Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 7: Chuyện nạp thiếp (hạ)




Edit: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Thượng Đường thấy Ôn Uyển cúi đầu, nên cho là Ôn Uyển rất khổ sở, liền buồn bã nói: “Muội muội, muội không nên khổ sở.” Thật ra thì hắn cũng thấy không đáng giá cho Ôn Uyển. Cha phạm vào chuyện lớn như vậy có thể bình yên vô sự, toàn bộ đều nhờ vào Ôn Uyển. Bằng không, hắn dám khẳng định hiện tại cha vẫn còn đang trong phòng giam.
Hôm nay cha mất chức, gia sản đều không có. Còn muốn Ôn Uyển cung cấp chi phí ăn mặc cho một nhà lớn nhỏ. Ôn Uyển cũng cho ông ấy lời hứa hẹn sẽ có một cuộc sống giàu sang lúc về già. Tuy nhiên cho tới bây giờ chưa từng thấy ông ấy khích lệ hay thậm chí nói với Ôn Uyển một câu hữu ích, ngược lại chỉ sủng ái cái nữ nhi thứ xuất không có quy củ kia. Cha mẹ thiên vị thì có nhiều, nhưng thiên vị thành ra như vậy thì trên đời quả là hiếm.
Trong lòng Thượng Đường tuy bất mãn, nhưng cũng không nói gì, mặc dù không nhìn nổi Bình Hướng Hi đối với Ôn Uyển như vậy, nhưng lại nói người cha này đối với hắn cũng không tệ lắm, hắn cũng không có lập trường đi chỉ trích hắn.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Thượng Đường khó chịu, bộ dáng như muốn nói nhưng lại thôi, biết là hắn có chuyện muốn nói: “Có lời gì huynh cứ nói. Huynh đừng vì ta mà thấy không đáng giá, cũng không cần vì ta mà khổ sở. Ta không để ý. Ông ấy không coi ta là nữ nhi, ta cũng vậy, đã sớm không coi ông ấy là phụ thân. Ta làm vậy, chỉ vì dù sao ông ấy cũng là cha ruột của ta, bằng không, ta đường đường là Tôn Quý Quận chúa, nếu không phụng dưỡng cha già để cho cha ruột lưu lạc khắp nơi, ăn xin mà sống, không chỉ ta bị mất mặt mũi mà ngay cả cậu Hoàng đế cũng bị mất mặt. Huynh không cần bất bình cho ta. Còn chuyện huynh vừa nói, nếu như ông ấy yêu cầu không quá đáng, ở trong phạm vi hợp lý, ta sẽ suy nghĩ một chút.”
“Cha muốn hỏi, muội đã đáp ứng giúp Thượng Kỳ phục hồi chức quan, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức. Cha muốn hỏi muội lúc nào có thể thực hiện lời hứa. Hiện tại Thượng Kỳ cùng Thượng Lân ngày ngày ở nhà không có việc gì, tiếp tục như vậy đối với bọn họ cũng không tốt.” Thượng Đường nói xong thì cúi đầu. Nếu không phải bị buộc, chính hắn cũng không muốn mở miệng. Cái gì gọi là thực hiện lời hứa, làm như Ôn Uyển nợ bọn họ vậy.
” Lúc đầu ta đã nói như vậy. Có điều sau đó ta sinh bệnh nặng, phải ở trong cung tĩnh dưỡng được mấy ngày, lại đi thôn trang dưỡng bệnh lâu như vậy. Nếu không phải huynh nhắc nhở, ta đều đã quên. Chuyện này bây giờ phải đợi qua Nguyên tiêu rồi hãy nói. Nhưng huynh cứ báo cho Bình Thượng Kỳ, nếu như hắn cứ vì mẹ hắn mà luồn lên nhảy xuống cầu xin người khác như thế, thì ta cũng không cần khơi thông quan hệ cho hắn. Cho dù ta giúp hắn phục chức nhưng hắn lại bị Ngự sử buộc tội cũng sẽ mất chức thôi. Bảo hắn sau này đóng chặt cửa mà an phận một chút.” giọng nói của Ôn Uyển có chút sắc bén. Nàng sẽ giúp Bình Thượng Kỳ, thứ nhất quả thật nàng có cảm giác rất tốt đối với hắn, thứ hai là không muốn bị Bình Hướng Hi tới làm phiền. Vua cũng thua thằng liều. Nàng tôn quý hơn nữa, nhưng cũng phải tuân theo luật pháp Đại Tề. Hiếu đạo là điều quan trọng nhất phải tuân thủ. Bình Hướng Hi tìm nàng gây phiền toái, người bị trách móc lại là nàng. Khi đó chỉ nước bọt cũng đem nàng làm dìm chết rồi. Có thể ngay cả cậu Hoàng đế cũng bị dính líu vào.
“Ôn Uyển, có những lời này của muội là đủ rồi. Chuyện này ta có thể tìm người khơi thông. Nhưng bây giờ tân hoàng mới vừa lên ngôi không lâu, những đại nhân kia vẫn chưa hiểu rõ tính tình hoàng thượng. Cộng thêm muội không có lên tiếng, mấy vị đại nhân đều sợ đắc tội muội, cho nên vẫn để đấy. Muội đã nói chắc chắn như vậy, chuyện này ta đi khơi thông là được rồi, cẩn thận để Ngự sử biết lại gây bất lợi cho muội.” Thượng Đường vội tiếp lời. Thật ra thì không phải là đại nhân không nể mặt mà là hắn lo lắng Ôn Uyển khẩu thị tâm phi, nên vẫn cứ một mực chờ. Hiện tại thấy Ôn Uyển quả thật không thèm để ý, nên yên lòng rồi.
Ôn Uyển nghe thế thì gật đầu, coi như là đáp ứng. Thật ra thì nàng cũng không sợ, cũng không phải nói hiện tại nàng gan lớn rồi. Chẳng qua là Thượng Kỳ bị cha mẹ hắn liên lụy thôi, khơi thông một chút để phục chức thì Ngự sử cũng không có gì để buộc tội. Nhưng nếu Thượng Đường có phần tâm ý này, mình nhận là được rồi.
“Bây giờ huynh đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Hộ bộ. Người đỏ mắt nhìn huynh còn nhiều, rất nhiều. Hiện tại huynh không chỉ cần làm việc cẩn trọng, mà còn phải đề phòng người khác ngáng chân huynh. Ta cảnh cáo huynh, những quan viên tặng mỹ thiếp hay bảo huynh hùn vốn làm kinh doanh gì đó, thì thứ gì huynh cũng đừng dính vào. Ai biết đó là mĩ thiếp hay là mật thám, làm ăn là kiếm tiền hay là bẫy rập. Tiền đồ của huynh còn tốt, không nên vì chuyện nhỏ này mà bị phá hủy. Ta biết có người ở sau lưng nói huynh sợ vợ, gia hòa vạn sự hưng, bị người khác nói hai câu cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào. Có thời gian rảnh rỗi thì ở nhà với vợ con, ít đi xã giao với mấy thứ không ra gì kia đi.” Ôn Uyển làm một bộ dạng thuyết giáo.
Trong lòng Thượng Đường cũng căng thẳng, lúc trước quả thật có đồng liêu muốn tặng hắn hai mỹ cơ. Bởi vì có Ôn Uyển khuyên bảo, mặc dù hắn nhìn hai mỹ cơ xinh đẹp kia mà động tâm không dứt, nhưng vẫn nhịn đau cự tuyệt. Sau đó truyền tin đồn hắn sợ vợ ra ngoài. Không nghĩ tới Ôn Uyển lại biết tất cả. Nhưng điều làm hắn kinh hãi cũng không phải những thứ này, hắn không nghĩ tới mỹ cơ cũng có thể là mật thám. Hắn chẳng qua là một lang trung nho nhỏ, người khác không đến nỗi tính toán hắn như vậy chứ?
“Huynh không nên xem thường. Cậu và mẹ ta là chị em ruột cùng một mẹ sinh ra, huynh là con dưới danh nghĩa của mẹ ta, dù sao cậu cũng sẽ chiếu cố huynh một hai. Chỉ cần huynh không làm ra chuyện sai lầm gì, làm việc cẩn trọng thì tiền đồ sẽ sáng lạn. Mật thám không nhất định phải phát huy tác dụng bây giờ, nhưng sau này dần dần sẽ có tác dụng. Huynh cho rằng tại sao ta lại không muốn lập quan hệ với bất kì kẻ nào. Sợ nhất chính là trúng kế của những kẻ có mưu đồ, và tai mắt của những thế lực khác. Như vậy, cho dù cậu có thương ta như thế nào, lâu dần rồi tình thương sẽ bị phai nhạt. Lúc làm việc phải nhìn về lâu dài, không nên chỉ nhìn cái trước mắt.” Ôn Uyển mặc dù khinh thường đi móc nối quan hệ vối các thế lực trong triều, nhưng nếu như Thượng Đường thì được, bao nhiêu phiền toái cũng là hắn chịu, không dính tới trên người nàng. Nàng có thể bớt không ít chuyện.
Thượng Đường há miệng lại nhanh chóng đóng lại. Vấn đề về lâu dài như vậy, thật đúng là hắn chưa nghĩ đến. Không ngờ hiện tại Ôn Uyển lại đem vấn đề này kéo vào. Tranh đấu trên triều đình, mấy năm này hắn coi như đã trải qua nhiều lần, mỗi lần thanh tẩy, tất cả đều là mạo hiểm vạn phần. Hôm nay bị Ôn Uyển nói như thế, thì sợ đến sắc mặt đều trắng ra.
“Huynh cũng không cần sợ, ta chẳng qua là phòng ngừa chu đáo thôi. Sau này huynh nên nhìn nhiều, làm nhiều, nghe nhiều, nói ít, làm người khiêm tốn. Không nên để thế lực khác dính dáng đến huynh. Có ta ở đây, còn không ai ăn gan hùm mật gấu, dám trắng trợn đến tính toán huynh. Có điều huynh phải cảnh giác. Không nên bị lợi ích trước mắt làm mê loạn tâm trí, luôn luôn phải giữ lại một phần cảnh giác.” Dần dần dạy, chờ sau này Thượng Đường có nhiều kinh nghiệm, chưa nói đến tăng thêm một trợ lực cho cậu, mình cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái. Cái đống chuyện nát của Bình gia kia, tất cả đều giao cho hắn xử lý.
“Muội yên tâm, huynh biết.” Thượng Đường lập tức đáp. Trong lòng rất cảm thán, rốt cuộc quả thật đã ở bên cạnh hoàng thượng ngây ngốc qua một thời gian, suy nghĩ đúng là không tầm thường. Nhìn mọi chuyện đều lâu dài như vậy. Sau này, có nhiều việc hắn phải tới nghe ý kiến Ôn Uyển một chút.
Nói xong chính sự rồi thì nói chuyện riêng. Ôn Uyển có chút hăng hái hỏi: “Ta nghe nói, cha muốn nạp thiếp cho huynh? Nhưng huynh từ chối. Tại sao lại từ chối?” theo như Ôn Uyển biết, Bình Thượng Đường mặc dù không giống cha hắn, nhưng cũng không khác các nam tử bình thường. Có thể từ chối quả là ngoài dự liệu của nàng.
Thượng Đường đàng hoàng đáp lời: “Sợ gia đình không yên. Còn có, không có quy củ thì không làm nên việc gì. Chân Chân không phải là không thể sinh dưỡng, dù sao vẫn có thể sinh hạ con trai trưởng.” Thật ra thì chủ yếu nhất là sợ bị Ôn Uyển khiển trách. Đây mới là mấu chốt, những thứ khác đều là lấy cớ.
Ôn Uyển vừa nhìn đã biết trong lòng Thượng Đường nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười hỏi: “Vạn nhất Chân Chân biểu tỷ vẫn không sinh hạ được con trai trưởng, vậy thì làm sao bây giờ? Cha không phải nói Chân Chân biểu tỷ không có tướng sinh con trai sao ? Vạn nhất là thật thì huynh phải làm sao?”
“A?” Thượng Đường đúng là chưa nghĩ qua vấn đề này, cái này, vạn nhất thật không có nhi tử, đây quả là đại sự khó lường, như vậy nhất định phải cưới vợ bé .
Thượng Đường nghĩ một lát, cẩn thận nói: “Nếu đến lúc đó không thể sinh hạ nhi tử, ta liền nạp thiếp, sinh nhi tử mang nuôi dưới danh nghĩa của Chân Chân. Bỏ mẹ giữ con, như vậy thì sẽ không có việc rồi.” Con ở mẹ đi, xem như đây là phương pháp xử lý rồi.
Trong lòng Ôn Uyển cảm thán, nữ nhân cổ đại đều thành hàng hóa: “Nếu thật là loại tình huống đó, đem nữ nhân kia để nuôi là được, không cần đưa đi. Cũng không phải là nuôi không nổi, tội gì chờ hài tử lớn lên biết chân tướng rồi, ngược lại sẽ oán hận mẹ cả. Dĩ nhiên, ta cũng chỉ nói là vạn nhất, hai người bây giờ còn trẻ, nói lời này vẫn còn hơi sớm. Nhưng nếu thật có chuyện như vậy, thì chờ Chân Chân qua ba mươi, cứ theo lời huynh nói mà làm.”
Thượng Đường kinh ngạc một hồi lâu, nhìn Ôn Uyển không giống nói đùa, gần nửa ngày cũng không lên tiếng. Mặc dù tình cảm vợ chồng của hắn và Chân Chân rất tốt, nhưng là nếu nói hiền thê mĩ thiếp, thông phòng bên cạnh hắn dù vẻ thùy mị là thượng đẳng, nhưng so với cái mỹ nhân kia thì vẫn còn kém một chút.
“Huynh không nên tức giận ta đã nhúng tay vào chuyện nội viện của huynh. Thật sự thì biểu tỷ ta, mặc dù ban đầu có chút lý do, nhưng với tình trạng lúc ấy của huynh, ông cậu chịu đem biểu tỷ gả cho huynh, cũng vì nể mặt ta. Cho dù huynh không chịu được ta nhiều chuyện, ta cũng phải làm như vậy. Nếu Chân Chân trải qua cuộc sống không tốt, ta thật có lỗi với tấm lòng yêu thương của ông cậu. Cho nên, huynh nhất định phải đối tốt với nàng, nếu không, trong lòng của ta sẽ khó an tâm, chỉ có thể mong huynh hãy hiểu cho ta một chút.” Ôn Uyển rất trực tiếp mà đem lập trường nói rõ, dĩ nhiên giọng cũng vô cùng uyển chuyển, lúc nên cường ngạnh thì cường ngạnh, lúc nên nhún nhường thì nhún nhường, cái này Ôn Uyển nắm rất vững.
“Muội muội, muội không nên nói như vậy. Ta đã biết, muội yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với Chân Chân, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, muội không cần lo lắng.” Thượng Đường lập tức đáp ứng, bảo đảm ba mươi lại cưới vợ bé sau. Dưới tình trạng lúc ấy, nếu không phải nhờ Ôn Uyển, hắn làm sao có thể cưới được cháu gái ruột của Tể tướng đại nhân.
“Ta tự nhiên tin tưởng huynh, nếu không, lúc đầu ta cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Chẳng qua minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, sau này huynh phải cẩn thận một chút. Nếu là có cái gì không hiểu, huynh có thể tới tìm ta. Về sau ta sẽ sống ở trong phủ, huynh muốn gặp ta cũng dễ dàng hơn so với trước kia.” Ôn Uyển âm thầm gật đầu, sắc mặt cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Mặc dù nói tính tình của Chân Chân quả thật làm cho người ta phải tức giận, nhưng cái này là do bẩm sinh đã có. Ban đầu nàng nguyện ý đáp ứng, thật ra thì cũng có chứa tâm tư che chở nàng ta, nàng có năng lực coi chừng, vậy thì coi chừng, như vậy, ít nhất có thể bảo đảm một người có bản tính tốt trôi qua hạnh phúc! Cho nên hôm nay thấy bộ dáng Chân Chân với hai đầu lông mày nhíu lại nặng nề tâm sự, Ôn Uyển cũng nói nhiều một chút. Người khác nàng không có biện pháp làm được, cũng không còn biện pháp đi nhúng tay. Nhưng Chân Chân đang ở bên cạnh mình, có thể giúp được thì giúp thôi!
Trở về bên trong phòng, liền sai người dẫn Chân Chân tới sương phòng. Trong sương phòng đốt bách hợp huân hương từ trong cung đem ra, khiến mùi thơm thoang thoảng cả phòng, Hạ Hương đã bảo đảm cái này không có vấn đề, nên Ôn Uyển mới đồng ý dùng.
Chân Chân đi tới, nhìn thấy bố trí trong phòng ngủ không khác bao nhiêu so với phòng ngủ trước kia thì âm thầm bội phục Ôn Uyển. Hôm nay địa vị của Ôn Uyển đã không phải như lúc ban đầu rồi, nhưng Ôn Uyển vẫn có thể như ngày thường một loại. Phần tâm tình này, không phải là người bình thường có thể làm được.
Thật ra thì bố trí trong thư phòng cùng phòng ngủ của Ôn Uyển, lấy thanh nhã làm chủ. Dĩ nhiên, tuy thanh nhã nhưng mỗi thứ đều là đồ tốt, có giá trị không nhỏ.
“Ta mới vừa cùng Thất ca nói chuyện một hồi lâu, nói đến đoạn thời gian trước cha muốn hắn nạp vợ lẽ. Ta nghĩ, bây giờ ngươi tâm sự nặng nề như vậy, có phải là vì chuyện này mà lo lắng không?.” Ôn Uyển nắm tay Chân Chân. Nữ nhân thời đại này thật đáng thương. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, làm thê tử còn phải chuẩn bị mỹ nhân đưa lên giường.
“Lo lắng thì có ích lợi gì, nếu như tướng công thật muốn nạp thiếp, ta, ta sẽ tiếp nhận. Như Vũ sinh nhi tử, thái tử điện hạ nạp liền hai trắc phi; Mai nhi sinh nhi tử, tướng công của nàng cũng nạp hai tiểu thiếp; Ngọc Tú sinh một nữ nhi, mẹ chồng nàng cũng cho tướng công nàng cưới vợ lẽ; tất cả mọi người có thể tiếp nhận, ta cũng vậy không có gì. Huống chi, ta còn sinh hai nữ nhi. Ngươi yên tâm, ta sẽ thu xếp tốt.” Chân Chân ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng tay nàng thì lạnh như băng. Không có nữ nhân nào lại vui mừng vì trượng phu mình cưới nữ nhân khác.
“Ngoài miệng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng khẳng định cực kỳ khó chịu. Ta làm sao lại để ngươi làm chuyện như vậy. Thật là, ngươi xem ta thành loại người nào chứ.” Ôn Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng vì cô gái ở thời đại này mà thấy bi ai.
“A, vậy ngươi cùng tướng công nói chuyện này…” Chân Chân lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Ta thấy ngươi lo lắng như vậy. Nên bảo hắn lập lời hứa bảo đảm, để ngươi đỡ phải lo lắng như vậy. Nếu ngươi có cuộc sống không hạnh phúc, ta cũng không an tâm.” Ôn Uyển cười nói.
“Vậy tướng công hắn, hắn, hắn nói như thế nào?” Chân Chân có chút bận tâm, lại có chút ít chờ đợi. Dù bản thân nàng sinh hai nữ nhi, vẫn lo lắng chưa đủ lực lượng. Nhưng mà trong lòng vẫn chờ đợi.
“Ngươi yên tâm đi, ta đã nói với hắn rồi. Nếu như ngươi đến ba mươi tuổi còn không có sinh hạ con trai trưởng. Hắn liền nạp thông phòng, sinh nhi tử ôm đến cho ngươi nuôi. Ta vốn muốn nói bốn mươi tuổi, nhưng sợ hắn không đáp ứng. Chân Chân, ta cũng chỉ có thể làm được những thứ này cho ngươi thôi. Nhiều hơn nữa, ta quả thật không thể ra sức.” Ôn Uyển có chút xin lỗi.
“Thật, tướng công hắn thật đáp ứng.” Chân Chân có chút không tin. Ba mươi tuổi, nàng hiện tại cũng mới mười chín, còn có mười năm thời gian. Nàng nhất định có thể sinh nhi tử.
Ôn Uyển gật đầu, nhìn bộ dạng Chân Chân vẫn chưa tin, ngược lại trong lòng nàng thấy rất khó chịu. Đoán chừng trong khoảng thời gian này nàng ấy cũng không được sống tốt. Trong lòng chịu đựng được áp lực đến thế nào, nàng có thể tưởng tượng được.
“Ngươi yên tâm, hắn lừa gạt ai cũng không dám gạt ta. Nếu không ta sẽ cho hắn biết tay. Ngươi cũng phải có lòng tin đối với hắn. Hắn nói như vậy, tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình. Bây giờ quan trọng nhất là ngươi phải dưỡng tốt thân thể. Sau này mới có thể sinh tiểu tử trắng trẻo mập mạp.” Ôn Uyển che dấu tiếng thở dài trong lòng mình, ha hả cười nói.
“Ôn Uyển, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. Ta mấy tháng này… Ta cũng biết như vậy là không đúng, mẹ ta cũng khuyên ta, nhưng ta vẫn không vượt qua được lằn ranh kia. Nếu như đến ba mươi tuổi vẫn không có thể sinh hạ nhi tử, đó cũng là mạng của ta. Ta không có bất kỳ ý nghĩ gì nữa. Ôn Uyển, cám ơn ngươi, thật cám ơn ngươi.” Chân Chân vừa lau nước mắt vừa nói. Cái hứa hẹn này, đối với nàng mà nói, quả thực chính là chuyện tốt trời ban.
“Đừng nói vậy, đó là trượng phu của ngươi, tự nhiên không thể giao cho người khác, nếu ngươi giao cho người khác, ta sẽ giận ngươi đó, Thất ca cũng sẽ cho rằng trong lòng ngươi không có hắn nữa! Bây giờ ngươi cũng chưa tới hai mươi. Ta liền không tin Tống Tử nương nương lần nào cũng ngủ, không nhìn thấy ngươi cầu xin nàng. Đừng nghĩ nhiều như vậy, điều dưỡng thân thể cho tốt, sớm sinh hạ tiểu tử mập mạp. Không nên suy nghĩ những thứ vô nghĩa kia.” Ôn Uyển cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói.
“Ôn Uyển, chị dâu ta vốn nói là ta có phúc phải biết tiếc phúc. Ôn Uyển, ta thật là có phúc. Ôn Uyển muội muội, phúc khí của ta đều là muội cho, cám ơn muội.” Chân Chân cảm kích vạn phần, nàng tự nhiên biết, Thượng Đường nhất định là vì Ôn Uyển mới chịu đáp ứng. Mặc dù nàng biết như vậy không phải là hiền lành, nhưng nếu có thể không đem trượng phu giao cho nữ nhân khác, hơn nữa còn là ở dưới tình huống không có con trai trưởng, nàng tất nhiên là không muốn làm.
“Người đâu, đem đồ vật mang lên.” Ôn Uyển quay đầu nói với Chân Chân từ trong kho của mình tìm được đồ vật, cảm thấy rất thích hợp với nàng nên cầm tới đưa cho nàng.
Ôn Uyển đưa cho Chân Chân chính là một cái chén trẻ con. Chỉ thấy hoa văn ở chén rất rõ ràng, vẽ cảnh mấy đứa trẻ chơi đùa bằng san hô màu hồng phấn, vẽ cảnh sáu đứa trẻ đang chơi đùa, có nghịch nước, có chơi pháo, có chơi sóc, có xem sách, thần thái cực kỳ sinh động. Cái bát này có ngụ ý vô cùng tốt, là ý sinh được quý tử. Chân Chân nhìn thấy nước mắt liền không nhịn được rớt xuống, ôm ở trên tay không nỡ buông ra.
Ôn Uyển chờ sau khi các nàng đi rồi, liền nhìn về phía Hạ Dao, không nhịn được bực tức ở đáy lòng: “Ngươi nói xem, mới mười chín tuổi, có cần tới mức vì không có nhi tử lo lắng như vậy sao? Giống như bị tẩu hỏa nhập ma.” Lại nói, Ôn Uyển còn chuẩn bị mười tám tuổi mới đem mình gả đi. Vậy đến lúc đó, chẳng phải thành gái lỡ thì không ai thèm lấy sao ? Sau này sự thật lại chứng minh, một câu này của Ôn Uyển liền thành sự thật.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển mang bộ dáng không thể hiểu được, liền cười sai người đem trà bánh bưng xuống, giúp Ôn Uyển đem áo khoác cởi xuống: “Quận chúa, nữ nhân sinh tồn ở hậu viện dựa vào ba thứ. Một là trượng phu sủng ái, hai là thế lực nhà mẹ đẻ, ba là nhi tử. Mà trong ba thứ, quan trọng nhất là nhi tử, đó là căn bản. Thất phu nhân sinh nhi tử, Thất thiếu gia bởi vì có quan hệ với Quận chúa, tương lai nhất định sẽ sáng lạng. Những thứ muốn luồn cúi kia, khẳng định cũng muốn kết thân, cho dù là thiếp cũng được. Nên trong lòng Thất phu nhân lo lắng, cũng là bình thường.”
Ôn Uyển lầm bầm: “Chẳng lẽ nữ nhân sinh ra chính là vì trượng phu, vì nhi tử mà không có vì mình. Thật là, làm nữ nhân ở chỗ này thật đáng thương.”
Hạ Dao cười không nói tiếp, đem chăn trải rộng ra, Ôn Uyển muốn chuẩn bị ngủ trưa. Ôn Uyển mất hứng nằm lên giường, một hồi liền ngủ mất.
Hạ Dao kéo chăn cho Ôn Uyển. Nhìn Quận chúa ngủ được an tường, trong lòng an tâm không nói ra lời. Nữ nhân khác như thế nào nàng không đánh giá, nhưng mà Quận chúa, tuyệt đối sẽ không là con rùa núp ở phủ Quận chúa. Quận mã sau này, đừng nói tam thê tứ thiếp, chỉ cần dám có ý nghĩ này, thì nàng phải phế hắn đi.
Ở trên xe ngựa, Thượng Đường nhìn vẻ mặt Chân Chân vui vẻ lên rất nhiều. Trong lòng ngầm thở dài, ba mươi thì ba mươi, mười năm thì mười năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.