Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển còn đang mải suy nghĩ mọi chuyện thì Hạ Ngữ đã đi tới nói:
“Quận chúa, ở ngõ Thiên Thủy bên kia nhận được tin nói thất phu nhân đã
có thai, cũng được tầm một tháng rồi.”
Ôn Uyển vừa nghe được tới câu nói kia liền lập tức kêu người đem
thuốc bổ qua tặng, trong lòng cũng lẩm bẩm hi vọng cái thai lần này sẽ
là nhi tử.
Đang nói thì Vũ Đồng cũng đưa thiếp mời tới nói muốn tới gặp Ôn Uyển. Ôn Uyển ném thiệp qua một bên nói: “Ra nói với người đến là ta không
rảnh, còn đang rất bận rộn đây!” Nàng quả thật là vô cùng bận rộn. Trên
đầu một đống chuyện lớn nên căn bản không có thời gian mà đi gặp khách,
hơn nữa ánh mắt của Vũ Đồng khi đó… mặc dù nói là nàng không thẹn với
lương tâm nhưng nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng tin là bản thân Vũ
Đồng cũng như vậy. Nếu đã như vậy thì sao còn muốn mời nàng làm gì. Ôn
Uyển không muốn suy nghĩ sâu xa thêm, chỉ thấy như vậy rất lãng phí thời gian. Nàng cũng không có cái tâm tư mà đi suy đoán xem Vũ Đồng đang
nghĩ cái gì cho nên tốt nhất là cự tuyệt. Dù sao thì nàng chưa bao giờ
tới tham gia yến hội nên cũng không thể tìm ra được lỗi của nàng được.
Ở bên này Ôn Uyển còn đang bận rộn thì bên kia hoàng đế đã tuyên
triệu nàng vào cung. Ôn Uyển còn tưởng hoàng đế tìm nàng là có chuyện gì nên vội vàng đi vào cung. Nhưng lúc gặp hoàng đế thì hoàng đế lại
dẫn nàng tới chỗ của quý phi.
Ôn Uyển nghi ngờ, một mực chờ tới khi gặp được quý phi ở cung điện,
thấy ở trong cung điện còn có một người con trai mặc áo gấm màu xanh đen với đường viền màu bạc, trên đầu buộc bạch ngọc quan thì đã hiểu được
là chuyện gì xảy ra rồi.
Lần này nam tử đầu tiên là hành lễ với hoàng thượng, sau đó cũng hành lễ với Ôn Uyển: “Quận chúa mạnh khỏe.”
Ôn Uyển nhìn nam tử phong lưu phóng khoáng này, đối mặt với nàng vẫn
giữ được vẻ mặt bình thản tự nhiên, là một nam tử mặt mày nghiêm nghị
lẫm liệt giống như sông núi thì rất kỳ quái mà nhìn hoàng đế, trong con
mắt đầy vẻ nghi hoặc (nếu nàng không biết đây chính là loại tiếp
xúc khác thì nàng sống nhiều năm như vậy cũng vô dụng).
Lần này Ôn Uyển đi ra ngoài, trên người mặc một bộ xiêm y màu đen,
búi một búi tóc đơn giản bình thường, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm
phượng.
Ôn Uyển mặc một thân xiêm y này lên người cũng không xinh đẹp hơn ai
nhưng vô hình lại lộ ra được khí thế, đứng ở bên cạnh hoàng thượng cũng
không khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua (triều phục của hoàng đế thời
hán chính là vương miện màu đen). Ôn Uyển mặc bộ xiêm y này nhìn rất
lạnh lùng, lần này còn cố ý mặc để cho hoàng đế nhìn một chút xem hiệu
quả ra sao nên đúng dịp rồi.
Hoàng đế cười nói: “Ôn Uyển. Đây là Văn Dược, hiện đang nhận chức ở trong quân.”
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, cười đứng lên chào hỏi.
Văn Dược quy củ mà đứng, thời điểm cúi đầu xuống cũng nhìn Ôn Uyển
một cái, cái nhìn này có thể khiến hắn kết luận rằng Ôn Uyển quận chúa
là một nữ nhân vô cùng cường thế (có đôi khi, ánh mắt cũng sẽ gạt người. Thật ra thỉnh thoảng ở trong nhà Ôn Uyển cũng có thể dịu dàng săn sóc
như một con cừu nhỏ). Mà bản tính hắn lại thích những nữ nhân yếu đuối
xinh đẹp dịu ngoan. Lại có thêm được tin đồn lúc trước nói Ôn Uyển quận
chúa đã tuyên bố nếu cưới nàng thì không được có thông phòng tiểu thiếp, sau này chỉ sống với một mình nàng. Thật ra thì Văn Dược có chút không
quá nguyện ý. Hắn cũng không muốn phải đeo một cái danh tiếng sợ vợ trên lưng, sau này ở trong quân làm sao còn có thể ngẩng đầu lên được.
Văn Qúy phi nhìn thoáng qua hoàng đế, hoàng đế khẽ gật đầu. Văn Qúy
phi nhiệt tình vạn phần đi tới nói: “Quận chúa, thất thần làm gì vậy.
Mau ngồi xuống đi.”
Ôn Uyển nhìn bụng của Văn Qúy phi có chút to ra liền cảm thán. Năng
lực gieo giống của Cậu Hoàng đế thật sự không tồi a, hậu cung hôm nay
liên tiếp xuất hiện hoàng tử rồi.
Ôn Uyển ngồi xuống, nhìn Văn Dược đang đứng, trong đầu nhanh chóng
hiện lên những tư liệu liên quan tới Văn Dược. Văn Dược, nam, hai mươi
sáu tuổi, đang là tướng quân tam phẩm. Nếu như không phải phía trước có
một Bạch Thế Niên quá mức chói lọi cường thịnh thì tướng quân trẻ tuổi
chói mắt nhất triều Đại Tề có thể là Văn Dược rồi.
Đáng tiếc, ‘trời sinh Du sao còn sinh Lượng’, có Bạch Thế Niên ở đó
nên Văn Dược chỉ có thể vạn năm làm kẻ thứ hai. Chẳng qua người này coi
như cũng có vận khí không tệ, thời điểm làm phản đã mò đi kiếm quân công nên được thăng hai cấp, nếu không thì hôm nay vẫn còn đang ngồi yên ở
vị trí tứ phẩm, có khoảng cách rất xa với Bạch Thế Niên.
Ngay từ thời điểm năm đó khi chọn phó soái Ôn Uyển đã nghe thấy được
đại danh của người này. Mặc dù nổi tiếng đã lâu nhưng đây là lần đầu
tiên gặp mặt.
Trong lòng Ôn Uyển có chút bình luận, diện mạo anh tuấn tiêu sái, đặc biệt là một đôi lông mi dài rậm xinh đẹp không giống như nam tử nên có. Ôn Uyển vẫn thật không nghĩ tới, Bạch Thế Niên là một đại suất ca rồi,
mà nam tử này bề ngoài cũng không chút nào kém hơn Bạch Thế Niên. Chỉ
nói tới khoản dung mạo thôi thì có thể hơn Bạch Thế Niên một bậc.
Trong lòng Ôn Uyển vừa so sánh tới lui, cuối cùng cũng rút ra được
một kết luận. Người này có thể không kém Bạch Thế Niên nhiều lắm. Đôi
môi mỏng khẽ cong lên kia có thể thấy được người này vô cùng có ngạo
khí. Hơn nữa Ôn Uyển nghe người xưa nói người môi mỏng mà lại là người
có vị trí cao thường là người tư lợi, bạc tình bạc nghĩa. Bạch Thế Niên
mặc dù cũng có chút cuồng vọng nhưng tướng mạo có thể xem là đoan đoan
chính chính, nhìn nhiều tin nhiều, còn đôi môi…
Á. . . .Ôn Uyển đỏ mặt lên, vội vàng kéo suy nghĩ của mình về.
Điểm biến hóa nho nhỏ này của Ôn Uyển cũng rơi vào trong mắt hoàng
đế. Trong mắt hoàng đế tràn đầy tươi cười, xem ra Ôn Uyển có ý rồi, tất
nhiên, Ôn Uyển khó có được thời điểm thẹn thùng một phen, hoàng đế cũng
ít thấy.
Hoàng đế hỏi Văn Dược không ít chuyện.
Ôn Uyển nhìn bộ dáng kia vốn không có ý nghĩ gì, lại thấy hắn đầy quy củ thì nhìn không chớp mắt, vì chuyện của tỷ tỷ Tư Nguyệt mà Ôn Uyển có ấn tượng không tốt với người của Văn gia, sắc mặt lại càng nhàn nhạt
nhưng cũng không tiện trưng mặt mũi rõ ràng trước mặt hoàng đế nên an
tĩnh ngồi xuống nghe hai người nói chuyện.
Hoàng đế hỏi Ôn Uyển nói, Ôn Uyển chỉ dùng ừ, dạ qua lại để trả lời.
Người sáng suốt nhìn lên cũng biết là có lệ. Ôn Uyển hoàn toàn không có
trạng thái gì cả.
Văn Dược đứng nguyên ở chỗ đó, ánh mắt nhìn cũng không nhìn Ôn Uyển, vô cùng thủ lễ, không vượt lôi trì nửa bước.
Ôn Uyển nghĩ đến: nếu hiện tại người đứng trước mắt chính là Bạch Thế Niên thì tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy, ánh mắt tên kia nhất
định sẽ nhìn nàng chằm chằm. Nghĩ đến Bạch Thế Niên, Ôn Uyển nổi giận
bĩu môi. Đầu óc nàng nở hoa rồi, tại sao lại nghĩ đến cái tên kia?
Hoàng đế thấy Ôn Uyển như đi vào cõi thần thiên, trạng thái như không dừng ở đây thì im lặng.
Sau khi Ôn Uyển đi vào cõi thần tiên xong thì cũng hướng về phía
hoàng đế ra ám hiệu là nàng muốn đi, còn có nhiều chuyện cần phải xử lý, làm sao có thể lãng phí ở đây thời gian được.
Trên đường về Ôn Uyển oán giận hoàng đế: “Cậu Hoàng đế, lần sau nếu
còn có những chuyện như vậy nữa thì hãy nói trước cho con biết, đừng để
cho con phải ứng phó không kịp. Còn nữa, con không muốn bị người ta
dùng ánh mắt xoi mói nhìn, giống như là đang tìm điểm cân xứng vậy.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển nói: “Mặc dù Văn Dược lớn hơn con vài tuổi
nhưng tướng mạo tài năng cũng không tệ. Rất phù hợp với những điều kiện
mà con nói kia, con nên tìm hiểu thêm.”
Ôn Uyển lầm bầm trong lòng, làm sao ta lại phải hiểu, dù sao cũng
không lấy: “Không có hứng thú. Tuổi lớn như vậy còn chưa thành thân, sẽ
không phải là khắc vợ chứ?” Bạch Thế Niên già như vậy còn không cưới
được vợ là bởi vì khắc vợ. Chẳng lẽ người này cũng khắc vợ nhưng chưa
từng nghe qua tin đồn như vậy a!
Hoàng đế cười mắng: “Con nói hươu nói vượn cái gì, làm sao lại nhiều
người khắc vợ tới vậy (hoàng đế cũng biết Ôn Uyển ám chỉ Bạch Thế Niên). Văn Dược có tầm mắt cao, một mực không nhìn trúng cô nương khác nên mới bị trễ nải tới bây giờ. Cậu cảm thấy rất tốt, hơn nữa tất cả đều phù
hợp với yêu cầu của con.”
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói: “Không có hứng thú. Có cách ngôn
nói: người môi mỏng mà lại nhọn là người tư lợi, bạc tình bạc nghĩa. Con không muốn tìm trượng phu như vậy.”
Hoàng đế sửng sốt: “Đây là lời nói của ai vậy? không có bằng chứng gì mà con cũng tin sao?”
Ôn Uyển nhìn thấy bên cạnh hoàng thượng đã có một tầng tuyết thật dầy liền đi tới giẫm hai chân lên đó, sau đó lại quay đầu lại. Hoàng đế
nhìn thấy hành động tức giận của nàng thì bật cười.
Sau khi Ôn Uyển đi đến đó thì cũng nói với hoàng đế: “Là cách ngôn,
nhưng cách ngôn thường thường cũng vô cùng có đạo lý. Bởi vì đó đều là
do các cổ nhân căn cứ theo vô số những tiền lệ trước đó rồi mới đưa ra
kết luận. Cậu Hoàng đế, có thể người không chú ý tới nhưng khi con đi ra đi vào thì người này chỉ nhìn hai lần, đầu tiên là đánh giá tướng mạo
của con, sau đó là ánh mắt nhìn con rời đi. Cậu Hoàng đế, ý nghĩ của
người này rất rõ ràng, bản thân hắn đối với con một chút hứng thú cũng
không có, căn bản là không muốn cưới con. Hắn cưới con chỉ vì Văn gia,
là Văn gia muốn kết hôn với con chứ không phải Văn Dược hắn muốn kết hôn với con. Văn gia vì muốn thịnh vượng cho gia tộc nên muốn cưới con về
làm người bày biện, con mới không cần gả đâu!”
Hoàng đế cười nói: “Con còn chẳng biết hắn mà đã dám nói ra những
bình luận như vậy. Cậu lại cảm thấy Văn Dược thật sự cũng không tệ, phù
hợp với tất cả những yêu cầu của con.”
Ôn Uyển thu lại nụ cười: “Con tin tưởng ánh mắt của mình, hơn nữa Văn gia muốn cưới con là có thâm ý sâu sắc. Văn gia đời thứ hai không có
được một người tài nào, đều dựa vào sự che chở của tổ tiên. Đến đời thứ
ba thì cũng chỉ có được một Văn Dược tương đối có tài, có thể Văn đại
tướng quân chỉ vì có được một người nối nghiệp suất sắc như vậy nên
không chịu đựng được việc hắn gặp phải điều gì không tốt. Dựa theo tư
chất của Văn Dược thì không phân cao thấp với Bạch Thế Niên nhưng đáng
tiếc là Văn đại tướng quân lại đưa ra một quyết định sai.”
Hoàng đế rất có hứng thú: “Quyết định sai gì?”
Ôn Uyển lắc đầu, có chút tiếc hận nhìn lên bầu trời xanh thẳm bao la: “Cậu, người có nghe nói qua ấu ưng trưởng thành Hùng Ưng là như thế nào không?”
Hoàng đế gật đầu, không biết tại sao đề tài này lại nói lên cùng với Văn Dược rồi.
Ôn Uyển cười nói: “Một con ấu ưng mới ra đời không bao lâu sẽ phải
chịu đựng sự huấn luyện tàn khốc của mẫu ưng. Thời điểm mẫu ưng huấn
luyện, ấu ưng không bao lâu là có thể một mình bay lượn, nhưng đây chỉ
là bước đầu tiên, bởi vì … loại bay lượn này chỉ khá hơn bò sát một
chút, ấu ưng cần hàng trăm hàng ngàn lần để huấn luyện, nếu không thì
không thể đạt được thức ăn ở trong miệng của mẫu ưng. Bước thứ hai, mẫu
ưng dẫn ấu ưng tới chỗ cao, hoặc ngọn cây hoặc trên vách đá, sau đó ném
chúng xuống, có con ấu ưng vì khiếp đảm mà bị mẫu ưng ném chết. Bước thứ ba, những con ấu ưng kia bị mẫu ưng đẩy xuống vách đá mà có thể thắng
lợi bay lượn thì sẽ gặp phải cửa ải cuối cùng, cũng là cửa ải mấu chốt
nhất và khảo nghiệm gian nan nhất, xương cốt trong cánh của bọn chúng
phần lớn sẽ bị mẫu ưng bẻ gãy sau đó lại đẩy từ chỗ cao xuống. . . . .
.”
Hoàng đế hiểu được ý tứ của Ôn Uyển.
Ôn Uyển tiếp tục nói: “Hùng Ưng phải trải qua huấn luyện tàn khốc gần như biến thái mới có thể trưởng thành là một con Hùng Ưng bay lượn trên bầu trời. Nếu như năm đó Văn đại tướng quân không thả Văn Dược vào Tây
Giao Doanh mà trực tiếp thả vào duyên hải, giống như Bạch Thế Niên ở
duyên hải chống lại giặc Oa thì Đại Tề hôm nay đã có hai vị tướng quân
cùng nổi danh thiên hạ. Văn Dược không trải qua chém giết, địa vị cao
của hắn hôm nay là do gia tộc che chở mà có. Khởi điểm giống nhau nhưng
đường đi khác biệt nên thành tựu tương lai cũng sẽ không giống.”
Hoàng đế không biết, Ôn Uyển còn có một phen giải thích khác như vậy. Hoàng đế cười nói: “Văn Dược chỉ hơi kém sắc Bạch Thế Niên một chút
thôi. Ở Đại Tề, hắn cũng là một tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, làm sao
lại trở thành vô năng như con nói vậy.”