Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 79: Chuyện nhà Bạch gia




Lúc Bạch Thế Niên trở về phòng, nhìn thấy Ôn UYển đang tựa ở trên giường, một đầu tóc đen nhánh tán lạc ở trên gối gấm, trên tiểu án bên cạnh để mấy tách trà ngon, bộ dạng vô cùng nhàn nhã. Bạch Thế Niên ngồi ở bên cạnh hỏi: “Mợ cùng mấy vị tẩu tẩu nói cái gì với nàng?”
Ôn Uyển đem sổ sách để sang một bên, vẻ mặt lấy làm kỳ lạ hỏi: “Mợ chàng nói chàng không nên đem mấy cái huynh đệ đuổi ra khỏi phủ, dù gì cũng là huynh đệ nhất mạch tương thừa. Cậu chàng có phải cũng nói với chàng như vậy hay không? Chàng trả lời như thế nào? Ta thấy buồn bực rồi, đây là việc nhà của chàng, Dương gia bọn hắn xen miệng vào làm cái gì? Huynh đệ đã sớm ở riêng này còn có thể chạy đến cửa vơ vét, trên mặt thì các nàng biện hộ nhưng thật có tâm tư vụng trộm gì, cho rằng người khác đều là đồ đần còn bọn họ thông minh, nên nhìn không ra bọn hắn nghĩ cái gì sao?” Nói xong thì hừ một tiếng.
Bạch Thế Niên cười khổ: “Cậu cũng như lời nàng nói khuyên ta nên quý trọng thanh danh. Nhưng ta cảm thấy thanh danh không quan trọng, nàng nói cũng chưa hẳn không có đạo lý. Thăng mễ ân, đấu mễ cừu (ý là trong thời điểm người tan guy nan, mình giúp đở họ dù nhỏ họ cũng sẽ cảm kích, nhưng nếu cứ giúp mãi như vậy, sau này chỉ cần ko giúp nữa sẽ bị họ oán hận). Ta không có đem tiền bạc bị bọn hắn tham ô lấy trở về, là đã cho bọn hắn thể diện lắm rồi. Còn muốn thế nào, chẳng lẽ tính toán cung cấp cho bọn hắn?” Lúc trước cảm thấy không có gì, hiện tại xem ra, Ôn Uyển nói rất đúng.
Ôn Uyển cười lạnh, vốn muốn mở miệng nói ra mục đích của Dương gia. Nhưng ngẫm lại, nói thẳng với Bạch Thế Niên có thể trên mặt sẽ không biểu lộ gì, nhưng đến cùng cũng mất thể diện trước mặt nàng, bỗng nhiên bị những người ngoài này làm tổn thương tình cảm vợ chồng, đã không có lợi nhất rồi. Ôn Uyển nhanh chóng để cho mình tỉnh táo lại. Đã bình ổn giọng điệu nói ra: “Bạch Thế Niên, ta biết rõ giúp đỡ thân thích của mình phát đạt là nên làm. Nhưng mà cũng phải liệu sức mà làm. Chàng được như ngày hôm nay không dễ dàng, đừng để bọn hắn kéo chân sau chàng.”
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển, không nói chuyện.
Ôn Uyển thấy đáy mắt Bạch Thế Niên ảm đạm còn có giãy dụa, liền vươn tay vuốt khuôn mặt Bạch Thế Niên: “Bạch Thế Niên, chúng ta là vợ chồng, nếu chàng có chuyện gì ta nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát. Ta sẽ đem hết toàn lực giúp chàng. Nhưng mà người khác. Người khác thì ta không xen vào. Ta nguyện ý quản phòng lớn, bởi vì Bạch Thế Hoa là huynh trưởng ruột thịt của chàng. Cả nhà bọn họ trôi qua tốt rồi, sau này chàng trăm tuổi khi gặp bố chồng, mẹ chồng cũng sẽ không áy náy. Những người khác? Những người kia đã sớm cách một tầng quan hệ, theo như chàng nói, bây giờ ta cũng không nói lời vô ích. Dương gia bọn hắn đánh chủ ý gì, ta tin tưởng chàng không phải không rõ. Nếu ở trong phạm vi năng lực chàng nguyện ý giúp đỡ, chàng có thể giúp đỡ. Nhưng ta sẽ không quản.” Ý tứ Ôn Uyển, là để cho Bạch Thế Niên không nên quản bất kể chuyện gì. Mọi người có thân thuộc có khác. Anh em ruột giúp đỡ là nên làm đấy, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân. Nhưng người họ khác thì thôi đi.
Bạch Thế Niên trầm thấp nói: “Cậu và mợ rất thương ta, năm đó bởi vì…”
Ôn Uyển vội vàng kêu một tiếng: “Ngừng, chuyện của chàng cùng Dương gia đừng nói với ta. Ta không có hứng thú.” Coi nàng không biết sau khi hắn cùng biểu muội kia đính hôn thì rơi vào trong ao chết đuối sao? Thực coi mình là đứa đầu đất, không biết ghen hả? Nghĩ đến biểu muội của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển rất hiếu kỳ mà nhìn Bạch Thế Niên. Trong nhà mà lại rơi vào trong ao chết đuối? Chẳng lẽ ao nước Dương gia có thể sâu hơn trong hoàng cung? Chẳng lẽ nha hoàn bà tử bên người Dương tiểu thư đều chết hết rồi sao? trong viện cũng không có người chăm sóc? Nếu là thiếu gia hoặc tiểu cô nương mấy tuổi, có thể bởi vì chuyện ngấm ngầm xấu xa bị hại chết còn có thể. Nhưng đã là đại cô nương mười lăm tuổi, mà còn là vào ngày tháng năm tháng sáu chết đuối. Ôn Uyển cảm thấy có chút quái dị. Nhưng mà còn không có đợi nàng nghĩ sâu, suy nghĩ đã bị Bạch Thế Niên dụ đi. Bạch Thế Niên ở trên người nàng tác quái.
Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên ra. Lúc này là kỳ an toàn, lăn trên giường cũng không có cục cưng. Còn không bằng tích trữ thể lực. Đợi đến thời kỳ rụng trứng lăn nhiều hơn hai lần, nói không chừng được trúng thưởng. Nhưng mà sức của Ôn Uyển không đánh lại Bạch Thế Niên. Sợ phản ứng quá kịch liệt lại đả thương lòng tự trọng của nam nhân nào đó, liền hừ hừ mà kêu đau bụng.
Chiêu này trăm phát trăm trúng, bởi vì nếu Bạch Thế Niên không dừng tay, Ôn Uyển liền làm bộ gọi Hạ Dao. Bạch Thế Niên không dám động. Bạch Thế Niên rất oán niệm. Tuy nguyệt sự của vợ đã hết. Nhưng mà mỗi ngày chỉ một lần, làm sao có thể no cái bụng tham ăn. Muốn dung sức mạnh? Được, ngày hôm sau nàng sẽ cho người chuyển về phủ Quận chúa. Khụ, lấy một người vợ bưu hãn như vậy, cũng là thống khổ.
Gần đây mỗi ngày Ôn Uyển đều uống thuốc bổ, hơn nữa là một ít thuốc bổ rất kỳ lạ. Đều là Hạ Dao ]tốn sức đi tìm ra thuốc bổ kỳ lạ quý hiếm cổ quái này. Ôn Uyển nhìn xem đã không muốn uống rồi. Hạ Dao nói uống hết những thứ này đối với thân thể tốt. Thân thể dưỡng tốt rồi, mới có thể có hài tử tốt được. Được rồi, nghe được vì hài tử tốt, còn có chỉ cần uống nửa tháng, Ôn Uyển liền cắn răng nhẫn nhịn.
Nhưng mà nghĩ đến Bạch Thế Niên, cảm thấy tên kia thoạt nhìn cường tráng, nói không chừng bên trong đã bị một đống tổn thương. Nên sai Hạ Nhàn làm dược thiện cho Bạch Thế Niên cố gắng bồi bổ.
Ôn Uyển nghĩ đến một thân tổn thương của Bạch Thế Niên, thái y lại nói không ảnh hưởng lớn. Bây giờ tuổi trẻ không ảnh hưởng lớn. Vạn nhất già rồi thì sao? Già rồi những thương tích tiềm ẩn kia sẽ cùng bạo phát ra ngoài. Ừ, phải làm cho người này yêu quý thân thể mới được.
Bạch Thế Niên cảm giác ánh mắt Ôn Uyển có chút là lạ: “Làm sao vậy vợ?”
Ôn Uyển lắc đầu. Chỉ ôm eo Bạch Thế Niên thấp giọng nói ra: “Ta để cho Hạ Nhàn làm chút ít dược thiện cho chàng ăn, điều trị thân thể cho tốt. Những năm này, chịu nhiều khổ như vậy, không có điều dưỡng tốt thân thể. Ta rất lo lắng. Bạch Thế Niên, chàng phải bảo trọng thân thể mình.”
Bạch Thế Niên nghe xong, tâm tình tích tụ thoáng chốc tốt lên: “Yên tâm, ta nhất định sẽ sống đến già bảy tám mươi tuổi, đi theo nàng trở thành lão công công lão bà bà.”
Ôn Uyển ừ một tiếng.
Dương lão thái thái hỏi Dương lão thái gia: “Lão gia, thế nào, Niên ca nhi nói như thế nào?”
Dương lão thái gia bực mình: “Nói quân lệnh như núi, nói ra sẽ không thu hồi. Hơn nữa hắn cũng mua cho mỗi người một tiểu viện, cũng không tính đuổi người. Còn nói nào có chuyện đệ đệ phải nuôi huynh đệ, ta cùng hắn khuyên can mãi cả buổi, đều không khiến hắn sửa lại chủ ý. Quận chúa bên kia nói như thế nào.”
Dương lão thái thái có chút giận dữ nói: “Quận chúa chỉ nói nghe theo Niên ca nhi. Việc này đều là nàng khơi mào ra, bây giờ lại đem tất cả đều giao cho Niên ca nhi, một bộ dáng khói dầu đều không vào. Nhưng mà mấy cái huynh đệ Niên ca nhi cũng quá tham lam. Đúng rồi, ông có nói với Niên ca nhi là đem Chẩn ca nhi mang đến biên quan lịch lãm rèn luyện chưa? Hắn đồng ý không?”
Lão thái gia có chút tức giận: “Niên ca nhi không đáp ứng cũng không có cự tuyệt, hắn nói không rõ ràng Dương Chẩn công phu thế nào? Trước tiên phải khảo hạch một phen mới quyết định. Tiểu tử này, ở trong quân đội lịch lãm rèn luyện mấy năm nay, so với trước kia xảo trá hơn rất nhiều, căn bản là không muốn trực tiếp đáp ứng.”
Dương lão thái thái có chút tức giận rồi: “Vậy thì cái này khó làm đây, bản ý của chúng ta là để cho Chẩn ca nhi đi biên quan làm quan văn, cũng không phải bảo hắn ra chiến trường. Có Niên ca nhi chiếu có, ở biên quan chịu đựng vài năm, có kinh nghiệm rồi trở lại kinh thành cũng có tiền đồ tốt. Làm sao mà Niên ca nhi ngay cả yêu cầu nho nhỏ này cũng không làm được. Đừng có nói là hắn không có năng lực này, không nói đến việc kinh thành đồn đãi Hoàng Thượng sẽ thăng làm Đại Nguyên Soái thống lĩnh hai mươi vạn đại quân ở biên quan. Chỉ cần bây giờ hắn thân là phó soái, điểm yêu cầu nho nhỏ đó đều không đáp ứng. Ông còn tự mình đến thăm, vậy mà hắn vẫn không đáp ứng.” Dương gia nhắm vào việc này, cùng việc lúc trước của Bạch Thế Hoa không giống nhau. Dương gia đã trên đường xuống dốc, nếu không tất nhiên sẽ không đi đường này.
Lão thái gia nói xong vẫn còn phẫn nộ, lập tức vỗ bàn: “Niên ca nhi đã không phải là Niên ca nhi lúc trước rồi. Lúc này hắn cưới Hưng Quốc Quận chúa làm vợ, Quận chúa lại ở bên người hai hoàng đế nhiều năm như vậy, khôn khéo tài giỏi là khỏi cần nói. Nàng ta là siêu phẩm cấp, thân ở địa vị cao, ngay cả cha ruột của mình đều không cần, thì sao có thể đem những trưởng bối này để vào mắt. Về sau sợ là Thế Niên càng ngày càng cách xa chúng ta hơn. Ngàn sai đều tại cái nha đầu chết tiệt kia, nếu không có chuyện năm đó, nàng đã gả cho Thế Niên, thì lúc này bên trong đã có nàng cứu vãn, chút việc nhỏ đó Thế Niên làm sao lại không đáp ứng. Nói gì đến hiện tại để cho Thế Niên đối xử với chúng ta xa lạ như vậy.”
Lão thái thái cũng mịt mờ không rõ: “Lão gia, chuyện đã qua còn nói đến nó làm gì?”
Lão thái gia vỗ bàn: “Không được, thế nào cũng không thể để Thế Niên cách lòng với chúng ta. Hiện tại nhất định phải làm cho hắn đáp ứng để Dương Chẩn đi biên quan, nhân cơ hội này cũng cải thiện tình cảm hai nhà. Còn có, để cho nữ quyến đi lại cùng phủ Quận chúa gần gũi nhiều hơn nữa, thân thích tầm đó cũng là phải năng đi lại.”
Dương lão phu nhân sắc mặt khó xử, Ôn Uyển Quận chúa căn bản là không có chào đón bọn họ. Gặp cũng gặp không được, làm thế nào đi đi lại lại. Đợi sau khi Thế Niên đi rồi, Quận chúa ở lại phủ Quận chúa đi, càng gặp không được rồi. Khụ, sớm biết sẽ biến thành cái dạng như vậy, thì sẽ đi phủ Quận chúa nhiều rồi.
Ngày thứ hai, lúc Ôn Uyển gặp lại Thanh Hà, thấy nàng có dấu hiệu mỏi mệt không xong. Ôn Uyển hỏi có chuyện gì? Thanh Hà cười khổ nói hôm qua Minh Chí (do raw có sai sót giữa tên Trập và Chí, sau này chính xác so lại thì tên là Minh Chí, từ nay sẽ là Minh Chí, các chương trước mình sẽ sửa lại) đi đến nhà vị hôn thê chúc tết, bị Bàng gia ép buộc, Minh Chí trở về nói với nàng muốn từ hôn. Nếu không sẽ không có chuyện kết hôn này. Sắc mặt Thanh Hà thật khó khăn: “Nếu là đại cô nương Bàng gia là người có thanh danh không tốt, ngại bần yêu phú giống như Bàng phu nhân thì cũng thôi đi. Nếu cứ thế này mà từ hôn, thế chẳng phải là hại đại cô nương Bàng gia cả đời sao? Nhưng nếu kết thân mà cái dạng này, thì có ý gì?” Vốn là kết Tần Tấn là chuyện tốt. Nhưng thế này thì sắp trở thành thù rồi. Muốn từ hôn không dính líu, nhưng bây giờ từ hôn đã làm trễ nãi con gái nhà người ta. Còn không lùi, có mẹ vợ như vậy ai mà chịu nổi. Về sau vẫn còn có chuyện dài dài. Cho nên, thật sự là trái cũng không được phải cũng không xong.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Hôn sự khẳng định không thể lui. Tuy Bàng phu nhân có chút không biết điều, nhưng mà Bàng đại cô nương người tốt là đúng rồi. Cả đời cơ hội gặp Bàng phu nhân cũng không có vài lần. Mọi người nếu như vậy từ hôn rồi, thì vị Bàng cô nương kia đâu có thể tìm được chỗ tốt nữa, như vậy sẽ hại cả đời con gái người ta.” Ôn Uyển nói đến đây, trầm tư một lúc sau đó nói: “Như vậy, tẩu tăng thêm tiêu chí, nếu đến lúc dự khảo thi mà thấp, phân cho việc cần làm hoặc là đến nha môn cũng không tốt. Nếu khảo thi tốt, lần này có hai người sẽ được vị trí thất phẩm. Tuy không phải chuyện quan trọng gì, nhưng cất bước so với người khác cao hơn. Về sau tiền đồ cũng không kém được. Ta sẽ sai người đi nói một tiếng, nếu như Minh Chí khảo thi có thể vào ba hạng đầu, sẽ đem vị trí chủ bộ của Thái Bộc tự giữ lại cho hắn. Đợi sau khi thi đậu, người Bàng gia mà biết, cũng không dám coi thường Minh Chí.”
Thanh Hà mắt sáng rực lên, Thái Bộc Tự là quản ngựa ở địa phương. Bình thường cũng không phải là nha môn khẩn yếu gì. Nhưng bây giờ chiến tranh cần dùng đến ngựa, mặc dù chỉ là một chức vị thất phẩm, nhưng cũng là vị trí tốt. Bao nhiêu người muốn còn không được: “Quận chúa, Minh Chí cái gì cũng không hiểu, có thể hay không…”
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Đừng lo lắng, chỉ cần hắn có thể thi vào ba hạng đầu, thì sẽ đi vào. Lúc vào trước học việc, qua hai ba năm mới lên chức, rồi chuyển vị trí. Chỉ cần hắn có năng lực, đợi sau khi Minh Chí có kinh nghiệm, sẽ thả ra quan ngoại mấy năm, như vậy thăng lên cũng nhanh hơn. Phòng lớn có hắn, cũng có thể chống đỡ môn hộ rồi.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tự Minh Chí phải có bản lãnh này. Tuy không phải đi vào từ con đường khoa cử. Nhưng mà chỉ cần hắn có bản lãnh này, về sau tiền đồ chắc chắn sẽ không khác biệt lắm.
Thanh Hà lúc này vui mừng đến muốn ngất. Lúc trước mặc dù có ý nghĩ này, nhưng mà không so được với Ôn Uyển trực tiếp hứa hẹn. Nếu Minh Chí khảo thi tốt rồi, thực sự được vị trí này, thì người Bàng gia cũng không dám khinh thường con nàng, về sau đi Bàng gia cũng không phải chịu sắc mặt này của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.