Hai mươi người tập hợp ở kinh thành, sau khi được Hoàng Đế triệu kiến rồi.
Hoàng Đế đem phẩm cấp, tính tình, tướng mạo của những người này…, toàn bộ đều cho người điều tra cặn kẽ, sau đó dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển là tướng mạo không thể quá khó coi, ngũ quan phải đoan chính, tính tình phải hào sảng, không thể có cổ quái, xuất thân trong sạch, cuộc sống riêng sạch sẻ.
Về sau Hoàng Đế nhìn mấy người đó, cân nhắc đắn đo hơn nửa ngày, cuối cùng loại đi mười, còn dư lại mười người được chọn. Đem danh sách mười người này đưa cho Ôn Uyển xem.
Ôn Uyển nhìn danh sách liền cảm thấy thú vị.
Đứng đầu danh sách là Văn Dược.
Ôn Uyển xem xét cái tên này liền hỏi Hạ Dao: “Làm sao người này cũng có ở trên đây? Nguyên nhân gì?” Không có nguyên nhân thì Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không đem Văn Dược đặt vào danh sách. Lần trước nàng đã tỏ rõ thái độ không có hứng thú đối với người này rồi.
Hạ Dao đã sớm hỏi thăm: “Lần này là hắn tự mình cầu xin đó.”
Ôn Uyển ah một tiếng, mặc dù miệng chưa nói. Nhưng mà Hạ Dao lại biết, người này tất nhiên là người đầu tiên bị gạt bỏ.
Ôn Uyển tiếp tục nhìn xuống. Người thứ hai là Trần A Bố, Trần A Bố bởi vì không có cưới được Thích Lệ Nương, cũng không có nhìn trúng những người khác. Năm nay tuổi thật của hắn vốn là ba mươi hai, nhưng số tuổi chính thức thì chỉ hai mươi chín. Căn cứ tài liệu cho biết, người này ở biên quan bên cạnh cũng có một nữ nhân thiên kiều bá mị. Thời điểm biết Ôn Uyển Quận chúa muốn ở trong quân chọn chồng, thì lập tức đem nữ nhân làm ấm giường bên người đưa đi. Hiện giờ đã trở thành người đàn ông độc thân.
Người thứ ba là Bảo Bảo Cương, tuổi mụ của Bảo Bảo Cương năm nay đã ba mươi, vừa đúng mức quy định. Bảo Bảo Cương trễ như thế vẫn không có thành hôn, là bởi vì trước kia hắn đã hứa hôn rồi. Chẳng qua về sau hắn đi đầu quân rồi, không có kịp thời thành hôn. Chờ chống giặc Oa xong trở về thì cô nương kia đã sớm gả cho người khác, ngay cả con cũng có thể đi mua xì dầu rồi. Nhà người kia thấy hắn là quan lão gia, nên để cho hắn cưới muội muội của nàng đó. Bảo Bảo Cương vốn muốn thực hiện lời hứa. Nhưng nếu đã gả cho người khác, hơn nữa hắn tham gia quân ngũ vốn chính là cửu tử nhất sinh, nên nghĩ lại cũng không có gì oán hận. Đi lại bên ngoài nhiều, tầm mắt cũng mở rộng hơn, nếu vị hôn thê gả rồi, hắn không cần cưới cô gái nông thôn. Bởi thế những năm này hắn không có vừa mắt người nào. Vẫn phí hoài thời gian cho tới bây giờ.
Bảy người còn lại thì có hai người là ở biên quan, năm người khác là từ quân đội chọn lựa ra. Ôn Uyển nhìn tài liệu, chọn lựa một hồi lâu. Cuối cùng đánh rớt hai người Văn Dược và Trần A Bố, còn tám người kia thì để lại. Trước tiên Ôn Uyển cho bọn hắn kiểm tra võ nghệ. Chọn lựa ra ba người đứng đầu, sau đó nàng sẽ tự mình kiểm tra và chọn lựa ra người vừa ý.
Hạ Dao mang sắc mặt quái dị nhìn Ôn Uyển. Những người khác Hạ Dao không phát biểu ý kiến, bởi vì Bạch Thế Niên nên đối với Bảo Bảo Cương, Hạ Dao tương đối hiểu rõ. Người này rất háo sắc. Mặc dù không có lấy vợ nhưng lại thường xuyên đi dạo thanh lâu, còn là khách hàng quen thuộc của thanh lâu.
Hạ Dao nói lên nghi vấn của mình.
Ôn Uyển rất bình thản nói: “Còn tám người nữa mà. Cho dù hắn có thể tiến vào bảng ba người đứng đầu, ta cũng sẽ không chọn lựa hắn. Ngươi không phải định bảo ta đều gạch bỏ toàn bộ những người này chứ?”
Hạ Dao muốn hộc máu. Tình huống của Bảo Bảo Cương và Trần A Bố cùng Văn Dược, hẳn không có gì khác nhau mới đúng. Được rồi, nàng theo không kịp tư duy của Quận chúa.
Hoàng Đế đối với việc Ôn Uyển vạch bỏ hai người kia, thì cảm thấy rất ngạc nhiên: “Làm sao lại không có chọn Trần A Bố?”
Ôn Uyển cười nói: “Văn Dược con đã gặp rồi, hắn quá kiêu căng lại chướng mắt con, nên không cần khiến hắn phải lãng phí thời gian. Trần A Bố là phó soái làm sao có thể chọn hắn, vì còn phải để cho hắn mang binh đánh giặc nữa. Con không thể đào góc tường của cậu Hoàng Đế được. Cho nên, hai người đầu tiên này bị gạch bỏ. Những người khác thì để xem sau.”
Hoàng Đế lại đem Văn Dược cùng Trần A Bố thêm tên vào: “Không thể vì nguyên nhân như vậy mà gạch tên của bọn họ, cứ xem thử một chút đã…” Hai người kia là ưu tú nhất trong đám người.
Nhưng Ôn Uyển lại nhăn mày: “Trần A Bố con không quen thì không nói. Lần trước con đã gặp Văn Dược rồi? Hắn rõ ràng không có ý với con, lần này hắn chạy tới tham gia náo nhiệt làm gì?”
Hoàng Đế cười nói: “Cho hắn cơ hội một lần nữa cũng không sao mà.” Lần này trong đám người được chọn lựa, đều là người phía dưới đề cử lên. Văn Dược với tư cách là chủ tướng đã mang tên hắn điền vào. Còn bày tỏ tình cảm ra ngoài cho Hoàng Đế nhìn. Hoàng Đế cảm thấy Văn Dược cũng không tệ nên có chút không nỡ. Về phần một ít tật xấu thì từ có thể thay đổi.
Ôn Uyển mất hứng nói: “Người này có con riêng.” trong lòng Ôn Uyển âm thầm chửi mắng, đồ khốn kiếp, đã ngủ với nhiều thiếu nữ như vậy, nói không chừng không chỉ có một đứa con thôi đâu. Muốn nàng gả cho hắn à, nằm mơ đi.
Hoàng Đế nghe xong liền nhíu chân mày “Con riêng? Chuyện gì xảy ra?”
Ôn Uyển đem tin tức mình lấy được nói cho Hoàng Đế biết, Hoàng Đế nghe xong, nói đã đem nuôi dưới danh nghĩa của huynh trưởng hắn rồi nên cảm thấy không sao cả.
Ôn Uyển hộc máu. Cái này mà còn không sao, suy nghĩ giữa nam nhân và nữ nhân, thật sự là quá khác biệt. Ôn Uyển vốn mạnh mẽ yêu cầu đem người này gạch bỏ, đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện, ánh mắt lóe một cái: “Nếu cậu cảm thấy không sao cả, vậy thì để đó đi”
Hoàng Đế đang chuẩn bị đem tên gạch bỏ bỗng nghe được lời này của Ôn Uyển thì sửng sốt. Mặc dù hắn không có căn cứ xác thực trực tiếp, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Ôn Uyển làm như vậy, không phải là nàng sẽ chọn người này. Mà giữ người này lại là có thâm ý khác. Được rồi, nguyên nhân rốt cuộc là gì, cuối cùng hắn cũng biết thôi.
Xác định người được chọn xong, vòng tiếp theo đương nhiên là bắt đầu sàng lọc. Tỷ thí chia làm phần là so văn và đọ võ, đọ võ trước sau so văn.
Mười người trải qua đấu võ kịch liệt, kết quả ba người đứng đầu trong cuộc tỷ thí võ nghệ, thứ nhất Văn Dược, thứ hai Trần A Bố, thứ ba Bảo Bảo Cương.
Ba người sau khi vượt qua kiểm tra võ nghệ xong, sẽ để cho thái y bắt mạch. Xác định thân thể sau này không có vấn đề gì, mới tuyên bố ba người trở thành người ứng cử. Nhưng rốt cuộc là chọn người nào thì quyền lựa chọn là ở trong tay Quận chúa.
Ngày tuyên bố kết quả, là ngày thứ ba sau khi những người ở biên quan trở lại kinh thành. Tốc độ của Hoàng Đế rất nhanh và tương gấp gáp, Hoàng Đế muốn bằng tốc độ nhanh nhất để xác định người được chọn. Tránh cho Ôn Uyển đột nhiên lại nói không muốn, lại xuất hiện ra ý niệm không lấy chồng, vậy chắc hắn bị tức đến hộc máu mất. Cho nên, hắn đã bằng tốc độ nhanh nhất để tiến hành.
Bảo Bảo Cương được tin tức thì vui mừng vô cùng.
Về đến kinh thành mọi người đều nói, Quận chúa là người rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, đối xử với người khác chân thành, hiếu thuận săn sóc. Cô nương tốt như vậy, quả thật có đốt đèn lồng cũng tìm không ra. Đương nhiên hắn phải dốc hết sức mình, hi vọng được Quận chúa chọn trúng (Hoàng Đế cho người âm thầm tuyên truyền, không ai dám ăn no không có chuyện gì làm đối nghịch với Hoàng Đế.)
Bảo Bảo Cương thật sự vui mừng quá mức rồi. Bọn hắn trở về lần này không ai biết là Hoàng Thượng sẽ chọn lựa bọn họ làm Quận mã . Là Quận mã mà Hoàng Đế chọn cho Hưng quốc Quận chúa. Có thể vượt qua nhiều người lọt vào vòng cuối cùng, sao có thể không khiến hắn mừng rỡ chứ? Dĩ nhiên, những điều này chỉ là chuyện tình bên ngoài. Thật ra hắn cũng biết, cưới được Ôn Uyển Quận chúa. Tương đương với bò lên con đường đến mây xanh. Cả đời sẽ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vô tận.
Bạch Thế Niên rất muốn đánh cho Bảo Bảo Cương một trận tơi bời, lấy hắn để phát tiết tức giận ở đáy lòng. Khó chịu mà không nói ra được. Hắn trở lại thư phòng của mình cảm thấy rất vô lực. Một đấm đánh vào trên vách tường, lần đầu tiên kêu lên tiếng: “Bình Ôn Uyển, rốt cuộc nàng đang làm cái gì? Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào?” Hắn thấy mình rất thất bại. Thậm chí còn có cảm giác mệt mỏi. Hắn thấy mình rất thất bại vì nhiều năm kiên trì cố gắng như vậy, kết quả chỉ là một truyện cười. Có đáng giá không? Vì cái gì còn muốn kiên trì. Hắn không biết mình làm sao để kiên trì tiếp. Nhưng bảo hắn bỏ cuộc thì hắn lại không cam lòng.
Diệp Tuần nghe được Bảo Bảo Cương lại tiến vào bảng ba người đứng đầu liền nhíu mày. Sau khi biết người đầu tiên là Văn Dược, thứ nhì là Trần A Bố thì mày nhíu lại càng chặt hơn.
Diệp Tuần thấy vẻ mặt vui mừng không dứt của Bảo Bảo Cương. Liền đem Bảo Bảo Cương nhìn từ đầu đến chân: “Ngươi có cái gì mà vui mừng? Ngươi cảm thấy ngươi sẽ được Quận chúa chọn trúng sao?”
Bảo Bảo Cương nóng vội đến đỏ mắt: “Ngươi có ý gì? Ý ngươi là nàng không chọn trúng ta?”
Diệp Tuần cất giọng cười to: “Ngươi không nghe thấy tin đồn sao? Ôn Uyển Quận chúa chọn lựa vị hôn phu. Không thể có thông phòng tiểu thiếp, cuộc sống phải sạch sẽ. Ngươi chạy đi thanh lâu ngủ với bao nhiêu nữ nhân rồi. Chính ngươi còn không nhớ rõ. Ngươi cảm thấy ngươi có hi vọng sao?”
Sắc mặt Bảo Bảo Cương trắng nhợt nhưng rất nhanh hắn cất giọng nói: “Ta đã sửa đổi rồi, sau này ta không cần nữ nhân khác nữa. Nếu như ta cưới…”
Diệp Tuần một tay che miệng Bảo Bảo Cương, câu còn lại mà hắn dám nói ra, chọc Bạch Thế Niên nổi khùng. Nhất định tên này sẽ bị lột một lớp da.
Bạch Thế Niên quả nhiên trầm mặt đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn Bảo Bảo Cương một cái. Phân phó quản gia, đưa một phần bái thiếp ra ngoài. Nhưng suy nghĩ một chút, lại từ trong tay quản gia nhận lấy bái thiếp tự mình đi.
Ôn Uyển đang xem sổ sách. Việc làm ăn càng làm càng lớn, Ôn Uyển cũng càng ngày càng bận rộn.
Lúc này Hạ Ngữ cầm một tờ thiệp thiếp vàng đỏ thẫm đưa cho Ôn Uyển: “Quận chúa. Bạch tướng quân đưa x bái thiếp đỏ thẫm. Nói muốn tới bái phỏng Quận chúa.”
Tay của Ôn Uyển hơi ngừng lại, nhận cũng không nhận bái thiếp: “Nói với người tới. Thiệp ta đã nhận, chờ mấy ngày nữa ta rảnh rỗi rồi sẽ tự mình tìm Bạch tướng quân bàn luận về quân vụ ở biên quan.”
Hạ Ngữ do dự một hồi nói: “Quận chúa, người đưa bái thiếp chính là Bạch tướng quân. Quận chúa, có muốn trông thấy Bạch tướng quân hay không? Bạch tướng quân nói là có chuyện quan trọng phải thương lượng cùng Quận chúa.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ngữ, sắc mặt có chút lạnh: “Lời nói của ta, ngươi không nghe thấy sao?”
Hạ Dao bảo Hạ Ngữ đi xuống trước. Hạ Dao nhìn thẳng vào Ôn Uyển: “Quận chúa, ta muốn biết rốt cuộc là người muốn làm gì?”
Ôn Uyển không có trả lời Hạ Dao…, hơn nữa còn cầm lấy chung trà trên bàn uống, động tác vô cùng ưu nhã, hiện tại nàng đã được chân truyền của Tống Lạc Dương. Khi pha trà thì hương vị hay mùi thơm đều rất tốt tốt. Uống xong hai hớp nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tâm tư của các ngươi, ta cũng không vạch trần. Tại sao Bạch Thế Niên trở lại mà ta lại không biết? Ba mạng lưới tình báo, đều nói không có. Các ngươi làm sao giải thích với ta.”
Hạ Ảnh bị hù dọa đến phịch một tiếng lập tức quỳ xuống đất. Hạ Dao cũng quỳ xuống đất theo: “Quận chúa, người muốn đánh muốn phạt đều được cả.”
Nhưng Ôn Uyển lại không nói chuyện, chỉ từ từ thưởng thức trà. Mấy năm này do chú trọng dưỡng thân. Nên nàng cũng ít uống trà. Nhấp từng ngụm nhỏ cho đến hết xong, mới đặt chung trà ở trên bàn: “Đánh? Phạt? Có phải các người đánh giá tính tình gần đây của ta quá dễ dàng lừa gạt cho qua hay không?”
Hai người lần đầu tiên thấy trong mắt Ôn Uyển có lửa giận, lần này là nổi giận thật: “Thuộc hạ không dám.”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Toàn bộ các ngươi đều đi ra ngoài. Hạ Dao ở lại.”
Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài xong, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao nói: “Ngươi không có lời để nói với ta sao?”
Hạ Dao mím môi: “Xin Quận chúa trách phạt…”
Ôn Uyển nghe thấy lời này liền giận tím mặt, đem chén trà trong tay ném lăn trên mặt đất. Phát ra âm thanh thanh thúy. Tim Hạ Dao đập thình thịch. Đã nhiền năm rồi, Ôn Uyển lần đầu tiên phát tính tình lớn như vậy.
Tức giận của Ôn Uyển thoáng một cái bộc phát ra: “Lần đó, rõ ràng vào thời điểm ngươi nhận được tin tức, Bạch Thế Niên đã vô sự. Ngươi lại hết lần này tới lần khác nói cho ta biết, mệnh của Bạch Thế Niên chỉ treo một khắc. Để cho ta lo lắng sợ hãi suốt cả đêm. Thậm chí nửa đêm còn gặp ác mộng. Đến cuối cùng, ngươi vẫn không có nói cho ta biết. Vì tác hợp ta cùng với Bạch Thế Niên, ngươi đủ nhọc lòng đấy. Thật không biết chủ tử ta đây, bị bỏ vào nơi nào? Trách phạt? Ta dám trách phạt ngươi sao? Ta nhiều nhất chỉ có thể đem ngươi trả về Thần Cơ Doanh thôi.”
Hạ Dao mím môi không nói lời nào. Hạ Dao không có chối bỏ việc mình làm sai.
Ôn Uyển đứng lên, sắc mặt giận đến đỏ bừng: “Ngươi ở bên cạnh ta tám năm rồi. Chỉ có tám năm thời gian thì đã đem tất cả quy củ của Thần Cơ Doanh quên mất? Ngươi nói cho ta biết? Ở trong Thần Cơ Doanh, lấn chủ thì bị trách phạt gì?”
Lúc này sắc mặt Hạ Dao thoáng cái trắng bạch: “Lấn chủ, tử tội.”
Ôn Uyển mặt không thay đổi nói: “Nể tình ngươi mấy năm này hầu hạ ta, hai lần ta tha cho ngươi. Trở về diện bích suy nghĩ nửa tháng. Cố hắng hồi tưởng lại quy củ ở trong Thần Cơ Doanh ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu. Tại sao ông ngoại Hoàng Đế lại đem ngươi đặt ở bên cạnh ta? Bổn phận của ngươi là cái gì? Nếu như có lần thứ ba, ta sẽ đem ngươi đuổi về Thần Cơ Doanh. Nếu như ngươi nghĩ không thông, ngươi cũng tự trở về đi!”
Sắc mặt Hạ Dao cứng ngắc nói: “Vâng” xoay người đi diện bích suy nghĩ.
Ôn Uyển đứng ở cửa, nhìn phương hướng cửa chính. Nghĩ tới người kia vẫn còn ở đó. Tâm tình rất phức tạp, nàng có thể biết được đáy lòng bi thương của Bạch Thế Niên. Nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không thể làm, cái gì cũng không thể nói, càng không thể gặp. Hoàng Đế đã vì nàng nhọc lòng gióng trống khua chiêng chọn lựa vị hôn phu, người trong thiên hạ cũng biết nàng còn không có lập gia đình. Nếu hiện tại nàng chính miệng nói ra, nàng đã lập gia đình rồi, còn gả cho Bạch Thế Niên, bây giờ nàng lại muốn ở chung một chỗ với Bạch Thế Niên, thì bảo Hoàng Đế nghĩ nàng như thế nào? Bảo người trong thiên hạ nhìn nàng thế nào? Cho nên, chuyện này phải do Bạch Thế Niên nói ra. Cũng chỉ có Bạch Thế Niên lộ ra chân tướng, nàng mới áp dụng được kế hoạch của mình và nhận được đồ nàng muốn. Ôn Uyển lầm bầm nói: “Đừng nói ta tàn nhẫn. Một trăm bước đã đi đến chín mươi chín bước, chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Ngươi phải cố gắng nhẫn nại thêm hai ngày, thì từ nay trở đi có thể gặp nhau rồi.”
Bạch Thế Niên ở bên ngoài viện chờ gần nửa canh giờ. Sauk hi Hạ Thiêm nhận được tin tức, sắc mặt có chút khó xử, cân nhắt rồi nói: “Bạch tướng quân, Quận chúa chúng ta nói ngày khác sẽ gặp ngài. Đến lúc đó còn muốn hỏi tướng quân một chút chuyện về biên quan.”
Khuôn mặt Bạch Thế Niên vẫn kiên trì nói: “Ngươi nói với nàng, ta có chuyện quan trọng phải nói với nàng.”
Hạ Thiêm đối với những người khác có thể không cung kính, nhưng đối với Bạch Thế Niên, từ đáy lòng hắn vẫn có một sự kính sợ. Liền lập tức lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tướng quân, hôm nay người tới thật không phải lúc. Quận chúa đang phát giận, ngay cả thiếp thân nha hoàn đắc lực nhất bên người cũng bị trách phạt một trận. Ta chưa từng thấy Quận chúa nổi giận lớn như vậy. Tướng quân, ngày khác người lại đến đi!”
Cuối cùng Bạch Thế Niên đã bị Hạ Thiêm khuyên trở về.
Bạch Thế Niên nhìn mấy chữ phủ đệ tôn quý Quận chúa thì cảm thấy hết sức chướng mắt. Lại ngắm nhìn phủ đệ một cái, giống như có thể cách tường mà nhìn thấy Ôn Uyển. Hắn nhớ thương nữ nhân này sáu năm, hôm nay cũng chỉ cách hơn mười bức tường, nhưng vẫn không thấy được. Bạch Thế Niên lầm bầm nói: “Ôn Uyển, tại sao nàng phải ác như vậy? Vì cái gì ngay cả cơ hội để ta hỏi nàng một câu cũng không cho ta. Vì cái gì?”