Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 64: PN 3 – Kiếp trước (3)




Đường nhị tỷ gọi cậu đến sơn trang một chuyến.
Tần Mậu biết cả Giang thị đã biết chuyện cậu và Khương Ngôn Mặc. Ở trong mắt người ngoài, cậu chỉ sợ đã sớm bị coi là người của Khương Ngôn Mặc.
Nhưng giữa cậu và Khương Ngôn Mặc thật sự không có gì, chắc hẳn Đường nhị tỷ vì chuyện này mới gọi cậu về sơn trang.
Cậu không khỏi có chút lo sợ, không nói rõ là vì sao, có lẽ là lúng túng, còn có chút xấu hổ.
Đến sơn trang, Đường nhị tỷ cũng không nhắc đến Khương Ngôn Mặc. 
Bạn gái nhỏ của Đường Phẩm Hạ là Đỗ Văn Tư cũng ở đây, người một nhà cùng ngồi ăn cơm, sau đó Đường Phẩm Hạ đưa Đỗ Văn Tư về.
Trước khi đi, Đường Phẩm Hạ đột nhiên đi đến trước mặt Tần Mậu, híp mắt cười nói: “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà anh nhỏ đã trở thành người có tiếng tăm ở Giang thị, mọi người muốn gặp anh cũng phải hẹn trước.”
Tần Mậu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn y.
Đường Phẩm Hạ cười xấu xa, vỗ vai cậu: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, chị hai cũng thu thập mấy bài báo nói về anh.”
Tần Mậu há miệng, lại không nói gì.
Đường Phẩm Hạ nắm tay bạn gái đi được hai bước, bỗng quay đầu lại: “Anh nhỏ, mấy tấm hình đấy chụp đẹp lắm.”
Tần Mậu: “…”
Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, ánh nắng ấm áp, vô số cây hoa trong hoa viên cũng đua nhau khoe sắc, nằm phơi nắng ở đây sẽ cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân, thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi hoa khi có gió thổi. 
Đường nhị tỷ nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “A Mậu, em về Giang thị được một tháng rồi. Lúc trước muốn em dọn về đây, em nói chờ thêm một thời gian, bây giờ công việc cũng ổn định rồi, có thể dọn về chưa?”
Giọng cô ôn hòa, giống như những đạo lý mà cô nói cho cậu khi còn bé, dịu dàng không chút chất vấn.
Tần Mậu cũng không biết tư vị trong lòng là gì, nhưng nhất định là có cảm động, cậu gật đầu: “… Rồi ạ.”
Từ chối nữa thì sẽ không ổn, trước đây cậu ở nơi này mà bây giờ trở về, nếu một mực từ chối sẽ có vẻ xa cách.
Hơn nữa Đường nhị tỷ cũng là thật lòng muốn cậu dọn về.
Đường nhị tỷ rót cho cậu chén trà, nói: “Chị không yên tâm để em ở bên ngoài.”
Tách trà rất nhỏ, một ngụm là có thể uống cạn, nhưng tính cách Tần Mậu ôn hòa, mặc dù không biết thưởng thức trà, nhưng cũng có thể chậm rãi uống.
Cậu nhấp một chút, mới cười nói: “Em là người lớn rồi mà chị.”
Đường nhị tỷ cũng cười: “Chị vẫn đối xử với em và Hạ Hạ như với Hân Nghiên.”
Tần Mậu cười rộ lên, thầm nghĩ Hạ Hạ cũng đã trưởng thành.
Nhưng ở trong lòng cậu, Đường Phẩm Hạ đã từng là trẻ con bao giờ?
Vì vậy tình thân tuy khó hiểu nhưng lại làm cho con người ta cảm thấy ấm áp.
Hai người ngồi im, mãi cũng không nói gì thêm.
Tần Mậu biết tính Đường nhị tỷ, thường để chuyện quan trọng nhất lại nói sau, hơn nữa Đường Phẩm Hạ cũng đã nhắc cho cậu, vì vậy cậu chỉ im lặng chờ.
Đường nhị tỷ vừa rót trà, đến khi mùi trà thơm ngát mũi, cô mới rót cho Tần Mậu một chén, sau đó chậm rãi nói: “Chị tính tổ chức một bữa tiệc, công bố chuyện em chính thức trở về Đường gia.”
Tần Mậu ngẩng đầu, có phần không hiểu.
Đối với cậu mà nói, chính thức hay không thật ra cũng không khác nhau là bao.
Đường nhị tỷ như hiểu ý cậu, liếc cậu một cái, cười nói: “Hiện giờ Khương nhị thiếu tung tin, trắng trợn tuyên bố muốn theo đuổi em, em và cậu ta rất có thể sẽ ở bên nhau. Khương gia là trung tâm quyền quý ở Giang thị, bất kể thế gia nào kết thông gia với Khương gia đều là trèo cao, Đường gia hiển nhiên cũng không ngoại lệ.”
Cô cũng tự rót cho mình một chén trà, khẽ nhấp một chút, mới nói tiếp: “Nhưng Đường gia ở Giang thị ít nhiều cũng coi như là gia đình giàu có, có thể cho em một phần mặt mũi.”
“…” Tần Mậu cầm chén trà, ngẩn người.
Cậu không biết Đường nhị tỷ lại nghĩ cho cậu xa như vậy…
Sau một lúc trầm mặc, cậu mới mở miệng một cách khó khăn: “Em và Khương nhị thiếu… Giữa chúng em không có gì.”
Đường nhị tỷ cười nhìn cậu: “Khương nhị thiếu khua chiêng gióng trống, vừa nhìn cũng biết là phải có bằng được.”
Tần Mậu không quen biện bạch, chỉ có thể lắc đầu nói: “Em và anh ta quen nhau chưa được nửa tháng.”
Đường nhị tỷ nghe xong, ý cười trên mặt chậm rãi thu lại, suy tư một lúc, nói: “Dư luận về Khương nhị thiếu cũng không tệ lắm, tuy có vài tin đồn, nhưng cũng rất hoang đường, cũng chưa từng có chuyện quan hệ bất chính nào, cậu ta và anh trai hoàn toàn trái ngược nhau.”
Tần Mậu lại nghe trúng một từ trong lời nói của cô: “Tin đồn?”
Đường nhị tỷ nhớ đến tin đồn Khương nhị thiếu chung tình với một người đàn ông đã có vợ, cười nói: “Cũng chỉ là tin đồn thôi.”
Tần Mậu cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cậu cũng không nghĩ Khương Ngôn Mặc từng có người yêu.
Hơn nữa hôm đó Khương Ngôn Mặc cũng tự thừa nhận không phải là lần đầu tiên hẹn hò.
Sau đó cậu chỉ “Ồ” một tiếng, suy tư phút chốc, thấp giọng hỏi: “Chị hai, em không muốn dính dáng đến anh ta.”
Khương gia là danh môn vọng tộc, cậu không muốn trèo cao, càng không muốn sau này phải sống dưới sự chú ý và tranh luận của người khác.
Đường nhị tỷ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cũng trầm mặc theo, mãi mới nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cậu: “Nếu trong lòng em chưa có ai, Khương nhị thiếu lại thật lòng với em, chị nghĩ em nên thử chấp nhận đối phương.”
Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn cô: “Chị muốn em ở bên Khương Ngôn Mặc?”
Đường nhị tỷ cười nói: “Chị chỉ mong em sớm kết hôn một chút, bất kể là ai, chỉ cần em thích, chị đều đồng ý. Em nhìn mình đi, đã hai mươi bảy rồi, nên tìm một người để tiến tới.”
Tần Mậu nặn ra một nụ cười, im lặng suy nghĩ lời khuyên của Đường nhị tỷ.
Trong lòng cậu quả thật vẫn chưa có người thích, nhưng Khương Ngôn Mặc… Có phải là một đối tượng tốt không?
Tần Mậu không khỏi thở dài, chuyện như này thật phiền, tình yêu là thứ cậu không thể hiểu, chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước.
Năm ngày sau Tần Mậu thu dọn xong hành lý, chuẩn bị dọn về sơn trang.
Khương Ngôn Mặc chỉ tình cờ nghe cậu nhắc đến một lần, lại nhớ ở trong lòng, mang theo người làm nhà họ Khương đứng chờ ở dưới. 
Tần Mậu dở khóc dở cười, thành khẩn nói: “Thật ra thì đồ đạc của tôi rất ít, không cần phải giúp.”
Khương Ngôn Mặc nhận vali trong tay cậu, thuận miệng trả lời: “Không sao, bình thường bọn họ cũng nhàn rỗi.”
Tần Mậu bật cười lần nữa, cậu nhìn Khương Ngôn Mặc đích thân bỏ vali vào cốp xe, ánh mắt có chút hoảng hốt, xoay người lên xe.
Lần này là Khương Ngôn Mặc tự lái xe, nhưng dọc đường lại có mưa to, mưa như mưa đá vậy, nặng nề rơi lên cửa xe.
Thời tiết cuối xuân chính là như vậy, rõ ràng hôm qua còn nắng, qua một đêm lại là mưa liên miên.
Thật giống như mùa hè đến sớm vậy.
Khương Ngôn Mặc dừng xe ở ven đường, nói: “Đợi tạnh mưa rồi đi.”
Thời gian gần đây luôn là như vậy, có lúc mưa xối xả một hồi, nhưng lại tạnh rất nhanh.
Có lẽ lần này cũng vậy, không đến hai mươi phút nữa sẽ tạnh.
Tần Mậu nhìn chằm chằm cửa kính bị nước mưa bao phủ, giọt mưa đọng lại, từ từ chảy xuống dưới.
Cậu không nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, giống như người ngồi bên cạnh vậy, cậu cũng không biết.
Khương Ngôn Mặc đột nhiên lại gần, cười hỏi cậu: “Đang nhìn gì vậy?”
Tần Mậu quay đầu lại, bỗng va phải mặt Khương Ngôn Mặc.
Vẫn là lần đầu hai người gần nhau ở khoảng cách gần như vậy, Tần Mậu ngây người phút chốc, sau đó nhích lại gần cửa sổ, nói: “Không có gì.”
Cậu nói xong, cũng có chút hối hận, cậu có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của mình phả lên mặt Khương Ngôn Mặc.
Khóe môi Khương Ngôn Mặc chậm rãi cong lên, cũng không lùi lại mà giữ nguyên tư thế này, nhìn chằm chằm Tần Mậu một lúc, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Mậu.
Trong nháy mắt Tần Mậu trợn to hai mắt.
Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài một cái, nhưng lại không nhịn được vui vẻ, dán lên môi cậu nói nhỏ: “… Nhắm mắt.”
Cho dù Tần Mậu không hiểu tình yêu, nhưng lúc này cũng biết Khương Ngôn Mặc đang làm gì.
Cậu chỉ chần chừ hai giây, lập tức đẩy Khương Ngôn Mặc ra.
Khương Ngôn Mặc cũng không làm khó cậu, nhưng không lùi lại, giơ hai tay kéo cậu vào trong lòng.
Tần Mậu lập tức cứng đờ người.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vuốt gáy cậu: “Em không muốn, tôi không ép em, nhưng cuối cùng em sẽ thích tôi, tôi chờ em chủ động hôn tôi.”
Tần Mậu vốn đang rất khẩn trương, nghe hắn nói xong, không biết làm sao lại có chút buồn cười.
Người đàn ông này, quả thật giống như Đường nhị tỷ nói, phải có cậu bằng được.
Nhưng trong mắt Tần Mậu, cậu chỉ cảm nhận được sự bá đạo của nam nhân.
Rất nhanh mưa đã tạnh, Khương Ngôn Mặc cuối cùng cũng buông cậu ra, mở cửa sổ xe.
Gió lạnh ùa vào, chỉ làm người ta cảm thấy trời cao mây nhạt, lòng người cũng thoải mái hơn.
Tần Mậu nhìn ven đường, cây cối cũng xanh mát hơn, sau trận mưa rào, không những không héo úa mà còn tràn trề nhựa sống.
Cậu nhìn lại, không khỏi cười rộ lên.
Đột nhiên mặt cậu bị xoay lại, hơi thở của Khương Ngôn Mặc tràn ngập trong mũi cậu.
Lần này Khương Ngôn Mặc hôn rất sâu, gần như dùng hết tất cả kinh nghiệm nhiều năm của hắn, hôn Tần Mậu đến đỏ hồng cả mặt, cả người như nhũn ra.
Hắn dừng lại một chút, tinh tế kiểm tra Tần Mậu, lại thấy Tần Mậu đang nhìn hắn, nín thở đến đỏ bừng mặt, vô cùng ngượng ngùng và mất tự nhiên, lúc này hắn mới hài lòng gật đầu.
Sau đó hắn đắc ý bật cười: “Cuối cùng cũng hôn rồi.”
Vẻ mặt kia, đôi mắt cong cong kia, lại có vài phần trẻ con.
Tần Mậu không biết làm sao, chỉ nghệt người ra.
Khương Ngôn Mặc bóp mũi cậu: “Ngồi hẳn hoi rồi chúng ta đi.”
Sau khi Tần Mậu dọn về Đường gia, không bao lâu sau thì tổ chức tiệc cho cậu, tuyên bố thân phận con nuôi nhà họ Đường cho mọi người.
Khương Ngôn Mặc cũng được mời đến.
Tần Mậu bị dẫn đi gặp đám nhà giàu, cả buổi Khương Ngôn Mặc gần như không có cơ hội ở riêng với cậu.
Đến lúc Tần Mậu rảnh rỗi, buổi tiệc cũng đã tiến hành hơn nửa, cậu nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng Khương Ngôn Mặc.
Đường nhị tỷ ở bên cạnh cậu, thấy cậu nhìn xung quanh, cười rồi nói bên tai cậu: “Đi ra sân đi.”
Tần Mậu nhìn Đường nhị tỷ, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ có ánh mắt là có vẻ lúng túng.
Đường nhị tỷ cười, vỗ vai cậu: “Đi thôi.”
Tần Mậu cúi đầu, lại không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ.
Đường nhị tỷ nói: “Coi như thay chị tiếp đãi Khương nhị thiếu.”
Tần Mậu đi ra ngoài sân, ánh đèn lờ mờ, cậu tìm một lúc mới nhìn thấy hai người đứng dưới lùm cây cách đó không xa.
Một người đương nhiên là Khương Ngôn Mặc, người còn lại… Là một cô gái dáng người rất đẹp, mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng sườn mặt lại lộ ở ngoài sáng, vẫn có thể nhìn thấy ngũ quan thanh tú xinh đẹp. 
Ánh mắt Tần Mậu lại rơi ở trên người Khương Ngôn Mặc, dáng người nam nhân cao ráo thon dài, nửa khuôn mặt cũng lộ ra, đường nét sâu sắc, vẻ mặt dịu dàng.
Cậu đứng đó nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Cách không xa, thậm chí cậu còn có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Cô gái đang bày tỏ tình cảm của mình một cách ngượng ngùng.
Khương Ngôn Mặc chậm rãi cười nói: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
“Ngôn Mặc anh…” Cô gái kinh hãi: “Là ai?”
Khương Ngôn Mặc khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía Tần Mậu: “Cậu ấy đang đứng ở kia kìa.”
Sau khi cô gái nhìn thấy, giậm chân: “Cũng chỉ là con nuôi nhà họ Đường thôi.”
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc dưới ánh đèn vô cùng thâm thúy: “Cho dù cậu ấy là ai, tôi đều thích.”
Cô gái tức giận đến quay ngoắt đi, lúc đi qua Tần Mậu, dừng bước liếc cậu một cái, lại quay đầu chạy vào trong.
Tần Mậu đứng không nhúc nhích.
Khương Ngôn Mặc đi tới, cầm tay cậu, nhéo nhéo ngón tay cậu, nhíu mày nói: “Sao lại lạnh vậy.”
Tần Mậu không trả lời.
Khương Ngôn Mặc nâng tay cậu lên, hôn lòng bàn tay cậu, cười gọi: “A Mậu?”
Tần Mậu nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh thích tôi?”
Khương Ngôn Mặc hơi cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cậu, thấp giọng cười: “Tôi chỉ thích em.”
Tần Mậu không nói gì, chỉ nhìn nhìn chằm chằm Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc thở dài: “Em còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được.”
Tần Mậu còn chưa hiểu ý, hắn đã cúi đầu hôn cậu.
Người Tần Mậu cứng đờ, nhưng lại chậm rãi thả lỏng, hai tay giơ lên, do dự một chút, cuối cùng vòng qua eo Khương Ngôn Mặc.
Tim cậu đập thình thịch, nhưng lúc này cậu vẫn không biết tương lai sau này chờ đợi cậu ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.