Hoàng đế báo cho Văn Dược, Trần A Bố, Bảo Bảo cương biết, để cho bọn họ lại tiến hành một cuộc tỷ thí lần nữa. Bọn hắn có muốn đến tỉ thí hay không thì xem ý tứ của bọn hắn, dù sao ý của hoàng đế là các ngươi không bỏ cuộc thì có thể tới để so tài, nếu bỏ cuộc rồi thì không cần phải so.
Bản thân Văn Dược thì muốn tham gia tỷ thí, tất cả mọi người nói, người đời chỉ biết có một Bạch Thế Niên nhưng lại có rất ít người biết hắn, hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy hắn so với Bạch Thế Niên tuyệt đối không thua kém.
Văn lão gia tử nhíu chân mày: “Nếu thành thân rồi, tại sao còn có thể tỷ thí thêm nữa? Đây còn gọi gì là thành thân ? Thật là kỳ quái a?” Văn lão gia tử cũng không phải là không phái người đi điều tra qua, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể điều tra ra được tin tức mà ông muốn, việc mà Tiên Hoàng đã thu dọn quả là không tệ.
Văn Dược rũ tầm mắt xuống, chỉ một thoáng sau liền nói “Đoán chừng là cái gọi thành thân cùng động phòng này cũng chỉ là hình thức, hoặc chỉ là một trận tung hỏa mù, nếu không tại sao Bạch Thế Niên lại không lớn tiếng giương cờ giống trống mà đi tìm người? Ngược lại giống như một tên trộm nhỏ, chuyện gì cũng không dám công bố. Con thấy quận chúa đoán chừng là không muốn gả, nếu không thì nhiều năm qua sao lại không lên tiếng, tổ phụ, con đã nhìn thấy quận chúa hai lần, giữa chân lông mày quận chúa không rời rạc, tự mình nhìn một chút đều rõ ràng chính là thân thể một cô nương”. Mình gả cho người ta còn có thể không biết hay sao? Hắn không thể không hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thật sự mờ mịt của quận chúa, quả thật không biết cái gì cả ( thật ra Ôn Uyển diễn không tệ lắm ). Chỉ có thể là Quận chúa mất đi trí nhớ nên không nhớ rõ. Nhưng mà hắn lại có chút nghi hoặc, tại sao Bạch Thế Niên lại không biết thân phận của Ôn Uyển? Hơn nữa nếu thật sự là thành thân động phòng rồi thì tại sao quận chúa lại còn là thân cô nươn? Tất nhiên hiện tại thì cái này cũng không phải là trọng điểm . Trọng điểm là hắn nhất định phải đem mỹ nhân ôm trở về nhà.
Văn Dược định cưới Ôn Uyển vốn chẳng qua là vì gia tộc, vì đè ép Bạch Thế Niên. Hôm nay biết Ôn Uyển là người mà Bạch Thế Niên yêu, vậy thì càng phải dốc hết sức lực để liều mạng cùng với Bạch Thế Niên. Đem người mà Bạch Thế Niên yêu lấy về nhà để cho Bạch Thế Niên buồn bực thống khỏ cả đời. Văn Dược lại không chịu nghĩ, lần trước Ôn Uyển không đồng ý gả cho hắn rồi, thì tại sao lần này lại đồng ý gả, đây không phải là chuyện rất kỳ quái sao ?
Trần A Bố nhìn thấy còn có cơ hội để cho bọn họ tham gia trận đấu, thì lấy làm kỳ quái. Phụ tá của Trần A Bố cũng đoán được quan hệ của hai người họ chẳng qua chỉ là hình thức .Nếu không thì tại sao quận chúa lại kịch liệt phản kháng như vậy ( ở trong mắt người cổ đại thì thân thể đã là của người nam nhân này thì lòng cũng phải là của người nam nhân này ) ý tứ của phụ tá cho rằng cho dù có viên phòng rồi nhưng cũng không còn quan hệ nữa. Ở thời điểm đối mặt với lợi ích khổng lồ trước mặt thì chút ít chi tiết nho nhỏ này cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Trần A Bố suy nghĩ liên tục. Đang chuẩn bị tham gia. Đáng tiếc. Hắn không có lo lắng như Văn Dược, bởi vì hắn đối với Bạch Thế Niên quá mức quen thuộc, nhưng hiện tại luống cuống cũng không phải là để nhận thua.
Bạch Thế Niên biết tin tức, hắn phải tham gia tỷ thí. Mặc dù có chút ngoài ý muốn. Nhưng thử nghĩ lại xem thì thấy hợp tình lý. Đối với tỷ thí thì một chút hắn cũng không lo lắng. võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung hắn cũng không dám nhận là đệ nhất thiên hạ nhưng so sánh với Trần A Bố cùng với Văn Dược thì hắn tuyệt đối là mạnh hơn. Nếu so sánh theo mặt khác mà nói, tuy hắn không thể so sánh bằng Ôn Uyển nhưng cùng Văn Dược và Trần A Bố thì hắn vẫn còn có lòng tin. Cho nên sau khi Bạch Thế Niên biết được tin cũng lập tức đáp ứng. Muốn cưới Ôn Uyển. Cũng phải để cho Ôn Uyển nhìn ra, hắn chính là danh phù kỳ thực. Không phải kẻ lừa đời lấy tiếng, cũng không phải là không bằng nàng. Chẳng qua là không có thứ sở trường gì thôi, mặc dù hắn rất có lòng tin nhưng hắn cũng không địch.
Bảo Bảo cương thì trực tiếp tuyên bố bỏ cuộc. Nói giỡn, nữ nhân của lão đại, hắn đâu có lá gan dám nghĩ tới.
Diệp tuần khen ngợi hắn đạo đức tốt, nhưng thật ra là nói hắn cực kỳ biết nhận biết thực tế.
Bảo Bảo cương cười hớn hở nói: “Lão Đại trông mong nhiều năm như vậy, nếu vạn nhất ta thắng thì khó cho lão Đại, nữ nhân của hắn ta nghĩ cũng không thể nghĩ, như vậy thì mặt mũi lão đại biết để vào đâu, đến lúc đó còn gì là tình nghĩa huynh đệ nữa.”
Diệp Tuân ôm bụng cười to: “Ngươi nha, quá tự tin rồi, cẩn thận để cho tướng quân nghe được sẽ lột da của ngươi .” Diệp tuần tin tưởng Bảo Bảo cương thật sự sẽ không có ý nghĩ tới nương tử của Bạch Thế Niên, cho dù nữ nhân này có là ai thì cũng tuyệt đối không đi nghĩ tới. Nhưng so tài võ công văn chương thì Bảo Bảo Cương có đuổi ngựa cũng không đuổi kịp nổi. Còn dám ở chỗ này nói khoác không biết ngượng rằng võ công của mình cao hơn tướng quân.
Dưới thánh chỉ nghi rõ thời gian tỷ thí chính là ngày thứ hai. Hoàng đế không có nhiều thời gian cho bọn họ đi suy nghĩ như vậy. Chuyện này cần phải giải quyết càng nhanh càng tốt. ngày mai chuyện xong thì lập tức hạ thánh chỉ gả. Như vậy một khi có tin tức gì thì hôn sự của hai ngươi cũng đã định rồi, những lời đồn đại ở bên ngoài cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Mặc dù mọi người đối với thời gian gấp gáp như vậy, cũng cảm thấy không có vấn đề gì,họ đều là người ở trong quân doanh mười năm, ba mươi năm, ba người không có một ngày công phu thụt lùi, cho nên cũng không tồn tại cái gì gọi là khiếp sợ, hay là nước tới chân mới nhảy.
Buổi tối hôm đó, rất nhiều người đều không ngủ yên giấc được, đều mong mỏi sao cho bầu trời chóng sáng.
Ôn Uyển bởi vì đã nghĩ thông suốt, cho nên cũng không còn xoắn xuýt nữa. Buổi tối hôm đó sau khi luyện chữ ở thư phòng xong thì rửa sạch tay rồi đi ngủ.
Ngày hôm đó có rất nhiều người muốn tới quan sát, đáng tiếc sau khi trải qua suy tính kỹ, hoàng đế quyết cự tuyệt. Trừ phi nằm trong nhóm giám khảo chọn người tài, hoặc là khách quý quan sát, nên cũng chỉ có lão tướng gia cùng với Hạo thân vương.
Bạch Thế Niên chính là người tới trễ nhất, hắn bị dẫn tới sân đấu luyện tập, Văn Dược cùng Trần A Bố đều đang chời đợi ở đó. Hai người đối với Bạch Thế Niên đột nhiên nhô ra đều không thèm ngó tới. Đúng là có thứ đồ gì ngon đều không thể thiếu một phần của hắn .
Văn Dược đã sớm chán ghét Bạch Thế Niên từ khi còn ở nhà rồi. từ lúc ra đời tới giờ đều đè ép hắn mười mấy năm . Hắn mãi làm lão Nhị vạn năm, có thể không có oán niệm hay sao?
Trần A Bố thì vì Bạch Thế Niên đi biên quan, đoạt quan chức vốn nên thuộc về hắn, đoạt nữ nhân của hắn. Chỉ còn thiếu là có thù giết cha giết mẹ nữa thôi, đổi lại mà nói thì hai người cũng không đội trời chung.
Sau khi ba người đến đông đủ xong thì được dẫn đi gặp mặt hoàng đế “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng đế hướng về phía ba người nói “Tỷ thí so với lúc trước có chút khác biệt, lần tỷ thí này chia làm ba trận, ba màn văn võ cũng chỉ là cửa ải thứ nhất. cửa ải đầu tiên sẽ đào thải một người, hai người ở vị trí trước sẽ tiến vào cửa ải thứ hai, cửa ải thứ hai cũng đào thải một người. Còn một người cuối cùng tiến vào cửa ải thứ ba. Nếu là ván thứ ba cũng thua thì tỷ thí lần này có thể coi như hủy bỏ.”
Sắc mặt của Văn Dược thoáng chút cứng nhắc, chẳng qua hắn vẫn kiên trì nói: “Không biết ván thứ hai cùng ván thứ ba là cái gì?” Ván đầu tiên văn võ, chuyện này lúc trước vốn cũng đã tỷ thí xong rồi, nhưng ván thứ hai cùng ván thư va là cái gì ? Làm sao tự nhiên lại đổi đề ra chứ?
Hoàng đế biết có chỗ không thỏa đáng nhưng vẫn nói: ” Hai hạng tỷ thí phái sau là Ôn Uyển ra đề mục, thời điểm ra đề mục thì các ngươi đều sẽ biết.”
Lời này cũng thật lòng, vì thật ra hoàng đế cũng không biết cho nên sắc mặt của hoàng đế chỉ nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa sẽ biết.”
Bạch Thế Niên tìm kiếm khắp nhưng không thấy thân ảnh của Ôn Uyển: “Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu. Thần hi vọng Ôn Uyển Quận chúa có thể ở trong sân đấu. Nếu là quận chúa đồng ý làm bình phán thì lại càng tốt hơn.”
Khóe miệng Hoàng đế co rút lại. Ngươi muốn để Ôn Uyển nhìn thấy võ nghệ siêu phàm của ngươi, để nàng say mê ngươi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lấy nhiều lí do như vậy. Nhưng nếu người trong cuộc đã nói ra rồi thì hoàng đế cũng có ý nhường. Cho nên kêu người đem lời này nói với Ôn Uyển . : “Người đâu. Đem lời nói này của Bạch tướng quân thuật lại cho Quận chúa.”
Người ở Trên giáo trường trừ hai vị đang xem là Lão tướng gia cùng với Hạo thân vương còn có ba vị tuyển thủ cộng thêm Bảo Bảo Cương ( Bảo Bảo cương chỉ nói bỏ cuộc với Bạch Thế Niên, cho nên ngoài mặt vẫn làm một tuyển thủ dự thi nên cũng có thể đi vào, hôm nay hắn tới là đi xem cuộc thi. )
Lúc Ôn Uyển đi ra. Ba người ở giữa sân toàn bộ đều cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Ôn Uyển mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu đỏ như lửa, trên chân đeo một đôi giầy cao, đầu tóc thanh tú dùng một cây trâm ngọc quấn lại. Cái cách ăn mặc này nhìn về phía trên đều mang tư thế hiên ngang , nhìn qua thẳng tắn tùy ý.
Đừng nói đến ba người đang được đề cử kia, ngay cả hoàng đế cũng đều rất ít nhìn thấy ôn uyển mặc y phục thẳng thắn tùy ý như thế, y phục của Ôn Uyển cũng đều là màu trắng thuần. Lúc trước Hoàng đế vẫn hay nói vấn đề này. Đáng tiếc là không mang lại được hiệu quả nhiều lắm, không nghĩ tới hôm nay Ôn Uyển lại để cho hắn bất ngờ.
Văn Dược vẫn là lần đầu tiên, ừ, lần đầu tiên thấy nữ nhân mặc trang phục cưỡi ngựa, không ngờ ăn mặc lại hút ánh mắt của người khác như vậy. hiện tai Ôn Uyển để cho hắn phải mở rộng tầm mắt.
Trần A Bố thấy bộ dáng này của Ôn Uyển thì ngẩn người. Cái này có chô nào giống nữ nhân khó coi của ngày hôm qua. Ngược lại hắn liền hiểu được ngày hôm qua quận chúa cố ý giả bộ xấu. Vẫn nghe nói chuyện quận chúa làm việc đều vô cùng quái dị, hôm nay rốt cuộc cũng cảm nhận được.
Ôn Uyển thấy ba nam nhân ở trên khán đài đều nhìn về phía nàng thì rất là cao ngạo mà giương đầu lên. Sau đó quay đầu đi oán hận trừng mắt nhìn Bạch Thế Niên một cái: “Là ngươi bảo ta tới làm trọng tài ?”
Thái độ của Bạch Thế Niên hôm nay rất đoan chính: ” Phải, là tại hạ muốn cho quận chúa xem cuộc tỷ thí của chúng ta một chút, không nên để lại tiếc nuối gì?”
Không chỉ có trên mặt, mà Ôn Uyển trong lòng cũng chê cười. Khốn kiếp, không phải là muốn nàng tới quan sát hắn đứng nhất sao? Khoe khoang cũng không cần phải khoe khoang như vậy. Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nói như vậy, vẫn còn chưa có tỷ thí qua mà Bạch tướng quân có thể khẳng định ngươi là đệ nhất rồi?”
Bạch Thế Niên rất tự tin nói: “đúng vậy.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ khinh bỉ, nha, quá tự tin rồi. Ôn Uyển xoay người khích lệ hai người khác nói: “Hai người các ngươi có nghe được lời của hắn không, ? Hắn đem các ngươi trở thành không khí đấy.”
Trên mặt Trần A Bố thật sự bực tức. trên miệng Văn Dược cũng xẹt qua một tia cười lạnh.
Ôn Uyển là ai? bản lĩnh quan sát sắc mặt đã sớm lô hỏa thanh thuần. Tia cười lạnh này mặc dù chỉ chợt lóe lên nhưng rơi vào trong mắt Ôn Uyển thì không thể không suy nghĩ, nàng cũng không muốn Bạch Thế Niên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, trên mặt lại cũng không biểu lộ ra.
Ôn Uyển nhìn ba con ngựa đang được dẫn tới chia ra cho ba người, cả ba người đều nhận lấy dây cương của riêng mình.
Trong lòng Ôn Uyển hồ nghi, dựa theo trình tự bình thường thì không phải là đưa một nhóm ngựa cho bọn hắn lựa chọn hay sao, cho nên mới kỳ quái hỏi : “Không phải là để cho bọn họ tự do chọn ngựa hay sao ? Làm sao lại chỉ có ba con ngựa?”
Mã quan cung kính mà đáp lời nói: “Ba con ngựa này là ba con ngựa tốt nhất được chọn lựa ra.”
Ôn Uyển nhìn ba con ngựa kia, nghĩ tới tia cười lạnh của Văn Dược thì Xoay người cùng Hạ Ảnh nói: “Đi, tìm ba thị vệ, làm nóng người cho ba con ngựa này.”
Hạ Ảnh không rõ ràng lắm, nhưng Ôn Uyển đã căn dặn thì nàng phải thi hành.
Ôn Uyển hiểu lầm tia cười lạnh kia của Văn Dược. Văn Dược chẳng qua chỉ cười lạnh Bạch Thế Niên cuồng vọng tự đại chứ cũng không phải là hắn đừa bỡn âm mưu quỷ kế gì ? Văn Dược cũng là một người rất kiêu ngạo , hắn thật lòng muốn cùng Bạch Thế Niên quyết chiến một phen. Không thể nào sẽ đi làm những chuyện hạ lưu như vậy .
Dĩ nhiên, cho dù muốn hắn cũng không thể có tay chân dài tới như vậy. Đây không phải là chuyện kiêng kỵ bình thường.
Đáng tiếc, kinh nghiệm trải qua các âm mưu của Ôn Uyển ở trong hoàng cung cũng quá nhiều, cho nên vừa thấy không bình thường liền cho là có âm mưu. Nhưng Ôn Uuyển cẩn thận từng li từng tí cũng thật sự đúng lúc chó ngáp phải ruồi .
Ba thị vệ cho mấy con ngựa kia làm nóng người. Hạ Ảnh để cho ba thị vệ chạy trước vài vòng, kết quả là con ngựa cho Bạch Thế Niên chỉ sau vài vòng liền nổi sung lên rồi.
Cũng may là cho chạy nóng người nên chạy chậm, thị vệ bị hất rơi xuống đất cũng chỉ bị thương nhẹ, nếu như chờ tới thời điểm tranh tài kịch liệt để cho ngựa phát tác, với tốc độ kia chắc chắn là bị hất rơi xuống, có thể không phải là bị một vết thương nhẹ nữa rồi.
Khuôn mặt Bạch Thế Niên lập tức đen lại, đồng thời thấy mình có chút may mắn mà nhìn Ôn Uyển. Nhưng hắn thấy khuôn mặt Ôn Uyển cũng khó coi như băng sương, trong lòng Bạch Thế Niên rất vui mừng .
Hoàng đế rất tức giận, hạ lệnh tra rõ tại chỗ. Ở trên vị trí của hắn từ trước giờ đều không tin có sự trùng hợp, hơn nữa còn có đối với chuyện của Hải sĩ Lâm lần trước thì hoàng đế lại càng tin tưởng bên trong có âm mưu, lập tức phân phó người tra rõ. Nhưng cuộc tranh tài này vẫn phải tiếp tục, hoàng đế lại lập tức sai người cho lựa chọn một nhóm ngựa tới đây để cho Bạch Thế Niên chọn lựa.
Bạch Thế Niên thấy một người thị vệ dắt tới một con ngựa cao lớn đẹp đẽ mạnh mẽ, thân thể khỏe mạnh, tứ chi thon dài
Con ngựa kia giống như tâm hữu linh tê cùng Bạch Thế Niên, hướng về phía Bạch Thế Niên ngẩng đầu phát ra âm thanh xì xì, chân liền nhanh nhẹn bay lên không, nhìn bộ dáng là hướng về phía Bạch Thế Niên mà tới.
Thị vệ nhìn động tác của ngựa thì đem dây cương ném lên lưng ngựa, ngựa liền chạy về phía đoàn người. Bạch Thế Niên nhìn con ngựa kia thấy ánh mắt lóe lóe sáng . Đang nghĩ xem chút nữa có nên hướng hoàng đế hỏi xin nó hay không? Một con ngựa tốt như vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu là con ngựa cái thì lại càng tốt hơn rồi .
Văn Dược và Trần A Bố cũng là người biết nhìn hàng xịn. Vừa nhìn con ngựa kia, thì biết cấp bậc của con ngựa này so sánh với hai con ngựa của bọn họ cao hơn không phải chỉ một thôi.
Trong lòng hai người đồng thời thoáng hiện lên ý nghĩ, Ôn Uyển Quận chúa lấy công tế tư. Đã như vậy thì còn so tài cái gì nữa, cứ dứt khoát tuyên bố chọn Bạch Thế Niên là được.
Bạch Thế Niên thấy con ngựa kia giống như là có linh tính vậy , dường như đang vượt qua hắn để chạy tới nên rất là vui mừng. Chẳng lẽ là ngựa tốt cũng có linh tính, biết tự mình nhận chủ nên nhận hắn làm chủ.
Đáng tiếc là con ngựa khi chạy về phía trước cách hắn không xa thì vòng qua một chỗ ngoặt hướng về phía Ôn Uyển, đi đến trước mặt Ôn Uyển, Ôn Uyển vươn tay ra, con ngựa liền thân mật mà dùng đầu cọ cọ vào tay của Ôn Uyển. Ôn Uyển ở trước mặt con ngựa nói thầm lấy mấy câu.
Cũng vào lúc này thì Mã quan mang tới năm con ngựa để cho Bạch Thế Niên tự do lựa chọn. Bạch Thế Niên có chút nhớ nhung không bỏ qua mà nhìn Tiểu Hôi của Ôn Uyển. Chẳng qua ý nghĩ xoay chuyển, ngựa của vợ hắn còn không phải là ngựa của hắn sao? Đến lúc đó dụ dỗ tới là được , vậy cũng giống nhau ( Ôn Uyển buồn nôn : chết không biết xấu hổ , nhìn thấy thứ tốt đã nghĩ chiếm lấy để mình dùng ).
Văn Dược cười nói: “Thật cũng không ngờ Quận chúa còn tinh thông cỡi ngựa bắn cung a.”
Ôn Uyển hướng về phía Văn Dược, thái độ tương đối khá, cái gọi là tốt là tương đối so với cái mặt thối đối với Bạch Thế Niên thôi : ” Nếu so sánh với các ngươi thì những thứ kia của ta chẳng qua cũng chỉ thường thường.”
Bạch Thế Niên không một chút khiêm tốn mà nói: “Quận chúa, đợi lát nữa nếu ta lấy được vị trí đứng đầu, có thể tỷ thí một trận với ta hay không? Ta muốn xem một chút thuật cưỡi ngựa của quận chúa lợi hại tới mức nào?”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Bạch Thế Niên một cái, nhiều người như vậy nếu là không đáp ứng, còn không phải làm hắn mất hết mặt mũi sao : “Tốt, nếu Bạch tướng quân có tự tin như vậy, bổn cung đương nhiên sẽ phụng bồi.”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển. Tại sao khi nói chuyện với Văn Dược là dùng ta, còn nói chuyện với hắn lại xưng hô là bổn cung, cái nữ nhân này không biết là đang làm cái gì? Chẳng lẽ biểu hiện của hai ngày hôm trước là giả dối. Không đúng, tuyệt đối không phải là biểu hiện giả dối. Khụ, theo như lời của Diệp Tuần, tâm tư của Ôn Uyển quận chúa thật khó đoán.
Hoàng đế đương nhiên là nụ cười đầy trên mặt.