Sau khi hoàng đế trầm tư liền bảo Hạ Dao lui xuống. Hắn tự có tính toán. Hôm sau, hoàng đế cho Ty Thiên giám coi bát tự của Hà tú nữ.
Sau khi Ty Thiên giám tính bát tự của Hà tú nữ, sắc mặt có chút quái dị. Cuối cùng phủ phục trên mặt đất: “Hoàng thượng, mệnh cách nàng này thật quái dị.”
Mắt hoàng đế thoáng hiện ra tia sắc bén: “Quái dị thế nào?”
Giám chính đại nhân là đồ đệ của Thiên lão nhi, đạo hạnh có chút kém hơn Thiên lão nhi: “Nàng này mệnh vòng vèo rối loạn. Cái gì cũng coi không ra.”
Nếu như lúc bắt đầu lời của Hạ Dao chẳng qua chỉ là hoài nghi, vậy bây giờ hoàng đế thật sự coi trọng. Nếu nàng này thật xung đột với Ôn Uyển thì nhất định cũng sẽ xung đột với hắn. Tính mạng của hắn là do Ôn Uyển quên mình cống hiến mới kéo dài tới hôm nay được. Ôn Uyển bài xích nữ nhân này, thì đối với hắn chắc chắn cũng có hại. Hoàng đế nghĩ thà tin là có còn hơn không. Nữ nhân muốn bao nhiêu không có, cớ gì vì một nữ nhân phải mạo hiểm. Cho dù không giải thích được căn bản nguy hiểm có tồn tại hay không cũng không được.
Vốn hoàng đế muốn đưa nàng này trở về nhưng nghĩ lại chỉ cần mình không cần là được. Nếu đưa trở về còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Tạm thời gác lại chuyện này.
Ôn Uyển cũng không biết bởi vì nàng không thoải mái mà làm cho hoàng đế và Hạ Dao như lâm đại địch: “Kết quả của cung tuyển sẽ công bố ngày mai đúng không?”
Hạ Dao gật đầu.
Ôn Uyển cười nói: “Ngày mai, nói là ngày mai nhưng thật ra đã sớm định ra rồi.” Cung tuyển lần này đến cuối cùng trừ ban thưởng cho mấy hoàng tử, toàn bộ những người khác đều rơi vào hậu cung. Khụ, làm hoàng đế thật tốt, mỹ nhân trong thiên hạ đều do hoàng đế tùy ý hưởng dụng.
Ôn Uyển nghe được lấy làm kinh hãi. Hà tú nữ hôm đó nàng nhìn thấy đã được hoàng đế ban cho Lục hoàng tử làm trắc phi chứ không như Ôn Uyển nghĩ sẽ được lưu lại hậu cung. Mà tin tức lúc trước Ôn Uyển lấy được, nói Giang Vi – bào muội của Giang Lâm vốn sẽ làm trắc phi của Lục hoàng tử hôm nay đã được cho vào hậu cung, được hoàng đế phong làm Dung Cơ thứ ngũ phẩm.
Ôn Uyển kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì? Sao ở giữa lại có nhiều bước ngoặc như vậy?” Không thể nào a, một nữ nhân xinh đẹp không gì sánh được như vậy cậu Hoàng đế không lưu mà ban thưởng cho nhi tử. Lấy hiểu biết của Ôn Uyển với hoàng đế mà nói, không có nguyên do là tuyệt đối không được.
Đương nhiên Hạ Dao sẽ không nói với Ôn Uyển nguyên nhân gây ra là do nàng, chẳng qua chỉ cười nói: “Cũng là trùng hợp, hôm đó sau khi Quận chúa triệu kiến Hà tú nữ, Quận chúa không thoải mái, ta bảo nàng trở về, trên đường gặp phải Lục hoàng tử.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao như người bệnh tâm thần: “Ngươi sẽ không nói cho ta biết Lục hoàng tử vừa gặp đã thương nữ nhân này đó chứ? Sau đó còn cầu cậu hoàng đế ban Hà tú nữ này cho hắn làm trắc phi. Hoặc là nói hai người bọn họ vừa thấy đã yêu, không phải nàng không cưới, không là chàng thì không lấy chồng.” Cho rằng là tiểu thuyết thoại bản sao? Nếu thật Kì Phong dám làm như vậy chẳng khác nào nhổ râu trên miệng cọp. Tự tìm chết.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi.”
Hạ Ảnh lại không quanh co lòng vòng: “Quận chúa, chẳng qua Hạ Dao chỉ nói Lục hoàng tử và nàng này gặp nhau, còn tại sao hoàng thượng hạ thánh chỉ như vậy, chúng ta cũng không rõ.”
Hôm nay Ôn Uyển cũng không hiểu hoàng đế nghĩ gì. Lấy hiểu biết của Ôn Uyển với hoàng đế chắc chắn sẽ không nhập Giang Vi vào hậu cung. Đột nhiên có bước ngoặc này thật làm cho nàng có chút bó tay. Ừ, chuyện này có chút kỳ hoặc, Hạ Dao và Hạ Ảnh dò thăm không được nên Ôn Uyển cũng không đào sâu vấn đề. Nhưng Ôn Uyển trăm phần trăm kết luận, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Người ấm ức nhất đương nhiên là hoàng hậu. Ban đầu hoàng đế để lộ ý tứ muốn giữ Hà thị lại hậu cung làm Tần phi, hoàng hậu quanh co lung lạc Hà tú nữ để nàng sau này nghe lệnh của mình. Nhưng hoàng đế lại ban thánh chỉ như vậy, làm cho người ta ứng phó không kịp. Nếu hoàng đế không để lộ ý tứ, hoàng hậu cũng không có ý nghĩ gì, nhưng rõ ràng mình đã coi trọng, còn ban thưởng cho Kì Phong. Dường như chuyện bắt đầu từ khi Ôn Uyển Quận chúa gặp Hà thị. Hoàng hậu nghĩ tới tin đồn ban đầu, chẳng lẽ Ôn Uyển không dung được Hà thị nên dứt khoát ban cho nhi tử của nàng. Hoàng hậu càng nghĩ càng thấy buồn nôn. Sau khi hoàng hậu thốt ra lời này lập tức bất bình mắng chửi ầm ĩ một trận.
Vũ Đồng biết lần này chắc chắn lại có một trắc phi vào cửa. Vốn nàng muốn cho một cơ thiếp lên làm trắc phi nhưng Kì Phong nói hắn tự có phán đoán. Từ đủ loại dấu hiệu Vũ Đồng suy đoán được trượng phu nhìn trúng bào muội thế tử phi Thuần Vương, trong lòng vừa khổ lại chát nhưng có như thế nào cũng là gia pháp tổ tông, nàng không có can đảm phá đi. Nàng lấy lý do mình tháng lớn, cần an thai thật tốt nên ném chuyện tình vụn vặt cho trắc phi, nhưng thật ra là không muốn lo liệu hôn lễ cho Kì Phong một lần nữa. Chỉ là lý do của nàng thiên kinh địa nghĩa, cưới trắc phi cũng không lớn bằng con nối dòng.
Nhưng đợi đến khi công bố kết quả, trắc phi được chọn lần này lại đổi thành cung phi sốt dẻo nhất được tuyển. Trong nháy mắt Vũ Đồng có chút ngạc nhiên, chẳng qua rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao cũng phải cưới vào cửa, cưới ai cũng vậy thôi.
Người có cảm giác có cái gì không đúng như Ôn Uyển là Như Vũ: “Hoàng thượng có ý gì?” Như Vũ sai người cẩn thận đi hỏi thăm tin tức. Trước sau cẩn thận suy xét, đoán chừng vấn đề phát sinh trên người Ôn Uyển.
Như Vũ không biết ý tứ quái lực loạn thần của Hạ Dao, nàng suy đoán là Ôn Uyển nhận giải thoát cho Giang Lâm, không để cho Giang Vi vào hậu cung của Lục hoàng tử, cho nên mới có chuyện gặp Hà tú nữ này. Về phần Ôn Uyển làm như thế nào Như Vũ không biết, nhưng Như Vũ biết Ôn Uyển rốt cục đã nhúng tay vào hậu cung. Đây là một bắt đầu rất tốt.
Ngày hôm đó không biết làm sao hoàng hậu lại chọc giận hoàng đế, mặt rồng giận dữ thu lại quyền quản lý hậu cung, bảo bà ta ở Phật đường từ từ tu thân dưỡng tính. Lần này không như trước kia, tiếng sấm to mà mưa nhỏ. Sau khi hoàng hậu bị giam ở Phật đường, hoàng đế xử trí một nhóm cung nhân ở Khôn Ninh cung. Không phải chỉ đánh hai mươi trượng mà toàn bộ đều bị loạn côn đánh chết, bao gồm một chút tâm phúc của hoàng hậu. Sau đó điều vài người mới hầu hạ ở bên cạnh hoàng hậu. Có thể nói, nửa điểm mặt mũi cũng không giữ lại cho bà. Sau đó còn giao lại quyền quản lý hậu cung cho Thích quý phi.
Hoàng đế thủ đoạn lôi đình đã chấn động trước toàn triều. Rất nhiều người từ sự kiện này đã thấy được hoàng đế có khuynh hướng phế hậu.
Chuyện này không chỉ làm thái tử nóng ruột, mà Tam hoàng tử và Lục hoàng tử cũng gấp. Ngay cả Như Vũ cho rằng hoàng hậu sẽ bị áp chế cũng bắt đầu lo âu. Như Vũ hạ thiệp cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhận được thiệp của Như Vũ, đoán rằng có liên quan đến chuyện của hoàng hậu. Ôn Uyển đối với lần này cũng cảm thấy kinh ngạc. Hoàng hậu chọc giận cậu hoàng đế ở đâu, làm hắn phải đánh hết mặt mũi như vậy. Phải biết rằng, trước kia vì ba con trai trưởng, cậu hoàng đế cũng nhắm một mắt mở một mắt. Lần này gây chiến rốt cuộc là bởi vì sao?
Ôn Uyển đưa thiệp cho Hạ Dao: “Ngươi nói thiệp này nên nhận hay không nhận?”
Hạ Dao trả lời rất đơn giản, muốn nhận thì nhận, không muốn thì thôi. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, hay là không tiếp. Gần đây nàng bận rộn chăm sóc con trai, không có thời gian nhúng mũi vào.
Như Vũ nghe thấy Ôn Uyển không nhận thiệp của nàng, không biết rốt cuộc Ôn Uyển có ý gì. Vốn tưởng rằng hết thảy đều nằm trong kế hoạch vậy mà lại vượt ra khỏi kế hoạch của mình. Nếu hoàng thượng phế hậu, thái tử sẽ không còn là trưởng tử. Ưu thế không còn, tình huống lại càng không lạc quan.
Dung mama nói: “Nương nương, chuyện này không chỉ liên quan đến thái tử điện hạ, mà còn liên quan đến Tam hoàng tử và Lục hoàng tử. Nương nương đừng nóng vội, nô tỳ tin tưởng sẽ thuận lợi giải quyết.”
Như Vũ hỏi: “Mama nói xem, chuyện này có phải do… ừm, có phải do Ôn Uyển động thủ không? Đầu năm Ôn Uyển lần đầu tiên đã tỏ rõ thái độ, nhưng lại xung đột với thái độ trước kia.” Nàng hoài nghi Ôn Uyển động tay, nhưng lấy tính tình Ôn Uyển lại không giống. Nếu Ôn Uyển nhận thiệp của nàng thì nàng còn nhìn ra mấy phần trong lòng Ôn Uyển, nhưng bây giờ một phần cơ sở cũng không có.
Dung mama lắc đầu: “Ôn Uyển Quận chúa làm việc kín đáo, chuyện này có tra cũng không ra. Không có chứng cớ, nương nương không nên hoài nghi. Nương nương cũng đừng lo lắng, chẳng qua hoàng thượng chỉ giam hoàng hậu vào Phật đường. Lần trước cũng bị giam. Cho dù hoàng thượng bất mãn Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không phế hậu. Nương nương ngàn vạn lần chớ tự mình sợ hãi.”
Như Vũ suy nghĩ lại thấy cũng đúng.
Tam hoàng tử cũng bị chuyện này đánh cho ứng phó không kịp, tra tới tra đi cũng không thấy dấu vết. Cuối cùng Kì Phong hoài nghi Ôn Uyển, chỉ có Ôn Uyển làm việc mới khiến người ta khó tra như vậy.
Kỳ Mộ lắc đầu phủ nhận: “Không đâu, mặc dù Ôn Uyển có bất hòa với mẫu hậu nhưng sẽ không ra tay âm độc. Hơn nữa, nếu Ôn Uyển thật có động tác, chúng ta không thể nào không tra được dấu vết. Nhất định là mẫu hậu sơ xuất chỗ nào đó.”
Tam hoàng tử Kỳ Mộ cũng rất nhức đầu. Hoàng hậu mang đến cho hắn ưu thế lớn nhất nhưng cũng cho hắn không ít phiền toái. Nếu biết là chuyện gì xảy ra còn được, hiện tại vấn đề từ đầu tới cuối luôn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không ai tiếp xúc được với hoàng hậu.
Ôn Uyển cũng không nhịn được cảm thán: “Sao hoàng hậu nhiều năm như vậy vẫn không có chút tiến triển nào vậy? Cho dù không phải xuất thân danh môn nhưng nhiều năm mắt thấy tai nghe như vậy cũng không nên mang bộ dáng bùn loãng không trát được tường thế này chứ?”
Hạ Dao hừ lạnh: “Quách gia cũng chỉ là vận cứt chó. Tổ phụ Quách thị nguyên là một người bán hàng rong. Phụ thân Quách thị có duyên lập được quân công cho làm quan tứ phẩm. Chỉ tiếc tử tôn không có một người hữu dụng, đặc biệt con trai trưởng còn là thứ bùn nhão không trát được tường. Năm đó tiên hoàng chán ghét hoàng thượng, cả triều trên dưới ai cũng biết. Năm đó danh tiếng Hoàng thượng chênh lệch, vì muốn sinh tồn phải giả thành bộ dáng tầm thường vô vị, nhưng dù bộ dạng thế nào, thân là hoàng tử cũng không thể cưới vợ quá khó nhìn. Quách gia không trên không dưới, ngoài mặt miễn cưỡng cũng không có trở ngại, nhưng vừa nhìn đã biết không thể có trợ lực từ nhà vợ. Bàn tính của Hiền phi thật tốt, đến bây giờ vẫn có thể gây trở ngại.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nói là chuyện lúc trước. Cho dù ở nhà làm cô nương không được nuôi dạy tốt nhưng đã làm Vương Phi cũng phải từ từ thay đổi. Trước kia làm Vương Phi còn có thể thông qua cho bà ấy. Hôm nay càng làm việc càng tỏ ra hẹp hòi và không có phân tấc, chính là bởi vì bà không có sức lực. Hoàng hậu rối loạn trong lòng.”
Hạ Dao khinh bỉ: “Bà ta loạn cái gì. Chỉ cần ba hoàng tử còn ở đó, bà ta không làm chuyện hồ đồ, hậu vị tất vững như bàn thạch. Nhưng chính bà ấy muốn cắn Quận chúa không tha.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Không thể nói như vậy. Trước kia Thái tử rất hiếu thuận với hoàng hậu, về sau cưới vợ mới bắt đầu có chút thay đổi. Tam hoàng tử và Lục hoàng tử thì khỏi nói. Ba con dâu cũng là hiếu thuận mặt ngoài. Nói một câu khó nghe, hoàng hậu chỉ được danh hiệu này thôi, trượng phu không thích, nhi tử không thân, con dâu phiền chán, coi như bà ấy đã mất đi tất cả. Bởi vì mọi chuyện không như ý cho nên mới dễ dàng chui vào ngõ cụt, người cũng càng ngày càng không chịu nổi. Nếu không phải cậu Hoàng đế cố kỵ thể diện ba con trai trưởng, nơi nào dễ dàng tha thứ cho những thứ này chứ?” Nói xong sắc mặt buông lỏng: “Có điều theo lời ngươi nói hôm nay, hoàng hậu không có khả năng lại tiếp tục trở mình, trừ phi đợi đến khi cậu hoàng đế không còn, ba con trai trưởng thượng vị, bà ta được lên làm Thái hậu.” Điều kiện tiên quyết là bà ta phải nhịn được đến khi hoàng đế chết.
Hạ Dao hừ lạnh nói: “Đó cũng là do bà ấy tự tìm.” Ở đâu có chuyện không có việc gì lại nhét người vào phủ đệ nhi tử. Đặc biệt là thái tử, nhét ngay cháu gái được giáo dục như kỹ nữ cho hắn, nếu con dâu còn kính trọng ngươi thì trừ phi nàng ngu ngốc. Còn một chuyện Hạ Dao không nói với Ôn Uyển, hoàng hậu còn vì Thái Tử Phi có quan hệ với Quận chúa nên mới gây khó khăn cho Thái Tử Phi. Chẳng qua Hạ Dao sợ Ôn Uyển mềm lòng nên chưa bao giờ nói ra. Một mẹ chồng ác đức như vậy, con dâu nào thích được đây.
Ôn Uyển cũng thấy thư thái không ít. Nếu không cần động tay đã giải quyết được hoàng hậu, nàng còn gì vui thích hơn.
Hạ Dao hừ lạnh một tiếng: “Hoàng hậu dùng thủ đoạn với Quận chúa quá nhiều. Lần này ngoài mặt nói là chọn trắc phi cho Vương gia nhưng tâm tư xấu xa sau lưng, bà ấy cho rằng ta không biết sao? Hừ, đúng dịp, để bà ấy nếm thử, chúng ta cũng không phải dễ trêu.”
Sắc mặt Ôn Uyển đại biến: “Ý ngươi là chuyện này có liên quan đến ngươi?”
Hạ Dao lắc đầu: “Không có, Quận chúa không cho phép sao ta dám tự tiện chủ trương. Ta buồn bực lâu rồi, nhưng lần này do hoàng hậu tái phạm kiêng kỵ của hoàng thượng.”
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi.” Cho tới nay nàng sợ không phải là hoàng hậu, cũng không phải ba hoàng tử, mà là hoàng đế nghi ngờ, cho nên không muốn nhúng tay vào chuyện trong hoàng tộc.
Hạ Dao nhìn thấy bộ dạng Ôn Uyển thế này: “Quận chúa, người nhẫn nhịn quá mức rồi. Còn muốn nhẫn nhịn đến khi nào nữa đây?”
Ôn Uyển khẽ thở dài: “Hạ Dao, cứng quá rất dễ bị bẻ gãy. Hoàng hậu có ba hoàng tử, trước khi nắm chắc hoàn toàn ta sẽ không vạch mặt với bọn họ.” Dù sao, Đại Tề chủ trương lập đích. Không có thái tử, vẫn còn lại Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, trong hai người bất kể ai ngồi vào chỗ kia, nàng cũng không có quả ngon để ăn. Nhưng nếu nàng giết chết cả ba hoàng tử, kết quả càng hỏng bét, bởi vì sẽ mất đi thánh Tâm. Cho nên, nàng chỉ có thể chờ, chờ các hoàng tử tự mình tranh quyền đoạt lợi, sau đó rối rít té ngựa.
Hạ Dao trầm mặc không nói. Quận chúa nhận không ít thủ đoạn của hoàng hậu nhưng vẫn nhẫn nhịn. Lần này vừa lúc hoàng hậu tự mình muốn chết, không bằng dứt khoát giam lại, đỡ phải đụng đến người buồn nôn này.
Ôn Uyển thấy thần sắc Hạ Dao: “Hạ Dao, trước khi ngươi làm bất cứ chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết, nếu không sẽ xuất hiện chuyện trước kia. Hoặc là một kích chế địch, nếu không thì cứ án binh bất động. Ta không thích động một chút lại giở trò. Dùng nhiều thủ đoạn sẽ khiến người cảm thấy ngươi không đáng tin.” Đối với cấp trên mà nói, chán ghét nhất đúng là ngươi lấy thủ đoạn tính toán hắn. Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Muốn động thủ phải có được lợi ích lớn nhất, nếu không thì phải chịu đựng.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái: “Lấy hiểu biết của hoàng thượng với Quận chúa, người nhất định sẽ tin tưởng Quận chúa không làm những chuyện này. Tối đa chỉ trừng phạt ta thôi.” Nàng thì không có gì phải sợ.