Edit: Vịt
Đảo mắt đã đến kỳ thi Hương.
Kết quả của hội thi đã có. Như suy đoán và dự liệu ban đầu của mọi
người, Tào Tụng trúng Trạng nguyên, là một trạng nguyên lang anh tuấn
được người đầu đường cuối phố rối rít truyền tụng. Bảng nhãn là một thư
sinh đến từ Giang Nam, năm nay ba mươi hai tuổi. Thám hoa lang là Doãn
Hữu Hi. Trạng nguyên lang và Thám hoa lang đều anh tuấn như nhau, nhưng
đáng tiếc, nghe nói Trạng nguyên lang muốn kết hôn với Ôn Uyển Quận
chúa, còn Thám hoa lang lại được định hôn rồi.
Ôn Uyển nghe được hoàng đế khâm điểm Tào Tụng làm Trạng nguyên thì tự hỏi: “Tào Tụng thật sự có tài học tốt như vậy sao?” Nàng không nhìn
trúng Tào Tụng, tự nhiên sẽ không để ý tới. Nếu như không có chân tài
thực học, cậu hoàng đế cũng sẽ không cho hắn làm Trạng nguyên.
Hạ Dao gật đầu: “Lúc thi Hội, hắn được bài danh thứ hai. Do khi thi
Đình, hội nguyên (người đỗ đầu kì thi Hội) biểu hiện hơi thiếu sót cho
nên bị tuột xuống thành Bảng nhãn.”
Ôn Uyển à một tiếng rồi tiếp tục làm việc. Hạ Dao thấy Ôn Uyển bận
rộn tối mày tối mặt như vậy thì rất đau lòng. Vì giúp hoàng đế kiếm
tiền, mấy ngày nay Quận chúa đều vắt hết đầu óc, loay hoay tới nỗi không có chút thời gian nghỉ ngơi: “Quận chúa, người mau uống chén cháo nhân
sâm này đi đã.”
Ôn Uyển uống chén cháo bổ dưỡng xong liền hỏi tới tình hình làm ăn ở
ngân hàng Quảng Nguyên thế nào. Hạ Ảnh lắc đầu nói không tốt chút nào.
Làm ăn thông thường đều như vậy, rất nhiều người không dám tin tưởng
ngân hàng Quảng Nguyên, không thể khiến người ta yên tâm bằng các ngân
hàng tư nhân đã hoạt động lâu đời từ trước.
Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ nàng biết rồi. Chuyện ngân hàng Quảng Nguyên
mới đầu không thuận lợi cũng nằm trong dự liệu của Ôn Uyển. Hiện tại chỉ là Ôn Uyển đang thử dò xem nước nông sâu thế nào nên còn chưa tiến hành tới bước tiến sâu hơn. Lại thêm quốc khố bên kia không có tiền, tiền
của cậu hoàng đế cũng không có sổ sách đưa tới, Ôn Uyển không dám mở
rộng cửa hàng quá lớn, chỉ đành chậm rãi đi từ những bước cơ bản đi lên. Chờ đến lúc quốc khố bên kia tràn đầy, lấy ra tám phần vốn bổ sung vào
đây thì có thể bắt đầu mở rộng kinh doanh. Bây giờ nên làm từ nhỏ đi lên trước đã.
Dù đã nằm trong dự liệu nhưng Ôn Uyển vẫn cẩn thận phân tích những
nguyên nhân bị lỗ lã, liệt kê từng tình huống ra để chú ý, còn cần phải
sửa lại nữa.
Hạ Ảnh mang thông tin mới nhận tới nói với Ôn Uyển: “Quận chúa. Tào gia đã tới chỗ Hoàng thượng cầu hôn rồi.”
Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ biết rồi. Nàng tiếp tục vẽ, tra tài liệu, đối chiếu sổ sách.
“Quận chúa, hoàng thượng tuyên Quận chúa vào cung.” Thái giám tới tuyên thánh chỉ, Ôn Uyển liền thay quần áo rồi đi theo.
Lúc Ôn Uyển tới nơi, nàng tùy tý liếc mắt nhìn ngự thư phòng, liền
thấy có hai người khác đang ở đây. Một người là Hộ bộ Thượng thư Tào
Ngâm, lúc trước Ôn Uyển vẫn hay gặp ở Dưỡng Hòa Điện. Đứng cạnh ông ta
là một thiếu niên trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, mặt
như hoa như ngọc. Mặc dù đã bốn năm không gặp nhưng ngũ quan vẫn không
hề thay đổi.
“Quận chúa vạn phúc”. Hai người đều hướng về phía Ôn Uyển hành lễ. Ôn Uyển không thèm để ý tới hai người họ, nàng trực tiếp đi về phía hoàng
đế.
“Cậu hoàng đế.” Ôn Uyển vừa vào ngự thư phòng liền kêu một tiếng cậu
hoàng đế rồi ngay cả lễ nghi cũng không làm. Đây không phải hành vi nàng hay làm thường ngày.
Hôm nay Ôn Uyển mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, từ đầu tới chân đều
toát ra ánh sáng chói mắt của Châu Quang Bảo Thạch, làm người ta hoa hết cả mắt. Vì bệnh tình của nàng vừa mới khỏi không lâu nên thoạt nhìn
không có tí tinh thần nào, vẻ mặt còn mang chút ốm yếu, cả người lại
càng thêm toát ra vẻ suy nhược, hơn nữa mặt mày nàng lại không được tự
nhiên. Dung mạo Ôn Uyển vốn cũng chỉ ở bậc trung, thêm khí sắc này, mặc
thêm một bộ trang phục màu sắc đậm như vậy, còn đeo nhiều châu báu phụ
trợ, tuy nói không khó nhìn nhưng lại khiến người ta cảm thấy là lạ.
Thật ra thì nếu Ôn Uyển mặc quần áo trắng hoặc một bộ thanh đạm nào
đó, chứ không phải quần áo đậm màu thế này, lại phối hợp thêm biểu hiện
thường hay khoe mẽ đáng thương ở trước mặt hoàng đế như thường khi thì
hiệu quả sẽ hoàn toàn khác đi.
Hoàng đế hơi kinh ngạc, sao nha đầu này lại thể hiện ra bộ dạng đó.
Tào đại nhân cũng biến sắc khác thường. Còn Tào Tụng thì cảm thấy
không hề vui sướng chút nào. Vốn nghe nói Ôn Uyển Quận chúa có tri thức
hiểu lễ nghĩa, tài năng hơn người, tướng mạo xuất chúng, hiện tại như
vầy là thế nào đây.
Hoàng đế hỏi: “Ôn Uyển, Tào đại nhân tới đây hướng trẫm cầu hôn. Dù
không hợp quy củ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi con một tiếng, con có bằng lòng hôn sự này không.”
Khí sắc Ôn Uyển không tốt nhưng lời vừa nói ra lại lộ vẻ cuồng vọng:
“Không sao cả a, dù sao cuối cùng cũng phải lập gia đình. Mọi người đều
nói tam thiếu gia Tào gia là thiếu niên tuấn lãng có tài, anh tuấn tiêu
sái, phong lưu phóng khoáng. Bây giờ lại là Trạng nguyên lang. Dù sao
sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả ai mà không phải gả, chỉ là, gả cho
hắn thì con cũng không coi là thiệt thòi. Cậu hoàng đế, về sau con gả
cho hắn rồi có thể ở lại trong phủ Quận Chúa không? (đây cũng không khác gì nói tìm người ở rể ). Con cũng muốn vào cung ở với cậu hoàng đế nữa, vậy có vấn đề gì không?”
Ôn Uyển nói không ngừng như vậy, đòi làm như vậy. Từ lúc nàng đi vào
đến giờ vẫn không hề liếc mắt nhìn Tào Tụng lấy một cái. Dường như lập
gia đình đối với nàng chỉ là một nhiệm vụ, không có bất cứ ý nghĩa nào
khác.
Hoàng đế khẽ cười: “Tất nhiên rồi, cho dù đã thành thân thì con vẫn
cứ ở lại trong phủ Quận Chúa. Dù không vào cung thì cậu cũng cho người
đưa con vào nội cung.” Tuy không biết nha đầu này đang đánh chủ ý gì,
nhưng hoàng đế cũng cảm thấy Tào Tụng không kém, phối với Ôn Uyển miễn
cưỡng cũng coi như là xứng đôi.
Ôn Uyển thấy Tào Tụng cau chặt mày thì thầm cười trong lòng: “Cậu
hoàng đế, thái y nói hiện tại thân thể con rất yếu, không thể mệt nhọc,
ít nhất phải dưỡng thêm ba bốn năm nữa mới được. Cậu hoàng đế, muốn
thành thân thì ít nhất phải đợi thêm ba năm nữa mới nói được, liệu hắn
có thể chờ được hay không?”
“Tào ái khanh, theo khanh thấy sao?” Hoàng đế thấy gần đây Ôn Uyển vì hắn vất vả tiều tụy đi nhiều thì rất đau lòng. Hơn nữa, hắn cũng biết
thành thân rồi sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ Ôn Uyển mới mười lăm, đợi thêm ba năm nữa thì cũng mới mười tám tuổi, không tính là trễ.
Tào đại nhân vô cùng khó xử. Con trai ông đã mười tám, qua ba năm nữa thì hai mươi mốt mất rồi. Đáng tiếc, hoàng thượng đã nói như vậy, bọn
họ làm sao có tư tưởng muốn phản đối được.
Hoàng đế chờ sau khi hai người này đi ra ngoài mới vỗ nhẹ đầu Ôn
Uyển: “Nha đầu ngốc, không muốn gả cứ việc nói thẳng. Làm gì lại tự
khiến bản thân mình thành khó coi như vậy?”
Ôn Uyển cười ha hả mà nói: “Thật ra con cũng cảm thấy quần áo này
thật không tệ, nhìn rất đẹp đấy ạ, có phải khiến cậu hoàng đế có cảm
giác rất mới mẻ hay không?”
Hoàng đế đối với việc Ôn Uyển đùa bỡn cũng dở khóc dở cười. Chẳng
qua trong lòng hoàng đế rất vui mừng, hơn nửa năm này tuy Ôn Uyển bận
rộn nhiều việc, nhưng rõ ràng trôi qua thoải mái hơn so với trước kia
rất nhiều, lông mày cũng đã giãn ra, nếu không, cứ như ngày trước lúc
nào cũng đều nhíu chặt mày lại. Có lẽ Ôn Uyển rất thích hợp với cuộc
sống bây giờ.
Sau khi Ôn Uyển ra ngoài, nàng đang trên đường xuất cung thì thấy Tào Tụng đứng chờ, bên cạnh hắn lại có một tiểu thái giám. Trong mắt Ôn
Uyển chợt hiện lên hàn quang, đây là thủ bút của ai.
Thực ra lúc trước Tào Tụng rất ái mộ Ôn Uyển, thê tử tương lai của
mình là một tài nữ, lại có hiền danh lan xa. Hắn nghĩ nhất định sẽ có
thể trải qua cuộc sống cầm sắt hài hòa. Trong lòng hắn tràn đầy kỳ vọng
với tương lai. Nhưng hôm nay lại thấy Ôn Uyển thô tục và ngạo mạn như
thế, những lời đồn bên ngoài vô cùng tốt thật khiến hắn nghi ngờ không
thôi. Cho nên hắn muốn nán lại hỏi cho thật rõ ràng: “Quận chúa. Bài thơ “cảm hoài du xuân” (thương nhớ cảnh ngao du mùa xuân) kia của người làm tuyệt lắm, ta rất ái mộ.”
Hạ Dao liếc nhìn tên thái giám kia. Thái giám kia liền thức thời mà
lui ra đến chỗ mọi người không nhìn thấy, cũng không có ý định tới gần
nữa.
Ôn Uyển nhìn Tào Tụng như đang nhìn kẻ ngốc: “Ta ghét nhất thi từ,
lại không thể làm cơm ăn. Làm những thứ đó làm gì. Có thời gian, còn
không bằng để ta ngồi suy nghĩ các biện pháp kiếm tiền.”
Sắc mặt Tào Tụng đại biến: “Ngươi, ngươi… bài “cảm hoài du xuân” kia không phải do người làm?”
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Tào Tụng nói: “Ai nói cho ngươi biết đây không
phải ta làm. Chẳng qua đó là bài tập lão sư từng giao cho ra, ta cảm
thấy hợp với tình cảnh, lúc ấy liền viết ra thôi.” Lời này của Ôn Uyển
rất dễ khiến cho người ta có ý nghĩ khác. Mặc dù chưa nói sao chép,
nhưng nếu là bài tập, lão sư nhất định đã có ý kiến phản hồi, hơn nữa
chắc chắn đã sửa lỗi cho nàng. Nói cách khác, Ôn Uyển đang cố ý làm rối
loạn.
Tào Tụng nghe xong liền nóng nảy. Ở trong sĩ lâm, làm rối kỉ cương là chuyện vô cùng đáng xấu hổ: “Ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như
vậy.”
Trong mắt Ôn Uyển hiện ra vẻ khinh thường trần trụi, ngẩng đầu lên:
“Bổn cung làm việc, không cần người khác phải quơ tay múa chân. Lần đầu
này coi như ta bỏ qua. Nếu còn có lần tiếp theo thì đừng trách Bổn cung
không khách khí.”
“Ngươi, ngươi quả thực không thể nói lý.” Hình tượng tài nữ của Ôn
Uyển trong lòng Tào Tụng thoáng chốc sụp đổ. Sao mình có thể lấy một cô
gái tục tằng, phẩm đức thấp kém không chịu nổi như vậy làm vợ. Hắn kiên quyết không đồng ý nữa.
Sắc mặt Ôn Uyển thoáng cái liền rét lạnh. Một cái tát của Hạ Dao vung xuống, trên mặt Tào Tụng liền hiện rõ dấu năm ngón tay: “Nếu còn có lần sau, phần thưởng của ngươi chính là hai mươi đại côn. Hừ!”
Ôn Uyển nghênh ngang rời đi.
Dù mặt Tào Tụng đang sưng phù đỏ tấy lên nhưng sắc mặt hắn lại lan
thành năm màu. Chẳng lẽ muốn hắn ở cùng với nữ tử như vậy cả đời. Chỉ
cần không thoải mái liền vung vung tay đánh người. Thật là đáng sợ!
Không được, tuyệt đối không được. Hắn chết cũng không muốn cưới nữ nhân
như vậy.
Tào Ngâm vừa nghe liền bị dọa sợ đến run rẩy toàn thân. Nếu không
phải định lực tốt, khẳng định đã ngất đi rồi: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn
từ hôn với Quận chúa? Ngươi nổi điên gì đây?” .
Tào phu nhân tương đối lý trí: “Con trai, con sao vậy? Lúc trước
không phải rất tốt sao, như thế nào vừa vào cung một chuyến đã nghĩ tới
chuyện muốn từ hôn rồi, có phải đụng tới chuyện gì không tốt không?”
Tào Tụng lập tức đem những chuyện gặp phải lúc trước cùng với những lời nói của Ôn Uyển nói lại một lần.
Tào Ngâm nghe xong thoáng một phát liền giận không nói ra lời: “Con
đọc sách đọc đến choáng váng rồi sao? Cho dù như thế thì tính là gì,
cũng không phải sao chép thơ của người khác. Cuộc sống sau này của con
không thể chỉ trôi qua với cầm kỳ thư họa. Con tốt nhất bỏ ngay ý nghĩ
này đi, nếu không ta không tha cho con.”
Tào Tụng rất bướng bỉnh. Những năm này hắn vẫn bị cha đè ép hôn nhân
nhưng không có nghĩa là hắn không có tính toán riêng của mình. Hắn nuôi
dưỡng nguyện vọng với Ôn Uyển quá mức lý tưởng, nhưng hôm nay nhìn thấy
lại là một trời một vực, làm sao hắn có thể chấp nhận được chứ: “Cha,
con không cưới, dù sao hoàng thượng cũng chưa hạ chỉ.”
Tào Ngâm giận sôi gan: “Ta không biết tại sao Quận chúa phải làm như
vậy. Nhưng con hãy sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, bằng không Tào gia chúng ta
cũng không có đứa con như con.”
Tào Ngâm thấy bộ dáng quật cường của Tào Tụng, chỉ đành phải nói ra
tính nghiêm trọng của việc này với con trai. Đang nói chuyện, có người ở Hộ bộ tới thông báo có chuyện gấp muốn ông ta định đoạt. Không còn cách nào khác nên ông ta đành phải ra ngoài. Trước khi đi, ông ta vẫn không
quên cảnh cáo nhi tử một phen, nói không cho hắn ra cửa, ở nhà suy nghĩ
lại.
Tào Tụng buồn bực, đột nhiên hắn nghĩ tới muốn tìm người giúp đỡ.
Cuối cùng cũng ra khỏi nhà, hắn trực tiếp đi tìm La Thủ Huân. La Thủ
Huân cũng biết chuyện Ôn Uyển Quận chúa sẽ gả cho Tào Tụng. Hắn còn tiếc hận thay cho Tào Tụng thật lâu, Ôn Uyển quận chúa này làm sao lại nhìn
trúng thiếu niên xinh đẹp rồi, chẳng lẽ vì muốn bổ sung cho diện mạo
thiếu thốn của mình sao? (nếu như Ôn Uyển biết được, chắc chắn sẽ hộc
máu cho coi).
Tào Tụng nghĩ đến một người, người này hẳn là tuyệt đối có quyền lên
tiếng, cũng sẽ không lừa gạt mình. Nếu như nàng cũng chứng thật Ôn Uyển
quả thật chính là người lừa đời lấy tiếng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ
không cưới một cô gái như vậy làm vợ.