Sau khi Ôn Uyển dùng cơm xong,
trong người có chút buồn bực, đi dạo ở trong sân, vừa đi một chút đã gần nửa ngày, ngay cả mặt trăng cũng đã nhô lên.
Ôn Uyển dạo bước
dưới ánh trăng, đứng ở nơi đó, lặng yên ngắm nhìn mặt trăng trên trời.
Ánh trăng sáng trong lành lạnh, mang đến cho người ta cảm giác cô đơn.
Nghe nói ở cung Quảng Hàn lạnh như băng, ngày qua ngày Hằng Nga trải qua cuộc sống cô đơn tẻ nhạt, hối hận muốn trốn đi nơi khác.Nghe nói Hằng
Nga hối hận, thế nhưng cõi đời này cái gì cũng có, thứ duy nhất không có chính là thuốc hối hận.
Cũng không biết Bạch Thế Niên có xem đồ
vật nàng đưa qua hay không? Lần này cũng chỉ có thể hạ mình nhận lỗi.
Khụ, sớm biết như vậy lúc ấy nên nhẫn nhịn một chút.
Hạ Dao nhìn
thần sắc ảo não của Ôn Uyển, suy nghĩ một chút sau đó vẫn nói: “Quận
chúa, hôm nay tiểu thư Dương gia đến phủ tướng quân.”
Sắc mặt Ôn
Uyển hiện vẻ nghi ngờ: “Mới mấy ngày không gặp, Bạch Thế Niên sẽ không
đem đến cho ta một biểu muội như vậy chứ?” Cổ đại rất phổ biến chuyện
biểu ca biểu muội lấy nhau nha. Người Dương gia muốn làm gì đây.
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói liền cười một tiếng: “Không có liên quan đến tướng quân, là cái vị tiểu thư Dương gia trước kia đính hôn cùng tướng quân
đã trở lại. Đoán chừng tướng quân tức giận đến hộc máu.”
Ôn Uyển
cũng không có cười giống như suy đoán của Hạ Dao, mà sắc mặt vô cùng khó coi: “Dương gia cũng khinh người quá đáng rồi. Ban đầu đem chuyện này
dấu diếm không nói, để cho Bạch Thế Niên đau lòng nhiều năm. Hiện tại nữ nhân này còn có mặt mũi tới cửa, bọn họ rõ ràng đem mặt mũi của Bạch
Thế Niên ném lên đất mà dẫm! Cho rằng Bạch Thế Niên dễ bắt nạt, hay là
cho rằng ta dễ bắt nạt?”
Ban đầu Hạ Dao cho rằng đây là việc
không quan trọng, chẳng qua cảm thấy nữ nhân Dương gia bị như vậy cũng
là báo ứng. Hiện tại nghe Ôn Uyển nói như thế, sắc mặt cũng biến thành
màu đen: “Quận chúa, sự thật là như thế nào?”
Sắc mặt Ôn Uyển rét lạnh: “Dương gia đã làm ra chuyện thất đức như vậy, thế nhưng đến bây
giờ còn có thể đường đường chính chính yêu cầu Bạch Thế Niên mưu cầu
tiền đồ cho tôn tử của bọn họ. Thật cho là ta cùng Bạch Thế Niên rất dễ
bắt nạt . Đối với loại người này thì không cần nương tay. Ta cũng sẽ
không để bọn họ bị oan uổng, đem thực hư chuyện này lan truyền ra ngoài
đi. Ta muốn nhìn xem Dương gia còn mặt mũi nào mà đặt chân trong kinh
thành.”
Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ đem chuyện này làm thỏa đáng .”
Hạ Ảnh cầm áo khoác ra ngoài phủ thêm cho Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển đứng ở
trong sân một lúc lâu cũng không có ý định đi vào, liền lo lắng nhắc nhở “Quận chúa, đêm đã khuya, nên trở về phòng thôi!Nếu không sẽ bị cảm
lạnh.” Lúc này mới đầu tháng giêng, thời tiết vẫn còn rất lạnh!
Nghe Hạ Ảnh nói như vậy, quả thật Ôn Uyển cảm thấy có chút lạnh. Ban đêm đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn lạnh đến ghê người. Ôn Uyển cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Xoay người trở về phòng, cầm một quyển tạp ký nằm trên
giường lật từng tờ từng tờ, thế nhưng lại không xem được liền buồn bực
không dứt.
Ở bên ngoài, Hạ Ảnh nhỏ giọng oán trách với Hạ
Dao:”Ngươi xem tướng quân trở về ba ngày rồi, nhưng mà một chút tin tức cũng không báo đến đây, cũng hơi quá đáng rồi.” Đây cũng quá không đem
người khác đặt ở trong mắt, Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên, lúc này chia tay cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại, vốn là ủy khuất. Nàng
cũng không muốn Bạch Thế Niên chỉ vì một chút chuyện nhỏ, mà không đem
Quận chúa để vào trong mắt, làm sao Quận chúa lại gả cho người máu lạnh
vô tình như vậy? Thật lo lắng thay Quận chúa.
Mặc dù Hạ Dao cũng
biết chuyện này Ôn Uyển làm không được đúng. Nhưng ba bốn ngày rồi Bạch
Thế Niên cũng chẳng quan tâm, quả thật hơi quá đáng. Đoạn thời gian này
Quận chúa đối với hắn thật đúng là không thể bắt bẻ. Thử nghĩ xem vị
công chúa kia có thể đối với Phò mã ôn nhu săn sóc như thế sao? Một đại
nam nhân, tức giận một lúc coi như xong, làm sao mà nhiều ngày rồi cũng
không hỏi han, không quan tâm đến chứ? Ở lì trong kinh thành lâu vậy, có thể so sánh với một cái tát rồi.
Hạ Dao đang vô cùng buồn bực,
liền nghe Ôn Uyển gọi nàng đi vào. Ôn Uyển buồn bực không có việc gì
làm, nên kêu Hạ Dao đánh cờ cùng nàng. Thuật đánh cờ của Hạ Dao cũng khá thành thục, nhưng mà vẫn bị Ôn Uyển làm cho khốn đốn. Mặt mày ủ dột
cùng Ôn Uyển đánh cờ như bị ngược đãi, trong lòng mắng Bạch Thế Niên vô
duyên vô cớ làm Quận chúa mất hứng.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Dao buồn bực, cũng không làm khó nàng. Liền lên giường nằm nghỉ ngơi.
Hạ Dao mới ra đi không tới một phút, đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân
truyền tới. Hạ Dao gào to nói: “Người nào?” Lúc này Hạ Ảnh cũng chạy đến bên cửa.
Ôn Uyển nằm trên giường đã ngồi dậy: “Hai người các
ngươi làm cái gì vậy? Còn có người nào.” Hạ Dao cùng Hạ Ảnh đang rất
kinh ngạc, đã nhìn thấy người đi vào trong viện. Hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, cúi đầu thầm mắng mình làm việc ngu xuẩn. Lúc này làm việc
sao lại không đúng mực như thế, tiền viện có nhiều thị vệ như vậy, còn
nơi này, không tính thị vệ, cũng có rất nhiều ám vệ xung quanh, nếu thật là có kẻ gây bất lợi với Quận chúa, làm sao có thể đi tới nội viện.
Chờ đến khi Ôn Uyển nhìn thấy thân ảnh của Bạch Thế Niên, thì cảm giác mình thật không có tiền đồ, thoáng cái chạy trốn vào trong phòng . Bạch Thế
Niên ra roi thúc ngựa chạy liên tiếp mấy canh giờ trên đường đã rất mệt
mỏi. Nhưng mà vừa thấy Ôn Uyển trốn vào nhà, trên mặt liền hiện ra nụ
cười.
Hạ Dao thấy Bạch Thế Niên muốn đi vào, liền nói: “Tướng
quân, hàn khí trên người của ngươi khá nặng, hay là trước hết đổi y phục trên người đã rồi hẵn vào phòng.”
Mặc dù Bạch Thế Niên muốn
nhanh chóng đi vào gặp mặt Ôn Uyển, nhưng nghĩ tới thể chất của Ôn Uyển
không tốt, cũng không có nóng vội. Đi đến Đông sương phòng đổi trang
phục lấy nước nóng rửa mặt, thì nha hoàn nói tất cả đã được chuẩn bị
xong. Cái chất lượng phục vụ này, thật là quá tốt rồi.
Sau khi
tắm rửa xong, trên bàn còn bày một loạt các món ngon mỹ vị. Hiển nhiên
là đã sớm làm từ trước, hẳn là tùy thời mà cho chuẩn bị. Mặc dù Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không đến, nhưng mà trong lòng vẫn rất ấm áp . Vợ hắn thật ra nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ. Rốt cuộc có vợ
thật là tốt, ở trong phủ đệ, cũng không có người nào quan tâm hắn ăn có
ngon hay không, mặc có đủ ấm hay không?
Ôn Uyển biết Bạch Thế
Niên đến rồi, cũng vẫn ngang bướng không chịu nhượng bộ ( hẳn là thẹn
thùng, cao ngạo lạnh lùng đã quen, hạ mình một chút liền có chút không
thích ứng được). Cảm giác thấy thời gian trôi qua thật chậm, cho nên lấy bàn cờ ra một mình ngồi đánh. Hôm nay lòng đã không buồn phiền nóng nảy nữa rồi, cũng có thể tĩnh tâm hạ cờ.
Khi Bạch Thế Niên ăn uống
xong xuôi , vội vàng vào trong phòng, đã nhìn thấy Ôn Uyển đang một mình ngồi đánh cờ. Lúc Bạch Thế Niên tiến vào Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn một
cái, mỉm cười , rồi lại tiếp tục cúi đầu đánh cờ. Một mình hạ quân cờ
của hai người.
Bạch Thế Niên có chút thất vọng, hắn còn tưởng
rằng Ôn Uyển sẽ có bộ dáng tiểu tức phụ, cuối đầu nhận lỗi với hắn.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Ôn Uyển có thể nghênh đón hắn như
vậy. Hơn nữa, nhìn bộ dáng này, nếu không hạ cờ xong,chắc là Ôn Uyển sẽ
không nói chuyện với hắn. Hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh đợi nàng.
Bây giờ Bạch Thế Niên cũng đã hiểu vì sao kỳ nghệ của Ôn Uyển lại cao như
vậy rồi. Một người làm công việc của hai người, một đầu óc chia làm hai, có thể không lợi hại hơn so với người bình thường được sao?
Cuối cùng Ôn Uyển cũng hạ cờ xong, thả tay xuống ở trên một con cờ cuối
cùng. Gọi Hạ Ảnh tới, đem nó cất vào. Thấy mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ nghi
ngờ, cười nói: “Thế nào, chờ hơn nửa canh giờ đã mất bình tĩnh rồi sao?
Ta đã ở thôn trang chờ ba ngày, cũng không trách móc chàng câu nào?” Lời nói này phía sau tràn ngập ai oán.
Bạch Thế Niên vừa nghe lời
này, vui tươi hớn hở mà đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực. Cũng chỉ có ôm vợ vào trong ngực mới có cảm giác. Khụ, sau này không cãi nhau nữa “Nhớ ta rồi?”
Ôn Uyển lầm bầm mở miệng”Mới không có. Ta mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống trôi qua không biết có bao nhiêu thích ý đây! Nhớ
tới chàng làm cái gì?”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển như con vịt
mạnh miệng. Rõ ràng trong mắt là mừng rỡ, ôm eo của mình cũng không
buông tay . Vậy mà còn không biết xấu hổ nói không nhớ tới. Khụ, người
vợ như nàng, thật là sĩ diện a: “Vợ à, nàng không nghĩ đến ta, nhưng ta
nhớ nàng lắm.”Không nghĩ đến hắn thì sao lại sai người đưa bức tranh qua cho hắn. Nhưng mà nếu Ôn Uyển đã muốn làm hòa với hắn rồi, hắn cũng sẽ
không truy cứu nữa.
Đáy mắt Ôn Uyển thoáng hiện vẻ buông lỏng. Có điều nàng nghĩ tới một chuyện: “Tối ngày hôm qua, Yến Kỳ Hiên đến thôn
trang . Có thể là hắn nghe tin ta bị ủy khuất nên chạy tới an ủi ta.”
Cánh tay đang ôm Ôn Uyển của Bạch Thế Niên hơi khựng lại, giọng nói có chút
khó nén sự tức giận: “Nàng nên sai người đánh cho hắn một trận, sau đó
đem hắn đuổi đi.”
Ôn Uyển rất kinh ngạc khi thấy Bạch Thế Niên
biết được cặn kẽ như vậy, xem ra mạng lưới tình báo của hắn cũng không
kém a. Tâm tư vừa chuyển, liền nói : “Bạch Thế Niên, thật ra thì những
việc kia đều là nói cho bên ngoài nghe mà thôi, thật sự là ta đã gặp
hắn. Chẳng qua là muốn ngăn miệng lưỡi thiên hạ, mới nói với bên ngoài
là không gặp.”
Tâm Bạch Thế Niên trầm xuống: “Tại sao nàng lại gặp hắn?”
Ôn Uyển hỏi ngược lại một câu: “Vì sao ta không thể gặp hắn? Ta bị ủy khuất, đương nhiên là muốn tìm người tâm sự rồi.”
Bạch Thế Niên tức giận đến nổi gân xanh, tay đập xuống đầu giường một phát,
làm cho đầu chim Khổng Tước điêu khắc trên đó gãy lìa . Trên tay bởi vì
dùng sức, liền trở nên xanh tím. Trong mắt Bạch Thế Niên toát ra hơi thở nguy hiểm, dường như muốn giết người : “Nàng nói cái gì? Nàng lặp lại
lần nữa, nàng lặp lại lần nữa?”
Ôn Uyển nhìn hắn tức giận tới mức này, còn có thể nhịn xuống mà không có một phát đi tới bóp chết mình.
Có thể thấy được lực nhẫn nại của hắn cũng rất mạnh “Thế nào, ta tìm
người kể ra nỗi ủy khuất của mình, cũng không được hay sao?”
Bạch Thế Niên nghe được những lời này của Ôn Uyển, liền biết là nàng tức
giận mình. Vẻ mặt hòa hoãn xuống, căm giận mà mắng nàng: “Đó là ta nói
giỡn, ta làm sao biết nàng sẽ giận dữ tới như vậy. Nếu biết nàng như
vậy, ta tuyệt đối sẽ không nói.”
Lúc này Ôn Uyển cũng không tiếp
tục đổ thêm dầu vào lửa nữa: “Bạch Thế Niên, có những chuyện không thể
đem ra đùa giỡn. Giống như lần này, ta nói với chàng là ta đã gặp Yến Kỳ Hiên, kể nỗi ủy khuất của ta cho hắn biết, trong lòng chàng cảm thấy
như thế nào.. Cảm giác của chàng bây giờ chính là cảm giác của ta lúc
ấy. Bây giờ chàng đã hiểu vì sao lúc ấy ta lại tức giận như vậy chưa?
Biết rõ chàng sẽ không phản bội ta, nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất khó
chịu.”
Bạch Thế Niên nổi giận mắng với Ôn Uyển: “Cho dù nàng tức
giận, nàng cũng không thể đùa giỡn ta như vậy. Nếu có một lần, ta, ta. . . . . .”
Ôn Uyển thấy bộ dáng tức giận của Bạch Thế Niên tức
giận, leo lên cổ Bạch Thế Niên, cắn hắn một ngụm, sau đó cười ha hả nói: “Có phải chàng định cắn chết ta như vậy hay không?”
Bạch Thế
Niên thật không biết làm sao ứng đối với thái độ trước sau không đồng
nhất này của Ôn Uyển. Thật ra thì bây giờ hắn vẫn không rõ, vì cái gì mà Ôn Uyển lại tức giận như vậy. Nói thật, đến giớ hắn cũng không cảm thấy chuyện này có chỗ nào quan trọng, không phải chỉ là một truyện đùa thôi sao? Ôn Uyển đâu cần phản ứng mạnh vậy.
Ôn Uyển cười nói: “Có
phải chàng cảm thấy ta chuyện bé xé ra to hay không? Chàng biết không?
Cái nha hoàn kia, ta để cho Hạ Dao xử lý. Hạ Dao đã đem nàng bán vào
trong kỹ viện rồi?” Cuối cùng Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy
không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Hỏi Hạ Dao đã bán đi đâu rồi, Hạ Dao nói bán vào kỹ viện. Ôn Uyển liền kêu nàng đi thẩm vấn nữ
nhân này một chút.
Bạch Thế Niên ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển, sắc mặt rất nhanh liền trở nên ngưng trọng: “Chẳng lẽ nữ nhân này có cái gì
không ổn sao?” Ôn Uyển cũng không phải là người nhẫn tâm. Không thể nào
không biết, bán vào trong kỹ viện so sánh với việc trực tiếp bị đánh
chết còn giày vò hơn.