Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 40: Khích lệ




Màn đêm từ từ phủ xuống, bên ngoài Điện Dưỡng Hòa , không có lấy một tiếng vang. Yên tĩnh đến làm người ta phải sợ hãi. Ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua rèm lụa, chiếu lên trên mặt đất. Càng lộ ra vẻ cô tịch và lạnh lẽo. Cái bóng cô đơn của Ôn Uyển, in trên mặt đất, nhìn lên trên, thê lương đến không thể diễn tả.
Mỗi một phút trôi qua, trái tim Ôn Uyển lại chìm xuống một phút. Ôn Uyển nắm lấy tay của hoàng đế, đôi tay kia thô như vậy, chai sạn dầy như vậy. Trước đây nàng cầm bao nhiêu lần, lại chưa từng có bi thương như lần này.
Mọi người chỉ có lúc sắp mất đi mới biết, chính mình đã sai sót cái gì. Mười năm này, một mực yên lặng ở sau lưng che chở nàng, sủng ái nàng, chìu theo nàng, vẫn luôn là cậu hoàng đế. Mà nàng còn cùng hắn ầm ĩ, thiếu chút nữa khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng. Nếu như cậu hoàng đế thật sự không còn, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có thể chạy trốn ra nước ngoài. Nhưng nàng đã không còn có nhà nữa rồi. không có người yêu thương lo lắng nữa rồi.
Thời gian chậm rãi qua đi, Ôn Uyển nhìn đêm tối sắp qua, bình minh sắp đến. Nghĩ đến lời Vương thái y nói trước hừng đông nếu cậu hoàng đế không có tỉnh lại, thì sẽ không tỉnh lại nữa. Ôn Uyển lòng đau như dao cắt. Không được, cậu nhất định phải tỉnh lại.
Ôn Uyển nghĩ đến cậu hoàng đế thực sự đi rồi, trên đời chỉ còn lại có một mình nàng. Mình lại sắp trở thành cô nhi, một mình cô đơn lẻ loi đối mặt với mọi việc. Nước mắt liền lả chã rơi xuống: “Cậu hoàng đế, Ôn Uyển van cầu người. Người tỉnh lại được không. Cậu hoàng đế, Ôn Uyển không muốn trở thành cô nhi, không muốn lẻ loi trơ trọi một mình sống trên đời. Cậu hoàng đế, Ôn Uyển cầu người tỉnh lại. Chỉ cần người tỉnh lại, chúng ta nhất định có biện pháp thôi.”
Hoàng đế vẫn không có động tĩnh. Ôn Uyển một mực nói, nói. Đến cuối cùng nàng thì thào nói với hoàng đế: “Cậu hoàng đế, nếu như người thực sự có chuyện ngoài ý muốn. Con sẽ ra biển, tránh sang nước ngoài. Con sẽ không ở lại Đại Tề. Ở lại Đại Tề, cho dù bọn họ không giết con, con cũng sẽ như thịt cá trên thớt, mặc cho họ chém giết.” Hoàng đế không còn, thế lực của nàng còn yếu, bảo vệ không được nàng. Nếu đã không còn trông cậy vào được hoàng đế. Nàng sẽ không để cho người khác nắm giữ vận mệnh của nàng. Lối thoát duy nhất là ra biển, ra ngoại quốc sinh tồn. Vừa vặn, nàng có thuyền lớn, có thể chạy trốn. Hạ Dao hứa giúp nàng chạy thoát. Tin tưởng, đến lúc đó, xác suất thành công sẽ cao hơn chút ít.
Về phần Đại Tề như thế nào. Cái đó không liên quan đến nàng. Nàng nguyện ý ra sức bởi vì hoàng đế là thân nhân duy nhất của nàng. Có thể trăm phần trăm che chở nàng, thương yêu nàng, sủng ái nàng, nàng nguyện ý vì hoàng đế chia sẻ. Thái tử, Ôn Uyển và hắn cảm tình không sâu. Nàng tình nguyện ra biển gặp phải những nguy hiểm không rõ kia, có khả năng sẽ phải táng thân trên biển, cũng không giúp đỡ thái tử.
Mà ở một chỗ khác, bên cạnh Triệu Vương có người mới, người này tên Ngô Đạo Tử, là tu sĩ theo Đạo giáo. Triệu Vương có chút vội vàng hỏi thăm: “Đạo trưởng. Ngài không phải nói, Yến Hồng Chương sắp chết sao? Tại sao hắn đến bây giờ còn chưa có chết.” Ngô Đạo Tử là người Triệu Vương tốn hao rất nhiều công sức mới mời đến. Chính vì muốn đem vận mệnh của mình sửa lại.
Ngô Đạo Tử mặc một thân đạo bào màu xanh, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tóc bạc, vẻ mặt hồng hào ánh mắt sáng ngời, năm màu lụa mỏng theo gió dập dờn. Dường như là vị khách xuất trần ở thế ngoại. Ngô Đạo Tử nhìn bầu trời phía xa nói : “Hoàng đế có chết hay không, còn phải xem một người có nguyện ý cứu hay không?”
Triệu Vương cầm tay của mình nói: “Ai? Ai còn có thể cứu Yến Hồng Chương? Không phải nói, ngài không phải nói tuổi thọ của Yến Hồng Chương đã hết sao?” Đều là người phải chết, nguyên thọ đã hết. Làm sao còn có thể cứu.
Ngô Đạo Tử nói ra một tên lại làm cho Triệu Vương thống hận nhất: “Ôn Uyển Quận chúa, mệnh của Hoàng đế, đã vì nàng mà sửa. Hoàng đế có cứu được hay không, cũng phải xem nàng.”
Triệu Vương ngạc nhiên nhìn Ngô Đạo Tử: “Lời này của ngài là có ý gì?”
Ngô Đạo Tử tiên phong đạo cốt: “Ta đã nói với ngươi rồi, người cải mệnh cho Ôn Uyển Quận chúa, đạo hạnh cao thâm, loại cao nhân lánh đời này bình thường đã không còn quan tâm thế tục. Mà cũng chỉ có tạo hóa lớn, nhân tài mới có cơ duyên gặp được cao nhân bậc này. Còn phải hợp với ánh mắt của hắn, mới làm cho hắn ra tay giúp người. Dùng lời trần thế nói, đây chính là thiên ý.”
Trong mắt của Triệu Vương tràn đầy hận ý. Ngô Đạo Tử tuy là hắn tổn hao sức lực rất lớn mới tìm thấy, là người tài ba, nhưng là cái gì cũng đều không phối hợp. Bảo lão mở đàn làm phép tìm cách giết chết yêu nghiệt Ôn Uyển kia lại không làm. Cầu lão hỗ trợ sửa lại mạng của hắn, lão cũng không muốn. Nói là giúp hắn, nhưng kỳ thật lại không giúp hắn làm bất cứ chuyện gì. Điều duy nhất hữu dụng, là nói nguyên thọ của Yến Hồng Chương đã hết, sắp chết.
Ngô Đạo Tử nhìn thần sắc Triệu Vương xoắn xuýt, cũng không thèm để ý tới. Mà quay người trở về trong phòng của mình. Nếu không phải lão thiếu nhân tình của hắn, phải trả đoạn trần duyên này, thì lão đã sớm đi.
Sắc mặt Triệu Vương xanh lét một hồi. Cái nha đầu chết tiệt kia, thậm chí có phúc phận bậc này. Phúc phận của Ôn Uyển đối với hắn mà nói, chính là ác mộng, là tai nạn.
Ôn Uyển lúc này cũng rất hối hận, theo lời Vương thái y nói nàng biết được, mấy tháng trước hoàng đế đã biết tình huống thân thể của mình. Vương thái y nói là bệnh cũ, hẳn sớm đã ủ thành bệnh rồi. Ôn Uyển đối với điều này rất hoài nghi, bình thường bệnh tật này nếu phát bệnh phải thật lâu. Sắc mặt khó coi, khí sắc cực kém. Vì sao cậu hoàng đế, mấy tháng này nàng nhìn cũng không có nhìn ra cái gì. Đối với vấn đề này, Vương thái y không giải thích được.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, nàng đã biết vì sao cậu hoàng đế lại dùng ánh mắt bi thương như vậy nhìn nàng. Ôn Uyển hận chính mình hậu tri hậu giác, hận tại sao mình không dùng tâm tư đối với ông ngoại hoàng đế để quan tâm cậu hoàng đế. Nếu như vậy, nàng tất nhiên sẽ sớm phát hiện cậu hoàng đế không được bình thường. Trong lòng Ôn Uyển bi thương gần chết, nhưng khi nhìn hoàng đế vẫn không có động tĩnh. Nàng tự nhủ mình không thể ngã xuống.
Ôn Uyển vẫn một mực ở bên tai hoàng đế nói chuyện: “Cậu hoàng đế, cậu nhất định phải kiên trì. Nhất định sẽ có biện pháp đấy. Nhiều cửa ái khó như vậy, nhiều lần ở bên bờ sinh tử như vậy, chúng ta đều vượt qua. Lần cửa ải khó này, cũng có thể vượt qua giống như trước. Những ngày tháng tốt mới bắt đầu, cậu hoàng đế còn chưa hoàn thành phó thác của ông ngoại hoàng đế đối với người, còn chưa trở thành minh quân thiên hạ, còn không để trăm họ an cư lạc nghiệp, còn không có đem mãn thanh đát tử diệt đi, người vẫn chưa thực hiện lời hứa với Ôn Uyển. Cậu hoàng đế, cậu còn nhiều chuyện chưa làm như vậy, làm sao cậu có thể buông tha được. Nếu như bây giờ cậu ra đi như vậy, thì những cực khổ cậu phải chịu trước kia, cùng tất cả hùng tâm tráng chí, đều sẽ hóa thành hư không rồi.”
Ôn Uyển đang khóc đến thương tâm, đột nhiên cảm giác được tay hoàng đế bỗng nhiên nhúc nhích. Ôn Uyển ngạc nhiên, nàng biết rõ mình không phải bị ảo giác. Không có cảm giác sai, vừa rồi cậu hoàng đế quả thực cử động. Ôn Uyển kêu vài tiếng, nhưng hoàng đế lại không có phản ứng rồi.
Đôi mắt Ôn Uyển lóe lên tia sáng, nàng thoáng chốc nhớ đến lúc ấy mình bị bệnh bất trị, cảm thấy sống lâu một ngày thì sống thiếu một ngày, đều là như vậy. Về sau dứt khoát buông tha trị liệu. chuẩn bị đi du lịch bốn phía. Cậu hoàng đế nhất định là biết rõ bệnh tình của mình, biết rõ ngày giờ của mình không nhiều, cho nên đã không có dục vọng muốn sống. Không được, tuyệt đối không được. Ôn Uyển cầm tay hoàng đế nói: “Cậu hoàng đế, mặc kệ là bệnh gì, sẽ có biện pháp điều trị. Khi đó bọn họ cũng nói con sắp chết rồi, nhưng hiện tại con không phải vẫn bình an mà sống sao? Cậu Hoàng đế, người không thể từ bỏ. Cậu hoàng đế, còn không có cố gắng qua, thì cậu không thể từ bỏ chính mình trước. Nếu Ôn Uyển cũng như cậu thì đã sớm bỏ cuộc rồi. Và hiện tại Ôn Uyển đã trở thành một đống xương khô.”
Thấy hoàng đế lại không có cử động. Ôn Uyển không bỏ cuộc, nàng ở bên tai hoàng đế nói. Nói làm sao lúc đó nàng không có từ bỏ, cầu xin hoàng đế phải kiên trì. Không thể từ bỏ. Nhất định phải kiên trì, nhất định phải tỉnh lại. Dù là một phần vạn hi vọng, cũng phải tranh thủ.
Nhưng hoàng đế vẫn không có động tĩnh, trong nội tâm Ôn Uyển tự hỏi sau đó chớp mắt rồi đi ra ngoài. Hạ Dao không biết Ôn Uyển muốn làm cái gì, lại không nghĩ rằng Ôn Uyển đi ra ăn cơm. Ăn như hổ đói, dù sao hiện tại không có chú ý ăn có ngon hay không ngon, chỉ cần ăn no. Sau khi ăn xong lại đi trở về. Trở về xong liền ra hiệu để cho mấy vị thái y ở bên ngoài chờ.
Bọn họ đi rồi, Ôn Uyển lại nói chuyện cùng hoàng đế, trong lời nói đầy phẫn nộ: “Cậu hoàng đế, vừa rồi con đi ra ngoài một lúc, là nghe được tiền tuyến có chiến báo. Nên phải đi xem. Cậu Hoàng đế, ở tiền tuyến La Tướng quân chiến bại, thái tử muốn đổi tướng, mặc kệ mọi người can ngăn để cho cậu Quách Thông của hắn cầm ấn soái. Cậu hoàng đế, con mãnh liệt phản đối. Nhưng vô dụng. Hoàng hậu thiếu chút nữa trách mắng con, thái tử là hiếu tử, không lay chuyển được hoàng hậu. Nhưng thái tử là thái tử, là hoàng đế tương lai, nên tất cả mọi người đều nghe theo lời thái tử nói. Không có ai nghe con cả. Cậu Hoàng đế, Quách Thông chỉ là cái bao cỏ. Nếu hắn trở thành nguyên soái thống lĩnh tiền tuyến, thái tử mà đăng cơ thành hoàng đế, cũng ngồi không yên ổn cái long ỷ này. Đến lúc đó, Triệu Vương nhất định mang theo phản quân trở lại kinh thành thì tất cả mọi người đều phải chết. Ôn Uyển sẽ là người đầu tiên bị Triệu Vương lấy ra tế cờ.”
Hạ Dao ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển, Quách Thông được nhận lệnh là thống lĩnh tiền tuyến khi nào, làm sao mà nàng không biết vậy? Chuyện đó xảy ra lúc nào? Bỗng chốc Hạ Dao bị làm cho ngu ngơ.
Ôn Uyển không có quản phản ứng của những người khác, nàng có thể cảm nhận được tay hoàng đế quả thật cử động. Lại tiếp tục mãnh liệt nói: “Cậu hoàng đế, Triệu Vương là người nào, là tính tình gì, cậu biết rõ ràng nhất đúng không? Ngày hắn dẫn đầu phản quân vào kinh thành, thì chính là thời điểm táng thân của tất cả mọi người. Đến lúc đó con chắc chắn cũng sẽ bị hắn giày vò đến sống không bằng chết. Con có chết hay không, không quan trọng. Đến lúc đó, thái tử, cho tới thập nhất hoàng tử, tất cả con cái của cậu đều bị hắn giết hết. Thậm chí, Triệu Vương còn có thể sai người đào mộ người, đào thi thể của người đánh thi thể của người. Làm cho cậu ở dưới đất cũng không thể an bình.”
Hạ Dao hóa đá rồi.
Ôn Uyển ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cậu hoàng đế, lịch sử đều là do người thắng viết đấy. Đến lúc đó, Triệu Vương sẽ nói là tuân theo thiên mệnh, hắn mới là chân mệnh thiên tử. Còn cậu là loạn thần tặc tử, mà con chính là yêu nghiệt. Cậu hoàng đế, cho dù cậu không quan tâm lịch sử viết như thế nào, không quan tâm hậu nhân cảm thấy thế nào. Nhưng Triệu Vương tính tình ra sao có lẽ cậu biết rõ ràng nhất. Hắn không phải là minh quân. Hắn nhất định sẽ là một bạo quân. Đại Tề ở trên tay hắn, thì triệt để chấm hết. Thiên hạ của Yến gia, sẽ mất ở trong tay của hắn.”
Lúc này Hạ Dao rốt cuộc biết Ôn Uyển muốn làm gì. Nàng đang kích thích ý chí muốn sống của hoàng đế. Hoàng đế là người rất mạnh mẽ, lại có dã tâm. Hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn để lưng đeo danh tiếng xấu này, nếu Đại Tề diệt vong. Hoàng đế mà chết, cũng sẽ chết không minh bạch. Chớ nói chi hiện tại hắn còn chưa có chết.
Ôn Uyển nhắm thẳng vào yếu điểm này. Đem thái tử và hoàng hậu phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Thái tử là hoàng đế tương lai, không ai dám phản bác lời hắn nói. Bằng không, đợi đến khi đăng cơ xong hắn sẽ tính sổ họ. Thái tử đối với hoàng hậu rất hiếu thuận, đây cũng là sự thật. Quách Thông là bao cỏ thì mọi người đều biết. Cho nên đúng như lời Ôn Uyển nói, Quách Thông mà được bổ nhiệm làm thống lĩnh tiêu diệt phản quân, thì chuyện Triệu Vương đánh vào kinh thành chỉ là vấn đề thời gian.
Ôn Uyển nói đến đây, đột nhiên thanh âm lên cao: “Không, nếu như Đại Tề diệt vong. Giang sơn Yến gia không phải chôn vùi trong tay Triệu Vương, mà chôn vùi trong tay cậu hoàng đế. Nếu như cậu hoàng đế không có chết không minh bạch như vậy, thì cũng không xảy ra những chuyện sau này. Cậu hoàng đế, nếu là thế thì dù người có đến dưới cửu tuyền, làm sao còn mặt mũi gặp ông ngoại hoàng đế. Cậu hoàng đế, người làm sao có thể phụ lòng liệt tổ liệt tông Yến gia…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.