Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển thấy Như Vũ nâng cao eo, vừa nhìn liền biết là đang mang
thai. Ôn Uyển lắc đầu, có con rồi còn chạy bôn ba khắp nơi, nên đi lên
phía trước vịn nàng, vừa oán giận vừa trách nói: “Mau ngồi xuống. Hôm
nay thân thể ngươi đã quý giá hơn nhiều rồi, người cũng thật là, có hài
tử thì phải ở nhà an thai cho tốt, nếu có việc gì thì cứ kêu người tới
nói một tiếng là được.”
Như Vũ cười khổ, ngược lại cầm lấy tay Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, mấy
ngày nữa là tới sinh nhật của mẫu hậu rồi, cũng không định làm lớn, chỉ
có người một nhà tới ăn cơm thôi, mẫu hậu bảo ta tới mời ngươi cùng
đến.”
Ôn Uyển lắc đầu, đều nói thai chưa tới ba tháng thì không ổn định,
cần phải chăm sóc cho tốt, thân thể của Như Vũ hôm nay khẳng định là còn chưa tới ba tháng, nếu như sau ba tháng thì nàng cũng đã sớm biết rồi.
Khụ, dù sao cũng chỉ là con dâu nên cứ muốn hành hạ ra sao thì hành hạ
như vậy.
Chẳng qua đối với việc mà Như Vũ nói là hoàng hậu không định làm lớn
thì Ôn Uyển cũng dè bỉu coi thường. Sinh nhật của cậu hoàng đế còn không làm lớn thì hoàng hậu như bà ta còn dám làm lớn sao? nhớ được thời điểm ban đầu còn là Trịnh vương phi, sinh nhật đã mở tiệc mời vô số người,
nếu không phải là bất đắc dĩ thì Ôn Uyển mới không tin hoàng hậu còn
không muốn làm lớn.
Chẳng qua Ôn Uyển đối với việc hoàng hậu muốn mời nàng, quả thật cũng không ngờ. Bởi vì sau sự kiện phản bội thì chuyện trong hoàng cung lúc
đó đã trở thành một vướng mắc. Cộng thêm chuyện của Quách Thông cũng đã
có thể như nước với lửa, chỉ là không bày ra ngoài mặt thôi. Lần này
muốn mời mình là cố tình sửa chữa lại sao?
Trong lòng Ôn Uyển cười nhạo, khe hở đã tạo ra rồi thì không thể nào
khâu vá lại được. Ích lợi tuy quan trọng nhưng cừu hận lại chôn ở trong
lòng. Ôn Uyển cũng không khờ dại tin tưởng rằng hoàng hậu và nàng từ nay về sau sẽ vui vẻ bỏ qua ân oán. Cái gọi là cố ý sửa chữa lại quan hệ
cũng chỉ để cho hoàng đế nhìn thôi.
Như Vũ thấy Ôn Uyển do dự liền lôi kéo lấy tay Ôn Uyển nói: “Hôm đó
phụ hoàng cũng sẽ tới. Ôn Uyển, hôm đó tất cả hoàng tử cùng Hoàng nữ
cũng đều tới.”
Ôn Uyển cười nhạt một chút, quả nhiên là không ngoài dự liệu của
nàng, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu chỉ biết cản trở, lại còn làm liên lụy tới thái tử. Nhưng cũng may là tam hoàng tử càng ngày càng được hoàng đế
thích, không nói là vợ chồng son, chỉ là nhìn trên phần con cái thì
hoàng đế cũng sẽ cho hoàng hậu vài phần tình nghĩa. Chẳng qua có cho bà
ta tiếp tục trông coi mọi chuyện lần nữa hay không, hay chỉ nói là để bà ta nghỉ ngơi cho tốt.
Ôn Uyển quay đầu đi, nhìn thoáng qua Hạ Dao. Hạ Dao gật đầu: “Quận
chúa, hôm đó không có chuyện gì quan trọng cần xử lý.” Ý tứ của Hạ Dao
chính là Ôn Uyển có thể đi hoàng cung.
Lúc này Ôn Uyển mới nói: “Tốt.”
Như Vũ thấy Ôn Uyển đáp ứng, tảng đá đè nặng cũng để xuống. Ôn Uyển
cười nói: “Tại sao mỗi lần nhìn thấy ngươi đều mệt mỏi không chịu nổi
như vậy? Ngươi lại còn đang mang thai, không sợ hài tử sau này chính là
một tiểu lão đầu sao, thật là.”
Như Vũ cười khổ: “Chỉ có ở nơi này mới có thể thoải mái được. Đông cung hôm nay… khụ, không nói nữa.”
Ôn Uyển cũng biết được: “Một Quách thị chẳng lẽ còn có thể lật trời
được sao, nhưng ta nghe nói tình cảm của thái tử biểu ca cùng với nàng
ta cũng không đồng nhất. Hoàng hậu lại là một người bao che khuyết điểm, ngươi kẹp ở giữa quả thật là có chút khó xử. Chẳng qua là thái tử biểu
ca luôn là người nhớ tới tình cảm vợ chồng nên chắc chắn sẽ không quá
phận.”
Một bụng uất ức thường ngày của Như Vũ cũng chỉ có thể cắn máu mà
nuốt xuống. Hôm nay thấy ánh mắt ân cần của Ôn Uyển, nghĩ tới Ôn Uyển
nói không phải là không đúng liền không nhịn được đau xót: “Ôn Uyển,
những lời này chỉ có thể nói với ngươi thôi. Quách thị rất hiểu tính
tình của thái tử, lại có tình cảm lớn lên cùng nhau. Mỗi lần vào cung
mẫu hậu đều nói với ta rằng tính tình của Quách thị không mềm yếu nên
bảo ta nhường nhịn nhiều hơn một chút, nhượng bộ, ta làm sao có thể
nhượng bộ, nếu nhượng bộ nữa còn không bằng. . . ” Như Vũ còn đang muốn
nói câu “dứt khoát bỏ đi vị trí thái tử phi này cho rồi” liền nuốt trở
về.
Ôn Uyển không biết nên an ủi như thế nào, trải qua bài học sau chuyện của Ngọc Tú thì Ôn Uyển cảm thấy mình ít chen vào một chút việc nhà của người mới tốt, liền lập tức dời đi đề tài: “Không nói tới những chuyện
không vui này nữa, ngươi cũng cần phải thật vui vẻ a, sinh ra một cục
cưng thích cười mới được.”
Như Vũ chỉ có thể kể lể ra ủy khuất, dù sao thì đây là chuyện ở trong đông cung, Ôn Uyển không thể nhúng tay vào, thấy Ôn Uyển dời đi đề tài
thì cũng lập tức dừng tâm tư lại.
Ôn Uyển thấy Như Vũ bình tĩnh trở lại, liền cười nói: “Nguyên ca nhi
thế nào rồi ? Đừng quá trói buộc đứa bé kia, cần học thì cho nó học,
nhưng đừng đánh mất thiên tính hài tử quá sớm.”
Như Vũ cảm kích nói: “Nguyên ca nhi rất được phụ hoàng cưng chiều,
mẫu hậu cũng thường xuyên gọi Nguyên ca nhi tới làm bạn. Ôn Uyển, cảm ơn ngươi.” Một trưởng tôn được hoàng đế sủng ái cùng với một trưởng tôn
không được hoàng đế sủng ái chính là sự khác biệt một trời một vực, liên quan tới hai phần thể diện của thái tử. Như Vũ có thể đoán được Ôn Uyển ở trước mặt hoàng đế đã nói không ít lời tốt cho Nguyên ca nhi.
Ôn Uyển khoát khoát tay, nàng chỉ kín đáo khích lệ đứa bé kia cơ trí, đáng yêu trước mặt hoàng đế, nghĩ tới đứa bé kia: “Như Vũ, ta có mấy
lời trong lòng muốn nói với ngươi, Nguyên ca nhi được đế hậu cưng chiều
là chuyện tốt, nhưng trong hoàng cung được sủng ái quá mức cũng có thể
gây ra tai họa. Ta đã ở trong đó ngây người ba năm, địa phương này là
cái gì so với ngươi ta càng hiểu rõ hơn. Hậu cung hôm nay có thể so với
lúc ông ngoại hoàng đế càng thêm phức tạp hơn. Ngươi cần phải cho Nguyên ca nhi hiểu được lòng người hiểm ác, không nên tùy ý để cho người ta
lung lạc. Trưởng tử, trưởng tôn, bản thân mấy chữ kia vốn đã là nguy
hiểm lớn, cần phải để cho nó học được cách bảo vệ mình, phải che chở
nó thật tốt, bồi dưỡng thật tốt. Nó ở trong bụng của ngươi mà ra, đây
mới là điều mà ngươi chân chính cần dựa vào, những thứ khác chỉ là mây
trôi thôi.” Ôn Uyển nhìn Như Vũ mang thai, mang thai còn phải chạy vạy
thu xếp xung quanh, hoàng hậu này có phải đang định hành hạ chết người
hay không, đúng là một mẹ chồng không có lương tâm.
Như Vũ rất là cảm động. Lời này của Ôn Uyển quả thật được xem như đã
xuất phát ở trong nội tâm, những năm này, nàng nhìn thấy Ôn Uyển xa lạ
với nàng, khiến nàng rất tiếc nuối. Nhưng bây giờ mới biết mỗi người đều có bất đắc dĩ của mình. Ôn Uyển bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên không
thể thân cận được với nàng, nàng có thể thông cảm. Vì trong rất nhiều
chuyện nàng cũng rất bất đắc dĩ. Chẳng hạn như lần này, khẳng định là
còn có nghi ngờ.
Nói đến hoàng cung. Ôn Uyển cũng hỏi đến Vũ Đồng liệu có sống tốt hay không? Như Vũ nhìn thoáng qua: “Ôn Uyển, Vũ Đồng cùng với tam hoàng tử
phi La thị đi lại vô cùng gần gũi.”
Ôn Uyển không ngạc nhiên, chuyện này nàng cũng sớm biết rồi. Tình cảm của tam hoàng tử cùng với lục hoàng tử từ nhỏ đã rất tốt. Đương nhiên
Vũ Đồng cùng Tam hoàng tử phi đi lại nhiều hơn một chút.
Ôn Uyển cười nói: ” Vũ Đồng này kể từ khi gả cho biểu đệ Kỳ Phong
cũng không thấy ra khỏi nhà chồng lần nào? Không biết lần này là nàng
đang bận chuyện gì, hơn nữa hiện tại có bầu rồi thì cũng là một chuyện
vui lớn.” Ôn Uyển nói xong, thấy Như Vũ hiện lên một chút biến hóa tế
nhị. Ôn Uyển lấy làm kỳ quái hỏi, có phải còn chuyện gì mà mình không
biết hay không.
Như Vũ cân nhắc một lúc lâu mới lên tiếng: “Ôn Uyển, ta nói ngươi
đừng buồn. Trong cung đều truyền ra rằng lục hoàng đệ sinh lòng ái mộ
đối với ngươi. Hoàng thượng vẫn cố ý để cho Kỳ Phong cưới ngươi, nhưng
cuối cùng vì ngươi không muốn gả, phụ hoàng mới chỉ định Vũ Đồng. Đoán
chừng chính là nguyên nhân này nên Vũ Đồng không muốn gặp ngươi, sợ lại
lúng túng. Nếu ngươi thấy nàng mà không được tự nhiên thì ngươi tha thứ
nàng nhiều hơn một chút.”
Ôn Uyển sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn có chuyện như vậy sao, ngươi
không nói thì ta thật còn không biết đâu? Có gì để lúng túng đâu, ta
cùng Kỳ Phong vốn không có gì cả.”
Như Vũ lôi kéo tay của Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, hôm nay Vũ Đồng cùng
Lục Hoàng đệ tân hôn không lâu, đúng là thời điểm càng thêm ngọt ngào,
tự nhiên nghe được tin đồn như vậy khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái. Nếu đến lúc đó Vũ Đồng có chút chán ghét ngươi thì ngươi cũng đừng nên để bụng.”
Ôn Uyển đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo cười một tiếng. Để bụng, có cái gì tốt để bụng. Người ta không chào đón ngươi, chẳng lẽ còn chạy
lên giảng đạo lý sao? Hơn nữa chuyện này quả thật không liên quan tới
nàng. Có điều người tung ra cái tin đồn này thật chịu khó bỏ ra công sức a.
Sau khi đám người Như Vũ đi rồi, Ôn Uyển nhìn một dãy các đĩa hoa quả bằng sứ màu trắng đựng đầy quả phỉ, hạt thông, hạt dẻ, long nhãn, hạch
đào, hạnh nhân cùng với các loại hoa quả tươi mới. Bản thân liền lấy
hạnh nhân bóc ra ăn hai miếng, vừa giòn lại có mùi thơm rất tốt.
Hạ Dao lại bóc thêm mấy quả hạch đào nữa đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển
khoát tay: “Tự ngươi ăn đi, Hạ Dao, ngươi nói xem lời nói của thái tử
phi có mấy phần khích bác, lại có mấy phần chân thật?”
Hạ Dao trầm mặc một chút nói: “Khích bác thì chiếm hai phần, độ chân
thật thì chiếm tám phần. Lời thái tử phi nói là sự thật, nếu như không
phải Lục hoàng tử phi cố ý bất hòa thì không thể một thời gian dài như
vậy cũng không đi tới chỗ quận chúa. Hôm nay hoàng thượng càng nể trọng
tam hoàng tử hơn, thái tử và tam hoàng tử càng ngày càng bất hòa, mà
quan hệ của tam hoàng tử cùng lục hoàng tử luôn luôn thân mật hơn so với thái tử. Nếu như tam hoàng tử muốn giành vị thì lục hoàng tử nhất định
sẽ đứng về phía tam hoàng tử.”
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Vậy ngươi nói xem, Tam hoàng tử sẽ cùng thái
tử tranh nhau sao? Hiện tại, Tam hoàng tử quả thật vẫn cung kính thái
tử. hơn nữa người mà tam hoàng tử chủ yếu nhằm vào là ngũ hoàng tử.”
Hạ Dao khẽ cười nói: “Tam hoàng tử là người thông minh, dù sao chỉ
cần thái tử vị của Thái tử không bị hoàng thượng huỷ bỏ. Thì tất cả bọn
họ đều là thần. Hơn nữa thái tử là ca ca ruột thịt của tam hoàng tử, tam hoàng tử có muốn làm gì thì trước tiên cũng cần đối phó với ngũ hoàng
tử trước. Ngũ hoàng tử có thể xem như cũng là một người có năng lực cạnh tranh. Nếu không thì trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tam hoàng tử
sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Ôn Uyển cầm một quả táo đứng lên cắn một cái. Nuốt miếng táo trong
miệng xuống rồi nói: “Không nghĩ tới lại đứng thành hàng nhanh như vậy
rồi, đoạt đích này cũng đã hiện ra đầu mối.” Nói xong, lại tiếp tục cắn
mạnh một cái, giống như quả táo kia có thù oán với nàng vậy.
Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Quận chúa, phải cẩn thận đề phòng.”
Ôn Uyển không thèm để ý, cầm quả táo ra khỏi phòng, đi tới sân. Dưới
tàng cây lựu, ngồi lên dây đu, vừa ăn táo, Hạ Dao liền ở bên cạnh đong
đưa chiếc đu, thật sự là chơi rất nhàn nhã.
Đột nhiên quả táo trong tay Ôn Uyển rơi ra ngoài, nếu không phải phản ứng của Hạ Dao nhanh thì cả người Ôn Uyển thiếu chút nữa cũng té trừ
trên chiếc đu xuống, Hạ Dao liền nói: “Quận chúa, người có sao không?”
Gương mặt Ôn Uyển nhăn nhó, nôn mửa một lúc lâu liền chỉ vào quả táo
kia nói: “Ngươi nhìn xem quả táo này là người nào đưa tới, có chủ tâm
gây sự với ta sao?”
Hạ Dao vừa nhìn, thấy trong quả táo có một con sâu nhỏ còn đang ngọ
nguậy trong quả táo, lại nhìn bộ dạng thống khổ của Ôn Uyển liền đi tới
vỗ vỗ lưng Ôn Uyển nói: “Không có chuyện gì, Quận chúa không cắn tới chỗ con sâu đó, sau này nếu ăn thì cắt ra ăn sẽ không có chuyện như vậy
nữa.”
Ôn Uyển lầm bầm trong miệng, bộ dáng rất không vui, Hạ Dao cười ha hả an ủi, lại bảo Hạ Dao mang tới một chén long nhãn nhỏ, bóc sạch sẽ rồi
đưa cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn long nhãn trắng nõn liền lấy hai quả ăn, buồn bực đứng
lên nói: “Thời gian này không có người nào chịu sống yên ổn, không biết
tương lai sẽ như thế nào nữa đây?” Nói xong liền ngồi trở lại trên xích
đu: “Đẩy cao lên một chút.” Mỗi lần Ôn Uyển đu dây đều đu tới nghiện,
bởi vì Hạ Dao sẽ dùng hết sức để cho nàng tận hứng.