Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 93: Thế cuộc rắc rối phức tạp ( hạ )




Edit: Tuyết Y
Ôn Uyển nghe được cái tên Chung Lăng Vi này, ngồi suy nghĩ cả buổi cũng cảm thấy chính mình hình như có nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi. Nhưng dù sao gia đình nhà người ta tương đối nổi danh trong kinh thành, thì sao nàng lại không nghe thấy có một vị khuê tú như vậy được chứ? ( Những vị khuê tú ngươi biết cũng chưa đầy hai bàn tay nữa. ).
Hạ Dao nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, liền cười nói “Quận chúa, người không nhớ Triệu Vương phi sao, nhà mẹ đẻ Triệu Vương phi chính là họ Chung mà. Chung gia là danh môn thế gia, tổ phụ Vương Phi là Đại tướng biên cương, cha ruột của bà ấy hiện tại đang đảm nhiệm chức Tổng đốc Giang Nam. Chung Lăng Vi chính là cháu gái ngoại lớn của Triệu Vương phi, nghe nói tướng mạo tài học đều là nhất đẳng. Chỉ là danh tiếng không nổi danh bên ngoài mà thôi. Thuộc hạ nghe nói cửa hôn sự này, là do Triệu Vương phi thúc đẩy thành đấy.”
Không phải nói Hạo Thân Vương đều hết lòng vì cậu hay sao? Vậy thì làm sao mà ngay cả người Hạo Thân Vương coi trọng cũng chuyển hướng về phía Triệu Vương rồi. Thế cục đã tồi tệ tới mức như thế sao? Thế nào mà chỉ mới vài hướng gió bỗng chốc liền thay đổi. Chẳng lẽ, những người ủng hộ cậu vì cậu hiện tại đang nhàn rỗi ở nhà, nên tất cả bọn họ đều thay đổi quay đầu chạy về phía Triệu Vương à.
Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi Hạ Dao và Hạ Ảnh đang hát song hoàng(*). Mặc dù nghĩ hai người có thể là đang dụ dỗ mình trở về. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn lo lắng, nàng và Trịnh Vương là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (**). Nếu như vạn nhất cậu thật sự thất bại thì nàng tuyệt đối cũng không có kết quả tốt.
(*)hát song hoàng: hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.
(**)nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người được quang vinh thì cả hai cùng được hưởng vinh quang, một người bị tổn tại thì cả hai đều bị tổn hại.
Ôn Uyển rất sốt ruột hỏi “Hiện giờ cậu như thế nào?” Ôn Uyển cũng không tin cái gì chán chường ở nhà đâu. Cậu chìm ngập trong sóng to gió lớn đến được tận đây, nếu mới chỉ một chút đả kích này mà đã bị đánh ngã, thì đoán chừng hiện tại vẫn còn đang ngây người tại cái địa phương quái quỷ Nghi Châu kia làm một Vương gia nhàn tản rồi.
Người có tư cách trả lời câu hỏi này nhất đương nhiên chính là Hạ Ảnh “Quận chúa yên tâm, Vương gia tất cả đều bình an.”
Ôn Uyển đối với việc Hạ Ảnh nhanh trí như hiện tại cũng rất hài lòng. Ôn Uyển cho là Hoàng Đế quá không thấy đủ. Mới vừa rồi trên triều đình chiếm được bao nhiêu là lợi của mình, nhưng tại sao vừa đảo mắt liền đẩy mình và cậu vào trong hố lửa thế chứ, cái này cũng quá hại người mà. Nếu quả thật không có ý nghĩ này, vậy thì nên cho nàng và cậu trở về đất phong sớm một chút, rồi lại hạ một đạo thánh chỉ vĩnh viễn không được phép trở lại kinh thành.
Trời cao Hoàng Đế xa, thế thì cũng quản không đến được, còn có thể an tâm ổn định mà sống. Xem ra ông ngoại Hoàng Đế thấy trời tháng bảy trời nóng đổ lửa, ghét bỏ cậu còn chưa đủ chín, nên muốn phóng hỏa thêm để nướng cậu, nhất định phải trở thành món dê nướng nguyên con mới cam lòng a!
Ôn Uyển rất buồn bực, chẳng lẽ phải hồi cung sao? Cho dù nàng có suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, nhưng cũng phải giúp đỡ cậu nữa. Thật sự phải về cung sao chứ?
Mặc dù nàng học tập một năm ở trong phủ Thuần Vương, cũng hiểu rõ được sự thảm thiết trong cuộc tranh đoạt. Sử ký và Nhị thập tứ sử nàng học cũng không phải uổng phí đâu. Khi bị cuốn vào bên trong, vậy thì chính là bị lâm vào trong hoàn cảnh ngươi chết ta vong, không chết không thôi. Chỉ cần nàng vừa về tới kinh thành, thì cục diện chờ đợi nàng sẽ vô cùng phức tạp. Lúc này, nàng cũng không ôm tâm tư trốn tránh, mà nàng chỉ đang ôm cách nghĩ có thể qua một ngày thanh tịnh thì cố gắng tận hưởng một ngày.
Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển bị lung lay “Quận chúa, chuẩn bị trở về kinh thành sao?”
Ôn Uyển vẫn chưa có biện pháp, nên không trả lời, tỏ vẻ cần yên lặng một chút. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông tha cho việc trở lại kinh thành. Không phải là nàng không lo lắng, mà vì nàng cho rằng trở lại kinh thành lúc này sẽ rất bất lợi với cậu.
Trước kia vốn có tin đồn nói rằng cậu có thể có được ngày hôm nay đều vì dựa vào nàng, nàng ở trong đó có công lao hàng đầu. Nhưng cũng không thể trách lời đồn này được, ai bảo tướng mạo hai người lại giống nhau như vậy!
Nhưng bây giờ, Ôn Uyển lại không muốn để tin đồn này tiếp tục lan truyền nữa. Dựa theo suy đoán của Ôn Uyển, ông ngoại Hoàng Đế không thể không nói đạo lý như vậy được. Tay trước ông cầm lợi ích lớn của nàng, mà chân sau liền cho nàng một gậy nặng thế này. Chuyện này hẳn là còn có đoạn sau.
Nếu đã có đoạn sau, thì cứ chờ là được. Nếu như bây giờ trở về, khi thực sự có đoạn sau nữa, thì những gì cậu vốn nên được nhưng người nhàm chán kia chắc chắn lại dồn cái công lao này lên trên người nàng, bọn họ sẽ cho rằng do nàng ra sức. Ôn Uyển mới không cần vô duyên vô cớ đạt được một cái công lao như vậy đâu.
Bầu không khí trong kinh thành, so sánh với Ôn Uyển tưởng tượng còn muốn quỷ dị hơn nữa. Rất nhiều người đều ngửi được sự bất thường tiếp theo sau này. Người của phái trung gian, đều nghiêng qua một bên, đứng ở phía bên này của Trịnh Vương, ngay cả việc phản chiến cũng không có người nào thèm để ý, như thế còn hơn là việc có thể bị hứng chịu thanh danh cỏ đầu tường [gió thổi chiều nào theo chiều ấy], nên cố liều chết chống đỡ.
Ở phủ Hạo Thân Vương, Nam An thế tử đang gọi Hạo Thân Vương Gia “Ông chú, cháu không rõ, đến giờ Hoàng Thượng đã nói rõ thái độ rằng người chán ghét vứt bỏ Trịnh Vương, thì tại sao ngài còn muốn giúp đỡ Trịnh Vương chứ? Cho dù tính cảm kết nghĩa trước đây là đáng quý, nhưng lấy bối phận của ông chú, thì hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến mà.”
Hạo Thân Vương nhìn Nam An thế tử, mặt lộ vẻ thất vọng “Con mắt nào của cháu thấy Trịnh Vương bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ.”
Yến Kỳ Ca nói “Nếu như Hoàng Thượng không phải chán ghét vứt bỏ Trịnh Vương, thì thế nào mà mỗi ngày đều khiển trách. Nếu như Hoàng Thượng không phải chán ghét vứt bỏ Trịnh Vương, thì chuyện phổ biến cây trồng lớn như vậy, vốn là do Trịnh Vương xử lý, nhưng chỉ một đạo tấu chương của Triệu Vương, thì liền giao cho Triệu Vương rồi. Hơn nữa, Trịnh Vương vẫn lại cam chịu không lên tiếng mà nhàn rỗi ở nhà. Những thứ này, chứng minh trong lòng Hoàng Thượng đã có lựa chọn .”
Hạo Thân Vương nhìn Yến Kỳ Ca, mặt lộ vẻ thất vọng. Ông cũng đã nói với hắn rất rõ ràng, hiện tại triều cục chưa định, bảo hắn ổn định lại tư tưởng, nhưng hắn vẫn nóng vội như lửa đốt mà đưa ra quyết định. Dưới tình huống như vậy, thì dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích “Được rồi, nếu đây là lựa chọn của cháu, ta cũng sẽ không ngăn cản nữa. Những gì nên nói ta cũng đều nói với cháu cả rồi, đường là do chính cháu chọn, sau này cũng đừng hối hận. Về phần việc cháu nói lúc nãy, đó là chuyện của ta, năm đó Trịnh Vương đã cứu mạng ta, nên ta không thể phản bội hắn được. Kỳ Ca, ta dạy dỗ cháu nhiều năm như vậy, thế mà cháu chỉ học được da lông, lại không tìm tòi nghiên cứu đến bản chất. Ta cũng sẽ không nói thêm nữa, chỉ hy vọng cháu không hối hận là được.”
Nam An thế tử còn muốn khuyên để Hạo Thân Vương đầu quân về phe Triệu Vương.
Hạo Thân Vương khoát khoát tay, bảo hắn đi xuống. Phụ tá liền đi đến, thấp giọng hỏi “Vương gia, chẳng lẽ, người thật sự không có ý định cân nhắc sao? Tình cảnh hiện tại của Trịnh Vương, quả thật là không chịu đựng nổi. Hoàng Thượng đã khiển trách vài lần rồi, còn hạ thánh chỉ bảo hắn hưu thân dưỡng tính (một loại cách nói khác của bế môn tư quá). Nghe nói hiện giờ Trịnh Vương chỉ mượn rượu giải sầu, mỗi ngày đều chẳng hỏi qua việc chính sự. Hướng gió trên triều đình, tất cả đều thay đổi cả.”
Hạo Thân Vương mặt không biểu tình nói “Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ Trịnh Vương? Cũng chỉ là đẩy một công việc này cho Triệu Vương thôi. Còn có sự khiển trách như trong tin đồn? Cho dù khiển trách thì như thế nào đây, chỉ là khiển trách, hay là khiển trách về phần công việc. Ở các phương diện khác, Hoàng Thượng cũng không quá bạc đãi hắn. Việc nghỉ ngơi của Trịnh Vương lần này, là do chính bản thân hắn tự nói ra chứ không phải Hoàng Thượng để cho hắn nhàn rỗi ở nhà.”
Phụ tá ngẩn ra. Tin tức này, đến giờ hắn mới biết được.
Hạo Thân Vương lắc đầu nói “Ngươi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ một chút xem, ngươi đối xử nghiêm khắc với con trai mình, là vì chán ghét mà vứt bỏ hay là vì coi trọng. Nếu quả thật là chán ghét mà vứt bỏ, thì sẽ đày hắn về đất phong chứ không phải chỉ trách phạt bề ngoài như thế này đâu. Ta và rất nhiều người lại nghĩ hoàn toàn ngược lại, Hoàng Thượng càng đối xử hà khắc với Trịnh Vương thì càng thể hiện rõ ông ấy ký thác kỳ vọng với Trịnh Vương, vì chỉ có khi đặt kỳ vọng cao thì mới có thể yêu cầu càng thêm hà khắc.”
Phụ tá mở mắt thật to, thế nhưng vẫn còn chút do dự nói “Nhưng mà tin tức truyền về không phải là nói mấy ngày nay Trịnh Vương vẫn luôn ở nhà uống rượu giải sầu, không gượng dậy nổi sao?.” Đây là tin tức truyền tới, chứ không phải là hắn suy đoán lung tung.
Hạo Thân Vương cười nói tiếp “Trịnh Vương sẽ mượn rượu giải sầu? Đừng nên đánh giá thấp Trịnh Vương như vậy, nếu như hắn thực sự dễ dàng bị đánh bại thì còn có thể đi đến một bước ngày hôm nay à. Cho dù không nói đến những thứ này, thì bọn họ dựa vào cái gì mà kết luận Trịnh Vương phải thua không thể nghi ngờ? Trịnh Vương ngay cả con át chủ bài lớn nhất cũng chưa dùng tới, thì ai có thể khẳng định được thế cục này sẽ luôn tiếp tục tồi tệ như thế? Hãy chờ xem, sự việc chưa chấm dứt nhanh như vậy đâu, trận quyết đấu thực sự, bây giờ mới bắt đầu.”
Phụ tá nghi ngờ nói “Vương gia, người nói là Ôn Uyển Quận chúa sao? Nhưng mà thái độ của Quận chúa đối với người trong Vương phủ thật sự rất quái dị a! Kể từ sau khi rơi xuống nước, Ôn Uyển Quận chúa rất lạnh nhạt với người trong phủ Trịnh Vương, tính tình cũng biến đổi rất lớn. Đoán chừng vì chuyện này mà trong lòng Quận chúa đang rất bất mãn với phủ Trịnh Vương nữa? Bằng không, cũng sẽ không chạy lên thôn trang vào thời điểm này, lại không chịu trở về. Tình cảnh hiện tại của Trịnh Vương gian nan như vậy mà Quận chúa cũng không trở về giúp một tay. Hai người họ thực sự là nổi lên hiềm khích rồi.”
Hạo Thân Vương lắc đầu nói “Chuyện này có lẽ đúng là Trịnh Vương thúc đẩy phía sau, nhưng mà nếu nói rằng Trịnh Vương vì diệt trừ mấy tên mật thám mà mang Ôn Uyển đi mạo hiểm thì không thể nào. Bất luận là theo tình cảm, hay là theo giá trị lợi dụng thì Trịnh Vương đều không thể mang Ôn Uyển đi mạo hiểm chỉ vì mấy tên mật thám được. Đoán chừng là người bên cạnh hắn có vấn đề, nhưng thế cũng tốt, thừa dịp có loại cơ hội này mà diệt trừ đi tất cả tai họa ngầm chôn bên người. Như vậy, mới sạch sẽ hết được.”
Phụ tá vẫn còn âm thần lo lắng: “Ôn Uyển Quận chúa không oán hận Trịnh Vương, nhưng chắc tức giận rất lớn, nếu không thế cục hiện tại, nàng cũng nên trở lại kinh thành chứ. Nếu có Quận chúa ở bên cạnh Hoàng Thượng, thế thì ít nhất Trịnh Vương cũng không lâm vào cục diện bị động như vậy.”
Hạo Thân Vương khẳng định hai người không có cãi nhau mà trở mặt. Nhưng mà trải qua sự việc lớn như vậy, đáy lòng Ôn Uyển nhất định là có tức giận Trịnh Vương, chỉ là không biết được nha đầu này khi nào mới nguôi giận. Chờ nha đầu này trở lại, càng khiến cho người ta nhìn không thấu triều cục.
Người bị người ta nói thành ngày ngày ở nhà mượn rượu quên sầu, không gượng dậy nổi – Trịnh Vương đúng là đang uống rượu, chỉ có điều không phải mượn rượu giải sầu mà là đang uống rượu ngắm cảnh dưới trăng. Rượu hắn uống, chính là rượu Ôn Uyển cho đào từ trong sân của nàng ra.
“Nha đầu này, không ngờ tự mình ủ rượu cũng ủ được ngon như thế. Đồ vật vào tay nàng cuối cùng cũng sẽ nghịch ra những thứ khác nhau, không tốt cũng thành tốt.” Trịnh Vương dẫn theo Trần tiên sinh và Trầm Giản vừa thưởng thức rượu nho Ôn Uyển đưa tới vừa tán thưởng. Lúc này Trịnh Vương, đâu có một chút gì vẻ uể oải chán chường như bên ngoài đang đồn ầm lên.
Sắc rượu tinh khiết óng ánh, trong suốt không màu, mùi thơm ngào ngạt, dư hương vô tận. Đúng là rượu ngon thượng đẳng, trên thị trường bình thường rất khó mua được loại rượu thế này.
Trầm Giản vừa uống rượu, vừa có chút khó hiểu nói “Vương gia, Trần tiên sinh, tại sao Hoàng Thượng phải giao chuyện này cho Triệu Vương? Ý của Hoàng Thượng là gì?” Hắn nhìn Vương gia nhà mình, nhẹ nhàng thoải mái, không nóng không vội, nên hắn cũng không cho rằng Trịnh Vương bị thất sủng, nhưng mà quả thật là hắn cảm thấy khó hiểu.
Trần tiên sinh cười nói “Người khác đều nói đây là Hoàng Thượng coi trọng Triệu Vương, đều ở đó cân nhắc Hoàng Thượng bắt đầu để cho Triệu Vương nhúng tay vào lục bộ, vì việc hắn thượng vị làm một cuộc rèn luyện cuối cùng. Nhưng cách nghĩ của ta tại cho rằng hoàn toàn trái lại, ta cho rằng, Hoàng Thượng hiện tại là đang đề phòng Triệu Vương. Mọi người thử nghĩ xem, công việc này cho dù hoàn thành rồi, thì công lao lớn nhất thuộc về ai.”
Trầm Giản cũng là một người nói một chút là hiểu “Ý của Trần tiên sinh người là công lao cuối cùng trong chuyện này, vẫn thuộc về Quận chúa.”
Trần tiên sinh gật đầu “Không sai, nếu như lần này mở rộng ra cả nước, dân chúng nhận được ích lợi rất lớn. Công thần thực sự, chính là Quận chúa vẫn luôn làm tổ trên thôn trang. Mặc dù Quận chúa không muốn lĩnh phần công này, nhưng nếu không có sự hiểu biết rộng và tiền bạc của nàng ủng hộ thì cũng sẽ không có chiến công như vậy. Công đầu này cho dù Quận chúa muốn từ chối cũng từ chối không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.