Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 22: Chỉ có cậu




Tần Mậu thở dài: “Sau này có chuyện gì, cứ nói thẳng với anh là được, đừng có uống rượu, uống rượu xong còn lái xe, rất không an toàn có biết không?” Nhận thấy giọng điệu bản thân có phần nghiêm khắc, cậu lại dịu giọng: “Bên chị hai anh không dám chắc mười phần, nhưng sẽ cố hết sức, tạm thời em đừng có đụng đến chị hai, chờ anh nói chuyện với chị xong, em định làm tiếp cũng không muộn.”
Đường Phẩm Hạ nghe cậu nói xong, nhìn cậu không nói gì.
Tần Mậu cười: “Sao, trên mặt anh có hoa à?”
Đường Phẩm Hạ lắc đầu, nhìn cậu vẫn không nói gì.
Tần Mậu đối diện với y một lúc, bật cười: “Về thôi, anh gọi chú Vương đến đón em.”
Cả đời chú Vương làm tài xế cho Đường gia, trước đây đều đưa đón Tần Mậu đi học từ bé đến lớn, lần này Tần Mậu quay về, cũng không nhìn thấy chú Vương, nhưng cậu biết chú Vương còn ở Đường gia.
Đường Phẩm Hạ gật đầu, nhưng vẫn đứng tần ngần ở đấy.
Tần Mậu không biết y đang nghĩ gì, trầm mặc một lúc mới nói: “Về thôi.”
Đường Phẩm Hạ trông buồn bã, giơ tay lên như muốn ôm vai Tần Mậu, nhưng rất nhanh lại ủ rũ mà hạ tay xuống.
Tần Mậu bật cười, lấy điện thoại ra gọi cho chú Vương.
Cậu không nói mình là ai, chỉ bảo chú Vương đến đón Đường Phẩm Hạ.
Đường Phẩm Hạ chán nản dựa vào mui xe, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không nói một lời.
Tần Mậu cũng không để ý đến y, im lặng đứng bên cạnh, chờ chú Vương đến đón người.
Hai người không nói chuyện với nhau, nửa tiếng sau chú Vương vội vã chạy tới, nhìn thấy Đường Phẩm Hạ lập tức gọi thiếu gia.
Đường Phẩm Hạ có hơi xấu hổ, không được tự nhiên mà đáp một tiếng, bất giác nhìn Tần Mậu.
Nhiều năm như vậy Tần Mậu thay đổi rất nhiều, tâm tư chú Vương đều đặt ở trên người Đường Phẩm Hạ, nhất thời không chú ý đến cậu.
Tần Mậu cũng không thấy khó chịu, chỉ muốn lần sau về Đường gia, nhất định phải tìm một khoảng thời gian chú Vương không đi ra ngoài.
Cậu gật đầu với Đường Phẩm Hạ, ý bảo Đường Phẩm Hạ đi cùng chú Vương, sau đó xoay người đi vào hàng lang.
Đường Phẩm Hạ chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Chú Vương ở bên cạnh giục y: “Thiếu gia, lên xe đi.”
Đường Phẩm Hạ chậm rãi mở cửa xe: “Chú Vương, chị hai có ở nhà không?”
“Nhị tiểu thư và chồng cô ấy đã đi ra ngoài rồi.” Chú Vương ngồi vào chỗ lái: “Sao thiếu gia lại đi đến chỗ xa như vậy, người vừa mới gọi điện là ai, bạn cậu à?”
Thật sự ông vừa nãy không chú ý đến Tần Mậu.
Đường Phẩm Hạ lắc đầu: “Đi thôi, về nhà.”
Xe chậm rãi ra khỏi tiểu khu, Đường Phẩm Hạ vẫn nhìn thẳng về phía trước, nắng mai chiếu thẳng vào xe, khẽ động theo lá cây, thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt y delicious peaches come.
Y cũng không biết làm sao, đột nhiên che mắt lại, ngồi im một lúc.
Tần Mậu về nhà, lại liên lạc với mấy người, sau đó mới bật máy tính để làm việc.
Hồ Niệm Cảnh gọi điện đến, hỏi cậu tụ họp thế nào.
Tần Mậu cười khổ, cậu đâu thể không biết xấu hổ mà nói với Hồ Niệm Cảnh, cuộc tụ họp này làm cậu mất trinh.
Việc này đối đàn ông con trai mà nói, thật ra cũng không khó hình dung.
Tần Mậu cũng không phải không chú trọng, nhưng sống lại, cậu có chuyện quan trọng hơn cần phải để tâm.
Hơn nữa cậu biết Khương Ngôn Mặc nhất định phải có cậu.
Hai người hiểu lòng không hết, cùng diễn một vở kịch, chẳng qua hai người đều có mục đích riêng của mình.
Tần Mậu không xác định được Khương Ngôn Mặc phát hiện ra bao nhiêu, nhưng cậu đã không còn đường lui, chỉ đành nhắm mắt tiếp tục delicious peaches come.
Cậu nhìn thấy trong tài liệu, mấy năm nay tòa thị chính cũng không đổi kế hoạch.
Nhưng kiếp trước, sau khi Đường gia trúng thầu, tòa thị chính đột ngột tuyên bố chuyển sang nơi khác, mà giá trị đất xung quanh đều nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng Đường gia phải bỏ vốn rất nhiều tiền bạc để bù vào.
Tần Mậu có thể dám chắc, tòa thị chính không hề báo trước việc di chuyển, tất nhiên có liên quan đến Khương Ngôn Mặc.
Sau này sự việc ngày càng nằm ngoài sự kiểm soát của Đường gia, mảnh đất kia chính là ngòi nổ, trong khi Đường gia đầu tư toàn bộ vốn, Khương Ngôn Mặc âm thầm tặng cho Đường gia một cú trí mạng.
Tất cả chuyện này Tần Mậu đều không thể quên, vì thế kiếp này cậu mới quyết định phải ngăn cản Khương Ngôn Mặc.
Nhưng tài liệu cậu nhìn thấy tối hôm qua lại khác hoàn toàn kiếp trước.
Cậu không biết có phải Khương Ngôn Mặc đang bày một cái bẫy khác hay không.
Sau khi về nhà, cậu gọi vài cuộc điện thoại, cũng không phải nói bóng nói gió, hỏi thăm một chút về việc riêng của Khương Ngôn Mặc.
Nhưng cậu lôi kéo những người này, không có quyền ở Giang thị, cũng cách xa Khương Ngôn Mặc vạn dặm, hoàn toàn không có chút tin tức gì.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể bắt đầu từ xung quanh Khương Ngôn Mặc.
*****
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Khương Ngôn Mặc đứng ở dưới lầu chờ Tần Mậu.
Tần Mậu hơi do dự, ngồi vào ghế phó lái.
Chờ cậu lên xe, Khương Ngôn Mặc quay đầu, cầm lấy cái túi ở ghế sau đưa cho cậu.
Tần Mậu liếc hắn một cái, nhận lấy, trong túi là bữa sáng.
“Cảm ơn.” Tần Mậu cũng không khách sáo với hắn, ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh ăn chưa?”
Khương Ngôn Mặc cười nhìn cậu: “Chưa, chờ em rồi cùng ăn.”
Tần Mậu “Ừ” một tiếng: “Ăn ở trong xe hay tìm chỗ nào đó?”
Khương Ngôn Mặc nghiêng người hôn lên mặt cậu: “Nếu không vội thì đến Mặc quán nhé?”
Tần Mậu dịch sang bên cạnh: “Hay là ăn ở trên xe đi, Mặc quán không cùng hướng với chỗ làm của chúng ta.”
Khương Ngôn Mặc thấp giọng cười: “Là sợ tôi mệt mỏi à?” Hắn khẽ thở dài: “Bảo bối cũng biết thương tôi.”
Tần Mậu lúng túng, chỉ là cậu ngại phiền phức, đâu có nghĩ đến chuyện Khương Ngôn Mặc có mệt hay không.
Sáng sớm ngày hè, ánh nắng vừa ấm áp lại sáng ngời, chiếu lên gương mặt trắng nõn của Tần Mậu, làm cả người cậu thoạt nhìn sáng long lanh.
Khương Ngôn Mặc duỗi tay, nhẹ nhàng xoa mặt cậu.
Tần Mậu có hơi không được tự nhiên, chuyện tối qua vốn đã làm cậu vô cùng xấu hổ, dưới thân vẫn còn cảm thấy đau, bây giờ cậu càng không quen với một Khương Ngôn Mặc gần gũi với mình như không có việc gì xảy ra vậy delicious peaches come.
Có lẽ Khương Ngôn Mặc cũng nhìn ra suy nghĩ của cậu, dừng lại một chút, cuối cùng không làm thêm gì khác nữa, chỉ khẽ cười, nói: “Tôi dặn nhà bếp làm chút điểm tâm, không ngấy đâu, em ăn thử xem.”
Tần Mậu âm thầm thở phào, mở túi ra.
Bên trong có rất nhiều thứ, đủ loại món, còn có cháo và sữa tươi.
Tần Mậu ngẫm nghĩ, chia bát cháo thành hai phần, một phần đưa cho Khương Ngôn Mặc, lại đặt điểm tâm ở giữa.
Khương Ngôn Mặc vẫn nhìn cậu, chờ cậu làm xong, cười nói: “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
Hai người ngồi ở trong xe chậm rãi ăn, Tần Mậu cảm thấy bát cháo này rất ngon, rất nhanh đã nhìn thấy đáy.
Chờ cậu để bát xuống, Khương Ngôn Mặc cười híp mắt hỏi cậu: “Ăn ngon không?”
Tần Mậu gật đầu.
Khương Ngôn Mặc thấy xong chỉ cười không nói.
Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc cười đến hạnh phúc.
Tần Mậu nhướng mày: “Cháo… Là anh nấu?”
Khương Ngôn Mặc cười tủm tỉm nhìn cậu, vẻ mặt có chút đắc ý: “Sao?”
Tần Mậu cảm thấy bất ngờ, nhớ đến hôm Mặc quán khai trương, Khương Ngôn Mặc đến đón cậu, cũng mang bữa sáng đến, lúc đấy cậu còn nghĩ có phải Khương Ngôn Mặc tự tay nấu hay không, bây giờ thì dám chắc chín phần mười rồi.
Cậu lắc đầu, cười: “Tay nghề không tồi.”
Khương Ngôn Mặc nhìn rất hạnh phúc, lấy giấy ăn để cậu lau mồm: “Tôi còn nấu nhiều món khác, sau này cũng nấu cho em ăn.”
Tần Mậu mím môi, không nói tiếp.
Cậu nghĩ có lẽ sau này hai người vẫn sẽ có kết cục như kiếp trước, kết thúc bằng một mối thù hận.
Một khi đã như vậy, cậu cần gì phải giữ cảnh tượng không thể thực hiện này ở trong lòng.
Sau khi Tần Mậu đến tòa soạn, tổng biên tập gọi cậu lên văn phòng, không nói nhiều, lại trực tiếp cho cậu tất cả quyền lợi về phỏng vấn liên quan đến Mặc quán.
Đi một chuyến, ngay cả tin tức cũng có nhanh hơn delicious peaches come.
Có lẽ tổng biên tập đã nghe thấy tin đồn giữa cậu và Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu không từ chối, trên mặt còn thể hiện sự cảm kích.
Dù sao bây giờ cậu cũng không để ý đến bất cứ gì, chỉ cần Đường gia không sao là tốt rồi.
May là trong khoảng thời gian này Đường gia cũng không có tình trạng hỗn nhiễu, trong tài liệu cậu thu thập được, cũng không thấy Khương Ngôn Mặc có động thái gì.
Sau khi tan làm, Khương Ngôn Mặc đến đón cậu, nhưng sáng nay lúc xuống xe, hai người cũng không hẹn nhau trước.
Tần Mậu cảm thấy nực cười, Khương Ngôn Mặc có hơi diễn quá đà, như thể hai người họ là một cặp tình nhân thật, một phút cũng không thể xa cách nhau.
Khương Ngôn Mặc không nói với cậu là đi đâu, trực tiếp bảo tài xế lái xe.
Tần Mậu cũng lười hỏi, dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khương Ngôn Mặc cũng không buông tha cho cậu, nắm tay cậu, đặt trong lòng bàn tay hắn thỏa sức xoa nắn.
Tần Mậu vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn ngày càng quá phận, lại bắt đầu thò tay vào áo cậu, đè eo cậu lại.
Phía trước có tài xế, Tần Mậu không muốn làm ầm lên, đành phải nghiêng đầu trừng mắt với đối phương.
Khương Ngôn Mặc cong khóe môi, dứt khoát kéo cậu vào lòng, ghé vào tai cậu, khẽ cười: “Xoa bóp cho em, đêm qua mệt chết em rồi.”
Mặt Tần Mậu nháy mắt nóng rực.
Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ lên gương mặt đỏ hồng của cậu: “Phía dưới còn đau không?”
Tần Mậu cứng đờ cả người, vừa ngượng vừa im lặng.
Sợ Khương Ngôn Mặc nói tiếp mấy câu gây xấu hổ, cậu nhanh chóng lắc đầu, sau đó im lặng mà tùy ý để Khương Ngôn Mặc ôm cậu.
Khương Ngôn Mặc bật cười, không giấu được sự dịu dàng cưng chiều trong ánh mắt.
Tần Mậu lại không thấy được, còn hơi phát khổ trong lòng.
Cậu luôn cảm thấy Khương Ngôn Mặc đối tốt với cậu như vậy, chắc chắn phải có âm mưu gì đó ở sau lưng.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói gì với nhau, Khương Ngôn Mặc cũng không trêu cậu nữa,  chỉ nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho cậu.
Xe dừng lại trước cửa Mặc quán.
Sau khi xuống xe, Khương Ngôn Mặc nắm tay Tần Mậu đi vào trong, ghé vào tai cậu nói: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi… Tập Ngật cũng ở đây.”
Tần Mậu “Vâng” một tiếng, vào phòng xong mới phát hiện những người ở trong đều là người cậu biết, đều đã gặp ở lần đi nghỉ mát trước delicious peaches come.
Những người này vẫn rạng rỡ tươi đẹp như trước, nhưng người bên cạnh bọn họ cũng đã thay đổi.
Tần Mậu quan sát, lần này Vương Tập Ngật không dẫn theo cô gái lần trước, mà là một cậu trai xinh đẹp.
Mặc dù có lẽ Vương Tập Ngật không có bất cứ suy nghĩ gì đặc biết đối với Hồ Niệm Cảnh, nhưng cậu vẫn cảm thấy hành động đào hoa này của Vương Tập Ngật rất đáng giận.
Đương nhiên, có đáng giận như nào, cũng không bằng người đàn ông bên cạnh cậu.
Người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, lòng có bao nhiêu tàn nhẫn, cậu đã được lĩnh hội qua.
Khương Ngôn Mặc vẫn không buông tay cậu ra, trước mặt mọi người, nắm tay cậu mà ngồi xuống.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, nhưng đều là ngạc nhiên và nghi ngờ.
Vương Tập Ngật cười híp mắt nói: “Nếu đại ca và chị dâu đến rồi, vậy bắt đầu mang thức ăn lên đi.”
Một câu nói làm mọi người hồi phục tinh thần, mọi người nhìn về phía Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu, rối rít gọi đại ca và chị dâu, không khí cũng bắt đầu sôi nổi lại.
Tần Mậu bình tĩnh ngồi xuống, không để ý đến đám người kia.
Trong lòng cậu hết sức bất đắc dĩ.
Đều tại Vương Tập Ngật, nếu không phải hắn cầm đầu gọi chị dâu thì sao người khác cũng gọi đùa theo như vậy.
Còn cả Khương Ngôn Mặc, thấy mọi người vui đùa như vậy, sắc mặt hắn vẫn rất nhàn nhã, cứ ngầm đồng ý cho những người này vui đùa.
Nghĩ đến đây, Tần Mậu không nhịn được lén lún liếc Khương Ngôn Mặc một cái.
Vậy mà Khương Ngôn Mặc cũng đang nhìn cậu, nhìn thấy ánh mắt của cậu, Khương Ngôn Mặc hơi ngạc nhiên, lập tức cong môi, nghiêng người nói nhỏ trước mặt cậu: “Nếu sau này bọn họ gọi như vậy, em cứ việc đáp trả.”
Tần Mậu không hiểu mà nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc cũng không nói tiếp, chỉ cười xoa xoa lòng bàn tay cậu, nghiêng đầu nói chuyện với người khác.
Vương Tập Ngật ngồi bên phải cậu, nhìn cậu nghiêm mặt mà ngồi ngơ ngác, không khỏi bật cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy, có cảm thấy thế giới đẹp hơn không?”
Tần Mậu không để ý đến hắn, coi như không nghe thấy lời của hắn.
Hai tay Vương Tập Ngật đặt ở trên bàn, chống cằm: “Trêu cậu thật sự rất vui.”
Mắt Tần Mậu hơi chuyển động, liếc hắn một cái.
Vương Tập Ngật nín cười: “Tôi sai rồi, không nên gọi cậu là chị dâu, cậu tha thứ cho tôi đi.”
Tần Mậu biết người này càng phản ứng lại càng quá đà, dứt khoát quay đầu qua chỗ khác, để lại cái gáy cho Vương Tập Ngật.
Mặc dù Khương Ngôn Mặc luôn nói chuyện với người khác, nhưng nhất cử nhất động của Tần Mậu vẫn luôn chú ý đến, thấy Tần Mậu trẻ con mà nghiêng đầu sang chỗ khác, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nhìn qua cũng ấm áp hơn không ít delicious peaches come.
Đương nhiên ánh mắt hắn không tránh được mắt của đám người còn lại.
Một số người im lặng đối mắt, tiếp tục bàn luận về Tần Mậu.
Nếu nói hai lần trước Khương Ngôn Mặc mang Tần Mậu lên sân khấu, bọn họ cũng chỉ coi là thứ đồ chơi mới của Khương nhị thiếu.
Nhưng hình ảnh Khương Ngôn Mặc vừa mới khẽ cười, vẻ mặt dịu dàng đến có thể vắt ra nước kia, sao bọn họ còn có thể nghi ngờ sức nặng của thanh niên này ở trong lòng Khương Ngôn Mặc?
Tần Mậu cũng không biết bản thân đã bị người ta mang ra xem xét, cậu không để ý những điều này, vì cậu đang có tâm sự riêng.
Cậu có chút không hiểu hành động của Khương Ngôn Mặc.
Kiếp trước, Khương Ngôn Mặc rất ít khi dẫn cậu đi gặp bạn bè.
Ví dụ như Vương Tập Ngật, trước đây cậu chỉ tình cờ gặp qua vài lần ở bữa tiệc, lại hoàn toàn không biết Vương Tập Ngật và Khương Ngôn Mặc lại cùng lớn lên.
Cho đến sau khi Đường gia xảy ra sự cố, cậu thúc thủ vô sách(*), vì cậu chưa từng giao du với vòng bạn bè của Khương Ngôn Mặc, đừng nói đến việc thăm dò tin tức.
[(*)Thúc thủ vô sách: Có thể hiểu là hết cách, bó tay.]
Mà kiếp này, Khương Ngôn Mặc lại bằng lòng dẫn cậu đi gặp bạn bè, hơn nữa còn là đám bạn mà hắn tin tưởng.
Ngoài chuyện này ra, Khương Ngôn Mặc còn có rất nhiều chỗ khiến Tần Mậu cảm thấy khó hiểu.
Khương Ngôn Mặc không âm thầm đối phó với Đường gia, vụ tòa thị chính cũng không đổi, cách dụ dỗ Tần Mậu giống như kiếp trước, cũng là vì để Tần Mậu nói chuyện yêu đương với hắn…
Kì lạ cỡ nào!
Ngay lúc Tần Mậu đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Khương Ngôn Mặc cất giọng, kèm theo ý cười nói: “A Mậu là người yêu tôi, cả đời này tôi cũng chỉ biết có em ấy, đương nhiên… Nếu có kiếp sau, tôi cũng sẽ chỉ có em ấy. Mọi người coi tôi là anh em, tôi mong sau này mọi người cũng có thể coi Tần Mậu là anh em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.