Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 48: Động Phòng ( hạ )




Bạch thế Niên đi vào sâu, phát hiện bên trong quả thật giống như lời của những người lão luyện nói, bên trong là một cái động Thiên phúc địa, bên trong vừa nóng vừa mềm mà lại siết khá chặt, giữ lấy hắn, mút lấy hắn, còn cho hắn tự do di chuyển khiến cho cả người thoải mái đến phiêu lên. Nhiệt huyết Bạch Thế Niên dâng trào, chuẩn bị mạnh mẽ đâm tới.
Ôn Uyển đau đến thiếu chút nữa ngất đi. Đôi tay không tự chủ được lực bấm mạnh lên trên người Bạch Thế Niên, xuất hiện mười vết cào móng tay thật sâu. Ôn Uyển nổi giận mắng: “Chàng là tên khốn khiếp, chàng muốn làm ta đau chết à. Mau buông ta ra. Chàng không bằng đồ cầm thú.”
Bạch Thế Niên cười châm chọc nói ” ha hả, không hổ là vợ ta, lực đạo không tồi.” Sức lực của Ôn Uyển từ đầu tới cuối không coi là gì so với hắn. Ngược lại càng khơi dậy dục vọng muốn chinh phục của hắn.
Ôn Uyển đâu có tâm tư trêu chọc cùng hắn. Từ nơi bị xé rách bị đau đớn, giờ đây toàn thân khắp nơi cũng đều bị đau đớn. Đời trước chẳng qua bị đau như vậy là xong rồi, không có đau đến lợi hại như thế này. Tên khốn kiếp này, khốn kiếp, ‘thằng nhỏ’ to như vậy cũng không biết từ từ, muốn đau chết nàng, đã nghĩ qua hàng vạn chiều hướng khác nhau cũng không nghĩ tới cái này. Ôn Uyển cảm giác mình đã tính sai.
Bạch Thế Niên nhịn không được, cứ bất động như vậy làm cho hắn rất khó chịu. Hắn đã nghĩ muốn làm chủ, muốn được nhiều hơn nữa. Vì vậy hắn bắt đầu tiếp tục di chuyển .
Ôn Uyển cũng cảm nhận được, chỉ cần Bạch Thế Niên vừa động đến chỗ nào thì nàng liền đau đến muốn chết. Mấy động tác của Bạch Thế Niên, nàng đau đến lỗi trên trán đều toát mồ hôi. Liều mạng kêu Bạch Thế Niên buông ra. Bạch Thế Niên không nỡ buông ra, Ôn Uyển nảy sinh độc ác nói: “Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi nghĩ đau chết ta phải không? Nếu ngươi không buông ta ra, ngày mai ta sẽ trở lại phủ Quận chúa. Cho đến khi ngươi đi biên quan cũng đừng mong có thể nhìn thấy ta.”
Chiêu này nói với Bạch Thế Niên rất có hiệu quả . Hắn không còn cử động nữa nhưng cũng không đi ra ngoài. Bắt đầu ôm Ôn Uyển , dán mặt vào mặt Ôn Uyển. Cảm thấy yêu thích da thịt Ôn Uyển vừa mềm, vừa trắng noãn nhẵn nhụi. Một đôi tay không ngừng vuốt ve trên người Ôn Uyển. Dỗ dành Ôn Uyển.
Lúc này Ôn Uyển thất sự đau nhức đến nỗi muốn giết chết Bạch Thế Niên cho xong. Nàng không rõ, chẳng qua chỉ là một đêm tân hôn, làm sao lại khiến cho người ta muốn chết chứ? Dù sao thì nàng cũng đã có kinh nghiệm một lần yêu đương. Những thứ khác cũng không nói làm gì. Sao đêm động phòng lại đau nhức khiến cho người ta muốn chết.
Trong lòng Ôn Uyển tràn đầy tức giận, nhưng mà lần này nàng không dám lộn xộn, bởi vì không chỉ nàng mà nhất định Bạch Thế Niên cũng rất đau. Nàng vừa cử động toàn thân liền đau nhức. Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên luyến tiếc, còn muốn cử động lần nữa. Thật lo lắng cái tên vô liêm sỉ khốn khiếp Bạch Thế Niên lại nổi lên tính thú, sau đó không để ý cảm nhận của nàng. Tự mình phát tiết thú tính. Ôn Uyển chỉ có thể luôn miệng la hét đau nhức quá. Đến cuối cùng, nước mắt đều tràn ra.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển đau nhức đến đau khổ, chỉ có thể bất đắc dĩ lui đi ra ngoài. Vật kia ở hạ thân của hắn vẫn còn ngẩng đầu ưỡn ngực dựng thẳng lên. Trướng đến hắn cũng muốn nỗ tung. Dường như Bạch Thế Niên nhìn ra ý tưởng của nàng, hôn một cái nói “Không cần sợ, lần đầu tiên đều đau như vậy. Chờ quen, là tốt rồi.”
Trong lòng Ôn Uyển căm hận, cho rằng mình là đứa bé lên ba sao? Cái gì mà lần đầu tiên đều đau nhức như vậy. Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu cái này, không được nhiều lời. Nếu trên giường không hòa hợp thì vợ chồng cũng khó có thể hạnh phúc được. Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Thật sự rất đau. Đừng làm nữa.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển ngượng ngùng vô cùng nhìn mình, đặc biệt là hai mắt mở to lấp lánh nhìn mình. Khiến cho trái tim Bạch Thế Niên nhảy thình thịch dồn dập. Hận không được một hơi nuốt trọn người phía dưới: “Được, ta sẽ thật cẩn thận. Đừng sợ.”
Bạch Thế Niên cẩn thận mà ôn nhu để cho Ôn Uyển buông lỏng, kìm hãm dục vọng mạnh mẽ của bản thân mình. Ôn Uyển thấy, trong lòng có cảm động, nhưng thân thể đau đớn lại làm cho nàng chùn bước. Nhìn vật nhỏ của Bạch Thế Niên ngẩng cao, lập tức di chuyển đầu vùi vào lồng ngực Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên thấy dáng vẻ này của Ôn Uyển, trong lòng than thở. Chẳng lẽ đêm động phòng cứ trôi qua như vậy. Cuối cùng Ôn Uyển liều chết cũng không muốn hợp tác, không còn cách nào khác, đặt tay Ôn Uyển lên chỗ đang ngóc đầu lên.
Ôn Uyển vốn cúi đầu suy nghĩ tới chuyện bắt đầu đều như vậy, từ từ thích ứng là được, không cử động. Vốn định thuận theo Bạch Thế Niên. Nhưng Bạch Thế Niên động tác lão luyện khơi gợi dục vọng của nàng khiến Ôn Uyển không vui. Động tác thành thạo như vậy, khẳng định tên khốn kiếp này trước đây nhất định có không ít nữ nhân. Vô liêm sỉ khốn kiếp, vẫn còn ở đây giả trang chung tình với nàng. Còn nói chỉ có một mình nàng, không có nữ nhân khác. Ôn Uyển rất tức giận, nhưng vẫn lý trí khắc chế tức giận của nàng. Cố gắng làm cho mình suy nghĩ theo phương diện tốt nhất. Có lẽ theo lời hắn nói đúng trong lòng chỉ có một nữ nhân là nàng. Ôn Uyển cố gắng làm cho mình không nên nghĩ không tốt như vậy. Dù sao mọi thứ đều đã qua, sau này không cho có là được. Nhưng mà đừng có hy vọng rằng nàng sẽ thuận theo ý của hắn nữa. Nàng muốn rút về nhưng lại bị Bạch Thế Niên nắm chặt quá rồi,
Tay Ôn Uyển sắp mỏi đến đứt ra, Bạch Thế Niên cuối cùng cũng cho phóng thích ra ngoài, phát ra từng tiếng gầm nhẹ thoải mái.
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển, thấy mặt Ôn Uyển đỏ đến độ muốn chảy ra máu , liền vui tươi hớn hở nói: “Đây cũng là chiêu thức ở bên trong cung đồ, nàng nhìn có thấy qua chưa.”
Ôn Uyển nhỏ giọng nói ừ một tiếng: “Ma ma nói ta không cho chàng có thông phòng, sau này đến nguyệt sự hoặc mang thai thì ta không thể cùng phòng với chàng. Đến lúc đó chàng sẽ len lén tìm nữ nhân khác. Cho nên ta liền nghiêm túc xem cung đồ kia, muốn học nhiều hơn một ít.” Vậy cũng là gián tiếp nói cho Bạch Thế Niên, mình lần này tương đối quen thuộc. Lý luận rất quen thuộc.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển đố kị thật là bội phục sát đất. Cũng không muốn truy cứu Ôn Uyển việc này nữa. Muốn ôm Ôn Uyển đi tắm rửa.
Ôn Uyển còn chưa đi tắm rửa, nhưng có thể tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện gì lúc tắm rửa. Nhất định sẽ có một cuộc tắm uyên ương. Ôn Uyển nghĩ đến đề tài vừa rồi trong lòng cũng không thoải mái, không muốn tắm uyên ương nên liều chết không đi: “Để cho bọn họ múc nước, lau người một chút là được.”
Bạch Thế Niên nghe cũng không phản bác lại lời của Ôn Uyển…, kêu lớn một câu “Người tới, múc nước đến . . . . . .”
Ôn Uyển nghe thấy tiếng bước chân thì dùng chăn phủ lên mình. Nhìn Bạch Thế Niên một thân trần chụi , hiện tại người cũng thuộc về mình , không thể để cho người khác nhìn thấy, liền cầm chăn cùng nhau phủ lên, cánh tay cũng không quên đắp kín.
Bạch Thế Niên nhìn động tác của Ôn Uyển, mấp máy miệng. Không dám cười lớn ra ngoài, sợ bật cười lại khiến cho sắc mặt Ôn Uyển khó coi. Vợ hắn, không nên gọi vạc dấm mà hẳn phải gọi biển dấm rồi. Nhưng hắn thích.
Hạ Dao và Hạ Ảnh bưng nước vào, để khăn lông xuống, liền đi ra ngoài. Bạch Thế Niên ngạc nhiên” Nha đầu này của nàng, làm sao không hầu hạ nàng.”
Ôn Uyển bỉu môi”Ta không thích người thân cận hầu hạ. Sau này ở phòng ngủ, ta không có ở đây, chuyện vệ sinh cá nhân chàng phải tự làm. Còn có, sau này trừ ta không cho nữ nhân khác đụng thân thể của chàng. Không đúng, nhìn thân thể chàng cũng không được.”
Bạch thế Niên ha hả cười nói: “Nàng thật đúng là bình dấm, cẩn thận hun mình xỉu” Thật ra thì Ôn Uyển như vậy, Bạch Thế Niên thật lòng rất thích. Điều này chứng minh trong lòng Ôn Uyển có hắn! Xoay người lấy khăn lông, vắt khô chuẩn bị lau cho Ôn Uyển.
Mặt Ôn Uyển đỏ hồng , nhất quyết không đồng ý nói: “Ta tự lau, chàng đi phòng tắm rửa đi!”
Bạch Thế Niên rửa tay, một tay vén chăn lên: “Có cái gì mà xấu hổ như vậy. Đều là vợ chồng. Không phải năm ấy ta còn rửa cho nàng rồi sao?”
Ôn Uyển lầm bầm một câu, rõ ràng là lời mắng người. Nhưng Bạch Thế Niên không nghe thấy, hắn cũng thức thời không có hỏi. Ôn Uyển đã thành thói quen cao cao tại thượng, không cho phép người khác ngỗ nghịch với nàng. Có thể hàng phục mình như vậy, đã rất hiếm có rồi.
Ôn Uyển không muốn để cho Bạch Thế Niên giúp nàng lau người, cảm giác là lạ . Nên bảo Bạch thế Niên đi phòng tắm còn mình ở trong phòng lau người.
Bạch thế Niên không đồng ý, nhưng Ôn Uyển rất bướng bỉnh. Cuối cùng vẫn là Bạch Thế Niên thối lui đi phòng tắm. Ôn Uyển lau hết sau lưng, mặc cái yếm và quần lót vào. Chuẩn bị những thứ này xong, Ôn Uyển lấy thuốc từ dưới gối. Đây là Ôn Uyển cố ý chuẩn bị, quả nhiên phía dưới có chút sưng đỏ. Khụ, thân thể này mảnh mai quá rồi. Cũng không biết, bôi thuốc xong sáng sớm ngày mai đứng lên còn bị không đau không?
Mắt Ôn Uyển vừa híp mắt lại, một nguồn nhiệt vật liền nhét vào . Còn cảm nhận được một trận nóng rực truyền đến, Ôn Uyển còn chưa nói gì thì cả người đều bị nguồn nhiệt ôm ở trong lòng.
Ôn Uyển cảm thụ được một đôi bàn tay to không an phận sờ xung quanh. Lười mắng chửi người, chẳng qua là nhắm mắt lại nói: “Hôm nay bị hành hạ một ngày, ta không còn sức lực nữa. Ngủ đi!”
Nhưng đôi tay kia vẫn không có ngừng nghỉ.
Ôn Uyển thấy nói xong cũng vô dụng, nàng cũng biết nam nhân là loại động vật trong những lúc như này đều không nói đạo lý, cách xa hắn một chút thì tốt hơn. Dịch vào bên trong tường. Giống như con mèo cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt, kiên quyết không để cho nhích tới gần: “Vừa rồi còn cảm thấy chàng tỉ mỉ, mà cảm động trong lòng. Nhưng bây giờ nhìn ta như vậy, lại không biết có chừng mực. Xem ra là ta cảm động quá sớm.”
Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng ủy khuất và ảo não Ôn Uyển ngươi cô phụ tín nhiệm của ta liền, bật cười. Nữ nhân này qua thật nói trúng đến ý nghĩ của hắn “Mới vừa rồi ta nhịn không được. Ta xem bộ dáng nàng hẳn là sợ lạnh, ta ôm nàng ngủ sẽ hết lạnh. Nàng yên tâm, ta nói được làm được.”
Ôn Uyển nhìn bộ dáng chân thành của hắn, nghĩ tới lúc trước hắn đúng là nói được là làm được, trong lòng quả thật liền hướng lò sưởi thiên nhiên nhích lại. Ỡm ờ để hắn kéo.
“Thật ấm áp.” Ôn Uyển ôm cái lò sưởi lớn ngủ, cảm giác đặc biệt thư sướng.
Bạch Thế Niên đang muốn tiếp tục quấn quanh lấy Ôn Uyển, tuy nhiên hắn nhìn thấy chiếc khăn hỉ không biết làm sao rơi xuống mép giường bên cạnh hắn. Mở to hai mắt, nhìn kĩ khăn hỉ đặt ở trong tay. Sửng sốt thật lâu, sắc mặt liền thay đổi. Ánh mắt Ôn Uyển lúc này đã híp mắt lại, nhìn không thấy trong mắt Bạch Thế Niên rất phức tạp. Bạch Thế Niên nắm khăn hỉ trong tay một lúc lâu đều không có động.
Ôn Uyển bởi vì Bạch Thế Niên ngồi ngoài không vào chăn, mà bây giờ là trung tuần tháng mười một, nàng rất lạnh. Ôn Uyển cuốn chăn, ngửa đầu đẩy Bạch Thế Niên: “Chàng làm gì vậy, lạnh.” Tầm mắt Ôn Uyển bị che chắn, không thấy được tay phải Bạch Thế Niên cầm khăn hỉ.
Bạch Thế Niên đặt khăn hỉ trong tay xuống phía dưới chăn, nhìn về phía Ôn Uyển đang ngửa đầu nhìn hắn, lập tức hồi phục tinh thần trở lại. Lúc Ôn Uyển nhìn về phía Bạch Thế Niên, cái gì cũng không thấy. Bạch Thế Niên ừ với Ôn Uyển…, rồi nằm xuống. .
Tư thế ngủ của Ôn Uyển không được tốt, nhưng Bạch Thế Niên là một nguồn nhiệt, nàng đã nghĩ ôm, đáng tiếc người Bạch Thế Niên quá lớn, nàng chỉ có thể tìm kiếm một vị trí thích hợp, làm cho mình hơn thư thái một chút”Bạch Thế Niên, có chàng ở đây, ta không cần túi chườm nóng nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.