Kết quả của Thi Hương vừa ra khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt. Hội nguyên (người đỗ đầu kì thi Hội) lần này không ngờ lại là tử tôn của Hải gia, một người tên tuổi chưa
từng nghe qua, đã từng cùng Ôn Uyển nghị thân: Hải Sĩ Lâm. Người thứ
hai, là một vị sĩ tử người Giang Nam. Danh thứ ba là một đại thúc trung
niên. Hai người thanh danh vang dội nhất lúc trước, Vương Tông Bảo và
Hoàng Hiền Đức khảo thí cũng không kém, đều lọt tiền thập (top 10). Một người đứng thứ sáu, một người đứng thứ 9 chín.
Ôn Uyển nhận được tin tức, biết là Hải Sĩ Lâm đỗ hội nguyên thì rất
tán thưởng. Bị người thân phản bội, tâm trí không bị nhiễu loạn sụp đổ,
ngược lại còn có thể dốc lòng tiến tới, thật là một người không tệ.
Nghĩ đến giờ chắc tâm tính hắn sẽ cường hãn hơn người khác nhiều. Tôi
luyện tốt rồi, người này tương lai ắt tiền đồ vô lượng.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó hỏi: “Hải Sĩ Lâm có đỗ giải nguyên (đỗ đầu kì thi Hương) hay không?”
Hạ Dao lắc đầu. Ôn Uyển có chút tiếc hận. Nếu đỗ giải nguyên, nói
không chừng, sẽ xuất hiện thêm một người tam nguyên cập đệ. Nàng hiểu rõ trong sách sử, từ trước cho tới giờ, tam nguyên cập đệ cũng không có
mấy người.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển trong mắt có vẻ tán thưởng thì cẩn thận nói ra: “Quận chúa, Hải công tử còn chưa đính hôn.”
Ôn Uyển ừm một tiếng, chưa đính hôn và có đính hôn đã không còn quan hệ gì với nàng.
Hải Sĩ Lâm vốn tổn hại thanh danh của biểu muội mình và muốn cho họ
một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng tiếc rằng, biểu muội hắn trong vòng một đêm lại biến thành kẻ tù tội. Tuy rằng sau này được phóng thích, nhưng
như vậy thì vẫn không môn đăng hộ đối. Chuyện hôn nhân này như thế nào
cũng khó có thể thành được. Vì vậy, việc này đã bị hủy bỏ.
Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Nói như vậy, về sau Hải Sĩ Lâm còn muốn nhập sĩ, sao lại lưu lại một nhược điểm thế này?”
Hạ Dao khẽ cười nói: “Vị cô nương này nếu làm chính thê thì thân phận không đủ nhưng còn có thể làm thiếp. Nạp vào cửa rồi, những người kia
tương lai cũng không thể mang chuyện này ra để kiếm cớ buộc tội được.”
Nếu thực nạp tội quan về làm vợ, con đường làm quan của Sĩ Lâm mới thực
sự là xong đời. Hoàng đế cũng coi như gián tiếp gây ra.
Hoàng đế triệu Ôn Uyển tới gặp. Vẫn là câu nói đó, hắn cảm thấy Hải
Sĩ Lâm không tệ. Hôm nay lại đã là hội nguyên, nếu Ôn Uyển nguyện ý, đến lúc khâm điểm là trạng nguyên thì có thể chiêu làm quận mã luôn.
Ôn Uyển che miệng cười không ngừng: “Cậu Hoàng đế. Nếu con muốn hắn
thì đã sớm chọn lấy, làm sao còn cần chờ tới bây giờ. Hơn nữa, cậu cũng
biết đây là người Hải lão chọn để nối nghiệp. Nếu cưới con thì Hải gia
tràn ngập nguy cơ rồi. Mà nhân tài như vậy, cậu có thể cam lòng bỏ
sao? Hắn tôi luyện tốt rồi, tương lai nhất định là sẽ là một vị trụ cột
của quốc gia.”
Hoàng đế nghe xong lời này thì lắc đầu: “Nếu con có ý. Cậu sẽ hạ
thánh chỉ tứ hôn. Những thứ khác thì con không cần phải băn khoăn.” Trụ
cột của quốc gia cũng không hiếm một người như vậy. Thiên hạ tài tử còn
rất nhiều, nhưng người có thể làm cho Ôn Uyển bằng lòng thì chỉ có một
a!
Ôn Uyển lắc đầu: “Đáng tiếc con là nữ tử, nếu không nhất định sẽ coi
hắn là tri kỷ. Cậu Hoàng đế, được rồi. Đừng bắt con chọn nữa. Chuyện đã
kéo dài hơn một năm rồi, con cũng mệt mỏi. Con không muốn kén quận mã
nữa đâu. Trước để cho con nghỉ ngơi chút đi!” Nói xong, sắc mặt lộ vẻ
mỏi mệt.
Hoàng đế lập tức ngắt lời: “Nói hươu nói vượn cái gì. Cô nương người ta ai lại không lấy chồng.”
Ôn Uyển trầm mặc đi trở về.
Hoàng đế đối với việc hôm nay Ôn Uyển bài xích định thân thì rất là
đau đầu. Chính mấy đứa con của hắn, hắn cũng không khó xử như vậy a, cảm thấy tốt thì tứ hôn luôn thôi. Haiz. Biết thế, lúc trước không nên đáp
ứng cái nha đầu ngốc kia. Để cho chính nó chọn lựa, quá mức tích cực,
căn bản là nó không nhìn đến. Khó có được người mơ hồ thì mắt nhắm mắt
mở cũng hồ đồ bỏ qua.
Hạ Dao ở trong xe ngựa không nói lời nào. Hạ Ảnh hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, người cảm thấy năm nay ai sẽ là trạng nguyên lang.”
Ôn Uyển nghịch cổ tay, nàng không phải hoàng đế, làm sao nàng biết
được. Lần thi nói trên Điện cần dựa vào tố chất tâm lí, mà tục ngữ gọi
là vận khí. Nếu tố chất tâm lý tốt, gặp nguy không loạn, ứng đối tự
nhiên, đương nhiên sẽ không thể yếu kém rồi.
Rất nhanh đã có thành tích của cuộc Thi Điện.
Ôn Uyển ở trong thời gian nhanh nhất nhận được tin tức: Hải Sĩ Lâm đã đậu trạng nguyên lang, còn bảng nhãn, thám hoa, đều là hai vị đại thúc
trung niên.
Mà kể ra, Hải Sĩ Lâm lần này có thể đậu Trạng Nguyên cũng có một
phần nhờ phúc khí của Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển dù mặc trang phục thế nào
đi nữa thì khuôn mặt vẫn không thay đổi. Hơn nữa còn có phần khí thế ấy
nên khi bái kiến hoàng đế, hắn không bị ấp úng khẩn trương như hai người kia, nhờ vậy mà phát huy được rất tốt, còn hai vị kia thì kém hơn chút.
Cũng vào lúc này, Ôn Uyển nhận được tin tức xác thực: Nhi tử nghe
đồn là con của Bạch Thế Niên, thực chất chính là con nuôi của Thích Lệ
Nương chứ không phải là của hắn.
Nàng thở dài một hơi. Cũng may, không phải bị người ta tính kế. Nếu
Bạch Thế Niên thật sự bị tính kế, nàng thật không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện này. Nàng thậm chí còn nghĩ tới, thật là
bị tính kế, vậy lượn đi chỗ khác đi, đừng đến làm phiền nàng. Nếu muốn
tìm người thỏa mãn tất cả điều kiện của nàng thì cũng chỉ có ở trong
kịch hay trên sách thôi. Xã hội hiện đại khó tìm nhưng còn có thể tìm
được, chứ thiên hạ này không có người tài giỏi nhân phẩm tốt, không thể
tìm ra được người có thể khiến nàng hài lòng. Cũng may, Bạch Thế Niên
không làm cho nàng phải thất vọng. Nếu không, nàng thật sự phải lo lắng
không gả đi được rồi.
Chọn chọn lựa lựa lâu như vậy, tuy rằng nàng chẳng qua chỉ là làm cho có lệ, nhưng kinh nghiệm này cũng đủ để khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nàng muốn một cuộc sống vợ chồng ân ái, con cái hoà thuận vui vẻ chỉ có
Bạch Thế Niên có thể cho. Bạch Thế Niên không chỉ đối với nàng sáu năm
như một không thay đổi. Mà nàng tin tưởng bất kể tương lai có như thế
nào thì Bạch Thế Niên cũng sẽ không bỏ rơi nàng.
Quan trọng nhất là Bạch Thế Niên là Đại tướng quân danh dương thiên
hạ. Có được địa vị cao như hôm nay đều là nhờ mỗi trận chiến mang lại.
Không nghe nói đến hắn dựa vào nữ nhân mà có được chức vị. Cho nên, cái
tai họa ngầm làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng lớn nhất này cũng sẽ
không tồn tại.
Haiz, nàng nghĩ tới đây lại hơi buồn bực. Tuy vậy nhưng cái này cũng
là vấn đề a! Hoàng đế lại cố ý để Bạch Thế Niên nhậm chức ở xa. Ngoại
trừ Bạch Thế Niên, Ôn Uyển không tìm ra ai thích hợp hơn. Nếu tìm được
người thay thế mà Bạch Thế Niên không đồng ý thì nàng cũng không thể tự ý giở trò xấu. Nàng lại không ra được kinh thành, không thể đi biên quan. Vợ chồng mà hai người ở hai nơi khác nhau, đó là một vấn đề lớn. Muốn
nàng ở trong kinh thành chờ, lại còn không biết đâu là thời hạn. Nàng
nghĩ tới đây quả thực tâm phiền ý loạn.
Trên đời này, thật không thể có chuyện thập toàn thập mỹ được.
Lúc sau, sắc mặt Hạ Ngữ quái dị tới bẩm báo: “Quận chúa, Hải đại nhân đưa thiếp mời tới, muốn cầu kiến quận chúa.”
Ôn Uyển ừm một tiếng. Kỳ quái, Hải lão tới tìm nàng làm cái gì. Hạ
Dao thấy Ôn Uyển hiểu lầm thì nói: “Quận chúa, là Hải Sĩ Lâm, hiện tại
hắn đã nhập sĩ rồi, hoàng đế ban cho chức quan chính ngũ phẩm.”
Ôn Uyển nghe xong à một tiếng, tuy rằng nàng rất muốn cùng người này
trở thành bằng hữu nhưng lại không muốn bị mang thanh danh phóng đãng
không biết kiềm chế. Đã có thanh danh tiện nghiệp, giờ lại tùy tiện gặp
riêng nam nhân, nàng có còn muốn lập gia đình hay không? “Nói với hắn,
ta bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp hắn. Có chuyện gì thì nói với đại
quản gia đi!”
Kỳ thật Hải Sĩ Lâm chỉ là muốn vào để cảm tạ Ôn Uyển một chút, không
ngờ nàng lại trực tiếp cự tuyệt không gặp hắn. Hải Sĩ Lâm cười khổ. Từ
sau lần bái kiến Hoàng đế, hắn đã gặp Ôn Uyển hai lần, thái độ của nàng
đều là ôn ôn hòa hòa. Vậy nên hắn đã vô tình quên đi thân phận tôn quý
của nàng.
Hải Sĩ Lâm để lại lễ vật rồi đi về nhà. Trở lại Hải gia, Hải lão nhìn Hải Sĩ Lâm thấy có phần thành thục, thiếu đi nét trẻ trung: “Bên ngoài
đang lan truyền, cháu vì được quận chúa nhìn trúng cho nên mới tranh thủ được cơ hội đỗ trạng nguyên. Đối với chuyện này, cháu thấy thế nào?”
Hôm nay bên ngoài lưu truyền ra Hải Sĩ Lâm vì được quận chúa nhìn trúng, hoàng đế muốn gả quận chúa cho, vì để đẹp mặt nên mới điểm hắn là trạng nguyên. Cái danh hiệu trạng nguyên lang này của hắn chỉ là hữu danh vô
thực.
Hải Sĩ Lâm lắc đầu nói: “Tổ phụ nói như vậy tất nhiên có dụng ý của tổ phụ? Tôn nhi kính xin tổ phụ chỉ rõ?”
Hải lão nhìn bàn cờ bên cạnh, nhấc một quân cờ trắng lên rồi nhẹ
nhàng nói ra: “Nhiều năm như vậy, ta chỉ khâm phục duy nhất một người,
đó chính là Ôn Uyển quận chúa.” Trong đầu Hải lão lại hiện ra tình cảnh
cùng Ôn Uyển đánh cờ năm ấy. Ông đã từng vì vị thiên tài thiếu niên ấy
qua đời mà đau xót không thôi. Nhưng sau trong lúc vô tình lại biết rõ
Ôn Uyển chính là Phất Khê, lúc ấy ông thật sự khiếp sợ, căn bản là không thể tin được.
Hải Sĩ Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Hải lão. Có thể làm cho tổ phụ
khâm phục, vậy Ôn Uyển quận chúa có cái gì không giống người thường chứ. Hắn cũng không nghĩ Ôn Uyển có địa vị cao quý, giỏi kiếm tiền thì có
thể khiến cho tổ phụ khâm phục: “Tổ phụ. Tôn nhi muốn biết, vì sao ạ?”
Hải lão thở dài một hơi: “Ôn Uyển quận chúa, chính là người năm đó
nhờ ta mà danh dương thiên hạ – Phất Khê công tử. Ai có thể tưởng tượng
được, Phất Khê công tử kinh thái tuyệt diễm lại là Ôn Uyển.”
Hải Sĩ Lâm lập tức lắc đầu: “Không thể nào, điều đó không có khả
năng?” Phất Khê công tử, tuy rằng đã mất nhiều năm rồi nhưng vẫn là một
ngọn núi cao không thể chạm tới trong lòng mọi người. Thử nghĩ xem, ai
có thể ở tuổi mười một mà đạt tới trình độ cao như vậy. Phất Khê công tử tựa như một thần thoại đã in sâu vào tim mọi người, trở thành một người không thể nào vượt qua được.
Một cái thần thoại nhưng lại là Ôn Uyển quận chúa. Chuyện này mà lan
truyền ra…Hải Sĩ Lâm phút chốc ngẩng đầu: “Tổ phụ, chuyện người nói là
thật sự?” Nếu như là thật thì cũng có thể giải thích vì sao tổ phụ nói
cưới Ôn Uyển quận chúa là có thể khiến cho Hải gia nâng cao một bước.
Hải lão cảm thán nói: “Quận chúa ở tuổi mười một đã có trí tuệ siêu
phàm. Về sau còn được tiên hoàng đích thân dạy bảo, trí tuệ cùng mưu
lược tất nhiên không kém bất luận kẻ nào. Tổ phụ cho cháu cùng quận chúa nhận thức nhau, chính là vì muốn tôi luyện cháu, tổ phụ cũng biết quận
chúa sẽ không nhìn trúng cháu. Nữ tử như vậy đâu dễ để mắt đến ai.” Mình đã đứng ở trên đám mây, làm sao lại để ý phàm phu tục tử trên mặt đất
được.
Hải Sĩ Lâm đến bây giờ, đời này người hắn kinh nể nhất chính là Phất
Khê công tử. Sự tình năm đó, ký ức hôm nay vẫn còn như mới. Thật không
ngờ được, người mình kính nể lại là Ôn Uyển quận chúa, còn, còn trở
thành đối tượng kết thân.
Hải lão nhìn bộ dáng thay đổi thất thường của hắn thì nói: “Nói cho
cháu biết chuyện này, không phải là để cháu trèo cao kết giao cùng Ôn
Uyển quận chúa. Về sau, nếu như cháu không có bất kỳ lui tới gì với Ôn
Uyển quận chúa thì cũng sẽ không có sự tình như hiện nay. Hành vi của
cháu hôm nay sẽ vì vậy mà rước lấy tai họa đấy.”
Không bao lâu sau, Hạo thân vương trong lúc vô tình nhìn trúng một cô nương cầm thủ của ti nhạc cục. Muốn nạp cô ta về nhà làm cơ thiếp. Đối
với một nữ nhân như vậy, hoàng đế tất nhiên không thèm để ý. Thế nhưng
vị mỹ nhân này lại liều chết không muốn. Hạo thân vương tuy rằng có
Vương tước, nhưng bản thân đã hơn bốn mươi, ở cổ đại cũng được xem như
lão đầu (Hạo thân vương lớn hơn vài tuổi so với hoàng đế). Tuy
Hạo thân vương phi có thanh danh tài đức sáng suốt, nhi tử tôn tử cũng
đều đã có nhưng thân phận cô ta như vậy mà tới vương phủ thì chính là
con sâu cái kiến. Sinh tử chỉ có thể bị người ta điều khiển. Vì vậy,
dứt khoát liều chết đánh cuộc. Cô ta nói mình đã có người ngưỡng mộ
trong lòng, người này chính là Tân khoa trạng nguyên lang Hải Sĩ Lâm,
cũng may người này còn có đầu óc, chưa nói hai người mến nhau cái gì đấy mà chỉ nói là chính cô ta ái mộ Hải Sĩ Lâm. Nếu như không thể gả cho
người trong lòng thì tình nguyện xuất gia làm ni cô.
Chuyện này huyên náo xôn xao rộn lên. Có người cố tình điều tra thì
phát hiện chuyện này có liên quan với Ôn Uyển quận chúa. Lời ong tiếng ve về Ôn Uyển thì không dám đàm luận, nhưng Hải Sĩ Lâm lại trở thành
đối tượng để đàm luận đầu đường hẻm nhỏ. Anh tuấn thiếu niên cùng với mỹ nhân, một đoạn giai thoại tài tử phong lưu thật đẹp a.
Ôn Uyển nhận được tin tức liền nói với Hạ Dao: “Ta dễ nói chuyện như vậy sao?”
Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa rất thuần lương.”
Ôn Uyển sờ sờ tai, được rồi, nàng quả thực thuần lương. Thuần lương
đến mức mọi người đều coi nàng thành Bồ Tát cứu thế. Nhưng ngàn vạn lần
đừng có chuyện nhà ai có thiên đại oan khuất, không chỗ có thể nhờ vả
gì cũng chạy tới tìm nàng giúp đỡ nha. Vậy thì quá máu chó rồi.
Ôn Uyển không có nhúng tay. Nàng chỉ tiếp tục ngồi nghe bát quái.