Sau khi Từ Trọng Nhiên thay quần áo sạch sẽ thì trở lại gặp Thái phu
nhân. Thái phu nhân nói rất nhiều với Từ Trọng Nhiên, cuối cùng mang bi
thương nói: “Trọng Nhiên, ta biết con ủy khuất. Nhưng Từ gia nếu không
thể kế tục tước vị như cũ thì sẽ xuống dốc.”
Sắc mặt Từ Trọng Nhiên cứng ngắc: “Tổ mẫu cũng muốn con ra tộc cưới Ôn Uyển quận chúa sao ?”
Thái phu nhân lắc đầu nói: “Không phải, không cần ra tộc. Ôn Uyển
quận chúa cố ý dùng biện pháp này chỉ là muốn thử quyết tâm của con.
Cũng chẳng phải muốn con thực sự ra tộc. Ta đã từng quen biết Ôn Uyển
quận chúa, Ôn Uyển quận chúa không phải là người lãnh tâm lãnh ý như
thế. Nếu không khi đoạn tuyệt quan hệ cha con cùng ngũ lão gia Bình gia, sao còn phải an trí tuổi già cho ngũ lão gia Bình gia thỏa đáng.”
Lãnh tâm lãnh ý : ý nói người có lòng dạ cứng rắn, lạnh lùng.
Từ Trọng Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn tổ mẫu của hắn là Từ thái phu nhân. Từ thái phu nhân coi như là một người biết tính toán trước. Năm
đó, hắn kết giao với Ngũ hoàng tử, Từ lão gia thiếu chút nữa đánh chết
hắn, là Từ thái phu nhân che chở hắn, nói rằng hắn đã trưởng thành, có
suy nghĩ của chính mình. Tuy rằng hắn biết tổ mẫu là muốn Từ gia lưu một con đường lui. Nhưng hắn vẫn cảm kích. Ít nhất trong nhà này tổ mẫu vẫn có chút quan tâm tới hắn. Muội muội của hắn sống ở chỗ của tổ mẫu rất
khá.
Từ thái phu nhân từ ái nhìn Từ Trọng Nhiên: “Cháu trai, nhẫn nhịn
được ngàn vạn loại, mới có thể làm người ở trên người khác. Năm đó, nếu
năm đó Ôn Uyển quận chúa không chịu được Hiền phi vu oan tiếng xấu (đó
là Ôn Uyển căn bản không thèm để ý), nàng ta đã sớm chết rồi. Thế nhưng
nàng ta nhẫn nại được cho nên hiện nay nàng ta trở thành Tôn quý quận
chúa quyền khuynh thiên hạ. Cháu trai, chỉ cần con có thể nhẫn nại qua
được ải này, Từ gia nhất định có thể ở trong tay con lại thịnh vượng lần nữa.”
Từ Trọng Nhiên ngơ ngác như khúc gỗ nhìn Thái phu nhân: “Tổ mẫu,
người có biết nếu con đáp ứng, con sẽ phải đeo hậu quả gì trên lưng
không? Ôn Uyển quận chúa là nữ tử, hơn nữa năm đó nàng đã là Quý quận
chúa, lúc ấy nàng là cháu ngoại gái của hoàng thượng, thanh danh này đối nàng cũng không gây trở ngại. Nhưng con thì khác, nếu trên lưng con đeo thanh danh vì vinh hoa phú quý vứt bỏ tổ tông thì cả đời này con cũng
xong rồi.”
Thái phu nhân bị ngây người nhưng Từ gia không thể đi xuống như vậy,
bằng không nhất định phải suy tàn: “Trọng Nhiên, quận chúa chỉ cần nhìn
đến thành tâm của con thôi, sẽ không thực sự cho con ra tộc.”
Tâm của Từ Trọng Nhiên trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Hai tay gắt
gao bấm vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa. Trái tim của hắn đã nhỏ máu
nhưng rất nhanh khắc chế chính mình, khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tổ mẫu,
vì Từ gia con cũng nguyện ý đáp ứng. Nhưng cho dù con ra tộc, Quận chúa
có gả cho con, nhưng con đã không phải là người của Từ gia, đương nhiên
không thể kế tục tước vị của Từ gia. Con ra tộc đối với Từ gia cũng
không có chút tác dụng nào.”
Từ thái phu nhân môi run run một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:
“Vậy có thể cho đệ đệ con thừa kế tước vị. Kế thừa tước vị của Từ gia
rồi, tuy rằng hiện thời là lần nhậm chức cuối cùng, nhưng còn có thời
gian vài chục năm, phụ thân con sẽ cố gắng trù tính, sẽ càng ngày càng
tốt, cuối cùng sẽ tốt hơn hiện tại.”
Từ Trọng Nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng mà hắn cố
khắc chế. Sắc mặt hắn khôi phục bình tĩnh, lắc đầu nói: “Cho dù con đáp
ứng ra tộc. Quận chúa có gả cho con. Nhưng quận chúa tuyệt đối sẽ không
trợ giúp Từ gia kế thừa tước vị.”
Trong mắt Thái phu nhân có sự nghi ngờ: “Đây là vì sao? Con làm sao
có thể khẳng định như thế? Trọng Nhiên, tổ mẫu cũng biết như vậy sẽ làm
con chịu ủy khuất. Nhưng mấy chục nhân khẩu của Từ gia sẽ có thể thoát
khỏi khốn cảnh hiện thời.” Thái phu nhân cũng không còn cách nào khác.
Thời điểm Từ gia làm phản, hoàng đế tuy rằng không giết người nhưng toàn bộ tài sản đã bị sung công. Tuy rằng về sau triều đình trả về một ít
tài vật tượng trưng, nhưng Từ gia đã bị sa sút. Ngay cả con cháu muốn
kết hôn cũng đã thành vấn đề, cao không được thấp không xong. Từ gia nếu cứ như vậy sẽ suy tàn triệt để. Lúc trước không có cơ hội thì thôi
nhưng hiện tại đã có cơ hội này, thái phu nhân làm sao bỏ được. Tuy rằng bà biết tôn tử uất ức, nhưng vì Từ gia, uất ức cũng phải chịu. Tôn tử
có nặng hơn nữa cũng không quan trọng bằng Từ gia.
Mấy năm nay Từ Trọng Nhiên trải qua nhiều chuyện, cảm xúc đã sớm có
thể thu liễm tự nhiên, lập tức mang vẻ mặt bi thương: “Tổ mẫu, Ôn Uyển
quận chúa sẽ không gả cho con. Nàng ta làm như vậy là muốn cho tôn nhi
đoạn tuyệt ý nghĩ này thôi. Năm đó, cha bởi vì Ôn Uyển quận chúa phá
ngang gian tình của ông cùng với nhị phu nhân, cha không muốn khuê dự
của La thị bị hao tổn cho nên lúc ấy cha đã muốn giết người diệt khẩu.
Cha bóp cổ của Ôn Uyển, thiếu chút làm cho quận chúa nghẹt thở mà chết.
Tổ mẫu, cha thiếu chút nữa giết quận chúa. Quận chúa làm sao có thể gả
cho con, làm thế nào còn có thể giúp Từ gia phục tước.”
Mặt của Thái phu nhân trắng đi, cầm lấy tay Từ Trọng Nhiên nói: “Con
nói là thật? Con không có lừa tổ mẫu?” Năm đó Từ lão gia nói với bà, hắn quát mắng Ôn Uyển. Về sau vì muốn ngăn chặn miệng của Ôn Uyển làm cho
Từ gia không trở thành trò cười trong kinh thành mới đưa lên nhiều tài
vật như vậy. Bà thực sự không biết, con bà, con của bà thiếu chút nữa
giết chết Ôn Uyển.
Từ Trọng Nhiên cười khổ: “Đây là chính miệng Quận chúa nói. Nếu không phải sự thật, Quận chúa không có lý do gì lấy chuyện như vậy để nói
đùa. Chẳng qua là qua nhiều năm như vậy, Quận chúa không ghi hận. Nhưng
muốn cho Quận chúa…”
Từ Trọng Nhiên nói còn chưa nói xong, Thái phu nhân đã té xỉu.
Từ lão gia nhìn thấy Thái phu nhân hôn mê, tưởng rằng bị ép đến
choáng váng liền đánh Từ Trọng Nhiên một trận, nhốt ở trong phòng, phân
phó không được đưa cơm đưa nước, để cho hắn tỉnh táo lại.
Lúc nửa đêm, muội muội của Từ Trọng Nhiên vụng trộm đưa đồ ăn lại cho hắn, lau nước mắt mà nói: “Ca, ca ngàn vạn cũng đừng hứa với tổ mẫu và
phụ thân. Nếu ca đồng ý với bọn họ rồi, không nói nương ở dưới không thể nhắm mắt, mà cả đời này của huynh cũng bị hủy. Ca, chúng ta trèo cao
không tới Quận chúa, hiện tại ngày ngày chúng ta qua cũng rất tốt. Ca,
ca ngàn vạn không thể đáp ứng bọn họ.”
Từ Trọng Nhiên nghe được muội muội nói, trái tim lạnh như băng rốt
cục cũng có tình cảm ấp áp, cố tươi cười mà an ủi: “Không có việc gì,
huynh có thể sống được. Không có việc gì, rất nhanh sẽ qua thôi.”
Sau khi Thái phu nhân tỉnh lại, hỏi Từ lão gia chuyện năm đó rốt cuộc chân tướng như thế nào. Từ lão gia lập tức kinh hoảng. Tuy rằng vẫn một kiểu lí do thoái thác kia, nhưng Thái phu nhân là loại người nào, bà
rốt cục tin Từ Trọng Nhiên nói. Ép Từ lão gia hưu La thị, nếu Từ lão gia không bỏ La thị, bà sẽ đánh chết La thị.
Từ lão gia chết cũng không hưu La thị. Thái phu nhân tức quá mà ngất. Từ phu nhân dỗ dành nửa ngày cũng không hữu dụng.
Ôn Uyển đang ăn một trái long nhãn từ trong mâm thủy tinh. Ba ngày trôi qua mà không có tin tức gì.
Hạ Ảnh tiếc cực kỳ. Ôn Uyển thấy bộ dạng này của nàng ta, bộ dáng
giống như hận nàng không nhanh đáp ứng cho rồi thì bật cười: “Ta sớm
biết rằng Từ Trọng Nhiên sẽ không đồng ý. Hắn là một nam nhân có dã tâm, cũng cực kỳ hiểu biết tính toán. Làm sao có thể bởi vì ta mà buông tha
cho tiền đồ chính mình, trên lưng đeo danh xấu thiên cổ như vậy.”
Hạ Ảnh lắc đầu: “Vậy hắn cũng nhìn ra, quận chúa đang đùa giỡn hắn sao ?”
Ôn Uyển phá lệ nói một câu: “Ngươi làm sao mà biết ta đùa giỡn hắn?
Nếu hắn thật sự chịu lưng đeo bêu danh này, ta quả thật sẽ động tâm gả
cho hắn. Đáng tiếc, Từ Trọng Nhiên ngoài mặt nói được sáng sủa dễ nghe
nhưng Thực cho rằng tất cả nữ nhân đều là ngốc tử à, nói hai câu lời hay liền phủ phục, còn cảm động đến rơi nước mắt. Ha ha, thật tình của hắn, cái gọi là thật tình cũng chỉ đáng giá hai đồng xu.”
Hạ Ảnh ngạc nhiên, nàng cho rằng Ôn Uyển chỉ trêu đùa Từ Trọng Nhiên chơi mà thôi!
Hạ Dao chợt nói: “Quận chúa, kỳ thực Từ gia đối việc này đã chia làm
hai loại thái độ. Một nửa tán thành Từ Trọng Nhiên ở rể, một nửa không
tán thành.”
Ôn Uyển lại ăn một trái long nhãn, rồi cho người ta đem đi xuống: “Như thế nào tán thành? Là người như thế nào không tán thành?”
Hạ Ảnh cười nói: “Tán thành, nói chỉ cần Từ Trọng Nhiên ở rể phủ Quận chúa thì tước vị của Từ gia khẳng định có thể khôi phục. Không tán
thành, nói cho dù ở rể phủ quận chúa thì đã không phải là người của Từ
gia. Lấy tính tình làm người của quận chúa, người không giúp Từ gia bọn
họ phục tước.”
Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Hả? Thế mà cũng tán thành?” Không thể nào,
nếu thật sự tán thành. Nháo lớn như vậy, nàng cũng sẽ không gả a. Những
người này bị ma che mắt rồi.
Hạ Ảnh gật đầu: ” Hôm qua Từ lão gia nói với Từ Trọng Nhiên, bắt hắn
đáp ứng yêu cầu của quận chúa. Ít nhất như vậy có hi vọng phục tước.
Thái phu nhân Từ gia cũng bị Từ lão gia thuyết phục. Bảo Từ Trọng Nhiên
đáp ứng, muốn hắn tự động ra tộc.”
Ôn Uyển cười nói: “Sau đó thì sao?” Cái này đã nằm trong dự liệu của
nàng. Đối với Từ lão gia mà nói, cưới nàng có thể lấy về tước vị. Nếu Từ lão gia một lần nữa kế thừa tước vị thì vinh hoa phú quý của nửa đời
sau sẽ không phải phát sầu, hy sinh một đứa con thì tính là cái gì. Dù
sao con của ông ta nhiều, không lo không có con trai kế thừa, hiện tại
ông ta chỉ sầu lo vì cuộc sống bất ổn thôi.
Hạ Dao nói: “Từ Trọng Nhiên không đáp ứng đã bị đánh một trận.” Bọn
họ đang nói chuyện chợt nghe quản gia đến báo, Từ Trọng Nhiên đưa tới
một phong thơ.
Ôn Uyển cho mở ra xem, ở trong thư Từ Trọng Nhiên nói hắn bỏ cuộc.
Thật xin lỗi, nhưng quả thật hắn là thật lòng. Chẳng qua cái giá phải
trả rất nặng nề, lưng hắn gánh không nổi.
Nếu Từ Trọng Nhiên thực sự ra tộc, không nói hắn ở trước mắt người
đời cả đời cũng không ngẩng đầu dậy nổi. Cả đời này của hắn tất cả đều
bị hủy. Khả năng dùng cơ hội Ôn Uyển cho, hắn không có dũng khí lớn như
vậy.
Từ Trọng Nhiên hiểu một chiêu này của Ôn Uyển thật độc. Đáp ứng,
người trong thiên hạ thóa mạ. Không đáp ứng, thật tình của mình đã không đủ. Hắn không có bản lĩnh phá bố cục Ôn Uyển bày ra. Ngược lại làm cho
hắn thấy rõ ràng, người nhà của hắn dối trá và tàn nhẫn cỡ nào, đã chà
đạp một phần tình cảm cuối cùng của hắn.
Ôn Uyển tiếp nhận thư, tự mình đọc. Hơi thở dài một hồi. Người lúc
sống đều không dễ dàng. Nàng không dễ dàng, Từ Trọng Nhiên cũng không dễ dàng. Ôn Uyển cho Hạ Ảnh đem thư của Từ Trọng Nhiên đi đốt.
Hạ Dao cũng thở ra một hơi. Tính tình của Ôn Uyển, Hạ Dao biết rất
rõ. Dựa theo biện pháp Ôn Uyển chọn lựa thì cả đời này cũng đừng nghĩ gả đi ra ngoài. May mắn do sai sót ngẫu nhiên mà đã thành thân. Cũng may
mắn Bạch tướng quân có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu biến thái của Quận
chúa, hơn nữa, quan trọng nhất là quận chúa không thể không gả cho Bạch
Thế Niên, vấn đề này không có chỗ cho quận chúa phản bác. Hạ Dao nghĩ
hiện tại thân thể Ôn Uyển cũng khỏe rồi. Xem ra phải tìm cách để cho
Bạch tướng quân trở về một chuyến.
Hạ Dao là người phái hành động, nên lén hỏi thái y, biết Ôn Uyển sớm
nhất cuối năm nay, trễ nhất đầu năm mới. Hạ Dao bắt đầu cân nhắc nên làm thế nào để cho Bạch Thế Niên trở về.