Ôn Uyển ở trong tháng bốn mươi ngày này, ngày ngày đếm đầu ngón tay cho nhanh qua. Rốt cục cũng đã tròn bốn mươi ngày rồi, thái y nói đã được dưỡng vô cùng tốt.
Thái y nói nàng không cần tiếp tục ở cữ, có thể ra cửa. Có thể thỏa sức mà tắm rửa gội đầu một phen. Kết quả là, Ôn Uyển đã thay qua ba lần nước, vẫn còn muốn tiếp tục. Hạ Dao nhìn không nổi nữa, mở miệng “Quận chúa, người thật sự muốn cạo một lớp da sao?”
Nước không được đưa vào , Ôn Uyển không có cách nào khác, chỉ có thể tắm đến lần thứ ba, bởi vì có Hạ Dao can thiệp, nếu không, thật sự phải tắm đến năm sáu lần mất.
Chuyện đầu tiên phải làm khi sang tháng tất nhiên là đi bái kiến cậu hoàng đế. Nói lại, trong lòng Ôn Uyển rất cảm kích. Mấy ngày nay, cậu hoàng đế cũng thật vất vả. Đặc biệt là đêm nàng hạ sinh, cậu hoàng đế phải trông nguyên một buổi tối. Ôn Uyển vô cùng cảm kích trong lòng.
Ôn Uyển cho hai hài tử ăn mặc thoả đáng. Lúc này đã là hạ tuần tháng mười, khí trời đã trở nên lạnh hơn. Y phục của hài tử tất nhiên cũng cần phải ấm áp. Ôn Uyển cho hai hài tử mang mũ tiểu lão hổ, mặc áo sơ sinh thêu thành hình con cọp giống nhau như đúc.
Hạ Dao nhìn hai cái đuôi trên mông nhỏ của hai đứa bé, nhịn không được nói: “Quận chúa, người cho hai đứa nhỏ mặc quần áo gì thế? Người không sợ bị hoàng thượng mắng sao?” Trang phục này thật quá kỳ dị rồi, vậy mà dám mặc vào cho đứa nhỏ. Thêu con cọp thì không sao. Áo mãng bào (lễ phục quan lại) cũng có thể mặc, thêu con cọp cũng có (y phục có thêu hình con cọp cũng không phải ai ai cũng mặc ). Nhưng tại sao phía sau mông lại còn có hai cái đuôi nho nhỏ nha. Cái này quá kỳ cục rồi.
Ôn Uyển buồn bực nhìn kỹ lại: “Nhìn rất đẹp mà, có cái gì sao? Hạ Ảnh, ngươi nói xem, không đẹp sao? Ta cảm thấy rất tốt mà, rất đáng yêu.” Ôn Uyển nói xong liền sờ sờ hai cái đuôi nho nhỏ. Rất đáng yêu nha, tại sao lại không được chứ?
Hạ Ảnh nghẹn cười nói: “Đẹp, nhìn rất đẹp. Tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ thích.” Hoàng đế nếu không mở miệng khiển trách, vậy mới là chuyện quái lạ nha.
Mặc xong kỳ trang dị phục, sau đó đeo thêm khóa vàng, bùa hộ mệnh, trên tay mang lắc bạc, trên vòng tay treo linh đang, khẽ động một cái liền phát ra âm thanh đinh đinh đương đương thật dễ nghe.
Thật ra Ôn Uyển rất không muốn để hài tử đeo những thứ này, nhỏ xíu như vậy, đeo bùa hộ mệnh cát tường là được rồi. Nhưng trong phòng tất cả mọi người đều nói, phải mặc như vậy.
Kết quả Ôn Uyển can thiệp vào, chính là trừ bỏ một vài thứ không tất yếu như vòng tay linh đang, mấy thứ bùa hộ mệnh vân vân vẫn không thể không đeo. Ôn Uyển đều tháo xuống.
Hai đứa bé ăn mặc đã chỉnh tề, Ôn Uyển ôm hai đứa nhỏ hôn mỗi đứa một cái: “Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi nhà ta sau này lớn lên, nhất định sẽ mê đảo một đống cô nương khuê các.”
Hạ Dao ở bên cạnh trêu ghẹo: “Đến lúc đó hai vị công tử bị vợ nắm giữ trái tim. Quận chúa lại thương tâm a.”
Ôn Uyển ha ha cười không ngừng: “Vậy thì có gì chứ? Chỉ cần vợ chồng hoà thuận vui vẻ, sinh cho ta nhiều thêm mấy tôn tử tôn nữ. Ta vui mừng còn không kịp, nơi nào còn có thể thương tâm.”
Hạ Ảnh cũng hứng thú: “Quận chúa, nếu hai vị công tử lớn lên thật tốt, người ngàn vạn lần không thể nương tay nha, nếu không liền trở thành gối thêu hoa. Trông thì đẹp mắt mà không dùng được lại nhức đầu rồi.” Cái này là muốn trêu ghẹo Ôn Uyển, bình thường Ôn Uyển luôn nói những thứ quần là áo lụa kia không khác gì gối thêu hoa.
Ôn Uyển không đếm xỉa đến trêu ghẹo của Hạ Dao cùng Hạ Ảnh: “Cục cưng nhà ta, văn thì học theo mẹ, võ liền có cha dạy. Sau này phải văn võ song toàn.”
Hạ Dao nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Ôn Uyển lúc này thật sự là “hữu tử vạn sự túc” (có con, mọi chuyện đều đủ), liền mím miệng cười. Từ sau khi sinh hạ, quận chúa mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, khiến cho tâm tình của người bên cạnh cũng đều tốt theo. Thỉnh thoảng Hạ Dao, Hạ Ảnh còn cùng Ôn Uyển trêu ghẹo qua lại, rất là vui vẻ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ có ba người bọn họ.
Lại nói, đừng nói đến hai bà vú, ngay cả hai vị ma ma tìm đến để hầu hạ hai vị công tử, thời gian bọn họ cùng hài tử chung đụng cũng không nhiều bằng thời gian các nàng cùng hài tử chung đụng. Bởi vì chuyện của hai đứa nhỏ, căn bản cũng là Ôn Uyển bao hết. Hạ Dao và Hạ Ảnh lúc trước cũng đã đi theo Ôn Uyển học để làm sao chiếu cố tốt cho đứa bé. Ôn Uyển tính toán tự mình giữ theo hài tử, để cho người khác giữ nàng không yên tâm. Cho nên, mấy vị ma ma chỉ là chân giúp đỡ, Ôn Uyển mới là chủ đạo.
Lên xe ngựa rồi, cởi áo choàng bao bên ngoài ra, đem hai đứa bé đặt trên chăn đệm đã lót thật dày. Có thể đây là lần đầu tiên ra cửa, nên hai đứa bé cứ hướng ánh mắt nhìn lên nóc xe ngựa.
Đoán chừng nóc xe ngựa cùng xà nhà trong nhà bày trí không giống nhau, cho nên Cẩn ca nhi chăm chú nhìn một hồi lâu. Về phần Duệ ca nhi, luôn là một bộ dạng lão thần tiên, mỗi ngày đều chỉ yên lặng ngủ.
Ôn Uyển đùa Duệ ca nhi “Lão đại nhà ta thật không khác gì tiểu lão đầu a!” Từ khi mới ra đời đến nay, không khóc không làm khó, trầm ổn đến mức khiến Ôn Uyển phải hỏi ba lần có phải là xuyên không tới hay không? Đáng tiếc Duệ ca nhi căn bản là không để ý đến lão nương quái dị của hắn, cũng bất kể Ôn Uyển nói nhiều, mở mắt nhìn thoáng qua Ôn Uyển. Tiếp sau đó híp híp mắt, không quản Ôn Uyển càm ràm. Khiến cho Ôn Uyển cảm thấy đứa con trai này, quá không thú vị rồi. Cũng may tiểu nhi tử chơi thật vui. Chỉ cần Ôn Uyển đùa một chút, lập tức oa oa khóc.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển lại đang đùa Cẩn ca nhi thì rất là cảm thán nói: “Quận chúa, sao người lại chọc vào chứ? Khóc vang động cả lên người không chê ầm ĩ sao?” Nhớ được trước kia quận chúa cực kỳ yêu thích yên tĩnh, hiện tại thì đâu rồi, còn không phải náo đến ầm ĩ à. Không náo loạn lại không muốn. Sinh nhi tử xong, liền thay đổi lớn như vậy.
Ôn Uyển cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà của nhi tử. Cẩn ca nhi nhếch môi, mặc dù không có khóc, nhưng nước mắt lưng tròng, cực kỳ chọc người thương tiếc: “Hạ Dao, lão đại nhà ta chính là tiểu lão đầu, đoán chừng lão nhị sau này là tên nhóc bán manh nha*.”
Hạ Dao không hiểu: “Bán manh?”
*bán manh: đại khái là thường giả bộ đáng yêu để người khác yêu thích.
Ôn Uyển hớn hở giải thích: “Chính là hài tử luôn muốn được người lớn quan tâm yêu thích.” Không phải là được người yêu thích như bình thường, mà là đặc biệt yêu thích. Bộ dáng của Cẩn ca nhi không khác gì tiên thiên, nếu còn nũng nịu muốn trưởng bối yêu thích, rồi còn được hoàng đế cưng chiều. Sau này sẽ chiếm không ít tiện nghi đâu.
Ôn Uyển vừa nghĩ đã vui mừng, đứa lớn thì không khác tiểu lão đầu, đứa nhỏ thì có bán manh, ha hả, sau này có hai đứa con trai của nàng sẽ càng thêm vui vẻ rồi.
Hạ Dao khinh bỉ Ôn Uyển: “Người cho rằng hài tử là món đồ chơi sao?” Nhìn qua cũng biết quận chúa đang suy nghĩ gì, sau này lại ôm nhi tử chơi đùa chứ sao?
Ôn Uyển cũng không tức giận: “Sau này mang nhi tử cùng nhau chơi đùa. Ba mẹ con chúng ta cùng nhau chơi đùa.” Nói xong không gặm nhi tử nữa, đặt Cẩn ca nhi bên cạnh Duệ ca nhi.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển đến đuôi lông mày cũng mang theo hoan khoái, nên mặc kệ nàng. Dù sao chỉ cần đừng làm rộn quá đáng là được. Huyên náo quá đáng thì nàng nhúng tay vào.
Đến hoàng cung, Tôn công công nhìn thể tích Ôn Uyển bây giờ lớn gấp đôi. Kinh ngạc ba giây, lại khôi phục bình thường, đón Ôn Uyển vào trong điện.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển mập thêm nửa vòng, mí mắt cũng không nhúc nhích. Dù sao ông cũng sớm biết Ôn Uyển sinh con mập lên không ít. Rồi lại nói, Ôn Uyển cho dù có mập thêm chút nữa, cũng không có việc gì, như vậy nhìn lại có phúc tướng.
Hoàng đế thấy hai đứa bé: “Làm sao lại mặc thành cái bộ dáng này?”
Ôn Uyển cũng không cảm thấy có gì lạ: “Con cảm thấy nhìn rất đẹp nha”
Khuôn mặt Hoàng đế cứng nhắc: “Hồ nháo, thật là hồ nháo. Trừ lần này, không được để hài tử mặc thành như vậy nữa.”
Ôn Uyển bĩu môi, không dám phản đối. Liếc mắt nhìn lại hai đứa con trai, nhìn rất đáng yêu mà. Khụ, không thể mặc đi ra ngoài, thì ở nhà mặc một chút cũng không sao.
Hoàng đế từ trong tay Hạ Dao nhận lấy Cẩn ca nhi, vừa cười vừa nói “Để cho ông cậu ôm một cái nào, Uyển Nhi, nhìn xem thần thái lanh lợi này, khẳng định rất giống con khi còn bé đấy.” Hai đứa bé, Cẩn ca nhi lớn lên càng giống Ôn Uyển, tự nhiên cũng giống hoàng đế. Hoàng đế nhiều con cháu như vậy, chỉ có con trai lớn của thái tử, Nguyên ca nhi là giống ông nhiều nhất. Có thêm Cẩn ca nhi lại vừa hay lấp vào chỗ trống này. Tâm nhãn khó tránh khỏi thiên vị một chút. Vừa nhìn đã ôm Cẩn ca nhi không buông.
“Cậu à, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.” Ôn Uyển nhắc nhở không thể chỉ ôm một, còn có lão đại nhà nàng đang tò mò nhìn hoàng đế nha, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Ôn Uyển bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của đại nhi tử. Phát hiện nhi tử chẳng qua là đối với hoàng đế chưa gặp bao giờ thấy mới lạ. Cũng không có gì khác thường. Ôn Uyển cảm giác mình là đa tâm. Lão đại nhà nàng, chính là, ừm, quái thai, ừm, thiên tài a.
Tôn công công ở bên cạnh cũng nhanh chóng bước đến, khen một hồi “Nhìn ánh mắt đại công tử này, vừa đen vừa sáng, thực có tinh thần. Còn có khí chất trầm ổn, sau này nhất định là giống như Bạch đại tướng quân, triều ta nhất định lại sẽ có thêm một vị tướng quân tài ba.”
Khen hài tử nhà mình, không có một người nào, không có một người làm mẫu thân nào mà nghe xong lại mất hứng cả. Ôn Uyển cũng không ngoại lệ, nghe được Tôn công công khích lệ , ngoài miệng vừa nói hài tử còn nhỏ, sao có thể nhìn ra sau này thế nào. Nhưng nụ cười trên mặt thì có muốn che dấu cũng không được.
“Ơ.” Tôn công công kinh hô một tiếng.
Ôn Uyển vội vàng đưa mắt nhìn qua, đã nhìn thấy long bào trên người hoàng đế bị nước tưới ướt một mảng. Cẩn ca nhi ở trong ngực hoàng đế còn nhếch môi như muốn khóc, như thể mình còn đang bị ủy khuất không bằng.
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, y phục của ông cậu mà cũng dám đi tiểu xuống, coi chừng cái đầu nhỏ của ngươi.” Ôn Uyển hung hăng nói với Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi tiếp tục oa oa khóc, căn bản không để ý tới Ôn Uyển.
Hoàng đế nhìn long bào bị nước tiểu làm ướt, nhìn lại cử động của Ôn Uyển cùng hài tử. Ha ha cười không ngừng “Không sai, đều nói đồng tiện (nước tiểu của hài tử) tiêu tai khứ họa, là thứ may mắn. Ôn Uyển, cháu lúc nào cũng nhát gan sợ phiền phức. Nữ nhi gia nhát gan một chút không sao cả. Nhưng ngàn vạn lần đừng đem tính tình nhát gan này truyền cho Cẩn ca nhi nhà ta. Nam hài tử nhát gan là không được.” Hoàng đế nói xong, đem hài tử giao trả lại cho Hạ Dao rồi đi tẩm cung thay quần áo.
Lát sau đi ra ngoài, hài tử đã bị Hạ Dao và Hạ Ảnh ôm đi. Hoàng đế cùng Ôn Uyển nói chuyện, hoàng đế nhìn bộ dáng Ôn Uyển, thì tương đối vui mừng: “Ừ, phải như vậy mới đúng. Châu tròn ngọc sáng, có phúc khí.”
Ôn Uyển muốn hộc máu: “Cậu hoàng đế, người cố ý làm tổn thương con sao? Ách? Như con bây giờ, so với trước kia đã mập thêm một vòng. Thấy qua cũng bị hù chết. Hiện tại không có biện pháp, nên vì hài tử suy nghĩ. Chờ thêm hai tháng nữa, hài tử có thể uống nước cơm rồi, con liền bắt đầu giảm cân.”
Hoàng đế đàng hoàng nghiêm mặt nói: “Hồ nháo. Cứ như vậy rất tốt. Nhìn cũng biết là phúc khí vừa dày vừa nặng. Không cần giảm cân, cứ như vậy là được rồi. Nếu lần sau gặp mà thấy gầy đi, ta liền không tha cho con.”
Ôn Uyển bĩu môi, rất không đồng ý. Trên miệng thì nói là phúc khí. Nếu trong hậu cung có một vị như nàng, một nữ tử rất có phúc khí, nhìn xem cậu hoàng đế còn nguyện ý lật bài tử hay không? Cho nên mới nói, nam nhân đối với nữ nhân của mình thì yêu cầu rất cao, đối với nữ nhi cùng cháu gái ngoại nhà mình, lại rất từ ái. Nhưng hoàng đế chẳng lẽ lại quên mất trượng phu của nàng cũng là nam nhân bình thường sao? Đoán chừng thấy cái bộ dáng này của nàng, không sợ mới lạ.