Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 47: Động Phòng ( trung )




Ôn Uyển nhìn tám múi cơ ngực của Bạch Thế Niên, nàng đã nhìn thấy cách đây nhiều năm rồi. Ở đâu mà trong đêm tân hôn lại mê trai. Nàng làm như vậy là muốn để cho mình không còn khẩn trương nữa, nhưng Bạch Thế Niên cũng không quan tâm nàng có khẩn trương hay không khẩn trương, nữ nhân mình nhớ nhung nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng có thể danh chính ngôn thuận bổ nhào vào rồi. Lập tức không cần suy nghĩ gì liền trực tiếp bổ nhào vào.
Ôn Uyển dùng hai chân đá, đáng tiếc người nọ còn cơ trí hơn hồ ly, đã sớm kìm hãm chân của nàng rồi.
Một đôi tay vẫn luôn giữ chặt cái ót của nàng, thấy Ôn Uyển không phối hợp liền dùng kiểu hôn môi cướp đoạt.
Ôn Uyển nhìn kiểu bá đạo kia, liền tức giận cắn vài miếng, cào vài cái. Tên khốn này, bây giờ là lúc động phòng đêm tân hôn chứ không phải cưỡng bức, tên khốn này.
Hàm răng cắn đều có chút đau, tay cào dùng ít sức mà vẫn thấy rất đau, nhưng hắn thì không có một chút phản ứng nào. Nhận thấy người kia mặt không có chút thay đổi vẫn tiếp tục ở trên người mình cướp đoạt, Ôn Uyển cảm thấy vẫn là không nên ngược đãi bản thân mình. Cắn hắn làm răng của mình bị rụng đã là không có lợi rồi.
Thấy Ôn Uyển không phản kháng, động tác của Bạch Thế Niên cũng dịu dàng chậm chạp lại. Nụ hôn chuyển thành vừa nhẹ nhàng lại vừa nồng nhiệt. Bắt đấu từ trán, đi xuống hai đầu lông mày, cho đến bên tai, ngậm vành tai của nàng nhẹ nhàng cắn hai cái, kìm nén thân thể, nghiến răng đi xuống cổ của nàng “Thê tử, da của nàng thật đẹp .”
“Nói nhảm, ta hàng năm đều ngâm dược tắm, còn dùng sữa bò để ngâm, tắm cũng không là tắm không đấy, nói có thể mịn màng hơn trân châu cũng không quá. . . . . .” Ở giữa cổ liền bị từng dấu hôn nóng bỏng in xuống, tiếp theo. . . . . . , có chút ướt nhẹp , có chút ngứa. . . . . . , hô hấp không khỏi dồn dập. Nhưng vẫn chịu đựng như vậy, một âm thanh cũng không cho thoát ra ngoài. Thua người không thua trận mà.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cúi đầu, không nhìn mình, nhưng nhìn trên khuân mặt ngỏ nhắn trắng nõn mịn màng vẫn còn những mảng đỏ hồng như son phấn vẫn chưa biến mất, ngược lại còn nồng đậm hơn. Ha hả cười nói”Ta với nàng là vợ chồng, mỗi một chỗ da thịt trên người của nàng ta đều đã hôn qua, làm sao phải xấu hổ như vậy.”
Ôn Uyển vốn muốn mắng người bên trên hai câu, vì thói quen ra lệnh, nên luôn không nhịn được người khác phản bác mình. Xem ra đây không phải là một thói quen tốt. Ở trước mặt trượng phu không thể hung hãn quá như vậy. Nàng cũng không muốn làm một người đàn bà đanh đá, nàng muốn làm lão bà hiền lành. Dù cổ đại hay hiện đại, với tư cách thê tử đều muốn nam nhân của mình có thể diện, như vậy bọn họ mới có thể tự tin hơn.
Bạch Thế Niên cũng không quản Ôn Uyển kiểm điểm bản thân mình, vuốt làm da mềm mại bóng loáng nõn nà nhẵn nhụi như tơ lụa. Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra làm cho người ta say mê.
Bạch Thế Niên đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước đây hắn cũng từng nghe mấy huynh đệ trong quân doanh nói qua mấy chuyện phòng the này, nói trên người nữ nhân có một mùi thơm trên cơ thể là trời sinh, nam nhân chỉ cần chạm phải hay nếm qua rồi sẽ không nỡ rời đi, đụng vào nữ nhân khác cũng không có hứng thú. Trong lòng Bạch Thế Niên vui mừng khôn xiết. không nghĩ tới tiểu hồ ly chính là nữ nhân khó cầu nhất trong hàng vạn nữ nhân, giờ đã là nữ nhân của hắn. Bạch Thế Niên cảm thấy lần đầu tiên được ông trời hậu đãi hắn.
Ôn Uyển vẫn còn đang ảo não tại sao trên người mình không có mùi thơm. Thật ra mỗi ngày nàng tắm ngâm mình đều có thả thảo dược, quả thật như Hạ Dao nói, không chỉ có tác dụng dưỡng thân thể đẹp da, còn có thể hóa thành một mùi thơm chính mình không ngửi thấy nhưng nam nhân sẽ ngửi được mùi thơm đó. Chính Ôn Uyển cũng không ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt này, theo như lời Hạ Dao nói, chỉ có nam nhân mới có thể cảm nhận được .
Bạch Thế Niên kiềm chế tâm trạng nôn nóng của bản thân, lại để bản thân mình dần dần chậm lại. Bắt đầu hôn lộn xộn từ cái trán nhỏ xuống dưới, đôi bàn tay to cũng không ngừng xoa nắn, bắt đầu vuốt ve từng tấc da thịt rời rạc ở mọi nơi.
Ôn Uyển cảm thấy toàn thân tê tê dại dại, toàn bộ cả người đều cong lên. Trong thân thể được kích thích lên một loại khát khao và hư không không thể ức chế nỗi. Dù sao cũng là trượng phu của mình, nên viên phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần phải õng ẹo làm gì. Vì vậy ngẩng đầu lên chủ động hôn nam nhân trước mặt, đôi tay trắng như ngọc đặt lên người Bạch Thế Niên nhẹ nhàng ôn nhu như đầm nước xuân lướt nhẹ trên lồng ngực rắn chắc vững chãi của nam nhân.
Bởi vì cử động của Ôn Uyển, lúc này toàn thân Bạch Thế Niên bắt đầu run rẩy không thôi, vốn còn muốn từ từ, lần này bị kích thích làm cho dục vọng trong người vọt lên kêu gào, huyết dịch toàn thân liền ngưng tụ lại một chỗ khiến cho chỗ đó trướng đau không ngừng run rẩy.
Nhưng thấy Ôn Uyển chưa cử động, đành phải nhẫn nại nhấm nháp xương quai xanh non mịn, từ từ trượt xuống dưới. Chiếc yếm đỏ thêu cát tường như ý uyên ương nghịch nước của Ôn Uyển, không biết sao lại lặng lẽ rơi xuống. Bạch thế Niên dùng sức cắn đỉnh điểm đỏ thẫm rồi hấp mút nó.
” Aaaa. . . . . .” Ôn Uyển cảm thấy trước ngực khi thì man mát, khi thì nóng hổi, lúc lại đau nhức, một cảm giác tê dại dùng tốc độ nhanh như điện chạy dọc từ lòng bàn chân lan tỏa ra khắp toàn thân, Ôn Uyển nhịn không được run lên mấy cái.
Bạch Thế Niên lập tức cởi chiếc quần lót còn sót lại trên người ra. Bây giờ hai người đều trần truồng giống nhau, không còn bất cứ ngăn cách gì nữa. Kìm hãm kêu gào ở đáy lòng, lẩm bẩm: “Yêu tinh, thật sự là một yêu tinh.”
Di chuyển một lúc, Bạch Thế Niên nhìn xuống mỹ nhân dịu dàng động lòng người đang nằm bên dưới. Nhìn một chút, đôi tay tìm tòi xuống dưới, phía dưới đã sớm ướt át, nhẹ nhàng tách đôi chân ngọc ra, cố gắng tiến về phía trước.
“A. . . . . .” Ôn Uyển không nhịn được kêu lên thảm thiết. Tất cả tê dại, bủn rủn, mọi loại cảm giác lúc này đều đã biến mất. Chỉ có đau nhức chiếm cứ thần kinh của nàng. Trên trán Ôn Uyển mồ hôi ứa ra, chuyện gì xảy ra, làm sao lại đau như vậy? Bạch Thế Niên nghe thấy tiếng kêu này, liền dừng lại, muốn rút ra.
“Đừng cử động, đau lắm.” Ôn Uyển kêu ra tiếng , ngăn cản động tác tiếp tục của người nào đó. Nàng nhô nửa người lên, hai tay mười ngón tay thật chặc nắm chặt bờ vai của hắn,
Bạch Thế Niên đụng phải chuyện như thế, hắn cũng vừa trướng vừa đau thế nhưng lại cứng ngắc ở đây, không dám cử động. Một khuân mặt tuấn tú bị trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên. Qua một lúc lâu liền nhẹ giọng dụ dỗ “Lần đầu tiên ai cũng như vậy, nhẫn nại một chút là tốt rồi.”
Nàng cũng muốn nhẫn a, nhưng mà phía dưới thật sự đau đớn vô cùng, thật sự rất đau nha! ! Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển vặn vẹo đau đớn khó nhịn, bộ dạng như sắp khóc, cũng rất đau lòng. Vội vàng lui ra ngoài. Động tác chậm lại, cúi người xuống tiếp tục hôn môi.
Ôn Uyển cũng biết sớm muộn gì cũng phải một lần như vậy, cố gắng thả lỏng tâm trạng của mình, tranh thủ một bước đúng chỗ. Nhìn bộ dạng nhẫn lại của người kia, Bạch thế Niên không khỏi cười nói”Đừng sợ, hết đau là tốt rồi. Cứ như vậy xuống. Kiên nhẫn một chút.”
Ôn Uyển phỉ nhổ không dứt, đúng là cao thủ trên giường, ngựa giống. Sáu năm nay nàng không biết, nhưng trước khi thành thân với nàng, tuyệt đối có không ít nữ nhân. Nếu không, kỹ thuật sẽ không thành thạo như vậy.
Thử mấy lần, cũng vì Ôn Uyển đau đến nỗi trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi như trân châu. Cảm thấy hạ thân đau đớn, Ôn Uyển buồn bực, thế này là làm sao? Thân thể này, sao dễ đau đớn như thế.
Thế Niên nhìn người bên dưới như đang đi vào cõi thần tiên, có chút thất bại. Nữ nhân này, thật không biết nói cái gì cho phải. Nhưng hắn biết, nếu tân hôn mà lưu lại hồi ức không tốt thì cả đời đều phải tiếc nuối. Nhẫn nại tâm trạng tiếp tục chiến đấu từ đầu.
Ôn Uyển cũng muốn ở đêm tân hôn lưu lại một ấn tượng tốt đẹp. Cho nên cố gắng phối hợp. Mới vừa rồi bởi vì muốn giả bộ dáng vẻ thẹn thùng. Phải biết rằng, nương tử đêm tân hôn phải giữ được dáng vẻ hoàng hoa khuê nữ , không hề quen thuộc chuyện phòng the. Mặc dù Ôn Uyển vô cùng nhạy cảm, nhưng hiện tại đã dưỡng thành tính cách như thế này, cho rằng cẩn thận sẽ không có sai lầm. Nam nhân ở phương diện này vô cùng hẹp hòi. Vì vậy nên vẫn giả dạng làm bộ dạng sợ hãi thẹn thùng. Lần này cảm nhận ở hạ thân có vật không ngừng trượt chuyển động. Thằng nhỏ kia dường như có vấn đề. Lập tức cúi đầu nhìn, rồi thất thanh kêu lên: “Chàng, cái đó của chàng làm sao lại lớn như vậy. . . . . .” Vừa nói xong, liền quýnh 囧. Bỗng chốc bị bại lộ. Phiền toái lớn rồi, đoán chừng người nam nhân này muốn nổi lên hung dữ.
Bạch Thế Niên nghe xong lời này, liền đen mặt: “Nàng. . . . . .” Chẳng lẽ nàng còn nhìn người khác. Nghĩ đến cái vấn đề này vấn đề, máu toàn thân của Bạch Thế Niên đều dồn lên đỉnh đầu.
Ôn Uyển co rụt đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Kia, ma ma cho ta một quyển sách, ta nghe ma ma nói đêm tân hôn sẽ rất đau. Cho nên, rất cẩn thận học hỏi. Mấy thử ở bên cũng chưa bằng một nửa của chàng” Lời này cũng không có nói láo, đông cung đồ kia còn chôn ở rương nhỏ phía dưới đây! Rương nhỏ hôm nay đang đặt ở trong phòng.
Trên mặt Ôn Uyển giả dạng thẹn thùng nhưng trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, nàng hiện tại là một người chưa từng trải qua thế sự. Làm sao chịu được ‘thằng nhỏ’ của người này lớn như vậy, Ôn Uyển có chút lo lắng. Ở lại nhất định phải chịu đau khổ, nhưng nhìn bộ dáng kia của Bạch Thế Niên, một ý niệm trong đầu rất nhanh liền dần hiện ra , vội vàng nói sang chuyện khác: “Chàng không phải nói, trước kia chàng chưa từng có nữ nhân sao, làm sao lại quen thuộc và kỹ thuật lão luyện như vậy. Ta cái gì cũng đều không hiểu.” Nếu là lần đầu tiên, nơi nào sẽ quen thuộc như vậy. Tên khốn kiếp này, lại dám gạt nàng. Ôn Uyển lườm Bạch Thế Niên một cái.
Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển nói là qua bức tranh, trong lòng thoải mái hơn một chút. Không hề nghĩ rằng, Ôn Uyển phản ứng nhanh như vậy, một chút liền đã hỏi tới vấn đề chính. Bạch Thế Niên không ngờ Ôn Uyển còn có thể đặt câu hỏi như thế này, ngược lại cũng muốn không phải trả lời nói: “Cũng nhìn từ trong sách. Nàng nhịn một chút, hết đau rồi sẽ tốt thôi.”
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng, có quỷ mới tin. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu cái này. Hiện tại chỉ muốn làm nhanh lên một chút cho xong. Dù sao tiến cũng bị một đao mà lui cũng bị một đao, không bằng giải quyết sớm một chút, như vậy cũng không phải là chuyện này”Chàng nhanh lên một chút, đừng quan tâm tới ta. Dù sao sớm muộn cũng chịu một lần. Còn không bằng cho thống khoái. Nếu quan tâm ta, thì hôm nay cũng đừng làm chuyện này.”
Bạch Thế Niên nhìn nàng, im lặng. Có tân nương thống khoái như vậy, rất đả kích tự tôn của nam nhân. Bạch Thế Niên cũng không muốn để cho Ôn Uyển trải qua một đêm tân hôn, vẫn kiên nhẫn tiếp tục triền miên. Ôn Uyển có chút không kiên nhẫn, chạm vào còn rất đau, nơi nào còn có tâm tình tiếp tục: “Dù sao đều có một lần như vậy, chàng. . . . . .”
Ôn Uyển còn chưa nói xong, Bạch Thế Niên thừa dịp nàng đang phân tâm, cho nên sử dụng tư thế oai hùng như trên chiến trường, tiến về phía trước cố gắng đỡ lấy. Như nguyện vọng của Ôn Uyển, cho nàng một cái thật thống khoái.
“A. . . . . .” một tiếng hét thảm. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng đau như muốn xé rách người ra thành từng mảnh nhỏ, Ôn Uyển vì quá đau nên kêu thảm thiết lin, Ôn Uyển bắt đầu giẫy dụa lui về sau, cố gắng né ra. Bạch Thế Niên vẫn cố gắng kiềm chế nàng, không để cho Ôn Uyển lui về sau.
Bạch Thế Niên nhìn chỗ kết hợp của hai người, nghĩ tới lời nói của đám người trong quân doanh kia nói chỗ đó là động tiên. Bỗng chốc kiềm chế Ôn Uyển đang lộn xộn, dùng sức đưa vật nóng hổi bị trướng đến đau đớn xâm nhập đi vào toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.