Minh Duệ đứng ở trên bờ cát cạnh bờ biển nhìn về phía xa cũng chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Nước biển cùng với bầu trời hợp làm một thể, không biết là nước hay là mây, bởi vì cái gọi là : sương mù khóa đỉnh núi, núi khóa sương mù, trời liền nước và nước liền trời.
Hạ Dao thấy Minh Duệ đứng ở trên bờ cát, hồi lâu cũng không động: “Minh Duệ, làm sao hế?” Đứa nhỏ này hôm nay rất kỳ quái.
Hơn một tháng này Minh Duệ biểu hiện ra sự trầm ổn khiến cho Hạ Dao thực sự kinh hãi, trong kinh thành nàng mặc dù đã biết Minh Duệ rất hiểu chuyện, cũng sớm quen thuộc. Nhưng chẳng qua là cảm thấy khá hơn chút so với đứa nhỏ bình thường. Nhưng đoạn đường này, Minh Duệ trừ đọc sách luyện công, chính là cầm bản đồ cùng nàng thảo luận chuyện đường biển, hỏi đủ loại chuyện tình. Sau đó lại chủ động đi tìm Quan Nhị Lang, cùng Quan Nhị Lang lãnh giáo được rất nhiều thứ. Thẳng tới khi khiến cho Quan Nhị Lang trợn mắt há hốc mồm, liên tục nói hổ phụ vô khuyển tử, tướng quân có người kế nghiệp.
Sau đó lại xuống tay nặng nề với mấy đám du côn lưu manh kia cũng khiến cho Hạ Dao lắc đầu. Điểm này là hoàn toàn giống như tướng quân ( Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy ).
Minh Duệ buồn buồn nói: “Hạ Dao cô cô, ta nhớ mẹ với đệ đệ rồi.” Đi ra ngoài mặc dù toàn thân thư sướng, cũng nhìn thấy được những cảnh sắc mà trước kia không thấy được. Cảm nhận được trời đất không giống như thế. Nhưng rời đi đã lâu, Minh Duệ crất nhớ nhà, cũng nhớ mẹ cùng với Minh Cẩn rồi. Nếu có thể cùng nhau đi ra ngoài thì quá tốt. Minh Duệ nhớ được mẹ hắn cũng rất muốn đi ra ngoài để xem xét các nơi một chút. Tuy nhiên nửa đời của nàng đều ở trong kinh thành không bước ra cửa thành ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội, cuộc đời của mẹ con cũng mới bắt đầu không bao lâu, nơi nào mà ra tới nửa đời rồi).
Kể từ khi Hạ Dao đi theo bên cạnh Ôn Uyển, thời gian rời đi lâu nhất chính là lúc Ôn Uyển gặp được những thích khách kia, là rời đi mất ba ngày. Bây giờ chính là thời gian rời đi lâu nhất rồi: “Cô cô cũng nhớ quận chúa cùng với Minh Cẩn rồi. Chờ sau khi chuyện này ổn định xong thì chúng ta lại trở về, đến lúc đó có thể xem như một nhà đoàn tụ rồi.”
Minh Duệ nghe được câu này, mặt lộ vẻ ưu sầu: “Chuyện này sợ là rất khó giải quyết. Cô cô, ta rất lo lắng mẹ. Nếu đệ đệ cũng ra ngoài rồi thì chỉ còn có một mình mẹ ở kinh thành. . . . . .”
Hạ Dao lắc đầu: “Không cần lo lắng. Năm đó quận chúa bị vây ở trong hoàn cảnh xấu cũng có thể chuyển bại thành thắng, hiện tại Quận chúa lại càng sẽ không thua. Minh Duệ, con phải có lòng tin đối với mẹ con.” Thấy này Minh Duệ vẫn không yên lòng liền cười nói: “Con yên tâm đi, mẹ con là người rất tiếc mạng. Năm đó. . . Dù sao mẹ con chắc chắn sẽ không có việc , hơn nữa người một nhà các con còn chưa đoàn tụ, mẹ con nhất định sẽ không để cho mình gặp chuyện gì. Nàng còn phải đợi một nhà đoàn tụ đây. Cho nên con đừng lo lắng. Đừng không có gì lại khiến cho mình thật sự thành tiểu lão đầu.” Hạ Dao vốn định nói chuyện năm đó, nhưng nghĩ đến cũng không tốt, cho nên liền dừng lại.
Minh Duệ gật đầu: “Ta tin tưởng mẹ.” Mẹ hắn có thể từ dưới nền đất bò lên đám mây, hắn hẳn là tin tưởng mẹ mới được. Đang nói chuyện thì biển cũng nổi sóng lên.
Xoạt, xoạt. . . . . . sóng biển đánh vào đá ngầm làm nước bắn lên, bọt nước trong suốt trắng xóa cao tới vài thước, sóng biển vọt lên bờ, nhẹ nhàng vuốt lên bờ cát trắng mịn, lại lưu luyến và lui về, một lần lại một lần vĩnh viễn không dừng vuốt lên. Ở dưới bờ cát được vẽ lên một cảnh viền bạc hẹp dài. Giống như biển cả đang khảm lên từng khung màu bạc với quy mô lớn. Khiến cho biển rộng trở nên càng thêm xinh đẹp tới mê người.
Minh Duệ thấy vậy liền si mê, nước biển có màu xanh thẳm vô cùng sáng rõ, xa xa rất hợp với trời đất. Nếu lúc này mẹ với đệ đệ cùng ở chỗ này thì thật tốt biết bao. Minh Duệ có thể tưởng tượng, nếu là mẹ cùng với đệ đệ ở đây thì mẹ nhất định là đứng ở bên cạnh cười nhìn huynh đệ bọn hắn chơi đùa ở trên bờ cát rồi.
Đông Thanh đi tới. Đoàn người Minh Duệ cùng Hạ Dao không đến ở trong quân doanh, cũng không đến ở trong phủ đệ của Quan Nhị Lang, đoàn người bọn họ vừa mới đến hải khẩu thì Đông Thanh liền tới đây nhận người. Chỗ ở cũng đã sớm chuẩn bị xong.
Đông Thanh nhìn bọt sóng không ngừng hiện lên, cười nói: “Đại công tử, Khương chưởng quỹ ở trụ sở chờ người. Người đi qua gặp một lần.”
Hạ Dao cười nói phụ hoạ: “Minh Duệ, cảnh sắc như vậy sau này con có thể thấy hàng ngày. Không ở đây thêm nữa, chúng ta trở về thôi.” Chỗ ở cách bờ biển không xa. Từ bờ cát nơi này trở về đến trụ sở, cũng chỉ tốn năm sáu phút đi đường.
Minh Duệ gật đầu: “Được.”
Khương Lâm là người của phủ Quận chúa, Minh Duệ đã tới nhất định là muốn tới bái kiến . Trước đây thời điểm Khương Lâm trở lại kinh thành gặp Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng có mang Minh Duệ cùng với Minh Cẩn ra gặp mặt. Cho nên cũng không xa lạ.
Minh Duệ biết, Khương Lâm cùng Đông Thanh một ở ngoài sáng trông coi làm ăn, một ở trong tối xây dựng thế lực của nhà bọn họ. Hai người thiếu một người cũng không được, nên sắc mặt hướng về phía Khương Lâm rất ôn hòa, cũng hỏi nói một vài lời, mặc dù không thể nói được những câu ấm lòng người nhưng nghe ra lại khiến cho lòng người thoải mái.
Đông Thanh nghe lời nói của Minh Duệ thì liền nhìn về Hạ Dao, thật giống như đang nói: đại công tử làm sao lợi hại như thế? Đây đâu phải là đứa nhỏ mới bảy tuổi.
Chờ thời điểm đi ra ngoài, Đông Thanh cùng Hạ Dao nói thầm : “Hạ Dao, đại công tử thậ không dễ lừa gạt nha, nhìn còn nhỏ như thế nhưng cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều hiểu.” Quận chúa làm sao mà dạy hài tử a? Sinh ra đã có thể dạy đại công tử thành tiểu lão đầu rồi.
Hạ Dao ừ một tiếng, âm thanh kia muốn kéo dài tới bao nhiêu liền kéo dài: “Ngươi muốn lừa gạt Minh Duệ? Ngươi là muốn lừa gạt Minh Duệ hay là muốn lừa gạt ta đây?” Nữ nhân chết bầm này. Thật là cho chút sắc mặt liền mở phường nhuộm.
Đông Thanh vội vàng chân chó mà tỏ vẻ mình sai lầm rồi. Càng không ngừng nói xin lỗi: “Hạ Dao tỷ tỷ, ta thật không phải là ý này. Ta chỉ cảm thấy đại công tử là một thiếu niên lão thành thôi.” Nàng ngay cả có gan lớn như trời có chết cũng không dám lừa gạt Hạ Dao a. Đối mặt với quận chúa nàng còn không thấy sợ hãi mấy nhưng chỉ đối mặt với Hạ Dao là nàng thấy sợ hãi từ đáy lòng rồi. Chỉ nói tới sát khí trên người Hạ Dao thôi cũng quá kinh khủng rồi.
Hạ Dao nhìn vừa buồn cười vừa tức. Đã bao nhiêu năm rồi mà nửa điểm đều không thay đổi được.
Hạ Dao trong lòng cũng vì Minh Duệ chững chạc mà cảm thán: “Võ Tinh a, Minh Duệ nhìn thật không giống như là đứa bé. Nhìn ở trong phủ đệ cũng không phải là cái bộ dáng này đâu! Biến hóa quá lớn rồi.” Ở trong phủ Quận chúa, Minh Duệ chỉ là hiểu chuyện một chút, chững chạc một chút thôi. Nhưng kể từ khi đi ra ngoài, tất cả mọi chuyện cđều không cần nàng phải lo lắng, thật giống như là một người lớn vậy, khiến cho trong lòng nàng không được tự nhiên, mọi thứ chuẩn bị ứng biến một cái cũng không dùng đến.
Võ Tinh cười một tiếng: “Nàng còn chưa nhìn rõ sao? Minh Duệ từ nhỏ đã hiểu chuyện, về phần ở trong phủ đệ không có rõ ràng như thế đó là vì quận chúa bảo hắn khiêm tốn, không muốn để cho hắn biểu hiện rõ ràng. Hiện tại đi ra ngoài thì không cần cất giấu nữa rồi, vì sợ không trấn áp được những người phía dưới.” Đông Thanh không nói gì. Những người khác ai biết dưới đáy lòng có phải tự mình tính toán riêng hay không? Hiện tại nhìn thấy Minh Duệ hiểu chuyện thì không dám lừa gạt. Hơn nữa Võ Tinh cảm thấy như vậy rất tốt. Quận chúa bận bịu đến mệt mỏi, cần một người tới để chia sẻ với nàng. Tướng quân là không thể trông cậy vào được, hiện tại để Minh Duệ tới chia sẻ cũng rất tốt.
Hạ Dao thì nhịn không được lầm bầm : “Quận chúa vốn gọi Minh Duệ là tiểu lão đầu, ta còn nói Quận chúa mấy lần. Hiện tại nhìn hắn làm việc có nề nếp, thật sự là, còn không có xảy ra cái gì không may. Chững chạc quá không giống như tiểu lão đầu sao?” Hạ Dao rốt cục có thể hiểu được Ôn Uyển ban đầu lầm bầm cùng với nàng, đứa nhỏ quá hiểu chuyện làm cho nàng một chút cảm giác thành tựu cũng không có a. Minh Duệ hiện tại quá hiểu chuyện rồi, khiến những chuyện Quận chúa chuẩn bị trước đó đã thành công cốc rồi.
Võ Tinh cười một tiếng: “Nàng còn không biết, từ nhỏ quận chúa đã hiểu chuyện rồi. Đại công tử giống với quận chúa cũng không có cái gì kỳ quái.” Muốn Võ Tinh nói. Minh Duệ chính là đem tất cả các ưu điểm của Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên kế thừa hết, mới có thể ít tuổi như vậy mà như đã trưởng thành. Đây đối với Quận chúa mà nói đây là chuyện tốt.
Minh Duệ là thiếu niên lão thành khiến cho những người phái dưới gặp gỡ không khỏi dần hiện ra một ý niệm trong đầu, không hổ là nhi tử của quận chúa. Cách làm việc, biểu hiện này, quận chúa đã có người nối nghiệp. Không còn người nào dám nổi lên tâm tư lừa dối. Minh Duệ ở dưới con mắt những người khác tỏ vẻ thành thục siêu phàm không giống một đứa nhỏ. Đó là vì muốn làm cho bọn họ kinh sợ, tránh để cho bọn họ nổi lên tâm tư khinh mạn.
Ngày thứ hai Minh Duệ đến hải khẩu. Phải đi bái phỏng tri phủ đại nhân ở hải khẩu:Từ Trọng Nhiên. Dựa theo thân phận của Minh Duệ thì không cần phải đi gặp quan viên địa phương. Nhưng Từ Trọng Nhiên lại có thân phận không giống như thế, dựa theo bối phận mà nói thì bối phận còn kém hơn hai bậc đấy.
Y Mạn Quận chúa nghe được Minh Duệ tới cửa bái phỏng, lúc ấy liền kinh ngạc không dứt. Hỏi ma ma bên cạnh: “Chẳng lẽ là Ôn Uyển tới hải khẩu rồi?” Ôn Uyển tới hải khẩu, hoàng thượng có đáp ứng không?
Y Mạn không tin Ôn Uyển một mình tới hải khẩu . Ôn Uyển ở trong suy nghĩ của Y Mạn thì không khác gì Vương gia cha nàng, nếu rời nhà đi xa thì phải cần có thánh chỉ.
Ma ma bên cạnh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chờ Y Mạn nghe được Minh Duệ là một mình một người đi đến hải khẩu, Ôn Uyển không có đi theo. Y Mạn Quận chúa cả kinh miệng cũng không khép lại được: “Phu quân, nếu là ta nhớ không lầm,đứa nhỏ Minh Duệ này cũng chỉ mới bảy tuổi thôi phải không? Đứa nhỏ bảy tuổi mà Ôn Uyển cũng dám để đứa nhỏ này ra cửa. Ôn Uyển rốt cuộc là nghĩ như thế nào nha? Không sợ hài tử có chuyện gì sao?”
Từ Trọng Nhiên cười nói: “Nàng không nhớ lầm, đúng là bảy tuổi. Châu nhi nhà chúng ta tới mười tuổi rồi nhưng cũng không có cách nào so sánh được. Chẳng qua ta nghe nói đứa nhỏ này tính tình trầm ổn, là thiếu niên lão thành. Ôn Uyển có thể bởi vì thế nên mới yên tâm để cho hắn đi xa nhà. Nếu không, ngay cả Châu nhi ta cũng không dám để cho hắn ra cửa như thế.”
Y Mạn hết chỗ nói rồi, cũng không biết Ôn Uyển rốt cuộc là nghĩ như thế nào . trong lòng cũng thầm nói nhưng vẫn đi ra gặp Minh Duệ cùng với Từ Trọng Nhiên. Cop qua cop lại, trở lại tra𝐧g chí𝐧h — 𝙏𝑅U𝖬𝙏𝑅UYỆ𝑵.V𝑵 —
Ở trước mặt Từ Trọng Nhiên, liền khôi phục một chút bộ dáng trưởng thành sớm, sau đó tính tình lại có chút nghiêm cẩn. cùng với bộ dạng rời đi ở kinh thành không khác là mấy. Gặp Từ Trọng Nhiên không nói nhiều, hỏi cái gì thì đáp cái đấy.
Minh Duệ đến thăm hỏi, đối với vợ chồng Từ Trọng Nhiên không thân cận cũng không gây bất hòa, vô cùng quy củ, không tìm ra chút lỗi lầm.
Y Mạn Quận chúa lúc này thấy Minh Duệ, trong lòng đều không thể không cảm thán. Không biết Ôn Uyển rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Cũng không phải là đứa bé nhà nghèo ( đứa bé nhà nghèo đã sớm làm đương gia), lại còn đem đứa nhỏ bảy tuổi dạy thành người lớn rồi
Ý nghĩ của nữ nhân không giống như với nam nhân. Y Mạn cảm thấy đứa nhỏ hiểu chuyện quá sớm là không tốt, là đứa nhỏ đáng thương. Nhưng Từ Trọng Nhiên gặp Minh Duệ, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy một mình Minh Duệ, cùng Minh Duệ nói chuyện với nhau. Lúc trước ở kinh thành đều là Minh Duệ tới vấn an, sau đó lui ra phía sau của Ôn Uyển.
Từ Trọng Nhiên nhìn Minh Duệ trầm ổn. Nói chuyện với hắn có lý có lẽ không chút luống cuống. Trong lòng buồn bực. Mỗi lần hắn hỏi nhi tử bài học, nhi tử cũng là bộ dáng kinh hãi đảm chiến ( điều này chứng minh con của ngươi học hành không được tốt ),
Minh Duệ nói không nhiều lắm, hai người giữ Minh Duệ ở trong phủ đệ dùng cơm trưa, Minh Duệ cũng không từ chối. Dùng xong cơm trưa liền trở về.
Y Mạn có chút khổ sở: “Đứa nhỏ này một người cô linh linh ở bên ngoài, thật là đáng thương, phu quân, sau này chúng ta cần phải chiếu cố nhiều hơn.” Một đứa nhỏ đơn độc ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy đáng thương.
Từ Trọng Nhiên cười nhận lời. Chẳng qua trong lòng hắn cũng biết Minh Duệ từ đầu hoàn toàn, luôn sẽ không cần tới hắn chiếu cố. Nếu hắn không có đoán sai thì Minh Duệ dừng ở hải khẩu không được mấy ngày, có thể rất nhanh sẽ phải đi ra đảo đang xây dựng ở trên biển kia rồi. Ôn Uyển để cho Minh Duệ tới đây quan trọng nhất có thể chính là để cho nhi tử tới thị sát công trình đang xây dựng.
Minh Duệ ra khỏi Từ phủ ( Từ Trọng Nhiên cùng Y Mạn Quận chúa không có ở tại hậu viện của nha môn mà đi tới chỗ điền sản của mình), muốn đi dạo nơi phố xá ở cửa biển. Nếu đến nơi này thì nên đi nhiều nơi một chút. Hạ Dao đồng ý cho nên một nhóm người liền đi tới nơi phố xá phồn hoa nhất của cửa biển.
Hạ Dao là lần đầu tiên tới hải khẩu, lại ở trên đường nhìn thấy đủ loại người với các hình dạng, màu da khác nhau đi tới đi lui. Ở ven bên đường cửa hàng tấp nập vô cùng náo nhiệt. Đến nơi này mới nhận ra được nơi này vốn không có phồn hoa giống như thế: “Ta nghe nói trước kia nơi này là địa phương thâm sơn cùng cốc , kể từ khi Quận chúa cùng hoàng đế đề nghị mở ra mậu dịch. Trong mười mấy năm này liền phát triển thành vùng đất phồn hoa như thế, cũng trở thành nơi trọng địa thuế má nhất của Đại Tề. Thật sự là không nghĩ tới a!”
Đoàn người cũng có tùy tùng quen biết đi theo, tùy tùng này cười nói: “Đều là nhờ phúc của hoàng thượng cùng với quận chúa. Nếu không thì dân chúng ở hải khẩu hôm nay làm sao có cuộc sống tốt tới như vậy.” Trước kia ngư dân nơi này cũng là ăn bữa nay lo bữa sau. Hôm nay chỉ cần chịu động, nuôi sống một nhà già trẻ đó là tuyệt đối không thành vấn đề . Nếu lại chạy theo hải vận nữa thì chỉ cần là vận khí đặc biệt không xấu thì nhất định có thể kiếm được rất nhiều của cải tiền bạc.
Minh Duệ nhìn mọi thứ trước mặt, cảm xúc trong lòng vô cùng lớn. Tất cả những thứ này tất nhiên đều là bút tích của mẹ hắn. Thật sự là không thể tưởng tượng được.
Võ Tinh thấy bộ dáng của Minh Duệ liền cười nói: “Minh Duệ, thật ra thì hải khẩu náo nhiệt nhất chính là buổi tối. Đèn dầu sáng rỡ, vô cùng náo nhiệt.”
Hạ Dao hung hăng trừng mắt nhìn Võ Tinh một cái. Cái gì gọi là buổi tối náo nhiệt nhất? Cái loại buổi tối náo nhiệt, ở trong mắt của Hạ Dao chính là mấy địa phương không đứng đắn kia mới thế. Võ Tinh thoáng chốc đã biết ý nghĩ của Hạ Dao, liền nhìn tùy tùng đi cùng một cái.
Tùy tùng cười giải thích: “Võ đại nhân nói rất đúng, buổi tối nơi này quả thật rất náo nhiệt. Cửa hàng ăn vặt mở ra cái gì cũng có, người sống ở nơi này chính là ngày đêm đảo lộn.”
Minh Duệ nổi lên hứng thú, nói buổi tối phải tới đây xem. Võ Tinh và Hạ Dao cũng không ngăn cản, nếu đi ra ngoài thì nhìn nhiều thấy nhiều hiểu nhiều cũng là điều nên làm. Lại nói tính tình Minh Duệ trầm ổn, không giống như Minh Cẩn nên cũng không có gì cần lo lắng cả.
Đến buổi tối, trời tháng sáu có chút nóng bức, nhưng ở hải khẩu gió rất to, thổi vào người nhẹ nhàng mát mẻ. Chợ đêm buổi tối quả thật rất náo nhiệt. Trên đường phố hàng loạt đèn lồng lớn treo lên, vô cùng sáng ngời. Ven đường bày biện quán nhỏ, các quán nhỏ chiêu dụ mở cửa làm ăn, thấy Minh Duệ ăn mặc cũng biết là một công tử ca phú quý rồi liền nhiệt tình mời gọi. Vừa nói tùy tiện chọn, rất rẻ. Giọng kia như là đang nói những thứ này không lấy tiền, giống như là chỉ tặng cho thôi. Tất nhiên người bán hàng rong nói thì nói như vậy cũng bởi vì nhìn Minh Duệ ăn mặc nên biết hắn là hài tử của gia đình phú quý. Có năm người đi theo phía sau hắn nữa, ăn mặc tất cả cũng đều không tầm thường.