Bạch Thế Niên không biết tính toán của Ôn Uyển. Thời điểm sổ con trở
lại đến trên tay hắn, đã là một tháng sau. Nhìn Hoàng Đế phê chuẩn đồng ý cho hắn trở lại kinh thành, Bạch Thế Niên thở phào nhẹ nhõm. Bất kể
tương lai như thế nào, hắn nhất định phải đi gặp Ôn Uyển. Chính miệng
nghe được Ôn Uyển không cần hắn, hắn sẽ bỏ cuộc. Cũng vẽ lên vòng tròn
kết thúc cho sáu năm đợi chờ của mình.
Thật ra thì, điều kiện Ôn Uyển nhìn như rất bình thường. Nhưng ở
trong quân chọn lựa ra người phù hợp với điều kiện Ôn Uyển, cũng là đồ
vật quý hiếm. Bởi vì trong quân có thể ngũ phẩm trở lên, ba mươi trở
xuống, căn bản đã thành hôn rồi. Không thành hôn thì bởi vì nhiều cái
nguyên nhân, cũng chọn lựa không được.
Cho nên, trong hai mươi vạn nhân lực biên quan, cũng chỉ chọn lựa
được mười người ra ngoài. Bạch Thế Niên chuẩn bị theo mười người này
cùng nhau trở về.
Thích Lệ Nương biết được liền nói với Bạch Thế Niên, muốn cùng hắn
trở về tế tổ. Đầu óc của Bạch Thế Niên nghĩ đến Thanh Nhi. Nếu đặt Thích Lệ Nương ở biên quan thì còn có thể giải thích hai câu. Nhưng mang về
mà bị Ôn Uyển biết được. Vốn có thể có ba phần hi vọng cũng bị ngâm nước nóng luôn. Bởi vì thời gian gấp rút, hơn nữa hắn còn phải chọn lựa ra
mười người trở về. Mười người này phải ở trong thời gian quy định về đến kinh thành. Cho nên, không thể mang theo Thích Lệ Nương quá vướng víu.
Thích Lệ Nương đối với Bạch Thế Niên không có cách nào khác. Chỉ có
thể cầu cha nương nàng. Thích Tuyền cũng không thể ra lệnh cho Bạch thế
Niên nên chỉ mờ mịt nói ra mấy câu, Bạch Thế Niên không mềm không cứng
không đáp ứng. Ở cổ đại, thiếp thất không được vào gia phả, cũng không
thể tham gia tế tự. Dù Thích Lệ Nương có trở về cũng vô dụng.
Thích Tuyền đối với Bạch Thế Niên trở lại kinh thành dâng hương cho
trưởng bối, cũng không có cảm xúc gì. Cái này rất bình thường, nhưng là
Thích phu nhân lại cảm giác có cái gì không đúng. Bình thường độ nhạy
cảm của nữ nhân vẫn tương đối cao. Cảm giác, cảm thấy Bạch Thế Niên lần
này trở về sẽ không phải là chuyện tốt. Nhưng dù bà muốn ngăn cản cũng
ngăn cản không được. Sau này sự thật đã chứng minh, trực giác của bà vô
cùng chuẩn.
Dựa theo thời gian dự định, mười người họ đúng giờ liền lên đường.
Danh sách so với người thì đã sớm trình diện trong kinh thành.
Ôn Uyển nhìn hai mươi người có tên trong danh sách được Hoàng Đế chọn lựa ra, như dự liệu của Ôn Uyển, trên danh sách không có tên nàng quen.
Ôn Uyển lập tức thu liễm tâm tư, lại cùng Hoàng Đế thảo luận một
chút. Lại nói ra thêm một vài yêu cầu như phẩm tính tốt, giữ mình trong
sạch…. Lần nói ra điều kiện này, ngược lại không ai cảm thấy quá đáng,
còn cho rằng rất bình thường. Không có quá khủng bố giống như lần trước. Hoàng Đế liên tiếp gật đầu. Đối với vấn đề này hắn rất có lòng tin,
nhất định có thể chọn lựa được.
Ánh mắt của Tôn công công sắp híp lại thành sợi chỉ rồi.
Mà lúc này còn có một chuyện xảy ra Ôn Uyển vẫn không biết. Một nam
nhân râu quai nón uống rượu ở trong tửu lâu. Khi cảm giác trên người say khướt, bèn gân cổ lên hô “Ha ha, ngươi không biết đâu, hôm đó ta ngủ
với một kỹ nữ, kỹ nữ kia biết ta sắp tới kinh thành, liền lớn tiếng cầu
tình với ta, nói nàng là tỷ tỷ của Hưng quốc Quận chúa, bảo ta mang tin
cho người nhà của nàng. Tỷ tỷ Hưng quốc Quận chúa làm gì có khả năng
luân lạc tới thanh lâu. Ngươi nói có buồn cười không? Nhưng mà có một
trận kích thích như vậy. Ta lập tức hùng phong đại chấn.”
Vừa lúc Huyên Quận Vương và Từ Trọng Nhiên ở chỗ này uống rượu đàm
luận, nghe được tiếng nói này. Lập tức lạnh mặt. Phái hộ vệ xuống dưới
“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Thị vệ đi tới, mặt âm trầm hướng về phía nam tử râu quai nón kia hỏi.
“Là kỹ nữ kia nói. Chuyện này không liên quan đến ta.” Nam tử kia mới vừa nói hết lời, đã bị người ngồi cùng bàn che miệng cảnh cáo một phen. Mới vừa rồi hắn rượu lở mồm, cũng biết mình đã nói sai.
Nhưng may chỉ như thế, vẫn bị thị vệ mập đánh một trận, đánh cho da
tróc thịt bong “Chán sống sao? Hưng quốc Quận chúa là người mà ngươi có
thể dâm ô sao?” Bôi nhọ thanh danh Quận chúa bị đánh chết cũng không có
gì đáng tiếc. Thị vệ đem nam nhân rớt quai hàm kia đánh cho kêu cha gọi
mẹ.
Người đến tuần tra, hỏi là chuyện gì xảy ra. Sao khi biết rõ nam nhân này dám xuất khẩu cuồng ngôn tục tĩu mắng tôn quý Quận chúa, thì không
nói hai lời, lập tức đem người bắt bỏ vào nhà giam.
Từ Trọng Nhiên đã sớm biết lúc trước Ôn Uyển nói ra điều kiện như
vậy, là cố ý gây khó cho hắn. Hôm nay hắn cùng với thê tử cũng coi như
ân ân ái ái, thê tử mặc dù có chút ngây thơ, kiêu căng, nhưng rất ngưỡng mộ hắn. Khiến hắn cũng vui mừng. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn khó mà bình
tĩnh “Ôn Uyển Quận chúa, ta muốn xem một chút, ngươi rốt cuộc sẽ chọn
cái dạng nam nhân như thế nào?”
Không cam lòng không chỉ có Từ Trọng Nhiên, còn có Ngũ hoàng tử. Bọn
họ cũng muốn mở to ánh mắt xem một chút, đến tột cùng Ôn Uyển chọn người nào.
Nam tử kêu gào Trong tửu lâu, sau vẫn được thả ra. Là ca ca hắn hao
phí nhiều tiền bạc, lấy quan hệ mới đem hắn cứu được ra ngoài “Huynh đệ, kinh thành này là địa phương nào?. Ngươi cho rằng đây là địa phương nhỏ của nhà ngươi ở sao? Uống rượu vào phun phân bậy sao? May mắn vận khí
của ngươo tốt, Quận chúa có lòng rộng lượng, nhân từ, không đành lòng
lấy mạng ngươi (Ôn Uyển không biết chuyện này), không có thật
so đo với ngươi. Nếu đổi lại là người khác, ta đã trực tiếp đi nhặt xác
cho ngươi rồi. Còn có thể sẽ bị ngươi liên lụy nữa.”
Ca ca hắn oán giận một trận. Khiến người nam nhân kia bị làm cho sợ
đến mất nửa cái mạng, chuẩn bị hành lý nhanh chóng trở về quê nhà. Đây
không phải là địa phương cho người ngu đến.
Ở trong lúc dưỡng bệnh, có người tìm tới cửa nhà bọn hắn. Hỏi rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra, đem tình huống hỏi rõ ràng minh bạch. Người nọ bị làm cho sợ đến đổ đầy mồ hôi. Buổi tối hôm đó liền ngồi xe ngựa,
chạy về quê nhà. Sau đó mắc phải di chứng không bao giờ dám đi thanh lâu nữa. Trái lại cha mẹ của hắn nói hắn đi một chuyến đến kinh thành, cả
người tiến bộ không ít. Thê tử của hắn cũng rất vui mừng.
Thượng Đường nghe được xác thực là thật, mà không phải hồ ngôn loạn
ngữ. Lập tức giận đến cũng muốn té xỉu. Nếu thật sự là như thế, chuyện
này một khi lan truyền đi ra ngoài, tất cả bọn họ đều không được làm
người nữa rồi.
Ngày mùng một tháng tám hàng năm, Ôn Uyển sẽ đi Ngọc Tuyền tự dâng
hương. Những năm qua nàng đều kiên trì, gió mặc gió, mưa mặc mưa, năm
nay cũng không ngoại lệ. Nhưng bây giờ tư thế Ôn Uyển xuất hành quả thật tương đối phô trương. Xuất hành với quy mô không thua kém Hoàng Đế.
Dâng hương xong thì đi ra phía sau núi. Nhìn núi rừng phía sau nơi
này hơn mười năm qua mà không có gì thay đổi, nàng thông thả đi dạo
chung quanh. Chờ nghe lại được âm thanh róc rách của nước suối, nghĩ tới ngày đó người kia lớn tiếng kêu to tiểu hồ ly nhiều lần, Ôn Uyển liền
lộ ra nụ cười khó gặp. Mười ba năm như một ngày, thời gian trôi qua thực vui vẻ.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, Bạch tướng quân cũng là con gia đình huân quý, nếu năm đó người không có thoát đi, Bạch tướng quân kết duyên cùng người là rất phù hợp, nói không chừng hiện tại hài tử đã mấy tuổi
rồi. Cũng không cần Hoàng Thượng quan tâm như vậy. Khụ, không biết tại
sao Bạch tướng quân thoáng một chút đã dời tình biệt luyến, thích cái gì Khê thị. Nếu như Bạch tướng quân vẫn một mực ưa thích Quận chúa thì tốt rồi.”
Ôn Uyển vừa cười vừa nói “Khi đó ta mới sáu tuổi, làm gì mà suy nghĩ
những thứ kia, chạy trốn còn không kịp, ở đó mà vội vàng bắt hắn cưới
ta! Khi đó nhìn thấy loại thiếu niên này, làm gì mà muốn gả cho hắn.
Không biết còn tưởng rằng hắn sắc quỷ đầu thai rồi, ngay cả nữ hài tử
sáu tuổi cũng không buông tha, hôn nữ hài tử sáu tuổi mà cũng hăng hái
cho được.”
Hạ Ảnh hé miệng cười một tiếng “Quận chúa, người rõ ràng oan uổng
người ta. Ngày đó người ta lầm tưởng người là hồ ly tinh mà! Mặc dù
người người sợ hãi hồ ly tinh. Nhưng đối với nam nhân mà nói, họ rất
thích hồ ly tinh đấy. Gặp phải hồ ly tinh mà không chiếm chút ít tiện
nghi, vậy không phải là chịu thiệt sao?”
Trong đầu Ôn Uyển không tự chủ dần hiện ra cảnh tượng Bạch Thế Niên ở phía sau chạy đuổi theo nàng, rồi cười thầm. Hôm nay người này cũng sắp ba mươi tuổi rồi, không ngờ một trò đùa dai năm đó, còn có trận quỷ
thần khiến xui kia, duyên phận đúng làkỳ quái. Ôn Uyển cười nói “Lúc ấy
hắn cũng mười lăm mười sáu tuổi rồi, có thể thiên mã hành không (ngựa
thần lướt gió tung mây) mà còn cho rằng ta là hồ ly tinh, cũng đúng là
thú vị.”
Trong đầu Hạ Ảnh lóe lên ý nghĩ quái dị, nhưng mà rốt cuộc là cái gì
nàng lại nói không nên lời. Nhìn về hướng Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển chuyên
chú nhìn hoa hoa cỏ cỏ bên cạnh nên cũng dừng lại cái đề tài này. Hạ Ảnh không có nói nữa. Lần này trên danh sách không có Bạch Thế Niên, cũng
không có cái gì hay để nói cả.
Hạ Dao cầm đồ trở lại nhìn thấy hiện trường yên lặng. Ba người vừa đi cạnh nhau vừa thả lỏng tinh thần mà hiếm khi được gặp.
Ôn Uyển vừa đi vừa nghĩ, hi vọng lần này tất cả mưu tính sẽ thuận
lợi. Chờ thành hôn sinh một cục cưng xong, ngày ngày chơi đùa cùng hài
tử, đem hắn bồi dưỡng thành tài, cũng là một chuyện hạnh phúc. Ôn Uyển
lần này cố ý quên những thứ gian nan khổ cực còn ẩn náo kia.
Thời điểm Ôn Uyển trở về xe ngựa đã cố ý hỏi Hạ Dao, Bạch Thế Niên có thể trở về hay không? Hạ Dao nói không có nhận được tin tức, chắc có lẽ không trở lại.
Ôn Uyển sai Hạ Ảnh đi thăm dò, lần này tướng lãnh trở về bao gồm những người nào (trừ người Hoàng Đế chọn lựa, còn có một ít tướng sĩ về nhà thăm người thân).
Hạ Ảnh ngược lại thật tình đi thăm dò, nhưng lại không có được danh
sách. Bởi vì Bạch Thế Niên không có bên trong danh sách. Hạ Ảnh cũng
không tra được, Đông Thanh càng thêm cố gắng tra cũng không có tin tức
Bạch Thế Niên trở lại kinh thành. Ba mặt tin tức, toàn bộ đều bế tắc.
Ôn Uyển nghe được tin tức này thì nhìn Hạ Dao, nhìn lại Hạ Ảnh rồi nở nụ cười. Khiến trong lòng hai người đều thấp thỏm bất an, nhưng làm cho các nàng thấy kỳ quái chính là, Ôn Uyển không có tiếp tục hỏi. Mà tiếp
tục công việc đang làm. Thật giống như căn bản nàng không biết chuyện
này.
Vì để kịp thời gian quy định chạy trở về kinh thành. Đoàn người một
nắng hai sương chạy tốc độ như bay trở lại kinh thành. Bạch Thế Niên
nhìn mười người này, trong lòng bực bội vô cùng.
Hết lần này tới lần khác trong đó còn có một kẻ không đứng đắn, một
kẻ thì dính người. Đầu của Bạch Thế Niên sắp to thành hai cái. Sớm biết
như vậy thì không có về chung cùng đám người này. Nếu không phải dọc
theo đường đi mọi người chỉ muốn lên đường, thật sự sẽ làm cho người ta
tưởng nạn đói tràn tới.
Ôn Uyển đối với trận thế huyên náo lớn bên ngoài, phảng phất như
không biết nguyên nhân là bởi vì mình. Nhưng lúc thời điểm ngắm nhìn sao trên trời, Ôn Uyển mới có thể lộ bản tính đi ra ngoài.
Hạ Dao và Hạ Ảnh nhìn bóng lưng cô tịch lạnh lẽo của Ôn Uyển, tim đều có chút ê ẩm. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Quận chúa nói càng ngày
càng ít rồi. Có đôi khi, không có chuyện gì, Quận chúa cả ngày cũng
không mở miệng nói chuyện. Rất có khuynh hướng trở lại là người câm như
năm đó.
Hai người nhìn xem quyền thế càng nặng, Ôn Uyển càng cô tịch. Ban
ngày bận rộn còn tốt, buổi tối bộ dáng này của Quận chúa, ai nhìn thấy
cũng sẽ đau lòng. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Ôn Uyển thấy bộ dáng hai người liền phân phó: “Bảo phòng bếp làm thức ăn, ta muốn uống hai
chén.” Thân thể Ôn Uyển sau này càng khỏe lên, mỗi ngày nàng sẽ uống một hai chén rượu nho, sau đó tắm xong là đi ngủ. Ngẫu nhiên còn lầm bầm
một người uống rượu thật là buồn tẻ. Nghe được câu này, trong lòng hai x nha hoàn càng thêm không đành, nội tâm ê ẩm theo.
Đến tháng chín, Bạch Thế Niên cùng một nhóm người đó rốt cục cũng trở lại kinh thành. Bạch Thế Niên nhìn cửa thành quen thuộc, sáu năm rồi,
rốt cục hắn đã trở về. Không biết lần sau trở về sẽ là quang cảnh gì?
Bạch Thế Hoa đã sớm nhận được tin tức, mấy ngày nay phân phó người ở
cửa thành trông coi. Nhìn thấy Bạch Thế Niên người nọ vui mừng đi lên:
“Lục gia, Lục gia người rốt cục trở về rồi.”