Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 113: Triệu vương phi trả thù ( hai)




Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền
Triệu vương phi giống như không nghe thấy lời nói của Triệu vương: “Vương gia đăng cơ làm đế, phong cho thê tử kết tóc là ta làm hoàng hậu, còn sắc phong Mai trắc phi làm Hoàng quý phi.”
Triệu vương cảnh giác nhìn về phía Triệu vương phi. Hắn đã từng nói với Mai trắc phi, chờ sau này hắn làm hoàng đế thì sẽ sắc phong nàng là Hoàng quý phi.
Triệu vương phi nhìn bộ dáng chần chờ của Triệu vương, liền lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Vương gia, ở trong giấc mộng của ta, trong tháng mười năm nay ngươi được sắc phong làm thái tử, ba năm sau sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Vương gia, vị tăng nhân kia nói không có sai, ở trong giấc mộng đó ta đúng là có số mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi cũng có mệnh cách ở ngôi cửu ngũ chí tôn.
Triệu vương nghe thấy giấc mộng như thế, vốn nên thấy rất vui vẻ mới phải, nhưng mà hắn lại có một dự cảm vô cùng xấu. Nếu như giấc mộng này là sự thật, vậy bây giờ là đầu tháng một, còn có chín tháng nữa phụ hoàng sẽ sắc phong hắn làm thái tử, nhưng mà tình thế hôm nay….
Triệu vương phi mím môi nói: “ Vương gia, ở trong giấc mộng của ta. Sau khi hết đại thọ sáu mươi của hoàng thượng Trịnh vương sẽ trở về đất phong, cả đời không trở lại kinh thành nữa. Càng không có tư cách cùng vương gia tranh giành. Vào tháng mười khi vương gia được sắc phong làm thái tử, cũng chính là tháng 10 năm nay, Trịnh vương không bệnh mà chết. Người hạ sát thủ là hoàng thượng. Bởi vì chiến công của Trịnh vương quá cao, năng lực trác tuyệt, lòng dạ lại độc ác, hoàng thượng sợ tương lai hắn sẽ gây nguy hại đến giang sơn xã tắc Đại Tề, vì trải đường cho ngươi, hoàng thượng đã khiến cho Trịnh vương yên lặng ra đi. Ngươi xem, hoàng thượng thật thương ngươi, cưng chiều ngươi biết bao. ”
Sự bất an trong lòng Triệu vương càng lúc càng lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nếu nói giấc mộng này không thành sự thật, nhưng nghe xong lại cảm thấy nó rất chân thật. Còn nói thành hiện thực, thì tại sao lại khác hẳn thế cục bây giờ, tất cả đều không giống như lúc trước nữa.
Triệu vương phi nhìn thấy bất an cùng sợ hãi hiện đầy trong mắt Triệu vương, thì rất vui vẻ, đây chính là kết quả mà nàng muốn : “Vương gia có muốn biết tại sao giấc mộng của ta cùng thế cục hôm nay có sự khác biệt lớn như vậy không? Có muốn biết vì sao tất cả đều thay đổi không ? ”
Triệu vương không muốn hỏi, hắn cho là Triệu vương phi đang có âm mưu gì đó. Triệu vương phi sẽ không có lòng tốt nhắc nhở hắn như vậy, nhất định là lừa gạt hắn, trả thù hắn. Nhưng mà, giấc mộng này quá có sức hấp dẫn. Khiến Triệu vương không nhịn được mà hỏi: “Tại sao?”
Triệu vương phi cười đến rất vui vẻ, nàng biết Yến Hồng Bân nhất định sẽ mắc câu: “Tại sao? Ta sẽ cho ngươi biết, là bởi vì Ôn Uyển. Ở trong giấc mộng của ta không có Ôn Uyển . Không có Ôn Uyển quận chúa thì cũng sẽ không có người biết Trịnh vương là nhi tử của Tô quý phi. Trịnh vương không có Ôn Uyển giúp chứng minh thân phận, nên vẫn bị hoàng thượng chán ghét, cho dù hắn có năng lực trác tuyệt thì cũng không có tư cách cùng ngươi tranh giành vị trí thái tử. Hơn nữa cũng không tạo thành thương tổn cho giang sơn xã tắc này, bởi vì hoàng thượng đã hạ sát thủ vì dọn đường cho ngươi.”
Triệu vương nghe được lời này, toàn thân liền phát run. Hắn không muốn tin tưởng, nhưng mà lời Triệu vương phi nói…, cũng chính là gút mắt mà hắn để ý. Nếu như không có Ôn Uyển, lão bát vẫn là nhi tử của tiện tỳ kia, và không có chút quan hệ nào với Tô quý phi. Lão bát sẽ không tạo ra uy hiếp với hắn. Tất cả mọi chuyện tiếp theo đó sẽ không xảy ra. Mà hắn cũng sẽ giống như giấc mộng mà Triệu vương phi nói, hắn vẫn là nhi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, phụ hoàng sẽ vì tương lai tiếp vị của hắn mà trải đường cho hắn. Ngôi vị thái tử, chính là của hắn. Nhưng bởi vì Ôn Uyển nên mọi thứ đều thay đổi. Phụ hoàng bắt đầu dao động, lão bát từng bước ép sát, hiện tại đã có đầy đủ tư cách cùng mình cạnh tranh.
Triệu vương phi nhìn bộ dáng đang xuất thần của Triệu vương. Trong lòng nàng cười lạnh, phải để cho hắn hận, để cho hắn đối với Ôn Uyển hận thấu xương. Triệu vương phi hiểu rất rõ con người của Triệu vương, chỉ cần Triệu vương tin lời của nàng, thì Triệu vương sẽ không tiếc bất cứ giá nào để diệt trừ Ôn Uyển. Tình thế hiện nay việc Trịnh vương thượng vị, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, một khi Ôn Uyển chết rồi, Trịnh vương lên ngôi thì tuyệt đối sẽ làm cho Yến Hồng Bân sống không bằng chết . Triệu vương phi quyết định thêm một mồi lửa nữa. Cho nên cười khanh khách, cười đến rung động lòng người: “Vương gia, cho tới bây giờ ngươi đã nhận định đúng. Ôn Uyển quận chúa là khắc tinh của ngươi, nàng chính xác là khắc tinh của ngươi. Sự xuất hiện của nàng đã thay đổi vận mệnh Trịnh vương, cũng đã thay đổi vận mệnh của ngươi, còn thay đổi cả vận mệnh của ta. Thật ra không có Ôn Uyển cũng tốt, ít nhất ta còn có thể làm hoàng hậu được mấy ngày xem như đã thỏa mãn tâm nguyện.”
Triệu vương thất thố, hoàn toàn thất thố rồi, hắn xông lên nắm lấy Triệu vương phi lắc tới lắc lui không ngừng nói: “Ngươi nói, ngươi còn mơ thấy cái gì? Nói, ngươi còn mơ thấy cái gì?”
Triệu vương phi cảm giác được cái chết đang từng bước tới gần, nhưng một chút nàng cũng không sợ hãi. Gia tộc của nàng, nhờ có cảnh báo của mình mà cha nhất định sẽ có chuẩn bị trước, Chung gia sẽ không cùng Yến Hồng Bân đi chung một con đường. Cho dù Trịnh vương đăng cơ làm đế, thì chỉ cần cha nàng bày mưu nghĩ kế, Chung gia có thể bình an một thời gian ngắn, nhưng tuyệt đối sẽ không bị diệt tộc. Cho nên, nàng cam tâm tình nguyện chịu chết. Khóe mắt của Triệu vương phi lộ ra ý cười, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm nói: “Cha, nữ nhi bất hiếu, lại để cho người đầu bạc phải tiến kẻ đầu xanh. Cha, nữ nhi đi trước.”
Tô ma ma nghe được tiếng kêu của Triệu vương, cũng không cố kỵ tôn ti, chẳng quan tâm kiêng kỵ mà xông vào. Nhìn thấy Vương phi hai mắt đã nhắm lại, thử sờ một cái đã không còn hơi thở. Mặc dù cực kỳ bi thương, nhưng vẫn để cho người ta kéo Triệu vương ra ngoài, cầm son phấn, bắt đầu trang điểm cho Triệu vương phi: “Tiểu thư, ma ma trang điểm cho người. Cho dù muốn lên đường, thì cũng nên có gương mặt xinh đẹp để đi. Tiểu thư, không nên đi quá nhanh. Người đi quá nhanh, ma ma sẽ theo không kịp.”
Triệu vương sau khi bị kéo ra ngoài, vẫn còn đắm chìm trong lời Triệu vương phi vừa nói. Giấc mộng của Triệu vương phi, khiến cho Triệu vương theo trực giác tin tưởng đó mới là cuộc đời của hắn. Ba mươi năm qua, hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng kể từ khi Ôn Uyển xuất hiện, hắn làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Hắn vẫn luôn hoài nghi cái nha đầu kia khắc hắn. Không nghĩ tới, nó lại là một yêu tinh, yêu tinh thật sự. Nhưng nếu hắn nói Ôn Uyển là yêu tinh, thì người nào sẽ tin tưởng, ai lại tin tưởng đây ? Chỉ bằng giấc mộng của Triệu vương phi sao? Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn bị điên rồi.
Khi Mai trắc phi biết Triệu vương phi đã chết, liền đập phá đồ vật trong phòng : “Tiện nhân, ta muốn bầm thây vạn đoạn ả, ta muốn bầm thây vạn đoạn ả. ” Triệu vương phi phá hủy nàng, đem nửa đời sau của nàng hoàn toàn hủy diệt. Thái y nói, ba nhi tử của nàng đều không còn, không có nhi tử, nàng còn có thể dựa vào ai?
Nha hoàn bên cạnh Mai trắc phi cúi đầu không dám khuyên nhủ. Hơn nữa trong lòng lo lắng không dứt. Người của Mai gia, vẫn muốn Mai trắc phi không nên đi trêu chọc Vương phi, nhưng nàng ta một chút cũng không đem lời của lão phu nhân để vào tai. Nói không thể trêu chọc Vương phi, bởi vì lão thái gia của Chung gia rất đáng sợ, một khi xảy ra chuyện Mai gia sẽ có tai họa ngập đầu. Hiện tại Vương phi đã chết rồi, hơn nữa còn bị Vương gia bức tử. Nếu như Chung gia biết được mà trả thù Mai gia, vậy thì tiền đồ của Mai gia coi như xong rồi.
Hiện tại nương nương đang nổi giận, nàng cũng không dám khuyên nhủ gì.
Lúc Hoàng đế nhận được tin tức, mặt mày đều xanh mét. Nên cho người đi điều tra, đến tột cùng đã xảy chuyện gì? Lão ngũ, đang làm cái gì vậy?
Lúc Hiền phi nhận được tin tức kia. Hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Triệu thị, ngươi chết thật là nhanh?” Nếu như chết chậm hai ngày, bà nhất định làm cho nàng ta hối hận đã làm ra những chuyện này. Nhưng hôm nay thì sao, chỉ trong vòng hai ngày, Hồng Bân chết vợ mất con, tình thế này đối với nhi tử của bà mà nói vô cùng bất lợi.
Buổi sáng Trịnh vương nghe nói chỉ trong một ngày Triệu vương phủ đã chết ba nhi tử, nên phái người đi điều tra xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chờ đến lúc đêm xuống thì nghe được. Triệu vương phi cũng qua đời, khiến hắn hơi sửng sốt, tiếp theo là trầm mặc, việc này quá trùng hợp rồi.
Người cuối cùng nhận được tin tức là Ôn Uyển. Ngày thứ hai sau khi Ôn Uyển đánh xong Thái Cực quyền, mới nghe được Hạ Dao nói cho nàng biết, tối ngày hôm qua Triệu vương phi đã qua đời.
Ôn Uyển ngây người. Triệu vương này gặp phải cái vận rủi mốc meo gì chỉ trong vòng hai ngày, thê tử, nữ nhi, nhi tử, tất cả đều đã chết. Nhưng Ôn Uyển rất nhanh tỉnh táo lại: “ Làm sao lại như vậy? Mặc dù nói Vương phi bị bệnh, nhưng cũng chưa nói đến mức này.”
Hạ Dao nhẹ nói: “Nghe nói là bởi vì Tư Nguyệt quận chúa qua đời. Vương phi đau thương quá độ, nên cũng đi theo.”
Ôn Uyển nở nụ cười, trong tươi cười tràn đầy châm chọc. Cho dù bệnh nặng hơn nữa, cũng không thể chỉ trong một đêm mà ra đi. Dù có bệnh nặng sắp chết, nhưng làm một mẫu thân thì cũng sẽ đem hậu sự của nữ nhi lo liệu chu toàn.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển hoài nghi, liền nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, ta nghe được tin tức. Ngày hôm qua Vương phi bị Triệu vương gia giam cầm ở trong nhà, không được ra ngoài.”
Ôn Uyển sửng sốt, Triệu vương làm sao lại bạc tình như vậy. Nữ nhi không còn, lại còn đem thê tử giam cầm lại trong nhà. Đây là ý gì? Làm thế không phải là moi sống tim của Triệu vương phi sao?
Ôn Uyển nghĩ đến hai đứa nhỏ chết đi ngày hôm qua: “Chẳng lẽ mấy đứa bé đó….. không thể nào? Trong đó có một đứa con của Triệu vương phi mà.”
Sắc mặt Hạ Dao chìm xuống, sau khi cân nhắc một hồi liền nói: “Quận chúa, ta cũng nhận được tin tức, chuyện đó chính là Triệu vương phi hạ thủ.”
Ôn Uyển kiên quyết không tin. Không có ai có thể xuống tay giết con của mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con, mà Triệu vương phi lại yêu thương Tư Nguyệt như vậy. Làm sao có thể giết con của mình. Trừ phi, Ôn Uyển rùng mình một cái.
Hạ Dao thấy Ôn uyển thoáng một cái đã phản ứng kịp, trong lòng không khỏi than thở: “Ta đã đi thăm dò rồi, ngày đó Triệu vương phi và Mai trắc phi cùng sinh một ngày. Đứa bé kia có thể không phải là con ruột của Triệu vương phi. Bốn nha hoàn tâm phúc bên cạnh Vương phi cùng ma ma thiếp thân, tối ngày hôm qua tất cả đều đi theo Vương phi. Chuyện này đến bây giờ vẫn không có truyền ra ngoài.”
Ôn Uyển há hốc miệng, không tin mà hỏi Hạ Dao: “Triệu vương phi, là Triệu vương giết?” Không trách Ôn Uyển hoài nghi được. Không phải bị Triệu vương giết, thì tại sao nha hoàn tâm phúc bên cạnh Triệu vương phi đều không còn một ai. Chuyện này, Triệu vương phi vốn không thể nào đem tâm phúc của mình giết chết hết không còn người nào được.
Thật ra, tâm phúc của Triệu vương phi, đều được ma ma nói rõ tiền căn hậu quả nên chủ động ra đi. Vì cái gì? Một là bảo vệ người nhà, hai là không muốn để cho Vương phi cùng Quận chúa chết không minh bạch, thứ ba không nguyện ý chết ở trong tay của Triệu vương.
Hạ Dao liền nói, không có chứng cớ nên không dám có kết luận. Nhưng mà, Hạ Dao là không phản đối suy đoán của Ôn Uyển.
Bất kể nơi này đến tột cùng là có nội tình gì, nhưng mà có thể tự tay giết chết nữ nhi của mình, bức tử thê tử kết tóc của mình, thì người này phải lãnh huyết vô tình đến cỡ nào.
Ôn Uyển nghĩ đến ông ngoại hoàng đế, cũng không cố kỵ cảm thụ của thê tử kết tóc, chỉ vì cô gái mà ông yêu thương, đã khiến cho Bạch thị không được làm hoàng hậu. Cái này tương đương với việc khiến nữ tử có vận mệnh làm chính thê phải lưu lạc thành thiếp thất, ở cổ đại mà nói đây là chuyện vô cùng khuất nhục, cũng là nỗi oán hận cả đời này của Chu vương.
Cậu Trịnh vương, cũng nói là muốn tốt cho nàng, rồi đem nàng đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm, bất kể nàng có thể chịu được hay không? Ôn Uyển nghĩ đến sự lãnh khốc của nam nhân trong hoàng tộc, trong lòng liền rét lạnh( nữ nhân thì Ôn Uyển không có tiếp xúc qua, Hiền phi lại là địch nhân, nên không nằm trong đánh giá).
Người hoàng tộc, vì lợi ích mà lãnh huyết vô tình, mất hết tính người. Toàn thân Ôn Uyển như bị ngâm trong một hầm băng, lạnh đến đáy lòng.
Hạ Dao thấy đôi môi Ôn Uyển tím tái và run rẩy, cả người nàng cũng run lên. Trong đôi mắt Hạ Dao tràn đầy sợ hãi: “Quận chúa, Quận chúa người làm sao vậy?”
Ôn Uyển thẳng tắp ngã xuống.
Hạ Dao bị dọa sợ vội vàng gọi thái y: “Mau gọi thái y, truyền thái y.”
Hoàng đế nghe được Ôn Uyển bị dọa ngất đi, vội vàng chạy tới. Lạnh lùng nói: “Nói, Ôn Uyển làm sao lại bị dọa? Bây giờ là ban ngày, lại không gặp ác mộng, cũng không nhìn thấy đồ không sạch sẽ. Đang yên lành, các ngươi lại giở trò gì đem Ôn Uyển dọa sợ.” Cái nha đầu này lá gan vĩnh viễn nhỏ như vậy.
Hạ Dao cẩn thận nói: “Hoàng thương, Quận chúa nghe được chuyện trong phủ Triệu vương. Nên hỏi thuộc hạ, Tư Nguyệt quận chúa cùng Triệu vương phi có phải do Triệu vương giết không? Thuộc hạ không có trả lời, sau đó Quận chúa liền ngất đi.” ở trong tiềm thức của mình Hạ Dao biết rất rõ ràng, Ôn Uyển cho là Triệu vương giết vợ giết con nên bị dọa sợ. Nàng không giống với người khác, hoàng đế muốn nàng dạy Quận chúa, phải đem tính tình của quận chúa làm cho mạnh mẽ hơn. Cho nên nàng nói ra những thứ này cũng không quá đáng.
Hoàng đế nghe xong sắc mặt biến đổi mấy lần. Liền xoay người hỏi thái y: “Rốt cuộc như thế nào? Có thể hay không có trở ngại lớn.”
Vương thái y gật đầu: “Quận chúa bị ác mộng càng ngày càng nghiêm trọng.” năm lần bảy lượt bị hù chết thì trong tư tưởng cũng bị ám ảnh.
Hạ Dao chờ sau khi hoàng đế đi rồi, nói với Vương thái y: “Đa tạ Vương thái y.”
Trong lòng Vương thái y giật mình, nhưng mà trên mặt lại không biểu lộ gì: “Hạ Dao cô nương, đây là việc thuộc bổn phận của hạ quan. Quận chúa năm lần bảy lượt bị chấn kinh hù dọa, sau này cô nương cần chú ý nhiều hơn một chút. Cứ thế này mãi, Quận chúa có thể để lại bệnh căn.” Nói xong liền đi xuống bốc thuốc.
Hạ Dao ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Vương thái y, nàng xoay người cau mày nhìn Quận chúa đang nằm trên giường, lộ ra một nụ cười khổ. Quận chúa lúc nào thật, lúc nào giả, đến bọn họ cũng không phân biệt rõ lắm. Nàng cho là, Quận chúa đang giả bệnh. Nhưng không nghĩ tới, Quận chúa thật sự bị dọa.
Đoán chừng có điều Hạ Dao nghĩ mãi mà cũng không rõ. Kể từ khi bị Trịnh vương uy hiếp một lần. Mặc dù Vương thái y không có tìm chỗ nương tựa bên Trịnh vương ( chủ yếu là không có lá gan này, cũng không có cơ hội này), lại có khuynh hướng nghiên về phía Ôn Uyển. Ôn Uyển Quận chúa làm như vậy, cũng sẽ không tạo thương tổn gì cho hoàng thượng, nhưng loại chuyện nhỏ này tự nhiên là theo lời Ôn Uyển mà làm, để tương lai của Ôn Uyển tốt hơn. Cho nên, ngay cả đám người Hạ Dao khôn khéo cũng bị lừa gạt.
Sau khi Ôn Uyển tỉnh lại, nằm ở trên giường hồi lâu nhưng không nói gì.
Hạ Dao ở bên giường ôn nhu hỏi: “Quận chúa, người làm sao vậy?”
Ôn Uyển nhìn nàng một cái, lại nhìn nóc nhà: “Ta sợ, giết vợ giết con, loại người như vậy, rốt cuộc trái tim làm bằng gì? Ta đang suy nghĩ, nếu như cậu thất bại, ông ngoại hoàng đế lại không cho ta theo cậu đi đất phong, có phải vào thời điểm ông ngoại hoàng đế mất đi, ta cũng nên đi theo luôn không? Như vậy, thì sẽ không bị hành hạ.”
Trái tim Hạ Dao lộp bộp một chút: “Quận chúa, người nói hưu nói vượn cái gì?”
Ôn Uyển cười: “Ta có nói sai sao? Đến cả vợ và nữ nhi cũng có thể hạ thủ, ta còn có thể trông cậy vào tương lai hắn sẽ thả cho ta một con ngựa sa ? Còn không bắng sớm chết đi, cũng ít bị hành hạ hơn. Hơn nữa, cho dù đi đất phong, hắn nhất định cũng không bỏ qua cho ta. ”
Hạ Dao mím môi, thật lâu sau mới nói : “Quận chúa, Tư Nguyệt Quận chúa là bị người khác khích bác, nghĩ không thông mới tự sát. Triệu vương phi cũng là nhất thời hồ đồ, mới hạ thủ giết hai vị vương tử, nên tự biết khó thoát khỏi cái chết, mới tự sát. ”
Ôn Uyển dùng chăn che kín đầu, biểu lộ ý tứ rõ ràng, ngươi đi lừa gạt con nít đi, đừng ở nơi này lừa gạt ta.
Sau chuyện này, Ôn Uyển ở trước mặt hoàng đế không có nói một câu nào về chuyện của Triệu vương phi, nhưng mà cả người trầm mặc dị thường.
Hoàng đế hỏi người ám vệ: “Đã điều tra xong ? ”
Người đó nói : “Hồi bẩm hoàng thượng, đã điều tra xong. Năm đó, Ngũ hoàng tử đđã em hài tử của Mai trắc phi cùng hài tử của Triệu vương phi tráo đổi, tiểu quận chúa ngày đó đã chết rồi. ”
Hoàng đế ném chén trà nhỏ trong tay xuống đất, khiến đám thái giám phía ngoài nghe được đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn. Giọng nói của Hoàng đế đầy căm hận: “Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn, lừa gạt trẫm nhiều năm như vậy”
Tại sao phải đem con đánh tráo, đơn giản là Triệu vương cần một người con trai trưởng, cần một người con trai trưởng để tiếp nhận sự nghiệp của hắn.
Tang lễ của Triệu vương phi được làm rất long trọng.
Cũng không ngoài dự liệu của Triệu vương phi, sau khi phụ thân Triệu vương phi biết nữ nhi bị bệnh qua đời thì cực kỳ bi thương, nhưng hắn là đại tướng quân ở biên cương, không thể tùy ý đi về. Chỉ đành gửi thư về nhà, cho con trai trưởng là giáo thư tiên sinh, cũng là ca ca của Triệu vương phi, tới tham gia tang lễ.
Chung đại lão gia đau xót như đứt từng khúc ruột, nàng là muội ruột của hắn, từ nhỏ đã được cha mẹ cùng các ca ca nâng niu trong lòng bàn tay, nay lại ra đi như thế. Chung đại lão gia vì quá mức thương tâm, khóc đến ngất đi. Triệu vương liền an bài đưa đi khách phòng nghỉ ngơi một chút.
Lúc Chung đại lão gia tỉnh lại đã nghe thấy có tiếng huyên náo bên ngoài. Nên vội vàng đứng dậy, mặc xong xiêm y liền đi ra ngoài. Thấy bên ngoài là thị vệ trong vương phủ đang bắt giữ một nha hoàn. Nha hoàn kia nhìn hắn cầu xin, dường như có vô số điều muốn nói, nhưng đã bị bịt miệng lại.
Đội trưởng đội thị vệ ngoài cười nhưng trong không cười nói đây là một đạo tặc, thừa dịp trong phủ làm tang sự nên trộm trong phủ một số đồ vật rồi muốn chạy trốn.
Nha hoàn kia thấy chuyện đã không thể cứu vãn, trong mắt đầy tuyệt vọng cùng bi thương.
Chờ sau khi thị vệ kia đi, Đại lão gia cảm thấy có vấn đề. Nên hỏi đại tổng quản : “A Trung, cái nha hoàn này ngươi có nhận ra không? Có phải là thiếp thân nha hoàn cuả Vương phi không ? ”người gọi A Trung là đại tổng quản mà Lão thái gia tự mình chọn lựa, hắn vô cùng cơ trí, cũng rất nhanh miệng, hàng năm đều chạy qua lại giữa Giang Nam và vương phủ. Nên đối với các nha hoàn trong phủ đều rất quen thuộc.
Đại tổng quản lắc đầu : “Không có, thuộc hạ chưa từng thấy qua cái nha hoàn này”
Bên trong phủ Trịnh vương, Trầm Giản hưng phấn nói : “ Vương gia, chúng ta có thể đem tin tức kia tung ra ngoài. Tin tưởng sẽ có rất nhiều người hoài nghi bên trong có nội tình. Người Chung gia cũng sẽ cùng Triệu vương nổi lên hiềm khích. ”
Trần tiên sinh cũng cảm thấy hẳn nên rèn sắt khi còn nóng.
Trịnh vương suy nghĩ một lúc lâu, nhớ tới lời Ôn Uyển nói…, liền bỏ qua cái kế hoạch này : “Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài là chuyện gièm pha về hoàng gia ta, đi tìm thêm kế sách khác. ”
Trịnh vương nói vậy, làm cho Trầm Giản cùng Trần tiên sinh trong nháy mắt cho là tính khí hắn thay đổi, Vương gia lúc nào lại đại nhân đại nghĩa lớn như vậy ?
Tang lễ Triệu vương phi, Ôn Uyển cũng phái người đi đưa một phần hậu lễ dầy cộm. Hoàng đế còn hạ thánh chỉ, truy phong Tư Nguyệt là Nguyệt Như Quận chúa phẩm cấp là tam phẩm. Nói như thế nào thì Tư Nguyệt cũng ở bên cạnh hoàng đế thời gian dài, mặc dù luôn là có một ít tâm tư, nhưng cũng mang đến cho hoàng đế không ít nụ cười.
Đối với người ngoài mà nói, đây là một loại ân sủng. Nhưng loại ân sủng này với Triệu vương và Mai Trắc phi thì giống như đâm một dao vào tim vậy. Ba nhi tử, không có một phong hào nào, ngay cả nhi tử là con trai trưởng trên danh nghĩa cũng không có phong hào, cứ như đơn sơ bị chôn cất dưới đất như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.