Edit: Yuusu
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc Bạch Thế Niên nhận được chân dung từ tay Diệp Tuần, thì Ôn Uyển bên này, đã nhận được phong thơ thật dày hắn viết trước đó. Vừa mở ra nhìn, tất cả đều là nói nhảm. Ôn Uyển ôm hai hài tử lầm bầm : “Cục cưng, thật không biết cha các con lăn lộn thế nào mà có thể lên được đến chức đại tướng quân vậy? Hoàn toàn là một tên đần mà. Các con sau này phải nhất nhất học khôn khéo của nương nha. Ừ, học võ công của cha đần, còn học khôn khéo của nương. Học giỏi rồi, sau này cũng không sợ bị người khi dễ.” Ôn Uyển nói xong, lại nhớ ra: “Đúng rồi, học tốt bản lĩnh rồi, cũng không lo lắng sau này ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nữa.”
Hạ Dao ở bên cạnh nhìn mà cười không ngừng. Hai vị tiểu thiếu gia, có lăn lộn thế nào cũng không thể lăn đến thê thảm như vậy. Cùng lắm thì, sau này chạy đến duyên hải, ở đó xưng vương xưng bá .
Minh Cẩn thì không sao, Minh Duệ nghe xong liền nhấp nhấp miệng, sau đó híp mắt. Từ vẻ mặt của nhóc, Ôn Uyển suy đoán Minh Duệ khẳng định giống như phản bác, cha ta nếu đã là Đại tướng quân, thế nào lại là cha đần được. Đần mà có thể lăn lộn đến đại tướng quân sao? ( cái này hoàn toàn là Ôn Uyển tự bổ sung).
Gần đây cuộc sống của Ôn Uyển đều đi theo quy luật. Buổi sáng ra trước cửa chạy một hồi, sau đó đánh quyền, hiện tại không chỉ vì rèn luyện thân thể, mà còn vì giảm cân. Không thể dùng thuốc giảm cân, nên chỉ có thể thông qua vận động. Sau đó kết hợp với điều chỉnh đồ ăn thức uống, đồ ăn không thêm thịt.
Dùng đồ ăn sáng xong, khí trời tốt, nếu hai đứa bé không ngủ, thì ôm hài tử trong phòng đi lại, cũng là một cách để tiêu hao mỡ. Hai đứa bé phần lớn thời gian đều là ngủ . Ôn Uyển thừa dịp hai đứa bé ngủ, bắt đầu tản bộ, làm vài việc khác, mục đích đều là vì tiêu trừ mỡ trên người. Gần đây Ôn Uyển thường xuyên làm những chuyện này.
Lúc này thấy hai đứa bé ngủ thiếp đi, lại ra ngoài đi bộ, tranh thủ tiêu hao mỡ trên người. Đi vòng quanh vườn hoa, Hạ Dao ở bên cạnh phụng bồi. Hạ Ảnh ở lại nhìn hài tử, dĩ nhiên, còn có hai vị ma ma.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển thường xuyên vòng quanh sân đi, trong lòng cũng hiểu rõ. Bởi vì mặc dù Ôn Uyển ăn uống vẫn như trước. Nhưng một tháng qua, Ôn Uyển đã giảm được năm cân. Hiệu quả tương đối rõ ràng.
Ôn Uyển rất hài lòng với kết quả này, chỉ cần kiên trì, một năm sau, tuyệt đối có thể khôi phục được vóc người. Nàng mới không làm bà mập đâu! Nàng nhất định phải làm mẫu thân xinh đẹp.
Ôn Uyển đi nhanh một vòng, đến khi đầy một thân mồ hôi mới dừng lại. Cầm khăn lông lau đi mồ hôi hột trên trán, lại từ từ đi về hướng chủ viện. Thấy trời dần dần ảm đạm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mây đen kéo đến đầy trời: “Hạ Dao, có lẽ sắp có một trận mưa to đấy.”
Hạ Dao thật rất muốn nói sau khi Ôn Uyển sinh hạ hài tử, quả thật thay đổi rất nhiều. Còn không phải là nói nhảm sao, nhìn trời như vậy, còn có thể không mưa to sao? Hai người trở về phòng, Ôn Uyển đổi một thân xiêm y đã được xông ấm. Hài tử còn đang ngủ, Ôn Uyển bảo Hạ Dao lấy quyển sách đến cho nàng xem.
Hạ Dao nói đọc sách dưới đèn sẽ hại mắt, không cho Ôn Uyển xem, vì không muốn Ôn Uyển phải nhàm chán, cho nên cùng Ôn Uyển hàn huyên bát quái: “Quận chúa, Tào Tụng thật sự là đi vân du. Đã có người nhìn thấy hắn xuất hiện ở Lạc thành. Sau đó lại không biết tung tích.”
Điều Ôn Uyển cảm thấy hứng thú không phải là Tào Tụng đã đi vân du, mà là phản ứng của Tư Thông: “Đại công chúa như thế nào?” Tào Tụng phủi mông đi, tiêu sái như vậy (đây đối với người ta mà nói chính là chịu khổ, có được không?). Tư Thông thân là thê tử của Tào Tụng, sẽ có phản ứng thế nào?
Nói đến đây, Hạ Dao có chút quái dị “Tư thông công chúa từ khi nhận được tin tức này. Cũng không có phản ứng gì. Thật giống như không biết tin tức kia vậy.” Theo tính tình này của Tư Thông, phản ứng như vậy, thật quá khác thường.
Có thể là vì Ôn Uyển đã làm mẫu thân, cho nên cũng không nghĩ nhiều như vậy: “Có thể vì bên cạnh có nữ nhi, tinh lực đều đặt trên người nữ nhi, cho nên không suy nghĩ nhiều.”
Hạ Dao khinh bỉ Ôn Uyển, cho rằng ai cũng giống mình sao? Có con rồi thì mọi chuyện liền đủ. Một người có thể cả ngày đi theo hai đứa nhỏ lầm bầm, sắp thành bà cô hay càm ràm rồi. Bản thân không mệt cũng không sợ hài tử ghét bỏ dài dòng. Ừ, hài tử bây giờ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Chờ sau này lớn lên tuyệt đối sẽ ghét bỏ một người mẹ dài dòng như vậy đấy.
Ôn Uyển mới không để ý Hạ Dao khinh bỉ, trong mắt nàng liền tự động biến thành hâm mộ ghen tỵ không che đậy: “Nếu muốn có một hài tử, thì tranh thủ thành hôn đi. Chọn lựa nhiều lần như vậy ngươi đều không vừa lòng. Ngươi rốt cuộc là tính thế nào ?”
Hạ Dao lúc này cũng nói rõ: “Ta đây không vội.” Vấn đề là hoàng đế không vội thái giám gấp, Ôn Uyển vội vã muốn giải quyết hôn sự của Hạ Dao. Đáng tiếc chính chủ lại không đáp ứng, ngay cả tân lang cũng nghe theo ý của Hạ Dao. Ôn Uyển cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ có thể mặc Hạ Dao trì hoãn. Ôn Uyển cảm thấy mình đúng là không có thiên phú làm hồng nương (bà mối). Lần đầu làm hồng nương, đã thất bại. Ôn Uyển rất thất vọng a!
Ôn Uyển tự mình nghĩ danh mục quà tặng, cho người đem những đồ này đến cho Mai Nhi. Giờ Mai nhi cũng sắp sinh. Ôn Uyển cũng không lo lắng chuyện Mai nhi sinh nở. Đây đã là đứa thứ ba rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề: “Đúng rồi, ta nhớ Mai nhi sinh thai đầu cũng thuận lợi, không có ăn khổ gì?”
Hạ Dao mặt lộ vẻ tươi cười, Quận chúa đây là bất bình. Người khác đều là thuận sinh (sinh dễ dàng), còn nàng lại khó sanh, không thể không bất bình nha!
Ôn Uyển nghiêng qua liếc Hạ Dao: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Ta có tính khí tiểu hài tử như vậy sao? Chỉ là nghĩ những người này sinh sản đều thuận thuận lợi lợi thì thật tốt. Đúng rồi, học sinh ở viện y học cho nữ tử, cũng nên xuất sư rồi! Những người này sau khi xuất sư, mới có thể cải thiện một chút tình trạng của những nữ nhân kia.”
Hạ Dao gật đầu: “Nhất định rồi .” Có bọn họ, khẳng định có thể giảm bớt không ít những bi kịch không nên xuất hiện. Chẳng qua còn hi vọng những người này, đừng có du tẩu ở nhà giàu người ta rồi bị vinh hoa phú quý mê hoặc.
Hạ Ngữ tới đây bẩm báo: “Quận chúa, xe cho hài tử người muốn đã làm xong, phủ nội vụ cho người đưa tới. Quận chúa, người tới xem qua nhé.”
Ôn Uyển nghĩ tới phủ quận chúa yên tĩnh rộng rãi, có thể sử dụng xe cho con nít. Chờ hài tử lớn, cũng không cần ôm nữa, cứ đặt ở trong xe. Nàng đẩy hài tử đi dạo trong sân, rất tốt. Cho nên để cho phủ nội vụ chế tạo xe cho trẻ nhỏ. Trên xe có hai chỗ ngồi song song nhau.
Ôn Uyển kiểm tra một chút, đã đạt đến yêu cầu của nàng, thì buông tay để cho người mang trở về. Ôn Uyển ôm hài tử lầm bầm : “Bé con, chờ các con lớn chút nữa, nương sẽ mang các con đi chơi. Cả ngày trong phòng, rất buồn bực đúng không.”
Hạ Nhàn đưa súp tới đây: “Buồn bực chính là Quận chúa đấy! Lúc này trời rất lạnh, Quận chúa ngàn vạn lần không thể mang theo hài tử đi ra ngoài. Rất dễ bị nhiễm lạnh” Ôn Uyển là ngày ngày rèn luyện, lại thêm hiện giờ dường như một hồi sống lại. Mà kỳ lạ là, khẩu vị tinh thần so với trước kia cũng tốt hơn.
Ôn Uyển nhìn trong chén, rồi ăn một ngụm: “A, hôm nay đổi món mới sao?” Ngày thường uống là các loại canh dưỡng gan, canh móng heo, canh cá trích để cho có sữa. Mùi vị hôm nay thì không giống vậy.
Hạ Nhàn gật đầu cười nói: “Dạ, đây là canh bồ câu. Thái y nói canh bồ câu cũng có thể thúc sữa, hơn nữa còn rất dinh dưỡng. Ta đã hỏi thái y rồi, thái y còn nói Quận chúa có thể uống nhiều cháo gạo cũng tốt, cháo gạo dinh dưỡng tốt, có công hiệu thúc sữa, hơn nữa còn không dễ tăng cân.”
Ôn Uyển nghe thế ánh mắt sáng lên”Vậy, sau này đều đổi thành cháo gạo.”
Hạ Dao ho khan một tiếng: “Quận chúa, người sẽ không vì giảm cân mà không ăn món chính đấy chứ? Người không sợ bản thân mình không chống đỡ được sao?” Gần đây Ôn Uyển vì giảm cân, vận động nhiều lên thì không nói, ăn uống cũng bắt đầu có thay đổi, không ăn đồ dầu mỡ. Trừ những thứ giúp xuống sữa, những thứ dầu mỡ khác, một chút cũng không ăn.
Ôn Uyển rất bất đắc dĩ, không có khả năng không ăn gì cả. Không biết lúc nào mới có thể khôi phục được vóc người. Hiện giờ y phục cũng phải may lại một lần, thật không có chút mỹ cảm nào.
Ôn Uyển nghe nói Đại phu nhân tới đây thì cho người đi mời. Đại phu nhân nhìn hai đứa bé, rất vui mừng “Ơ, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi của chúng ta, sau này lớn lên lại càng cao lớn khỏe mạnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào này xem.” Hiện tại Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi mập mạp mũm mĩm, chắc nịch, lại mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, làm cho người ta vừa nhìn đã thích. Thứ phủ nội vụ chuẩn bị đều là màu sắc tươi sáng. Hài tử mặc vào xinh xắn khả ái, Ôn Uyển cảm thấy cũng có thể chấp nhận. Thế nhưng mai mốt lớn rồi, Ôn Uyển thử tưởng tượng nhi tử ngày ngày mặc một thân xiêm y diễm lệ liền chịu không nổi.
Ôn Uyển cũng biết Đại phu nhân tới đây là vì chuyện gì “Đại tẩu tới đây, là vì chuyện tất niên sao?” Bình thường không có chuyện gì thì Đại phu nhân cũng sẽ không tới.
Đại phu nhân vui rạo rực nói “Đúng vậy, là chuyện tất niên. Ta muốn hỏi, ba mươi tháng chạp, Quận chúa tính hồi phủ tướng quân hay ở lại phủ Quận chúa, Quận chúa nói cho ta biết, ta mới có thể an bài tốt. Hai là địa tô thôn trang nộp lên, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của Lục đệ, tiền lời năm nay tổng cộng là một vạn sáu ngàn bốn trăm hai mươi ba lượng bạc, đây là sổ sách; ba là tộc trưởng muốn ta nói với ngươi một tiếng, trong tộc chuẩn bị hai mươi bảy mở Từ Đường, để đưa Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi vào gia phả.”
Hai mươi bảy tháng chạp, đến trời đất còn đóng băng, tính lạnh chết con nàng à? Ôn Uyển một ngụm cự tuyệt “Hài tử còn nhỏ, ta nghe nói, hài tử bình thường cũng là đến mười tuổi mới lên gia phả. Hiện tại hai đứa bé cũng còn chưa đến trăm ngày, đã lên gia phả.” Cổ đại hài tử chết non nhiều, cho nên bình thường phải qua mười tuổi mới có thể vào gia phả. Qua mười tuổi rồi thì hài tử chết non sẽ rất ít. Vì vậy, đúng là không thể không khiến người kinh hãi.
Đại phu nhân trôi chảy giải thích một chút “Tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão nói, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi thân phận quý trọng, nhất định là có hồng vận chiếu cố, thuận thuận lợi lợi .”
Ôn Uyển bình thường coi hai nhi tử như bảo bối, hắt xì hơi một cái đã lo lắng có phải bị cảm hay không? Cái thời đại này y dược lạc hậu, nhiều khi hắt xì hơi cũng rất dễ dẫn đến cảm mạo, mà cảm mạo, cũng là nguyên nhân cướp đi không ít mạng nhỏ của hài tử, cho nên Ôn Uyển đặc biệt cẩn thận.
Ngay cả hai lần nàng ôm hài tử đến trong viện, cũng là chọn thời điểm khí trời đặc biệt tốt, không có gió “Ngươi nói cùng tộc trưởng, hài tử còn nhỏ. Đừng nói hai mươi bảy tháng chạp, cho dù là như hiện tại ta cũng không cho hài tử ra ngoài gặp gió. Trời lạnh như vậy, không cẩn thận thì hài tử sẽ cảm lạnh.” Hai mươi bảy tháng chạp, khẳng định có tuyết rơi, gió cũng lớn đến có thể thổi bay người. Tiết trời lạnh như vậy, lại muốn hai đứa bé đến từ đường, tính toán đông lạnh nhi tử nàng sao.
Ôn Uyển sắc mặt lộ vẻ tức giận.