Qua nửa tháng, tin tiêu cực về Đường thị căn bản cũng bớt dần, thậm chí còn xuất hiện một số tin tốt.
Xem ra cơn sóng gió này đã qua đi.
Tần Mậu dần yên lòng.
Trong chuyện này, góp phần nhiều nhất là Khương Ngôn Mặc, điều này Tần Mậu hiểu rõ.
Nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đều cảm thấy rất kì lạ.
Trong trí nhớ của cậu, Khương Ngôn Mặc luôn giúp Khương Thiển, hơn nữa vì cha Khương, Khương Ngôn Mặc vẫn ra sức chèn ép Đường gia.
Mà bây giờ Khương Ngôn Mặc lại đột nhiên thay đổi thái độ, giúp đỡ Đường gia?
Tần Mậu không tin cậu có mị lực lớn như vậy.
Khả năng duy nhất có lẽ còn có âm mưu nào khác trong đó.
Dù sao chăng nữa, bây giờ cậu không thể thả lỏng cảnh giác.
Chuyện khiến Tần Mậu vô cùng vui vẻ nhất chính là mấy ngày trước Đường nhị tỷ thuận lợi hạ sinh một bé trai ở bệnh viện, mẹ tròn con vuông.
Đường Phẩm Hạ gửi ảnh cho Tần Mậu, trong hình là một bé trai đang nhắm mắt ngủ, nhưng dáng vẻ mèo con như vậy nhìn rất đáng yêu.
Tần Mậu thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng.
May mà Đường nhị tỷ không biết Đường gia xảy ra chuyện, mới có thể thuận lợi hạ sinh như vậy.
Lúc Hồ Niệm Cảnh gọi điện cho cậu, nghe cậu nói chuyện này, Hồ Niệm Cảnh cười nói: “Mọi chuyện suôn sẻ là tốt rồi.”
Tần Mậu “Ừ” một tiếng, lại không tập trung.
Hồ Niệm Cảnh rất hiểu cậu, cười cười, nói: “Tôi nghe Vương Tập Ngật nói, Khương Ngôn Mặc vì Đường gia bỏ ra không ít sức lực, suýt chút nữa bị Khương lão gia tử đuổi ra khỏi nhà.”
Bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Lúc trước nghe Khương Ngôn Mặc nói qua, cậu cho rằng hắn chỉ tranh chấp vài câu với cha hắn.
Tần Mậu hơi trầm mặc, nói: “Chuyện này phải cảm ơn anh ấy rất nhiều.”
Hồ Niệm Cảnh cười: “Có lẽ Khương Ngôn Mặc không thích lời cảm ơn của cậu đâu, phải lấy thân báo đáp mới được.”
Tần Mậu không biết làm sao, mặt hơi ửng hồng, rõ ràng cậu ở nhà một mình, Hồ Niệm Cảnh không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Hồ Niệm Cảnh thấy cậu không trả lời, lại cười nói: “A Mậu, tòa soạn bên tôi không có động tĩnh của cấp trên, nhưng lúc chúng ta xóa tin tức, cấp trên cũng không ngăn cản, tôi đoán chuyện này dừng lại ở đây.”
Tần Mậu mong thấy kết quả như vậy nhất, thở phào: “Chỉ mong là vậy.”
Hồ Niệm Cảnh nói: “Tòa soạn bên cậu chắc cũng như vậy.”
Tần Mậu sửng sốt một chút, khoảng thời gian này cậu không để ý đến công việc, nhiều người trong tòa soạn lại biết cậu là con nuôi nhà họ Đường, không thể để lộ tin tức cho cậu, mà tin liên quan đến Đường gia, tổng biên tập cũng không để cậu nhúng tay, vì vậy cậu thật sự không biết rõ ý của cấp trên.
Được Hồ Niệm Cảnh nhắc, cậu mới nhớ gần đây đồng nghiệp cũng bắt đầu thân thiết với cậu, có lẽ đã nghe tin tức nội bộ.
Mà Đường gia coi như đã qua cửa ải này.
Tần Mậu cười rộ lên: “Mong chuyện này không tiếp diễn nữa, tốt nhất là bị tất cả mọi người quên.”
Hồ Niệm Cảnh nghe ra giọng cậu thoải mái, cũng cười nói: “Chắc chắn.”
Hôm nay Khương Ngôn Mặc khá bận, đến giờ ăn tối mới đến đón Tần Mậu.
Tần Mậu xin nghỉ bệnh ở nhà, hai ngày này cậu luôn cảm giác đầu óc quay cuồng, nhân lúc không nhiều việc, cậu dứt khoát đến bệnh viện làm kiểm tra.
Kết quả không khác với Tần Mậu đoán, là vì kiệt sức.
Kiếp trước cậu cũng thường ngất xỉu, vì vậy cậu cũng không để kết quả kiểm tra này ở trong lòng.
Sức khỏe của cậu như nào, trong lòng cậu biết rõ.
Cậu cũng không nói chuyện đi kiểm tra với Khương Ngôn Mặc, chỉ nói hôm nay không bận, cậu về nhà sớm.
Khi Khương Ngôn Mặc gọi điện đến, cậu đã ăn cơm xong, đang ngồi trong phòng khách xem TV.
“A Mậu…” Giọng Khương Ngôn Mặc có chút do dự, hắn dừng một chút, mới nói: “Tôi có thể lên gặp em không?”
Tần Mậu không khỏi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra, từ khi cậu chuyển nhà đến bây giờ, hình như Khương Ngôn Mặc chưa từng qua cửa nhà cậu.
Mặc dù Khương Ngôn Mặc không chỉ đưa cậu về một lần, nhưng cậu chưa từng mở lời mời Khương Ngôn Mặc lên nhà ngồi một chút.
Tần Mậu làm sáng tỏ nội tâm, có lẽ cậu vẫn còn cảnh giác với Khương Ngôn Mặc.
Lúc trước cậu luôn không tin Khương Ngôn Mặc, cho nên không có cách nào để người này bước vào không gian riêng tư của mình.
Mà bây giờ… Người nọ cẩn thận hỏi cậu, thậm chí còn có chút hèn mọn, đột nhiên cậu cũng có chút mịt mờ.
Có nên đồng ý hay không?
Tần Mậu nghĩ đến chuyện của Đường gia, những việc Khương Ngôn Mặc đã làm, một lúc lâu sau, cậu cầm điện thoại trong tay, nói: “Anh biết số nhà không?”
Khương Ngôn Mặc vẫn nín thở, đến khi nghe thấy câu trả lời mới khẽ thở dài.
Tần Mậu nghe thấy tiếng gõ cửa, trên mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi Khương Ngôn Mặc vào nhà, cũng không nói lời nào mà chỉ cười, hai tay nắm vai Tần Mậu, hắn im lặng cúi đầu, chăm chú nhìn cậu.
Tần Mậu bị hắn nhìn như vậy, không quá tự nhiên mà rời mắt.
Khương Ngôn Mặc lại cười, hôn lên khóe môi cậu, nắm tay cậu đi vào phòng khách: “Ăn cơm chưa?”
Tần Mậu gật đầu.
Khương Ngôn Mặc cười nhìn cậu: “Nhưng tôi chưa ăn.”
Tần Mậu đối diện với hắn, vài giây sau, nhận mệnh thở dài: “Anh ngồi xuống trước đi.”
Nói xong, vén tay áo đi vào phòng bếp.
Khóe môi Khương Ngôn Mặc mang theo ý cười, nhìn bóng lưng cậu, mặt mũi bất giác dịu dàng.
Hắn không chần chừ lâu, cũng đi vào phòng bếp.
Tần Mậu lấy ra vài thứ từ trong tủ lạnh, may mà hai ngày này ở nhà có tích trữ vài thứ.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng không quay đầu lại, nói: “Phòng bếp hơi chật, anh ra phòng khách ——”
Nhưng cậu còn chưa nói xong, đã bị Khương Ngôn Mặc ôm từ sau lưng.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng gác cằm lên vai cậu, cúi đầu cười: “Em nấu cơm đi, tôi không quấy rầy em.”
“…”
Đây không phải là quấy rầy, là quấy rối…
Tần Mậu bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, biết cậu càng phản đối, nam nhân càng làm quá hơn, mặc kệ đối phương như em bé mà dính trên người cậu.
Chỉ là cậu đi tới đâu, Khương Ngôn Mặc cũng đi theo đến đó, hai tay vẫn ôm eo cậu, cằm gác lên vai cậu, hơi thở ấm áp còn phả vào cổ áo cậu.
Tần Mậu hơi tức giận, quát: “Anh đừng quá phận.”
Khương Ngôn Mặc rầu rĩ mà cười rộ lên.
Sao hắn lại có thể bỏ qua cho Tần Mậu, chỉ có lúc cậu thái rau, hắn sợ Tần Mậu thái vào tay, mới ngoan ngoãn an phận một lúc.
Tần Mậu trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, ngay cả động tác cũng có chút không lưu loát.
Khương Ngôn Mặc ngậm vành tai cậu, dỗ dành: “Ngoan, nấu gì cũng được.”
Tần Mậu thầm hừ một tiếng, nguyên liệu chỉ có ngần đó, cậu muốn làm cả bàn tiệc cũng không làm được.
Khương Ngôn Mặc ôm cậu, vẫn không ngừng cười.
Rất lâu trước đây, trong trí nhớ bám đầy bụi của hắn, A Mậu của hắn cũng từng như vậy, vì hắn mà bỏ việc để nấu cơm, vì hắn rất bận rộn.
Hắn cho rằng đã không còn cơ hội nữa, nhưng số phận lại khiến bọn họ dây dưa với nhau một lần nữa, A Mậu của hắn vẫn còn sống mà đứng ở đây, hắn còn có cơ hội được ôm đối phương, ăn cơm đối phương nấu.
Đây là chuyện may mắn biết bao.
Như đã trôi qua mấy đời, nhưng thật sự là vậy.
Dù thế nào lần này hắn sẽ đích thân bảo vệ người hắn yêu, sẽ không còn nghi ngờ và bất mãn.
Đương nhiên, hắn nghĩ gì, Tần Mậu cũng không có hứng thú.
Tần Mậu vừa xào rau, còn vừa phải lặng lẽ không để ý nam nhân quấy rầy.
Trong lòng cậu không ngừng an ủi bản thân, giờ đây, nếu không phải là vì chuyện Khương Ngôn Mặc giúp Đường gia, cậu sẽ không nấu cơm cho Khương Ngôn Mặc.
Nhưng cậu tận lực không nghĩ đến những cảm xúc khó hiểu, rung động rốt cuộc là gì?
Đến khi nấu xong món cuối, Khương Ngôn Mặc mới buông Tần Mậu ra.
Tần Mậu nhìn hắn tự giác cầm bát đũa, tự giác xới cơm, cuối cùng vẫn bật cười.
Khương Ngôn Mặc bất ngờ hôn cậu, hôn lên khóe mắt đang cong cong vì cười của cậu.
Tần Mậu sầm mặt lại: “Nhanh ăn đi.”
Khương Ngôn Mặc hất cằm chỉ chỗ đối diện: “Lại đây ngồi.”
Tần Mậu lau khô tay, liếc hắn một cái: “Em ăn rồi, anh cứ ăn từ từ.”
Nói xong xoay người đi ra phòng khách.
Nhưng không đi được hai bước, đã bị người nọ kéo lại: “Ăn cùng với tôi một chút.”
Khương Ngôn Mặc dùng lực rất mạnh, Tần Mậu dừng lại, ngồi xuống đối diện hắn.
Lúc này Khương Ngôn Mặc mới cười rộ lên.
Dù sao Tần Mậu cũng ăn rồi, hầu như cũng chỉ nhìn Khương Ngôn Mặc ăn.
Chỉ có ba món mặn một món canh, so với sơn hào hải vị ở bên ngoài, chắc chắn thua kém rất nhiều, nhưng Khương Ngôn Mặc ăn rất ngon miệng.
Tần Mậu lặng lẽ nhìn.
Khương Ngôn Mặc cười nói: “A Mậu, nếu không em đến Mặc quán làm đầu bếp đi.”
Mặt Tần Mậu không chút thay đổi, không để ý đến lời nói đùa của hắn.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu: “Tôi ăn một mình không vui.”
Tần Mậu lắc đầu, đứng lên: “Anh ăn đi, em đi xem TV, nhớ rửa bát.”
Cậu đứng dậy được một nửa, đột nhiên chống mạnh tay lên mặt bàn, tiếng động quá lớn, cả căn phòng đều vang vọng tiếng động này.
Khương Ngôn Mặc lập tức chạy qua đỡ lấy cậu: “Em sao vậy?”
Tần Mậu nhắm mắt, một lúc lâu sau mới tỉnh lại: “Không sao.”
Khương Ngôn Mặc sờ trán cậu, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới hơi yên tâm một chút. Hắn đỡ cậu ngồi xuống sau đó rót cốc nước: “Uống một chút.”
Tần Mậu nhấp vài ngụm, lắc đầu tỏ ý đủ rồi.
Khương Ngôn Mặc cẩn thận nhìn cậu một lúc, bỗng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên sầm mặt: “A Mậu, có phải gần đây em thường xuyên bị như vậy phải không?”
Tần Mậu phủ nhận: “Vừa nãy chỉ là không cẩn thận…”
“Đừng lừa tôi.” Khương Ngôn Mặc nắm chặt tay cậu: “Bảo bối, em đừng lừa tôi, tôi muốn biết tình hình thật.”
Hắn ngồi xổm dưới chân Tần Mậu, im lặng ngửa đầu nhìn Tần Mậu, ánh mắt tràn đầy đau lòng lo lắng.
Tần Mậu bị ánh mắt của hắn thu hút, cậu há hốc mồm, lại không nói lên lời.
Khương Ngôn Mặc hôn lòng bàn tay cậu, giọng khàn khàn, nói: “Bảo bối, nói cho tôi biết.”
Tần Mậu chần chừ, nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn. Mấy ngày nay em luôn cảm thấy choáng váng nên đã đến bệnh viện làm kiểm tra rồi. Bác sĩ nói không sao, em chỉ cần chú ý nghỉ ngơi nhiều là được.”
Khương Ngôn Mặc nhìn sắc mặt cậu: “Là do quá mệt mỏi?”
Tần Mậu gật đầu.
Thấy vậy, Khương Ngôn Mặc không những không thở phào, ngược lại càng cảm thấy nặng lòng hơn.
Hắn còn nhớ, trước đây Tần Mậu cũng thường xuyên ngất xỉu, bác sĩ giải thích rằng là vì tâm trạng cậu bất ổn, luôn tức giận nên mới dẫn đến suy nhược cơ thể…
Khương Ngôn Mặc nhíu chặt mày, càng siết chặt bàn tay Tần Mậu, gần như làm đau cậu: “A Mậu, ngày mai chúng ta đi làm kiểm tra lại.”
Tần Mậu cũng nhíu mày: “Bác sĩ nói không chuyện gì lớn, anh đừng lo, nếu không em cho anh xem kết quả kiểm tra.”
Khương Ngôn Mặc cẩn thận hôn ngón tay cậu: “Tôi lo, ngoan, nghe lời, sáng mai tôi gọi người đến đây.”
Nam nhân thật sự có tố chất thần kinh, Tần Mậu vừa muốn nói, nhưng nhìn thấy con ngươi đen láy của Khương Ngôn Mặc, cậu giật mình, đành thỏa hiệp: “… Vâng.”
Lúc này Khương Ngôn Mặc mới yên tâm, hắn đứng lên, đột nhiên ôm lấy cậu, bế cậu ra sofa ngoài phòng khách: “Em nghỉ ngơi đi, những chuyện khác để tôi làm.”
Hắn xoay người đi thu dọn bát đũa.
Tần Mậu nhìn bóng lưng hắn, hơi ngẩn người.
Khương Ngôn Mặc không có tâm trạng để ăn tiếp, sau khi thu dọn xong, đi vào phòng bếp rửa bát.
Nhìn đôi bàn tay ướt sũng của hắn, Tần Mậu không quá chắc chắn mà khen hắn: “Anh thật sự rất tốt.”
Khương Ngôn Mặc cúi đầu cười rộ lên, đi vòng qua cậu, tựa trán cậu lên vai hắn: “Đồ ngốc…”
Tai Tần Mậu nóng lên, trầm mặc nói: “Đã muộn rồi.”
Khương Ngôn Mặc biết cậu thẹn quá hóa giận, cười càng sung sướng hơn: “Còn sớm.”
“… Chín giờ.” Tần Mậu cắn răng.
Khương Ngôn Mặc đè người xuống sofa, gặm môi cậu, lại hôn một cái rồi cười: “A Mậu em đang sợ cái gì.”
Không đợi người mở miệng, Khương Ngôn Mặc lại hôn cậu, trực tiếp ngăn lại lời cậu chưa kịp nói.
Tần Mậu ô ô hai tiếng, rốt cuộc không đánh lại được đối phương, mềm yếu ở dưới thân người đàn ông.
Khương Ngôn Mặc vẫn đang cười, tiếp tục động tác.
Nhưng trong mắt hắn, không biết khi nào đã xuất hiện một chút lo lắng.
Sao hắn có thể yên tâm để Tần Mậu ở nhà một mình, hắn sợ nếu hắn không trông chừng đối phương, chỉ chớp mắt ngày mai, người này đã không thấy tăm hơi nữa.