Mấy năm sau hôn lễ của Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu.
Trọng tâm công việc của Khương Ngôn Mặc dần dần chuyển sang Vancouver, hơn nữa Mặc quán ở bên này cũng hoạt động ổn định, thậm chí chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lại một lần nữa trở thành thần thoại.
Thân thể Tần Mậu cũng đã chuyển biến tốt, không cần phải uống thuốc bắc nữa.
Cậu xin từ chức, toàn tâm toàn ý ở bên Khương Ngôn Mặc.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy buồn chán chút nào.
Mấy năm nay Tần Mậu tham gia vào việc từ thiện, Khương Ngôn Mặc cũng hết sức ủng hộ cậu, cậu lại càng tích cực tham gia.
Chuyện duy nhất làm cậu lo lắng chính là mấy năm nay Khương Ngôn Mặc bận rộn phát triển sự nghiệp, ngày đêm bận tối mày tối mặt.
Cậu đau lòng vì Khương Ngôn Mặc.
Từ sau khi thân thể cậu tốt lên, mỗi ngày cậu đều sẽ đi đón Khương Ngôn Mặc tan tầm, việc này đã duy trì hai năm rồi.
Ngày đó Tần Mậu lái xe đến, ở dưới lầu Mặc quán chờ Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc trước đây luôn bận rộn quên thời gian. Từ khi Tần Mậu đúng giờ đến đón hắn, hắn đâu dám kéo dài, chỉ sợ Tần Mậu chờ lâu, vừa đến giờ tan tầm liền tự động xuất hiện ở dưới lầu.
Tần Mậu nhìn Khương Ngôn Mặc lên xe, trong tay vẫn còn cầm tài liệu, cười nói: “Thời tiết có vẻ không tốt, có lẽ sắp mưa rồi.”
Khương Ngôn Mặc “Ừm” một tiếng, cười rồi hôn lên môi cậu.
Tần Mậu ngửa đầu ra sau, dây dưa với hắn một hồi, thở hổn hển khởi động xe.
Khóe môi Khương Ngôn Mặc không khỏi cong lên.
Tần Mậu có hơi buồn cười, dứt khoát nói rõ: “Ánh sáng không tốt, anh đừng xem nữa.”
Khương Ngôn Mặc vốn muốn dùng sự đẹp trai của mình để dời sự chú ý của Tần Mậu, không ngờ sau mấy lần cậu không còn bị lừa nữa.
Hắn bĩu môi liếc mắt nhìn Tần Mậu thể hiện hắn đang buồn bực.
Mấy năm nay ở trước mặt Tần Mậu người nọ dường như ngày càng trẻ con.
Nghĩ đến đây, Tần Mậu không nhịn được cười rộ lên.
Đương nhiên Khương Ngôn Mặc chỉ giả vờ tức giận, thấy cậu cười cũng bật cười theo, nhích người hôn lên mặt cậu: “Được rồi, không xem nữa, về nhà rồi đọc.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt hai người đều chan chứa tình cảm nồng đậm.
Mặc quán cách nhà hai người không xa, xe chạy không nhanh không chậm ở trên đường.
Nhưng đi được nửa đường, trời mưa như trút nước.
Tần Mậu đỗ xe ở ven đường, nhìn nước mưa trên cửa kính, đột nhiên bật cười.
Khương Ngôn Mặc kéo cậu ôm vào trong lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Nghĩ cái gì mà cười vậy?”
Tần Mậu nghiêng đầu hôn lên khóe môi hắn, mỉm cười nói: “Anh có nhớ không, trước đây rất lâu, khi chúng ta mới quen nhau, có một lần cũng như thế này, đột nhiên trời mưa to, khi đó là anh lái xe, cũng dừng lại đỗ ở ven đường, sau đó… Hôn em.”
Đó là nụ hôn đầu của cậu, cũng là lần đầu tiên hôn của người nọ.
Khương Ngôn Mặc đương nhiên nhớ rõ, nhớ lại ngày đó không biết như nào mà ánh mắt chậm rãi nổi lửa.
Tần Mậu bị hắn ôm vào trong lòng, hai tay ôm eo hắn, ngồi như vậy nên cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi dưới thân hắn.
Cậu không khỏi sửng sốt: “Anh…”
Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên quan sát tỉ mỉ, sau đó cười một tiếng cúi đầu hôn cậu.
Cuối cùng hai người đều thở hồng hộc.
Sự thay đổi dưới thân người nọ lại càng rõ rệt, mặt Tần Mậu ửng hồng bị Khương Ngôn Mặc siết chặt vào lòng.
Không gian trong xe chật hẹp, cậu gần như nằm sấp trên đùi Khương Ngôn Mặc, chỉ cần xuống một chút nữa, môi có thể dán lên chỗ đó.
Ý thức được tình cảnh của mình, hai tai Tần Mậu đỏ hồng trong nháy mắt.
Thật ra mấy năm nay hai người không thiếu kiểu vận động này, hai người cũng rất hợp nhau, theo đạo lý Tần Mậu đã sớm quen rồi.
Nhưng mỗi lần làm chuyện này, Tần Mậu vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Hơn thế nữa đây là ở trong xe… Đây là lần đầu bọn họ…
Khương Ngôn Mặc thở nặng nề, đột nhiên cúi đầu trầm giọng gọi một tiếng: “Bảo bối…”
Hắn kéo tay Tần Mậu đặt lên hạ bộ của mình.
Cách lớp quần, Tần Mậu cũng có thể cảm nhận được nơi đó đang giương cung bạt kiếm.
“Đừng…” Tần Mậu bất giác khẽ rên một tiếng, kèm theo chút xấu hổ túng quẫn.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc nổi lên ý cười, đương nhiên còn có dục vọng đang rừng rực bùng cháy, hắn thấp giọng dụ dỗ: “Bảo bối, ngoan, cầm chặt.”
Mặt Tần Mậu đỏ rực, nhưng lại không từ chối.
Cậu chần chừ một chút, cởi cúc trên quần người nọ, sau đó kéo khóa xuống.
Cách quần lót, cũng có thể cảm nhận được sức nóng bỏng của chỗ đó.
Hai tay Tần Mậu chậm rãi đặt lên, nhẹ nhàng tuốt, nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông ở trên đầu mình, bụng cậu cũng nóng lên, đột nhiên lấy lửa nóng của người nọ ra.
Cự vật của người nọ lập tức xuất hiện trước mắt cậu, cứng đến dựng thẳng đứng.
Ghế ngồi bị hạ xuống.
Ngón tay Khương Ngôn Mặc mơn trớn trên mặt cậu, vừa thở dài vừa gọi cậu: “Bảo bối.”
Lần này Tần Mậu hoàn toàn không do dự, vùi đầu ngậm cự vật nóng như lửa của người nọ vào trong miệng.
Khương Ngôn Mặc suýt chút nữa nhảy dựng lên, cả kinh nói: “Bảo bối, em…”
Bình thường trong lúc hai người thân mật, Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ ép Tần Mậu khẩu giao cho hắn, vì vậy cậu rất ít khi làm chuyện này.
Tần Mậu không trả lời, chỉ chuyên chú ra sức chăm sóc chỗ đó thay hắn.
Khương Ngôn Mặc tuy không nỡ để cậu làm đến mức này, nhưng khoang miệng ấm áp mềm mại của đối phương làm tim hắn rạo rực, rất nhanh đã lên đỉnh.
Một tay hắn giữ chặt cằm Tần Mậu, một tay nhẹ nhàng xoa khóe môi cậu, cảm nhận khoái cảm mà đối phương mang đến.
Tần Mậu thật sự không thể làm quen với loại chuyện này, nhưng phản ứng của Khương Ngôn Mặc làm cậu cảm thấy mình làm vậy rất đáng.
Lòng cậu thỏa mãn, không một chút để ý bản thân nằm sấp trên người hắn, thay hắn phun ra nuốt vào.
Bất tri bất giác, quần của Tần Mậu cũng bị cởi ra, chỗ đó của cậu phơi bày trong không khí, còn không được người nọ quan tâm, cũng đã đứng thẳng.
Khương Ngôn Mặc cười nhẹ một tiếng.
Tần Mậu không khỏi hừ ra tiếng.
Một tiếng rên rỉ này khiến tiếng lòng của Khương Ngôn Mặc hoàn toàn đứt đoạn.
Hắn cũng không chịu nổi kích thích, gần như cận kề bùng nổ, nhưng cuối cùng vẫn còn một chút lý trí, hắn kéo đối phương lên ôm chặt vào lòng, nặng nề hôn môi, dây dưa với đầu lưỡi đối phương.
Mà cự vật của hắn đang cọ qua cọ lại giữa hai chân Tần Mậu, trong lúc Tần Mậu bị hắn hôn đến thất thần, hắn đột nhiên dùng sức tiến vào.
Tần Mậu bị đột ngột tiến vào mà ngẩng cổ lên, thấp giọng kêu một tiếng.
Mấy năm nay tình cảm của hai người càng vững chắc, chuyện làm tình cũng ngày càng phù hợp.
Hay là vì lần đầu làm ở trong xe, Tần Mậu cảm thấy ngượng nhưng lại kích động, bị Khương Ngôn Mặc tiến vào lúc sâu lúc cạn, lập tức bắn tinh.
Khương Ngôn Mặc thúc thêm vài lần nữa, cũng bắn toàn bộ ở bên trong cậu.
Toàn thân Tần Mậu không khỏi run rẩy, một lúc sau vẫn không thể bình tĩnh được.
Khương Ngôn Mặc ôm cậu rất chặt, hai tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng cậu, cứ ôm nhau như vậy, yên lặng hưởng thụ thời gian ngọt ngào.
Cho đến khi tạnh mưa, hai người mới tách nhau ra.
Tần Mậu nghĩ đến điên cuồng vừa qua không khỏi nóng mặt, không phải đỏ ửng như lúc trước nữa mà càng đỏ hơn.
Khương Ngôn Mặc lại càng hài lòng, ý cười trong mắt cũng không giấu được, ý vị thâm trường nhìn Tần Mậu nói: “Bảo bối, tôi lái nhé?”
Tần Mậu bị một câu nói của hắn mà túng quẫn đến vùi mặt vào tay lái.
Vừa mới bị người nọ làm một trận, hai chân cậu quả thật đã nhũn như bún.
Khương Ngôn Mặc đắc ý cong khóe môi, mở cửa xe đi xuống qua ghế lái, bế Tần Mậu sang ghế phó lái sau đó mới lên xe, ngồi vào chỗ điều khiển.
Tần Mậu gần như không dám nhìn hắn nữa.
Khương Ngôn Mặc tuy mềm lòng nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Cũng đã ngoài ba mươi nhưng vẫn dễ xấu hổ như vậy.
Hắn lại quên, cho dù Tần Mậu có hơn ba mươi, hắn vẫn sẽ gọi cậu là bảo bối.
Cho nên mới nói, sự đơn thuần của Tần Mậu cũng là bị hắn cưng chiều mà ra.
Lần thứ hai khởi động xe, đến khi về đến nhà sắc mặt Tần Mậu mới khôi phục được một chút.
Khương Ngôn Mặc xuống xe, đi vòng qua ghế phó lái muốn bế cậu xuống.
Tần Mậu không chịu, dù sao trong nhà cũng có rất nhiều người hầu, bị mọi người nhìn thấy vẫn có chút ngượng.
Khương Ngôn Mặc cũng không ép cậu, đỡ cậu xuống.
Nhưng cậu vừa mới đặt chân xuống đất, hai chân lại không tự chủ được mà khuỵu xuống.
Ban nãy ở trên xe cũng là lần đầu Khương Ngôn Mặc nếm được kiểu kích thích này, nhất thời không nhịn được làm cậu có hơi thô bạo hơn bình thường.
Tần Mậu ảo não cắn môi dưới.
Khương Ngôn Mặc cười khẽ một tiếng rồi hôn lên khóe môi cậu, sau đó bế cậu lên dịu dàng dỗ dành: “Dù sao bọn họ cũng quen nhìn rồi, không sao đâu bảo bối, ngoan.”
Tần Mậu vùi mặt vào ngực hắn, chỉ để lộ một bên tai hồng hồng.
Giờ đi ngủ, Khương Ngôn Mặc ôm Tần Mậu, đột nhiên thấp giọng nói: “Bảo bối, chúng ta đi du lịch đi.”
Buổi tối Tần Mậu lại bị lăn giường một lần nữa, vốn đã rất buồn ngủ, nghe hắn nói vậy không khỏi sửng sốt, đầu cũng thanh tỉnh một chút, không hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Môi Khương Ngôn Mặc dính trên trán cậu, chậm rãi nói: “Mấy năm nay anh luôn bận rộn, cũng không có thời gian cho em… Mấy ngày trước anh đã sắp xếp xong công việc, có nửa năm để cùng em đi khắp nơi.”
Tần Mậu vùi đầu vào cổ hắn, lại cảm động đến không biết nên nói gì.
Chắc chắn người nọ đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa, bây giờ nói cho cậu biết quả thật là một tin vui lớn.
“… Vâng.” Tần Mậu cọ mặt lên ngực hắn, nhẹ giọng trả lời.
Khương Ngôn Mặc cười, hôn lên trán cậu: “Không phải em vẫn luôn muốn đi thăm chị hai à? Lần này chúng ta xuôi nam trước, đi gặp bọn họ.”
Tần Mậu “Dạ” một tiếng, giọng cậu có hơi nghẹn ngào, rất lâu mới nhỏ giọng nói: “Ngôn Mặc… Cảm ơn anh.”
“Ngủ đi.” Khương Ngôn Mặc cười một tiếng, ôm cậu vào lòng, khẽ vuốt ve lưng cậu.
Mấy ngày sau, hai người xuôi nam đi gặp gia đình Đường nhị tỷ.
Trước khi đi hai người cũng không báo trước cho Đường nhị tỷ, lúc nhìn thấy hai người cô vừa mừng vừa sợ.
Chồng cô nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, cũng chào đón hai người.
Mấy năm rồi Tần Mậu không gặp Đường nhị tỷ, cậu có hơi xúc động.
Đường nhị tỷ tỉ mỉ quan sát cậu, cô bật cười rồi ôm cậu một cái.
Sau đó bọn họ tạm ở lại nhà Đường nhị tỷ.
Mỗi ngày Đường nhị tỷ đều cùng bọn họ đi thăm thú khắp nơi, thỉnh thoảng lại uống chút trà, cuộc sống vừa nhàn nhã vừa đầy đủ.
Chuyện duy nhất làm Tần Mậu không chống đỡ được là hai đứa con của Đường nhị tỷ.
Hai đứa bé giờ cũng đã trưởng thành. Hân Nghiên đã trở thành một cô thiếu nữ cao ráo xinh đẹp, mà em trai cô bé cũng đã sáu tuổi, rất thông minh cũng vô cùng nghịch ngợm, rất thích học tập chị gái nói chuyện.
Tên tiếng Trung của cậu bé là Đường Văn Khải, từ nhỏ đã học tiếng Trung với chị gái nên nói vô cùng lưu loát.
Tần Mậu là lần đầu tiên gặp cậu bé, mặc dù trước đây có xem qua ảnh, nhưng không nhìn ra cậu bé lại bướng bỉnh như vậy.
Hân Nghiên gọi Tần Mậu là cậu nhỏ, thằng bé cũng gọi theo.
Cậu bé lại nhìn Khương Ngôn Mặc, không biết nên gọi như nào.
Hân Nghiên cố tình nói: “Chúng ta phải gọi là mợ.”
Thằng bé lập tức giòn giã gọi Khương Ngôn Mặc: “Con chào mợ.”
Hân Nghiên lại trêu thằng bé: “Sai rồi, cậu nhỏ mới là vợ, phải gọi là cậu lớn.”
Thằng bé lập tức hô to: “Cậu lớn!”
Trung khí mười phần.
Tần Mậu đứng bên cạnh vừa buồn cười vừa xấu hổ không thôi, nhưng trẻ con vốn ngây thơ, cậu chỉ có thể dở khóc dở cười, véo nhẹ tai hai đứa.
Khương Ngôn Mặc lại có vẻ rất vui, tay đặt bên eo cậu cúi đầu nói thầm: “Hân Nghiên và Văn Khải cũng rất hiểu chuyện.”
“…” Tần Mậu chỉ có thể lườm hắn.
Đường nhị tỷ ở một bên cũng vất vả nhịn cười, thấy mặt mũi Tần Mậu đỏ bừng, cô cười xoa nhẹ lên mặt con trai: “Văn Khải, ra ngoài chơi với chị đi.”
Hân Nghiên che miệng cười, nắm tay dắt em trai cô bé đi ra ngoài.
Bọn họ ở lại nhà Đường nhị tỷ một tuần.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù có bất cứ hiềm khích gì giờ cũng đã chậm rãi tiêu tan.
Đường nhị tỷ cũng không có thành kiến gì với Khương Ngôn Mặc, dù sao cũng là tội của cha Đường, là ông có lỗi với Khương gia trước.
Nhưng khi bọn họ nói chuyện với nhau, bao giờ cũng rất cẩn thận tránh đề tài này đi.
Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc còn có kế hoạch tiếp theo, một tuần qua bọn họ không thấy Đường Phẩm Hạ. Tần Mậu lại nói với Đường nhị tỷ, bọn họ muốn qua trường gặp Đường Phẩm Hạ một chút.
Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư đều đang học tiến sĩ, nghe nói hai người bọn họ đều có dự định ở lại trường.
Ngày trước vẫn là trẻ con nhưng giờ cũng đã trưởng thành, không làm thương nhân nữa mà lại bước chân vào ngành học thuật, làm nhân viên nghiên cứu.
Tần Mậu vẫn chưa gặp được Đường Phẩm Hạ, cũng đã âm thầm cảm thán ở trong lòng.
Cậu và Đường Phẩm Hạ thường gọi điện cho nhau, đến khi gặp nhau cũng không cảm thấy xa lạ.
Đường Phẩm Hạ sớm biết bọn họ sẽ đến, sau khi gặp được người, trực tiếp dẫn họ về chỗ ở trong trường.
Đỗ Văn Tư đã cơm nước xong, đang chờ bọn họ.
Lúc ăn cơm, Tần Mậu cười hỏi: “Hai đứa định bao giờ kết hôn?”
Hai người ở bên nhau đã gần mười năm, nhìn tình cảm của bọn họ vững chắc như vậy, không biết tại sao vẫn chưa kết hôn.
Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư cùng liếc nhau, sau đó cười nói: “Chưa đến một năm nữa sẽ tốt nghiệp, bọn em định tốt nghiệp rồi kết hôn luôn.”
Tần Mậu cười rộ lên: “Đến lúc đó nhất định phải cho bọn anh biết.”
Bốn người ăn cơm xong lại qua phòng khách nói chuyện, Đỗ Văn Tư rót trà cho bọn họ.
Tần Mậu hỏi cuộc sống sinh hoạt của Đường Phẩm Hạ mấy năm qua, Đường Phẩm Hạ cười nói: “Em học vật lí, từ năm tư đã bắt đầu theo giáo sư làm thí nghiệm. Văn Tư theo kỹ thuật y sinh, cũng theo giáo sư làm công trình. Bây giờ cuộc sống ổn định, rất tốt.”
Nghe có vẻ hết sức đơn giản nhưng Tần Mậu lại biết, với thân phận và tính cách của một tiểu thiếu gia, muốn Đường Phẩm Hạ thích nghi với sinh hoạt ở trường học nhất định đã gặp không ít bất lợi.
Đường Phẩm Hạ dường như nhìn ra cậu đang nghĩ gì, mỉm cười nói: “Thật ra em thích cuộc sống như này, điều kiện tương đối ổn.”
Không biết có phải là chuyện năm đó của cha Đường để lại cho y bóng ma hay không, mới khiến y có suy nghĩ trốn tránh.
Tần Mậu trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Khương Ngôn Mặc vẫn luôn im lặng lại bật cười nói: “Ừ, trường hai đứa cũng có không khí học tập, thế cũng tốt.”
Đường Phẩm Hạ kinh ngạc liếc hắn một cái, mấy giây sau mới gật đầu, cười nói: “Đúng, em và Văn Tư cũng rất thích.”
Y nói như vậy là muốn Tần Mậu yên tâm.
Mà Khương Ngôn Mặc còn nói giúp y, đương nhiên cũng hi vọng Tần Mậu không suy nghĩ nhiều.
Dù sao chuyện của cha Đường, ở trong lòng mọi người cũng đã không nhớ rõ.
Đang nói chuyện, bỗng tiếng chuông điện thoại của Đường Phẩm Hạ vang lên, Tần Mậu không cẩn thận quét mắt qua, nhìn thấy tên người gọi đến lại là anh.
Cậu không khỏi sửng sốt, anh của Đường Phẩm Hạ ngoài cậu ra còn có ai?
Đường Phẩm Hạ nhìn thấy tên liền nhanh chóng nghe máy, sau đó đi ra ban công nghe điện thoại.
Tần Mậu một bụng đầy nghi ngờ, lại thoáng nhìn vẻ mặt Đỗ Văn Tư, dường như có chút né tránh.
Nghi ngờ trong lòng cậu lại nhiều hơn.
Chỉ trong chốc lát Đường Phẩm Hạ quay lại, nói phải đi ra ngoài một chuyến.
Lúc này sắc mặt Đường Phẩm Hạ đã như bình thường, không nhìn ra một chút khác thường.
Tần Mậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Khi quay về, Đường Phẩm Hạ mang về hai cái hộp.
Tần Mậu nhìn hộp giấy trong tay y, cười nói: “Trên này còn có chữ này, giao cho em phân loại à?”
Đến khi Đường Phẩm Hạ mở hộp ra mới biết bên trong đều là đồ ăn, là đặc sản trong nước, ở bên Mĩ rất ít khi nhìn thấy.
Đường Phẩm Hạ cười cười, không giải thích.
Khương Ngôn Mặc nhìn chằm chằm cái hộp, đột nhiên lên tiếng: “Người bạn này có phải họ Khương không?”
Nghe vậy, cả ba người còn lại đều sửng sốt.
Tần Mậu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mà Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư nhìn nhau, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Chỉ im lặng trong chốc lát, Đường Phẩm Hạ thở dài, gật đầu nói: “Đúng.”
Khương Ngôn Mặc dường như đã đoán được kết quả từ trước, quay sang nhìn Tần Mậu, nói: “Là chữ của Khương Thiển.”
Tần Mậu bật đứng dậy, trợn mắt nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc ôm lấy vai cậu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, lại nói với Đường Phẩm Hạ: “Em ấy đi rồi?”
“Ừ.” Đường Phẩm Hạ hơi do dự, dứt khoát nói thật: “Anh ấy mất trí nhớ, em cũng mới gặp anh ấy hai năm trước, dù sao anh ấy… Cũng là anh trai em…”
Kiếp này Khương Thiển quả thật không phạm lỗi gì, cuối cùng còn cứu Tần Mậu.
Cậu ta và Đường Phẩm Hạ lại là anh em cùng cha khác mẹ. Trước đây Đường Phẩm Hạ cũng không thích Khương Thiển, nhưng từ khi chuyện của cha Đường bị vạch trần, y lại cảm thấy Khương Thiển thật sự rất đáng thương.
So với Khương Thiển, y hạnh phúc hơn bao nhiêu.
Tần Mậu sững người nhìn Khương Ngôn Mặc, muốn mở miệng hỏi nhưng cổ họng như tắc nghẹn.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, nói với Đường Phẩm Hạ: “Có thể kể lại một chút không?”
Đường Phẩm Hạ ngồi xuống sofa, chậm rãi nói: “Anh ấy không nhớ rõ chuyện trước kia, em nói với anh ấy rằng em là em trai của anh ấy. Ban đầu anh ấy rất cảnh giác, cho đến khi cùng đi xét nghiệm DNA, anh ấy mới tin em.”
Y cũng là tình cờ mới gặp được Khương Thiển, lúc đó cũng không kịp nghĩ gì, chỉ đi đến gần gọi tên đối phương.
Nhưng Khương Thiển hoàn toàn không nhận ra y, ánh mắt cũng hoàn toàn xa lạ, bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông khá cao, cảnh giác hung ác mà nhìn chòng chọc y.
Đường Phẩm Hạ biết mình không nhận lầm người, mặc dù y chưa từng đối mặt với Khương Thiển bao giờ, nhưng dù sao cũng là anh em, vẫn sẽ có một chút cảm ứng.
Trải qua nhiều trục trặc, y mới nhận được sự đồng ý của người đàn ông bên cạnh Khương Thiển, cùng Khương Thiển xác nhận thân phận.
Khương Thiển đổi tên, cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, nghe Khương Thiển nói cậu ta chỉ nhớ rõ ngày ở chung với người đàn ông kia.
Qua lời của Khương Thiển, có vẻ sống rất tốt.
Sau này bọn họ mới bắt đầu qua thăm nhau.
Mà tất cả chuyện này, Đường Phẩm Hạ đều giấu Đường nhị tỷ.
Y có hơi lúng túng khi giải thích: “Trước đây chị hai không thích Khương Thiển…”
Tần Mậu gật đầu, tỏ ý đã hiểu, dừng lại hỏi: “Em có biết thân phận của người đàn ông kia không?”
Đường Phẩm Hạ nói: “Nghe nói là cảnh sát quốc tế.”
Tần Mậu trầm mặc, nghiêng đầu nhìn Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc biết cậu nghĩ gì, ôm cậu, mỉm cười nói: “Nếu em ấy còn sống, lại sống rất ổn, vậy chúng ta không cần thiết phải làm phiền nữa.”
—– TOÀN HOÀN VĂN —–