Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 163: Thích khách ( hạ )




Edit: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Trong điện Dưỡng Hòa, hoàng đế đã nhận ra điều bất thường, nên sai Ôn công công ra khỏi điện Dưỡng Hòa. Rất nhanh, một ảnh vệ đã đứng trước mặt hoàng đế. Hoàng đế biết, không có chuyện trọng đại thì những ảnh vệ này không thể nào tùy tiện xuất hiện như vậy: “Xảy ra chuyện gì?”
Ảnh vệ quỳ trên mặt đất, giọng nói rất bình tĩnh: “Hoàng thượng, chúng ta nhận được tín hiệu. Vị trí phát ra đã xác định là ở trên Ngọc Tuyền Sơn. Hoàng thượng, Ôn Uyển Quận chúa chắc đã gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Tấu chương trong tay Hoàng đế rơi trên mặt đất, trong mắt bao trùm sự tức giận. Nhưng, hoàng đế rất nhanh kìm nén lại lửa giận của mình, tỉnh táo nói: “Đi, đem Bát hoàng tử gọi tới.” Hiện tại, người có thể thương lượng cũng chỉ có lão Bát.
Trịnh vương vừa nghe Ôn Uyển gặp thích khách liền nhận lấy hai đội nhân mã, hoả tốc ra khỏi thành, chạy tới Ngọc Tuyền Sơn. Mà kinh thành, bắt đầu giới nghiêm.
Hoàng đế lập tức triệu Triệu vương đến hoàng cung. Hỏi Triệu vương rất nhiều, Triệu vương đều trả lời đến giọt nước cũng không lọt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Triệu vương, ước chừng ba phút đồng hồ, cuối cùng ông không nói gì. Để cho Triệu vương tạm thời không quay về Vương Phủ. Ở lại trong hoàng cung. Đây coi như chính thức giam lỏng.
Sắc mặt Triệu vương thay đổi mấy lần. Hắn muốn nói Ôn Uyển là một yêu nghiệt, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. Hắn biết, cho dù Hoàng thượng biết rồi, trừ giận dữ mắng mỏ hắn ra, hắn cũng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Yêu nghiệt kia, có thói quen lung lạc nhân tâm.
Từ sau khi Hoàng đế biết Ôn Uyển gặp chuyện không may, một ngụm cơm cũng không ăn. Ôn công công ở bên cạnh khuyên: “Hoàng thượng, không muốn ăn cũng phải ăn. Nếu không Quận chúa trở lại, nhìn thấy hoàng thượng gầy như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng.”
Hoàng đế lầm bầm hỏi: “Có phải ta đã làm sai rồi hay không?” Ông không nên tự tin như vậy. Ông không tin nhi tử mình lại làm chuyện ngu xuẩn này. Hơn nữa, ông biết cho dù con của ông có làm chuyện ngu xuẩn, thì cân nhắc một ít thực lực, cũng đủ để chống đỡ đến khi viện quân đến. Đáng tiếc. Trăm triệu không nghĩ tới, Ôn Uyển lại gặp phải Ninja. Chuyện duy nhất vượt ra khỏi tay ông. Trong lòng hoàng đế cảm thấy vô lực và thất bại. Khi ông thanh tĩnh liền biết rằng, rất có thể mình đã không khống chế được tình thế.
Ôn Uyển trốn trong bụi cỏ, vừa muốn động lại không dám động. Chỉ sợ vạn nhất có cao thủ gì tới, sẽ làm kinh động bọn chúng, nàng sẽ bị tiêu diệt. Nàng phải bảo vệ mạng nhỏ của mình. Một hồi, Ôn Uyển lại nghe thấy hai tiếng bước chân. Ôn Uyển ẩn nấp thân thể mình thật kỹ. Từ khe hở của bụi cỏ nhìn lại, thấy hai người nam nhân một mập một gầy.
Người gầy vừa đi vừa nói chuyện: “Người mà Đồ lão đại giết, hẳn là Ôn Uyển Quận chúa không thể nghi ngờ? Người chạy trốn chắc là thế thân rồi. Bằng không ngươi nói xem một Quận chúa yểu điệu, ở đường núi gập ghềnh, làm sao có thể chạy trốn không thấy bóng dáng đây?”
Tên mập cười ha hả nói: “Thật ra thì người còn không có bắt được. Nghe nói cái nữ hộ vệ kia ôm Ôn Uyển Quận chúa sắp chết nhảy xuống vách núi. Đồ lão đại đã đi xuống tìm thi thể rồi. Về phần kẻ chạy mất có phải thế thân hay không, phía trên nói một người cũng không thể lưu. Ôn Uyển Quận chúa là một người thâm tàng bất lộ, nếu vạn nhất bỏ chạy thật, thì một phân tiền chúng ta cũng không lấy được. Tiếp tục tìm đi, những người đó sớm thả tín hiệu cầu cứu rồi. Không được bao lâu, phía dưới sẽ có quan binh tới đây. Quan binh tới, thì chúng ta phải rút lui.
Tên gầy nhẹ giọng nói: “Vẫn là người của cấp trên lợi hại, dựa theo thời gian bình thường quan binh đã đến từ lâu.”
Tên mập cười ha hả không ngừng: “Tối nay, tốt nhất là chúng ta tìm kiếm ra cái thế thân kia. Nếu không, vạn nhất chạy mất không phải là thế thân, mà là Ôn Uyển Quận chúa, vậy tất cả chúng ta có thể không cần sống nữa.”
Ánh mắt Ôn Uyển chợt lóe, tiếp theo liền lộ ra vẻ mặt thị huyết. Quả nhiên đúng như nàng lường trước, Triệu vương là người trì hoãn viện quân đến.
Cũng may đã thả ra đạo tín hiệu cầu cứu thứ hai, nếu không thì đến trời tối, trên núi này khắp nơi đều là dã thú. Không bị người ta giết cũng bị dã thú cắn chết. Ở lại hẳn sẽ có một nhóm lớn khách hành hương xuống núi, đến lúc đó có thể ở bên trong thừa nước đục thả câu, nàng sẽ nói chuyện. Nên không hoài nghi đến trên người mình. Nhất định có thể lừa dối đi qua.
Ôn Uyển đem mình ẩn nấp rất khá, còn che cỏ dại trên đầu mình. Cộng thêm trên người nàng mặc lại là một thân màu xanh lục, mà con đường này đã có mười mấy người đi tới đi lui rồi. Vậy mà một người cũng không phát hiện ra nàng.
Trong lòng Ôn Uyển âm thầm thấy may mắn ông trời đã hỗ trợ, nên tiếp tục thành thực mà nằm trong ổ.
Đoàn người Bạch Thế Niên, mang theo một nhóm người dũng mãnh lao tới hướng này. Hạ Ảnh là người vô danh từ trên núi nhảy xuống mà người ta nói. Hạ Dao bởi vì bản thân võ nghệ rất cao, cộng thêm nàng ở bên cạnh Ôn Uyển bị ảnh hưởng. Trên người tùy thân mang theo mấy thứ ám khí. Giết bốn người kia xong, thì nhanh chóng lao đi. Nhìn thấy Võ Tinh một người đấu với sáu (giết một, lại xuất hiện thêm bốn), còn có hai người khác thế lực ngang nhau.
Hạ Dao kinh hãi: “Quận chúa đâu?”
Võ Tinh liền la lớn: ” Chạy đi theo hướng phía tây. Ngươi mau qua đó xem, có người theo sau đấy.” Hạ Dao kinh hãi phát run. Hiện tại nàng vô cùng hối hận, Quận chúa đúng là cẩn thận, nhưng nếu nàng không phải quá tự tin, chủ động hướng Hoàng thượng xin nhiều người tinh nhuệ một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện như hiện tại.
Theo phương hướng Võ Tinh nói chạy tới, rất nhanh nàng nhìn thấy một thi thể. Thi thể kia toàn thân biến thành màu đen, Hạ Dao vừa nhìn cũng biết là trúng độc châm. Nhưng vấn đề bây giờ là không thấy bóng dáng Quận chúa. Hạ Dao đứng trên mặt đất, suy nghĩ ba giây đồng hồ, cuối cùng quay trở lại.
Có Hạ Dao trợ giúp, áp lực của Võ Tinh nhỏ rất nhiều. Cục diện nhanh chóng đảo ngược.
Liễu Thác vừa thấy Hạ Dao trở về, trên mặt nàng không có bi thương mà chỉ có lo âu, liền lập tức thối lui. Khinh công của Liễu Thác nhất tuyệt, ảnh vệ đuổi theo không được. Hơn nữa võ công của ảnh vệ không cao như Liễu Thác, vì muốn kéo dài dây dưa với Liễu Thác, đã bị trúng hai kiếm. Nhưng may là người này tâm tính tốt, trên thân kiếm không có dùng độc, cũng không có đả thương ở vị trí yếu hại.
Liễu Thác vừa đi, còn dư lại mấy thích khách, chống lại hai cao thủ đứng đầu, còn có một người canh chừng. Kết cục không cần nói. Sau khi giết hết thích khách, ảnh vệ khàn khàn hỏi: ” Không thấy Quận chúa sao?” Nếu như có thể thấy, thì sẽ không quay trở lại vô ích.
Hạ Dao đối với sự xuất hiện của ảnh vệ cũng không bất ngờ chút nào. Võ Tinh cũng thế. Ở trong phủ Trịnh Vương, Võ Tinh đã nhận ra có người âm thầm bảo vệ Quận chúa. Chẳng qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhìn kỹ ảnh vệ đại nhân, một chút bộ dáng đặc thù gì cũng không có, ngày mai hồi tưởng lại cũng không biết thành cái dạng gì.
Võ Tinh thấy Hạ Dao nhìn về phía mình với ánh mắt đầy lo âu, liền lên tiếng nói: “Là Quận chúa tự mình bỏ chạy. Quận chúa thấy ta cùng với ảnh vệ đại nhân bị dây dưa, nhìn lại thích khách thả tín hiệu nên một mình bỏ chạy.”
Hạ Dao thả lỏng được đôi chút. Là tự mình chạy mà không phải bị bắt đi, đây chính là chuyện may mắn rồi, thấy mặt ảnh vệ có vẻ lo âu, liền ở một bên giải thích:
‘‘Ảnh vệ đại nhân, Quận chúa luôn luôn thông tuệ hơn người, hôm nay vào thời điểm mấu chốt Quận chúa tự mình chạy đi, nhất định là Quận chúa có biện pháp có thể thoát khỏi thích khách đuổi giết. Nếu không, Quận chúa sẽ không hành động hiểm chiêu như thế.” Hạ Dao hiểu rõ Ôn Uyển, nếu không có tính toán trước, Ôn Uyển tuyệt đối không lấy chính mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn .
Hai người kia đối với Ôn Uyển cũng biết một chút. Lấy tâm trí Quận chúa, không thể vì đối mặt với nhiều thích khách như vậy mà bị làm cho sợ đến chạy lung tung. Giải thích duy nhất, là Quận chúa tự mình có biện pháp hóa giải, cho nên mới chạy đi.
Hạ Dao băng bó vết thương cho ảnh vệ, ảnh vệ đã nhận thấy có người đi tới: “Trong những sát thủ này, cần kiêng kỵ duy nhất chính là Liễu Thác. Nhưng là người này, có một khuyết điểm trí mạng. Chính là vô cùng kiêu ngạo. Trừ người hắn muốn giết, những chuyện khác hắn sẽ không nhúng tay. Hạ Dao, Võ Tinh. Chúng ta tìm không ra Quận chúa, bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là đánh loạn trận cước của bọn họ. Đem họ dụ tới đây.”
Võ Tinh cũng đồng ý: “Hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là giết thêm mấy người bọn hắn, để cho bọn họ không tìm ra manh mối gì, như vậy Quận chúa mới có thể an toàn hơn.”
Hạ Dao cũng cho là chủ ý này rất tốt: “Bất quá, ta cho là vì lý do an toàn, ba người chúng ta không thể tách ra.” Hiện tại không thể so với mới vừa rồi, mới vừa rồi có Ôn Uyển, bọn họ lo lắng có chuyện phát sinh. Bây giờ ba người bọn hắn toàn bộ đều thân thủ bất phàm, mặc dù ảnh vệ có thương tích trong người, nhưng không phải là vết thương trí mạng, không có làm trở ngại lớn. Hiện tại có ba người ở cùng nhau, bất kể gặp phải dạng thích khách gì cũng không sợ.
Đuổi giết cùng bị đuổi giết, chỉ trong nháy mắt, liền thay đổi.
Đây cũng là lý do Ôn Uyển có thể thuận lợi ẩn núp ở trong bụi cỏ, mặc dù nhìn người lui tới đều vội vã, nhưng không có cẩn thận tìm kiếm nên Ôn Uyển không bị người ta phát hiện. Bởi vì chút ít thích khách này, ban đầu là lục soát, sau đó toàn bộ đều trốn chạy khắp nơi.
Bạch Thế Niên ở trên núi đá lúc trước, song phương đang chiến đấu kịch liệt. Chờ hắn chạy tới núi đá, đã không còn người nào, chỉ để lại bảy tám thi thể. Khi đoàn người bọn hắn vừa tới núi đá, nhìn thấy hai thích khách tìm kiếm lên tới nơi.
Bạch Thế Niên giết một trong đó, hỏi một người khác: “Nói, không nói sẽ giết ngươi.”
Bạch Thế Niên nghe nói một thế thân đã chết, một thế bỏ thân chạy, Ôn Uyển Quận chúa rơi xuống vực sâu. Tim liền căng thẳng .
Trên Ngọc Tuyền Sơn, tìm người cùng giết người, đan vào nhau thành hình ảnh máu tanh.
Đợi đến khi trời mơ hồ tối, Ôn Uyển rốt cục cũng nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập. Không cần phải nói, là quan binh, quan binh rốt cuộc đã tới. Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. Quan binh tới là tốt rồi.
Ôn Uyển ló đầu ra khỏi bụi cỏ nhìn một đội quan binh hơn trăm người đi lên phía trên. Trong lòng nghi ngờ, nếu như lúc trước Ôn Uyển không nghe được những lời bọn kìa nói, có thể sẽ nghĩ tới đi tìm họ cầu xin che chở. Hiện tại, Ôn Uyển không dám hành động thiếu suy nghĩ, Triệu vương quyết tâm muốn giết mình. Còn có thiên hạ đệ nhất sát thủ kia cũng không biết nấp ở nơi đâu chờ mình. Còn không bằng đàng hoàng ẩn nấp cho an toàn.
Trời càng ngày càng mờ rồi, Ôn Uyển không dám hướng quan binh cầu cứu. Trong lòng càng ngày càng lạnh, trên núi này có dã thú. Nàng đã không con không biết sợ như lúc vừa tới trên đời này. Ở đây có rất nhiều dã thú. Cần phải chạy xuống dưới núi nhưng Ôn Uyển lại không có lá gan này. Nàng bị ám sát vào ban ngày mà vẫn không có nhìn thấy một người nào.
Ôn Uyển đang hết đường xoay xở, thì nghe thấy sau lưng cách đó không xa có tiếng bước chân. Nghe tiếng bước chân nhỏ vụn kia, nàng đoán chắc là nữ nhân.
Có lẽ là ông trời phù hộ, nên đêm hôm nay chỉ hơi mờ mờ không tối lắm. Ôn Uyển cố gắng cho mắt nhìn rõ hơn, lần mò đi xem thì thấy là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi cùng đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi. Nhìn một thân trang phục của nàng kia, chắc là một vị tiểu thư nhà quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.