Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 21: Thầy trò




Ba ngày sau, thái tử điện hạ đích thân đưa Linh Đông tới phủ.
Thái tử vốn định ngay ngày hôm sau đưa tới, nhưng Hải Như Vũ khuyên nên đến đúng ngày. Ôn Uyển cho họ thời gian ba ngày, nếu đi qua sớm thì có cảm giác như bọn họ làm cha mẹ mà không lưu luyến con, vội vàng đưa qua sẽ không tốt.
Thái tử nắm tay Linh Đông, không chỉ trong mắt Linh Đông hoảng hốt, mà cả người cũng kinh hoàng, toàn thân cứng đơ. Ôn Uyển thấy Linh Đông có bộ dáng này, rốt cuộc hiểu được vẻ khiếp nhược của hắn là do đâu, hóa ra là bị Thái Tử dọa tới. Bị cha mình hù dọa thành như vậy, trong lòng Ôn Uyển khẽ than thở, đứa bé này cũng thật đáng thương.
Ôn Uyển không thấy Như Vũ, có chút ngạc nhiên hỏi. Thái tử cười đáp: “Thái Tử phi cũng muốn tới, nhưng thân thể đột nhiên có chút không thoải mái.”
Ôn Uyển gật đầu: “Hiện tại khí trời đang thay đổi, dễ dàng bị nhiễm lạnh. Thái Tử phi còn đang mang thai, cần chú ý nhiều hơn mới được.”
Thái Tử để Linh Đông đi đến bên cạnh Ôn Uyển: “Ôn Uyển, sau này Linh Đông phải làm phiền muội quan tâm nhiều hơn.” Linh Đông đến ở gần Ôn Uyển, bất kể như thế nào thì cũng là một bắt đầu tốt.
Ôn Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Linh Đông, an ủi hắn đừng sợ hãi, đáp: “Chờ ta bảo Ty Thiên Giám chọn lấy một ngày hoàng đạo để làm lễ bái sư, sau khi làm lễ xong Linh Đông sẽ tới ở tại phủ đệ của ta. Ta sẽ chú tâm dạy dỗ hắn, huynh có thể yên tâm.”
Thái tử cả kinh đến mức suýt nữa thì đứng bật dậy: “Bái sư, bái sư gì?” Không phải là chỉ đưa tới đây cho nàng dạy bảo sao, lại còn muốn bái sư? Muốn hành lễ bái sư? Đây là có chuyện gì? Thái Tử bị Ôn Uyển làm cho hoang mang.
Không chỉ Thái tử, Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng bị làm cho giật mình. Nhưng hai người họ rất nhanh trở lại bình thường. Quận chúa của bọn họ đúng là không phải người có thể để người khác dễ dàng tình toán. Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm, đến giờ mới hiểu ý Ôn Uyển. Thế này thì cho dù Linh Đông có thật là Bạch Nhãn lang, cũng không có lá gan dám phản bội Quận chúa. Tục ngữ đã nói, một ngày là thầy cả đời là cha (ở cổ đại chỉ có nam tử thu học sinh)
Ôn Uyển khẽ nâng mày, hỏi: “Còn cái gì sư, tất nhiên là lão sư rồi, ta muốn thu Linh Đông làm học trò.” Nhìn thấy Thái Tử trong nháy mắt như hóa đá, Ôn Uyển cười vô cùng quyến rũ: “Sao vậy, thái tử biểu ca thấy ta không đủ tư cách thu Linh Đông làm học trò sao?”
Thái tử cũng chỉ thất thố trong nháy mắt, vì dù sao từ trước tới nay không có nữ nhân nào có can đảm nói muốn thu học sinh. Nhưng mà, ai bảo Ôn Uyển có thân phận đặc thù chứ. Trang trọng hành lễ bái sư cũng tốt, càng gần gũi hơn. “Biểu muội nói đùa rồi, Phụ Hoàng còn khen biểu muội là nữ học sỹ đệ nhất thiên hạ, sao lại không đủ tư cách dạy Linh Đông chứ? Ta chỉ là chưa nghĩ tới thôi.” Chuyện khiến Thái Tử kinh ngạc chính là lần này Ôn Uyển lại trịnh trọng như thế. Nếu là chính thức bái sư, thì Ôn Uyển sẽ dốc hết sức truyền dạy, sau này cũng sẽ trợ giúp Linh Đông (trợ giúp Linh Đông thì trước đó không phải chính là trợ giúp hắn sao?) như vậy rất tốt.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Chưa nghĩ tới sao, những người khác tất nhiên là không nghĩ tới. Bỗng nhiên mang theo Linh Đông bên người để dạy dỗ, như vậy nàng sẽ rất thiệt thòi nha. Bàn về thân phận, nàng chỉ là cô, tuy để bên cạnh nuôi dưỡng, lớn lên sẽ có chút tình thân, nhưng cũng không thể sánh với sự hiếu thuận cùng mẹ đẻ. Nói cách khác, nếu có ngày Hải Như Vũ lấy cớ ngã bệnh muốn Linh Đông trở về, Ôn Uyển chỉ là cô không có tư cách cự tuyệt. Nhưng nếu nàng là lão sư của Linh Đông, có thể lấy lý do “không làm trễ nải việc học tập của hài tử” mà danh chánh ngôn thuận cự tuyệt (tất nhiên điều kiện tiên quyết là bệnh lặt vặt thôi, nếu là bệnh nặng sắp chết vẫn phải cho đi.) Hơn nữa, nếu Linh Đông chỉ đơn giản đến ở phủ Quận Chúa, thì chẳng qua chỉ giống đến ở nhờ, Như Vũ có thể sắp xếp bà vú, nha hoàn, gã sai vặt tới ở cùng, thông qua những người đó ảnh hưởng tới Linh Đông. Nhưng Ôn Uyển là lão sư của Linh Đông thì hoàn toàn có thể cự tuyệt cho những người đó nhập phủ. Lý do rất đơn giản, có ai là học sinh tới nhận sự dạy dỗ của lão sư mà còn mang theo cả vú nuôi, nha hoàn chứ?
Ôn Uyển cũng có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế đạt được mục đích, nhưng lại dễ khiến người khác chỉ trích. Bái sư rồi thì tốt, dù Hải Như Vũ muốn nói nhảm cái gì cũng không có cách.
Phải biết rằng ở thời đại này, thứ tự coi trọng là Thiên – Địa – Quân – Sư. Thầy giáo chỉ đứng sau quân vương. Cha mẹ tất nhiên phải hiếu thuận, nhưng với lão sư cũng phải tôn kính yêu thương. Có thể nói, địa vị của lão sư và cha mẹ căn bản là cùng cấp (dĩ nhiên, lão sư có địa vị cùng cấp với cha mẹ phải là người đã chính thức được hành lễ bái sư, chứ không phải hai ba mươi học trò cùng theo học một lão sư mà lão sư đó cũng có vị trí ngang bằng cha mẹ)
Thái Tử định đưa Linh Đông về, nhưng Ôn Uyển nói để cho Linh Đông ở lại phủ Quận Chúa, sau bữa trưa sẽ đưa hắn trở về.
Ôn Uyển mỉm cười tiễn Thái Tử ra khỏi cửa lớn, rồi nắm tay Linh Đông trở về thư phòng. Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn Linh Đông hỏi: “Mới vừa rồi cô nói, con có nghe hiểu không?” Bởi vì lúc trước có hoài nghi nên hôm nay Ôn Uyển rất chú ý tới thần thái của Linh Đông. Giả hay không, nàng nhất định có thể nhận ra (Không nên trách nàng đa nghi, thật sự đã bị Hải Như Vũ dọa).
Mặc dù trên mặt Ôn Uyển không tỏ vẻ gì, nhưng câu nói của Hạ Dao khiến cho trong lòng nàng có chút lo lắng.
Linh Đông gật đầu đáp: “Dạ nghe hiểu, cô muốn con lạy người làm thầy. Cô, con tương đối ngốc nghếch, không thông minh như ca ca và đệ đệ, con sợ khiến cô thất vọng.”
Tất cả mọi người đều nói hắn không thông minh. Hắn cũng biết mình so với ca ca thì kém khá xa. Hiện tại Ôn Uyển nguyện thu hắn làm học sinh, trong lòng hắn thật sự rất vui mừng, bởi vì ai cũng nói cô là người thông minh nhất. Nhưng vừa vui mừng đồng thời cũng có chút thấp thỏm, sợ Ôn Uyển nghĩ lại không cần hắn nữa, chọn một người khác thông minh hơn. Linh Đông hiện tại có chút lo được lo mất.
Ôn Uyển kéo Linh Đông đến bên cạnh mình: “Nói nhảm, ai bảo con đần? Nếu con thật sự đần, cô nhất định sẽ không nhận làm học trò. Thật ra Linh Đông của chúng ta rất thông minh, chẳng qua là trước kia không dùng đúng phương pháp học tập mới khiến học hành chậm chạp. Linh Đông ngoan, sau này không nên để mấy lời nói xấu ấy ở trong lòng, trên thế giới này mỗi người đều là độc nhất vô nhị. Con cũng là người độc nhất vô nhị, biết không? Đừng để bị những kẻ có dụng ý xấu làm cho tự ti.” Trừ trời sanh kẻ ngu, Ôn Uyển không cho rằng có hài tử nào là đần. Trong nhận thức của Ôn Uyển, hài tử nếu được dạy dỗ, cho dù tư chất bình thường mà có thể cố gắng cũng sẽ thành tài. Từ cổ chí kim, chân chính lưu danh trong sử xanh, căn bản chỉ có người cố gắng, chăm chỉ.
Trong mắt Linh Đông có ngạc nhiên: “Cô, con thật sự là độc nhất vô nhị sao?”
Ôn Uyển cười mà trong lòng có chút chua xót, đứa bé này thật đúng là không có tự tin: “Cô lừa con làm gì. Con cùng Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ giống nhau, đều là hài tử thông minh, độc nhất vô vị.” Đứa bé này bị đả kích đến mức tự tin tối thiểu cũng không có. Không biết Hải Như Vũ rốt cuộc nghĩ như thế nào. Con trưởng là con, đứa thứ hai không phải là con sao? Cho dù nàng ta không chủ tâm dạy Linh Đông thành tự ti như vậy, nhưng chỉ cần nàng ta bỏ qua không quan tâm cũng sẽ tàn phá đứa bé này.
Linh Đông được Ôn Uyển ôm trong lòng, nhẹ nở nụ cười: “Con tin tưởng cô.”
Ôn Uyển không biết, dù không phải Linh Đông biết rất nhiều chuyện về nàng, nhưng đã đối với nàng sinh ra lòng sùng bái từ lâu. Sự sùng bái này là do có người ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện của nàng, khiến hắn ghi nhớ trong lòng.
Ôn Uyển thương yêu vuốt mái tóc của Linh Đông: “Linh Đông, con phải nhớ kỹ một câu nói của Cô, thông minh hay không thông minh không phải do người khác nói, mà phải dựa vào sự cố gắng của bản thân. Chỉ cần con trăm phần trăm cố gắng, nhất định có thể thành tài. Sau này con đi theo cô học tập, cô sẽ đối xử rất nghiêm khắc. Con phải chuẩn bị tốt tư tưởng không sợ chịu khổ. Một khi đã học, không thể bỏ dở nửa chừng. Cô sẽ không cho phép con bỏ dở nửa chừng.” Đã bắt đầu, sẽ không thể hối hận, hối hận chẳng khác nào quân cờ thí (quân cờ bỏ đi).
Linh Đông liều mạng lắc đầu: “Cô, con không sợ chịu khổ”. Hắn không sợ chịu khổ, hắn chỉ sợ bị người ta nói là ngu ngốc.
Ôn Uyển nói chuyện với Linh Đông một hồi, liền sai người tiễn hắn trở về: “Chờ ta bảo Ty Thiên Giám chọn một ngày thật tốt, chính thức hành lễ bái sư rồi con sẽ phải ở tại phủ Quận chúa. Sau này một tháng nhiều nhất chỉ có thể về nhà hai ngày, không thể thường xuyên theo bên cạnh mẫu thân. Mấy ngày này, nên ở cạnh mẫu thân nhiều hơn.” Học trò cổ đại, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ.”
Linh Đông nghe lời này, trong mắt hiện chút buồn bã. Mẫu phi bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở cùng hắn. Mẫu phi không thể giống cô, mỗi ngày làm bạn bên cạnh hai đệ đệ.
Ôn Uyển cười nói: “Yên tâm, mấy ngày này mẫu phi của con sẽ có thời gian ở cùng con. Con sau này ở tại phủ Cô, mẫu phi con không thể lúc nào cũng nhìn thấy, nhất định sẽ rất nhớ. Mấy ngày này, hãy cố thể hiện lòng hiếu thảo.” Ôn Uyển nói những lời này không hề có ý khích bác, chẳng qua nàng nghĩ rằng mấy ngày này nhất định Hải Như Vũ sẽ cố gắng ở bên nhi tử. Nếu Ôn Uyển không đoán sai, Hải Như Vũ ở thời điểm biết nàng muốn thu Linh Đông đã có tính toán này, chắc sợ mình sẽ cùng nàng ta tranh giành tình cảm của nhi tử. Nếu không nhân mấy ngày này làm tăng độ thân mật thì còn chờ tới khi nào.
Ôn Uyển để Võ Tinh mang Linh Đông trở về.
Hạ Dao nhỏ giọng nói: “Quận chúa, ta không biết quận chúa có ý định thế.”
Trên mặt Ôn Uyển không hiện vẻ gì, nhàn nhạt nói: “Ta vốn không để ý danh phận, hài tử có lương tâm hay không mới là trọng yếu. Nhưng Hải Như Vũ lợi dụng thân phận là mẫu thân của hài tử tới tính toán ta, ta mà không đáp lại một chút, chẳng phải là có lỗi với nhiệt tâm của nàng ấy hay sao?” Ôn Uyển khẽ cười lạnh, đừng nói bản thân mình có hai đứa con trai, cho dù không có nhi tử, mình cũng không có hứng thú tranh giành con của người khác. Phụ mẫu là huyết mạch thân tình, đây là việc muốn cắt đứt cũng không cắt đứt được. Nhưng Hải Như Vũ tự mình không coi Linh Đông như con ruột, sau này nàng ta và Linh Đông mẫu tử ly tâm thì cũng không quan hệ tới nàng.
Thật ra trong lòng Ôn Uyển có chút tiếc nuối. Lần đầu tiên nàng gặp Hải Như Vũ, đã cảm thấy Hải Như Vũ là một cô gái vô cùng thông tuệ. Tiếp xúc nhiều hơn, phát hiện nàng ấy không chỉ thông tuệ mà còn có một viên linh lung tâm tư (tinh tế, tốt đẹp). Lúc ấy nàng nghĩ, phải là nam nhân có phúc khí lớn mới có thể lấy được nữ nhân tốt như vậy. Nhưng Hoàng gia, cái địa phương ăn thịt người kia, có thể dễ dàng biến một cô gái tốt đẹp như vậy trở thành người máu lạnh vô tình.
Hạ Dao không nhịn được nói: “Quận chúa à, hai ngày nay không biết người đã than thở bao nhiêu lần rồi. Đoán chừng hơi hai mươi năm nay cũng không nhiều bằng hai ngày này. Người đừng than thở nữa được không, thấy người như vậy trong lòng ta cũng khó chịu.” Cảm xúc của Ôn Uyển trực tiếp ảnh hưởng tới trạng thái của cả phủ đệ, Hạ Dao là người phải đứng mũi chịu sào.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt buồn bực của Hạ Dao, trong lòng thoáng hiện vẻ phân vân: “Được, ngươi đi phân phó người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào hoàng cung một chuyến. Nếu đã nhận lời, ta muốn tự mình nói một tiếng với cậu hoàng đế . Thuận đường báo ty Thiên Giám chọn lựa một ngày thật tốt.” Ôn Uyển nhận định hoàng đế sẽ không cự tuyệt nàng, nên vẫn chưa đem những tính toán thật sự của mình nói cho hoàng đế.
Hạ Dao sắc mặt rất xấu, thối lui ra ngoài.
Ôn Uyển chờ Hạ Dao đi ra ngoài rồi, mới hỏi Hạ Ảnh: “Hạ Dao bị làm sao thế, tính tình nóng nảy như vậy? Là kẻ nào chọc vào nàng?”
Hạ Ảnh che miệng, khẽ cười tỏ vẻ biết rõ, nhưng lại không chịu nói ra: “Quận chúa, ta không rõ, người tự hỏi Hạ Dao xem sao?”
Ôn Uyển bất đắc dĩ, cái nữ nhân chết tiệt này còn muốn cùng nàng chơi trò bí mật. Suy nghĩ một chút liền gọi Hạ Hương tới hỏi, Hạ Hương thành thật đáp: “Hạ Dao tỷ tỷ mới nửa canh giờ trước nhìn thấy Võ Tinh đại nhân ôm một đứa nha hoàn nên sinh khí.”
Ôn Uyển “A” một tiếng. Võ Tinh ôm nha hoàn làm gì? Ôn Uyển biết Võ Tinh không phải lãng tử, lại càng không phải người thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhất định có chuyện hiểu lầm gì đó. Ôn Uyển nghĩ tới vẻ mặt hầm hầm của Hạ Dao liền lập tức cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra không phải đại sự gì ạ. Chỉ là Võ Tinh nhìn thấy một nha hoàn té xuống từ trên núi giả liền bay lên ôm lấy nàng ta. Xác thực mà nói là cứu nha hoàn kia, bởi nếu ngã từ trên núi giả ấy xuống, không chết cũng tàn phế, lại không ngờ đúng lúc cho Hạ Dao tỷ nhìn thấy, liền khiến tỷ ấy tức giận.”
Ôn Uyển nghe xong liền dừng cười: “Nha hoàn kia tự nhiên trèo lên núi giả làm cái gì? Lại khéo léo trùng hợp từ trên núi giả té xuống?” Giả sơn của phủ quận chúa rất xinh đẹp, chỉ thua kém hoàng cung một chút. Chẳng qua là giả sơn cách hậu viện có chút xa, hơn nữa Ôn Uyển không thích giả sơn vì cảm thấy có chút nguy hiểm nên để không chẳng bao giờ dùng tới. Nếu không phải vì mỹ quan của phủ Quận Chúa, nàng đã hủy đi từ lâu.
Hạ Hương sửng sốt, không biết tại sao Ôn Uyển đột nhiên đang lúc nói chuyện giỡn có thể giận tái mặt: “Quận chúa, chẳng qua là trùng hợp.” Thật sự chỉ là trùng hợp thôi mà.
Ôn Uyển lập tức gọi Hạ Ảnh: “Đi tra xét nha hoàn này, nếu có gì ko thỏa đáng thì giải quyết, nếu không chuyển đi.”
Hạ Ảnh không rõ tại sao đột nhiên Ôn Uyển lại trịnh trọng như vậy, lấy làm lạ: “Quận chúa, nha hoàn này là con gái nuôi của Cố mụ mụ. Thật sự chỉ là trùng hợp, nàng ta không có tâm tư với Võ Tinh thị vệ…” Hạ Ảnh cho là Ôn Uyển hoài nghi cô nương này có lòng mơ ước tới Võ Tinh thị vệ. Trong phủ đệ ai mà không biết Quận Chúa có ý tác hợp Võ Tinh và Hạ Dao, có ai ăn gan hùm mật gấu dám đánh chủ ý lên người Võ Tinh chứ? Hơn nữa, phủ quận chúa nhiều thị vệ như vậy, còn có tới hai trăm cấm quân thị vệ (lúc đầu là một trăm, sau hoàng đế lại tăng thêm một trăm, bổng lộc của hai trăm thị vệ này là triều đình cấp), chẳng lẽ lo lắng không tìm được ân huệ lang.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái: “Bảo ngươi đi làm thì đi làm, chỗ nào có chuyện nói nhảm nhiều như vậy.” Nàng sớm đã nói, muốn phong bế giả sơn phía đó. Nữ nhân kia chạy lên ấy làm gì? Hóng gió hay làm chuyện khác? Còn đúng dịp từ trên núi té xuống được Võ Tinh cứu, cũng đúng dịp để Hạ Dao nhìn thấy. Quá nhiều trùng hợp thì không phải là trùng hợp.
Hạ Dao sau khi biết chuyện liền cho rằng Ôn Uyển chuyện bé xé ra to.
Ôn Uyển bực tức mắng: “Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi còn nói ta là chuyện bé xé ra to, thật đúng là nữ nhân không có lương tâm.”
Hạ Dao rầu rĩ không nói gì.
Ôn Uyển liền cười híp mắt nói: “Yên tâm, ta có thể hiểu. Nếu Bạch Thế Niên ôm nữ nhân khác, bất kể vì nguyên nhân gì ta cũng sẽ cùng hắn tính sổ. Cho nên a, ta làm chủ cho ngươi a. Đừng sinh hờn dỗi, tức giận mau già. Nếu người không vui thì đi hành hạ Võ Tinh, hành hạ cho hắn chết đi sống lại. Nếu không biết để ta dạy cho ngươi. Hoặc trực tiếp đánh hắn một trận nằm trên giường không dậy nổi cũng là chủ ý không tệ, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ đứng về phía ngươi.” Ôn Uyển thật ra rất cao hứng. Như vậy có thể chứng minh Hạ Dao đã xác định Võ Tinh là nam nhân của nàng. Nếu không, mới không đi quản hắn ôm người nào đâu. Khụ, nàng cố gắng lâu như vậy rốt cuộc đã nhận được phản hồi tốt. Haha, Ôn Uyển nghĩ tới thời điểm hoa đào nở sang năm có thể tổ chức hôn lễ, trong lòng reo mừng.
Sắc mặt Hạ Dao có chút đỏ ửng khả nghi, nhưng miệng vẫn mắng: “Càng ngày càng giống trẻ con, đánh hắn không dậy nổi, ai tới bảo vệ người.”
Ôn Uyển cười giống như chú mèo thành công ăn trộm cá, đây chính là không nỡ a: “Tốt, tốt, đừng đánh, cũng không mắng, là có người không đành lòng.”
Hạ Dao tức giận nhìn chằm chằm Ôn Uyển.
Ôn Uyển cố đè thấp âm thanh, nín cười nói: “Cái này có gì không tốt, năm đó Bạch Thế Niên ôm nữ nhân khác, ngươi nhìn ta đây làm sao đối phó hắn. Nhưng ngươi yên tâm, ta đảm bảo Võ Tinh không phải người như vậy. Hắn nếu dám có lòng dạ hoa hoa, ta sẽ khiến hắn nhận đủ.”
Hạ Dao bĩu môi: “Ta tất nhiên là tin tưởng, chỉ là trong lòng không thoải mái.” Hạ Dao nghĩ tới tên khốn kia còn chưa có ôm qua nàng đâu, đã đi ôm người khác rồi. Hạ Dao cho rằng mình rất thiệt thòi.
Ôn Uyển cười haha nói: “Hạ Dao, sang năm khi hoa đào nở có thể tổ chức hôn lễ không?” Sớm tổ chức hôn lễ thì tốt a, tránh để hai người hành hạ tới hành hạ đi.
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Để sau hãy tính”.
Ôn Uyển bĩu môi: “Nữ nhân không thành thật, cẩn thận Võ Tinh coi trọng nữ nhân khác. Đến lúc đó ta xem ngươi sẽ đi đâu tìm thuốc hối hận nha.”
Giọng nói của Hạ Dao đột nhiên mạnh mẽ: “Hắn dám.”
Ôn Uyển sợ hãi lau mồ hôi, lầm bầm: “Làm sao nữ nhân bên cạnh ta đều từng bước từng bước trở lên mạnh mẽ như vậy. Những nam nhân này thật đúng là đáng thương.” Đông Thanh là một, Hạ Dao là một. Ôn Uyển còn chưa biết, thật ra Hạ Nhàn cũng là một nữ nhân bạo lực nha.
Hạ Dao lạnh lẽo nói: “Quận chúa, có kỳ chủ tất có kỳ phó (chủ nhân kỳ quái tất có nô tài quái quỷ ha 😀 ). Chúng ta đều hướng người học tập, cho nên nói, đáng thương nhất chính là tướng quân.” Thử nghĩ xem còn ai đáng thương hơn tướng quân chứ, cả thiên hạ đều biết tướng quân cưới phải một người đàn bà đanh đá.
Mặt Ôn Uyển có chút co rút.
Người đáng thương nhất – Bạch Thế Niên hiện giờ đang cầm trong tay cuốn sách dạy vỡ lòng của Ôn Uyển, đọc say mê, xem xong liền nói: “Diệp Tuần, ngươi nói thử xem, sách này thật sự do vợ ta biên soạn sao?” Không phải Bạch Thế Niên có ý hoài nghi khả năng của Ôn Uyển, chỉ là nàng bận rộn như vậy, mà còn có thời gian soạn sách sao, thật khó tin nổi.
Diệp Tuần cười hắc hắc không ngừng: “Ý của tướng quân, là quận chúa lừa đời lấy tiếng, ghi tên mình lên quyển sách mà người khác đã biên soạn sao?” Diệp Tuần chỉ nói đùa, hắn không hoài nghi nhân phẩm của Ôn Uyển, hơn nữa Ôn Uyển cũng không cần thiết làm thế. Nàng có danh tiếng biên soạn sách, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không đạt được ích lợi gì khác, cần gì không cẩn thận làm hỏng danh tiếng của mình.
Bạch Thế Niên không thèm quan tâm tới lời lẽ của Diệp Tuần. Hắn hiện tại rất hoài niệm thời gian có Hạ Nhàn ở đây. Thời điểm có Hạ Nhàn, Diệp Tuần không có đáng chán ghét như bây giờ, thỉnh thoảng hắn còn có chút niềm vui.
Diệp Tuần sờ sờ đầu mũi, bây giờ không thể đắc tội người này, cho nên liền dùng lời nói nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Thế Niên: “Tướng quân, quận chúa chỉ vì việc học vỡ lòng của hai công tử mà tự mình biên soạn sách. Có thể biên soạn được quyển sách, dễ hiểu hơn nữa không khô khan như vậy, hài tử sẽ rất thích. Tương lai, hai công tử nhất định sẽ trở thành lương đống.”
Lời này là lời Bạch Thế Niên thích nghe, đến bây giờ hắn không có gì tiếc nuối, chỉ còn mong muốn nhìn hai đứa bé sau này thành tài.
Diệp Tuần vừa nói vừa thể hiện sự bội phục: “Tướng quân thực là người có phúc khí. Triều đình cung cấp chưa từng thiếu, chúng ta không cần lo lắng việc hậu phương. Hai công tử lại thông tuệ học giỏi. Tướng quân, đây không phải là phúc khí thì là gì?”
Bạch Thế Niên hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ôn Uyển gửi thư cho ta, nói Duệ nhi muốn học võ, hiện tại đã bắt đầu học rồi.” Ôn Uyển trong thư tràn đầy oán trách, nói Minh Duệ sau này muốn đi theo con đường của lão cha (Bạch Thế Niên), sau này nàng sẽ phải mẫu tử chia lìa.
Lời oán trách của Ôn Uyển khiến Bạch Thế Niên rất vui mừng, con lớn nhất đã xác định tương lai sẽ kế thừa y bát của hắn, đây là đại hỷ sự a.
Nhưng Diệp Tuần lập tức nói một chuyện khiến hắn sốt ruột: “Tướng quân, vị giám quân kia, người thấy chúng ta có phải nghĩ biện pháp cho hắn biến đi không? Hiện tại ta thật sự bội phục Thích Tuyền, có thể nhẫn nhịn được một con sâu mọt như vậy. Ta vừa nhìn đã hận không thể giết hắn.”
Bạch Thế Niên gật đầu: “Chúng ta cẩn thận tính toán, làm cách nào chuyển người này đi, để đổi lại một giám quân thanh liêm.”
Ôn Uyển không biết hiện Bạch Thế Niên đang nhức đầu vì một giám quân gian trá tham lam. Dĩ nhiên, cho dù biết nàng cũng sẽ không để ý, nàng lúc này đang xử lý chuyện nha hoàn kia.
Hạ Ảnh trở lại thưa, nha hoàn này thân gia trong sạch, chuyện lần này chỉ là trùng hợp. Ôn Uyển nghe cũng không đổi ý: “Dù sao nha đầu này năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi. Gọi cha mẹ nàng ta tới nhận, để bọn họ tự mình phát gả.”
Hạ Ảnh có chút do dự: “Quận chúa, nếu là hiểu lầm, có phải hay không…” trừng phạt này có phải hay không có chút quá.
Ôn Uyển cười nhạt: “Nặng sao? Lời nói của ta là nhiều lời sao? Ta nói người nhàn tạp không được tới gần giả sơn, nàng ta chạy tới đó làm gì?? Cho dù không có Võ Tinh dính vào, chỉ một chuyện này ta cũng có thể đem nàng đuổi khỏi phủ. Ai biết nếu nàng ở trong phủ đệ chẳng may xảy ra chuyện gì có thể gây chuyện xấu.”
Ôn Uyển nói tới đây, có chút nghiêm nghị, lập tức gọi Hạ Dao, Hạ Ảnh, hướng về hai tâm phúc nói: “Trong phủ đệ đã xuất hiện người coi lời nói của ta như gió thổi bên tai. Xem ra cần chỉnh đốn một chút.” Thấy vẻ mặt hai người đều có vẻ không chuyên tâm, Ôn Uyển liền hừ lạnh một tiếng: “Chuyện phát sinh ở phủ tướng quân chưa tới hai năm, các người đã quên mất. Có phải các ngươi cho rằng phủ quận chúa thật sự bền chắc như thép, mật thám chen không lọt. Chỉ cần các ngươi có ý nghĩ này, ta liền thấy không thỏa đáng. Chỉ một sơ suất nhỏ, có thể dẫn phát tới đại hỗn loạn.”
Hạ Dao và Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển từ chuyện nha hoàn nói đến vấn đề an toàn của phủ đệ, liền lập tức thu hồi thái độ, chăm chú nghe ý kiến của Ôn Uyển, lập tức phát lệnh tra soát phủ đệ.
Không tra không biết, vừa tra liền giật mình. Tra ra không ít vấn đề, ví dụ có người mượn danh tiếng phủ Quận chúa ở bên ngoài dễ dàng làm việc, cũng may chỉ là chút chuyện nhỏ, chưa xuất hiện sự kiện ác liệt ỷ thế hiếp người. Dù là như thế, Ôn Uyển cũng đem những người này đánh cho một trận, bán cả nhà ra ngoài. Lần này nàng tự mình hạ lệnh, không nhờ Hạ Dao ra tay.
Danh xưng tâm địa Bồ tát, tâm từ thủ nhuyễn đã càng ngày càng cách xa nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.