Ôn Uyển lần này cố ý cho Linh Đông lưu lại, cũng vì có ý nghĩ này, nhưng Linh Đông có nguyện ý hay không, còn phải xem bản thân của Linh Đông nữa. Ôn Uyển nhìn Linh Đông, đột nhiên Ôn Uyển không biết làm thế nào đem lời nói trong miệng nói ra.
Trong lòng Ôn Uyển ruột rối trăm mối, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời trong xanh từng đám mây trắng trôi nhẹ nhàng. Thật giống như một đứa trẻ mới sinh, tâm tư trong vắt thấu triệt. Nếu như phía trên hạ xuống mấy đám mây đen……
Linh Đông ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, không rõ tại sao cô lại trầm mặc không nói lời nào. Tim Linh Đông nhảy thình thịch. Lời nói hôm nay đã là cổ vũ lớn nhất cho sự can đảm của hắn rồi. Không rõ tại sao đang tốt, cô lại không nói gì.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông thấp thỏm không yên, chợt nặng nề thở dài một tiếng. Nàng thật không đành lòng mở miệng nói về con đường kế tiếp. Nhưng nếu Linh Đông muốn đi trên con đường kia, ngày hôm nay nhất định phải lột bỏ được tầng màn che này. Đem toàn bộ mọi chuyện xấu xí trên đời mở ra để cho hắn nhìn, Ôn Uyển biết mình làm như thế có chút tàn nhẫn, nàng thật không muốn nói. Nhưng nếu không tàn nhẫn, có thể một ngày nào đó, mạng sống trước mắt sẽ biến thành một thi thể.
Giữa tàn nhẫn cùng sinh tồn, Ôn Uyển chưa từng thay Linh Đông mà lựa chọn. Nàng muốn Linh Đông phải tự mình lựa chọn lấy: “ Nhớ rõ ngày ấy con cùng ca ca Linh Nguyên tới đây gặp được ba vị hoàng thúc không?”
Linh Đông không rõ vì sao cô lại nhắc đến ba vị hoàng thúc.
Ôn Uyển chậm rãi nói: “ Thập tam thúc của con trở về, không đến mấy ngày sau liền bị ngã từ trên núi giả xuống, nếu không phải vận khí tốt Thập tam thúc của con đã bị ngã chết rồi. Sau đó, Thập tam thúc con nói hắn bị người khác đẩy ngã xuống núi giả. Thập tam thúc con mặc dù hiện tại đã tỉnh, tính mệnh được bảo vệ nhưng thái y nói chân của hắn có khả năng sẽ bị què, về sau sẽ phải làm người tàn tật suốt đời.” Nói xong nhìn vẻ mặt mờ mịt của Linh Đông, lại nói tiếp: “ Thập bát thúc của con không đến mấy ngày cũng bị người ta hạ độc, ăn phải đồ ăn bị hạ dược, nếu thái y không tới cứu giúp kịp thời, có lẽ bây giờ đã là một thi thể. May là như thế, Thập bát thúc của con vẫn mất đi nửa cái mạng, sau này chắc chắn sẽ trở thành một ấm sắc thuốc, cả đời không rời khỏi thuốc được.”
Linh Đông cũng không quá hiểu rõ ràng: “Cô, tại sao?” Thật ra thì, trong lòng Linh Đông đã đoán được, nhưng chính hắn không dám xác nhận. Hắn sợ phải thừa nhận.
Ôn Uyển không nói với Linh Đông tại sao, mà tiếp tục nói đến chuyện Thập tứ hoàng tử và Linh Nguyên suýt chút nữa bị ngã ngựa mà chết. Ôn Uyển nhìn Linh Đông trên mặt có chút sợ hãi: “ Biết vì sao hôm đó con bị bỗng nhiên bị lên cơn sốt? Hơn nữa thiếu chút là bệnh chết không?”
Đôi môi Linh Đông có chút tái nhợt, sợ hãi: “ Biết, là bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao.” Không thể nào, không thể nào lại có người hạ thủ với hắn. Tuyệt đối không thể nào. Người bên cạnh hắn…… Linh Đông càng nghĩ càng sợ hãi. Bởi vì sợ nên cả người đều phát run.
Ôn Uyển nhắm mắt một chút, hít một hơi thật sâu. Lúc mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt một mảng trấn tĩnh: “ Bởi vì con thường xuyên đến phủ đệ của cô chơi, có quan hệ rất thân thiết với cô. Nững người này nghe Hoàng gia gia của con nói để cô cố ý chọn một hài tử để bên cạnh dạy dỗ, hoài nghi cô sẽ chọn con, nên hạ thủ với con. Còn về phần Thập tam hoàng thúc, Thập bát hoàng thúc của con cùng với ca ca con bị tai nan5n ngoài ý muốn đều từ đó mà nên. Hiện tại con đã hiểu chưa?”
Linh Đông liên tục run sợ, nếu bây giờ hắn còn không hiểu Ôn Uyển nói cái gì với hắn, thì chính là ngu xuẩn.
Ôn Uyển đau lòng kéo Linh Đông vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Kỳ thật Ôn Uyển cũng rất mâu thuẫn. Nhưng trong chớp mắt nghĩ tới nàng lúc trước, chẳng phải lúc đó nàng cũng từng bước đi như vậy sao? Nàng khi đó còn có ông ngoại Hoàng đế bảo vệ nàng. Nhưng đứa bé này lại không có bất kỳ kẻ nào giúp hắn cả. Chỉ có thể dựa vào chính hắn mà thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, Linh Đông rốt cuộc bình tĩnh trở lại, không phát run nữa.
Ôn Uyển lúc này mới nhẹ nhàng hỏi: “ Sợ sao?”
Linh Đông thành thật lắc đầu nói: “ Sợ. Cô, con sợ. Nhưng dù sợ cũng phải đối mặt.” Mẫu phi vẫn luôn hy vọng hắn được cô yêu thương. Hiện tại hắn có thể vì sợ hãi mà cự tuyệt sao? Không thể, nếu cự tuyệt, cuộc sống sau này, Linh Đông thật sự không dám nghĩ tới. Hơn nữa hắn cũng thật lòng thích sống trong phủ đệ của cô, so với phủ đệ của hắn tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển vuốt mặt Linh Đông: “ Những người đó đoán không sai, thật ra thì khi mới bắt đầu cô đã muốn chọn con. Bởi vì con cùng cô rất hợp nhau, cũng cùng cô thân thiết nhất. Cô đối với bản tính của con rất hiểu. Nhưng Linh Đông, con phải hiểu, nếu cô đã chọn trúng con, chuyện mà Thập tam hoàng thúc, Thập bát hoàng thúc và ca ca con gặp phải, con có thể cũng sẽ gặp phải. mà nếu con không có vận may như bọn họ con sẽ biến thành một thi thể. Cô có ý nghĩ muốn mang con theo bên mình, đích thân cô sẽ dạy dỗ. Nhưng nếu con sợ, có thể không cần đáp ứng. Chỉ cần con không đáp ứng, những thứ nguy hiểm kia có thể sẽ không còn.” Ôn Uyển nói là có thể, bởi vì trong tương lai, tình hình biến đổi nhiều. Ai cũng không có khả năng đảm bảo tương lai sau này như thế nào.
Linh Đông ngơ ngác nhìn Ôn Uyển, nói không sợ là không thể nào. Hắn không muốn trở thành tàn phế, cũng không muốn trở thành một cái ấm sắc thuốc, càng không muốn trở thành một xác chết. Nhưng mà, nhưng mà, Linh Đông cười khổ, hắn còn có sự lựa chọn nào khác sao? Cô để cho hắn lựa chọn, thật ra hắn không còn có sự lựa chọn nào nữa cả. Linh Đông cúi đầu: “ Cô, tại sao cô lại cho con biết những chuyện này?” Tại sao muốn nói cho hắn biết những thứ này. Nếu không nói, hắn khẳng định rất vui mừng mà đáp ứng. Nhưng bây giờ, hiện tại hắn rất sợ.
Ánh mắt Ôn Uyển có chút sắc bén: “ Đây là chuyện liên quan đến cả đời của con, cô không có quyền quyết định thay con. Con phải tự mình quyết định lấy. Đáp ứng, cho dù sau này con bị ám toán thành công, trở thành một xác chết, con cũng biết vì sao chết. Nếu con cự tuyệt, đó là sự lựa chọn của con. Linh Đông, mặc dù hiện tại con mới có năm tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện. Con cự tuyệt hay đáp ứng, đều phải vì sự lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm. Bất kể như thế nào, nếu đã lựa chọn thì không được hối hận.” Có người từng nói rằng, người thống khổ nhất không phải là người bị đau bệnh hành hạ, mà là hối hận những chuyện đã qua. Nhưng Ôn Uyển xem ra, bất kể từng làm qua cái gì, đó cũng chính là sự lựa chọn của nàng. Nếu đã lựa chọn đi trên con đường này, bất kể như thế nào cũng không được hối hận. Người là sống cho hiện tại và tương lai, không phải sống trong quá khứ. Ngồi hối hận chuyện quá khứ, thật đúng là quá lãng phí hiện tại và tương lai rồi.
Linh Đông cắn môi. Ôn Uyển nhìn thấy cũng thay hắn đau lòng, nhưng Ôn Uyển lại không có ý định lên tiếng quyết định thay Linh Đông.
Linh Đông sắc mặt ngày càng trắng, cả người càng ngày càng sợ hãi. Ôn Uyển thấy bộ dáng hắn như thế, nghĩ chuyện này cũng quá bất ngờ rồi, định cho hắn thời gian ba ngày để suy nghĩ một chút.
Trước khi đi ra ngoài, Linh Đông một lần nữa mở miệng hỏi Ôn Uyển: “ Cô, người có thể nói cho Phụ vương Mẫu phi của con cùng ca ca biết không? Biết rằng nếu con đáp ứng có thể sẽ chết, trở thành tàn phế, thành ấm sắc thuốc. Cô, Phụ vương và Mẫu phi còn có ca ca, bọn họ không biết đúng không”. Ca ca đã từng nói qua, cô là người thông minh nhất thiên hạ, cho nên chỉ có cô dự đoán được điều này. Phụ vương và Mẫu phi, cả ca ca đều không nghĩ tới.
Ôn Uyển nghe thấy vấn đề này, lập tức cười khổ. Nàng đã nói hài tử trong hoàng thất sẽ không ngu xuẩn mà, nhìn một cái xem, nếu là một kẻ ngu xuẩn làm sao có thể hỏi ra một vấn đề sâu sắc như thế. “ Cô không có biện pháp trả lời con. Cô chỉ có thể nói cho con những điều cô biết. Nếu con muốn biết, sao không tự mình hỏi họ đi?” Thật ra Ôn Uyển trả lời câu hỏi rất đúng trọng tâm, nhưng là càng trúng trọng tâm càng tàn khốc.
Tay Linh Đông vốn đang ở trên cánh tay Ôn Uyển, nhưng sau khi nghe Ôn Uyển nói những lời này, liền dùng sức nắm lấy: “ Bọn họ không biết. Hẳn là bọn họ không biết.”
Ôn Uyển chỉ ôm hắn, không nói gì nhiều. Vừa qua một thời gian rất lâu, Ôn Uyển nghe Hạ Dao ở bên ngoài nói Minh Cẩn đang tìm nàng.
Linh Đông ngẩng đầu lên: “ Cô, người nói người chỉ dạy cho con, con có thể gặp phải rất nhiều chuyện. Vậy còn Minh Duệ đệ đệ và Minh Cẩn đệ đệ thì sao? Bọn họ sau này có gặp những chuyện như thế không?”
Ôn Uyển gật đầu: “Có, bọn họ về sau cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng tương lai bọn họ không gặp nhiều nguy hiểm hơn con. Bởi vì con họ Yến, là con trai trưởng của Thái tử, là người trong hoàng tộc. Mà Minh Duệ đệ đệ cùng Minh Cẩn đệ đệ của con họ Bạch, bọn họ là thần tử.” Thân ở trong hoàng thất, cho dù chỉ mới năm tuổi, khẳng định cũng có thể hiểu được quân thần có khác.
Linh Đông ánh mắt ảm đạm, lời của cô hắn hiểu được. Ý tứ hắn là người trong hoàng tộc, mà hai đệ đệ thì không. Linh Đông biết mình không thể cự tuyệt, cho nên chỉ có thể hỏi: “ Cô, nếu con đáp ứng. Người sẽ dạy con bản lĩnh, để cho con có thể bảo vệ tốt mình, không bị người hại đến sao?”
Ôn Uyển trả lời không làm cho Linh Đông thất vọng: “ Đúng, con đi theo cô, cô sẽ đem những gì đã biết dạy lại cho con. Tuy nhiên, nếu con thật lựa chọn, con phải chuẩn bị thật tốt những gian khổ sắp tới phải chịu.”
Linh Đông lộ ra nụ cười: “ Cô, con không sợ chịu khổ.”
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông từ ái nói: “Chuyện này không cần vội, cô cho con thời gian ba ngày suy nghĩ. Chờ ba ngày sau cô cho người đến đón con, con nói sự lựa chọn của con. Hiện tại con về trước đi đã.”
Linh Đông không rõ, hắn không phải là đáp ứng rồi sao? Tại sao cô lại cho hắn ba ngày nữa để suy nghĩ. Có ba ngày hay không đáp án cũng giống nhau mà thôi.
Linh Đông thấy Ôn Uyển không muốn nói tiếp nên đi xuống, đem nghi vấn đến khóe miệng nuốt trở lại. Ba ngày sau, cũng giống nhau thôi.
Ôn Uyển dẫn Linh Đông đến bên ngoài viện, để cho Võ Tinh đem Linh Đông trở lại Đông cung. Quay người lại nhìn lá rụng trong viện mà ngơ ngẩn. Mặc dù nói hài tử trong hoàng thất trưởng thành sớm, chắc chắn đã sớm hình thành thói quen tranh giành. Nhưng làm cho một đứa nhỏ năm tuổi phải lựa chọn như thế, thật sự rất nhẫn tâm. Bởi vì Ôn Uyển vô cùng rõ ràng, Linh Đông không thể nào cự tuyệt.
Ôn Uyển có chút thở dài. Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, so với việc mất mạng vẫn tốt hơn. Hơn nữa, thật sự tàn nhẫn cũng không phải là nàng, mà là cha mẹ của Linh Đông.
Linh Đông ở trên xe ngựa, cả người cuộn mình vào một góc. Cúi đầu, sắc mặt hắn lúc này lộ ra tâm tình hắn vạn phần phức tạp.
Võ Tinh ngồi ở một bên, bởi vì vừa được Hạ Dao phân phó, cho nên cũng thường trông coi Linh Đông, thấy trong mắt Linh Đông lúc này tràn đầy sự giãy dụa cùng thống khổ.
Võ Tinh cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu đáng thương. Năm đó Quận chúa so với Linh Đông lớn hơn một tuổi, nhưng lại chịu nhiều đau khổ hơn so với Linh Đông. Cho nên mới nói, Võ Tinh một đường từ phủ Quận chúa đến Đông cung một chữ cũng không nói, thần sắc giống nhau, sắc mặt không chút thay đổi.