt cậu, khẽ nhíu mày nói: “A Mậu, em nghĩ tôi đang nói đùa.”
Tần Mậu không trả lời, nhưng vẻ mặt của cậu đã nói lên tất cả.
Khương Ngôn Mặc nhíu mày càng chặt: “Em cho rằng tôi với em chỉ đang chơi một trò chơi, hai tuần vừa rồi không liên lạc với em chính là đã kết thúc trò chơi delicious peaches come.”
Hắn nói ra suy nghĩ của Tần Mậu, vẻ mặt rất khó nhìn. Sau khi nhìn chằm chằm Tần Mậu một lúc lâu, hắn khẽ thở dài: “A Mậu, trong khoảng thời gian này tôi đang bận chuyện đấu thầu.”
Tần Mậu “A” một tiếng, khách khí nói: “Vậy anh chú ý thân thể, đừng quá bận.”
Khương Ngôn Mặc thấy cậu như thế, càng đen mặt, nhưng bây giờ hắn cũng không có cách giải quyết, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Tôi còn có chút chuyện ở đây, chờ tôi đi tìm em được không?”
Tần Mậu nhìn chằm chằm mũi giày của cậu, không tỏ thái độ.
Khương Ngôn Mặc muốn nói thêm, cuối cùng lại chỉ nhìn cậu rồi trầm mặc.
Tần Mậu thấy hắn không nói lời nào, liền nói: “Tôi đi trước, chào anh.”
Trên đường đến nhà Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu nhìn ngoài cửa đông nghịt, chỉ muốn ngủ một giấc, quên đi những chuyện đau đầu này.
Cậu đã không còn muốn suy nghĩ xem quan hệ giữa cậu và Khương Ngôn Mặc.
Lại nói, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, người ta chỉ biết hâm mộ cậu được Khương Ngôn Mặc coi trọng, nhưng không ai biết, cậu cảm thấy bản thân bất hạnh bao nhiêu.
Tần Mậu cầm điện thoại, do dự rất lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Khương Ngôn Mặc, nói cậu có việc thật, chỉ có đợi khi nào có cơ hội gặp lại.
Tin ngắn vừa gửi chưa đến mười giây, Khương Ngôn Mặc đã gọi đến.
Tần Mậu thản nhiên nhận, chờ hắn nói trước.
Khương Ngôn Mặc hỏi cậu đang ở đâu.
Tần Mậu nói: “Tôi đang ở trên taxi.”
Khương Ngôn Mặc nói: “Em tìm một chỗ nào đó rồi xuống xe, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Tần Mậu uyển chuyển từ chối: “Đừng, anh bận như vậy, chờ khi nào anh xong việc rồi hẵng nói.”
“Tần Mậu.” Khương Ngôn Mặc cao giọng gọi tên cậu.
Tần Mậu im lặng rất lâu mới nói: “Tôi biết rồi, tôi chờ anh ở quán cà phê đường Tân Giang.”
Khương Ngôn Mặc nói: “Được.”
Tần Mậu nói: “Tôi chờ anh hai mươi phút.”
Hai mươi phút, là cậu để cho ông trời quyết định khoảng thời gian đó.
— Nếu Khương Ngôn Mặc đến, cậu sẽ bắt đầu tiếp cận hắn. Còn nếu Khương Ngôn Mặc chưa đến, vậy cậu sẽ nghĩ cách khác, nhưng tuyệt đối sẽ không đến gần hắn nữa.
Cậu không sợ Khương Ngôn Mặc, cũng không có gì phải sợ, cậu cũng không xin tình cảm của hắn, lại càng không xin tiền của hắn delicious peaches come.
Nhưng cậu cũng không quên bài học của kiếp trước.
Tần Mậu tắt máy, để tài xế quay đầu đến đường Tân Giang.
Mười lăm phút sau, Khương Ngôn Mặc đến nơi, sớm hơn 5 phút quy định.
Trong phút chốc, cả người Tần Mậu đều ngây ra, chỉ có thể ngẩn người nhìn đối phương đến gần.
Cậu không ngờ số phận lại cho cậu một đáp án như vậy.
Khương Ngôn Mặc lại chạy đến đây thật.
Cậu nhìn Khương Ngôn Mặc đến gần, thậm chí còn thở gấp.
Trên mặt Khương Ngôn Mặc không có bất cứ biểu tình gì đặc biệt, khi dừng bước đứng trước mặt cậu, vươn tay kéo cậu dậy.
Tần Mậu lập tức nghi ngờ nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc kéo cậu vào trong lòng, ôm chặt: “Sợ em lại chạy.”
Trong lòng Tần Mậu hết sức khó xử, đẩy hắn: “Em không chạy.”
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, nhếch khóe miệng: “Em không chạy, nhưng lại lo em không quan tâm tôi thôi.”
Hắn mỉm cười nhìn Tần Mậu, trong mắt phản chiếu đều là dáng vẻ Tần Mậu. Không ai biết, trong 15 phút này, lòng hắn nóng như lửa đốt như thế nào, mang theo nỗi sợ hãi chạy đến đây.
Ngay lúc Tần Mậu gửi tin ngắn, hắn chỉ biết Tần Mậu đã hạ quyết tâm phải rời xa hắn.
Giây phút đó, hắn sợ hãi, vì vậy hắn gọi điện cho Tần Mậu ngay, cho dù Tần Mậu giận dỗi mà muốn hắn phải chạy đến trong vòng hai mươi phút, hắn cũng không chút do dự mà đồng ý.
Hắn nguyện ý dung túng Tần Mậu như vậy, chỉ cần Tần Mậu không đổi ý.
Tần Mậu nhìn thấy trong mắt Khương Ngôn Mặc đều là hình ảnh bản thân, nhìn thấy tình cảm chân thành như vậy, cậu không khỏi nghi ngờ, cũng có chút giật mình.
Rõ ràng cậu chỉ là một quân cờ mà Khương Ngôn Mặc nhìn trúng.
Khương Ngôn Mặc chạy đến đây, vậy cũng chỉ cảm thấy cậu vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng vì sao lại có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm ẩn chứa trong ánh mắt của Khương Ngôn Mặc?
Ra cửa, Khương Ngôn Mặc nhét Tần Mậu vào trong xe, sau đó hắn cũng lên xe.
Hắn đóng cửa xe, xoay đầu lại tinh tế đưa mắt nhìn Tần Mậu, đột nhiên búng trán Tần Mậu.
Nghi ngờ trong lòng Tần Mậu càng sâu.
Người đàn ông anh tuấn trước mắt này, dường như không giống với người mà cậu từng biết ở kiếp trước, hắn lạnh lùng và cũng tuyệt tình.
Nhất là sự dịu dàng vừa mới có trong ánh mắt Khương Ngôn Mặc, khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bây giờ hai người đang ngồi trong xe, trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, dáng vẻ thân mật như vậy trái ngược với hai người họ.
Trong chớp mắt Tần Mậu cảm thấy có hơi hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.