Ở trên Ngọc Tuyền Sơn, gương mặt Trịnh vương nhíu chặt lại, lo âu đi tới đi lui. Tất cả thị vệ đi theo bên cạnh Ôn Uyển, trừ Hạ Dao, Võ Tinh bị thương ngoài da tương đối nhẹ, thì những người khác và đám người Võ Lâu toàn bộ trọng thương, Hạ Ảnh thì không biết tung tích. Những thứ thị vệ kia khác toàn bộ bị giết. Căn cứ vào lời khai của một thích khách bị bắt được, Hạ Ảnh ôm thế thân từ chỗ cao nhảy xuống. Người của bọn họ đã đi xuống tìm, đáng tiếc không có tìm được.
Trịnh vương nghe lời nói của Võ Tinh, chú trọng phái người đi tìm Hạ Ảnh cùng thế thân, làm như vậy là để mất lòng cảnh giác của những người khác. Khiến những sát thủ này không đi tìm Ôn Uyển nữa. Đến bây giờ Võ Tinh rốt cuộc biết, Quận chúa chạy đi là đã có dự tính. Bởi vì bọn họ khó mà bảo vệ được. Nếu nàng không có mặt, bọn họ mới có thể yên tâm đánh, không cần chú ý phân tâm, không bị uy hiếp. Mới có thể cầm cự đến khi viện quân tới cứu. Tâm phúc của Trịnh vương, La Hằng từ xa đi tới nói: “Vương gia, cái gì cũng không tìm thấy được? Vương gia, hiện tại cũng hơn nửa đêm rồi?”
Trên núi dã thú rất nhiều, dù Quận chúa núp ở trong góc, không có đụng với thích khách. Vạn nhất đụng với dã thú thì cũng có nguy hiểm tánh mạng. Trịnh vương sắc mặt âm trầm, lần này nếu Ôn Uyển có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Triệu vương. Hoàng đế còn dung túng như vậy, hắn cũng sẽ không nhịn xuống khẩu khí này.
Hơn ngàn một người, ở trên Ngọc Tuyền Sơn đi tìm. Bạch Thế Niên và Trương Nghĩa cũng ở lại hỗ trợ. Thật ra thì Bạch Thế Niên không phải là đang tìm Quận chúa, hắn đang tìm thế thân đã chạy trốn. Đợi đến thời điểm trời tối, thì Thần Tiễn hầu tự mình đến đón người, muốn khuyên Bạch Thế Niên trở về. Bạch Thế Niên không muốn trở về. Hiện tại đã lúc nào rồi còn đón dâu, trực tiếp từ hôn đi.
Thần Tiễn hầu tận tình khuyên bảo nói: “Bà nội con nói, nếu con không trở về. Bà sẽ tự mình tới đây đem con gọi về. Thế Niên, lần này con không nghe lời bà nội con sao? Ngày tốt đã chọn xong. Không thể thay đổi. Đây là cơ hội duy nhất của con.”
Bạch Thế Niên nhìn bốn phía Ngọc Tuyền Sơn đều là ánh đuốc nói: “Cha, người cảm thấy, hôm nay con còn có thể thành thân sao? Nếu như Ôn Uyển Quận chúa thật có vạn nhất gì, nhà chúng ta còn làm chuyện vui, đến lúc đó hoàng đế tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo Bạch gia. Ngay cả tiền đồ của con cũng sẽ gặp trắc trở.”
Thần Tiễn hầu làm sao không biết, chẳng qua chuyện này dù sao cũng không phải theo ý bọn họ được. Mẹ ruột của ông đang ở trong nhà mà chờ mong mỏi mòn: “Trở về đi thôi, ta với bà nội con đã chuẩn bị tốt rồi. Con không cần lo lắng. Sẽ không làm trễ nải chuyện con đi biên quan.”
Nói một hồi lâu, khuyên can mãi Bạch Thế Niên cũng không đồng ý cùng Thần Tiễn hầu hồi kinh. Chỉ nói hôm nay phải ở lại nơi này. Nhiều nhất, sáng sớm ngày mai sẽ chạy trở về.
Thần Tiễn hầu nói: “Thế Niên, ta hi vọng ngày mai con nhất định phải chạy trở về bái đường. Nếu không, bà nội ngươi nhất định sẽ tự mình tới đây đón con trở về.” Bạch Thế Niên gật đầu, bảo đảm ngày mai trở về đi bái đường. Trước ứng phó rồi hãy nói.
Bên trong phủ Triệu vương, khuôn mặt của Triệu vương có vẻ giận dữ, lần này hắn xài lớn như vậy. Cũng chỉ rơi xuống kết quả sống chết không rõ. Cái nha đầu kia, cái nha đầu kia chính là yêu nghiệt, không nhìn thấy thi thể thì hắn làm sao cũng không tin yêu nghiệt kia đã chết. Đang lúc Triệu vương ở trong phủ tức giận. Cung nhân vội vàng truyền lời, trong cung truyền tin tới đây, nói Hiền phi nương nương đã hôn mê. Muốn gặp Triệu vương.
Triệu vương mắt thấy cửa cung sắp sắp khóa nên không muốn đi. Đi cũng là bị mẹ hắn khiển trách thôi. Hiện tại hắn chỉ cần nha đầu kia chết, nha đầu kia mà chết, hắn cũng được vừa ý. Cho nên, hiện tại hắn không nghe lời của bất luận kẻ nào. Người được phái đến dường như dự liệu được thái độ của Triệu vương: “Vương gia, nương nương thật sự bị bệnh. Nương nương nói, lần này người không đi gặp bà, vậy cả đời này không cần gặp bà nữa.”
Triệu vương trừng mắt nghe thấy tin tức như lời di chúc. Lúc này mới vội vã đi theo vào hoàng cung. Trong hoàng cung, hoàng tử không thể ngủ lại. Sợ truyền lời đồn đãi gì đi ra ngoài. Nhưng tình huống của Hiền phi đặc thù, Đại Tề dạy lấy hiếu giữ thiên hạ, cho nên, không ai có lý do ngăn trở Triệu vương. Nhưng Triệu vương ở cửa cung, lại phát hiện mình không vào cung được. Lấy thân phận mang ra, cũng không cho. Hoàng đế có lệnh, không có khẩu dụ của ông thì ai cũng không thể vào cung.
Sắc mặt Triệu vương rất khó nhìn. Hoàng đế biểu lộ thái độ này, rõ rang là chán ghét và vứt bỏ hắn. Phụ hoàng thật sự bị yêu nghiệt kia làm cho mê hoặc. Yêu nghiệt này chưa trừ diệt, thì cả đời hắn cũng không được sống yên ổn.
Ôn Uyển trên đường núi gập ghềnh. Chân đau gay gắt. Mỗi một phút đối với Ôn Uyển mà nói đều là đau khổ. Đi đến hơn nửa đêm, trong lúc Ôn Uyển cvô hạn oán niệm cùng chờ đợi, rốt cục cũng thấy được cửa thành. Ôn Uyển nghĩ cuối cùng cũng sắp đi xong, nếu không thì chân nàng phải phế đi mất. Đáng tiếc, còn không có vui mừng được một phút đồng hồ thì lại không vào được cửa thành, nói là giờ giới nghiêm. Quản gia theo chân bọn họ dây dưa hồi lâu, cũng không thuyết phục được.
Quản gia đang luồn lên nhảy xuống, không biết làm như thế nào cho phải. Vừa lúc đụng phải Thần Tiễn hầu từ Ngọc Tuyền Sơn trở lại. Ôn Uyển liền liếc nhìn Thần Tiễn hầu, Thần Tiễn hầu đã gặp nàng rồi. Ôn Uyển cúi đầu, thu gọn thân mình, trốn phía bên hông cỗ kiệu và xe ngựa. Một lần nữa làm bộ dáng quy củ. Như vậy, Thần Tiễn hầu sẽ không nhìn thấy nàng. Cho dù nhìn thấy, cũng không thể chú ý đến một đứa nha hoàn như nàng.
Sau này Ôn Uyển vô cùng hối hận, nếu nàng làm sáng tỏ thân phận của mình tại đây. Có lẽ có binh sĩ ở cửa thành và Thần Tiễn hầu bảo vệ, đã bình yên trở lại hoàng cung. Nhưng vì nàng quá mức cẩn thận, mới có thể rước lấy những chuyện phiền toái gấp đôi sau này.
Đinh quản gia bận rộn đi tới thỉnh an rồi vấn an, hơn nữa nói rõ nguyên do. Thần Tiễn hầu cảm thấy có người âm thầm quan sát mình liền nhìn bốn phía. Nhưng không có phát hiện cái gì, Thần Tiễn hầu cho rằng mình nhạy cảm, nên quay đầu trở lại không có để ở trong lòng Cùng người thủ thành giao thiệp một phen. Đại khái qua chừng mười phút đồng hồ, rốt cục cũng cho đoàn người vào thành. Ôn Uyển dán chặt vào cỗ kiệu, không rời nửa bước. Thần Tiễn hầu từ đầu đến cuối cũng không có thấy Ôn Uyển.
Đến kinh thành, Ôn Uyển nhiều lần nghĩ thừa dịp quẹo chua mà chạy trốn. Đáng tiếc bởi vì Đinh tiểu thư chạy trốn nhiều quá, cho nên toàn bộ gia đinh bên cạnh đều nhìn chằm chằm, căn bản là chạy không thoát. Bốn phía đều là quan binh đi tới đi lui. Chỉ cần Ôn Uyển bỏ chạy, những người này la lên một tiếng thì trăm phần trăm sẽ bị bắt được. Hơn nữa trong những quan binh này lại không biết người nào có thể tin được. Ôn Uyển chỉ đành phải kiềm chế lo âu trong tâm tư đi vào Đinh gia trước, rồi nghĩ cách sau.
Đến cửa Đinh gia, Ôn Uyển nhìn bảng hiệu trên cửa viết Đinh phủ. Từ cửa hông đi vào tòa nhà, quản gia cũng không cho kiệu phu để xuống. Trực tiếp đem cỗ kiệu mang vào hậu viện. Lúc Ôn Uyển vào hậu viện đã âm thầm quan sát, phỏng đoán rằng đây là một tòa nhà ba viện. Trong kinh thành phòng ốc rất đắt, không phải là người có chiến công, mà chỉ là chức quan nhỏ, thì trừ phi có của cải, nếu không rất khó mua được phòng ốc tốt. Ôn Uyển cẩn thận quan sát địa hình, làm như vậy là để dễ dàng chạy trốn. Ôn Uyển nhớ kỹ từ nơi nào quẹo vào, tới đó đi ra ngoài, ghi nhớ vài lần cho quen thuộc. Nhìn tường kia cũng không phải là đặc biệt cao, nếu cần có thể bay qua.
Tòa nhà tam tiến, so sánh với tòa nhà của nàng nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng kết cấu cùng nơi nàng ở thì không khác lắm. Bởi vì tòa nhà hồi trước nàng ở cũng là phủ của một tên quan lại.
Đến hậu trạch, Đinh tiểu thư đi ra khỏi cỗ kiệu. Đại quản gia kêu một cái liền có hai bà tử đã sớm chuẩn bị đi theo bên cạnh. Cần phải bảo đảm tiểu thư an toàn. Thật ra thì là biến tướng của sự giam lỏng.
Lại nói cũng may Ôn Uyển vận khí tốt. Bởi vì Đinh gia vừa đến trong kinh thành, mang theo hai nha hoàn, một bị bán, một bị Đinh lão gia thả ra rồi. Vị cô nương bên cạnh này vừa mua thêm hai nha hoàn thời gian không lâu, cũng mới tới hai ngày. Đặt ở nội viện dạy dỗ, không đi lại ở phía ngoài, lại là buổi tối, nên không có chú ý tới việc đã đổi người. Bằng không, nhất định sẽ bị Đại quản gia trói lại.
Quản gia thấy Đinh tiểu thư giãy dụa, thì mặt không đổi sắc nói: “Tiểu thư, người đừng náo loạn nữa. Ngày mai sẽ phải xuất giá rồi cho dù có trốn, chạy tới chân trời góc biển, người cũng chạy không thoát. Hay là đàng hoàng nghe lão gia phân phó, biết điều một chút gả đi. Cũng đỡ bị nỗi khổ xác thịt!”
Ôn Uyển giật mình, chẳng lẻ, nàng này phải đi xung hỉ cho người ta . Sẽ không nha, một nhà quan lại, làm sao lại đem đích nữ đưa đi xung hỉ. Nếu như có thể khiến nhà quan viên đưa đích nữ đi xung hỉ, thì nhà đó phải là nhà quyền quý. Một người quyền quý, muốn kết hôn cũng không nên cưới cô gái dũng mãnh như vậy đi xung hỉ. Vậy thì không phải là xung hỉ, mà là đưa ma rồi. Nhớ tới lời nữ nhân này nói, Ôn Uyển rùng mình một cái, nữ nhân này không phải là muốn để cho mình đi gả thay chứ, vậy nàng quá xui xẻo rồi.
Đinh tiểu thư trợn mắt, Quản gia cũng không để ý tới, đảo mắt phân phó : “Người đâu, đem mụ già cùng nha đầu này, nhốt vào phòng chứa củi đi.” To gan lớn mật, thế nhưng dám mang theo tiểu thư đào hôn. Đinh tiểu thư nổi giận: “Nếu ngươi dám đem ta bà vú giam lại, tách xa ta. Ta liền đụng đầu vào cây cột này. Xem một chút người tính bán nữ cầu vinh, có thể được chỗ tốt gì.”
Ôn Uyển là lần đầu tiên thấy cô nương mạnh mẽ như thế. Lúc trước nhìn thấy, bộ dạng không phải nũng nịu chọc người yêu mến sao? Giờ hung hãn như vậy, Ôn Uyển lần đầu tiên nhìn thấy.
Đại quản gia biết Tam tiểu thư nhà bọn họ là người mạnh mẽ, nếu thật ra tay ngoan độc, hắn cũng không gánh vác nổi: “Tốt, ngươi đi theo, hai người các ngươi, đừng làm cho tiểu thư đụng trúng đầu. Đem cái nha đầu không biết sống chết này, giải đến phòng chứa củi đi.” Đây là chọn quả hồng mềm mà nắn rồi. Trong quá trình bị đưa giam giữ, Ôn Uyển muốn nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng Đinh tiểu thư kia nhìn ra Ôn Uyển không phải là người hiền lành. Nên sai sử hai gia đinh cùng nhau đi theo. Bởi vậy, có đến ba người đưa Ôn Uyển đi phòng chứa củi. Một khi nàng hành động thì hai người khác tuyệt đối sẽ kêu lên. Hiện tại nàng là nha hoàn thân phận không rõ, nếu bắt được sẽ phải bị đánh giết. Đến lúc đó chết cũng là chết vô ích.
Hơn nữa, vẫn không thể để lộ thân phận. Ôn Uyển hoảng hốt nhớ được, Đinh Đại Hải này hẳn là người của Triệu vương (mặc dù trên mặt là phái trung lập, nhưng không ngăn được tình báo hai mặt của Ôn Uyển moi ra). Ở chỗ này biểu lộ thân phận thì chỉ có chết nhanh hơn. Ôn Uyển không cam lòng bị giam ở phòng chứa củi. Ôn Uyển nhìn quanh một vòng, trong phòng chất đầy củi, chỉ chừa lại một lối đi. Ôn Uyển nhìn lại một cái, cửa sổ cũng cực kì nhỏ. Trốn không thoát được.
Hiện tại Ôn Uyển vạn phần hối hận. Sớm biết vậy nên mang theo chủy thủ. Hạ Dao nói đi chùa miếu, mang theo chủy thủ là không thành kính. Hiện tại tự đem mình chon trong hầm rồi. Sau này không nghe chuyện ma quỷ của bọn hắn nữa. Đặc biệt là lời nói của ông ngoại hoàng đế, càng không thể nghe. Nếu như bên người nàng mang theo hai trăm thị vệ, cũng sẽ không bị chật vật như vậy. Còn bị người ta giam vào phòng chứa củi.