Ấm trà trên mặt bàn toát ra hơi nước, lơ lửng lắc lư uốn lượn rồi phiêu tán trên không trung. Khiến cho trong phòng đang phiền muộn tăng thêm một chút nóng.
Trịnh Vương hỏi :” Thật sự cứ tức giận như vậy, không tha thứ choCậu sao?”
Ôn Uyển cúi đầu, mặt không chút biểu tình nhìn giày thêu màu đỏ của mình.
Trịnh Vương thấy bộ dáng của Ôn Uyển như vậy, cay đắng không chịu nổi, trong lòng còn tràn ngập đau xót. Hiện tại thì hắn biết rõ, hắn đã hối hận, hắn không nên lấy Ôn Uyển ra đánh cược. Đứa bé này tâm tư quá tinh khiết, cũng quá mẫn cảm. Trong lòng của nàng, không tồn tại được một chút khuyết điểm nhỏ nhặt. Nếu như ban đầu không băn khoăn, mà nên sớm nói cho nàng biết, thì chắc sẽ không như thế này.
Trịnh Vương khó khăn mở miệng ” Uyển Nhi, chuyện lần này, là Cậu không đúng. Cậu không nên đẩy con ra đối diện trực tiếp với tranh đấu huyết tinh như vậy. Nếu như cậu không có tâm tư, cũng sẽ không hại bản thân con lâm vào hiểm cảnh. Nếu biết trước, cậu tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra. Ban đầu cậu cho rằng tất cả mọi chuyện cậu đều có thể khống chế được.”
Ôn Uyển nắm lấy góc tay áo của chính mình.
Trịnh Vương lôi kéo tay Ôn Uyển, nói khẽ ” Uyển Nhi, cậu biết trong lòng con rất khổ sở. Ôn Uyển thông minh như vậy, tất nhiên là phải sớm đoán ra được. Uyển Nhi đối với hành vi của cậu, dĩ nhiên sẽ thất vọng, cũng rất đau lòng. Uyển Nhi, lần này là cậu không đúng. Nhưng Uyển nhi, thực sự không phải Cậu cố tình đâu. Chính bản thân cậu cũng đã từng trải qua cảm giác đau đớn sống không bằng chết như thế, cho nên cậu sẽ không bao giờ muốn cho con cũng chịu nỗi khổ này. Đều là do cậu sơ suất. Nhưng mà cậu hứa với con, chỉ lần này thôi. Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
Ôn Uyển nghe xong lời này, lập tức ngẩn ra rồi kinh ngạc nhìn Trịnh Vương. Đau đớn của nàng là vì bị người thân tính toán lừa gạt. Cậu Trịnh Vương làm sao cũng bị như thế?
Trịnh Vương cuối cùng cũng nhìn thấy thần sắc Ôn Uyển có chút mờ mịt, nên sắc mặt lạnh thấu xương nói ” Năm đó lúc Đỗ Dung Hoa chết, cậu uống rượu say mềm. Việc này trên dưới triều đình đều biết, cũng bởi vì chuyện này, đã khiến cho câu phải đeo một thanh danh vô tình vô nghĩa bất hiếu bất trung, Uyển Nhi, có lẽ con đã từng nghe qua.”
Ôn Uyển có việc biết này. Lúc trước nàng còn muốn tìm hiểu việc này nữa. Nhưng tin tức có được chỉ là nữ nhân kia đối với cậu không tốt. Nhiều hơn nữa thì tìm không ra. Không phải Hạ Ảnh không muốn cho nàng biết mà thực sự là không tìm ra.
Gần đây Trịnh Vương không biểu lộ vẻ mặt lạnh băng nhưng hôm nay lại tràn đầy lệ khí, căm hận và thống khổ khiến cho khuôn mặt Trịnh Vương vặn vẹo ”Cậu hận nàng, hận nàng vô cùng. Có mẫu thân nào mà không che chở cho đứa con chính mình sinh ra, sẽ suốt ngày sợ đập trúng đầu hoặc ngã chạm băng. Trong hoàng cung, cho dù có dưỡng mẫu, không được mẫu thân cẩn thận che chở, nhưng vẫn được chăm sóc vài phần. Thế nhưng nàng. Nàng lúc nào cũng hận sao cậu không chết đi cho xong. Lúc nhỏ, đối với cậu không đánh thì chửi. Khi nổi lên xung đột với mẫu thân của các hoàng tử khác, hoặc bị người khác chế nhạo, thì cậu đều sẽ bị nàng đánh chửi một trận. Có một lần, bắt cậu phải đứng hơn nửa canh giờ trong trời đông đầy băng tuyết, đến nỗi cậu hôn mê ngã trong đống tuyết. Nếu không phải nhờ ma ma bên cạnh lúc nào cũng để ý chiếu cố cậu, thì cậu đã sớm không còn sống trên đời này nữa. Khi đó, cậu nghĩ thế nào cũng không rõ. Tại sao nàng lại đối với cậu như thế? Lúc đó, cậu rất tuyệt vọng, thậm chí còn muốn cam chịu mà sống. Cái loại cảm thụ bị người thân vứt bỏ này. Khiến cậu biết, rất đau, rất tuyệt vọng.”
Trong mắt Ôn Uyển, rõ ràng có chút ít bị hoà tan đi.
Trịnh Vương thấy thần sắc Ôn Uyển như thế, vẻ mặt cũng bình thản hơn ” Uyển Nhi, lần này cậu sai vì cậu quá tự tin, cứ cho rằng có thể khống chế được hết thảy. Thật không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy. Uyển Nhi, cậu không nỡ tổn thương con đâu. Câu có thể hứa với con, không bao giờ… làm những chuyện như vậy một lần nữa.”
Ôn Uyển đã bị dao động, những vẫn đứng yên không lên tiếng.
Trịnh Vương cười khổ ” Ôn Uyển, thật sự cậu không biết sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế. Cậu chỉ mong muốn cho con đối mặt với sự thật. Rồi nhân cơ hội này, đem toàn bộ mật thám trong vương phủ tiêu trừ sạch sẽ. Lần này bên trong ám vệ, có một người cậu rất tín nhiệm, là do Triệu Vương cài vào, người này đã ở bên cạnh cậu hơn mười năm, che dấu thật quá sâu. Ôn Uyển, cậu biết rõ, nên sớm nói ngay từ đầu với con một tiếng, thì sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rồi. Thế nhưng cũng bởi vì chuyện này mà cậu mới biết được thân tín bên cạnh cậu cũng có người do bọn chúng cài vào làm gian tế. Cậu biết con hận cậu lợi dụng con. Ôn Uyển, cậu chỉ hối hận lúc trước không nói sớm cho con biết. Nếu nói cho con biết, con đã có phòng bị thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ôn Uyển, cậu không có đường lui, con cũng không có đường lui, hai cậu cháu chúng ta đã không có đường lui rồi. Nếu chúng ta thua, thua chính là mạng của chúng ta”
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Trịnh Vương.
Vẻ mặt Trịnh Vương lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra ” Uyển Nhi, chúng ta không có đường lui nữa. Cậu từ nhỏ đến lớn đều bị Chu Vương,Triệu Vương, Trữ Vương khi nhục không biết bao nhiêu lần. Ngay cả đất phong, cũng là nơi kém cỏi, hỗn loạn nhất Đại Tề. Nhưng cậu không cam lòng, cậu cũng không thua kém so với bất luận kẻ nào. Nên đã bỏ ra tất cả tâm huyết để điều chỉnh sửa trị mảnh đất phong kia thành một nơi trong sạch. Lúc ấy, thanh danh cậu mới nhất thời lấn át được Triệu Vương, và cũng gặp nhiều lần ám sát hơn, đến bây giờ đã trải qua bao nhiêu lần đầu độc mưu sát cũng không nhớ rõ lắm. Uyển Nhi, Triệu Vương là một người lòng dạ hẹp hòi, không khoan dung. Hiện tại cũng may có ông ngoại con ngăn chặn ở giữa, nếu như một khi ông ngoại con băng hà, để cho hắn lên ngôi Hoàng Đế, thì đợi chờ chúng ta ở phía trước chỉ có một con đường chết. Cậu không nói chuyện linh tinh, cậu đã năm lần bảy lượt cản trở đường đi của hắn, con năm lần bảy lượt phá hư chuyện của hắn. Cậu cháu chúng ta, đã là cái gai trong lòng hắn muốn loại bỏ rồi. Một khi hắn trở thành thái tử, chính là ngày chết của chúng ta. Uyển Nhi, Cậu biết con không thích những chuyện đấu tranh qua lại với nhau như thế này, nhưng chúng ta đã bị dồn đến vách núi. Không phải hắn chết thì chính là chúng ta chết. Hơn nữa với tính tình của Triệu Vương, nếu thật sự lên ngôi Hoàng Đế thì thiên hạ nhất định sẽ gặp hoạ.”
Ôn Uyển đã mềm lòng những vẫn không lên tiếng như cũ.
Trịnh Vương nhìn mắt nàng, biết nàng đã thả lỏng ”Uyển nhi, ở trên bàn cờ này, ai cũng chạy không thoát. Cậu, Uyển Nhi đều giống nhau, về sau sẽ không còn đường rút lui. Nếu như lùi bước, sẽ chỉ làm cho chúng ta chết không có chỗ chôn. Cậu không muốn chết, Uyển Nhi, con nguyện ý khoanh tay chịu chết, chờ chết sao?”
Ôn Uyển nhìn Trịnh Vương, rất muốn nói với hắn, chính mình đã sớm biết rõ, cũng đã sớm có chuẩn bị, chỉ là cách nàng làm không giống với hắn. Nhưng lời vừa tới bên miệng, vẫn bị nuốt trở về.
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển vẫn không nói lời nào, thì nhẹ nhàng nói ” Uyển Nhi, thật sự không tha thứ cho cậu, không muốn quan tâm cậu nữa sao?”
Trịnh Vương thấy Ôn Uyển như thế, trong lòng không biết có tư vị gì ” Uyển Nhi, nếu con vẫn không tha thứ cho cậu, cậu cũng không cưỡng cầu.”
Lúc này Ôn Uyển mới đi tới bên cạnh bàn viết ”Cậu, không phải con không tha thứ cho ngài, là con đang sợ. Con biết rõ cậu bất đắc dĩ nên không có biện pháp khác. Con cũng biết tình cảnh của ngài rất gian nan. Nhưng vì sao cậu không nói cho con biết chứ? Ngày đó cậu nói với con, thì con đã có chuẩn bị rồi. Nhưng cái gì cậu cũng không nói, cậu, con sợ, còn thật sự rất sợ hãi. Những ngày này con ngủ đều gặp ác mộng, mơ thấy cậu không quan tâm con nữa. Cậu, ngoại trừ ông ngoại ra, cậu chính là người thân duy nhất của con. Nhưng cậu không tin Uyển Nhi nữa. Nên con sợ, thật sự rất sợ hãi.” Nói xong, nước mắt liền chảy xuống. Nàng thật sự sợ hãi. Sợ bị bỏ rơi, sợ sẽ cô độc.
Tuy những ngày này, Ôn Uyển cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng nàng vẫn rất sợ hãi. Nếu lần này tha thứ, thì lần sau sẽ thế nào? Lần sau có khi nào vẫn tiếp tục lợi dụng nàng không? Loại chuyện này, ai cũng không dám cam đoan. Đã có lần thứ nhất, nói không chừng sẽ có lần thứ hai, thứ ba!
Trịnh Vương nhìn thấy Ôn Uyển vô cùng thương tâm, trong lòng không biết nên nói gì. Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc Ôn Uyển ở tại Bình gia bị người ta ăn hiếp đến như vậy, nhưng vẫn nhìn hắn cười. Lúc ấy hắn có hỏi Ôn Uyển, tại sao không đau lòng? Khi đó Ôn Uyển nói, bởi vì chỉ là người dưng, nàng đã đem hắn xem là người thân nhất nên lúc hắn tổn thương nàng, nàng đã bị doạ một trận. Tim hắn bỗng chốc mềm nhũn ” Đừng khóc, đều là cậu không phải. Lại để cho Uyển Nhi chịu khổ. Về sau cậu sẽ không làm những chuyện như vậy nữa, sẽ không để cho ai có thể tổn thương con nữa. Nếu như cậu còn lặp lại chuyện này một lần nửa, sẽ khiến cho sau khi cậu trăm tuổi về sau, cũng ko cách nào nhìn mặt bà ngoại con.” Trong thời đại chú ý hiếu đạo làm đầu này, lời thề này của Trịnh Vương đã vô cùng nặng rồi.
Cái Ôn Uyển đợi đúng là lời thề này của Trịnh Vương. Vốn dĩ nàng đang lo lắng sẽ có lần tiếp theo, hiện tại Trịnh Vương đã thề như thế, sợ hãi và lo lắng trong lòng nàng đã tiêu tán đi không ít. Nàng không ngại bị Trịnh Vương sử dụng, tạm thời không nói đến thân tình, chính là hai người đang trên cùng một chiếc thuyền, lợi ích buộc chặt cùng một chỗ, nàng cũng phải để cho Trịnh Vương mà sử dụng.
Có thể có kết quả như vậy là tốt nhất rồi. Trịnh Vương với Ôn Uyển không chỉ có dung mạo giống nhau mà còn tính cách cũng thế. Đều không dễ dàng đồng ý thân cận với người khác, nhưng một khi đã đồng ý thì sẽ tôn trọng. Cho nên, đối với điểm ấy, Ôn Uyển tin tưởng Trịnh Vương nói được sẽ làm được. Lui một vạn bước mà nói, cho dù không tin thì thế nào, chẳng lẽ thật sự đoạn tuyệt tình cảm hai cậu cháu, rồi để cho người tính toán phía sau lưng được lợi. Đến lúc đó, cái đợi hai cậu cháu bọn họ chính là âm phủ rồi.
Ôn Uyển tinh tế nghĩ lại, kỳ thật cậu cũng rất đáng thương. Tuy không biết vì sao bà ngoại đem cậu đổi đi, nhưng cậu phải lớn lên cũng vô cùng gian khổ. Có thể sống đến bây giờ, cũng là kỳ tích. Nghĩ như vậy, một tia không cam lòng còn sót lại cũng tan đi.
Trịnh Vương nhẹ nhàng trấn an Ôn Uyển, Ôn Uyển mới dần dần nín khóc.
Qua một hôi lâu, Ôn Uyển mới bình tĩnh lại. Nàng quyết định nói cho Trịnh Vương biết tính toán của mình. Chỉ có để cho Trịnh Vương biết không phải mình không tham gia vào ván cờ này mà là đang tìm cơ hội, nàng mới có thể chính thức yên tâm. Bằng không, sự việc như kia lại đến thì càng đẩy chính mình vào nguy hiểm. Đây cũng là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nói qua thì cũng phải nói lại, nguyên nhân chính vẫn là do Ôn Uyển không toàn tâm toàn ý tin tưởng Trịnh Vương a.
Ôn Uyển đứng lên, viết trên giấy ”Cậu, tình cảnh của ngài con cũng biết. Con không trách cậu đâu, con chỉ sợ hãi thôi. Cậu, sau này nếu có chuyện như vậy, cậu cảm thấy nên làm gì thì cứ làm như thế ấy. Nếu như liên quan đến con, cậu cũng không cần phải cố kỵ. Con hy vọng đến lúc đó cậu có thể nói với con một tiếng, để con chuẩn bị thì sẽ không sợ nữa” tuy Ôn Uyển sợ chết, nhưng đã đứng trên con đường này, có sợ cũng phải kiên trì mà đứng.