Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển ngồi trong xe ngựa ấm áp như mùa xuân, lại được ăn điểm tâm
thơm ngào ngạt và uống trà sâm, nửa điểm cũng không đề cập tới Văn Dược. Một bộ dáng thoải mái sung sướng khiến cho những người bên cạnh cảm
thấy chấn động lớn. Ôn Uyển ở trên phương diện ăn uống soi mói tới không gì sánh được, chính vì thế nên đầu bếp ở trong phủ quận chúa đều có thể sánh ngang được với đầu bếp cao cấp nhất ở Ngự thiện phòng. Người bên
cạnh toàn bộ được lợi.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nhàn nhã không thèm để tâm thì nói: “Quận chúa,
nô tỳ thấy Văn tướng quân kia thật ra cũng không tệ lắm đâu, quận chúa
người thật sự không nghĩ tới ?”
Ôn Uyển đưa tay véo một chút điểm tâm ở trong đĩa tráng men rồi đưa
tới trước mặt hai người, hai người mỗi ngươi cầm một miếng. Ôn Uyển
không phải là người hẹp hòi, chỉ cần nàng có gì thì hai người cũng đều
có được. Thu cái đĩa lại rồi đặt lại trên bàn: “Hạ Ảnh, ngươi thật không có ánh mắt. Nam nhân kia mà ngươi cũng để ý?”
Hạ Ảnh ngạc nhiên: “Tại sao? Nô tỳ cảm thấy là rất tốt mà.”
Hạ Dao ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ôn Uyển.
Ôn Uyển coi như không nhìn thấy ánh mắt này, hừ một tiếng, thật giống như là nói tốt tới như thế nào thì đối với nàng cũng không có một cọng
lông quan hệ gì. Bộ dáng lão luyện nắm chặt trà dưỡng sinh trong tay từ
từ uống, thật ra thì trong lòng không tự chủ được mà so sánh Văn Dược
với Bạch Thế Niên. Ừ, Hạ Dao nói thật sự đúng rồi, Văn Dược này mà so
sánh với Bạch Thế Niên thì ít nhất nhìn Bạch Thế Niên có thể tin tưởng
được nhiều hơn, ban đầu Bạch Thế Niên thấy nàng cũng không phải là thần
sắc như vậy, cho dù là lần đầu tiên thì trong mắt người ta tất cả đều là vẻ tôn kính, không có một bộ dáng giống như Văn Dược là lão tử, mà
ngươi gả được cho ta chính là phúc khí của ngươi ( đây thật sự hoàn toàn chính là thành kiến ).
Chỉ so điều này thôi thì Bạch Thế Niên quả thật là tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Ôn Uyển nói thầm, chỉ hy vọng tên kia đừng làm cho mình
thất vọng.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Bạch Thế Niên khắc vợ nhưng lại nạp thiếp rồi.” Một câu nói liền làm cho Hạ Dao nghẹn lại.
Hạ Dao bực mình.
Trên mặt Ôn Uyển lại tràn đầy tươi cười, cười đến rất là thoải mái,
nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hạ Dao ở
trước mặt Hạ Ảnh kinh ngạc tới vậy.
Hạ Ảnh nói tiếp: “Thật ra thì Văn Dược này quả là không bằng được
Bạch Tướng quân. Có thể thủ tang vợ ba năm, lại còn nói sẽ không lấy thê vì trả ân tình rồi mới miễn cưỡng bị buộc cưới thiếp. Bạch phu nhân quả thật ít phúc khí, nếu không thì sẽ là người để cho mọi nữ tử trong
thiên hạ hâm mộ rồi, đúng là phúc phận không đủ nên không đảm đương được thâm tình hậu ý của Bạch tướng quân.”
Ôn Uyển nghe lời này thì dùng sức mà ho khan. Hạ Dao nhẹ nhàng giúp
đỡ Ôn Uyển thuận khí, cười nói: “Quận chúa. Không so mới không biết. Chỉ có so qua mới biết được.”
Ôn Uyển sau khi thuận khí xong thì lập tức khôi phục lại như bình
thường, thổi thổi chén trà sứ cổ rồi nhấp một miếng nhỏ, dựa vào buồng
xe, lập tức nói sang chuyện khác: ” Tại sao Văn Dược đến bây giờ còn
chưa lấy vợ? Ta chưa nghe nói qua tin đồn hắn khắc vợ.” Bạch Thế Niên
bởi vì khắc vợ, lại cộng thêm nguyên nhân là nàng nên mới kéo dài nhiều
năm như vậy. Văn Dược vốn là một vị đệ tử thế gia tại sao vẫn còn
chưa thành thân a, điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy quái dị.
Hạ Dao cũng tỏ vẻ không hiểu: “Nghe nói, hắn nhất định phải tìm được
một vị tuyệt thế mỹ nhân mới nguyện ý cưới.” Đây chính là nguyên nhân mà Hạ Dao không phát biểu ý kiến.
Ôn Uyển buồn bực: “Văn gia không quản sao ?”
Hạ Dao lắc đầu: “Nguyên nhân cụ thể thì không rõ ràng lắm.”
Ôn Uyển cười vô cùng vui vẻ: “Làm sao lại cảm thấy giống như có chút
giận dỗi ở đây vậy? phân cao thấp với ai? Cùng Bạch Thế Niên sao? Tại
sao?” Vạn năm làm lão nhị thì cũng là một loại oán niệm rất dễ có, đối
với chuyện này Ôn Uyển cũng có thể thông cảm.
Hạ Dao cười đến vô cùng quỷ dị: “Nghe nói, năm đó Văn tướng quân ái
mộ Lý cô nương. Đáng tiếc, Lý cô nương chỉ thích Bạch Thế Niên. Nhưng
Bạch Thế Niên lại cứ hết lần này tới lần khác không thèm ngó tới người
trong lòng hắn nên khiến cho hắn phải nghẹn một hơi. Hiện tại Bạch Thế
Niên lại dâng một đệ nhất mỹ nhân ở biên quan làm thiếp nên hắn lại càng không thoải mái. Hôm nay Bạch Thế Niên lại thâm tình hậu ý mà hướng về
phu nhân của mình, đoán chừng là hắn nghĩ tới không biết phu nhân của
Bạch Thế Niên rốt cục là thần thánh phương nào mà đáng giá để Bạch Thế
Niên quyết tâm không tái hôn lần nữa?”
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Cái này nhập ma chướng rồi?” Oán niệm thành cái bộ dáng này rồi sao?
Hạ Dao tỏ vẻ không biết: “Văn Dược mấy lần muốn thỉnh cầu hoàng
thượng đi biên quan, hoàng thượng đều không đáp ứng. Đoán chừng Hoàng
thượng đã nhìn ra nên không để cho hắn đi biên quan.”
Ôn Uyển mím môi khẽ cười. Hoàng đế từ trước đến giờ lấy quân quốc đại sự xem là chuyện quan trọng nhất, hoàng đế còn muốn tiêu diệt thát tử
Mãn Thanh, sao lại có thể để biên quan xuất hiện nội đấu như vậy được?
Hạ Dao thấy Ôn Uyển thờ ơ thì trong lòng lại vô cùng kỳ quái, tại sao mọi người đều khen ngợi Bạch tướng quân anh tuấn tiêu sái, tình sâu như biển, là phụ nữ thì nhìn đều cảm động, ngay cả Hạ Ảnh cũng khen ngợi.
Tại sao quận chúa của bọn họ lại coi như một cái sẹo mà liều mạng đẩy ra ngoài đây.
Hạ Ảnh cũng gật đầu nói: “Quận chúa, thật ra thì Văn Dược này có hai nha hoàn thiếp thân, nghe nói đều là tuyệt sắc.”
Ôn Uyển giận trừng lớn con ngươi lên: “Biết có nữ nhân, sao không nói sớm? Còn vội vàng giới thiệu lên cho ta làm cái gì, là người nào giới
thiệu? Văn quý phi sao? nữ nhân này có chủ ý gì?”
Hạ Dao cười: “Có chủ ý gì còn không quá rõ sao? Cưới Quận chúa về nhà tương đương với đón tài thần về. Văn quý phi nói không chừng còn có thể leo lên vị trí hoàng quý phi. Văn gia cưới được Quận chúa trở về thì có thể phát tài lớn rồi.”
Ôn Uyển mấp máy miệng nhưng không nói gì, người ở phía ngoài cũng
biết nàng một năm thu vào hơn ngàn vạn bạc. Mặc dù nói căn bản đều như
nội vụ phủ của hoàng đế nhưng theo như suy nghĩ của rất nhiều người,
móng tay nàng chỉ tùy tiện thò ra một chút cũng đủ chi phí sinh hoạt của họ trong một năm, cái này tuyệt đối không phải là khoa trương. Hôm nay
Chân Chân và Mai nhi mở ra một cửa hàng hương liệu chính là một ví dụ,
tiền lời mỗi tháng có hơn hai ngàn rồi. Ôn Uyển buồn bực. Tài thần Quận
chúa, tài thần Quận chúa thật không phải là một danh hiệu tốt.
Hạ Ảnh rất thức thời không nói thêm gì nữa. Thật ra thì trong mắt
nàng thấy, chỉ cần Quận chúa đáp ứng, hai nha hoàn tuyệt sắc này tự
nhiên cũng sẽ được Văn gia xử lý thích đáng, chẳng qua về điểm người Ôn
Uyển chọn lựa ở bên ngoài không được có thông phòng tiểu thiếp này thì
nàng cũng không thể nào hiểu được, lúc trước có thì đuổi đi không phải
là được rồi sao?
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không có phản ứng: “Quận chúa, có nhiều thứ bỏ
qua thì sẽ không còn cơ hội nữa.” Ý của Hạ Dao chỉ ra. Chỉ cần Quận chúa nguyện ý mở miệng thì đây chính là một đoạn lương duyên cẩm tú, đáng
tiếc là Ôn Uyển không đồng ý. Có đôi khi Hạ Dao thật sự không hiểu được
Ôn Uyển.
Ôn Uyển nháy nháy mắt, không tiếp lời thêm nữa, trên mặt không biểu
lộ gì nhưng trong đầu đã hồi tưởng tới Bạch Thế Niên là dạng gì, giống
như phong nhã, so sánh với Văn Dược thì đẹp trai hơn nhiều. Nhưng Ôn
Uyển có năng lực điều khiển suy nghĩ vô cùng tốt nên rất nhanh đã ném
những ý nghĩa này ra ngoài, híp mắt dưỡng thần.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển tựa vào trên gối đầu dưỡng thần liền buồn bực.
Tính tình của Quận chúa rất cố chấp, nàng chỉ có thể thở dài. Như vậy
nếu để cho quận chúa nhận định mọi chuyện có chút thay đổi thì mới có
thể, đáng tiếc là tướng lãnh ở biên quan muốn tới kinh thành đâu dễ dàng như vậy.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, trên mặt là một bộ dáng vân đạm phong
khinh, bình tĩnh dùng xong bữa cơm rồi vào thư phòng. Trong thư phòng
chính là địa phương mà nếu không có nàng phân phó thì không người nào
dám tiến vào. Ôn Uyển ngồi ở trên ghế quý phi, một mình ở thư phòng lâm
vào trầm tư.
Một loạt những hành động hôm nay, nàng cũng nghi ngờ hoàng đế rốt
cuộc là thật sự yên tâm hay là thử dò xét nàng, hoặc là dùng biện pháp
đến để dò xét Văn gia. Văn gia là vọng tộc trăm năm, mặc dù hôm nay có
chút giống thời kỳ suy tàn nhưng ở trong quân đội thì Văn gia cũng có
chút thế lực. Hôm nay hoàng đế bố trí không ít thế lực của mình ở trong
quân để nắm giữ quân quyền nhưng thế lực của Văn gia không thể khinh
thường được.
Bản thân Ôn Uyển không phát hiện ra là ở trong lúc vô tình đã mắc
phải bệnh đa nghi rất nặng, trong lòng hoàng đế nghi ngờ chính là triều
thần mà nàng không yên lòng lại là hoàng đế, bởi vì Ôn Uyển thấy được sự lạnh lùng của hoàng đế đối với con cái, đối với phi tần hậu cung cũng
vô tình. Mặc dù nàng biết mình là một ví dụ đặc thù, nhưng chính bởi vì
nàng là một đặc thù nên lại càng phải cẩn thận hơn. Một khi cảm giác
được mình là đặc thù mà mất đi lòng cảnh giác thì đoán chừng nàng đã
cách cái chết không xa rồi.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển không phủ nhận hoàng đế có thể thật lòng hi vọng
nàng đến Văn gia, vì nàng tìm kiếm một hôn nhân tốt, nhưng nàng không
dám xem thường. Tình thế hôm nay rất tốt nên tất nhiên mọi thứ đều thuận lợi, nhưng nếu một khi có người khích bác đến sự nhạy cảm đa nghi của
hoàng đế thì chính là tai nạn ở trước mắt rồi.
Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh đi điều tra Văn gia đặc biệt là tự liệu về Văn
Dược, nàng muốn từ đó để tỉ mỉ tìm kiếm, bản ý của hoàng đế là không hi
vọng nàng gả vào thế gia võ tướng, lần này hoàn toàn là một lần dò xét
hay thật sự hoàng đế đối với nàng đã yên tâm rồi
Nếu như thật sự đối với nàng có thể yên tâm, vậy thì có thể nói để
cho Bạch Thế Niên trở lại kinh thành một chuyến, còn nếu không phải thì
cần tìm kiếm một cơ hội thích hợp khác. Ôn Uyển khẽ than thở, nàng rất
hi vọng hoàng đế là thật tâm, là nàng đa nghi, là nàng sai lầm, chính
nàng lấy lòng tiểu nhân đi đo bụng quân tử. Như vậy thì nàng cũng có thể dễ dàng hơn một chút rồi.
Ôn Uyển đè xuống huyệt Thái Dương của mình, cố gắng làm cho mình bình phục tâm tình.
Không lâu sau thì tất cả phi tần ở trong cung đều biết Ôn Uyển đã gặp qua Văn Dược. Ôn Uyển biết đây chính là biến tướng của thân cận thì
những người khác dĩ nhiên cũng biết.
Tin tức kia vừa truyền ra ngoài thì hoàng hậu chính là người sợ hãi
đầu tiên, nếu như Ôn Uyển đến Văn gia, đối với Văn quý phi mà nói đó
chính là như hổ thêm cánh. Nhưng đối với bà cùng phe phái của thái tử mà nói thì lại cực kỳ nguy hiểm.
Thích quý phi cũng lo lắng, vạn nhất thật sự thành, Văn quý phi được
một Ôn Uyển quận chúa trợ giúp cho, vậy thì lúc đó chỉ cần nói động tới
hoàng thượng để tứ phong nàng làm hoàng quý phi thì có thể ngang nhiên
leo lên trên đầu mình rồi, hơn nữa còn trợ giúp Văn gia được rất nhiều.
Không nên trách những người này suy nghĩ nhiều, thật sự hoàng đế đối
với Ôn Uyển muốn gì được đó, khiến cho điều này trở thành ám ảnh của tất cả cung phi, phi tần.
Điều này nhanh chóng đã được các nương nương ở trong hậu cung truyền
lời về nhà mình, phải gấp rút sưu tập những người phẩm chất quý trọng,
tài mạo song toàn mà xuất thân binh lính để tóm ra, cho nên trong kinh
thành xuất động tám phương, các thế gia đều có suy nghĩ không biết con
cái của mình liệu có thích hợp hay không?
Ôn Uyển rất nhanh nghe được tiếng gió, cảm thán mình đã thành một
khối thịt béo lớn rồi, người nào cũng muốn tới cắn một miếng, đáng tiếc
nàng không phải là một khối thịt béo lớn mà là một con Phượng Hoàng, là
phượng hoàng bay lượn trên đám mây nên không phải người khác muốn cắn
một cái liền có thể cắn được, nếu không cắn được còn chọc cho bản thân
tai họa đầy đầu.
Văn quý phi mấy lần muốn mời Ôn Uyển, Ôn Uyển đều quăng thiếp mời vào xó.
Ôn Uyển nghĩ tới hành động lần này của hoàng đế rốt cuộc là có ý
nghĩa gì, có thật đối với việc nàng gả vào tướng môn không có bất kỳ dị
nghị nào hay không? Bởi vì dựa theo lời nói của Ôn Uyển thì Văn gia là
một thế gia võ tướng, mặc dù hiện tại đang xuống dốc nhưng lạc đà gầy
vẫn tốt hơn ngựa béo, nếu thật cưới được nàng về, Văn gia nhận được trợ
lực của nàng, đối với hoàng gia mà nói là nguy hiểm vô cùng lớn.
Cậu Hoàng đế đối với nàng có thể yên tâm đến nước này sao?
Không tới mấy ngày Hạ Ảnh đã thu thập được toàn bộ tư liệu cần có đến cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cầm tư liệu tinh tế nghiên cứu cân nhắc, cuối cùng để tài liệu xuống rồi đứng lên rồi nhìn qua của sổ, nhìn bầu trời đen
nhánh bên ngoài hẳn là trời sắp mưa.
Mưa một chút liền tạnh, khí trời dần lạnh đi, cần phải mặc thêm quần áo rồi, đến hôm nay nàng đã cảm thấy dần dần lạnh đi.
Lúc này Ôn Uyển không biết mình nên dùng cảm giác gì phán xét thông
tin mới vừa nhìn thấy trong tư liệu, nàng chỉ biết là mình thật sự không muốn dùng ác ý phỏng đoán hoàng đế, nhưng nhìn xong mọi thứ thông tin
cặn kẽ của Văn Dược thì Ôn Uyển cảm thấy, ừ, rất buồn bực.
Văn Dược mặc dù chưa từng thành thân nhưng hắn không giống như Bạch
Thế Niên. Dựa theo lời nói của Hạ Dao, Bạch Thế Niên cũng có qua nữ nhân nhưng thật giống như vì một chút nguyên nhân mà người bình thường không thể hiểu được. Ôn Uyển nghe bát quái cũng không nghe được Bạch Thế Niên thật sự ham mỹ sắc ( Ôn Uyển tự động che đậy chuyện Bạch Thế Niên nhớ
tiểu hồ ly cùng Thanh nhi). Văn Dược thì không, Văn Dược cũng giống như
mọi đệ tử thế gia khác, từ mười lăm tuổi thì có nha hoàn thông phòng,
những năm này nữ nhân bên cạnh chưa từng dừng lại chỉ một người. Hạ Ảnh
nói hai nha hoàn tuyệt sắc chỉ là lời nói với bên ngoài. Không nói tới
nữ nhân bên ngoài, chỉ nữ nhân ở trong phòng đã có đến một tá rồi, hơn
nữa những nữ nhân này còn có một đặc điểm, tất cả đều xinh đẹp như hoa.
Chẳng qua trước đó vài ngày những cô gái này toàn bộ đã bị đuổi ra bên
ngoài, chỉ chừa lại hai nha hoàn tuyệt sắc hầu hạ.
Ôn Uyển xì mũi coi thường. Cái gì hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ,
trăm phần trăm là ấm giường. Từ một chút ít tư liệu ở đây Ôn Uyển đã có
thể đưa ra một kết luận, hơn nữa người này tính cách và dục vọng rất
mạnh. Chuyện này Hạ Ảnh chưa nói nhưng khi biết tin hai nha hoàn lưu lại thì cũng có thể kết luận ra, nếu không cứ giữ lại một là được rồi, giữ
lại hai không phải là quá gây chú ý rồi sao?
Ôn Uyển nói với hoàng đế, người môi mỏng mũi nhọn đều là người tư
lợi, bạc tình bạc nghĩa, nhưng trong lòng thì cảm thấy Văn Dược không
thật sự là người như vậy. Căn cứ theo những tài liệu nhận được thì Văn
Dược đã từng giết chết thứ đệ của mình, tình huống cụ thể thì trên tài
liệu không nói rõ.
Trừ lần đó ra, căn cứ theo những tư liệu đã có trước đó để phân tích
còn thấy người này rất bảo thủ, ở trong quân chỉ nói một chứ không có
hai, lại không chịu được chuyện người khác phản kháng ý muốn của hắn.
Được rồi, cái này ở trong quân, tướng soái là một loại nói một mà không
hai. Bởi vì bọn họ ra lệnh chính là quân lệnh. Ôn Uyển không chất vấn
nữa.
Nhưng căn cứ những chuyện này, Ôn Uyển có thể cho ra một cái kết
luận. Không nói Văn gia thế nào, nhưng Văn Dược tuyệt đối là một thứ cặn bã, nếu gả cho một nam nhân như vậy, nếu nàng vẫn có tôn vinh thì còn
tốt, vạn nhất lộ ra chuyện gì thì Văn Dược tuyệt đối là người đầu tiên
cầm sợi dây siết chết nàng, vạch rõ giới hạn với nàng, dù sao Văn gia
giết vợ cũng không phải là lần đầu tiên. Ôn Uyển gọi Hạ Dao tới nói:
“Ngươi đi điều tra thêm. Ta thật không tin cái tên phong lưu háo sắc kia đã hơn mười năm rồi mà còn không có được hài tử, làm sao có thể sạch sẽ được đến như vậy.”
Ý của Ôn Uyển là tốt nhất không để cho hoàng đế biết. Dù sao chỉ là
chuyện nhỏ, Hạ Dao tỏ vẻ nhất định sẽ tận lực, nhưng nếu muốn để cho
hoàng đế không biết thì có chút khó khăn.
Hoàng đế nghe được Ôn Uyển đang tra Văn Dược liền thấy kỳ quái:
“Không phải con nói Văn Dược không thích hợp à. Làm sao lại có hứng thú
rồi?”
Ôn Uyển chép miệng: “Theo như lời cậu nói, Văn Dược mọi thứ đều rất
phù hợp với điều kiện của con (đây tuyệt đối là lời nói trái lương tâm)
cho nên có chút động tâm, mới sai Hạ Ảnh đi dò tra thêm một chút nữa.”
Hoàng đế cười hỏi: “Như thế nào?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Không được. Những thứ khác không nói, đầu tiên cách khá xa cũng là một vấn đề lớn.”
Hoàng đế cười ha hả nói: “Chuyện này có khó khăn gì, điều hắn trở lại kinh thành báo cáo công tác là được. Như vậy không cần phải phu
thê chia lìa.”
Được rồi, Ôn Uyển cảm giác mình dùng cái này thử dò xét rất đáng xấu
hổ. Chẳng qua nàng vẫn kiên trì nói: “Văn Dược là người có chủ nghĩa nam nhân rất lớn, hơn nữa lại rất háo sắc, con cảm thấy không thể được. Nam nhân như vậy làm sao có thể cần, cậu hoàng đế người cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế cũng là nam nhân, háo sắc chính là bản tính của nam nhân.
Hoàng đế cảm thấy không sao? Nhưng Ôn Uyển đối với chuyện này rất nhạy
cảm, hắn cũng không tiện cùng Ôn Uyển thảo luận đề tài này: ” Con là tôn quý Quận chúa, nếu hắn dám bất kính không tôn trọng con thì cậu sẽ để
cho hắn phải khuất phục, chẳng qua cậu nghĩ là hắn cũng không có cái lá
gan này.”
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Cậu Hoàng đế, con muốn tìm người sống cùng tới
đầu bạc, là trượng phu cầm sắt cùng minh chứ không phải tìm một nam nhân để ganh đua dài ngắn, mỗi ngày ở trong nhà để xem ai cao ngạo hơn. Cho
dù con dùng thân phận để áp đảo hắn thì hai người cũng chỉ là tương kính như tân, không nói là thành thù, nhưng ít nhất oan gia là khẳng định.”
Hoàng đế ho khan một tiếng, khụ, cô nương trong nhà làm sao có thể
nghĩ đến cái gì cũng đều nói ra ngoài, đối với điểm này của Ôn Uyển thì
hoàng đế cũng phải im lặng, đây chính là di chứng do không có trưởng bối dạy dỗ tốt a: “Ôn Uyển, hôm nay con thân ở vị trí này, muốn tìm kiếm
được một người nam nhân, ừ, hoàn toàn phù hợp với tất cả các yêu cầu của con là không thể nào? Chỉ cần không khác lắm là được rồi.” Đây là ý
nghĩ chân thật nhất của hoàng đế, theo điều kiện của Ôn Uyển thì hắn
cũng tự hỏi là tìm không được.
Ôn Uyển cau mày: “Không được. Nhiều khuyết điểm như vậy, con chỉ phân tích ra một chút là đầu đã lớn rồi, con mới không cần người như vậy đâu !”
Hoàng đế thấy Ôn Uyển ghét Văn Dược liền cười nói: “Nếu như con cảm
thấy hắn không tốt, vậy thì chúng ta lại tìm tiếp, cũng không nhất thiết là phải dây dưa ở trên người của Văn Dược.”
Ôn Uyển gật đầu.
Không tới hai ngày, hoàng đế lại sai người đưa mấy tư liệu của mười
mấy người tới cho Ôn Uyển tự mình sàng lọc, vốn còn muốn để cho Ôn Uyển
gặp mặt một chút, nhưng Ôn Uyển lại cự tuyệt. Nói muốn xem qua tài liệu
trước, rồi mới đi gặp người.
Ôn Uyển nhìn mấy thứ danh sách này thì hoảng hốt một hơi, trong danh
sách này nếu không phải là đệ tử thế gia xuống dốc thì chính là con nối
dòng của quan văn, trong danh sách không có một người nào sinh ra là
binh sĩ trong thế gia võ tướng, mà yêu cầu của Ôn Uyển thì thiên hướng
về đệ tử trong nhà võ tướng thế gia.
Ôn Uyển nghĩ tới lời nói của Bạch Thế Niên, còn thấy được tình huống
của Văn Dược. Nàng chính là một người có tính thích sạch sẽ, hoàng đế
đối với nàng cũng hiểu rõ. Lấy sự hiểu biết của hoàng đế đối với nàng
thì nếu lấy Văn Dược, tình cảm vợ chồng không hợp là chuyện tuyệt đối có thể đoán trước được, nàng làm sao có thể trở thành trợ lực của Văn
Dược, không trở thành lực cản đã là không tệ rồi.
Ôn Uyển phịch một cái liền đứng lên. Đúng! Lực cản! Nếu quả nàng
thật sự gả cho Văn Dược, cho dù vợ chồng chung đụng hòa hợp cũng sẽ trở
thành một lực cản. Văn Dược vốn không phải dựa vào quân công mà thăng
lên. Địa vị cao của ngày hôm nay có một nửa là do dựa vào sự che chở của gia tộc, nàng biết được chuyện này thì làm sao hoàng đế lại không biết, nếu thật sự Văn Dược cưới mình thì việc triệu hồi về kinh thành đến lúc đó nhất định sẽ khiến cho người ta nhìn ngó. Những chuyện bị áp chế
trước kia nhất định sẽ bung ra. Một khi có những chuyện này bung ra bên
ngoài thì con đường làm quan của Văn Dược tới lúc đó cũng sẽ kết thúc.
Đối với một nam nhân không tới ba mươi tuổi thì đây là đả kích trí mạng. Nam yếu nữ mạnh, lấy tính tình của Văn Dược mà có thể tha thứ dễ dàng
mới là kỳ quái, lấy tính tình của nàng tất nhiên là không thể dễ dàng
tha thứ cho một nam nhân như vậy, tình cảm vợ chồng nhất định sẽ đi về
hướng trở thành người xa lạ.
Ôn Uyển rét run một hồi. Nàng thật lòng không nguyện ý dùng thái độ
ác ý này để đi phỏng đoán bản ý của hoàng đế, nhưng nếu không phải vậy
thì vì cái gì, hoàng đế đối với nàng hiểu rõ không thua kém gì Hạ Dao,
lại không đoán trước được chuyện tương lai.
Ôn Uyển vẫn an ủi mình, chẳng qua là mình suy nghĩ nhiều. Hoàng đế
chỉ để nàng gặp Văn Dược thôi. Dù sao điều kiện là chính nàng nói ra.
Hoàng đế chỉ dựa theo điều kiện của nàng chọn lựa ra Văn Dược. Nàng
không đáp ứng, Hoàng đế cũng không bức bách, còn rất tôn trọng ý kiến
của nàng.
Ôn Uyển tự nói với mình, sau này làm việc phải cẩn thận nhiều hơn,
đối với cái tâm tư kia của chính mình lại càng phải thêm cẩn thận từng
li từng tí, không sợ nhất vạn nhưng chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận sẽ ngồi
được thuyền vạn năm.
Ôn Uyển có chút hối hận. Sớm biết như vậy, ban đầu còn không bằng
trực tiếp để cho ông ngoại hoàng đế chỉ hôn. Hôm nay nàng đâu cần sầu lo như vậy. Chẳng qua Ôn Uyển rất nhanh bỏ qua ngay cái ý nghĩ này, nếu
như gả rồi thì hệ số nguy hiểm ngược lại càng cao hơn, còn không bằng
như vậy, tất cả mọi người đều không biết mới là một mưu kế tốt, khụ, Ôn
Uyển cảm giác mình đúng là tự tìm tai vạ. Năm đó là Yến kỳ Hiên thì hôm
nay là Bạch Thế Niên.
Nghĩ đến Yến kỳ Hiên, Ôn Uyển buồn bực. Bạch Thế Niên ngàn vạn lần
đừng giống như Yến kỳ Hiên, đợi mưu kế của nàng sắp thành công, mắt thấy mọi chuyện đều tốt rồi thì cho vào đầu nàng một gậy. Nàng quả là người đáng thương.
Ôn Uyển vốn còn nghĩ, nếu là hoàng đế thật không để ý nàng tìm một
người là tướng quân, nàng cũng có thể để lộ tâm tư của mình ra một chút. Hôm nay có suy nghĩ như vậy thì Ôn Uyển cũng lập tức liền bỏ đi ý nghĩ
này: “Khụ, tương lai như thế nào còn phải xem ý trời, cũng nhìn xem nghị lực của Bạch Thế Niên như thế nào nữa, dù sao thì ta đã cố gắng, chỉ
cần không để lại cho mình tiếc nuối là được.”
Nếu quyết định thì ngoài mặt vẫn phải làm. Ôn Uyển sai Đông Thanh đi
thăm dò lai lịch những người được hoàng đế đề cử, cần phải tra rõ ràng
hơn một chút.
Quận mã ở trong suy nghĩ của Đông Thanh chính là Bạch đại tướng quân
độc nhất vô nhị, như vậy liền làm cho những kẻ không biết từ nơi nào nhô ra muốn cưới quận chúa bị rối loạn. Vì vậy Đông Thanh hạ quyết tâm phát huy tiềm lực lớn nhất mà nàng vốn có, để đào ba thước đất lên tra
xét mọi thứ về những người này thật rõ ràng.
Ôn Uyển nhìn tư liệu mà Đông Thanh tra xét được, ngay chuyện những
người này ba tuổi đùa giỡn tỳ nữ, năm tuổi chiếm tiện nghi của tiểu cô
nương, những chuyện từ rất xa xưa cũng bị nàng đào lên. Ôn Uyển xấu hổ.
Đông Thanh thật cường hãn, thật quá cường hãn.
Ôn Uyển nhìn Đông Thanh đang lải nhải nói Bạch Thế Niên anh dũng như
thế nào, si tình như thế nào, là một nam nhân tuyệt đối đáng tin.
Ôn Uyển trêu cợt nói: “Ngươi đã tôn sùng hắn như vậy thì ta đưa một
phong thư tiến cử ngươi cho hắn, nể tình ta đã cứu mạng hắn thì chút
tình mọn này nhất định hắn sẽ cho. Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Đông Thanh lập tức thu lại vẻ mặt, ánh mắt lấp lánh nói: “Quận chúa,
Quận chúa, làm sao người lại không thể hiểu được một phen khổ tâm của
thuộc hạ đây. . . . . .”
Ôn Uyển cười nói: “Đừng đùa giỡn nữa, không được có những ý nghĩ kỳ
lạ này. Đừng nói là ta không đồng ý, chỉ đơn giản là chuyện Bạch tướng
quân đã nói không lấy vợ, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói với ta,
ngươi không định để cho ta đi làm thiếp chứ? Nếu ta thật bị ngươi cổ
động, nổi lên ý nghĩ này, cậu hoàng đế nhất định lóc xương lóc thịt
ngươi rồi.”
Đông Thanh lập tức không nói chuyện thêm nữa.
Hạ Dao trả lời chắc chắn cho Ôn Uyển. Trải qua một phen điều tra, Văn Dược thật sự có một đứa con tư sinh, chẳng qua là vô cùng bí mật, lần
này nếu không phải Ôn Uyển đặc biệt giao phó phải tốn sức lực khổng lồ
thì chắc chắn cũng không thể biết được, đứa con tư sinh này năm nay sáu
tuổi, không rõ mẫu thân, thiên tư rất tốt lại bị Văn Dược đặt ở dưới
danh nghĩa của huynh đệ.
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ cười nhạo. Một kẻ háo sắc như vậy mà cũng lấy ra để dụ dỗ nàng, thật đúng là rất buồn cười a…