Ôn Uyển nói chuyện rất lưu loát: “Cậu Hoàng Đế nếu như người định quy nốt sản nghiệp này dưới danh nghĩa của con. Con hy vọng có thể làm như
trước đây, lấy ra hai thành phân ra, như vậy cho dù con là người đứng ra làm, cũng sẽ không để cho người khác ghen ghét. Tất cả sản nghiệp dưới
danh nghĩa của con đều là món lãi kếch sù, cho dù có Hoàng Đế cậu trấn
giữ, con vẫn lo lắng cây to đón gió, rước lấy rắc rối không cần thiết.
Hoàng Đế suy nghĩ một chút nói: “Không được, con không cần lo lắng.
Cứ nói thẳng cho bọn hắn biết đó là sản nghiệp của ta. Tin rằng bọn họ
cũng không có gan làm loạn”.
Ôn Uyển suy nghĩ xong nói “Cậu Hoàng Đế, thế thì phân một phần trong
đó năm thành cho con đi, Con tiêu tiền rất nhiều, nếu không kiếm chút
tiền, vậy thì Từ thiện đường khó có thể duy trì tiếp”.
“Tiền ở trong tay con, tự con nhìn mà làm”. Hoàng Đế nói xong cầm một hộp gỗ Đàn Hương đua cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhận lấy, nhìn thấy bên trong có khế ước đất đai, có khế ước bán thân của người “Cậu Hoàng Đế, người đã làm xong rồi?”.
Hoàng Đế mỉm cười.
Ôn Uyển thở dài nói “Cậu Hoàng Đế, người làm việc hiệu suất thật cao. Hiệu quả hơn con nhiều”. Những thứ này đều dựa theo yêu cầu của nàng,
chọn lựa hồ nước ngọt, còn những người này đều có khế ước bán thân.
Nhưng trước tiên Ôn Uyển vẫn chọn lựa những người có hiểu biết về Trân
Châu. Ôn Uyển vẫn luôn tin tưởng và nói với Hoàng Đế, thuật nghiệp là
phải nghiên cứu sâu.
Trở lại xe ngựa, Hạ Dao rất không hài lòng nói “Hoàng Thượng không
biết thân thể Quận Chúa bây giờ vẫn rất yếu sao? Thế này là không biết
thương tiếc cho thân thể của Quận Chúa”. Uổng công Quận Chúa liều mình
cứu mệnh.
Ôn Uyển cười nói “Cậu Hoàng Đế biết ta sẽ lượng sức mà làm, coi như
ta không nghe lời thái y nói, không phải còn có ngươi sao?”. Ôn Uyển đối với chuyện này cũng không có cảm giác gì. Dù sao nàng cũng chỉ đứng ra
trông coi, làm con dê đầu đàn, phân phó phía dưới làm việc. Đây chính là kinh doanh độc quyền. Sẽ không có ai dám động thủ trên đầu thái tuế.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nghi ngờ. Đây là kinh doanh
độc quyền, Hoàng Đế đột nhiên thay đổi thái độ như thế này “Ngươi đi
điều tra thêm, xem một chút có phải vừa xảy ra chuyện gì hay không?”
Kết quả chứng minh Ôn Uyển suy đoán đúng, có mấy người muốn tiếp quản chuyện này nên đã minh tranh ám đấu với nhau, đây chính là miếng thịt
béo lớn. Hoàng Đế lo lắng đến lúc đó không thể thu toàn bộ lợi tức vào
túi của mình. Kể cả đi kiểm tra nhưng chung quy vẫn rất phiền toái. Hơn
nữa cũng không tra ra toàn bộ được. Đối với những việc tai hại như thế
này, Hoàng Đế so với Ôn Uyển còn hiểu biết hơn nhiều.
Ôn uyển rất im lặng, thì ra Hoàng Đế sợ có người chiếm lợi. Cho nên
ném cho nàng quản. Không nghĩ Cậu Hoàng Đế cũng có tính tình như Grandet ( nhân vật chính trong Truyện “Ơgiêni Grăngđê (Eugénie Grandet) của nhà văn người pháp Honore De Balzac, là một người rất keo kiệt, bủn xỉn). Nàng đúng là nhìn nhầm rồi.
Hạ Dao cũng biết Grandet là người nước ngoài vắt cổ chày ra nước. Nên nhìn lên mui xe, viên Hồng bảo thạch trên mui xe thật là đẹp mắt.
Cái nóng của mùa hè đã đến. Ôn Uyển nói với Hoàng Đế, nàng muốn đến
thôn trang nghỉ hè. Hoàng Đế đã hỏi thái y, nói Ôn Uyển ở phủ của của
mình dưỡng bệnh rất tốt. Cho nên Hoàng Đế dứt khoát cự tuyệt.
Lúc Ôn Uyển nóng đến nỗi không chịu được, liền oán giận Hoàng Đế.
Hiện tại nếu có thể đi nghỉ hè, nàng đã không phải chịu tội như thế này. Còn phải nghe tiếng ve sầu ồn ào không ngừng nghỉ mỗi ngày, làm người
ta bực bội muốn chết. Hoàng Đế rõ ràng đem nàng làm trâu bò mà sai sử.
Nhưng sau khi nhận được tin Ngọc Lưu Ly phường đã sản xuất ra được
mảnh thủy tinh nhỏ. Nàng phát thiệp ra bên ngoài, mời hai người là Thuần vương và Hạo thân vương đến, một người đứng đầu dòng họ, một người có
bối phận, quyền thế lớn nhất trong dòng họ.
Ôn Uyển ở Tiêu Tương quán chuẩn bị vài loại nước trái cây và điểm tâm. Chờ đợi hai vị đại giá quang lâm.
Thuần Vương và Hạo thân vương gặp nhau ở cửa. Cả hai người nhìn nhau
mà không đoán ra được Ôn Uyển định làm cái gì. Nhưng nghĩ lại cũng không phải là chuyện xấu. Nên cùng nhau đi vào, càng đi càng cảm thấy được
vườn của Ôn Uyển thật là mát mẻ, cho nên nói Ôn Uyển đúng là ở trong
phúc mà không biết hưởng a. Xung quanh vườn này của nàng đều là nước. So với bên ngoài mát mẻ hơn nhiều. Thái y nói nhẹ nhàng khoan khoái không
phải lời nói vô căn cứ.
Hai người vào Tiêu Tương quán, nhìn thấy trong rừng trúc bày bàn cùng ghế dựa bằng mây. Trên bàn, trà đang bốc hơi lên, lượn lờ uyển chuyển
một lúc liền biến mất trong không khí.
Ôn Uyển mặc một thân y phục màu xanh nhạt thêu tranh thủy mặc, là hán phục. Nàng ở phủ đều ăn mặc như vậy, kiểu dáng y phục đơn giản, rộng
rãi nhưng lại lộ ra khí chất thanh cao đoan chính, cộng thêm mỗi bộ y
phục hoa văn, kiểu dáng không giống nhau. Ngay cả Hạ Dao nhìn cũng phải
khen ngợi hai câu. Lần gặp khách này, mặc một thân y phục như vậy cũng
coi như không thất lễ.
Hai người nhìn thấy đều cười một cái, Hạo thân vương nói “Ôn Uyển,
một thân xiêm y này của con rất hiếm có, ai làm cho con vậy?”.
Ôn Uyển cười hành lễ với hai người, sau đó nói “Con luôn luôn thích y phục cùng trang sức đơn giản, thoải mái. Cho nên cho phòng may vá theo ý con. Đã làm nhiều nhưng chỉ mặc ở nhà. Ông chú, Cậu Thuần vương, mời
ngồi”.
Sau khi hai người ngồi xuống cũng không uống trà ngay, Hạo Thận vương nhìn nước trái cây, điểm tâm cùng trà trên bàn liền trêu ghẹo nói
“Trong phủ đệ của con nổi danh nhất không phải là trà. Sao không lấy ra
đồ tốt nhất để chiêu đãi chúng ta?”.
Ôn Uyển nở nụ cười nói “ Không biết hai người thích uống rượu mạnh
hay là rượu chay? Nếu đã như vậy thì…..người đâu mang một vò ra đây”
Hai người ngồi xuống tựa vào lưng ghế mây.
Lúc này vừa vặn có một cơn gió mát thổi qua, những cây trúc rực rỡ
trong gió thổi phần phật, nhẹ nhàng mà lay động, như đang khiêu vũ, lại
vừa giống như đang ngâm ca ra âm thanh tươi mát, lưu loát, vui vẻ như
tiếng nhạc.
Hai người đang cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, thì cách đó không
xa một khúc nhạc du dương đã truyền đến. Đàn ra bản tri âm tri kỷ.
Thưởng thức trà, lại còn được nghe khúc nhạc hay, bên cạnh có âm thanh
rừng trúc xào xạc. Thỉnh thoảng còn có lá trúc bay lơ lửng trên đầu, rơi trên bả vai, trên người, thanh thản dễ chịu đến khó mà diễn tả.
Sau khi khúc nhạc dừng lại, Hạo thân vương thở dài nói “ Nha đầu a,
không ngờ con biết hưởng thụ như vậy. Ông chú ngồi chỗ này một lúc, tâm
tình liền vui vẻ lên. Chút rầu rĩ trong lòng cũng tiêu tán đi. Nha đầu,
chỗ này của con thật như cõi tiên a”.
Ôn Uyển cười rất rực rỡ nói “Nếu thích thì Ông chú phải tới đây nhiều vào”. Đang nói, liền thấy Hạ Ảnh đem theo người mang rượu đến.
Trong tay Hạ Ảnh chính là một bộ đồ uống rượu đầy đủ trên có vẽ đồng
ruộng màu xanh. Đặt ở phía trước Hạo Thân vương cùng Thuần vương “Hai vị Vương gia không biết là muốn uống rượu gì?”
Hạo thân vương muốn uống rượu mạnh, chính là rượu trắng khoảng bốn
mươi độ ngày nay. Thuần vương muốn uống rượu nho. Sau khi rượu rót ra,
hương thơm tràn ngập bốn phía.
Hạo thân vương vừa ngửi được liền nói “So với rượu ở Túy Tương lâu,
mùi rượu thuần khiết hơn nhiều, tất nhiên cũng ngon hơn không ít, Nha
đầu, con giấu riêng nha?” Hạo thân vương là khách quen của Túy Tương
Lâu. Nơi đó không chỉ có rượu ngon, hơn nữa đồ ăn cũng ngon. Dĩ nhiên
phong cảnh cũng đẹp nhất.
Ôn Uyển cười đứng dậy, tự mình rót rượu cho hai người “Cái này không
phải con giấu riêng, những vò rượu này là năm con bảy tuổi đã cất, vẫn
chôn ở dưới đất. Đều nói rượu càng ủ lâu càng thơm ngon. Con định chôn
mấy chục năm, đến lúc đó rượu so với bây giờ còn ngon hơn”. Nói ra lời
này, tự nhiên biết rượu ngon như vậy không thể nào đem bán ở ngoài tửu
lâu, chỉ giữ lại ở nhà uống.
Hạo thân vương cười nói “Ở lại thêm chốc lát, lúc ta trở về cần phải đem theo hai vò”.
“Ông chú, không phải là Ôn Uyển keo kiệt, thực sự rượu này chỉ còn dư lại hai vò, đã lấy ra một vò, còn một vò phải tạm thời chôn để đấy”.
Hạ Ngữ từ bên ngoài đi vào, nha hoàn đi theo phía sau, trong tay bưng món ăn. Nếu như dĩ vãng, Ôn Uyển sẽ phụng bồi uống mấy chén. Nhưng bây
giờ nàng ngày ngày đều uống thuốc, kiêng kỵ rượu.
Ăn tận hứng, uống cũng tận hứng đến lúc phải nói chuyện chính sự. Ôn
Uyển đem ý tứ của mình nói ra. Hai người đều có chút không tin “Ôn Uyển, con nói là con có cách làm ra Ngọc Lưu Ly?”.
Ôn Uyển thấy hai người không tin liền gọi người hầu đến. Hạ Dao lấy
một hộp nhỏ mở ra, ở dưới ánh mặt trời, mảnh thủy tinh trong hộp phát ra ánh sáng chói lóa “Cách chế tạo là con vô tình có được, đây chỉ là bước đầu, kỹ thuật vẫn chưa thành thục. Chờ cho bọn hắn nghiên cứu một thời
gian ngắn nữa sẽ làm ra viên Ngọc Lưu Ly lớn hơn”.
Thuần vương ở trước mặt Hạo Thân vương, chưa lớn tiếng bao giờ. Nhưng lần này nhịn không được mà kêu lên “Ôn Uyển, con chuẩn bị nhượng bao
nhiêu cổ phần ra ngoài?”
Ôn Uyển cũng không giấu nói “Con tốn khí lực rất lớn Cậu hoàng Đế
cũng không đáp ứng. Nói có kẻ nào nghi ngờ thì trực tiếp tìm trẫm đi”.
Hạo Thân vương cùng Thuần vương đều không nói chuyện. Chờ xem Ôn Uyển nói như thế nào nữa.
Giọng của Ôn Uyển nói chuyện rất nhỏ “Con dây dưa thật lâu, mới làm cho Cậu Hoàng Đế nhượng ra một thành cổ phần”.
Hạo thân vương đối với hành động lần này của Ôn Uyển thật là than
thở. Ôn Uyển cũng không giấu giếm, đem nỗ lực của mình để cho người ta
biết “Một thành định mức này, đúng là hơi ít. Nhưng so với chuyện của
Ngân hàng, con cũng đã cố gắng hết sức tranh thủ rồi. Cụ thể phân phối
như thế nào, con đã suy nghĩ lâu. Nhưng cuối cùng con vẫn cảm thấy, một
phần định mức này ai cũng không thể cho (bao gồm cả nửa thành đã vào túi cuả Ôn Uyển không nhắc tới).
Thuần vương có chút đau lòng “Vậy con định suy tính như thế nào?”. Nếu đã tìm bọn họ, không thể nào mới nói hai câu lại thôi.
Ôn Uyển nghĩ thật lâu mới tìm ra biện pháp tốt này “Sau này hàng năm
lợi tức của một thành định mức này, năm phần sẽ cho vào Từ Thiện đường
của con, năm phần còn lại để vào một quỹ, dùng cho người trong dòng họ.
Sau này ai trong dòng họ có chuyện, cần tiền bạc giúp đỡ hoặc là làm
chuyện gì cần số tiền lớn có thể đến ngân hàng mượn. Con sẽ cho bọn họ
vay không thu lợi tức. Nhưng lúc đó phải được phủ tông nhân xác nhận rõ
ràng, cụ thể tiến hành như thế nào con còn chưa bắt tay vào làm. Đây chỉ là bước đầu của kế hoạch”.
Hai người mặc dù cảm thán Ôn Uyển làm việc cẩn thận, không nói đến kế hoạch của nàng có tốt hay không, Ôn Uyển làm như vậy, ở trong tôn thất
sẽ có tiếng tốt, tương đương với việc thu được lòng người trong tôn
thất.
Ôn Uyển thấy hai người trầm mặc thì cười lấy ra bản đồ, trên bản đồ
chỉ ra mấy con đường “Lúc Ngọc Lưu Ly được làm ra và bắt đầu bán đi, đến lúc đó con sẽ cho hai người giá tiền ưu đãi nhất. Trong Kinh thành con
sẽ mở cửa hàng Ngọc Lưu Ly. Ở trong mấy khu vực phồn hoa của Giang Nam
con cũng sẽ mở, ở mấy địa phương khác thì hai người tự mình phân chia.
Như vậy sẽ không có xung đột và mâu thuẫn. Dĩ nhiên trong Kinh thành mấy khu vực phồn hoa, hai người muốn mở cửa hàng con cũng sẽ không cản
trở”. Ôn Uyển đây là muốn hình thành khu vực tiêu thụ, không chia được
cổ phần trong Ngọc Lưu Ly phường, có thể ưu đãi giá tiền mua không tồi.
Hai người không cần suy nghĩ đã đáp ứng, không đáp ứng mới là kẻ
ngốc, Ôn Uyển rõ là cho thấy, chờ bọn hắn mở cửa hàng rồi, không ăn được thịt thì bọn họ vẫn húp được ít canh. Thịt không ăn được nhưng húp
canh, mùi vị cũng không tệ.
Ôn Uyển đứng lên tiễn khách. Lần này nói chuyện rất hòa hợp. Sau khi
tiễn người đi rồi Ôn Uyển có chút mệt mỏi. Hạ Dao đưa nàng đi nghỉ ngơi. Ôn Uyển lên giường, khoanh chân vận khí hai lần rồi mới ngủ, lúc nằm
xuống lại cảm thán, phương pháp vận khí này đã cứu mạng nàng hai lần.
Trong Kinh thành có vài người có tin tức linh thông nên biết chút nội tình. Mặc dù bọn họ không biết Ngọc Lưu Ly Phường là gì, nhưng bọn họ
biết là việc làm ăn có thể kiếm nhiều lợi nhuận. Ai biết được tin tức,
hai mắt đều sáng cả lên, ai cũng muốn được phân một chén canh. Đáng tiếc đến cửa viếng thăm đều không gặp được người. Trừ Ôn Uyển tự mình mời
hai người là Hạo thân vương và Thuần vương ra, thì những người khác bất
luận như thế nào nàng đều không gặp.