Hoàng đế nhận được thư cấp báo của Ôn Uyển gửi qua. Trong thư Ôn Uyển mãnh liệt yêu cầu hoàng đế phái một người chủ sự đi qua. Nàng thật sự đã chịu đủ Lý Nghĩa này rồi.
Ôn Uyển liệt kê những chuyện Lý Nghĩa đã làm. Nàng cũng không nói ngoa, đều là đúng sự thật. Còn đưa ra một yêu cầu khác, nhanh chóng phái người tốt hơn đến. Nếu không có xảy ra sai lầm, thì không liên quan đến nàng.
Hoàng đế cười khẽ: “Cái nha đầu này.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút, chuyện này cũng đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, cũng nên phái người đi kết thúc công việc. Suy nghĩ kỹ một hồi, cảm thấy không thích hợp. Cuối cùng vẫn phái một người tuyệt đối có thể khiến Ôn Uyển hài lòng đi. Người này được tin lập tức lên đường.
Nếu Ôn Uyển biết được người này là ai, đánh chết cũng sẽ không cầu hoàng đế thay đổi người.
Trong thư Ôn Uyển trừ nói chuyện Lý Nghĩa, còn lại căn bản là kể khổ, vừa nói nàng có bao nhiêu vất vả phiền phức, hiện tại sắp thành thiếu phụ có chồng luống tuổi rồi, không biết đến lúc gặp lại, Bạch Thế Niên có thể nhận ra nàng hay không nữa.
Hoàng đế đọc đến đây lập tức không nhịn được cười ha hả không ngừng. Chẳng qua chỉ cần nghĩ đến Ôn Uyển ngày thường quen biếng nhác, giờ lại bận rộn xoay quanh, có thể kéo dài được cũng đã rất không tệ rồi.
Đang lúc suy nghĩ, Bạch Thế Niên đã tới đây.
Hoàng đế thấy Bạch Thế Niên, nghĩ tới lời Ôn Uyển nói…, khuôn mặt không nhịn được nở nụ cười, Hoàng đế trêu ghẹo nói: “Ôn Uyển gửi thư đến.”
Ánh mắt Bạch Thế Niên sáng lên, chẳng qua nhìn hoàng đế không đưa thư cho hắn xem, đoán được Ôn Uyển gửi cho hoàng đế hẳn là thư khẩn cấp. Mà thư của hắn, đoán chừng còn ở phía sau.
Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên có chút như đưa đám. Có lẽ Ôn Uyển hoàn toàn sẽ không viết thư cho hắn. Hai năm qua không biết có chuyện gì, thư tín của Ôn Uyển càng ngày càng ít, nếu không nói là gần như không có. Biểu hiện của Ôn Uyển, khiến cho trong lòng Bạch Thế Niên có chút lo lắng.
Hoàng đế không biết ý nghĩ dưới đáy lòng của Bạch Thế Niên, cười nói: “Khoảng thời gian này Ôn Uyển bận rộn xoay quanh, oán trách với trẫm rằng nàng sắp thành thiếu phụ có chồng luống tuổi rồi. Sợ ngươi trở về chê nàng.” Hoàng đế rất ít khi nói giỡn, nhưng nhìn xong thư của Ôn Uyển, lại gặp được Bạch Thế Niên, không nhịn được nổi hứng trêu ghẹo.
Bạch Thế Niên nghe xong, tâm tình như đưa đám mới vừa rồi lập tức bị quét sạch: “Hoàng thượng. Thần trăm triệu lần không dám.” Hắn nào dám ghét bỏ Ôn Uyển, Ôn Uyển không ghét bỏ hắn là tốt rồi. Nhưng Ôn Uyển có thể nói như vậy, chứng minh trong lòng Ôn Uyển vẫn luôn nhớ tới hắn.Tim của Bạch Thế Niên tạm thời cũng hạ xuống.
Hoàng đế cũng tiếp tục cười giỡn, nếu Bạch Thế Niên dám ghét bỏ Ôn Uyển, người đầu tiên không buông tha Bạch Thế Niên chính là hoàng đế đấy.
Lúc Bạch Thế Niên trở về, tâm tình so với lúc đi tới gặp hoàng đế rõ ràng tốt hơn nhiều. Diệp Tuần làm cố vấn thân tín nhất của Bạch Thế Niên, đương nhiên là có thể nhận thấy biến hóa của Bạch Thế Niên trước tiên: “Nguyên soái. Quận chúa có gửi thư tới sao?” Cái này đã thành quy luật rồi, mỗi lần kinh thành gửi thư đến,tâm tình của Bạch Thế Niên luôn đặc biệt tốt.
Bạch Thế Niên lắc đầu.
Diệp Tuần có chút kinh ngạc, không có thư tới còn cao hứng như thế. Nhưng hắn hỏi, Bạch Thế Niên cũng không trả lời hắn, trực tiếp trở về doanh trướng. Diệp Tuần lầm bầm, đoán chừng là lâu không dính nữ nhân, nhiệt huyết tràn đầy a.
Bạch Thế Niên quay đầu nhìn Diệp Tuần, âm hiểm nói: “Ngươi muốn ta đem chuyện ngươi đi lâu tử nói cho Hạ Nhàn biết không?”
Diệp Tuần lập tức im miệng, chuyện này là Diệp Tuần đuối lý. Đoạn thời gian trước Diệp Tuần đi theo Bảo Bảo Cương ở tửu lâu bao hết một sương phòng. Uống đến mơ mơ màng màng, không biết làm sao, mà cái thanh quan mời tới đàn hát trợ hứng lại bị phá trinh. Lần này ra cửa coi như xong.
Bảo Bảo Cương cũng nghe được tiếng gió, biết hai năm qua Diệp Tuần vì Hạ Nhàn mà thủ thân nhưngọc. Có một Nguyên soái đi trước, hiện tại quân sư cũng đi theo con đường này. Trong lòng Bảo Bảo Cương lúng túng phát hoảng, cố ý giúp thanh quan này chuộc thân đưa tới. May là lúc ấy đưa tới phủ tướng quân, tất cả mọi người đều cho rằng Bảo Bảo Cương đưa nữ nhân cho Bạch Thế Niên. Người phía dưới đem chuyện này bẩm báo với Bạch Thế Niên.
Bạch Thế Niên không hiểu thế nào, Bảo Bảo Cương đưa cái gì thì cũng không thể đưa nữ nhân đến cho hắn. Tất cả mọi người đều biết hắn đã sớm nói trước. Ngày thường cũng chỉ nói đùa một chút, không thể có chuyện chẳng kiêng nể gì mà đưa nữ nhân tới cho hắn.
Diệp Tuần nhận được tin tức, bị hù dọa đến một thân mồ hôi lạnh. Trước cầu Bạch Thế Niên xử trí thỏa đáng nữ nhân này, sau đó chỉnh cho Bảo Bảo Cương một bữa.
Cũng may Bạch Thế Niên từ khi lập thân đến nay, cộng thêm Bạch Thế Niên chưa từng đi qua thanh lâu, cho dù là tửu lâu gì đó cũng đều không đi, giữ mình trong sạch thiếu chút nữa khiến người ta cho rằng hắn không được (đây là chuyện trước kia, hiện tại không ai dám nói. Dù sao Minh Duệ và Minh Cẩn cũng không thể sinh ra từ tảng đá).
Tin tức kia lan truyền ra ngoài, mọi người thật sự là bội phục dũng khí của Bảo Bảo Cương, lại dám đưa nữ nhân cho Nguyên soái, một chút cũng không sợ đắc tội Quận chúa. Đến cuối cùng, Bảo Bảo Cương thật sự ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổcũng nói không ra lời.
Có nhược điểm này, ở trước mặt Bạch Thế Niên, Diệp Tuần hoàn toàn không đứng thẳng thắt lưng nổi.
Bạch Thế Niên nghe được lời này của hoàng đế, cả ngày tâm tình thật tốt. Chẳng qua là buổi tối lúc ngủ, không nhịn được lấy tranh gia đình Ôn Uyển vẽ ra xem. Sớm thôi, cũng sẽ đến lúc toàn gia đoàn tụ. Đến tận khi chìm vào giấc ngủ, Bạch Thế Niên vẫn còn nghĩ không biết lúc nào thì thưÔn Uyển gửi mới đến.
Triều đình chuẩn bị ngân lượng cứu nạn thiên tai, còn phải chọn lựa khâm sai. Ôn Uyển xử lý công việc hiệu suất tương đối cao, điểm này đám triều thần cũng biết đến. Nếu không thể hoàn thành trong thời gian quy định, Ôn Uyển sẽ không giữ mặt mũi cho ngươi đâu.Ôn Uyển sẽ không mắng thẳng vào mặt, nhưng cách trừng phạt nàng thích nhất, chính là phạt bổng Lộc. Một lần phạt chính là bổng lộc của nửa năm.
Thật ra bổng lộc của quan viên một năm cũng không nhiều lắm, người xuất thân từ đại gia tộc càng không khả năng chỉ dựa vào điểm bổng lộc này mà sống qua ngày. Nhưng phạt bổng lộc cũng là chuyện tương đối mất mặt. Cho nên mọi người trải qua một thời gian ngắn để thích ứng, đều có thể đuổi theo tiết tấu của Ôn Uyển.
Rạng sáng ngày thứ hai, lúc Ôn Uyển vào triều sớm, nói với đám đại thần phía dưới, để bọn họ tiến cử người thích hợp đi giúp nạn thiên tai.
Ôn Uyển để triều thần tiến cử nhân tài cứu trợ thiên tai. Đây là lệ cũ, nếu đưa trọng thần tiến cử, sau này có chuyện, đại thần tiến cử cũng có trách nhiệm liên đới.
Lần này Ôn Uyển và Hộ bộ Thượng thư đã tính toán tỉ mỉ, khoản tiền ứng ra cứu nạn thiên tai không được nhiều lắm, chỉ có thể nói miễn cưỡng vừa đủ. Bạc để cứu nạn thiên tai phải gắng gượng mới đủ, lại có nhiều tỉnh phải cần gấp, Ôn Uyển tính tình vắt cổ chày ra nước, sổ sách cho người tính toán rõ ràng. Tất cả mọi người lo lắng chuyện xui xẻo này dù có cố hết sức làm cũng không có kết quả tốt. Cho nên Ôn Uyển vừa nói ra, không khí có chút an tĩnh.
Ôn Uyển quét mắt một vòng, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện. Phía dưới một người tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, từ tứ phẩm quan giai đứng ra: “Quận chúa, thần nguyện đi tiên phong đến khu vực thiên tai để cứu trợ.”
Đương nhiên Ôn Uyển thích tự mình đề cử, nhưng cũng phải có bản lãnh này a! Ôn Uyển đối với Trần Bỉnh không tính là quen thuộc, nhưng thông qua lý lịch cũng có chút hiểu biết người này.
Kể từ sau khi Ôn Uyển thượng vị, đối với đại thần phía dưới, ở địa phương khác tạm thời không nói, đại thần mỗi ngày vào triều sớm Ôn Uyển vẫn tốn chút tâm tư đi tìm hiểu.
Trần Bỉnh, xuất thân Tiến sĩ nhị bảng, nghe nói lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, trong nhà chỉ có một quả phụ, sau lại thông qua khoa cử thay đổi nhân sinh, cưới được thiên kim tiểu thư nhà giàu. Con đường làm quan cũng cực kỳ thuận lợi. Trần Bỉnh có thể có vị trí này, trừ gia đình nhà vợ trợ lực, bản thân cũng có bản lĩnh không tệ, vẫn còn dính ít ánh sáng Triệu vương để lại.
Hoàng đế trước sau thanh tẩy mấy lần, rất nhiều quan viên có liên quan đến Triệu vương đều ngã ngựa. Chỗ trống tự nhiên là từ quan viên phía dưới mặt nhặt lên. Trần Bỉnh không có bối cảnh hùng hậu phía sau, hơn ba mươi tuổi đã có thể làm được từ tứ phẩm quan, cũng xem như không tệ.
Điều không tốt duy nhất chính là, trong ấn tượng của Ôn Uyển người này không có công lao trác tuyệt nào. Lời nói không dễ nghe, chính là người này đi được tới hiện tại, thật giống như hoàn toàn dựa vào vận khí.
Ôn Uyển cũng không đả kích tấm lòng chân thành muốn đền đáp triều đình của Trần Bỉnh. Mà chỉ Trần Bỉnh, nếu đã tự mình đề cử mình thì có biện pháp ứng đối hay không? Ôn Uyển làm trò ở trước mặt đám đại thần hỏi Trần Bỉnh một vài vấn đề.
Trần Bỉnh đã sớm có chuẩn bị, nhưng bị hỏi đến trán cũng đổ mồ hôi. Vẫn đều nói Quận chúa rất tích cực, lúc này hắn đã có nhận thức sâu sắc.
Ôn Uyển thích người nắm chắc tự đề cử mình như vậy. Đối với cái loại không nắm chắc, ngược lại nàng rất không thích (hoàng đế ói: ngươi là nhân tài kiệt xuất trong đó, điển hình đấy).
Ôn Uyển trong lòng đoán, nhiệt tâm có thừa, nhưng làm việc không thể dựa vào nhiệt huyết. Trần Bỉnh làm trợ thủ thì có thể, nhưng toàn quyền chịu trách nhiệm, không có kinh nghiệm, càng chưa đủ tư cách. Trong lòng Ôn Uyển có một người thích hợp, người này chính là Hải Sĩ Lâm.
Từ sau khi thái tử hôn mê bất tỉnh, Hải Sĩ Lâm vẫn cáo bệnh ở nhà. Lục hoàng tử thượng vị trực tiếp bãi miễn chức quan của hắn. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Ôn Uyển xử lý triều chính lâu như vậy cũng không gặp qua Hải Sĩ Lâm.
Ôn Uyển không có chút ít kiêng kỵ kia của Lục hoàng tử, chỉ cần làm quan lại trong triều có chút bản lĩnh, Ôn Uyển đều sẽ dùng, cũng không đi bận tâm người này là người của thái tử, Ngũ hoàng tử hay Lục hoàng tử. Nói cách khác, Ôn Uyển không đi thanh toán đám quan viên đã đứng thành hàng kia.
Ý của Ôn Uyển, coi như là tính sổ cũng phải do hoàng đế tìm bọn hắn tính sổ, nàng sẽ không đi cái loại chuyện tạo sát nghiệt đắc tội với nhiều người này.Chờ Hoàng đế trở lại sẽ từ từ thanh lý.
Nói xong chuyện cứu nạn thiên tai, còn nói đến chuyện khảo hạch quan viên ba năm một lần. Đây cũng là lệ cũ, mỗi ba năm khảo hạch một lần, xem xét ưu điểm khuyết điểm trong ba năm. Sau khi xét duyệt đánh giá ưu khuyết điểm sau, đến lúc điều động quan viên.Ôn Uyển cũng có thể làm chủ, không cần chờ đến lúc hoàng đế trở về xử lý nữa. Bởi vì cũng có điều lệ từ trước. Dựa theo quy củ mà làm cũng sẽ không có sai sót.
Ôn Uyển thích làm việc đến nơi đến chốn, một bước một dấu chân đi tới. Cho nên ở trên tay Ôn Uyển, cũng không thể xuất hiện cái loại chuyện vượt quá quy tắc.
Ôn Uyển đang cùng triều thần thương nghị chính vụ. Đột nhiên nghe thấy phía ngoài có tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên “Tin chiến thắng. Tin chiến thắng tám trăm dặm, tin chiến thắng. Tin chiến thắng, tin chiến thắng tám trăm dặm.” Không nói ở chỗ này, cho dù trong hoàng cung, chuyện vui lớn như vậy cũng cần phải cần lớn tiếng hô lên đấy.
Ôn Uyển nghe thấy trên mặt cũng hiện ra nụ cười. Âm báo tin mừng lớn tiếng như vậy khẳng định là đại thắng. Bất kể là biên thành, hay là duyên hải, chỉ cần là tin chiến thắng thì chính là chuyện vui.
Người nọ khuôn mặt mang hỉ khí, quỳ trên mặt đất cao giọng nói: “Quận chúa, Từ đại nhân mang theo Uy Vũ quân đánh thắng một trận lớn. Giết hải tặc xâm phạm đến không còn mảnh giáp.” Lời này có chút khoa trương, nhưng hiện tại khoa trương một chút cũng không ai trách tội.
Hạ Hương nhận lấy tin chiến thắng từ trong tay người này, hai tay dâng lên cho Ôn Uyển. Ôn Uyển mở ra xem, là chiến báo tự tay Từ Trọng Nhiên viết. Lần này giết hơn một ngàn năm trăm giặc Oa, đánh thắng một trận lớn.
Ôn Uyển đọc xong chiến báo, cười nói: “Trong viện ta hỉ thước (chim khách) đến hót, đều nói chim khách lên tiếng, có chuyện vui đến. Không nghĩ tới, lại là chuyện vui lớn như vậy.”
Hạ Hương đứng bên cạnh trong lòng âm thầm bật cười. Ngày hôm qua còn nói chim khách kêu cũng chẳng có chuyện tốt, nói rằng nàng nhìn lầm rồi, nhìn quạ đen lại nói thành chim khách. Hiện tại lại trầm trồ khen ngợi chim khách.
Đại thần phía dưới tất nhiên là luôn miệng khen ngợi. Ôn Uyển được khen ngợi vẻ mặt hắc tuyến, vì sao, dựa theo cách nói của đại thần, công lao đánh thắng trận này đều là công lao của nàng, không phải là công lao của tướng sĩ nơi tiền tuyến thế? Ừ, có lẽ hoàng đế thích ca công tụng đức như vậy, nhưng Ôn Uyển nghe như vậy cực kỳ không được tự nhiên.Ôn Uyển cũng không phải là một người thích kể công, càng không có khả năng tham công.
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ làm sao phong thưởng đây, lại nói Ôn Uyển đối với chuyện này thật chỉ là thường dân. Suy nghĩ vẫn chờ tan triều lại thương nghi cùng Binh bộ Thượng thư. Cuộc chiến này có được công trận rồi, thì phải dựa theo công trận thăng quan, không thể kéo dài thêm một ngày. Võ quan không thể so với quan văn, quan văn trễ một tối hay mấy ngày nửa năm cũng không quan hệ gì. Nhưng binh sĩ phía dưới thì không giống như vậy. Phải biết rằng, những binh lính kia liều mạng đi đánh giặc, đại nghĩa nói là đánh giặc để bảo vệ quốc gia, nhưng bảo vệ quốc gia cũng không hề xung đột với thăng quan phát tài. Dù sao bảo vệ quốc gia cũng phải có lợi ích thực tế. Nếu triều đình không nói một chút, chiến sĩ đổ máu hy sinh nơi tiền tuyến không phải là trái tim băng giá sao? Hơn nữa còn có một cố kỵ, chiến trường không có mắt, vạn nhất trì hoãn rồi, nói không chừng người ta lại lừng lẫy hy sinh. Cho nên Ôn Uyển cho rằng chuyện này không thể kéo dài dù chỉ chốc lát.
Được rồi. Còn chưa có tan triều đâu, lại nghe đến một tiếng vang kêu lên: “Tin chiến thắng, tin chiến thắng tám trăm dặm truyền đến.” Thanh âm này so với vừa rồi còn lớn hơn.
Được rồi, lần này không cần suy đoán nữa, nhất định là tin chiến thắng từ biên thành. Không nghĩ tới biên thành cũng đồng loạt đánh thắng trận lớn. Ôn Uyển ha hả cười nói: “Buổi sáng chim khách gọi thật đúng là tốt!” chẳng qua chim khách này hẳn nên gọi sớm, hôm nay gọi mới đúng, tin vui đến chậm một ngày.
Ôn Uyển chẳng qua chỉ thuận miệng vừa nói, lại không nghĩ rằng tất cả triều thần phía dưới cũng đều hùa theo. Người cổ đại mê tín, trong nhà nếu có chim khách bay vào hót, đây tuyệt đối là có chuyện vui tới cửa.
Người báo tin mừng đi tới, Ôn Uyển nhìn chiến báo. Chiến sự ở biên thành so với duyên hải còn tàn khốc hơn rất nhiều, một khi khai chiến, người chết vô số. Nhưng hoàng đế có đại pháo hồng y, đối phương cho dù có mạnh hơn nữa cũng ngăn cản không được.
Ôn Uyển nhìn chiến báo từ biên thành, nụ cười càng rực rỡ hơn so với vừa rồi. Hoàng đế này hồng y đại pháo có uy lực lớn như vậy, có lẽ chiến sự sẽ kết thúc sớm hơn nàng dự trù.Ừ, nghĩ lạc quan một chút, địch nhân nhìn thấy vũ khí uy mãnh như vậy, nói không chừng liền cúi đầu xưng thần. Có điều muốn cúi đầu xưng thần, cũng phải nhìn xem Đại Tề có nguyện ý hay không đã.
Hai phần tin chiến thắng, khiến cho lo lắng trong kinh thành thời gian qua biến mất sạch sẽ. Thời điểm đám đại thần đi ra ngoài trên mặt ai ai cũng đều mang theo nụ cười ( cười không nổi cũng phải cười đấy).
Hải Sĩ Lâm ngay khi vừa nhận được tin chiến thắng, đang cùng phụ tá nói chuyện! Đã nghe phía ngoài nói, Quận chúa mời Hải đại nhân đến phủ Quận chúa phủ nghị sự.
Hải Sĩ Lâm đút một bao tiền lì xì thật to cho thị vệ truyền lời, muốn thăm dò chút tin tức.
Ôn Uyển không thích dùng thái giám, nhưng hiện tại Ôn Uyển thân phận đặc thù. Vạn nhất muốn gặp đại thần nào đó, nhất định phải có người truyền lời, cho nên Ôn Uyển để Võ Chiêu từ trong đám thị vệ thiếp thân của phủ đệ chọn ra một nhóm người, đặc biệt làm người đi truyền lời, tổng cộng chọn ra mười sáu người. Những người này cũng đã qua Võ Tinh tuyển chọn kỹ lưỡng, đối với Ôn Uyển vô cùng trung thành, khác hoàn toàn với đám thái giám khéo đưa đẩy khôn khéo. Truyền lời là truyền lời, nói nhảm cũng không có, về phần nói thêm chút gì, căn bản là không có. Điểm này cũng làm cho triều thần cảm thấy nhức đầu. Dĩ vãng có thể có được một chút nhắc nhở, nhưng hiện tại, nửa điểm nhắc nhở cũng không có.
Hải Sĩ Lâm nhét bao tiền lì xì vào trong túi áo người đến, mặc dù cái gì cũng không còn tiết lộ, nhưng lại nói: “Hải đại nhân yên tâm, là chuyện tốt.” Nhất định là chuyện tốt rồi, tin tức đại thắng truyền đến. Quận chúa tâm tình tốt, nếu là chuyện không tốt cũng không thành vấn đề.
Hải Sĩ Lâm cũng không còn dám cho thị vệ truyền lời xem sắc mặt, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy là chuyện tốt. Bị Ôn Uyển một mình mời đến, sẽ không gặp được chuyện gì tốt . Đại thần được Ôn Uyển gọi riêng đến, không phải là giao phó rất nhiều công việc, chính là khiển trách phạt bổng lộc.Còn không thì bị tước mất ô sa (mũ quan), hoặc bị đưa vào ngục giam. Rất nhiều đại thần nghe được Quận chúa cho mời, trong lòng đều thấp thỏm bất an.
Hải Sĩ Lâm suy nghĩ xuống, khiển trách phạt hạ mũ ô sa gì gì kia, chắc chắn sẽ không. Kể từ khi Lục hoàng tử nắm quyền hắn vẫn luôn cáo bệnh ở nhà. Đoán chừng là tìm hắn giao phó chuyện gì rồi.Trong khoảng thời gian này hắn đã nghỉ ngơi, nếu Ôn Uyển đồng ý giao việc cho hắn, đúng lúc để tái nhậm chức.
Biên thành duyên hải truyền đến tin đại thắng, hoàng đế không bao lâu nữa sẽ khải hoàn hồi triều. Bây giờ là thời kỳ tốt nhất để tái nhậm chức. Nếu không được Quận chúa bổ nhiệm, đến lúc đó đừng nghĩtới việc được hoàng thượng trọng dụng rồi, chuyện nhập các kia lại càng không cần nghĩ nữa.
Trên đường đi Hải Sĩ Lâm vẫn suy nghĩ, đến phủ Quận chúa, đại khái cũng suy nghĩ ra một chút.
Bình Thượng Đường đang dừng chân ở sản nghiệp nhà cũ, nghe được tin đại thắng có chút mệt mỏi, về đến nhà nhìn thấy thê tử xử lý nội vụ, cũng không lên tiếng, đứng bên cạnh chờ chực.
Chân Chân thấy vẻ mặt hắn, liền đặt công việc sang bên cạnh: “Lão gia sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” Kể từ khi Bình Thượng Đường bị bãi quan về nhà, cũng yên tĩnh lại.Ngày thường chỉ cùng mấy người bạn đi ra ngoài hóng gió, cho hết thời gian.
Bình Thượng Đường hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng nói: “Phu nhân, nàng gửi phân thiệp đi qua phủ Quận chúa đi. Đi bái phỏng Ôn Uyển một chút xem sao!” Kể từ khi Bình Thượng Đường biết được Ôn Uyển được hoàng đế phong làm nhiếp chính Quận chúa, trong đầu không thể không suy nghĩ, hắn muốn một lần nữa xuất sĩ. Cho dù không có được cảnh tượng như trước kia, cũng tốt so với năm tháng rỗi rảnh ở nhà.
Chân Chân tâm tư hơi đổi: “Một năm này quà tặng ngày lễ gì đó cũng không kém. Ngày thường Ôn Uyển bận rộn không có thời gian gặp chúng ta. Bây giờ Ôn Uyển là nhiếp chính Quận chúa, càng thêm bận rộn, sẽ không có thời gian gặp chúng ta.”Đừng nói hiện tại Ôn Uyển rất bận rộn, cho dù Ôn Uyển không vội vàng, Ôn Uyển cũng sẽ không gặp bọn họ. Lần trước mời bọn họ đến phủQuận chúa, cũng là vì chuyện của Mộng Lan. Chờ đến khi chuyện của Mộng Lan xong xuôi, Ôn Uyển giống như quên mất cả nhà bọn họ vậy.
Bình Thượng Đường cũng biết, Ôn Uyển sẽ không chào đón hắn. Nhưng hắn chính là muốn thử một lần. Nếu không thành, hắn cũng bỏ cuộc.
Chân Chân biết ý của Bình Thượng Đường, vẻ mặt chứa một tia hoảng sợ: “Lão gia. . . . . .” Lần trước tham ô nhiều tiền tài như vậy. Nếu không phải có Ôn Uyển ở phía trước cản trở, cả nhà bọn họ đã sớm sạch tiền, nơi nào còn có cuộc sống an nhàn như hiện tại. Thử nghĩ đến cuộc sống ban đầu xem, Chân Chân liền toàn thân phát rét. Hiện tại nàng chỉ muốn nhìn nữ nhi lớn lên, gả cho người trong sạch. Nhi tử cưới con dâu tài giỏi, chống đỡ môn hộ. Những thứ khác, thật sự là không nghĩ nữa, càng không muốn Bình Thượng Đường tái nhập con đường làm quan. Đến lúc đó, Ôn Uyển khẳng định sẽ không thể nào giúp đỡ thêm nữa.
Bình Thượng Đường nhìn biểu hiện của Chân Chân, trong lòng không vui. Đây là ý gì? Không phải chỉ muốn nàng ta đi gặp Quận chúa một chút thôi sao, có cần có vẻ mặt khoa trương như vậy không.
Chân Chân định thần lại: “Lão gia, Quận chúa chắc chắn sẽ không đồng ý. Ban đầu lão gia gặp chuyện không may, Ôn Uyển cũng không trực tiếp ra mặt. Hai năm qua, Quận chúa chưa từng hạ thiệp mời ta đến phủ Quận chúa. Rồi hãy nói, lão gia, chàng bây giờ đã là thường dân rồi.” Thật sự sẽ không đáp ứng để Bình Thượng Đường xuất hiện ở sĩ trường. Một lần là đủ rồi, nếu còn thêm một lần nàng sẽ chịu không nổi.
Câu nói sau cùng của Chân Chân, đã dẹp tan tâm tư đang rục rịch của Bình Thượng Đường, sắc mặt lập tức như đưa đám: “Sớm biết, sớm biết. . . . . .” Sớm biết có hôm nay, ngày đó có thế nào cũng không bất hòa với Ôn Uyển. Như vậy con đường quan lộ của hắn tất nhiên không thể dừng bước ở một nhị phẩm, càng sẽ không khiến cho mất cả công danh, hôm nay trở thành một người nhàn tản.
Chân Chân chờ sau khi Bình Thượng Đường đi, gọi nha hoàn tới: “Bảo Liễu di nương đi qua trò chuyện theo lão gia.” Đến cái tuổi này trong lòng Chân Chân chỉ nghĩ đến mấy đứa con. Phu thê ân ái gì đó chỉ là mây trôi. Di nương này cũng là Chân Chân mua được, biết ăn nói, am hiểu cầm kỳ thư họa, chẳng qua giấy bán thân ở trong tay nàng, cũng không dám đùa bỡn tâm nhãn.
Chân Chân đang bề bộn, nghe được nói Hứa thị đã tới. Sắc mặt Chân Chân liền không dễ nhìn. Lần trước Tam lão gia cùng lão gia nhà mình nói muốn đem Mộng Nam gả cho cháu nhà mẹ đẻ của Hứa thị. Nàng cũng cho người đi hỏi thăm một chút, tin tức hỏi thăm còn rất tốt, cháu nhà mẹ đẻ của Hứa thị năm nay mười ba tuổi, mười ba tuổi đã là tú tài, người lớn lên cũng tốt, phụ thân là quan từ ngũ phẩm, điều kiện bên ngoài cũng không tệ. Nếu nói riêng về những điều kiện này, thì Hứa thiếu gia là quả thật xứng đôi với Mộng Nam.
Bình Thượng Đường và Tô Chân đều cảm thấy vừa lòng. Nhưng Phúc ca nhi nghe được thì phản đối. Lí do Phúc ca nhiphản đối rất đơn giản, công tử Hứa gia này ở bên ngoài danh tiếng rất tốt, nhưng hắn đã gặp qua một lần. Kiêu ngạo tự mãn, tự cho rằng mình là tuấn tài, không đem những người khác nhìn vào trong mắt. Người như vậy quyết không thể được. Dựa theo cách nói của Phúc c anhi, người như vậy chắc chắn không có tiền đồ.
Mặc dù hiện giờ Phúc ca nhi chỉ có mười tuổi, nhưng hôm nay cũng là trụ cột trong nhà, lời nói của Phúc ca nhi rất có sức nặng. Cộng thêm Mộng Lan và Mộng Tuyền cũng cho rằng hiện tại làm mai cho Mộng Nam vẫn còn sớm. Qua hai năm nữa, chờ bọn nàng xuất giá rồi sẽ giúp muội muội xem xét, tất nhiên có thể xem xét để chọn được người tốt.
Tô Chân thật ra cũng suy nghĩ, nhà bọn họ nhìn là môn đệ không có, nhưng sau lưng nữ nhi có Ôn Uyển cho chỗ dựa, năm đó Mộng Lan là vì bị từ hôn cho nên mới hướng chỗ thấp chọn. Nhưng cứ như vậy cuối cùng cũng chọn đến một Giải Nguyên (người đỗ đầu kỳ thi hương). Lấy tính tình của Mộng Nam, đích trưởng tử nhà giàu th có thể không đủ tư cách, nhưng gả cho đích thứ tử gì đó cũng không thành vấn đề.
Chân Chân chính là một người không có chủ kiến. Hiện tại nhi nữ đều có chủ kiến, còn nói được rất có lý, nàng biết nghe lời phải, cũng nghe lời nhi nữ.
Chân Chân và Bình Thượng Đường làm phu thê nhiều năm như vậy, Phúc ca nhi nói những thứ kia nhất định không thuyết phục được Bình Thượng Đường. Dù sao Bình Thượng Dũng là ca ca ruột thịt của hắn, khẳng định không tiện trực tiếp từ chối ngay trước mặt đại bá. Hiện giờ Chân Chân đã học khôn rồi, chỉ nói ngày đó hôn sự của Mộng Lan không có Ôn Uyển gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng không thể suôn sẻ còn gì. Hiện tại hôn sự của Mộng Nam, nhất định phải hỏi Ôn Uyển trước.
Bình Thượng Đường cũng nói như vậy cùng Bình Thượng Dũng. Bình Thượng Dũng chẳng qua cảm thấy cháu trai nhà thê tử là một người không tệ, cố ý nói hai câu. Nhưng nếu Ôn Uyển có lời gì phân phó xuống, hắn cũng không dám nói thêm.
Hứa thị không nghĩ như vậy, Hứa thị cho rằng quan trọng nhất là Chân Chân gật đầu đồng ý. Đến lúc đó ở trước mặt Quận chúa nói hai câu, điều kiện cháu trai nhà mình mọi mặt đều rất tốt, tương lai trúng cử rồi, đậu Tiến sĩ, tiền đồ một mảnh thật tốt, tin tưởng Ôn Uyển sẽ không cự tuyệt .
Nói trở lại, Hứa thị nóng lòng muốn tác thành cửa hôn sự này như vậy, cũng là vì chị dâu nhà mẹ nàng cầu cạnh tới cửa. Hứa gia không có tước vị, vốn dựa vào nương nương và hoàng tử trong cung, nào ngờ nương nương và hoàng tử cũng mất. Chỉ có thể tìm đường khác. Nếu có thể nói thành cửa hôn sự này, không nói dính được ánh sáng của Ôn Uyển, mà Mộng Tuyền sau này là phu nhân thế tử phủ quốc công, đã có thể giúp đỡ rất nhiều.
Dĩ nhiên, Hứa thị có thể mở miệng nói, cũng là vì cảm thấy cháu nhà mình mọi mặt đều xứng đôi với Mộng Nam. Nếu không xứng, nàng cũng sẽ không làm cái loại chuyện khiến người không thích bực này.
Hứa thị vừa mở miệng nói chuyện này, đã bị Chân Chân chuyển đề tài, hàn huyên nói đến những chuyện khác. Hứa thị nhiều lời hai câu, Chân Chân thấy chẳng qua chỉ là đưa đẩy, cũng hàm hàm hồ hồ nói hôn sự của hài tử tạm thời không nói đến, chờ thêm hai năm rồi hãy nói: “Ôn Uyển trước kia đã nói với ta. Hài tử quá nhỏ không tính, chờ lớn một chút định ra mới thỏa đáng. Trước kia ta còn cảm thấy Ôn Uyển cẩn thận quá rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn là Ôn Uyển nói đúng. Cho nên, ta nghĩ chờ thêm hai năm nữa mới làm mai cho Mộng Nam.” Qua hai năm nữa Mộng Nam cũng mười bốn tuổi, không tính là sớm nhưng cũng không tính là muộn. Hai năm xem xét, đến lúc đó nếu còn cảm thấy không tệ thì định ra. Ừ, trước khi định ra đến nói cùng Ôn Uyển một chút. Ánh mắt nhìn người của Ôn Uyển tốt hơn nàng.
Hứa thị biết ý tứ của Chân Chân, Mộng Lan ăn thiệt thòi lớn như vậy, không thể để cho Mộng Nam giẫm lên vết xe đổ nữa.Ý của Hứa thị là, chậm hai năm cũng được. Chẳng qua hi vọng Chân Chân có thể ưu tiên cháu nhà mẹ nàng. Thấy Chân Chân cười không tiếp lời, Hứa thị cũng nói: “Tiên sinh nói tài văn chương của Minh Thành không tầm thường, hai năm nữa đi thi sẽ không có vấn đề.” Nói cách khác thi Cử nhân không có vấn đề gì, Tiến sĩ còn sớm, Hứa thị cũng không dám đem lời nói quá vẹn toàn.
Chân Chân vẫn không có nói tiếp.
Hứa thị không khỏi có chút ngượng ngùng.
Hứa thị cũng không có ý nghĩ gì đối với việc Chân Chân từ chối khéo, chủ yếu là mặc dù Bình Thượng Đường không phải quan lớn, nhưng người ta có một cô cô tốt. Nhìn một chút, Ôn Uyển tìm cho Mộng Tuyền chính là thế tử quốc công phủ. Nếu đến lúc đó Ôn Uyển thật sự làm mai cho Mộng Nam, môn đệ nhất định sẽ cao hơn Hứa gia nhà bọn họ một mảng lớn.
Trên đường trở về, nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nói: “Phu nhân, chỉ cần biểu thiếu gia không thua kém, sau này tìm đến cô nương nào mà chẳng được. Cửu lão gia dù sao cũng là trí sĩ.”
Hứa thị lắc đầu: “Ngươi không hiểu. Đây là hôn sự tốt có đốt đèn lồng cũng không tìm được đấy.” Không nói đến Ôn Uyển, cưới Mộng Nam còn có ba ưu thế lớn. Đầu tiên Mộng Nam hài tử này nàng hiểu rất rõ, đoan trang hiền thục, quy củ lễ nghi tiếp người đón vật gì đó không cần nhắc đến. Tiếp theo tỷ tỷ gả tốt, sau này cũng là quan hệ thông gia, có thể cho rất nhiều giúp đỡ. Cuối cùng, Bình Thượng Dũng thường xuyên ở trước mặt Hứa thị tán dương Phúc ca nhi. Nói Phúc ca nhi còn nhỏ tuổi, nhưng văn võ song toàn, quan trọng hơn là tâm tính trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy. Phúc ca nhi lại đượcÔn Uyển yêu thích, tương giao với hai nhi tử của Ôn Uyển thâm hậu. Tiền đồ sau này của Phúc ca nhi tất nhiên là vô cùng tốt.
Ngược lại, phòng nhà mẹ nàng chỉ có đại ca nàng nhập sĩ, là một quan ngũ phẩm. Đọc sách cũng chỉ có một đứa cháu như vậy. Những kẻ khác có thể không trọng dụng được. Quan hệ thông gia cũng không cực kỳ đắc lực. Nếu Minh Thành cưới được Mộng Nam, con đường sau này có thể thông thuận hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của Tô thị, cửa này hôn sự xem ra không được rồi.
Nha hoàn bên cạnh Hứa thị cũng nhỏ giọng nói: “Phu nhân, tại sao không đem nhị tiểu thư nhà chúng ta gảcho biểu thiếu gia. Cũng rất xứng đôi mà.” Đại tiểu thư đã hứa hôn,nhưng nhị tiểu thư còn là khuê nữđ ấy!
Hứa thị nặng nề than thở: “Ta cũng nghĩ tới như vậy. Chẳng qua là không được.” Nhà bọn họ không cho được cháu nhà mẹ đẻ trợ lực gì. Không nói ca ca chị dâu không đáp ứng, mà chính nàng cũng không thể mở miệng. Hiện tại trong kinh thành bởi vì lời nói của Ôn Uyển, đối với chuyện mai mối bên trong huyết thống ba đời rất kiêng kỵ.
Mộng Tuyền nhân được tin tức, chờ sau khi Hứa thị đi khỏi, xác định mẫu thân không đáp ứng Hứa thị, cũng yên lòng: “Mẹ, muội muội còn nhỏ, hôn sự từ từ sẽ đến, không vội .” Mộng Tuyền thật sự không tin ánh mắt của mẹ nàng. Chẳng qua cũng may mẹ đồng ý nghe lời tỷ đệ bọn họ.
Mộng Tuyền nhận được tin tức cũng có để cho ma ma đi hỏi thăm. Không nói đến những gì Phúc ca nhi nói, mà chuyện bên trong Hứa gia cũng không tốt. Bên trên có mẹ chồng, bà nội chồng nghe nói cũng được, nhưng vị Hứa phu nhân này cũng không dễ sống chung. Nghe nói cực kỳ cường thế.
Mộng Tuyền nghe ma ma nói mẹ chồng không dễ sống chung, cuộc sống của con dâu sẽ rất khổ sở (lời này của ma ma thật ra là nói cho Mộng Tuyền nghe, Ôn Uyển chọn cho nàng một cửa hôn sự vô cùng tốt, để cho Mộng Tuyền cảm kích Ôn Uyển). Bên trên đại tỷ không có mẹ chồng, gả đi chính là đương gia phu nhân. Mẹ chồng tương lai của nàng là một người vô cùng dễ sống chung, tương lai nhất định sẽ rất hòa thuận với nàng. Muội muội cho dù không gả cao, nhưng phải tìm được gia phong tốt, mẹ chồng hiền hòa, phu quân tài tuấn có tiền đồ.
Chân Chân cười nói: “Yên tâm, mẹ sẽ không qua loa. Cho dù có coi trọng rồi, cũng phải để cô cô con xem qua .” Ôn Uyển sẽ không hãm hại nữ nhi nhà mình.
Mộng Tuyền nghe được lời này cũng yên lòng, cha mẹ không đáng tin, cô cô vẫn rất đáng tin . Từ chuyện lần trước mẹ đã nhận được dạy dỗ, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Ôn Uyển bị nhớ thương, lúc này đang tiếp kiến Hải Sĩ Lâm.
Ôn Uyển nhìn Hải Sĩ Lâm khí sắc hồng nhuận, trong lòng hiểu rõ. Hải Sĩ Lâm đã có chuẩn bị kỹ càng, nếu không thì đã giả dạng làm bộ bị bệnh.
Ôn Uyển cũng không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp đem quyết định nói cho hắn: “Mấy tháng trước ngươi từng đi cứu nạn thiên tai qua, cái cần chú ý ngươi biết rất rõ ràng. Lần này chuyện cứu nạn thiên tai, Bổn cung cũng giao cho ngươi.”
Ôn Uyển vốn cho là Hải Sĩ Lâm sẽ từ chối một hai, hoặc là hỏi một chút tình huống cụ thể cứu nạn thiên tai. Nào ngờ, Hải Sĩ Lâm nghe xong lập tức đáp ứng.
Hải Sĩ Lâm biết Ôn Uyển quyết định để hắn nhận việc này, ra sức khước từ, còn không bằng một ngụm đáp ứng. Chuyện cụ thể thì từ từ nói tiếp. Hắn tin tưởng nếu đưa ra yêu cầu hợp lý, Ôn Uyển cũng sẽ không cự tuyệt .
Hải Sĩ Lâm dự liệu không sai, Ôn Uyển đối với yêu cầu của hắn, nếu trong phạm vi hợp lý thì đều đáp ứng. Hai người nói chuyện này hơn nửa canh giờ.
Ôn Uyển chờ sau khi Hải Sĩ Lâm đi rồi, cười nói: “Quả nhiên là có tài. Tiền đồ sau này sẽ thật xa.” Nàng không có cho người ta nói cho Hải Sĩ Lâm, nàng muốn để hắn làm khâm sai đại thần. Nhưng đến lúc hỏi, Hải Sĩ Lâm vẫn có thể nói rõ ràng. Bởi vậy có thể thấy được, điểm thứ nhất là Hải Sĩ Lâm vẫn chú ýđến triều chính. Đối với nạn lụt lần này trước khi đến đã biết. Điểm thứ hai chính là quả thật có thể làm việc, kinh nghiệm cũng đủ. Đợi một thời gian, tất nhiên có thể vào nội các.
Ôn Uyển nghĩ tới, nhân tài như vậy. Sau này phụ tá Linh Đông cũng rất không tệ.
Ôn Uyển không biết là, Hải Sĩ Lâm ra khỏi phủ Quận chúa, trở lại phủ đệ, lúc nói chuyện cùng phụ tá, không khỏi thở dài nói: “Vẫn nghe bọn họ nói quận chúa xử lý triều chính rất dụng tâm. Hiện tại mới biết được, nói không hề sai.” Hỏi mặc dù không phải cực kỳ chi tiết, nhưng rất toàn diện. Có thể thấy được Quận chúa rất dụng tâm.
Hoàng đế không hỏi được tỉ mỉ như vậy, đó là bởi vì hoàng đế đối với mấy chuyện này rất quen thuộc. Quận chúa xử lý công việc có thể cẩn thận như vậy, là phúc khí của dân chúng.
Phụ tá bên cạnh Hải Sĩ Lâm cười nói: “Nếu Quận chúa không có chỗ hơn người, sao hoàng thượng có thể để Quận chúa nhiếp chính? Ôn Uyển Quận chúa làm việc, sẽ không làm cho người ta thất vọng.” Phụ tá này không phải là khen tặng Ôn Uyển, mà là chuyện qua tay Ôn Uyển, quả thật đều làm thỏa đáng.
Hải Sĩ Lâm gật đầu: “Tổ phụ nói ta không nên coi thường Ôn Uyển Quận chúa. Tin rằng cho dù tổ phụ còn sống, cũng không thể đoán được Quận chúa có thể đi tới hôm nay.” Ôn Uyển lên làm nhiếp chính Quận chúa, để cho tất cả mọi người bò lổm ngổm dưới chân Ôn Uyển. Chỉ nghĩ đến cũng không thể không cảm khái a! Năm đó hắn cùng Ôn Uyển ở hậu hoa viên Túy Tương Lâu uống trà nói chuyện phiếm, tán gẫu trời nam đất bắc. Chuyện của hơn mười năm trước, mà có cảm giác như là chuyện của đời trước vậy.
Hải Sĩ Lâm không nhịn được nghĩ tới, nếu năm đó không bởi vì một ít chuyện xen ngang khiến hắn cùng Quận chúa không có duyên phận, không biết sẽ như thế nào. Nhưng thực tế mà nói, chuyện phát sinh như vậy ngược lại lại là phúc phận. Cưới một nhiếp chính Quận chúa làm thê tử, cả đời này đều phải sống dưới cái bóng của nàng. Nhập các làm tướng là chuyện không có khả năng.
Bên cạnh phụ tá tâm phúc kéo Hải Sĩ Lâm ra khỏi suy nghĩ: “Lão gia, Ôn Uyển Quận chúa mang theo Linh Đông điện hạ ở bên người, có phải có dụng ý khác hay không? Có thể rước lấy nghi kỵ của hoàng thượng hay không? Quận chúa đã đến điểm cao nhất rồi, còn có Bạch tướng quân, hiển hách qua đi chỉ để lại tai hoạ thôi. Lão gia, ta đối với chuyện lần này rất lo lắng. Linh Đông điện hạ là hi vọng của chúng ta.” Vốn đã đủ hiển hách, bây giờ còn mang Linh Đông đi ra ngoài. Hắn lo lắng động đến điểm mấu chốt của hoàng thượng, ngược lại sẽ bất lợi đối với Linh Đông.
Theo lời phụ tá Linh Đông là hi vọng của bọn họ. Thứ nhất là bởi vì Linh Đông là Ôn Uyển dạy dỗ ra, đối với Linh Đông cực kỳ bảo vệ. Từ việc lần nhiếp chính này mang Linh Đông theo cũng có thể thấy được. Có Ôn Uyển đến đỡ, Linh Đông thượng vị khả năng thắng vô cùng lớn. Thứ hai bọn họ cũng biết, trải qua lần đại biến này, trưởng tử tính tình đại biến, không đủ để đảm đương trách nhiệm nặng nề. Ngược lại, Linh Đông được Ôn Uyển dạy dỗ, càng ngày càng trầm ổn, nghe nói cũng vô cùng tài giỏi.
Hiện giờ Ôn Uyển mang theo Linh Đông nhiếp chính, bọn họ tất nhiên biết đây là chuyện tốt. Nhưng cái dẫn đến tai họa,đó chính là khi danh tiếng thái thịnh (đến điểm cao nhất).
Trong lòng Hải Sĩ Lâm cũng có lo lắng: “Chuyện này trước cứ để lại đã.” Hiện tại hắn không có tư cách cùng Ôn Uyển nói cái gì, cũng không gặp được Thái Tử Phi. Thái Tử Phi ở trong hoàng cung không có đi ra ngoài. Chỉ có chờ sau khi làm tốt chuyện trở lại, tìm cơ hội rồi nói chuyện này.
Mãi cho đến khi Ôn Uyển dùng bữa ăn khuya cũng không thấy Lý Nghĩa trở lại, lập tức trong lòng có dự cảm xấu: “Phái người đi tra xét. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Nhưng ngàn vạn lần đừng để Điền thị đào thoát. Ôn Uyển nói là nói Điền thị chết cũng không thể để chạy mất. Nhưng Ôn Uyển vẫn hy vọng có thể bắt sống Điền thị. Có một nhược điểm như vậy ở trong tay, trong lòng Ôn Uyển có thể yên tâm thêm chút ít.
Mãi cho đến ngày thứ hai sau khi Ôn Uyển lâm triều, mới nghe được Lý Nghĩa trở lại. Thời điểm Ôn Uyển nhìn thấy Lý Nghĩa, sắc mặt Lý Nghĩa có chút tái nhợt,ừm, tay cũng bị quấn băng vải trắng treo ngược lên rồi, đây là bị thương. Trong lòng Ôn Uyển lại càng bất an: “Điền thị đào thoát?” Có thể bắt Điền thị vậy thì thật là quỷ thần khiến xui. Người đàn bà kia, trực giác Ôn Uyển cảm thấy không dễ đối phó.
Lý Nghĩa lắc đầu: “Điền thị đã chết, Thích Ngọc đào thoát.”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Lý Nghĩa, tức giận vạn phần.
Nếu Điền thị ở trong tay nàng, ít nhất còn có con tin quan trọng. Hiện giờ thì hay rồi, con tin này không chỉ không có, tên đầu sỏ Thích Ngọc lại đào thoát. Để một phần tử nguy hiểm như vậy ở bên ngoài, Minh Duệ và Minh Cẩn còn chưa có trở lại. Thích Ngọc vì báo thù giết mẹ nói không chừng sẽ muốn một mất một còn với nàng. Ôn Uyển luôn lo lắng cho an toàn của Minh Duệ và Minh Cẩn, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Việc đã đến nước này, Ôn Uyển tức giận cũng vô ích, chỉ bảo Lý Nghĩa nhanh chóng tìm ra địa điểm ẩn thân của Thích Ngọc, đem người bắt được. Nhưng thỏ khôn có ba hang, muốn bắt đâu có dễ dàng như vậy.