Đám người Bảo Bảo Cương, Diệp Tuần đẩy Bạch Thế Niên ra trước, nhìn màn kiệu đóng kín, bỗng nhiên Bạch Thế Niên có chút khẩn trương. Tuy đây không phải lần đầu tiên đón dâu, nhưng hai lần trước, lần đầu tiên vì hoàn thành nhiệm vụ, sai sót ngẫu nhiên cưới Ôn Uyển; lần thứ hai bị cưỡng ép cưới Thích thị để trả ân tình. Nhưng lần này không giống với các lần trước . Lần này cưới là nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm hơn mười năm, người ngồi trong rèm kia sẽ cùng mình đi hết cả cuộc đời, vợ chồng chung sống hòa hợp đến già. Tuy bây giờ đã là tháng mười một mà lòng bàn tay của Bạch Thế Niên đều là mồ hôi. Lúc này hắn vừa khẩn trương cũng vừa lo lắng.
Diệp Tuần tiến tới bên cạnh Bạch Thế Niên nhỏ giọng nói “Tướng quân, không phải ngươi khẩn trương quá nên sợ hãi chứ? Nhớ lại lần trước ngươi ở biên quan đón dâu, uy phong bao nhiêu, vẻ mặt lạnh lùng muốn sống chớ đến gần. Chúng ta còn nói tướng quân ngươi thật bình tĩnh. Lần này không ngờ lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi, xem ngươi một mình đối mặt với ba mươi tên địch cũng chưa bao giờ sợ, vậy mà cưới vợ lại sợ đến ra mồ hôi. Đợi khi trở về ta nói cho các huynh đệ biết, bảo đảm làm cho bọn họ có trận cười.” Thấy Bạch Thế Niên khẩn trương, không khỏi ha hả cười không ngừng: “Tướng quân, ta thấy lấy Quận chúa cũng không thể bớt việc đâu, ngươi nhìn xem mấy nha hoàn hồi môn này một chút, không hề có một người nào có dáng vẻ xinh đẹp, không phải lớn lên bình thường, thì cũng quá già rồi. Đoán chừng Quận chúa là một bình dấm chua, tướng quân có thể phải cẩn thận rồi.” Lời này là thừa rồi, hắn đã sớm tuyên bố chỉ lấy một mình nàng. Nha hoàn hồi môn có đẹp hay không, một cọng lông cũng không có quan hệ với Bạch Thế Niên.
Tâm tình Bạch Thế Niên vốn có chút khẩn trương, bị Diệp Tuần làm lộn xộn như vậy, khẩn trương biến mất không thấy bóng dáng rồi. Nhận lấy cung tên từ trong tay hỉ quan, cách màn kiệu không xa bắn ra ba mũi tên.
Hỉ nương vội vàng cười cao giọng hô: ” Mũi tên thứ nhất bắn hướng đông, người mới dưới chân đạp Kim Long, mũi tên thứ hai bắn tới hướng tây, kết hợp một đôi vợ chồng hòa hợp. mũi tên thứ ba bắn về phía kiệu trước, kiệu sau, kiệu trái, kiệu phải, chiếu vào ngoài chín tầng mây, trăm con ngàn cháu muôn đời phú quý.”
Sau đó Toàn Phúc Nhân cầm lấy son phấn từ trên bàn thiên địa, tượng trưng địa vị tân nương điền son phấn, trên thực tế đều đã được chỉ điểm rồi, phấn cũng không có chạm vào Ôn Uyển. Toàn Phúc Nhân giúp nàng xuống kiệu.
Trong tiếng pháo nổ và tiếng chiêng trống rung trời thì Hỉ kiệu dừng lại, hỉ nương khom lưng nhấc màn kiệu lên, giúp đỡ tân nương tử ôm bảo bình và quả táo đi ra ngoài.
Mọi người ngẩng đầu nhìn đến ngây người. Một thân giá y thêu Phượng Hoàng trông rất sinh động, giống như còn sống mà giương cánh muốn bay. Phía trên bảo thạch ngọc lục bảo, mảnh hạt Trân Châu thuý ngọc, ở dưới ánh mặt trời sặc sỡ loá mắt, sáng lên lấp lánh, không biết bao nhiêu con mắt bị chói lóa.
“Trời ơi, ta sống sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy áo cưới xinh đẹp như vậy.” lão phu nhân nhìn đánh giá không khống chế được mà kêu lên một tiếng. Lập tức có một trận âm thanh hâm mộ thật lâu cũng không mất.
“Nếu ta có thể mặc như vậy thành thân, ta chết cũng nguyện ý.” Cũng có một cô gái nhẹ nhàng nói. Tất cả nữ nhân đều nhìn một thân giá y đến ngẩn người.
Ôn Uyển cảm thấy mình đang ngồi trong kiệu được đỡ xuống rất nhẹ nhàng. Phía trước có ánh sáng sáng ngời, lần này nàng không nhìn được, hẳn có người bắt đầu nhấc màn kiệu lên. Một đoạn dây lụa hồng hồng nhét vào trong tay nàng ôm bảo bình, Ôn Uyển giống như tượng gỗ bị người ta dắt đi.
Người phía trước nắm lụa đỏ. Chậm rãi đi tới, phối hợp với bước chân của Ôn Uyển. Vẫn duy trì khoảng cách ba bước, đi cũng rất chậm. Để cho Ôn Uyển có thể nhìn thấy chân của Bạch Thế Niên. Trên mặt Ôn Uyển hừ lạnh. Đúng là có kinh nghiệm thật, nhưng trong lòng lại có một tia vui sướng nhàn nhạt.
“Cẩn thận, đi qua ngạch cửa. . . . . .” Bên cạnh phu nhân Toàn Phúc dìu nàng. Lập tức Ôn Uyển vững vàng vượt qua ngạch cửa. Ôn Uyển được phu nhân Toàn Phúc nhắc nhở từng câu từng câu một, vững vàng đi qua ngạch cửa, chậu than, giẫm phải hồng chiên. Có Tân lang dẫn đường, lúc sau hai vị “phu nhân Toàn Phúc ” đỡ vịn, một đường đi vào hỉ đường, lại dẫn tới bên người Bạch Thế Niên.
“Nhất bái thiên địa ~” “Nhị bái cao đường ~” “Phu thê giao bái ~ kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Thật ra thì cao đường để không. Vì trưởng bối của Bạch Thế Niên đều đã mất.
Hai người quỳ song song trước bàn thờ thiên địa, theo quy củ lạy thiên địa, lúc này Ôn Uyển đặc biệt hợp tác. Một đầu lụa đỏ thẫm dắt hai người cùng nhau vào phòng tân hôn.
Trên đầu Ôn Uyển đang đội khăn hỉ long phượng, đoan đoan chánh chánh ngồi ở mép giường. Mười hai hỉ nương chia ra đứng hai bên, bưng lấy cân hỉ, rượu giao bôi, táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn, hạt sen các loại đứng thẳng ở bên cạnh bàn hỉ. Trong phòng còn có không ít người khác đứng.
Hỉ nương còn bất chợt vẩy táo đỏ đậu phộng các loại đồ rơi trên người Ôn Uyển. Nói vài thứ đơn giản chính là cho tân gia thêm tử thêm phúc các loại…,
Thật ra Ôn Uyển rất hồi hộp, lần trước cũng chỉ là diễn kịch thôi. Lần này chân chính lập gia đình. Trên dưới hai đời đây là lần đầu tiên lập gia đình a!
Nói như vậy, người ồn ào muốn nháo động phòng đa số là bạn bè thân thích trong nhà. Nhưng địa vị Ôn Uyển tôn quý, không ai dám làm càn.
Ôn Uyển ngồi ở trên giường, bên cạnh hỉ nương bắt đầu ném táo đỏ đậu phộng, rơi vào trên người Ôn Uyển, đập vào người Ôn Uyển rất không thoải mái. Ôn Uyển ra dấu tay, Hạ Dao ngăn trở mọi người tiếp tục hành động. Tiếp theo, mọi người đem tất cả đậu phộng táo đỏ cây long nhãn đều đảo hướng ném lên trên giường. Thật ra Ôn Uyển rất muốn cho bọn họ đi ra ngoài, đến mức làm nàng rất khó chịu. Cũng không biết tại sao Bạch Thế Niên còn chưa vén khăn hỉ.
Ôn Uyển đang suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng bước chân.
Ôn Uyển chỉ nghe thấy hỉ nương cười nói: “Tướng quân, nhanh mở khăn hỉ đi”
Lần này Bạch Thế Niên còn khẩn trương hơn, Bạch Thế Niên cảm thấy lúc đánh giặc cũng không quá khẩn trương như vậy, tuy khẩn trương nhưng bên trong lại mong đợi, còn xen lẫn một chút cảm xúc không nói thành lời, cũng có một chút thấp thỏm không yên. Hắn lấy lại bình tĩnh, hắn cũng có một chút xấu hổ, thầm nghĩ: “Không phải chỉ là lấy vợ sao, cũng sớm đã là vợ của mình, có cái gì phải khẩn trương !” Lập tức nắm chắc gậy hỉ trong tay, giơ tay lên vén khăn hỉ. Như vậy hạ xuống, khăn hỉ long phượng trình tường trên đầu Ôn Uyển không tiếng động liền rơi xuống.
Ánh sáng bất ngời làm cho Ôn Uyển đang bị vây trong bóng tối trong thời gian ngắn chưa mở được mắt ra, chỉ cảm thấy trong phòng đầy tiếng nói chuyện ríu rít, còn có tiếng va chạm của đồ trang sức đeo tay.
Ánh mắt Ôn Uyển hơi híp lại một chút, lại nháy mắt hai cái cho thích ứng, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi sáng ngời xuyên thấu qua mũ có ngọc trai rũ xuống trước mặt, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía tân lang hân hoan mở khăn hỉ, đây là trượng phu hợp pháp của nàng, là nam nhân mà nàng muốn cùng đi hết cả cuộc đời.
Bạch Thế Niên mặc một bộ quần áo đỏ sẫm, đẹp trai đến mức chói cả mắt. Lúc này khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Thế Niên cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù nhàn nhạt nhưng nhìn khuôn mặt kia đều là vui mừng, Ôn Uyển đoán chứng hắn còn hưng phấn nữa.
Lần này Ôn Uyển mệt mỏi vô cùng, nhìn hắn khẽ cười với mình, liền tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại để cho mình bị hành hạ hai lần. Nhưng quay đầu nhìn trang trí trong phòng một chút liền ngây ngẩn cả người, bố trí nơi này cũng giống như sáu năm trước. Đặc biệt là cái chăn trăm con ngàn cháu trên giường kia, nghi ngờ nhìn mặt Bạch Thế Niên. Từ khi Bạch Thế Niên nhấc khăn hỉ của Ôn Uyển lên, ánh mắt liền không hề di chuyển.
Vì Ôn Uyển mạnh mẽ yêu cầu xuống. Những cung nữ ma ma trang điểm đương nhiên không dám làm trái ý của nàng . Lúc này Ôn Uyển rất xinh đẹp, da thịt bóng loáng nhẵn mịn như tơ lụa. Khuân mặt ở dưới ánh nến còn phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, một đôi mắt long lanh có thần. Tư thế mỹ lệ xinh đẹp, cộng thêm khí chất cao quý thanh nhã. Lại thêm áo cưới sặc sỡ loá mắt phụ trợ, xinh đẹp giống như tiên nữ từ trên trời – hạ phàm.
“Tân nương thật xinh đẹp, nhìn xem tân lang nhìn đến ngây người kìa.” Phu nhân Toàn Phúc đều cười ha hả, cùng lúc đó tiếng khen ngợi giống như thủy triều vọt tới, nhận thấy ánh mắt của các nàng tràn đầy tán thưởng, hâm mộ và kính sợ.
Một đám nam tử đi theo vào nói muốn náo động phòng, tất cả đều nhìn đến hoa mắt. So sánh tân nương với Thích Lệ Nương kia chẳng coi là cái gì, xách giày cho Quận chúa cũng không xứng a! Khó trách tướng quân bọn hắn tình nguyện sống như hòa thượng, cũng muốn chờ đợi Quận chúa.
Bạch Thế Niên nhìn thẳng Ôn Uyển. Cảm thấy ánh mắt của mình xem cũng không đủ, mỗi một lần nhìn thấy Ôn Uyển đều thay đổi không giống nhau. Trong lần động phòng đầu tiên chứng kiến Ôn Uyển hoạt bát dí dỏm, lần thứ hai ở điện Văn Đức chứng kiến Ôn Uyển hung hăng càn quấy đáng yêu, lần thứ ba ở Vĩnh Ninh Cung chứng kiến Ôn Uyển lạnh nhạt bình tĩnh; lần thứ tư ở sân luyện tập trường học lại nhìn thấy Ôn Uyển khí khái bức người; lần thứ năm ở điện Văn Đức nhìn thấy Ôn Uyển cao cao tại thượng. Không thể nhìn thẳng, hai lần về sau, thấy Ôn Uyển dịu dàng khéo léo thanh tú xinh đẹp, ôn nhu săn sóc. Lần này xinh đẹp khiến cho hắn nhìn không dời được mắt.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên nhìn mình như vậy, vốn trong lòng có chút khẩn trương, bây giờ lại càng khẩn trương hơn, trên mặt không khỏi hiện lên một tầng đỏ ửng. Trong lòng rất tức giận, nhìn cái gì vậy, cũng không phải chưa từng nhìn thấy, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Nhưng cũng không ngăn được khẩn trương trong lòng, trong lòng bàn tay toát mồ hôi. Tuy âm thầm mắng thế, nhưng khi hắn nhìn thẳng mình, sâu trong đáy lòng liền mơ hồ xuất hiện vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên. Có thể thấy được ta cũng là mỹ nữ nhé. Nếu không nơi nào có thể làm cho người nhìn thấy nhiều mỹ nữ, ngay cả tuyệt thế mỹ nữ Lý Ngọc Tuyết đều không thuận mắt, nhìn ngây như thế?
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển mới vừa còn khẩn trương vừa có dáng vẻ ngượng ngùng, có cảm giác như trút được gánh nặng, trong lòng cũng ngọt ngào hưng phấn ấm áp dễ chịu .
Bạch Thế Niên giúp Ôn Uyển gỡ mũ ngọc xuống, lại gỡ hoa nhung trên đầu xuống, phu nhân đón dâu nói hôm nay hỉ thần ở tại cửa sổ, hắn liền cắm hoa nhung ở trên cửa.
Sau đó, giống như trình tự lần trước. Đi đến bên cạnh Ôn Uyển, trong lòng thầm nói mặc dù lần trước gấp gáp một chút nên có lễ nghi không thể thiếu như lần trước.
Lúc sau mọi người trong phòng tân hôn đều đi ra ngoài. Chỉ còn lại hỉ nương cùng Hạ Dao và đám người Hạ Ảnh. Hỉ nương phân phó nói: “Mời tân lang tân nương dùng ít đồ, sau đó còn uống rượu hợp cẩn.” Ăn xong lại uống rượu, hỉ nương hoan hô tiếng kêu”Làm lễ hợp cẩn!”
Rượu hợp cẩn chính là cô dâu chú rể cùng uống rượu giao bôi. Dùng sợi tơ màu đỏ buộc xung quanh bốn phía chén đựng rượu, chén rượu trong veo. So với bọn hắn uống rượu giao bôi lần trước qua loa thì khá hơn nhiều.
Ôn Uyển bưng chén rượu, nhớ tới tình trạng lần trước hai người cũng uống rượu giao bôi. Bạch Thế Niên cười khẽ nói: “Rượu tương đối mạnh, nàng uống từ từ.” Ôn Uyển nhìn hắn một cái, cái miệng nhỏ nhấp hai cái liền uống xong.
Uống xong rượu hợp cẩn, nghi thức thành thân cũng chỉ còn lại một việc, tân lang mời rượu cho bạn bè bằng hữu. Có điều tân nương ở nơi này cũng hết chuyện rồi. Những thứ như nháo tân phòng cũng chỉ coi như lướt qua, không dám náo thật. Lôi kéo Bạch Thế Niên đi ra ngoài, sợ hắn nán lại ở hỉ phòng không ra. Bạch thế Niên vung tay lên, để cho mọi người đi ra ngoài trước, hắn nói với vợ mình hai câu rồi sẽ đi ra.
Hỉ nương cười nhẹ nhàng nói chúc mừng, Hạ Dao liền thưởng hồng bao lớn cho bà. Hỉ nương ra cửa liền cười lui xuống. Hạ Dao thấy ánh mắt Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển không chớp, liền đưa mắt liếc Hạ Ảnh một cái, Hạ Dao vung tay lên cho tất cả mọi người đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Đèn trong phòng toàn bộ đều một màu Lưu Ly Minh giác, đều thêu hoa văn sông núi, cùng với ánh nến đỏ chập chờn, che ở trước mặt.
Ôn Uyển ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau. Vốn có chút tức giận, hại mình bị hai lần đau khổ. Tên khốn kiếp này. Nhưng nhìn thấy Bạch Thế Niên, đầu óc thoáng một chút thành trống rỗng rồi, trong lòng khẩn trương một chút bây giờ thành vô biên vô hạn rồi.
Bạch Thế Niên thấy bộ dáng Ôn Uyển, cảm giác được nàng đang khẩn trương. Trên khóe miệng nhếch lên, có thể thấy được không phải một mình ta khẩn trương nhé. Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển: “Vợ, hôm nay nàng thật đẹp.”
Ôn Uyển lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng rất nhanh lại liếc một cái xem thường, hung hăng nói: “Thế nào, chẳng lẽ thường ngày rất khó coi?”
Bạch Thế Niên cười lên tiếng: “Đều xinh đẹp, ngày thường đều xinh đẹp. Nhưng hôm nay là đẹp nhất. Xinh đẹp đến ta cũng không dời được ánh mắt, đứng bất động không di chuyển được.”
Ôn Uyển nghe xong những lời này, trong nội tâm đắc chí đến thế nào thì không cần nói, đồng thời cũng ngọt giống như rót mật. Nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, hừ nói: “Miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết học của ai.” Cũng may trước đây hai người đã gặp gỡ mấy lần, nếu không lúc này sẽ không có gì để nói rồi.
Bạch Thế Niên cười ha hả nói: “Do bọn hắn thường xuyên nói ở trong quân doanh nên học theo hôm nay mới có chỗ dùng.”
Ôn Uyển nhếch miệng.
Bạch Thế Niên đang định hành động thì bên ngoài có thị nữ nói to: “Tướng quân, nên đi mời khách rồi.” Bạch Thế Niên còn chưa đồng ý thì đám người Bảo Bảo Cương đã ở bên ngoài gọi. Có lẽ đám người Hạ Dao vẫn ở ngoài nên không có ai dám làm càn. Nhưng mà vẫn một mực ở bên ngoài thúc giục, đoán chừng lo lắng tướng quân bọn họ cứ thế mà động phòng luôn.
Bạch Thế Niên kề sát mặt Ôn Uyển hôn một cái rồi nói: “Ta lập tức sẽ trở lại.”
Khuân mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển đỏ bừng bừng. Trông rất quyến rũ, thấy vậy Bạch Thế Niên không muốn đi ra ngoài tiếp khách mời nữa, chỉ muốn trực tiếp bổ nhào về phía Ôn Uyển.
Chờ sau khi tân lang đi ra ngoài, để lại một mình Ôn Uyển, Ôn Uyển nghĩ thật nhàm chán giống lần trước, nhưng so sánh với lần trước đã tốt hơn nhiều rồi. Ôn Uyển vốn định nhỏ giọng kêu hai tiếng, không ai có phản ứng bất đắc dĩ phải lớn giọng kêu một tiếng, khiến người bên ngoài đều nghe thấy được.
Hạ Dao che miệng đi tới hỏi Ôn Uyển đang làm cái gì.
Ôn Uyển oán trách, chẳng qua vừa rồi Ôn Uyển mới chỉ ăn một chút cho tượng trưng, cũng không phải ăn thật sự “Đói chết ta rồi, nhanh chuẩn bị cho ta một ít thức ăn tới đây. Cả ngày chưa ăn cái gì, hai lần thành thân không cần giảm cân cũng có thể gầy được.” Bây giờ không thừa dịp Bạch Thế Niên không có ở đây tranh thủ thời gian ăn cái gì đó, còn chờ tới khi nào.
Hạ Dao nghiêm mặt khiển trách”Quận chúa, không được nói điềm xấu như vậy.., ngàn vạn không thể nói ở hỉ phòng. Chẳng lẽ Quận chúa còn muốn thành thân lần thứ ba nữa.” .
Ôn Uyển vội vàng ngậm miệng lại. Vẫn là đừng tới, một lần cũng đủ hành hạ chết người rồi, lần nữa còn không phải giết người sao? Hơn nữa, nàng không muốn làm quả phụ, cũng không có ý định tái giá.
Ôn Uyển rất bất mãn nói “Nhanh chóng đi chuẩn bị một ít thức ăn đến. Thực đói, ỏ nơi này thành thân giống như là ngược đãi.” Hiện tại đã được ăn no bụng đấy, nếu ở lại đoán chừng sẽ… uh…không nên tưởng tượng nữa.
“Người chờ một lát, ta đã sai Hạ Ngữ đi làm rồi, một lát nữa sẽ đến. Ban đầu muốn cho người ăn một chút điểm tâm, nhưng điểm tâm lại không nóng.” Đang nói thì bên ngoài có người đi vào. Hạ Ngữ bưng một cái hộp, bên trong đựng khoai tây hầm thịt cách thủy thơm ngào ngạt . Ôn Uyển bằng tốc độ nhanh nhất ăn hơn phân nửa.
Hạ Dao thính tai, nghe được động tĩnh bên ngoài liến nói gấp”Mau mang đi, bên ngoài có người tới.”
Hạ Ngữ nghe xong, lập tức cầm hộp đi ra ngoài bằng cửa hông. Mặc dù Quận chúa không quan tâm điểm này, nhưng trên lưng đeo thanh danh tham ăn, hơn nữa lại ở đêm tân hôn, thì càng không dễ nghe.