Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 4: Diệp Tuần khích lệ




Trương Nghĩa nhìn Bạch Thế Niên cằm thánh chỉ trên tay, sắc mặt thoáng một phát trở nên khó coi. Lấy làm kỳ quái hỏi “Ý chỉ của Hoàng Thượng, nói cái gì?” Không trách hắn được, tháng trước bọn họ mới đánh thắng trận lớn, Hoàng Thượng không thể nào có khả năng trách phạt bọn họ. Vậy Tướng quân vì cái gì mà lại không vui?
Bạch Thế Niên không phải người ngu, thánh chỉ như vậy, rõ ràng là muốn chọn rể. Vì ai? Trừ Ôn Uyển còn có ai. Trong kinh thành không tìm được, sĩ tử không được.Nên lần này dứt khoát đến quân doanh tuyển chọn.
Bảo Bảo Cương kỳ quái nói “Hoàng Thượng hạ ý chỉ này rất kỳ quái. Nói yêu cầu ba mươi tuổi trở xuống, ngũ phẩm trở lên, tướng mạo đoan chánh, không có thành thân qua, tướng lãnh nhã nhặn hiểu lễ nghĩa trở lại kinh thành.”
“Nói không chừng là chọn rể, trước đó vài ngày ta nghe một thương gia tới từ trong kinh thành nói, hơn một năm này Hoàng Đế đều tuyển Quận mã cho Hưng quốc Quận chúa. Nhưng Hưng quốc Quận chúa lần lượt chọn lựa những nam tử kinh thành, một người cũng không nhìn trúng. Hưng quốc Quận chúa là nữ trung hào kiệt cân quốc bất nhượng tu mi, nói không chừng chính vì không xem trúng những nam tử loè loẹt trong kinh thành. Nên muốn nam tử trong quân làm Quận mã đó.” Trương Nghĩa bát quái mà nói lời này.
“Tướng quân, người cũng phù hợp với điều kiện. Đi thử một lần xem. Hưng quốc Quận chúa là dòng dõi quý tộc hoàng gia, ta không tin, cũng còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa Quận chúa không phải là nữ tử bảo thủ, nhất định sẽ không tồn tại thành kiến, cho người có cơ hội đi cạnh tranh.” Trương Nghĩa khuyên.
Trong lòng Bạch Thế Niên khổ sở khôn cùng, cho dù hắn dâng tên lên trên, Hoàng Đế cũng sẽ gạch mất. Hoàng Đế không gạch mất thì nữ nhân đáng giận kia cũng sẽ gạch mất .
Trương Nghĩa vẫn khuyên “Tướng quân, chưa thử qua làm sao người biết là không được. Chúng ta tại chiến trường giết địch cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ sự cự tuyệt của Quận chúa. Tướng quân nhân phẩm, tướng mạo, tài học của người đều là số một. Nếu như nàng cự tuyệt, chứng minh nàng không có ánh mắt. Chúng ta cũng không cần. Nếu như nàng thật không quan tâm những lời đồn đãi nhảm này, vậy người có thể bị mất đi cơ hội tốt như vậy.”
Bảo Bảo Cương liếc Thế Niên vẫn bất vi sở động, cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ: “Tướng quân, nếu như vợ của người thật sự là một cô gái tốt, thì sẽ không làm khó dễ người như vậy. Hoặc là, người về kinh phu nhân cũng ra gặp mặt nói không chừng đây! Người không nên phạm hồ đồ.” Nữ nhân này đến tột cùng là cái dạng gì? Người còn chưa chết, cũng không có gả. Lại không tới tìm tướng quân. Khụ, đây rốt cuộc chuyện gì ?
Quân sư đại nhân đúng lúc đi ra: “Các ngươi khuyên nữa cũng vô dụng. Đừng quên. Tướng quân của chúng ta nói là không lấy vợ đó. Chắc các ngươi sẽ không bả Hưng quốc Quận chúa làm thiếp thất của tướng quân chứ? Nếu là lấy vợ, thì làm trái lời hứa, khiến tướng quân thất tín, ở chỗ này điều đó sẽ không được chấp nhận. Muốn Hưng quốc Quận chúa làm thiếp. Tướng quân ngồi chờ Hoàng Thượng tiêu diệt đi a!” Dĩ nhiên, tất cả mọi người biết không phải vấn đề là diệt, chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra.
Hai người thoáng một phát yên lặng xuống.
Vào ban đêm, Bạch Thế Niên một người đứng ở trong sân, lặng yên nhìn lên trời không. Trong lòng hắn rất loạn. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có nữa. Nhưng có thể sao? Hoàng Thượng sẽ đem Hưng quốc Quận chúa gả cho hắn sao? Nói đúng ra, Hưng quốc Quận chúa sẽ nguyện ý gả cho hắn sao? Nhìn thái độ chán ghét đối với hắn, nàng không muốn gả cho mình đâu. Gả cho mình thì phải thủ tiết nhiều năm. Cái cuộc sống mà xa xa không hẹn ngày gặp lại. Nữ nhân nào mà không thích trượng phu ở bên người, không phải trải qua cuộc sống như thủ tiết. Hắn thật không nắm chắc.
“A…” Cánh tay bỗng nhiên tê rần. Quay đầu nhìn lại liền thấy người nào đó bưng một mâm quả táo đang ăn ngon lành. Bộ dạng nhìn Bạch Thế Niên cười đến rất đắc ý.
Bạch Thế Niên nhìn Diệp Tuần, thần sắc càng ảm đạm hơn.
Diệp Tuần lười nhác ngồi ở trên ghế “Lại nói tiếp, người đối với phu nhân cũng đủ tình thâm ý trọng. Những năm gần đây người vì phu nhân thủ thân như ngọc. Nhưng cho cho tới bây giờ lại chưa từng nghe qua chuyện của người cùng phu nhân. Nói một chút. Nói một chút, kể cụ thể nghe thử.”
“Không có cái gì hay để kể.” Bạch Thế Niên cũng không nguyện ý nói nhiều.
Diệp Tuần mang vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi ” Nữ nhân có thể làm cho người nhớ như vậy. Ta thật là thật tò mò. Đến tột cùng có chỗ gì xuất chúng, nói nghe một chút. Cũng đừng ăn nói điên khùng cái gì mà thiện lương lại lãnh huyết, hồn nhiên lại không có tình cảm. Nói một chút những gì mà người bình thường nên có để nghe đi. Đừng nói những lời không thể nào hiểu được .”
“Nàng là một nữ nhân rất cơ trí, rất thông minh. Đáng tiếc…” Bạch Thế Niên vừa định nói nhưng nói không được nữa. Đáng tiếc đối với hắn lại chán ghét cực độ.
Diệp Tuần biết rõ, lại không nghe được lời kế tiếp rồi.
Bạch Thế Niên cười khổ. Hắn có thể nói như thế nào, chẳng lẽ nói vợ hắn chính là Hưng quốc Quận chúa. Hưng quốc Quận chúa chính mình không thừa nhận, cắn chết cứ nói là thế thân. Chẳng lẽ hắn còn có thể buộc hôn. Nếu mà bức hôn, đoán chừng Hoàng Đế sẽ diệt hắn luôn.
Diệp Tuần thấy nụ cười Bạch Thế Niên tràn đầy khổ sở: “Tướng quân, phải chăng người có cái gì bí mật khó nói? Nếu có, không ngại nói cùng lão hủ một chút. Xem lão hủ có thể giúp tướng quân hay không? Lão hủ thật không tin tưởng, trên đời lại có nữ nhân nhẫn tâm như vậy. Đối mặt với trượng phu tình thâm ý trọng lại không cần, mà đi gả cho nam nhân khác.”
Bạch Thế Niên lắc đầu nói: “Không có.”
Diệp Tuần khinh bỉ, cái này bộ dáng còn nói không có, lừa gạt quỷ sao? Diệp Tuần nhớ tới lời lúc trước mà Bạch Thế Niên nói với Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương: “Tướng quân, phu nhân rốt cuộc ở đâu, người thật không biết sao?” Không biết có quỷ tin. Biết rất rõ ràng, nhưng vẫn không chịu lên tiếng. Như vậy chứng minh, phu nhân không muốn gả. Mà tướng quân lại không làm gì được. Trong thiên hạ nữ nhân có thể làm cho Bạch Thế Niên không làm gì được, muốn cưới lại cưới không được sẽ là ai?
Diệp Tuần đột nhiên hồi tưởng đến lời nói mới vừa rồi của Bạch Thế Niên: “Tướng quân, người nói phu nhân là một nữ nhân vô cùng cơ trí?”
Thấy Bạch Thế Niên trầm mặc chấp nhận. Diệp Tuần giật mình một cái. Nghĩ lại Bạch Thế Niên đối với chuyện của Ôn Uyển Quận chúa đặc biệt chú ý, mỗi khi Bạch Thế Niên nói đến nữ nhân không muốn gả kia thì bất đắc dĩ và bi thương. Nếu đã thành thân thì chính là thê tử của mình rồi. Bất kể nàng kia có nguyện ý hay không. Trừ phi, trừ phi là Bạch Thế Niên không làm gì được nàng. Nữ nhân thiên hạ, thành hôn mà không muốn thừa nhận trượng phu là Bạch Thế Niên còn để cho Bạch Thế Niên không làm gì được thì nữ nhân này sẽ là ai?
Tim của Diệp Tuần đập thình thịch. Ông trời, chẳng lẽ là cái dạng hắn đang suy đoán sao? Nếu quả thật là như vậy, hắn có nên báo cáo hay không? Nếu không báo báo, đến tương lai sau khi Hoàng Đế biết, có thể bị Hoàng Đế ban cho cái chết hay không? Diệp Tuần xoắn xuýt rồi. Cho nên thử dò xét hỏi thăm: “Tướng quân, nếu phu nhân ở trong kinh thành, người nên đi tìm nàng để hỏi cho rõ ràng.”
Bạch Thế Niên trầm mặc, không nói lời nào.
Diệp Tuần thấy hắn như vậy, suy đoán sáu phần thành trở thành mười phần. Khụ, nếu quả thật là như vậy, bây giờ hắn có thể hiểu vì sao Bạch Thế Niên thống khổ? Đồng thời rất đồng tình với Bạch Thế Niên. Thích ai không tốt, lại thích nữ nhân ở trên đám mây. Hơn nữa nữ nhân trên đám mây đối với hắn, còn chẳng thèm ngó tới. Đây không phải là tự tìm tai vạ thì là cái gì? Đáng đời bị hành hạ lâu như vậy.
Về sau Diệp Tuần thoáng cái suy nghĩ, sự si tình này thật hiếm thấy trên thế gian, được rồi, hắn lại giả bộ hồ đồ a! Dù sao miệng của Bạch Thế Niên cũng giống như cái hồ lô. Nên sẽ không ai biết phu nhân thần bí rốt cuộc có thân phận gì? Hoàng Đế cũng không trách tội tới trên người hắn.
Sắc mặt Bạch Thế Niên rối rắm. Nếu như là những người khác. Hắn sẽ có nắm chắc, tuyệt đối không mảy may lùi bước. Nhưng lngười kia, người kia. Hắn lần đầu tiên có chút khiếp đảm.
Diệp Tuần sâu sắc bày tỏ đồng tình với Bạch Thế Niên. Nhưng mà hắn cũng bất lực. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là giữ gìn bí mật thay Bạch Thế Niên. Không đem chuyện này nói với Hoàng Đế. Thời điểm Hoàng Đế hỏi tới, hắn sẽ giả vờ ngây ngốc, hy vọng có thể hồ đồ vượt qua. Khụ, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm .
Thích Tuyền ở trong quân doanh chọn lựa ra danh sách phù hợp yêu cầu trình lên. Cũng đem tên Bạch Thế Niên ghi vào. Dĩ nhiên, tên không phải là Bạch Thế Niên chính mình viết lên. Là Diệp Tuần báo lên hộ hắn.
Diệp Tuần biết tên bị định xuống, thấy Bạch Thế Niên còn đang do dự, nghĩ lạ liền cảm thấy tướng quân nhà bọn họ thật đáng thương: “Tướng quân, không thể vào danh sách. Người cũng nên trở về nhìn một chút. Hỏi một chút tại sao nàng không muốn gả cho ngươi? Cho dù có bắt người ta chết, cũng nên chết rõ ràng. Người cứ ở chỗ này, không nhìn thấy nàng, không biết tình huống cụ thể như thế nào? Vạn nhất không phải như người nghĩ, vạn nhất là người hiểu lầm. Vậy chẳng phải là tiếc nuối cả đời sao?”
Bạch Thế Niên không có một chút lòng tin: “Có sao?”
Diệp Tuần im lặng. Nghĩ tới hơn sáu năm chịu khổ của Bạch Thế Niên. Cuối cùng đáy lòng không đành: “Tướng quân, ta không biết phu nhân tại sao không trở lại tìm tướng quân. Nhưng nếu người không đi làm rõ ràng tình huống, không chính miệng hỏi một chút tại sao? Sẽ trở thành tiếc nuối cả đời. Tướng quân, có một số việc. Không phải bởi vì người nhượng bộ mà nó sẽ hoàn mỹ. Cũng sẽ không bởi vì người né tránh, mà làm cho lòng người cảm kích. Hạnh phúc là phải dựa vào chính người đi tranh thủ. Người tranh thủ cũng không tranh thủ, vốn là có hi vọng nhưng người không làm thì một phần hi vọng cũng không có. Vừa lúc thừa dịp lần này người đánh một thắng trận, dâng sổ con lên nói phải về nhà thăm viếng. Hoàng Đế nhìn thấy người càng vất vả phần công lao càng lớn, điểm yêu cầu nho nhỏ này nhất định sẽ đáp ứng. Bất kể kết quả như thế nào, ít nhất cũng sẽ không cần làm cho mình phải tiếc nuối.” Diệp Tuần thật ra rất hoài nghi, Quận chúa có bị chứng mất trí nhớ hay không? Nếu không, cho dù Quận chúa hôm nay ở trên đám mây. Nhưng đối mặt nam nhân tình sâu như vậy, cũng không có khả năng nhẫn tâm đến thế. Trừ phi là mất ký ức, không nhớ rõ tướng quân bọn họ. Có lẽ cảm thấy lý do này có thể tin nhất.
Bạch Thế Niên viết sổ con, trực tiếp trình lên cho Hoàng Đế. Thỉnh cầu Hoàng Đế phê chuẩn để cho hắn trở lại kinh thành, hắn muốn đi viếng mồ mả của tổ mẫu phụ thân. Hôm nay đã qua ba năm rồi, hắn cũng nên trở về tế bái một chút.
Hoàng Đế nhận được sổ con của Bạch Thế Niên, tiếp theo lại nhận được sổ con của Thích Tuyền. Thích Tuyền nói hắn già rồi, thân thể không tốt nữa rồi. Hiện tại Bạch Thế Niên là người nối nghiệp tốt nhất. Nên muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, để Bạch Thế Niên tiếp thu. Thích Tuyền có ý tứ là, tạm thời Bạch Thế Niên không thể rời biên quan.
Hoàng Đế có chút do dự. Vừa lúc ngày hôm đó Ôn Uyển tiến cung tìm Hoàng Đế. Thấy bộ dáng Hoàng Đế mặt ủ mày chau, lấy làm kỳ quái hỏi. Hoàng Đế liền kể ra.
Ôn Uyển chân mày cau lại: “Cậu Hoàng Đế, cậu chuẩn bị để cho Bạch Thế Niên tiếp nhận chức vị đại nguyên soái?” trong lòng Ôn Uyển buồn bực, rốt cục chuyện tình nàng lo lắng đã thành thực tế. Haizz.
Hoàng đế gật đầu.
Ôn Uyển càng buồn bực thêm nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Nếu để cho Bạch Thế Niên đón nhận trọng trách, Thích Tuyền cũng nguyện ý uỷ quyền, vậy hãy để cho hắn đừng trở về. Dâng hương tổ tiên lúc nào cũng được. Tin tưởng Bạch Thế Niên cũng có thể hiểu. Hôm nay Bạch gia sụp đổ, Bạch gia cần hắn đi chấn hưng gia tộc. Có thể đón chức vị này, đối với hắn mà nói là cơ hội ngàn năm có một.”
Hoàng Đế rất kỳ quái, dựa theo tính tình của Ôn Uyển. Việc làm tận hiếu như vậy, trước kia khẳng định trăm phần trăm nàng sẽ nói giúp. Nhưng hắn có một loại cảm giác như vậy, cảm giác Ôn Uyển không hy vọng Bạch Thế Niên hồi kinh. Hoàng Đế đột nhiên nhớ tới lần trước cùng Ôn Uyển nói đến Bạch Thế Niên, vẻ mặt mất tự nhiên của Ôn Uyển. Lúc này, trên mặt Hoàng Đế rất kinh ngạc nói: “Con thật giống như có khúc mắc đối Bạch Thế Niên?”
Sắc mặt Ôn Uyển thoáng một chút mất tự nhiên rồi, lên tiếng phủ nhận: “Không có, con đối với hắn đâu có cái gì khúc mắc. Con chỉ thật cảm thấy, nếu cơ hội tốt như vậy thì đừng để cho hắn trở lại. Sự nghiệp quan trọng hơn”
Hoàng Đế hiểu rất rõ Ôn Uyển. Vừa nghe nàng phủ nhận, lại càng cảm thấy có vấn đề: ” Hay là con kcòn canh cánh trong lòng, chuyện năm đó ngăn chặn tai họa cho Bạch Thế Niên?”
Ôn Uyển nghe xong lời của Hoàng Đế một hồi, lập tức lầm bầm tròng miệng cười nói “Cậu Hoàng Đế thật lợi hại, đã có thể nhìn ra. Con chỉ cảm thấy người này tương khắc với bát tự của con, đụng tới hắn là không có chuyện tốt. Cậu Hoàng Đế, đừng cho hắn trở lại. Để cho hắn lại biên quan, cố gắng tiếp nhận chuyện trong tay Thích Tuyền. Vì dân vì nước, không phải rất tốt sao? Đến tương lai Bạch Thế Niên phong hầu bái tướng, tổ tông của Bạch gia nhất định sẽ vui mừng. Một lần hai lần dâng hương thiếu cũng không có sao.”
Hoàng Đế lại càng hồ nghi rồi. Bởi vì hiểu rất rõ, cho nên hắn càng xác định Ôn Uyển và Bạch Thế Niên có khúc mắc. Ôn Uyển không phải là người hẹp hòi như vậy, chuyện qua nhiều năm rồi, lấy tính tình của Ôn Uyển thì đã sớm quên mất. Chắc chắn khúc mắc này không phải là ngăn chặn tai họa. Hẳn là có chuyện khác.
Ôn Uyển thấy thần sắc Hoàng Đế, không dám nói quá nhiều, sợ bị truy hỏi.
Hoàng Đế cũng cười nói: “Con mặc dù không muốn hắn trở lại. Nhưng là, sổ con này ta còn là phải phê. Lần này sau khi trở về thăm người thân rồi, trở lại lần nữa thì không biết đã đến tháng năm nào.” Lần này đánh thắng trận lớn, Bạch Thế Niên lập công đứng đầu. Hôm nay Bạch Thế Niên chỉ muốn trở lại viếng mồ mả tổ mẫu và phụ thân. Nếu ngay điểm yêu cầu này cũng không đáp ứng, hắn sợ Bạch Thế Niên sẽ có ý kiến. Bạch Thế Niên và tổ mẫu hắn tình cảm rất thâm hậu. Hiện tại đã trôi qua hơn bốn năm rồi, còn vẫn một mực thủ hiếu. Nếu không đáp ứng, chẳng phải là rét lạnh tâm hạ thần có công sao? Có nhiều chuyện muốn tiếp nhận thì cũng không phải là một ngày hay hai ngày. Thích Tuyền hiện giờ thể cốt cường tráng, muộn nửa năm một năm cũng không có sao. Hôm nay biên quan có Thích Tuyền trấn thủ. Bạch Thế Niên còn có thể rời đi, chờ để cho Bạch Thế Niên tiếp nhận trọng trách, lần sau trở lại quả thật không biết là bao giờ. Rất có thể phải đợi người Mãn Thanh bị đánh bại.
Ôn Uyển nghe lời này, sắc mặt có chút bối rối. Mặc dù chỉ là chợt lóe rồi biến mất. Nhưng lại bị Hoàng Đế nhạy cảm bắt gặp. Hoàng Đế càng nghi ngờ thêm. Nhưng Ôn Uyển lại là nói với hắn những chuyện khác. Hoàng Đế cũng không có truy hỏi.
Ôn Uyển đi rồi. Hoàng Đế cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng không nghĩ ra Ôn Uyển làm sao sẽ phản cảm Bạch thế Niên như vậy. Vô lý quá, hai người họ không tiếp xúc. Ôn Uyển vẫn một mực ở thâm cung, ngay cả mặt cũng gặp chưa được mấy lần. Ôn Uyển lại có khúc mắc đối Bạch Thế Niên như vậy. Hoàng Đế nghĩ không ra, cuối cùng chỉ có thể kết luận là Ôn Uyển thật sự không để xuống trận ám sát mấy năm trước. Ôn Uyển tuy hào phóng, nhưng Ôn Uyển lại rất tiếc mệnh. Cho nên canh cánh trong lòng nhiều năm qua. Cũng vì vậyÔn Uyển mới không chào đón Bạch Thế Niên. Trừ cái đó ra, Hoàng Đế thật sự không nghĩ ra Ôn Uyển còn cùng Bạch Thế Niên có cái gì gút mắt (đang yên lành người nào cũng sẽ không suy nghĩ đến chuyện khuê nữ nhà mình lại gả cho nam nhân khắc thê).
Ôn Uyển trở về tựa vào vách xe ngựa. Nặng nề thở phào nhẹ nhỏm. Người này, rốt cục cũng muốn trở về rồi. Khụ, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Ôn Uyển mơ hồ lo lắng, không biết người này so sánh với sáu năm trước tiến bộ bao nhiêu. Nhưng ngàn vạn lần đừng còn dậm chân tại chỗ. Nếu không, hiệu quả an bài phen này của nàng sẽ phải giảm bớt đi nhiều. Không đạt tới hiệu quả mong muốn, nàng sẽ không chiếm được điều mình muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.