Edit: Tuyết Y
Ngựa hí dài một tiếng, Ôn Uyển liền cảm giác mình mất đi trọng lượng, bay xuống theo gió.
Chờ khi mở mắt ra, thì mình đã yên ổn rơi trên mặt đất rồi. Ôn Uyển lúc này cũng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa! Sau khi đứng vững, nàng đặt tay ở lồng ngực, đè và an ủi trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình. Mới vừa rồi nàng chỉ nghĩ làm sao để tránh được nguy hiểm, chứ không có thời gian để sợ hãi. Còn hiện tại, cả người đều bị đẩy nhũn cả ra, bị Hạ Dao bên cạnh kéo lại, ngã lên người Hạ Dao.
Ôn Uyển đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm trí hiện tại đã sớm khác xưa. Lúc trước lại còn chuẩn bị để đối mặt với các loại âm mưu của đời người. Nên lần này, cũng chỉ sợ hãi trong nháy mắt, và rất nhanh liền đứng vững lại. Nhưng ngoài dự đoán của Ôn Uyển, người ra tay không phải là Võ Tinh, mà lại là Hạ Dao. Ôn Uyển chỉ nói thầm trong lòng, chẳng lẽ võ công của Hạ Dao còn cao hơn cả Võ Tinh, hoặc ngang nhau. Ông ngoại Hoàng Đế cũng quá coi trọng nàng rồi, lại đưa hai đại cao thủ như vậy đến bên cạnh cạnh nàng.
Sau khi mấy người Võ Tinh thấy Ôn Uyển bình an, thì lập tức bắt đầu kiểm tra con ngựa ngã trên mặt đất. Làm sao có thể được chứ, bọn họ đều đã kiểm tra cẩn thận như vậy rồi, nên không thể bị trúng chiêu được.
Kiểm tra trên thân ngựa cũng không tìm được cái gì cả. Chỉ là Hạ Dao cũng nhạy bén lập tức phát hiện móng trước chân trái con ngựa có một dấu vết màu đỏ tươi.
Lúc đó Ôn Uyển đang nghĩ mà nghĩ mãi cũng không nhớ ra được rốt cuộc lúc đó có chuyện gì xảy ra. Hạ Dao hừ lạnh một tiếng “Tìm trên mặt đất xem, rất có thể là ở trên mặt đất.” Cả đám liền cẩn thận tìm dọc theo con đường ngựa đã chạy qua một lần.
Kết quả cũng không cần phải nói nữa, Ôn Uyển bị trúng ám toán.
Ôn Uyển nhận được tin tức liền xanh cả mặt. Thật là đủ âm hiểm mà, không ngờ rằng ngay cả thủ đoạn thế này cũng dùng tới. Bây giờ thì tốt lắm, âm không đến, thì ám lại đến.
Trong lòng Ôn Uyển cảm thấy bất an “Phân phó bên dưới, thu xếp hành lý, ngày mai trở lại kinh thành.” Nếu không thể kéo dài, vậy thì cứ giết thẳng đến luôn. Đã thế này, thì liền trực tiếp đối mặt đi, còn chưa xác định được hưu chết về tay ai đâu.
Hạ Dao thấy từ sau khi Ôn Uyển trở về, thì sắc mặt đã tốt “Quận chúa, chuyện này, không nhất định là Hiền Phi và Triệu Vương làm.”
Ôn Uyển chợt quay đầu qua nhìn Hạ Dao “Tại sao lại nói như vậy?”
Hạ Dao mấp máy miệng “Quận chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người khiến người khác hoài nghi nhiều nhất chính là Triệu Vương và Hiền Phi. Nhưng bọn họ cũng không ngu như thế, thuộc hạ suy đoán, không loại trừ là có người muốn ngư ông đắc lợi.”
Sắc mặt Ôn Uyển trở nên xanh mét “Ai chứ?”
Hạ Dao lắc đầu “Hiện tại thì chưa biết, nhưng mà nếu là hồ ly thì cuối cùng cũng sẽ lòi đuôi ra thôi. Quận chúa, lần này người trở về, nhất định là hung hiểm vạn phần.”
Ôn Uyển gật đầu.
Chuyện ngựa chứng lần này, Ôn Uyển cho người phong tỏa tin tức lại, hơn nữa còn không cho phép truyền ra ngoài.
Tống Lạc Dương biết Ôn Uyển phải trở về thì liền chạy tới, lại nhìn thấy khí sắc Ôn Uyển không tốt “Con sao vậy? Sao sắc mặt khó nhìn như vậy, để cho đại phu xem một chút đi. Ngày mai cũng đừng vội trở về, chờ thân thể con khỏe rồi lại trở về.”
Ôn Uyển đi ra phía trước, ôm lấy Tống Lạc Dương. Lần này đi, không biết hung hiểm, cũng không biết có còn mạng để gặp lại hay không.
Tống Lạc Dương sững sờ. Mặc dù Ôn Uyển ở trước mặt hắn không quá cung kính, nhưng Tống Lạc Dương biết thật ra Ôn Uyển rất kính trọng hắn. Nhưng hành động thân mật như vậy, thì đây vẫn là lần đầu tiên “Sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không? Nếu như có chuyện, thì nói cho lão sư nghe xem.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, tỏ vẻ không nỡ xa Lão sư. Lần này đi, có thể phải một năm rưỡi nữa không gặp được.
Tống Lạc Dương vỗ lưng Ôn Uyển nói “Nha đầu ngốc, nếu con nhớ Lão sư, thì viết thư gửi tới đây. Lão sư sẽ trở lại kinh thành thăm con.” Ôn Uyển không tiện lên trên thôn trang. Nhưng mà hắn trở về kinh thành, cũng không phải chỉ là chuyện như một câu nói thôi sao.
Ôn Uyển cười cười. Thầy trò hai người lại ngồi đánh cờ, Tống Lạc Dương nhìn thấy sắc trời đã muộn, nên liền đi về. Võ Lâu muốn tiễn hắn về, nhưng Tống Lạc Dương từ chối nói không cần. Thế nên Ôn Uyển cũng không miễn cưỡng, nàng không muốn cho lão sư biết rằng hiện tại nàng đã là chim sợ cành cong.
Ôn Uyển đứng trong sân thật lâu, lần này trở về, thực sự là vào chiến trường, ai chết ai sống, cũng còn chưa biết được. Nhưng quá trình đó, nhất định rất tàn khốc đẫm máu. Hạ Dao đi tới, nhẹ giọng nói “Quận chúa, người ngủ đi!”
Ôn Uyển cũng không đi trở về, vẫn cứ lẳng lặng nhìn lên bầu trời sao. Lần này thực sự đối mặt trực tiếp rồi, nàng không biết điều đang chờ đợi mình là gì đây.
Hiền Phi chỉ hơi động tay một chút, cũng đã khiến nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Nếu như bà ta mang tất cả bản lĩnh ra để đối phó nàng, thì sẽ như thế nào đây? Điều này thì nàng không biết, nàng chỉ biết, bản thân mình trở về sẽ rất nguy hiểm, thậm chí ngay cả mạng cũng đều không còn.
Ôn Uyển đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Trời tháng tám, lại ạnh lẽo đến nỗi nàng phát run.
Hạ Dao mang một chiếc áo khoác phủ thêm cho Ôn Uyển, rồi nhẹ nhàng nói “Quận chúa yên tâm, thuộc hạ sẽ luôn luôn ở bên cạnh người. Bất kể núi đao biển lửa, hay là đường xuống hoàng tuyền, thuộc hạ có vẫn sẽ phụng bồi Quận chúa.”
Lúc này Ôn Uyển mới quay đầu lại nhìn Hạ Dao. Hạ Dao biết nàng lo lắng điều gì, có những lời này là đủ rồi, nó cũng có thể an ủi tâm tư nóng nảy của nàng.
Ôn Uyển chuyển người lăn qua lăn lại trên giường, cũng không biết đã qua thời gian bao lâu Ôn Uyển mới ngủ được. Nàng vừa mở mắt ra, liền mơ màng nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài.
Ôn Uyển mở to mắt một chút, đã trông thấy bên ngoài đèn đuốc sáng rực, âm thanh bên ngoài lại rất lớn. Ôn Uyển cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ không thể nào dám cả gan làm loạn, trắng trợn phái thích khách đến giết nàng như thế được.
Ôn Uyển kinh ngạc cả buổi, Triệu Vương và Hiền Phi đã kiêng kị nàng đến nước này sao? Nàng có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? Ôn Uyển đang chìm trong nghi hoặc không giải thích được, thì lại nghe thấy người bên ngoài tới nói, trong cung truyền thánh chỉ đến tuyên Ôn Uyển nhanh chóng về kinh. Hoàng Thượng muốn gặp nàng.
Ôn Uyển kinh ngạc không hiểu được gì. Nàng cũng không nghi ngờ có người giả truyền thánh chỉ, bất kể là Hiền Phi hay là Triệu Vương thì cho dù có phái thích khách đến giết nàng, cũng không thể giả truyền thánh chỉ. Giết nàng, thì chỉ cần giấu diếm là được, vả lại nàng cũng không phải là nhân vật quan trọng gì. Phí chút ít công phu che giấu xuống có lẽ cũng sẽ trôi qua thôi. Nhưng chuyện này chỉ cần lộ ra một chút tiếng gió, thì cả đời hắn đều vô duyên với ngai vàng. Hắn không thể nào mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì giết nàng được, vì không đáng giá.
Võ Tinh và Hạ Dao cảm thấy chuyện này không thể so với bình thường được, trong kinh thành chắc chắn đã xảy ra sự kiện trọng đại rồi. Trong đầu bọn họ, đều dần hiện lên cảm giác không ổn. Cho nên nếu không nói rõ chân tướng thì quả quyết không cho Ôn Uyển đi theo.
“Hoàng Thượng trúng độc đang hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Hoàng Thượng nói muốn gặp Quận chúa. Cho nên chúng nô tài đi suốt đêm đến đây, xin Quận chúa theo chúng nô tài vào cung đi ạ.” Công công tuyên đọc thánh chỉ bái kiến Ôn Uyển. Hơn nữa còn có tín vật là dấu đóng ngọc tỷ, nên không có ai không tin việc này.
Ôn Uyển nghe thấy tin này, trong nháy mắt đầu nàng chìm vào mê muội, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lý trí. Sửa sang lại quần áo, cưỡi ngựa phi nhanh về hướng kinh thành.
Hai thiếp thân nha hoàn cùng với bốn thiếp thân thị vệ, tất cả cũng cưỡi ngựa theo sát nàng. Nhưng nguyên một đám người còn lại sẽ không cưỡi ngựa hết, mà chuẩn bị tốt hành lý để chuẩn bị trời vừa hừng sáng liền trở lại kinh thành.
Ôn Uyển ngồi trên lưng ngựa, gió thổi vù vù, nhưng nàng cũng không cảm thấy lạnh. Trong lòng nàng chỉ nghĩ đến, làm sao lại bị trúng độc được, đồ ăn của ông ngoại đều đựng trong dụng cụ bằng bạc, còn có đồ chuyên thử độc, cuối cùng lại do thái giám ăn thử. Biện pháp bảo vệ chặt chẽ như vậy thì làm sao lại trúng độc chứ! Mặc dù trên dã sử đã từng có ví dụ thế này, nhưng mà cái kia đều chỉ là trên sách nói thôi a. Chẳng lẽ còn thực sự có thể làm ra chuyện giết cha chỉ vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế thôi sao?.
Ôn Uyển cảm thấy tâm kinh đảm hàn (*) vì cuộc tranh đấu đẫm máu trong hoàng thất. Ngay cả thủ đoạn giết cha tàn nhẫn như vậy đều mang ra dùng, vậy thì sau này còn có thủ đoạn gì mà không dùng được nữa. Cũng không biết Ông ngoại Hoàng Đế sẽ đau lòng như thế nào nữa. Đồng thời Ôn Uyển cũng thầm nghĩ, hi vọng chuyện này không liên quan tới cậu. Nếu không, nàng cũng không biết mình nên làm thế nào cho phải nữa.
(*)tâm kinh đảm hàn: hoảng loạn sợ hãi
Cũng bởi vì lo lắng, nên Ôn Uyển hoàn toàn quên mất tiểu tùy tùng kia nói sau khi Hoàng Đế tỉnh lại mới nói chuyện. Mà nàng cũng không nghĩ lại rằng, nếu thực sự trúng độc hôn mê bất tỉnh, thì còn có thể nói muốn gặp nàng rồi còn bảo nàng nhanh chóng hồi cung sao? Nếu như có chuyện thật thì Hoàng Đế hẳn là phải uể oải hoặc là nguy kịch đến tính mạng, hoặc là tới truyền tin báo tang mới đúng chứ.
Đáng tiếc lúc này đầu óc Ôn Uyển đã rối loạn, điều duy nhất nghĩ đến chính là hi vọng Hoàng Đế không có chuyện gì, hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.
Ôn Uyển đến cửa thành, thấy cổng thành còn đóng kín. Tướng lĩnh canh giữ cửa thành nói kinh thành giới nghiêm, bất luận kẻ nào không được ra vào kinh thành.
Có điều, vì trên người thái giám truyền chỉ có mang tín vật nên có thể thuận lợi vào thành. Ôn Uyển quay về phủ Quận chúa đổi quần áo xong liên tục chạy vào hoàng cung. Động tác cực nhanh, lập nên tốc độ nhanh nhất trong lịch sử.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, đương nhiên là không có một tiếng động nào. Lúc Thượng Đường biết Ôn Uyển trời tờ mờ sáng đã trở lại thì liền kinh hãi, đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Tiểu thư, Quận chúa cũng quá không để người vào mắt rồi. Lúc trở về cũng không đánh tiếng chào hỏi, vòng một vòng tròn lại đi ra ngoài mất rồi. Cứ tiếp tục như vậy, thì ai còn để người vào mắt đây.” Lục Yên nhận được tin tức như thế, lúc hầu hạ Chân Chân đang mang thai nói.
“Đoán chừng là trong cung có việc gấp truyền gọi thôi. Ôn Uyển đối xử với ta đã vô cùng tốt rồi. Nàng có chuyện của nàng, không phải là ta có thể hỏi tới. Sau này ngươi không được nói những lời này nữa, nếu còn nói thì ta sẽ nổi giận đấy.” Chân Chân cũng không thèm để ý. Tẩu tử của nàng cũng đã từng nói qua, chủ nhân chân chính của phủ Quận chúa là Ôn Uyển. Nhìn về mặt tình cảm, Ôn Uyển cũng không bạc đãi nàng, nếu đã không bạc đãi nàng, thì nàng còn có cái gì hay mà muốn nữa đây.
Còn chưa nói đến việc tẩu tử nàng đã dặn đi dặn lại, bảo nàng không được nhúng tay vào chuyện của Ôn Uyển, cho dù chỉ là một chút chuyện nhỏ cũng không được. Bằng không sẽ dễ dàng làm hỏng tình cảm.
Nói đến thì Tô Chân thực sự cũng tính là tốt số. Hải thị sáng suốt hợp lòng người, nhanh trí giỏi giang, thấy Chân Chân tính tình ôn hòa dễ chung sống, cộng thêm trượng phu vẫn luôn lo lắng nên tâm sự rất nhiều với nàng, còn đáng tin cậy hơn nhiều so với Tô phu nhân nữa.
Lục Yên nghe thấy lời nói của Chân Chân, ngoài miệng thì không dám nói gì, nhưng trong lòng lại rất tức giận đến mức không chịu nổi. Lần trước, cái lần bị đánh bằng bản tử kia, đánh đến nỗi nàng nằm gần một tháng trời mới khỏe. Nàng lại trở lại bên cạnh tiểu thư làm người hầu một lần nữa, nhưng sắc mặt mọi người nhìn nàng đều đã thay đổi.
Những chuyện này nàng đều nhịn, nhưng điều khiến cho nàng không nhịn được nhất chính là kể từ sau khi tiểu thư lập gia đình, thì thái độ đối với nàng hoàn toàn thay đổi so với lúc trước. Chuyện gì cũng đều tuân theo quy củ trong phủ đệ, không chịu vượt qua quy củ trong phủ Quận Chúa một chút nào. Tiểu thư là tẩu tử của Quận chúa mà, ở đâu lại có chuyện tẩu tử luồn cúi cô tử (*) chứ.
(*) Cô tử: em gái chồng
Bởi vì tiểu thư không nghĩ như thế, nên nha hoàn bà tử nơi này, căn bản cũng không nhìn nàng bằng mắt nữa. Nếu như nàng tùy ý quát lớn một đứa nha hoàn trong phủ đệ Quận chúa, mặc kệ là nha hoàn nào, thì ngay cả thô sử bà tử cũng dám tranh cãi với nàng nữa. Trách mắng đến nỗi nàng á khẩu không trả lời được. Lúc đó nàng đã muốn đánh nhau, nhưng nhìn thấy cái bộ dạng tam đại ngũ thô kia (*) thì liền tránh lui ba bước. Bên ngoài đều nói quy củ trong phủ đệ Quận chúa nghiêm ngặt, nghiêm ở đâu chứ, không có một điểm quy củ nào, cũng không có một điểm phân biệt tôn ti nào.
(*) tam đại ngũ thô: to xác
Lục La ở bên ngoài nhìn Lục Yên, cúi đầu không nói chuyện. Lục Yên đã có cử chỉ điên rồ rồi, nàng ta không biết rằng, nàng ta như thế là muốn tìm đường chết hay sao? Nơi này không phải là Tướng phủ, đây là phủ Quận chúa. Đương gia làm chủ chính là Quận chúa, ngay cả cô gia cũng không dám hỏi đến chuyện của Quận chúa. Thế mà nàng ta dám ở đây thầm thì, cũng không chịu nghĩ xem, nếu không phải Quận chúa định ra quy củ nghiêm khắc, nên nha hoàn bà tử trong phủ đệ cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Nếu không như thế, thì dựa vào tính tình của cô nương nhà bọn họ, có thể quản tốt được cái nhà này sao? Đáng tiếc, Lục Yên bị tẩu hỏa nhập ma rồi, nói đúng hơn là do cô nương dung túng nhiều năm như vậy nên khiến nàng ta không biết trời cao đất rộng là gì mà.