Trời vừa sáng, Minh Duệ và Minh Cẩn đã dậy thu thập đồ đạc, Minh Cẩn nhìn bầu trời âm u, hôm nay có vẻ sẽ mưa nha!
Từ sớm Minh Cẩn đã đứng đây nhìn chăm chăm xuống chân núi, đều sắp thành hươu cao cổ rồi. Minh Cẩn hi vọng dưới chân núi đột nhiên nhảy ra một nhóm người đón họ đi.
Trong sự trông mong mỏi mòn của Minh Cẩn rốt cuộc nhìn thấy đoàn người đi lên núi. Minh Cẩn chạy về phòng hô: “Ca, tới, ca tới.” Rốt cuộc có thể về nhà.
Đại Mao Tử nhận được tin tức, nghe nói cửa thôn có một đám người xa lạ đến. Vội chạy ra, vừa thấy người dẫn đầu lập tức thân thiết nghênh đón nói: “Hoa trưởng quỹ, sao ngài lại ở đây?” Trong lời nói có chút kỳ quái. Lão gia không phải bị di nương vũ mị động lòng người rút mất tim rồi sao, làm sao hiện tại tâm phúc của lão gia – Hoa trưởng quỹ lại tới. Chẳng lẽ lão gia đã xảy ra chuyện.
Không nằm trong dự liệu của Đại Mao Tử.
Sắc mặt của Hoa trưởng quỹ nhàn nhạt nói: “Lão gia đã xảy ra chuyện, trong phủ rất loạn. Ta muốn dẫn công tử về xử lý chuyện trong nhà.” Lúc nói chuyện cũng không thèm nhìn Đại Mao Tử một cái. Trực tiếp dẫn người đi về phía căn phòng dưới sườn núi.
Đại Mao Tử nghe xong, trong lòng thầm nói, cũng đúng, di nương kia sinh một đứa con chưa tới một tuổi, có thể làm cái gì. Phu nhân sinh đại thiếu gia năm nay đã 12 tuổi, có thể xử lý công việc rồi. Đại Mao Tử nghĩ rốt cuộc sinh con trai tốt, nhìn đi, phu nhân đã đến lúc xoay mình. Lập tức chạy đến trước mặt Hoa trưởng quỹ cao ngạo dẫn đường.
Đại Mao Tử đến phòng ngoài, lớn tiếng kêu. Một lát sau cửa phòng mới mở ra. Đại Mao Tử đi theo vào, thấy trong phòng có thêm một đứa bé thì rất giật mình.
Hạ Dao ốm đau bệnh tật được người đỡ ra ngoài. Đại Mao Tử nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của phu nhân, trong lòng thầm nói cũng không biết sống được bao lâu. Còn hành hạ như vậy chẳng phải càng muốn mạng.
Hạ Dao giải thích: “Đây là cháu nhà mẹ đẻ ta, đoạn thời gian trước sang đây thăm ta.”
Trong lòng Đại Mao Tử thầm nói sao ta lại chưa từng nghe chuyện này chứ? Nhưng mà nghĩ đến những tôi tớ mua đồ ở trấn trên, có đôi khi muộn mới về, có lẽ đi theo vào lúc đó cho nên mình mới không biết. Đại Mao Tử tương đối thuần phác, không suy nghĩ nhiều.
Minh Cẩn nhìn Hoa trưởng quỹ cung kính gọi mình một tiếng thiếu gia, nháy mắt liền thấy kỳ quái. Minh Duệ lập tức hiểu được, sợ là Hoa trưởng quỹ đã dịch dung a. Chỉ là không biết là cao nhân phương nào. Xem ra phải hỏi cô cô. Nhìn gương mặt quái dị của Minh Cẩn, vội vàng thì thầm hai câu bên tai Minh Cẩn. Minh Cẩn nghe xong vẫn không quên nhìn Hoa trưởng quỹ thêm vài lần.
Cũng may là dân trong thôn sơn đều rất thuần phác, nếu ở kinh thành, bộ dáng này của Minh Cẩn tất nhiên sẽ khiến người hoài nghi.
Đồ đạc đã thu thập xong. Hoa trưởng quỹ nhìn đồ đã đóng gói xong, cau mày nói với Hạ Dao bị bệnh: “Phu nhân, chỉ mang theo chút đồ khẩn yếu thôi! Những thứ khác trong phủ đều có, không có về phủ cũng có thể đặt mua. Mấy thứ này mang theo đều là gánh nặng.” Khẩu khí của Hoa trưởng quỹ rất lớn, Đại Mao Tử bên cạnh không thấy nửa điểm dị thường.
Hạ Dao thấy vậy rất không nỡ. Cuối cùng Hoa trưởng quỹ thấy vậy không còn bình tĩnh: “Đỡ phu nhân vào xe ngựa. Đại công tử, ngài và biểu thiếu gia cũng lên xe ngựa đi! Chỗ này ta sẽ xử lý.”
Biểu hiện của Hoa trưởng quỹ trong mắt Đại Mao Tử thấy phu nhân bị bệnh này chỉ như bùn đất không hơn, nhưng nhìn đại công tử kia rất không tệ.
Minh Duệ thấy thế phân phó tùy tùng Hoa trưởng quỹ mang đến khiêng mấy rương sách theo. Sách nhất định phải mang đi, những thứ khác như quần áo gì đó chỉ mang theo đủ thay khi tắm rửa, những thứ khác đều không mang theo. Minh Cẩn rất không nỡ nhìn con mồi mình săn được, nhóc còn muốn dùng những con mồi tự bắt được làm thành vòng cổ cho mẹ đây! Minh Cẩn nghĩ vậy, tay liền kéo theo một cái rương. Nhiều thì không cần nhưng cái rương này nhất định phải giữ lại.
Minh Duệ giúp nhóc đỡ cái rương kia: “Chỉ cái này thôi. Những cái khác đều không cần.”
Hoa trưởng quỹ mang theo rương sách của Minh Duệ và Minh Cẩn, lại chọn thêm mấy rương quần áo, những cái khác đều không cần.
Sau khi thu thập thỏa đáng xong, Hoa trưởng quỹ nói với Đại Mao Tử: “Dù sao phu nhân cũng không trở lại ở nữa, đồ trong phòng này đều cho ngươi. Coi như thù lao ngươi chiếu cố phu nhân lâu như vậy.”
Đại Mao Tử nằm mơ cũng không ngờ mình được ở trong một căn nhà tốt như vậy. Hơn nữa đồ đạc trong nhà cũng không ít. Những thứ này cả đời hắn kiếm tiền cũng không có được. Hoàn toàn không ngờ, Đại Mao Tử hắn trong nháy mắt liền trở thành người giàu có nhất trong thôn. Đại Mao Tử vui sướng, ngay lập tức quỳ xuống khấu tạ ân điển, hận không thể cả đời gọi Hoa trưởng quỹ là đại ân nhân.
Hạ Dao không nhịn được nói: “Hay là giữ lại đi, sau này……..”
Lời còn chưa nói ra đã bị Hoa trưởng quỹ cắt ngang: “Chẳng nhẽ phu nhân không nỡ rời nơi này? Nếu là không nỡ, ta chỉ mang theo đại công tử trở về, phu nhân cứ ở chỗ này là được rồi.”
Hạ Dao không lên tiếng nữa.
Minh Cẩn không hiểu, đã sắp đi rồi còn diễn như vậy làm gì. Thật sự không cần thiết a! Minh Cẩn nghi vấn, sau khi nhìn thấy sự cảnh cáo từ Minh Duệ lập tức ngậm miệng lại.
Dân chúng trong sơn thôn đều rất thuần phác, nghe nói phu nhân ở chỗ này hơn nửa năm muốn đi, sau này sẽ không trở lại, trưởng thôn dẫn không ít người dân đến đưa tiễn.
Trưởng thôn vô cùng biết ơn.
Rời khỏi thôn, Minh Cẩn lẩm bẩm toàn bộ con mồi nhóc săn được đều bị mất: “Lễ vật ta cho mẹ cũng bị mất.” Ừ, còn lưu lại một rương.
Minh Duệ cười nói: “Chờ đệ luyện võ công cho tốt, đến lúc đó bảo cha dẫn huynh đệ ta đi săn thú, lúc đó sẽ cho mẹ da tốt hơn.” Những động vật nhỏ trong khố phòng của mẹ cũng không thu. Có hay không đều không sao cả. Mà nếu bọn họ mang đi dọc đường có thể gặp không ít gánh nặng. Bọn họ là muốn khinh trang ra trận (trang bị nhẹ nhàng), nào có thể mang theo những thứ thừa thãi.
Minh Duệ trấn an Minh Cẩn xong, hướng về phía xe ngựa của Hạ Dao nói: “Cô cô, hắn rốt cuộc là người nào? Cháu thấy người này thâm bất khả trắc? Ưhm, thái độ cũng không được tốt.” Minh Duệ cũng đoán được thân phận của người này không thấp. Hắn cũng không hi vọng cung cung kính kính với hắn, nhưng ít ra thái độ cũng phải khách khách khí khí đi! Nhìn bộ dạng vừa rồi, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế mười phần. Không biết mẹ hắn mời đến cao nhân phương nào.
Hạ Dao không tiện tiết lộ thân phận của Thiên Long: “Thân phận của hắn đặc thù. Cháu không nên so đo với hắn.” Hạ Dao thật muốn nói cho Minh Duệ thái độ của Thiên Long coi như là tốt lắm rồi, cháu còn muốn Thiên Long giống như thuộc hạ cung kính với cháu, đó là điều không thể.
Minh Duệ suy nghĩ sau đó nói: “Cô cô, cháu muốn gặp Hoa trưởng quỹ này.” Hắn đáp ứng đề nghị ngày hôm qua, nhưng hắn phải tự mình nói cho Hoa trưởng quỹ.
Hạ Dao liền mời Hoa trưởng quỹ đến.
Minh Duệ nhìn chằm chằm vào Hoa trưởng quỹ, mặc dù hắn đã đồng ý kế hoạch ngày hôm qua, nhưng điều kiện tiên quyết như dượng nói là phải không có gì nguy hiểm, hắn phải lần nữa tìm hiểu mới được: “Chuyện ngày hôm qua cô, dượng đã nói với ta. Ta muốn biết để ta và đệ đệ làm con mồi thì có bao nhiêu nguy hiểm?”
Hoa trưởng quỹ lạnh lùng nhìn Minh Duệ. Ánh mắt sắc bén này khiến Minh Cẩn ở bên Minh Duệ lạnh run. Không nhịn được nắm tay Minh Duệ. Mà Minh Duệ không có nửa phần dị thường trước khí thế cường đại của Hoa trưởng quỹ. Sắc mặt vẫn như vừa rồi không một gợn sóng.
Hoa trưởng quỹ lại càng hài lòng về Minh Duệ: “Công tử yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì.”
Minh Duệ có chút bất mãn vì khẩu khí lớn của người này. Dượng nói là nguy hiểm rất ít còn người này nói không có nguy hiểm gì: “Mẹ ta nói không có chuyện gì là tuyệt đối. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Hoa trưởng quỹ lạnh lùng liếc nhìn Minh Cẩn: “Không có vạn nhất. Có lời gì liền trực tiếp nói ra, không cần quanh co lòng vòng.” Tiểu tử này rõ ràng là dùng lời dẫn dắt.
Minh Duệ nghe người này nói không có vạn nhất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Khẩu khí lớn như vậy cũng là có tài mới nói thế, vậy thì chứng minh trên đường về nhà không có nguy hiểm gì.
Minh Duệ vốn định nói hắn không muốn tìm thế thân nhưng hi vọng tìm thế thân cho Minh Cẩn nhưng bây giờ thấy thái độ khẳng định như vậy của người này, còn có cô cô Hạ Dao cũng cung kính với hắn: “Ta chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ những lời mình nói, nếu ta và đệ đệ xảy ra chuyện gì, mẹ ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.” Dám đem huynh đệ hắn ra làm mồi câu thì phải chuẩn bị thừa nhận lửa giận của mẹ hắn. Minh Duệ vô cùng khẳng định cho dù huynh đệ hắn bình an trở về, mẹ hắn biết chuyện này cũng sẽ rất tức giận. Đến lúc đó làm sao bọn hắn thu dọn kết cục.
Hoa trưởng quỹ nghe Minh Duệ uy hiếp liền không nhịn được cười. Người trong thiên hạ có thể uy hiếp hắn đến bây giờ mới chỉ có hai. Một là quận chúa Ôn Uyển, người kia là Minh Duệ. Quả nhiên không hổ là mẹ con: “Ta nói nhất định có thể đưa các ngươi an toàn về kinh thì nhất định có thể bình an về kinh.” Chuyện đã phát sinh nghĩ nhiều chỉ thêm phiền não. Hiện tại là phải đảm bảo an toàn cho hai đứa bé này về kinh. Con trai bình an về kinh đại hỏa của quận chúa cũng có hạn. Dĩ nhiên Hoa trường quỹ cũng lo lắng có vạn nhất, cho nên sau khi nghe lời của Hạ Dao đã cho bồ câu truyền tin ra ngoài. Từ chỗ này đến kinh thành phải đảm bảo 100% không có vấn đề gì. Cũng chính là như lời Hoa trưởng quỹ nói với Minh Duệ không có vạn nhất gì.
Nụ cười kia của Hoa trưởng quỹ đã dọa Minh Cẩn.
Minh Duệ lại không thỏa mãn: “Ngươi lấy cái gì đảm bảo? Nếu không khiến ta tin tưởng ngươi có bản lĩnh này ta sẽ không làm mồi câu.”
Hao trưởng quỹ khẽ cười: “Ta đã đảm bảo ở trước mặt quận chúa, nếu các ngươi có chuyện gì ta sẽ tự sát trước mặt quận chúa.”
Minh Duệ vốn định nói ngươi tự sát thì có lợi ích gì. Nhưng lại bị Hạ Dao chặn lại. Hạ Dao không ngờ quận chúa lại uy hiếp Thiên Long. Nhưng Hạ Dao nghĩ lại cũng thấy nên vậy. Với tính tình quận chúa cho dù đối mặt với thống lĩnh Thần Cơ Doanh, cũng không dễ dàng nói ra địa điểm.
Hoa trưởng quỹ nói xong câu này liền xuống xe. Minh Duệ nhìn Hạ Dao nói: “Hạ Dao cô cô, người này rốt cuộc là ai?”
Hạ Dao suy nghĩ sau đó nói: “Nếu trong thiên hạ võ công của cô cô ở bài danh phía trước, vậy thì hắn không phải đệ nhất cũng là thứ hai.” Về phần có phải đệ nhất hay không vẫn chưa xác nhận.
Minh Duệ lập tức không còn gì để nói. Được rồi người ta quả thật có bản lãnh để lớn lối. Hạ Dao thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Minh Duệ, lập tức trấn an nói: “Minh Duệ, nếu hắn không có bản lãnh này cô cô cũng sẽ không đáp ứng. Nếu hắn nói vạn vô nhất thất thì sẽ làm được vạn vô nhất thất.” Nếu Thiên Long có thể thừa nhận vạn vô nhất thất trước mặt Minh Duệ vậy nhất định có thể làm được.
Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm về chuyện lần này. Có Thiên Long bảo chứng, trên đường về dù có không yên ổn nàng cũng không cần quá lo lắng.
Đi hơn một canh giờ cuối cùng cũng thấy một con đường tương đối rộng rãi bằng phẳng, đến huyện thành đoàn người đều cưỡi ngựa đi về phía hải khẩu.
Minh Duệ kỳ quái hỏi: “Cô cô, dượng, sao lại muốn đi hải khẩu? Từ đây có thể trực tiếp ngồi thuyền đi.” Minh Duệ hi vọng bọn họ trực tiếp nói kế hoạch với mình, không cần giấu diếm hắn. Cho nên Hạ Dao và Võ Tinh mới không giấu diếm hắn.
Võ Tinh nói: “Muốn đi hải khẩu, hải khẩu có thuyền lớn, càng vững chắc hơn một chút.” Võ Tinh mặc dù nói đáp ứng yêu cầu của Thiên Long, nhưng nên có hộ vệ thì kiên quyết không thể thiếu.
Minh Duệ nghe nói có thuyền lớn lại sinh lòng lo lắng: “Cô cô, dượng, trên đường bộ sẽ không sợ bọn họ, nhưng trên nước có rất nhiều biến số. Khó lòng phòng bị. Chúng ta vẫn nên đi đường bộ đi!” Mặc dù đi đường bộ sẽ dài hơn nửa đường nhưng an toàn a! Cho dù Thích Ngọc dùng âm mưu quỷ kế gì cũng không sợ nhưng đi đường thủy thì không vậy. Vạn nhất hạ thủ ở nơi hung hiểm, ờ, tỷ như đục lỗ trên thuyền, nước vô tình, đến lúc đó võ công cao hơn nữa cũng không dùng được.
Hạ Dao và Võ Tinh cũng có suy nghĩ như vậy.
Hoa trưởng quỹ nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn, mặc dù mục tiêu là Thích Ngọc nhưng hắn hiểu rõ an toàn của hai đứa bé này là thiết yếu: “Những người đó đến thì thế nào, chẳng nhẽ còn am hiểu thủy chiến hơn Hổ Uy quân?” Hoa trưởng quỹ muốn điều động Hổ Uy quân bảo vệ hai đứa bé. Như vậy an toàn hơn.
Khóe miệng Minh Duệ giật giật, nhìn lướt qua Hoa trưởng quỹ, cuối cùng cũng không nói gì.
Hoa trưởng quỹ thấy Minh Duệ hiển nhiên không đồng ý quan điểm của mình, nhưng tiểu tử này cũng không nói ra. Đại công tử thật đủ giống quận chúa Ôn Uyển. Trong lòng Thiên Long thấy có chút đáng tiếc. Năm đó tiên hoàng có ý để quận chúa Ôn Uyển gia nhập Thần Cơ Doanh, nhưng Hạ Dao nói tính tình quận chúa Ôn Uyển không hợp với Thần Cơ Doanh, lúc ấy ý kiến của hắn khác với Hạ Dao, hắn cho là Ôn Uyển có tính thích nghi rất cao.
Tiên hoàng vì ý kiến hai người trái ngược nhau mà nói để quan sát. Kết quả cuối cùng tiên hoàng bỏ suy nghĩ này. Lúc ấy tiên hoàng cũng nói giống Hạ Dao tính tình Ôn Uyển không thích hợp Thần Cơ Doanh.
Chuyện đã qua, Thiên Long cũng không muốn bình phẩm. Nhưng lúc này hắn cảm thấy Minh Duệ vô cùng thích hợp với Thần Cơ Doanh, ưhm không đúng, rất thích hợp tiếp nhận vị trí của hắn. Nhưng nghĩ đến mẹ Minh Duệ cũng biết không có cửa đâu. Nếu là con nhà người khác còn nghĩ biện pháp đạt được mục tiêu nhưng quận chúa Ôn Uyển, Thiên Long nghĩ tới chuyện quận chúa Ôn Uyển bắt hắn thề độc, có người mẹ như vậy che chở là không có hi vọng rồi. Haizz, một mầm non tốt như vậy, thật đáng tiếc.