Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 88: Cây nông nghiệp (hạ)




Ôn Uyển tỏ vẻ tức giận nhìn Trịnh vương, Hạ Dao ở một bên mặt mày hớn hở nói:” Vương gia, Quận chúa nói nơi đó mà tận dụng tốt, so với đất đai khác có nhiều lợi nhuận hơn. Vương gia, quận chúa nói người yên tâm, nàng sẽ không làm chuyện lỗ vốn, không nên từ chối. Quận chúa nói, nếu quả thật cùng nàng tính toán, như vậy có thể tính toán đến bao giờ, nàng ăn, ở, mặc quần áo đều là do Hoàng thượng cho, không có Hoàng thượng nàng đã sớm chết đói, chứ đừng nói tới có tiền bạc đi trồng trọt mấy thứ này. Quận chúa nói, nàng là Hoàng thượng nuôi lớn, hết thảy đều do Hoàng thượng ban, những đồ này có là cái gì. Vương gia nếu tiếp tục từ chối, Quận chúa sẽ tức giận, người một nhà sao lại so đo tới so đo đi như vậy, là có ý gì?”
Trịnh vương nhìn nàng kiên trì, cười cười. Vốn hắn cũng chỉ là làm cho hại vị thượng thư đại nhân nhìn, chẳng lẽ Hoàng thượng có thể để Ôn Uyển thật sự chịu thiệt hay sao, tất nhiên là không thể! Sau này từ từ bù lại cho nàng là được.
Rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Dao nhận đồ mang vào đúng lúc Ôn Uyển vừa đánh xong Thái cực quyền, ra một thân mồ hôi:” Quận chúa, hoàng thượng cho người mang khế đất đến.”
Ôn Uyển nhận được khế ước năm mươi khuynh sa địa (Hoàng đế tăng thêm hai mưoi khuynh), lập tức nàng cho gọi Hạ Hằng và Hạ Thiêm đến, Hạ Thiêm là người trông coi sự vụ lớn nhỏ trong phủ Quận chúa. Hạ Hằng thì trông coi chuyện tình ở thôn trang (Hiện tại Ôn Uyển không có cửa hàng, chỉ có thôn trang).
Lúc trước Ôn Uyển thấy khối sa địa kia quả thật động tâm tư muốn mua lại, chẳng qua không nghĩ tới sẽ mang giống lương thực ở thôn trang đổi đến phần đất này.
Ôn Uyển vào phòng tắm rửa sau đó đổi một thân quần áo mềm mại bằng vải thô nhạt màu, búi tóc đơn giản chỉ dùng một cây trâm gỗ lim có quấn chỉ tơ vàng, vạt áo trước đeo một túi thơm nho nhỏ, hương liệu trong túi thơm có tác dụng xua đuổi muỗi, là vật bất ly thân của nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển mặc một thân xiêm y bằng vải thô, trang phục toàn thân không có chỗ nào nhìn ra được dấu vết của cô gái quý tộc, trông không khác nào các cô nương ở thôn trang thì bất đắc dĩ kêu một tiếng:” Quận chúa…”
Xiêm y vải thô chỉ có dân chúng bình thường mới có thể mặc. Một quý tộc mặc xiêm y như thế sẽ khiến người nhạo báng, Các nàng đã khuyên không biết bao nhiêu lần nhưng Ôn Uyển không nghe khuyên bảo, chỉ cần nàng khuyên liền cười nói, chỉ mặc ở thôn trang không mặc ra ngoài, vải thô thấm hút mồ hôi, tốt cho thân thể.
Lần này Hạ Dao coi như thấy được sự quật cường của Ôn Uyển, nàng có nói nhiều hơn nữa cũng không đổi được sự bướng bỉnh của quận chúa.
Ôn Uyển cho người gọi Hạ Hằng tới, đối với mảnh đất sa địa kia nàng đã có tính toán.
“Mảnh đất sa địa phía đông ngoại thành, quận chúa muốn sửa sang lại thành vườn cây, đào hồ nước thả các loại hoa sen củ sen, bên trong nuôi cá, xung quanh khu vực trồng toàn bộ các loại cây ăn quả. Ngươi cẩn thận đi mời những thợ thủ công tinh thông việc này, nếu làm tốt so với thu hoạch từ ruộng còn tốt hơn.” Ôn Uyển đã sớm nghĩ tìm một nơi để làm vườn cây ăn quả, chỉ là vẫn không tìm được nơi thích hợp. Trước đó không lâu nàng nhình trúng mảnh đất kia, cảm thấy rất thích hợp. Sau này muốn ăn cá, trái cây, còn có củ sen, đài sen tùy thời có thể có, những thứ đó đều là nhà mình trồng được.
“Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Hạ Hằng nhìn kế hoạch Ôn Uyển đã chuẩn bị tốt lắm, hắn chỉ cần áp dụng vào việc cụ thể, trong lòng liền an tâm.
Tin tức ở thôn trang của Ôn Uyển có trên một trăm nghìn cân khoai lang và khoai tây, triều đình dùng năm vạn lạng bạc thu mua toàn bộ chỉ trong một đêm đã truyền khắp kinh thành.
Món làm ăn lớn như thế khiến nhiều người đổ mồ hôi hột, làm ăn với triều đình quả thật là chết đói, khiến người tán gia bại sản. Nhìn Ôn Uyển quận chúa thì biết, đồ có giá trị hai triệu lượng mà triều đình mua với giá năm vạn lượng, mặc dù có tin tức là nửa quyên nửa mua nhưng ai tin. Muốn quyên liền quyên, muốn bán liền bán, nhất định là bị cưỡng chế.
Triệu vương nhận được tin tức thiếu chút nhảy dựng lên:” Ngươi nói cái gì? Một mẫu có thể thu hoạch hơn ngàn cân, điều này sao có thể? Ngươi xác định đây là tin tức thật?”
Người đưa tin khẳng định:” Vương gia, tin tức quả đúng thế không có sai.”
Triệu vương ngồi trở lại vị trí, mấy phụ tá cũng không dám nói một câu. Chuyện lớn như vậy mà bọn họ bây giờ mới biết. Nói đúng ra, Hoàng đế dù phong tỏa tin tức thế nào vẫn sẽ có lời đồn đại truyền tới, chẳng qua cho dù biết tin tức bọn họ cũng chỉ cho là chuyện linh tinh, không ai tin tưởng thôi.
Triệu vương vừa sợ vừa giận, hắn làm sao lại không biết, nếu được mở rộng trồng trọt thì chuyện này đối với triều đình có bao nhiêu ảnh hưởng. Chuyện này làm xong tuyệt đối là công tích lớn:”Phụ hoàng làm cái gì vậy, chuyện lớn như vậy mà có thể gạt ta ra, tất cả đều giao cho lão Bát xử trí?”
Triệu vương nhìn Trang tiên sinh hỏi:” Trang tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”
Trang tiên sinh lắc đầu:” Cái này lão phu không dám võ đoán bình luận. Ôn Uyển quận chúa bác học đa tài, ánh mắt độc đáo, bất kể làm chuyện gì đều có tính toán trước và có thể làm được đến mức tốt nhất. Năm đó là sự kiện ôn dịch, hiện tại là sự kiện cây lương thực. Lão phu đoán lần này sở dĩ Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Trịnh vương toàn quyền xử trí hẳn là vì triều đình không lấy ra được lượng bạc lớn như vậy. Nếu thật dựa trên giá thị trường tính toán, triều đình cần trả cho quận chúa hơn hai triệu lạng bạc, biết lấy bút bạc lớn như vậy từ chỗ nào?” Trang tiên sinh ở trong lòng âm thầm khâm phục Ôn Uyển, đây thật sự là đại hảo sự ban ơn cho dân chúng. Cho dù ở lập trường đối địch, Trang tiên sinh vẫn rất kính nể Ôn Uyển, người không so đo được mất vì triều đình như vậy đáng giá để tôn kính.
Triệu vương ánh mắt lóe lóe hỏi:” Tiên sinh, ngươi nói Ôn Uyển có thể để ta sử dụng sao?” Hắn nhớ tới lời Hiền phi nói, Ôn Uyển có trọng dụng, xem ra, Ôn Uyển quả thật có công dụng lớn.
Trang tiên sinh tự nhiên biết ý tứ của lời này. Nếu có thể dùng thì mượn hơi, nếu như không thể nhất định phải diệt trừ. Tuyệt đối không thể lưu một mối họa như vậy giúp đỡ lão Bát, nếu Ôn Uyển sống sẽ là đả kích trí mạng với Triệu vương. Trang tiên sinh khuyên nhủ:” Vương gia, hiện tại không thể động tới quận chúa. Quận chúa vừa lập nhiều công lao lớn như vậy, nếu hiện tại động thủ không chỉ khiến Hoàng thượng tức giận mà văn võ đại thần cũng sẽ hoài nghi Vương gia. Chuyện này bất kể kết quả như thế nào đối với vương gia cũng có hại không có lợi.” Thử nghĩ xem, nếu Ôn Uyển ngoài ý muốn tử vong, người bị hoài nghi nhất không phải Triệu vương thì là ai?
Quả thật, hiện tại đang ở giai đoạn đầu sóng ngọn gió, động vào nha đầu kia thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Trong kinh thành, ban đầu rất nhiều người không tin tin tức kia. Khoai lang khoai tây bọn họ đã ăn ở trong tửu lâu, vật này quý trọng, nếu sản lượng cao như vậy, một ít cân cũng không biết có thể bán được bao nhiêu. Sau lại xác định tin tức là thật, nên đều muốn đi kiếm đến một ít giống, đến lúc đó còn không thể kiếm tiền sao? Đáng tiếc những thứ này đều có chuyên gia trông coi.
Đến cửa hàng mua, thì đã dừng bán.
Tô tướng xác nhận tin tức xong, cười nói:” Cái nha đầu này, làm đến đại sự bực này mà cũng không lộ ra một tiếng, nha đầu này, thật biết giấu diếm a.”
Tô Hiển vui mừng vô cùng:” Cha, như vậy xem ra Ôn Uyển không sinh ra hiềm khích với Trịnh vương. Hơn nữa sau chuyện này danh vọng của Trịnh vương sẽ tăng mười phần, đối với chúng ta cực kỳ có lợi.”
Tô tướng cười gật đầu.
Mà nhân vật trung tâm của sự kiện, Ôn Uyển quận chúa vẫn đang nghỉ dưỡng tại thôn trang, không xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.