Ôn Uyển để cho Bạch Thế Niên một mình suy nghĩ, còn bản thân thì trở về hậu viện tắm rửa. Mới vừa rồi ra khỏi cả một thân mồ hôi, trên người nhớp nháp khó chịu. Tắm rửa xong, thay một bộ trang phục khác. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển đi tới, cảm giác như thấy một người hoàn toàn khác.
Lúc này, Ôn Uyển đã thay đi hoa phục. Đổi một bộ y phục màu xanh biếc, trên vai choàng lụa mỏng trắng tinh, tóc đen có chút hỗn loạn rơi trên hai bờ vai, trong lúc bước đi có vài sợi tóc như tinh nghịch lướt nhẹ qua tầm mắt. Dáng người có lồi có lõm, cái eo thon nhỏ tựa cành dương liễu mảnh mai. Bởi vì mới vừa tắm rửa xong, bị hơi nóng phả vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo được phủ thêm một tầng màu hồng nhạt. Có câu thơ viết rằng: Thiên nhiên khứ điêu sức, thanh thủy xuất phù dung. (Đại ý là: Được thiên nhiên tô điểm, tựa đóa sen trong làn nước trong)
Bạch Thế Niên trong lòng nóng lên, hầu kết trượt lên xuống mấy cái.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên: “Nghĩ kỹ chưa.”
Bạch Thế Niên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên có vẻ như có gì muốn nói, vung tay lên, tất cả mọi người đều lui xuống. Ôn Uyển nhìn hắn vẫn cứ bất động, có chút buồn bực, đang định hỏi còn có chuyện gì, đã bị cuốn vào một lồng ngực rộng rãi, cảm nhận được một loại hơi thở dương cương đặc biệt của nam nhân. Tiếng mắng chửi còn chưa ra khỏi miệng, một cái đầu lớn đã xuất hiện trước tầm mắt, đôi môi bị bao phủ.
Tay chân bị giam cầm, Ôn Uyển nổi giận, tên khốn kiếp này, phẫn nộ dùng sức cắn một cái, nhưng tên này lại giống như không biết đau, vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục mút. Dường như muốn hút cạn toàn bộ dưỡng khí trên người Ôn Uyển.
Ôn Uyển hết cách, không phản kháng nữa. Không phản kháng cũng không đáp lại. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển như vậy, cũng buông lỏng ra.
Vừa được tự do, Ôn Uyển ra sức hít thở từng ngụm từng ngụm, cơn tức giận lại ùn ùn kéo về. “Này, ngươi cả đời chưa được chạm vào nữ nhân hả? Đang êm đẹp ngươi phát tình cái nỗi gì chứ? Muốn động dục thì đi tìm nữ nhân khác đi, bổn Quận chúa đây không thể phụng bồi.”
Trên mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ tươi cười xấu xa. “Nàng có chắc ta đi tìm các nàng ấy, nàng không thèm để ý chứ?.”
“Khốn kiếp.” Ôn Uyển rất tức, tức đến không nói được gì. Không biết xấu hổ, nói như vậy mà còn có thể trơ trẽn nói tiếp, đủ thấy hắn là tên lão luyện tình trường đến mức nào. Mặc dù không có tình cảm, nhưng dù sao đã nhận định nam nhân này sẽ là trượng phu của mình. Để cho trượng phu của mình đi tìm nữ nhân khác, cho dù hai người không có tình cảm nàng cũng không thể nói ra miệng được. Giờ không thể gọi người đi vào, nếu không mặt mũi nàng còn biết để chỗ nào. Thật là. Bị hắn nắm được điểm yếu, trước mặt hắn nàng lúc nào cũng chịu thiệt. Ôn Uyển rất không cam tâm.
“Được rồi. Như nàng mong muốn, ta chọn điều thứ hai. Các điều kiện nàng đưa ra, ta đều sẽ đáp ứng. Nàng yên tâm, ta đã đáp ứng nàng, thì nhất định sẽ làm được.” Bạch Thế Niên biết bản thân chỉ có thể chọn điều thứ hai, không còn con đường nào khác. Dù sao tháng hai năm sau hắn sẽ phải trở về biên quan, ở phủ tướng quân cũng được, ở phủ Quận chúa cũng được. Đều theo ý nàng.
Ôn Uyển lấy ra văn khế đã sớm viết xong. “Giấy trắng mực đen mới tin được.”
Bạch Thế Niên nhìn khế ước kia, dở khóc dở cười. Không nghĩ tới nàng lại suy nghĩ chu toàn như vậy, sau này bản thân có muốn phản kháng cũng không được. Thật là. Khó trách người người đều nói nàng khôn khéo, một chút cũng không chịu thiệt. Nhưng nếu đã đáp ứng, thì không nên lãng phí thời gian làm gì, hạ bút ký tên.
Nhưng khi nhìn một loạt các yêu cầu trong kỳ hạn mười năm, tuy chỉ là mấy chuyện trong nhà, khóe miệng Bạch Thế Niên vẫn không khỏi run rẩy. Cuối cùng vẫn kiên trì đặt bút ký.
Ôn Uyển vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên. Cái gọi là hiệp nghị, đơn giản chỉ là Ôn Uyển muốn xem giới hạn của Bạch Thế Niên là đến mức nào. Mới đầu nàng còn cho rằng Bạch Thế Niên sẽ cò kè thêm bớt với nàng, không nghĩ tới, hắn lại trực tiếp ký luôn. Quả thực là ngoài dự liệu của Ôn Uyển. Thậm chí còn khiến nàng có chút cảm giác, không được chân thực cho lắm.
Bạch Thế Niên ký xong, thấy vẻ mặt của Ôn Uyển: “Đầu tiên cần phải nói rõ. Chuyện này phải chỉ có hai người chúng ta biết. Không thể để cho người thứ ba biết.” Nếu bị người thứ ba biết, vậy mặt mũi của hắn, coi như mất hết. Tuy đây chỉ là mấy chuyện gia sự vụn vặt, không đề cập tới những chuyện ở bên ngoài, nhưng Bạch Thế Niên vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Sắc mặt Ôn Uyển cũng nhu hòa: “Ngươi yên tâm, ta sẽ có chừng mực. Sẽ không khiến ngươi ở trước mặt bàn dân thiên hạ mất đi uy phong của đại tướng quân .”
Bạch Thế Niên đem người ôm vào trong ngực, ngồi ở trên ghế, hai tay vòng quanh hông nàng, đem cả người Ôn Uyển tiến nhập vào trong lồng ngực hắn. Giọng điệu nhẹ nhàng mà hết sức nhu hòa nói: “Để cho ta ôm thêm một lát nữa.” Hắn có thể cảm giác được, từ sau khi ký xong, sắc mặt Ôn Uyển đã nhu hòa rất nhiều. Ánh mắt khi nhìn hắn cũng không còn nhiều khó chịu nữa. Có lẽ, Ôn Uyển đang lo lắng, nên muốn thăm dò chăng?! Vẫn nghe nói người ngồi trên cao thường rất đa nghi, không dễ tin người. Khụ, Ôn Uyển đúng là minh chứng cho điều này mà!
Ôn Uyển nghe giọng điệu khẩn cầu này, sao còn có thể mắng ra miệng nữa. Nàng cũng không biết sao, mặt nàng nóng ran, tim đập loạn lên, nàng còn có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch không ngừng. Hai tay cũng không biết để chỗ nào. Nâng lên hạ xuống, để tới để lui, nhìn không đúng, cái bộ dáng này thấy thế nào cũng giống như đứa ngốc, cuối cùng bất đắc dĩ nhẹ nhàng buông hai tay xuống.
Trong phòng ngập tràn một bầu không khí yên bình, ấm áp.
Cảm nhận hơi thở đặc biệt tản ra trên người nam nhân này, khiến cho những phiền muộn trong lòng nàng lắng dịu đi rất nhiều. Trong khoảnh khắc này, tim nàng lại có được cảm giác yên bình trước nay chưa từng có. Giống như tất cả sóng gió đều sẽ được hắn chống đỡ, một cảm giác an toàn, vững chắc khó nói lên lời.
Thật ra thì Ôn Uyển muốn Bạch Thế Niên ký kết hiệp nghị, cũng không thật sự muốn hắn tuân thủ. Chỉ cần Bạch Thế Niên có thể làm được hai điều, trung thành và tín nhiệm. Những thứ khác, Ôn Uyển đều cảm thấy không phải là đại sự. Trong cuộc sống, luôn không tránh khỏi xung đột, va chạm. Nếu ngươi không lui, thì ta sẽ lui. Chỉ cần Bạch Thế Niên có thể làm được hai điều này, Ôn Uyển có thể bảo đảm, nàng cũng sẽ là một hiền thê lương mẫu. Cái gọi là khế ước này, là khảo nghiệm cuối cùng của nàng đối với Bạch Thế Niên. Nàng cũng biết bản thân khắt khe, nhưng nếu trước hôn nhân không khắt khe, sau này thành thân sẽ phát hiện nhiều thiếu sót. Cũng may Bạch Thế Niên, đã không làm nàng thất vọng.
Nếu Bạch Thế Niên đã thông qua tất cả khảo nghiệm, Ôn Uyển cũng hiểu được, muốn đạt được cái gì, thì phải trả một cái giá xứng đáng. Bỏ ra mười năm để chờ đợi một nam nhân đối với nàng toàn tâm toàn ý. Ôn Uyển cho là đáng giá.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, tất cả những rối rắm đều quăng ra sau đầu. Đôi tay vốn không biết để chỗ nào, lúc này vòng quanh thắt lưng Bạch Thế Niên. Trên mặt nhàn nhạt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Bất kể tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại, nàng rất an tâm.
Bạch Thế Niên cảm giác được được tay Ôn Uyển đặt ở trên người hắn, trong vui mừng khôn xiết. Nói như vậy, Ôn Uyển đã chấp nhận hắn ( Ôn Uyển phun: Ký đã ký xong rồi, còn không chấp nhận cái gì nữa).
Bạch Thế Niên dịu dàng nói: “Vợ, nàng thật thơm.”
Ôn Uyển hơi cựa quậy, lấy tay ngửi ngửi: “Có mùi gì đâu, ngươi ngửi được mùi thơm trên người ta sao?” Đột nhiên ý nghĩ trong đầu xoay chuyển một cái, chẳng lẽ, đây là mùi thơm cơ thể mà Hạ Dao nói. Nàng cũng có sao? Ôn Uyển có chút đắc ý, nói như vậy, nàng cũng là độc nhất vô nhị.
“Vừa rồi, trong một khắc cuối cùng ta chính là dựa vào mùi hương nhàn nhạt trên người nàng mà khẳng định người đi ra sẽ là nàng.” Bạch Thế Niên cười. Lại ở trên người Ôn Uyển cọ cọ. Ôn Uyển cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí yên lặng này, ngồi bất động.
Qua thật lâu, lâu đến mức Ôn Uyển cảm thấy như đến ngày tận thế, Bạch Thế Niên mới buông ra một câu: “Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, sẽ không phụ lòng nàng.”
“Ừm.” Vô ý thức đáp lời. Một hồi lại cảm thấy như vậy rất mất mặt: “Ai mà cần.”
Bạch Thế Niên biết rõ, tính cách Ôn Uyển kỳ lạ, cứng rắn với nàng không được, chỉ có thể đi đường vòng. Vì thế ở trên mặt Ôn Uyển hôn thật mạnh một cái. “Ta cần.”
“Hừ, ta không cần.” Ôn Uyển ngoài miệng nói không cần, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, người có mắt đều nhìn ra được Ôn Uyển lúc này đang vô cùng đắc ý và vui vẻ.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển như con vịt mạnh miệng, cũng để tùy nàng. Dù sao tính tình của Ôn Uyển, giờ hắn đã có thể hiểu được ba bốn phần. Từ từ chung đụng. Bạch Thế Niên khẳng định Ôn Uyển là người mạnh miệng mềm lòng. Nếu thật sự là một nữ nhân tâm địa độc ác, thì năm đó sẽ không giúp đỡ sắp xếp ổn thỏa cho các binh lính thương tật. Cũng sẽ không cứu giúp nhiều người như vậy. Một chút tính tình này, Bạch Thế Niên vẫn có thể nhường nhịn được.
Hạ Ảnh nói: “Quận chúa, hoàng thượng tuyên tướng quân đi ngự thư phòng.”
Ôn Uyển cựa người một cái nói: “Ngươi đến ngự thư phòng đi! Đừng để cho cậu hoàng đế chờ quá lâu.” Chuyện đã định xong. Bắt đầu từ hôm nay, sẽ chuẩn bị hôn lễ.
Bạch Thế Niên có chút luyến tiếc, nhưng cũng biết hiện tại không thích hợp. Có thể ở một mình với nàng một hồi, đã là rất tốt rồi. Nếu ở lâu hơn nữa, sẽ bị người ta nói ra nói vào. Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng đỡ người dậy, xoay người cất bước đi về phía cung điện.
Ôn Uyển phục hồi tinh thần, cảm thấy cái bộ dáng này của nàng, thật là vô cùng mất mặt. Vội lấy khăn, lau đi nước miếng của Bạch Thế Niên ở trên mặt nàng. Ôn Uyển thầm mắng trong lòng, tên khốn này, đúng là đồ sắc quỷ.
Hạ Ảnh đi vào, thấy vẻ mặt Ôn Uyển mặc dù rất nghiêm nghị, nhưng khắp mặt đều đỏ. Trong lòng nói thầm, miệng lưỡi lợi hại như vậy, nhưng tính tình vẫn trong ngoài bất nhất. Nhưng ngẫm lại quả thật cảm thấy rất tự hào, Quận chúa nhà các nàng từ năm sáu tuổi đã tóm chặt lấy tim của Bạch tướng quân. Vì một câu nói, cứ thế đứng vững trước áp lực, không hề thành thân, vẫn chờ đợi đến bây giờ. Đổi lại là bất kỳ nữ tử nào, cũng đều thấy kiêu ngạo.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút chột dạ. Không nhịn được giận dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn .”
Hạ Ảnh tươi cười nói: “Quận chúa, người bây giờ quả thật là rất xinh đẹp.”
Ôn Uyển hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngày thường Quận chúa nhà các ngươi không đẹp?” Lại không ngăn nổi nụ cười bên khóe miệng. Nhưng rất nhanh đã thu lại tâm tình, cất tờ hiệp nghị của Bạch Thế Niên rồi đi tới ngự thư phòng.
Khi đến ngự thư phòng, Văn Dược, Trần A Bố, Bạch Thế Niên đều ở bên trong ngự thư phòng. Hoàng thượng biết Ôn Uyển đến thì ra lệnh: “Để cho nàng đi vào.”
Ôn Uyển vừa vào ngự thư phòng, hoàng thượng phất tay cho ba người lui. Văn Dược xoay người thấy trang phục của Ôn Uyển, đồng tử co rụt lại, không giấu nổi vẻ khiếp sợ trên mặt. Trong ấn tượng của Văn Dược, Ôn Uyển vẫn luôn cường thế, quả cảm, từ khi nào, đã trở nên nhu thuận động lòng người như vậy.
Trần A Bố cũng ngẩn người. Nhưng hắn cũng biết là vô vọng, trên mặt không có biểu hiện gì. Quận chúa Ôn Uyển, có thể nói, ngoại trừ một thân khí thế này ra, luận về dung mạo, tư sắc, chỉ là bậc trung. Sự cách biệt này, hắn hiểu rất rõ. Quyền thế đương nhiên quan trọng, nhưng tự do lại còn quan trọng hơn. Nếu cưới phải một nữ nhân cường hãn thì phỏng chừng nửa đời sau của hắn sẽ chỉ toàn là ác mộng.
Bạch Thế Niên nhìn thấy vẻ mặt của Văn Dược như vậy, đi tới trước mặt Văn Dược, chắn tầm mắt của hắn: “Văn Dược tướng quân sao còn chưa đi.”
Hoàng thượng thấy Bạch Thế Niên bày ra bộ dáng hẹp hòi nhỏ nhen, ngay cả nhìn cũng không cho người ta nhìn Ôn Uyển. Thì trên mặt không ngừng tươi cười.
Ôn Uyển lại khẽ hừ nhẹ một tiếng. Biểu hiện của nàng rất bất mãn, nhưng trong lòng thật ra lại có chút gì đó ngọt ngào. Nam nhân ghen tuông, cũng là biểu hiện cho sự coi trọng.