Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 199: Gặp lại Bạch Thế Niên ( trung )




Editor: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền
Bạch Thế Niên thở sâu mấy ngụm, cuối cùng nói: “Nếu như người không phải là Thanh nhi, vậy tại sao người lại muốn gặp ta.”
Ôn Uyển thấy đầu óc Bạch Thế Niên lại chập mạch, thì hết nói nổi. Là hắn bảo đại đường tỷ Thanh Hà cầu tình, nàng mới gặp, chứ không phải là nàng chủ động gặp hắn nhé. Có điều, Ôn Uyển cũng không muốn lằng nhằng với hắn: “Ah, thì ra không phải ngươi muốn đi biên quan? Mà là người nhà của ngươi muốn cho ngươi đi biên quan.” Ôn Uyển cảm thấy nàng bây giờ càng ngày càng biết diễn kịch rồi, quả thực là dễ như trở bàn tay. Trình độ biểu diễn này mà trở lại hiện đại, thì tuyệt đối có thể được mời làm ảnh hậu xinh đẹp.
Sắc mặt Bạch Thế Niên trắng bệch: “Người, người rốt cuộc muốn như thế nào?”
Trong mắt Ôn Uyển mang theo hứng thú nhìn thật sâu, tiếp tục nói: “Thanh nhi, chuyện động phòng, là có ý gì? Ngươi sẽ không nói cho ta biết, Thanh nhi không nói chuyện nàng là thế thân của ta chứ? Ta và Thanh nhi sớm chiều chung sống nhiều năm như vậy, về điểm này, ta vẫn chắc chắn. Ngươi giam cầm nàng sao?”
Nếu như nói Bạch Thế Niên lúc trước rất khẳng định Ôn Uyển chính là Thanh nhi, vậy thì diễn xuất hiện tại của Ôn Uyển, khiến cho hắn bắt đầu mơ hồ, dao động “Không phải là giam cầm, nàng nói là đi báo tin, tách ra chạy trốn nên các ngươi thất lạc, nàng đâu biết rõ người ở đâu. Phía ngoài toàn bộ đều là thích khách, nàng mà đi ra ngoài, sẽ chỉ phải chịu chết?”
Ôn Uyển nghe lời này, ý đùa cợt trong mắt càng đậm: “Ngươi không mang nàng đi?”
Bạch Thế Niên hơi khựng lại.
Ôn Uyển nhìn ống sang bút vẽ bằng ngọc xanh trong tay, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên đầu lông bút vẽ tản ra ánh sáng mờ mịt “Bạch Thế Niên, Bổn cung thay ngươi ngăn chặn tai họa, ngươi không nghĩ đến việc cứu Bổn cung báo ân cứu mạng của Bổn cung, mà lại chạy đi nạp thiếp. Hiện tại lại càng thú vị hơn, ngay cả nạp thiếp mà cũng nạp thế thân của Bổn cung. Bạch Thế Niên, không biết chuyện này lan truyền ra ngoài, thì sẽ như thế nào đây?”
Bạch Thế Niên vốn vô cùng chắc chắn, nhưng bây giờ chỉ còn có bảy phần. Biểu hiện của Ôn Uyển quá mức chân thực, khiến cho hắn rối loạn. Bạch Thế Niên đang chuẩn bị mở miệng.
Ôn Uyển không nghe lời giải thích của hắn: “Bạch Thế Niên, nếu như người đời biết ngươi là một kẻ bất trung bất nhân bất nghĩa, tham luyến sắc đẹp, ngươi sẽ cư xử như thế nào?”
Bạch Thế Niên chết trân nhìn chằm chằm Ôn Uyển nói: “Nàng đừng hòng dùng viện pháp như vậy khiến ta cho rằng Thanh nhi thật sự là cái bóng của nàng. Ta muốn nhìn khuôn mặt nàng một chút. Ta muốn nhìn thấy nàng, mà không phải cách một tầng sa mạn che mặt.” Hắn không xác thực trăm phần trăm thì hắn chưa từ bỏ ý định.
Sắc mặt Ôn Uyển vẫn mang theo nụ cười, trong nụ cười tràn đầy sự khinh bỉ và châm chọc. Ánh mắt Ôn Uyển dường như đang nhìn một con quạ đen đang gào thét trước mặt phượng hoàng: “Chính nhị phẩm tướng quân, quả thật là có quyết đoán, thậm chí ngay cả Bổn cung cũng dám uy hiếp.”
Bạch Thế Niên giận đến nổi gân xanh, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ để cho hắn ba phần thể diện. Không ngờ lại bị Ôn Uyển khinh bỉ một cách trần trụi như vậy: “Mạt tướng không dám, mạt tướng chỉ muốn biết rõ ràng chân tướng sự tình mà thôi.”
Ôn Uyển tùy ý vẽ hai nét lên trên giấy Tuyên Thành, tạo thành một dấu gạch chéo. Tiếp đó mới viết: “Một người bất trung bất nhân bất nghĩa, Bổn cung không muốn nói nhiều với ngươi. Ngươi đi đi! Vốn tưởng rằng ngươi là một soái tài hiếm có, có thể giúp Đại Tề bảo vệ biên quan. Không ngờ lại là một kẻ cuồng vọng tự đại, không có hiểu biết. Thật đúng là uổng phí một phen khổ tâm của Bổn cung.”
Trong mắt Bạch Thế Niên có lửa: “Phải, ta thừa nhận ở trên núi Ngọc Tuyền, đã bỏ về kinh thành trong lúc Quận chúa còn lâm vào nguy nan, đó là ta sai. Nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm riêng.”
Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra ý cười cực kỳ khinh thường: “Nỗi khổ tâm riêng của ngươi. Nỗi khổ tâm riêng của ngươi chính là nạp thiếp? Nỗi khổ tâm riêng của ngươi chính là sợ lấy không được thê tử, sợ lấy một người lại khắc một người đấy.” Ôn Uyển cái này là chuyên vung muối vào miệng người ta. Đau đến nỗi khiến người khó chịu, cũng khổ đến nói không nên lời.
Bạch Thế Niên kiềm chế lại cơn giận dữ muốn bộc phát, chuẩn bị giải thích, nói đúng ra là dùng tình nói động đối phương: “Phải, Quận chúa nói đều đúng. Ta sợ cưới không được thê tử, nhưng người không hiểu việc này quan trọng bao nhiêu đối với ta đâu. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người nói ta là thiên sát cô tinh, ngoại trừ tổ mẫu của ta, ngay cả cha mẹ ta đều trốn tránh ta. Lúc ta mới sinh ra đã bị đưa đến chùa miếu, nói là muốn dùng Phật pháp cao thâm hóa giải sát khí trên người ta. Từ khi còn nhỏ cho tới nay, bên cạnh ta chỉ có nam bộc, phàm là có nha hoàn hầu hạ thân cận thì không quá ba ngày, nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử. Định hôn sự xong, vị hôn thê liên tiếp chết đi. Ta không muốn giống như lời cao tăng nói, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục lẻ loi hiu quạnh, cảnh chết già thê lương. Nếu như không có hi vọng thì cũng thôi đi, nếu đã có hi vọng thì ta không thể nào buông tha được. Cho nên, lời phê của Giác Ngộ đại sư khiến cho ta bất chấp.”
Ôn Uyển trầm mặc. Nàng nhớ Hạ Dao nói dường như lão phu nhân cầu tình với cậu, chứ bản thân Bạch Thế Niên cũng không muốn trở về. Xem ra, hắn thật sự cũng không phải là cái gì cũng sai. Ít nhất hắn còn dùng lời nói dối bảo vệ trưởng bối, mà không trốn tránh trách nhiệm.
Bạch Thế Niên cho là Ôn Uyển có chút buông lỏng, tiếp tục nói: “Hôm đó, ta không phải là không muốn dẫn nàng đi. . . . . .” Nhìn thấy sát khí dưới đáy mắt Ôn Uyển, lập tức thay đổi xưng hô: “Hôm đó đêm quá khuya, mà tác chiến đêm khuya không phải là sở trường của ta và các huynh đệ, nhưng lại là sở trường của thích khách. Ta không muốn các huynh đệ đi theo ta mất mạng vì chuyện này. Quận chúa, lúc ấy Thanh nhi đang chạy tán loạn, nàng làm sao có thể biết Quận chúa ở đâu. Quận chúa là một người thông tuệ như thế, làm sao có thể nói tin tức quan trọng như vậy cho một thế thân, vạn nhất tiết lộ tin tức, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho nàng. Đúng, Quận chúa là vì ta cản một tai họa, nhưng đây cũng không phải là chuyện ta muốn, ta cũng không hy vọng xảy ra chuyện như vậy. Ta biết, cho dù có nói nhiều hơn nữa, thì đó cũng là lỗi của ta. Người có trừng phạt thế nào, ta đều nhật hết.” Nói đến nói đi, Bạch Thế Niên lại nói Ôn Uyển không nói đạo lý.
Ôn Uyển viết trên bàn vẽ: “Bổn cung làm sao dám trách phạt ngươi chứ. Nếu lan truyền ra ngoài, còn không nói Bổn cung trả thù cá nhân à. Được rồi, Bổn cung vốn là muốn giúp ngươi, bây giờ xem ra, thôi được rồi, một mình ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Lúc Ôn Uyển muốn đi khỏi thì Bạch Thế Niên khẽ nói: “Quận chúa, ta không rõ, tại sao lúc ấy người không nói với ta, người là Quận chúa, mà không phải là Thanh nhi.”
Ôn Uyển cũng rất buồn bực, quỷ mới biết lúc ấy bản thân mình uống nhầm thuốc gì mà bỗng chốc bị che mờ tâm trí. Nghĩ tới lời phê của Giác Ngộ đại sư làm rối loạn trận tuyến, kết quả lại làm ra một trận hồ đồ lớn như vậy, hại nàng hiện tại hao hết tâm lực để giải thích: “Ta nói rồi, Thanh nhi là cái bóng của ta.”
Bạch Thế Niên run rẩy lên tiếng nói: “Không, ta muốn nhìn, ta muốn nhìn nàng một chút.” Khí thế và biểu hiện gần như rất thật của Ôn Uyển khiến cho Bạch Thế Niên mơ hồ. Hắn rất muốn tin tưởng trực giác của mình, nhưng nhìn vào những gì cảm nhận được, lại không có một điều nào không nói là hắn sai cả.
Ý khinh thường trong mắt Ôn Uyển càng đậm, dường như đang nói, ngươi là ai chứ, cũng dám sai khiến Bổn cung làm việc sao.
Lại không ngờ Bạch Thế Niên bỗng chốc nhảy lên, trong thời gian chớp mắt đã đứng bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển còn tưởng rằng hắn sẽ đưa tay nhấc lên sa che mặt của nàng. Nàng cũng không sợ, vì đã sớm chuẩn bị xong.
Lại không ngờ, Bạch Thế Niên chỉ đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng. Trong ánh mắt kia có bi thương, chờ đợi, hi vọng, thậm chí còn có một chút sợ hãi.
Bút trong tay Ôn Uyển chuyển một cái, viết trên giấy Tuyên Thành: “Ngươi có tin là ta sẽ khiến cho Bạch gia các ngươi rơi vào âm ti địa ngục, vĩnh không thể trở mình hay không? Ta còn có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Bạch Thế Niên nhìn sát khí không thể che dấu trên mặt Ôn Uyển, dường như một gia tộc bị tiêu diệt đối với nàng mà nói là chuyện bình thường giống như cơm bữa vậy. Sự tàn nhẫn và vô tình trong đôi mắt kia, hắn sẽ không nhìn lầm. Tự bản thân Bạch Thế Niên liền phủ nhận, không, nàng không phải là Thanh nhi. Thanh nhi chỉ nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ, thật ra là người cực kỳ mềm lòng. Trong mắt hắn, Ôn Uyển và Thanh nhi, lại từ một người phân thành hai người.
Lại nghĩ đến lúc vừa rồi hai người gần nhau như thế, trong khoảnh khắc đó, hắn ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của Long Tiên Hương trên người Ôn Uyển Quận chúa, mà trên người Thanh nhi lại tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Bạch Thế Niên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta không tin, ta không tin. Người không để cho ta xem, thì chứng tỏ người căn bản là chột dạ.”
Ôn Uyển buồn cười: “Bổn cung chột dạ, Bổn cung tại sao phải chột dạ? Cho dù Bổn cung thật sự bái đường thành thân với ngươi thì sao nào? Ông ngoại Hoàng Đế của ta vốn đã sinh lòng bất mãn với việc ngươi nạp thiếp rồi. Nếu như ngươi đi nói cho ông biết người ngươi lấy chính là ta. Ngươi cho rằng như thế nào? Ngươi sẽ không ngây thơ cho là ông ngoại Hoàng Đế của Bổn cung sẽ gả ta cho ngươi chứ? Nhận bổng lộc của vua, vốn nên trung thành với vua. Nhưng còn ngươi? Tự cho mình có công, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì. Bổn cung nói cho ngươi biết, mặc dù soái tài hiếm có, nhưng cũng không phải là tìm không được.”
Bạch Thế Niên lại nói tiếp, nhưng trong lời nói rõ ràng đã có vẻ dao động: “Quận chúa, ta biết đã mạo phạm người. Quận chúa, xin người đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”
Ôn Uyển khinh bỉ đến cùng.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vẫn không trả lời, giọng nói trầm thấp mang theo bi thương: “Vợ chồng son, vĩnh kết đồng tâm. Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.”
Ôn Uyển cũng vẫn không vì thế mà thay đổi.
Bạch Thế Niên thấy đáy mắt Ôn Uyển vẫn lạnh lùng như băng, không có một tia dao động, lập tức cười khổ nói: “Ta và Thanh nhi có hứa với nhau. Đời này, ta chỉ yêu một mình nàng, một đời một thế vĩnh viễn không thay đổi, nàng cũng sẽ yêu ta một đời một thế, đối xử tốt với ta cả đời. Vợ chồng chúng ta muốn ân ân ái ái, đến đầu bạc răng long.”
Ôn Uyển kinh ngạc vạn phần ( lúc này cũng không nháy ánh mắt, không có giả ngu ). Việc này quả thực khiến nàng kinh sợ. Còn có việc này sao? Sao nàng lại không biết?
Nếu như nói, trong lòng Bạch Thế Niên vốn có sáu phần hoài nghi, nhưng khi nhìn vẻ mặt sửng sốt hiện tại của Ôn Uyển, cũng chỉ còn lại bốn phần hoài nghi. Cộng thêm thân thế Thanh nhi nói ra trong cơn mộng say, thế là cũng chỉ còn lại có hai phần hoài nghi.
Nữ nhân bình thường khi nghe xong lời này, sẽ mềm lòng một chút. Ôn Uyển cũng không ngoại lệ, nàng nghe xong lời này thì cảm thán viết trên bàn vẽ “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện nên duyên vợ chồng. Chỉ nguyện làm uyên ương không muốn làm tiên. Không ngờ Thanh nhi còn có thể gặp được một nam tử si tình ( thật ra thì Ôn Uyển không hề tin lời thề này một chút nào cả), cũng là tạo hóa của Thanh nhi.”
Bạch Thế Niên nhìn thẳng vào Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn lại hắn, nhưng không lùi bước, không né tránh, nhìn không ra sự chột dạ và cảm động nào, thậm chí ngay cả gợn sóng trong ánh mắt cũng không có, chỉ như biển cả sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy. Nhưng khóe miệng lại giương cao, cũng như đang châm biếm, giễu cợt cái lời thề không có hiểu biết này.
Bạch Thế Niên rốt cuộc cũng biết, nguyện vọng hôm nay không thể thực hiện được rồi: “Mạt tướng mạo phạm Quận chúa, kính xin Quận chúa đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Mạt tướng cáo lui.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt bút viết: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Bạch Thế Niên nổi lên cảnh giác: “Người nói đi?” Chỉ tiếp xúc thời gian ngắn ngủi, Ôn Uyển cho Bạch Thế Niên cảm giác lạnh lùng, vô tình, ngoan độc, còn có sự khôn khéo trong truyền thuyết. Hắn không thể không phòng bị.
Ôn Uyển nhìn thấy sự đề phòng dưới đáy mắt Bạch Thế Niên, trong mắt cũng hiện lên nụ cười. Đây chính là kết quả mà nàng muốn, nàng tự tin có thể loại bỏ trăm phần trăm nghi ngờ của Bạch Thế Niên. Nhưng nàng sẽ khiến cho Bạch Thế Niên, tin rằng Thanh nhi đã chết đi. Bây giờ nhìn lại, hiệu quả thật không tệ: “Ngươi thiếu ta một mạng, phải trả một mạng. Chỉ cần ngươi trả mạng ngươi thiếu ta, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Bạch Thế Niên im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.