Edit: Mị
Beta: Tiểu Tuyền
Hạ Dao tiến lên ” Quận Chúa nói, cám ơn ngươi đã quan tâm tới người. Cái này, xem như là lễ vật của Quận Chúa tặng ngươi, cứ coi như đây là một vật kỷ niệm đi!”
Thượng Kỳ biết rõ đây là đuổi khéo, nên vội vàng cáo từ rời đi.
Đợi sau khi Thượng Kỳ đi ra ngoài rồi, lại để cho Hạ Ảnh theo nàng vào thư phòng. Nàng không ra dấu mà viết hẳn trên giấy ”Nếu như ta chết đi, hãy giải quyết An Thị!”
Hạ Ảnh gật đầu.
Tuỳ tùng thiếp thân của Thượng Kỳ, cầm hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn mà Ôn Uyển tặng cho, nhìn một cái liền biết vật bên trong hộp gỗ có giá trị xa xỉ, hơn nữa trọng lượng cũng không hề nhẹ ” Cửu gia, Quận Chúa tặng gì thế ạ? Sao lại nặng như vậy?”
Thượng Kỳ tiếp nhận hộp gỗ rồi mở ra xem, vẻ chua xót trong đáy mắt càng đậm.Bên trong là ống đựng bút làm bằng sứ màu xanh cốm, giá bút, nước pha mực, nước rửa bút và còn có một gói bút lông hồ châu.
Tuỳ tùng hoảng sợ nói ”Cửu gia, các vật Quận Chúa tặng đều là danh phẩm. Chỉ bằng bao nhiêu đây đã có giá trị mấy ngàn lượng bạc đấy.”
Thượng Kỳ không trả lời, sau khi xem xong liền đóng hộp lại. Một mực không nói nữa lời. Hôm nay nhìn khí sắc của Ôn Uyển, thật sự rất xấu, chẳng lẽ vị muội muội này cứ như vậy mà ra đi sao? Nàng còn trẻ như thế, mới mười ba tuổi, lại phải rời xa thế gian sớm như vậy sao? Tuy hắn không có tiếp xúc với nàng nhiều, nhưng nhìn thấy những việc nàng làm, hắn rất bội phục. Tuổi còn nhỏ, đã có đạo đức tốt như thế, chính là tấm gương của những người đọc sách. Tại sao lại phải mắc căn bệnh này?
Thượng Kỳ nghĩ đến cha hắn thì đáy mắt có chút tối lại. Hắn cũng không biết cha hắn đến cùng là làm sao vậy? Ai cũng nói Ôn Uyển khắc phụ, nhưng sau khi Ôn Uyển trở về cũng không thấy phụ thân bị gì cả, lần xảy ra chuyện khi đó là hoàn toàn ngoài ý muốn. Dù hắn đã hết lời khuyên phụ thân, vậy mà phụ thân cũng không muốn tới thăm Ôn Uyển.
Trịnh Vương vội vàng chạy tới. Nhìn thấy bộ dạng của Ôn Uyển, trong lòng đau đến không chịu được. Khuôn mặt tròn đầy đặn, trắng trắng mềm mại trơn bóng như ngọc trước kia. Bây giờ không chỉ lõm vào mà còn tái nhợt mất tự nhiên, đôi mắt hạnh long lanh vô cùng linh động hôm nay như một vũng nước đọng không kéo nổi một tia gợn sóng, cằm cũng nhọn ra. Sắc môi phảng phất như màu trắng của hoa Sơn Tử, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua liền bị thổi tán đi.
”Quận Chúa, Vương gia đã tới.” Hạ Dao thấy ánh mắt Ôn Uyển ngơ ngác ngồi ở đó, nhẹ giọng nhắc nhở. Nếu là lúc trước, Quận Chúa tất nhiên là đã sớm biết.
Ôn Uyển trông thấy Trịnh Vương tới rồi, cười cùng Trịnh Vương tiến vào thư phòng. Trên tờ giấy trắng viết xuống ”Cậu, Con đã nói với ông ngoại. Chỉ cần từ giờ về sau cậu đều cẩn trọng giống như hiện tại thì vị trí thái tử, nhất định sẽ thuộc về cậu đấy. Cho nên, sau này cậu phải thật cẩn thận đấy, không thể tái phạm sai lầm như lần trước nữa.”
Trịnh Vương sững sờ ” Con và ông ngoại đã nói những gì rồi.”
Ôn Uyển cười viết ” Con nói với ông ngoại, nếu như tương lai người được chọn chính là Ngũ Cữu cậu. Với tính tình có thù tất báo của Ngũ Cữu cậu, sau này khẳng định hắn sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu cũng sẽ như con đều bị bọn hắn cho người ám toán. Cho nên con cầu ông ngoại hoàng đế, xin người lưu lại một đường lui vẹn toàn cho cậu. Nhưng trong chuyện này làm gì có đường lui nào vẹn toàn. Chỉ có cách cho cậu làm thái tử, tương lai ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn vinh quang, mới là sách lược vẹn toàn. Ông ngoại hoàng đế đã đáp ứng với con, kỳ thật cũng là biến tướng của suy nghĩ muốn lập cậu làm thái tử, đem vương vị truyền cho cậu. Cậu, sau này chỉ cần cậu sống tốt. Ông ngoại hoàng đế nhất định sẽ đem hoàng vị truyền cho cậu đấy. Đây là điều cuối cùng Ôn Uyển có thể làm cho cậu rồi.”
Trịnh Vương ngây ngốc một hồi, trong lòng chẳng những không có một tia vui sướng, lại còn nặng nề chèn ép khiến hắn thở không nổi ” Nha đầu này, những chuyện này không cần con quan tâm. Con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Suy nghĩ nhiều việc quá sẽ hao phí tinh thần sức lực đấy. Về sau, chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể cho tốt là được.” Nói đến phần sau, thì giọng đã có chút khàn khàn.
Ôn Uyển nắm tay Trịnh Vương cười lắc đầu ”Cậu, nếu như không phải lúc trước cậu nói, cậu không giành được ngôi vị hoàng đế là chúng ta đều phải chết, thì con đã không đồng ý để cho cậu đi tranh cái ngôi vị hoàng đế này đâu. Ở bên cạnh ông ngoại hoàng đế lâu như vậy, con rất hiểu rõ, làm hoàng đế không như vẻ bên ngoài mà mọi người đều nhìn thấy, trong mắt con, công việc của hoàng đế vô cùng vất vả. Cậu, trách nhiệm của hoàng đế rất lớn và nặng nề, nếu muốn làm minh quân thì càng phải cẩn trọng. Hiện tại quốc khố không có tiền, cho dù cậu tiếp nhận, cũng phải hết lòng lo lắng. Vì quốc sự mà lao tâm lao lực. Nhưng mà, nếu không tranh giành thì chính là con đường chết, cho nên mệt mỏi kia cũng xứng đáng.”
Trịnh Vương nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không khống chế được, trong mắt ngân ngấn nước ” Đều tại cậu không tốt, nếu không phải tại cậu, con cũng không phải tiến cung. Không tiến cung, thì sẽ không bị bệnh này, đều là cậu làm hại con.”
Ôn Uyển cười lắc đầu tiếp tục viết nói ” Không phải, con vào cung không có liên quan đến cậu. Là do con thấy ông ngoại già rồi, một người cô đơn, nên tự nguyện sống bên cạnh người. Không liên quan đến cậu đâu. Cậu, con biết rõ, kỳ thật trong lòng cậu vẫn luôn chưa bỏ xuống được. Cậu, ngài không nên trách bà ngoại. Bà ngoại làm như vậy ắt hẳn có nỗi khổ riêng của bà, con cũng biết những năm gần đây cậu sống không dễ chịu gì. Nhưng mà, không dễ chịu cũng đã chịu đựng được, so với việc gì thì còn sống vẫn quan trọng hơn. Cậu, Ôn Uyển sắp đi rồi, mà tương lai của cậu còn rất dài, cậu nhất định phải sống thật tốt.”
Trịnh Vương kiềm nén bi thương trong lòng, ôm Ôn Uyển ” Sẽ không đâu, Uyển nhi nhất định sẽ khỏe. Nhất định sẽ qua khỏi mà, cậu còn muốn nhìn thấy con lập gia đình, cậu còn muốn nở mày nở mặt đem con gả đi ra ngoài. Về sau sẽ chăm sóc đỡ đầu chồng con giúp con, cùng trải qua cuộc sống bình yên tốt đẹp!” Nói xong, Trịnh Vương cũng không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống.
Ôn Uyển cười ”Cậu, đừng thương tâm. Cả đời này của Ôn Uyển, có thể được ông ngoại hoàng đế chiều chuộng, được câu yêu thương, Ôn Uyển đã quá hài lòng, cho dù có chết cũng không còn điều gì phải tiếc nuối. Cậu, sau này cậu sẽ sống rất tốt, sẽ rất tốt mà.”
Giọng nói Trịnh Vương nấc nghẹn ”Được, sẽ sống tốt.”
Ôn Uyển nghe được hắn nói như vậy, lại viết ”Cậu, vậy cậu hãy đồng ý với con một điều.”
Đến lúc này rồi, đừng nói là một điều cho dù là trăm điều, hắn đều đồng ý. Ôn Uyển ở đâu còn có trăm điều để yêu cầu ” Cậu, người nhất định phải chăm sóc tốt thân thể. Cậu đáp ứng Ôn Uyển, phải cam đoan mỗi ngày ngủ đủ bốn canh giờ (tám tiếng). Người hãy đồng ý với con, phải nói được thì làm được.”
Nước mắt Trịnh Vương cuối cùng cũng không ngăn được nữa ”Sau này, sau này mỗi ngày Ôn Uyển hãy đến giám sát cậu. Bằng không, có khả năng cậu không làm được đâu.”
Ôn Uyển bỏ bút xuống ôm Trịnh Vương, dựa vào trong ngực Trịnh Vương mở miệng nói ”Cậu, con tin tưởng cậu có thể hiểu rõ. Cậu, con cứ xem như cậu đã đồng ý rồi nhé. Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời đấy.” Nói xong, mí mắt lại muốn díu lại.
Đối với việc Ôn Uyển mở miệng, Trịnh Vương cũng như hoàng đế đều cho rằng Ôn Uyển dùng phúc ngữ. Đợi đến lúc hắn định mở miệng nói chuyện tiếp với Ôn Uyển mới phát hiện đầu Ôn Uyển đã rủ xuống, lại ngủ rồi.
Trịnh Vương lau nước nơi khóe mắt, hắn không cho phép chính mình bỏ cuộc. Càng là lúc này càng phải kiên định. Đứa bé này nhất định có thể cứu. Giác ngộ đại sư đã từng nói qua, đứa bé này có phúc trạch thâm hậu, tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, cả đời phú quí. Cho nên, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không chết. Nhất định có thể biến nguy thành an đấy.
Trịnh Vương dùng lời nói của Giác ngộ đại sư … liên tục an ủi chính mình.
Yến Kỳ Hiên bị Thuần Vương phái người ép trở về, vừa về tới vương phủ, Yến Kỳ Hiên phẫn nộ gào lên ”Phụ thân, đang yên lành, người làm cái gì nhất định phải bắt con trở về.”
Sắc mặt Thuần Vương ngưng trọng nói ”Ôn Uyển bị bệnh, nàng có ân đối với con, về tình về lý, con nên đến thăm nàng một lát. Thu thập một chút, ta mang con qua đó.”
Yến Kỳ Hiên nghe xong, thoáng một phát đã trầm mặc. Người khác hắn sẽ không chút do dự mà từ chối. Nhưng nàng là Ôn Uyển Quận Chúa, dùng thân thể của mình cản đao cho hắn, cộng thêm trước kia cũng có cứu chính mình. Người như vậy, muốn hắn đến thăm cũng là lẽ đương nhiên.
Vốn dĩ Thuần Vương muốn nói với Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển chính là Phất Khê. Nhưng nghĩ đến hôm nay Ôn Uyển sống chết chưa rõ. Nếu như nói rồi, con hắn lại thương tâm thêm một lần nữa, vạn nhất lần này qua không khỏi, mà hắn cũng chỉ có một đứa con trai này. Suy nghĩ kỹ một hồi, chỉ phải vòng vo nói chuyện một chút ” Kỳ Hiên, có một việc, ta muốn nói cho ngươi biết. Hy vọng trong lòng ngươi có một chút chuẩn bị.”
Yến Kỳ Hiên vội nói ”Phụ thân, có chuyện gì sao? Có phải về Ôn Uyển Quận Chúa không?”
Thuần Vương hít sâu mấy hơi rồi mới nói ” Kỳ thật, lần này gọi con trở về, là chủ ý của ta. Trước kia Ôn Uyển Quận Chúa đã nói với ta, nàng nhìn thấy con mấy lần. Cảm thấy con,à, cảm thấy con rất tốt. Cho nên, chuyện này, cho nên nàng muốn gả cho con. Nhưng phụ vương cảm thấy bây giờ con còn nhỏ, nên đã khéo léo cự tuyệt. Hiện tại con cũng biết. Ôn Uyển đang bị một chứng bệnh hiếm gặp, không có cách chữa trị. Vì vậy, ngày hôm qua nàng gặp phụ vương, hy vọng phụ vương có thể thỏa mãn một cái nguyện vọng. Nàng hi vọng con có thể một mực ở bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua đoạn thời gian còn lại của cuộc đời.”
Yến Kỳ Hiên nghe xong những lời này liền ngây ngốc. Chuyện này, muốn báo đáp ân cứu mạng, không nên báo đáp theo cách này.Qua một hồi lâu, Yến Kỳ Hiên mới ấp úng nói ”Phụ vương, chuyện này, không hợp lý a? Nam nữ thụ thụ bất thân, vạn nhất nàng khỏe lại, rồi cứ chết sống đòi gả cho con, đến lúc đó con phải làm sao?” Tuy hắn vô cùng cảm kích, cũng sẽ báo ân, nhưng muốn hắn cưới nàng, hắn kiên quyết không đồng ý. Mẫu Phi đã từng nói qua, nữ nhân này rất đáng sợ, lại vô cùng có thủ đoạn và tâm kế.
Thuần Vương rất phiền muộn, đứa con trai này lúc nên thông minh thì không tìm ra được một chút, lúc không nên thì lại phản ứng vô cùng nhanh nhẹn ”Con yên tâm, sẽ không đâu. Ôn Uyển chỉ muốn ta thỏa mãn nguyện vọng này cho nàng thôi. Nàng nói nếu nàng khỏe lại, tuyệt đối sẽ không quấn lấy con. Kỳ Hiên, Ôn Uyển là ân nhân cứu mạng của con. Tuy yêu cầu này của nàng có chút quá mức, nhưng ân cứu mạng lớn hơn trời. Hiện tại nàng ở bộ dạng này rồi, Kỳ Hiên, coi như con thương xót nàng đáng thương, xem như đây là cách báo đáp ân tình cho nàng. Được không?”
Yến Kỳ Hiên vẫn do dự hỏi thăm ”Thật sự không có việc gì sao? Vạn nhất khỏe rồi, thật sự sẽ không quấn lấy con chứ?” Đây mới là điểm mấu chốt. Nếu tiếp tục ở bên cạnh, có khi hắn sẽ không có cách nào để kiềm chế và trụ vững với một nữ nhân có thủ đoạn cao siêu như Ôn Uyển Quận Chúa. Đường đường là một nam tử hán, lại bị một nữ nhân kiềm chế, quản lý sít sao, thì hắn phải cất mặt đi đâu a.
Thuần Vương cam đoan với Yến Kỳ Hiên, việc này tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Lại bảo hắn thả một trăm hai mươi trái tim xuống đi. Nếu thật sự có chuyện như vậy, thì hắn nhất định trước lúc Ôn Uyển chết sẽ cho Kỳ Hiên lấy vợ. Lúc này Yến Kỳ Hiên mới không cam lòng mà đi tới phủ Quận Chúa.
Thuần Vương nhìn bóng lưng con trai, trong lòng bi thương nói không nên lời. Đứa bé Ôn Uyển này, thật sự khiến cho hắn đau lòng. Có những lúc trong nháy mắt xúc động, Thuần Vương muốn nói sự thật cho con trai hắn biết. Nhưng nghĩ đến Ôn Uyển vạn nhất thực sự không tỉnh lại, cộng thêm bài học lần trước. Hắn thực sợ nhi tử sẽ không chịu nổi thêm một đả kích nữa.
Hắn chỉ có một đứa con trai này, vạn nhất có chuyện gì không tốt xảy ra, thì sau này hắn nên như thế nào. Cuối cùng Thuần Vương đã khấn vái ông trời, để cho Ôn Uyển vượt qua được cửa ải khó khăn này. Như vậy, mọi chuyền đều hoàn mỹ tốt đẹp rồi. Đến lúc đó con trai mình cũng không cần phải khổ sở, Ôn Uyển cũng có thể gả cho con hắn rồi.