Mai nhi nhận được hồi âm của Ôn Uyển: “Chàng nói đúng thật. Ôn Uyển đối với thế tử thuần Vương quả thật thân thiết hơn người khác. Nàng ấy đã đồng ý bất cứ lúc nào cũng có thể đến đó.” Nàng còn cho rằng Ôn Uyển sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới lại đồng ý.
La Thủ Huân cười nói: “Ta nói Ôn Uyển nhất định sẽ đồng ý, nàng còn không tin.”
Mai nhi liếc La Thủ Huân một cái: “Có không ít quý tộc đến thôn trang ngắm hoa đào, cự tuyệt mỗi mình Yến Kỳ Hiên, chàng không thấy như vậy là tỏ rõ có tật giật mình sao? Hiện giờ đường đường chính chính như vậy thì tốt hơn.” Cho tới bây giờ Ôn Uyển chưa từng quan tâm đến những lời đồn đãi, những thứ đó không thể gây thương tổn được nàng. Chỉ là cái gì nên kiêng kỵ Ôn Uyển vẫn sẽ kiêng kỵ.
La Thủ Huân cũng cảm thấy lời này rất đúng: “Để ta đi cùng Kỳ Hiên. Ngâm mình ở Ôn Tuyền thoải mái lắm a!” Nói xong liền hạ giọng: “Phu nhân, hôm đó chúng ta ở trong Ôn Tuyền. . . Phu nhân, chúng ta đi tắm uyên ương đi.” Nói xong cũng không quản Mai nhi có phản đối hay không, choàng qua eo ôm người đi phòng tắm.
Mặc dù Mai nhi đỏ mặt đến muốn chảy ra nước nhưng chỉ cúi thấp đầu, choàng tay ôm chặt cổ La Thủ Huân.
Hôm sau, Yến Kỳ Hiên biết bây giờ Ôn Uyển đã đồng ý cho hắn đến ngắm hoa đào, lập tức gọi đến mấy bằng hữu cùng chung chí hướng, ngày kế tiếp liền xuất phát. La Thủ Huân cũng cùng theo.
Đến thôn trang, La Thủ Huân mới phát hiện bây giờ đến ngắm hoa đào đã có quy định mới. Ngắm hoa đào trong kỳ hạn ba ngày, một người sáu trăm lượng bạc, sáu người kể cả La Thủ Huân mất đến 3600 lượng bạc. La Thủ Huân thịt đau không dứt: “Giựt tiền cũng không cần phải như vậy chứ?” Thử nghĩ xem, lần trước hai người ở đây đến năm ngày, nếu muốn tính toán, ít nhất cũng phải mất mấy ngàn lượng. Khụ, không ngờ mình còn phải dựa vào phong quang của phu nhân.
Những người theo tới đều có chút danh khí họa sĩ hoặc là nhà thư pháp: “Chỉ cần đúng như cảnh sắc trong bức tranh Tống tiên sinh miêu tả, sáu trăm lượng bạc cũng đáng.” Nếu không phải đi theo thế tử Thuần Vương, cho dù bọn họ nguyện ý bỏ ra sáu trăm lượng bạc cũng không vào được, cho nên mọi người không xót tiền.
Ba ngày trôi qua, mấy người đều cảm thấy sáu trăm lượng bạc này thật không phí hoài. Quá đáng giá rồi, vô cùng đáng giá a!
Sau khi trở lại kinh thành La Thủ Huân nói với Mai nhi: “Ôn Uyển quả thật quá biết kiếm tiền mà. Ta nói nàng ấy làm sao thống khoái đáp ứng như vậy, hóa ra đều có tính toán trước cả!” Trước trước sau sau lui tới nhiều người như vậy, riêng hạng mục này đã có thể kiếm vài vạn lượng bạc! Trước mắt La Thủ Huân thoáng hiện ra bạc trắng bóng lóa a! Hắn còn nói sao Ôn Uyển có thể đồng ý thống khoái như vậy. Nhiều tiền như thế, hơn một tháng có thể kiếm được mấy vạn lượng, đủ cho bọn họ chi tiêu một hai năm.
Mai nhi đẩy hắn: “Ngủ đi, chàng không tốn đồng nào thì ở đây đau lòng cái gì?” Lần này phí du lịch của La Thủ Huân đều do Yến Kỳ Hiên chi trả.
La Thủ Huân bật dậy, cũng kéo Mai nhi lên: “Nàng nói xem, chúng ta tìm Ôn Uyển làm ăn được không? Trong phủ đệ bây giờ tiền thu ít như vậy, cũng nên kiếm thêm chút ít thu nhập. Lần trước đã hỏi Ôn Uyển, nhưng về sau lại không thấy gì. Nàng chờ cơ hội tốt, thử dò ý tứ Ôn Uyển xem.”
Trong lòng Mai nhi đã không đồng ý nhưng vẫn biết La Thủ Huân người này có chút nghĩa khí. Nếu biết nàng ở bên trong ngăn cản, đoán chừng sẽ náo loạn với mình. Hôm nay thật vất vả vợ chồng mới ân ân ái ái, nàng không muốn vì chút chuyện này mà giận dỗi: “Ta đã hỏi Ôn Uyển, nàng nói hiện giờ chỉ chuyên tâm chăm sóc hài tử. Chờ bọn trẻ lớn chút rồi hãy nói những chuyện khác. Ta cũng không tiện nói nhiều hơn.”
La Thủ Huân có chút thất vọng, nhưng ngẫm nghĩ lại liền bình thường: “Vậy nàng nên nói với Ôn Uyển, đợi khi nàng có vụ làm ăn tiếp theo nhất định phải nghĩ tới chúng ta a!”
Mai nhi cười nói: “Ta đã nói, Ôn Uyển bảo đợi khi nàng có vụ làm ăn tiếp theo, nhất định sẽ để cho ta vào một cổ phần. Vậy nên chàng đừng lo lắng nữa.”
La Thủ Huân khổ mặt: “Để nàng vào một cổ phần!” Ý này không phải lại thành tiền riêng của Mai nhi sao? Trên sổ chung vẫn không có nhiều tiền a!
Đương nhiên Mai nhi sẽ không nói nguyên nhân trong đó: “Tình cảnh Ôn Uyển hẳn chàng cũng biết. Nếu để cá nhân ta nhập cổ phần, những người khác sẽ không có gì để nói. Nhưng nếu để cho phủ quốc công nhập cổ phần, cuối cùng sẽ trêu chọc ra nhiều việc. Chàng nên thông cảm nhiều hơn a.” Nàng cùng Ôn Uyển tình thân như tỷ muội, lấy danh nghĩa của nàng vào một phần cổ xem như quan hệ tỷ muội cá nhân. Nếu phủ quốc công nhập cổ phần, ý nghĩa sẽ không giống nữa.
La Thủ Huân gật đầu.
Mấy ngày nay ngoại trừ vẫn tiếp tục những hoạt động ngày thường, mỗi ngày Ôn Uyển còn có thêm một việc, đó là nghe bát quái về chuyện danh sách cô nương cung tuyển ở kinh thành. Cung tuyển có tổng cộng sáu phân đoạn, khâu thứ nhất là thẩm định gia thế, thứ hai là nghiệm thân, thứ ba tài nghệ, thứ tư là học quy củ, thứ năm là khâu do hoàng hậu chọn tần phi tới sắp xếp cho hoàng đế, cuối cùng mới do hoàng đế quyết định.
Dĩ nhiên, bình thường quy trình là như vậy, nhưng nếu có nữ tử xuất chúng được hoàng đế chú ý tới, yêu thích trước thì mấy quy củ phía sau cũng cho qua. Mà lần này trong khi tuyển chọn lại xuất hiện một người được hoàng đế chú ý, nghe nói sẽ nhập vào hậu cung.
Vốn Ôn Uyển chỉ muốn nghe bát quái một chút, vậy mà nghe được chuyện có cô nương muốn vào hậu cung, họ Hà, phụ thân là một vị quan văn tam phẩm nhậm chức bên ngoài. Nghe nói nàng này lớn lên quốc sắc thiên hương, thông minh đáng yêu, quan trọng nhất là còn tinh thông thi ca, am hiểu âm luật.
Ôn Uyển sớm đã miễn dịch với cái gì gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng nghe nói tinh thông thi ca, am hiểu âm luật thì cảm thấy hứng thú vô cùng. Cô nương toàn năng như vậy hẳn hiểu biết kiến thức không ít. Nhưng cũng không gấp, có rất nhiều thời gian, vào hậu cung còn sợ không gặp được sao?
Cẩn ca nhi dậy trễ đã không còn sữa, chỉ có thể uống sữa bò. Còn Duệ ca nhi ăn uống no đủ xong liền học Ôn Uyển nằm trên giường phơi nắng.
Nhìn bộ dáng lười biếng kia, đừng nói Hạ Dao và Hạ Ảnh, mà ngay cả Ôn Uyển cũng thấy dở khóc dở cười. Đều nói cha mẹ là thầy giáo đầu tiên của con trẻ. Không biết có phải lão Đại nhà nàng muốn học theo nàng mọi thứ không.
Cẩn ca nhi là đứa không chịu ngồi yên, ăn no xong liền không chịu ở trong sân mà náo loạn muốn đi ra ngoài. Hạ Dao ôm bé đi ra. Còn Ôn Uyển nằm lại bên cạnh Duệ ca nhi, một tay ôm lấy Duệ ca nhi vào lòng: “Cục cưng đừng học theo mẹ. Lúc sáu tuổi tất cả mọi người đã nói mẹ là tiểu đại nhân. Nếu cục cưng học theo mẹ, có khi cục cưng sẽ thành tiểu lão đầu không chừng.”
Duệ ca nhi lười biếng như con mèo nhỏ. Ôn Uyển nói gì bé cũng không mở mắt. Nàng đành hôn một cái lên trán Duệ ca nhi, lẩm bẩm nói: “Tiểu lão đầu, tiểu lão đầu cũng là cục cưng của mẹ.”
Vào tháng tư, Bạch Thế Niên nhận được bức họa thứ hai của Ôn Uyển. Trước sau so sánh hai bức với nhau, đặc biệt là chân, liền biết con trai nhanh lớn rồi.
Lúc này Diệp Tuần may mắn nhìn thấy bức họa của ba mẫu tử: “Ha ha, tướng quân, dạo này Quận chúa tròn trịa hơn ha! Nhìn xem, cằm lớn bằng hai rồi.” Nhất định mập hơn lúc thành thân cả một vòng.
Bạch Thế Niên vui vui vẻ vẻ nói: “Tròn trịa thì tốt. Vợ ta tròn trịa càng thêm hấp dẫn.” Như vậy ôm vào mới có xúc cảm, béo múp míp càng thoải mái hơn trước kia nhiều (Ôn Uyển đậu xanh rau má: ngươi cũng không sợ đè chết ngươi).
Diệp Tuần nôn khan một cái.
Ôn Uyển vẽ tranh rất sinh động, tướng mạo cũng có bảy tám phần giống: “Đúng là tin đồn không thể tin. Nhưng tranh này, ừ, đại ca nhi lớn lên thật giống tướng quân. Tiểu ca nhi lại giống Quận chúa. Quận chúa thật giỏi sinh, một chút cũng không chịu thiệt.” Thật đúng là cân đối mà, một người giống cha, một người giống mẹ.
Bạch Thế Niên đắc ý nói: “Vợ ta nói, con trai lớn tuy có tướng mạo giống ta nhưng tính tình lại trầm ổn giống nàng, còn nhỏ đã có phong phạm của một đại tướng. Nhất định có thể thừa kế y bát của ta.”
Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên vui sướng liền nở nụ cười. Nếu thật như thế, tương lai đại ca nhi thừa kế gia nghiệp là chuyện trăm phần trăm không thành vấn đề: “Vậy tiểu ca nhi!”
Nói đến Cẩn ca nhi, Bạch Thế Niên thoáng chép miệng: “Ôn Uyển nói tuy tướng mạo Cẩn ca nhi giống nàng nhưng thích náo nhiệt, cũng hay làm ầm ĩ, hơn nữa còn lười hơn Duệ ca nhi. Ôn Uyển đang oán giận tiểu tử này giống ta đây!” Lại nói, năm đó hắn rất chăm chỉ được không, không thể chụp mũ loạn vậy chứ? Chỉ là không giống Ôn Uyển, dường như chỉ có thể giống hắn a!
Diệp Tuần vui mừng: “Thật đúng là nhất động nhất tĩnh, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Tướng quân người phúc khí tốt, phúc khí tốt.”
Bạch Thế Niên cũng tươi cười đầy mặt. Gia nghiệp truyền thừa đều dựa vào con trai lớn, tiểu nhi tử lười chút cũng không sao.
Diệp Tuần thấy bộ dáng Bạch Thế Niên liền biết hắn đang suy nghĩ gì: “Tương lai tướng quân nhất định có một chức Hầu tước. Lấy chiến công Quận chúa cống hiến cho triều Đại Tề, một cái Hầu tước tất nhiên là được. Ngươi cảm thấy Cẩn ca nhi nhà ngươi lười chút cũng không sao?” Muốn chống đỡ một phủ đệ thì lười chút cũng không thành.
Bạch Thế Niên không chút sầu lo: “Không lo. Con ta cho dù lười cũng đủ chống đỡ một phủ đệ.” Lười chút cũng chỉ không mạnh dạn, gìn giữ cái đã có thì không thành vấn đề. Rồi hãy nói, chẳng qua Duệ ca nhi làm lão đại quá chăm chỉ thôi, làm cho đứa nhỏ cũng lộ ra vẻ lười.
Hôm nay Diệp Tuần thấy được bộ dạng một người làm cha tự tin mù quáng là thế nào rồi.
Bởi vì khí trời tốt, tần suất Ôn Uyển mang theo hài tử đi ra ngoài càng ngày càng cao. Ngày đó dẫn hai đứa bé trở về, sắc mặt Hạ Dao vẫn luôn do dự, một bộ muốn nói lại thôi.
Ôn Uyển nhìn nàng cười nói: “Chúng ta bây giờ đã là người một nhà, có lời gì cứ nói. Chẳng lẽ còn muốn ta suy đoán trong lòng ngươi nghĩ gì sao?”
Hạ Dao chần chờ một chút rồi nói: “Quận chúa, ta nghĩ chờ Đại Bảo và Tiểu Bảo tròn một tuổi, cho bọn hắn tắm nước thuốc?”
Ôn Uyển biết, Hạ Dao sẽ không tự dưng theo mình nói ngâm dược cho bọn trẻ tắm: “Chỗ dược ngươi ngâm kia có ích lợi gì?”
Hạ Dao gật đầu: “Nếu Đại Bảo, Tiểu Bảo từ nhỏ đã tắm loại nước thuốc này, đối với chuyện sau này chúng tập võ sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Ừ, có khi còn đạt tới hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Có thể học nhanh hơn những người cùng tập luyện nhiều.”
Ôn Uyển trầm ngâm chốc lát: “Loại thuốc tắm này có tác dụng phụ gì hay không? Nếu không có tác dụng phụ đương nhiên có thể. Nếu có thì thôi đi. Võ công khá hơn nữa cũng không quan trọng bằng thân thể.” Cho dù Hạ Dao không đề cập tới, Ôn Uyển cũng nhất định sẽ cho hài tử học võ. Ôn Uyển không cầu sau này hài tử trở thành võ lâm cao thủ nhất lưu nhị lưu. Nhưng học võ có thể cường thân kiện thể. Cho nên, bất kể hài tử có nguyện ý hay không, Ôn Uyển nhất định phải cho bọn chúng học võ. Ôn Uyển không muốn con trai trở thành người vai không thể gánh, tay không thể nâng. Những thứ này không phải trọng yếu, quan trọng là sau này hài tử phải làm không ít việc tốn thể lực. Nếu con trai trở thành thư sinh văn nhược, động một chút là ngã bệnh thì đủ làm nàng nhức đầu a.