Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hôm đó, trong phủ Ôn Uyển Quận chúa có một vị khách không mời mà đến, trong hoàng cung đã đưa một vị ma ma tới nói là đến dạy lễ nghi
cho Ôn Uyển. Ôn Uyển mơ hồ nghĩ, hiện giờ lễ nghi của mình rất tốt a,
đâu cần phải dạy lễ nghi gì nữa.
“Quận chúa thật là bận rộn đến mơ hồ luôn, qua nửa tháng nữa là tới
lễ cập kê của người rồi. Vị ma ma này tất nhiên là đến để dạy cho người
những lễ nghi ở trong lễ cập kê”.” Hạ Ngữ ở bên cạnh khẽ cười.
Ôn Uyển có chút lúng túng, quả thật nàng đã quên mất. Vì vậy tạm thời bỏ lại hết công việc trên đầu, học tiếp lễ nghi quy củ. Ở cổ đại, lễ
cập kê cũng đại biểu là một người trưởng thành ( lại nói, cũng không có
ai cảm thấy ngươi chưa trưởng thành đâu à) .
“Mấy ngày nữa, Uyển Nhi chính là đại cô nương rồi. Nhớ lại lần đầu
tiên cậu nhìn thấy con, con chỉ cao như vầy, hiện giờ đã lớn như thế này rồi.” Hoàng đế ra dấu vài cái, có chút xúc động mà nói.
Ôn Uyển cười ha hả”Lớn hơn nữa thì ở trước mặt cậu Ôn Uyển vẫn cứ là một đứa nhỏ chưa lớn, vẫn cần phải có sự che chở của cậu.”
” Trong lễ cập kê con có muốn lễ vật gì hay không? Chỉ cần cậu có thì con cứ việc mở miệng.” Hoàng đế rất hào sảng nói. Đáng tiếc Ôn Uyển
không lĩnh tình, nói nàng không muốn gì cả.
“Nếu không thì đi trân bảo khố tìm thử một chút đi”. Nơi đó cũng
chính là nới cất giấu những thứ bảo vật hiếm có nhất của hoàng gia, đều
là những thứ đồ chơi hiếm có, hẳn là có thứ Ôn Uyển thích.
“Không có hứng thú, cậu hoàng đế, thật lâu rồi con không đánh cờ với
cậu, con cùng với cậu đánh một ván cờ được không ?” Hai người lập tức
ngồi vào bàn cờ
Cứ đánh như vậy tới xế chiều, đã làm chậm trễ không ít chuyện của
Hòang đế, hoàng đế buồn bực . Ôn Uyển ở một bên cười ha ha nói mãi chú
tâm nên không nhận ra là bản thân làm lỡ nhiều việc lớn của hoàng đế,
nhưng thái giám tổng quản ở bên cạnh thì cúi đầu cười trộm.
” Cậu hoàng đế, cuộc sống còn dài mà! Không cần lo lắng, từ từ sẽ
đến, con cũng sẽ cố gắng hết sức để có thể trợ giúp cho cậu lớn nhất,
nhưng cậu nhất định phải bảo trọng thân thể, không cần phải gấp gáp như
vậy, đều nói dục tốc bất đạt, cậu nhất định phải bảo trọng thân thể cho
thật tốt.” Ôn Uyển biết hoàng đế rất chăm lo cho triều chính, là người
vô cùng nhiệt huyết với chính vụ khiến cho Ôn Uyển rất lo lắng .
“Con yên tâm, cậu có chừng mực.” Hoàng đế ngoài miệng nói như vậy.
Nhưng trong lòng thì trầm hẳn xuống, bản thân mình làm sao có thể từ từ
được, thời gian của mình đã không còn nhiều lắm rồi.
Ngày mùng một tháng tám, từ sáng sớm Ôn Uyển đã tự mình đi dâng hương cho mẹ công chúa, hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của mình rồi, ở cổ đại cũng có nghĩa đã là nữ tử trưởng thành, chờ sau khi Ôn Uyển bái tế
cho mẹ công chúa xong thì người trong phủ quận chúa cũng lần lượt đến,
rối rít đưa lễ vật, nhìn các loại lễ vật phấn son bột nước Ôn Uyển cũng
thấy rất hứng thú .
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng liền nghe nói Chân Chân cũng đã tới, Ôn
Uyển có chút oán giận “Thân thể tẩu mang thai như vậy còn chạy tới nơi
này làm gì, vạn nhất động thai khí thì biết làm thế nào. Muội cũng đã
nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải vội vã sinh con đâu, trước tiên
phải đem thân thể dưỡng tốt rồi hãy nói, sao tẩu lại không nghe vậy ?
Hiện tại còn trẻ tuổi thì không làm sao, đến già rồi thì tẩu phải làm
thế nào đây?” Ôn Uyển nghe được Chân Chân lại mang thai một lần nữa, thì buồn bực tới mức muốn hộc máu, thế này thật quá không thương tiếc thân
thể của mình rồi.
“Không sao. Dọc theo đường đi cũng nhẹ nhàng, lễ cập kê của muội mà
ta không tới dự được thì nhất định sẽ hối hận cả đời mất. Nghe nói muội
mời rất nhiều người, đều là những người có uy tín danh dự trong kinh
thành, lúc này lễ cập kê của muội khẳng định rất có thể diện rồi.” Chân
Chân vừa nắm lấy tay Ôn Uyển vừa nói.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết là mời những người nào,
chuyện này đều do cậu hoàng đế phân phó tổ chức, vốn theo như ý tứ của
hoàng đế thì sẽ tổ chức ở trong cung , tuy nhiên Ôn Uyển lại muốn tổ
chức ở nhà mình thì sẽ tốt hơn.
“Được, vậy hôm nay tẩu sẽ giúp muội tiếp đãi khách khứa, muội cứ từ
từ chờ ở đây thôi.” Chân Chân cười đi ra ngoài để chào hỏi khách khứa.
Ôn Uyển thấy các nàng đều chuẩn bị như vậy thì bản thân cũng hơi khẩn trương rồi. Ôn Uyển tự nói với mình, không phải chỉ là một lễ trưởng
thành sao, có gì phải khẩn trương. Vừa nghĩ như vậy thì sự khẩn trương
trong lòng cũng vơi đi một chút?
Tưởng phu nhân hỏi “ Không biết người chủ trì lễ hôm nay là ai ?”
Dư phu nhân cười nói “Vậy còn phải hỏi sao, nhất định là Hoàng hậu
nương nương rồi. Trên đời này, còn có ai có thể thích hợp hơn so với
Hoàng hậu nương nương. Có điều ai cũng sẽ tò mò về người tổ chức.”
Tào phu nhân nhìn phía ngoài nói “Ta đoán , có thể là quốc công phu nhân.”
Phương phu nhân tiếp lời “Đoán chừng là không phải, nghe nói hoàng
thượng vô cùng coi trọng lễ cập kê của quận chúa, người vấn tóc là Hoàng hậu, người chủ trì hẳn sẽ là một vị vương phi .”
“Nếu nói về vương phi, người tôn quý nhất tự nhiên là Thuần vương phi rồi, đây chính là thiết mạo Vương phi.” Một phu nhân tiếp lời .
Lần này, khách nhân các nhà huân quý đều là do hoàng đế mời, vì Ôn
Uyển thì chỉ có giao hảo với mấy nhà thôi, may là như thế, tới cũng có
đến hơn hai mươi vị phu nhân, quang cảnh quả thật long trọng.
Ngay sau khi một tiếng nhạc vang lên thì lễ cập kê cũng chính thức
bắt đầu, người tới xem lễ mới biết được người vấn tóc là Hoàng Hậu,
người đứng vị trí tổ chức là Như vũ, người giúp đỡ là Mai nhi ( Mai nhi
là Ôn Uyển quyết định).
Đầu tiên Ôn Uyển mặc một thân trang phục màu đỏ thắm, chải búi tóc
song hoàn kế, dùng gấm cùng màu thắt eo, chân mang một đôi giày vải bình thường, trên giày cũng không có bất kỳ trang sức nào, ngồi ở trong
phòng nghe bên ngoài tấu nhạc Ôn Uyển cảm thấy rất thú vị.
Hạ Dao thấy trong mắt Ôn Uyển có sự hưng phấn, chỉ duy nhất không có
chính là khẩn trương thì không khỏi bật cười. Ôn Uyển đi ra ngoài, nhìn
thấy có không dưới hai mươi người vây quanh, đều là quý phụ phu nhân của Đại Tề .
Có người tới nói, mời Ôn Uyển đi ra ngoài.
Ôn Uyển đến chính sảnh, mặt hướng về phía nam một cách trang nghiêm,
hai tay khoanh lại, tay trái ở trên, lòng bàn tay hướng vào phía trong,
khom người cúi đầu, rồi hơi nâng trán lên, cúi người tạ lễ với tân khách tới tham dự.
Sau khi hành lễ, Ôn Uyển ngồi xuống chỗ ngồi hướng mặt về phía Tây,
Mai Nhi đi tới phía sau Ôn Uyển bắt đầu chải đầu cho nàng, sau đó đem
lược đặt hướng về phía Nam.
Như Vũ đang cầm la bạc cùng phát kê đi tới bên cạnh Ôn Uyển, hoàng
hậu cũng đứng dậy, đi tới trước mặt Ôn Uyển, mở miệng nói “ Ngày tốt cập kê, vứt bỏ trang phục cũ, vứt bỏ những ý tưởng trẻ thơ, sau này trở
thành người có phẩm hạnh. Mang đến điềm lành tuổi thọ tăng cao, luôn giữ được tình huống hạnh phúc.” Sau đó ngồi xuống chỗ ngồi, búi thêm tóc
lại cho Ôn Uyển, trâm búi tóc là dùng khối dương chi bạch ngọc chạm khắc mà thành, bề ngoài trơn bóng, ở trên mái tóc đen bóng mềm mại của Ôn
Uyển càng phát ra vẻ sáng bóng.
Ôn Uyển dựa theo người chỉ dẫn ,đi về dãy phòng phía Đông, chờ thời
điểm trở ra thì đã đổi thành một thân váy ngắn màu vàng nhạt, trên váy
ngắn kia cũng không có bất kỳ trang sức gì.
Một khâu này nguyên bản rút gọn thì vẫn còn phải tới hành lễ với cha
mẹ, nhưng vừa lúc Bình Hướng Hi bị bệnh nặng nằm ở trên giường, mẫu thân thì đã sớm qua đời nên một khâu lễ này trở thành quỳ lạy với chỗ ngồi ở thượng vị.
Sau khi xong lễ, Ôn Uyển một lần nữa ngồi xuống hướng mặt về phía
Đông, hoàng hậu rửa tay rồi lấy một chiếc trâm cài đầu từ trong khay do
Như Vũ bưng tới, chính là một cây trâm ngọc bích hình Mẫu Đơn, chỉ cần
cái này cũng biết đây chính là tinh phẩm trong số những thượng phẩm, (
về sau Ôn Uyển mới biết được, đó là trâm cài đầu mà khai quốc hoàng hậu
yêu thích nhất).
Hoàng hậu mở miệng nói “Ngày giờ tốt nhất trong tháng, cho thấy con
đã thay trang phục, tôn vinh sự uy nghi của con, cẩn thận đạo đức phẩm
hạnh hiền thục của con, trên lông mày thể hiện tuổi thọ vạn năm, vĩnh
viễn được hưởng phúc.”
Mai nhi cũng đi ra lấy cây trâm bạch ngọc cài đầu cho Ôn Uyển, hoàng
hậu cắm cây trâm lên đầu cho Ôn Uyển sau đó đứng dậy trở lại chỗ ngồi
của mình.
Ôn Uyển quay người lại với tân khách tiếp tục đi về dãy phòng phía
Đông, lần này thời gian chờ đợi có hơi dài một chút, Ôn Uyển lại đổi
thành một thân trang phục váy áo dài màu đậm hơn bằng gấm, được Hạ Dao
vịn ra.
Tà áo đậm màu dưới bước chân của Ôn Uyển khẽ lay động chập chờn,
giống như hoa mẫu đơn rở rộ một cách kiều diễm nhất, bày ra được vẻ đẹp
nhất.
Lần này Ôn Uyển quay mặt về phía Hoàng Hậu hành lễ quỳ lạy.
Sắc mặt của hoàng hậu hiền hòa, chờ sau khi Ôn Uyển ngồi quay mặt về
hướng Đông xong liền rửa tay thêm một lần nữa, lấy cây trâm Phượng Hoàng cùng Kim Bộ dao từ trong khay mà Như Vũ bưng tới, đi đến trước mặt Ôn
Uyển nói ” Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi
khánh.”
Mai nhi đi lên phía trước gỡ trâm Mẫu Đơn bằng ngọc bích từ trên đầu
Ôn Uyển xuống, hoàng hậu liền cài lên cây trâm trăm con Phượng Hoàng
cùng Kim Bộ dao, sau đó liền đứng dậy quay trở lại vị trí.
Khách khứa chắp tay thi lễ, Ôn Uyển quay trở về đổi lại lễ mục màu đỏ đang mặc, dùng đai đen buộc ngang hông giống như xiêm y mặc ngày bình
thường, có một chút rộng rãi, mặc lên người rất nhẹ nhàng thoái mái.
Lần này Ôn Uyển quay mặt về hướng hoàng cung để hành lễ quỳ lạy. Nếu
như không phải vì không hợp với lễ nghĩa thì Hoàng đế cũng muốn tới tham dự.
Như Vũ sai nha hoàn bỏ đi mấy thứ bày biện cho lễ cập kê, sau đó lại
bày tiệc rượu ở gian phía Tây, hoàng hậu cũng để cho Ôn Uyển ngồi vào vị trí, lúc này Ôn Uyển mới dừng lại ở phía Tây, mặt hướng về phía nam,
những việc làm hôm nay lúc trước cũng đã từng theo ma ma học qua nên
không cảm thấy xa lạ. Hơn nữa, nàng không có chút khẩn trương chứ đừng
nói tới sợ hãi.
Hoàng hậu đứng ở bên trái của Ôn Uyển, chờ Như Vũ bưng chén rượu tiến lên xong mới chuyển sang đứng hướng Bắc, hoàng hậu nhận lấy chén rượu,
đi tới trước mặt Ôn Uyển ” Lễ duy hậu, gia tiến lệnh phương. Bái thụ tế
chi, dĩ định nhĩ tường. Thừa thiên chi hưu, thọ khảo bất vong.”
Ôn Uyển hành lễ xong liền nhận lấy chén rượu. Sau khi đã xong mọi thứ thì Ôn Uyển liền ngồi vào vị trí của mình, quỳ xuống nâng cốc rượu lên
tưới một chút lên mặt đất, rồi để chén rượu trên bàn.
Lúc kết thúc buổi lễ, Ôn Uyển cảm tạ hoàng hậu, Mai nhi, thái tử phi. Hoàng hậu vô cùng từ ái mà nắm tay Ôn Uyển, nói chuyện nhẹ nhàng, nói
hai câu thì dẫn người ngồi xuống.
Ôn Uyển đánh giá một lúc cũng ước chừng được khoảng hai mươi người.
nhìn ăn mặc cũng biết toàn là phu nhân có bối phận cáo mệnh trên người,
trong đó có thế tử phi phủ Hạo thân vương, thế tử phi phủ Thuần vương,
hầu như toàn bộ phu nhân tôn thất trong kinh thành đều tới.
Ôn Uyển âm thầm chắc lưỡi hít hà, cậu hoàng đế mời nhiều người tới
như vậy. Hơn nữa tất cả bọn họ đều là phu nhân quyền quý trong kinh
thành. Tình cảnh này đoán chừng còn phô trương hơn so với lễ cập kê của
công chúa rồi.
Truyện trò xong nhìn sắc trời cũng đến lúc hoàng hậu phải hồi cung
rồi, hoàng hậu cười “Uyển nhi, nên đi lại trong cung nhiều hơn một chút, mợ tới mấy tháng cũng khó nhìn thấy mặt con được một lần, cậu con còn
lẩm bẩm mãi là không nhìn thấy bóng dáng của con. Sau này không cho phép như vậy nữa, còn như vậy thì không chỉ mợ giận mà cậu con cũng sẽ giận
nữa.”
Ôn Uyển mím môi khẽ cười.
Như Vũ cười tiếp lời nói ” Bắt đầu từ hôm nay thì Uyển nhi đã là đại
cô nương rồi, cũng không nên lấy bộ dáng vô câu vô thúc như trước kia
nữa.”
Mai nhi cười nhẹ nói “Đến cuối năm cũng nên bàn về hôn sự một chút
rồi, còn không biết là tiểu tử nhà ai có được phúc khí này, có thể đem
quận chúa nhà chúng ta cưới được về nhà làm vợ đấy.”
Tào phu nhân tiếp lời “Vậy thì cũng phải xem Tụng nhi nhà ta có được cái phúc khí này hay không rồi.”
Lời này của Tào phu nhân vừa buông xuống khiến mấy vị phu nhân xung
quanh đều mang sắc mặt cổ quái, nói xong câu này cũng không sợ đau đầu
lưỡi. Có mấy vị phu nhân cũng đã nhận được ám chỉ rồi thì liền hỏi sao
lại nói lời này. Tiên hoàng còn không có chỉ hôn cho Ôn Uyển, tiên hoàng chỉ nói là qua mười lăm tuổi thì nói tiếp.
“Tiên hoàng từng nói riêng với lão gia nhà ta, nếu Tụng nhi nhà ta có thể vào tiền tam giáp thì sẽ đem quận chúa hứa cho Tụng nhi nhà chúng
ta, mặc dù con trai ta muốn đậu trạng nguyên e là sẽ khó khăn nhưng vào
tiền tam giáp thì không khó lắm.” Tào phu nhân nhìn mấy vị phu nhân đang ngồi đó đều đem đôi mắt nóng bỏng nhìn mình, thì vội vàng tung ra một
quả bom thật to, còn kém mỗi việc nổ cho tất cả mọi người ngất đi tại
chỗ.